Hồn Ma Sành Điệu

Chương 9



Thỉnh thoảng, khi không ngủ được, tôi tưởng tượng ra tất cả những luật lệ mà mình sẽ đặt ra nếu như tôi điều khiển được cả thế giới này. Tình cờ là có khá nhiều luật lệ liên quan đến bạn trai cũ, và giờ tôi có thêm một quy tắc mới:

Bạn trai cũ sẽ không được phép đưa một cô gái khác đến nhà hàng mà trước kia thường hay đến với bạn gái cũ.

Tôi vẫn không thể tin nổi là Josh sắp sửa đưa cô gái này tới nhà hàng Bistro Martin. Sao anh ấy có thể làm thế? Đó là chỗ của chúng tôi. Chúng tôi đã có buổi hẹn hò đầu tiên ở đó, vì Chúa. Anh ấy sắp sửa phản bội hoàn toàn những kỷ niệm của chúng tôi. Như thể toàn bộ mối quan hệ của chúng tôi là một cái Etch-a-Sketch [1] và anh đã chủ định rũ sạch nó đi để vẽ một bức tranh mới, và quên sạch bức cũ, một bức tranh đẹp đẽ và thú vị hơn rất nhiều vốn đã từng ngự trị ở đó.

[1] Một cái bảng viết hoặc vẽ tranh bằng cảm ứng từ, sau khi vẽ có thể xóa dễ dàng không cần dùng giẻ như bảng phấn.

Ngoài ra, chúng tôi chỉ vừa mới chia tay. Làm sao anh lại có thể hẹn hò với một cô gái khác chỉ sau sáu tuần? Anh không hiểu gì sao? Vội vã mù quáng bước vào một mối quan hệ mới không bao giờ là câu trả lời. Thật ra, nó có thể sẽ khiến anh thật sự bất hạnh. Tôi đã có thể bảo anh như vậy nếu anh hỏi tôi.

Giờ là mười hai rưỡi trưa thứ Bảy và tôi đã ngồi đợi ở đây hai mươi phút rồi. Tôi biết rất rõ cái nhà hàng này, tôi đã lên kế hoạch mọi chuyện một cách hoàn hảo. Tôi ngồi trong góc khuất, đội mũ bóng chày chỉ là để bảo đảm an toàn hơn nữa. Nhà hàng này là một kiểu phòng uống bia hối hả nhộn nhịp có rất nhiều bàn cùng với cây cảnh và móc treo áo khoác, vì thế tôi sẽ có thể dễ dàng trà trộn vào đám đông.

Josh đã đặt một trong những cái bàn gỗ to ở chỗ cửa sổ – tôi đã nhìn trộm danh sách đặt chỗ. Tôi có một góc nhìn khá tốt từ chỗ ngồi trong góc của tôi, vì thế tôi sẽ có thể quan sát cô nàng tên Marie kia khá kỹ, và xem ngôn ngữ thân thể của họ. Thậm chí tôi còn có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, vì tôi đã cài máy nghe trộm vào bàn đó.

Không phải đùa đâu, tôi thật sự đã cài máy nghe trộm. Ba ngày trước tôi lên mạng và mua một chiếc micrô điều khiển từ xa nhỏ xíu trong một gói đề “Bộ đồ nghề do thám đầu tiên của tôi”. Khi hàng đến tôi đã nhận ra rằng nó được thiết kế cho tụi trẻ nít con trai mười tuổi hơn là một cô bạn gái cũ đã trưởng thành, vì nó cũng có kèm cả “Sổ lộ trình của gián điệp” và “Phá mã tuyệt vời”.

Nhưng thế thì đã sao? Tôi đã thử và nó hoạt động! Nó chỉ có phạm vi sáu mét thôi nhưng tôi cũng chỉ cần đến thế. Mười phút trước tôi đi thơ thẩn qua cái bàn ấy, giả bộ đánh rơi thứ gì đó rồi đập cái tét miếng đệm dính nhỏ xíu gắn micrô vào mặt dưới bàn. Tai nghe được giấu bên dưới chiếc mũ bòng chày của tôi. Tôi chỉ cần bật lên khi sẵn sàng.

Và OK, tôi biết là người ta không nên do thám mọi người. Tôi biết mình đang làm một việc trái đạo đức. Thật ra tôi đã tranh cãi kịch liệt với Sadie về chuyện đó. Đầu tiên cô bảo tôi không nên tới đây làm gì. Rồi sau đó khi rõ ràng là cô sắp thua không cãi được tôi thì cô bảo nếu tôi khao khát muốn biết Josh sẽ nói chuyện gì đến thế thì tôi chỉ nên ngồi gần bàn của họ và dỏng tai lên mà nghe lén. Nhưng thế thì có khác gì? Đã nghe trộm thì kể cả ngồi cách một mét hay mười mét vẫn cứ là nghe trộm.

Vấn đề là khi yêu nguời ta có một hệ tiêu chí đạo đức khác. Trong tình yêu và chiến tranh tất cả đều bình đẳng. Đó là vì lợi ích của đa số. Giống như nhóm chuyên gia ở Bletchley bẻ khóa mã bí mật của phát xít Đức. Đó cũng là xâm phạm đời tư, nghĩ mà xem. Nhưng họ đâu có bận tâm, đúng không nào.

Tôi hình dung ra hình ảnh của chính mình, hạnh phúc trong hôn nhân với Josh, ngồi quây quần bên bàn ăn trưa Chủ nhật và nói với các con, “Các con biết không suýt chút nữa thì mẹ đã không đặt máy nghe trộm ở bàn của bố rồi đấy. Thế thì sẽ chẳng ai trong số các con có mặt ở đây đâu!”

“Tôi nghĩ là anh ta đang tới đấy!” Sadie đột nhiên nói cạnh tôi. Rốt cuộc thì tôi cũng thuyết phục được cô làm trợ lý cho tôi, mặc dù nãy giờ cô chỉ làm mỗi một việc là lang thang khắp nhà hàng chê bai trang phục của mọi người.

Tỏi đánh bạo liếc nhanh một cái về phía cửa và có cảm giác lảo đảo như ngồi trên tàu siêu tốc. Ôi Chúa ơi, Chúa ơi. Sadie nói đúng – là anh ấy. Và cô ta. Họ đi cùng nhau. Sao họ lại đi cùng nhau chứ?

Được rồi, đừng có hốt. Chớ có vội tưởng tượng ra cảnh họ thức dậy trên giường, còn đang ngái ngủ và đã thỏa mãn tình dục. Còn có thể có nhiều cách lý giải cực kỳ hợp lý khác kia mà. Có lẽ họ đã gặp nhau trên tàu điện hoặc thế nào đó. Tôi tợp sâu một ngụm vang, rồi lại giương mắt lên. Tôi không biết phải xem xét ai trước, Josh hay cô ta.

Cô ta.

Cô ta tóc vàng hoe. Gầy giơ xương rụng gọng, mặc quần ngố gấu lơvê màu cam và một cái áo trắng không tay diêm dúa mà phụ nữ thường mặc trong các quảng cáo sữa chua không béo hay thuốc đánh răng. Loại áo mà người ta chỉ có thể mặc được nếu khéo là ủi, điều đó cho thấy cô ta hẳn phải tẻ nhạt đến nhường nào. Hai cánh tay cô ta rám nắng và trên tóc cô ta có những dải màu như thể đang đi nghỉ mát.

Khi tôi chuyển mục tiêu sang Josh, tôi cảm thấy bụng mình trơn tuột đi. Đơn giản vì anh ấy… là Josh. Vẫn mái tóc sáng màu mềm mại, vẫn nụ cười toét miệng nhìn nghiêng trông đến ngố khi anh chào chủ nhà hàng, vẫn cái quần jean bạc màu, vẫn đôi giày đế mềm bằng vải bạt (một nhãn hiệu khá nổi tiếng của Nhật mà tôi chưa bao giờ biết cách phát âm), vẫn cái áo sơ mi…

Đợi đã. Tôi tròn mắt nhìn anh choáng váng không tin nổi. Đó là chiếc áo sơ mi tôi đã tặng anh hồi sinh nhật.

Làm sao anh lại có thể làm như vậy? Anh không có tim sao? Anh đang mặc cái áo sơ mi của tôi ở cái chỗ của chúng tôi. Và anh đang cười với cô gái ấy như thể trên đời chẳng có ai khác ngoài cô ta vậy. Giờ thì anh đang khoác tay cô ta và bông đùa chuyện gì đó tôi không thể nghe thấy mà lại khiến cô ta cười ngất để lộ hàm răng trắng như trong quảng cáo kem đánh răng vậy.

“Trông họ cực kỳ hợp nhau,” Sadie hoan hỉ nói vào tai tôi.

“Không hề,” tôi làu bàu. “Yên lặng đi.”

Người chủ nhà hàng đang đẫn họ tới cái bàn cạnh cửa sổ. Tôi cúi đầu xuống, thò tay vào túi áo và bật điều khiển từ xa của chiếc micrô ỉên. Âm thanh không rõ và nhiễu, nhưng tôi có thể nghe rõ giọng anh.

“…chẳng hề chú ý chút nào cả. Đương nhiên, hóa ra là cái thiết bị định vị toàn cầu chết tiệt đã dẫn anh đến Nhà thờ Đức Bà sai bét.” Anh cười toét miệng duyên dáng với cô ta còn cô ta thì khúc khích.

Tôi gần như muốn nhảy phốc ra khỏi bàn, tôi giận tái người. Đó là giai thoại của chúng tôi! Chuyện đó đã xảy ra với chúng tôi! Chúng tôi đã đến nhầm Nhà thờ Đức Bà ở Paris và chẳng bao giờ được nhìn thấy cái nhà thờ thật. Có phải anh đã quên mất là đi với tôi rồi không? Có đơn giản là anh đang xóa bỏ tôi khỏi cuộc đời anh?

“Trông anh ta rất hạnh phúc, cô không nghĩ thế sao?” Sadie nhận xét.

“Anh ấy không hạnh phúc!” tôi lườm cô đứt đuôi. “Anh ấy đang trong giai đoạn phủ nhận hoàn toàn.”

Họ gọi một chai vang. Tuyệt. Giờ thì tôi phải nhìn họ thù tạc vui vẻ. Tôi lấy mấy trái ô liu và trệu trạo nhai chán chường. Sadie đã trượt vào cái ghế đối diện và đang nhìn tôi với một chút thương hại.

“Tôi đã cảnh báo cô rồi, đừng bao giờ đeo bám.”

“Tôi không đeo bám! Tôi chỉ… cố gắng hiểu anh ấy thôi.” Tôi xoay chai rượu của mình vài lần, “Chúng tôi kết thúc quá đột ngột. Anh ấy nói bỏ là bỏ luôn. Tôi muốn cố gắng hết sức cải thiện quan hệ của chúng tôi, cô hiểu không? Tôi muốn nóí rõ mọi chuyện. Kiểu như, đó có phải là do chuyện cam kết không? Hay là có vấn đề gì khác? Nhưng anh ấy đã không hề làm thế. Anh ấy không hề cho tôi một cơ hội.”

Tôi liếc về phía Josh, anh đang mỉm cuời với Marie trong khi gã phục vụ mở nút chai. Tôi có thể nhìn thấy buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Nó cũng y như vậy, tất cả những nụ cuời, những câu chuyện nhỏ thú vị và rượu vang. Đã trục trặc ở đâu vậy? Sao kết cục tôi lại đang ngồi trong góc nghe trộm anh?

Thế rồi một giải pháp chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi đột ngột nhoài sang Sadie vẻ gấp gáp. “Đi hỏi anh ấy đi.”

“Hỏi anh ta cái gì?” Cô nhăn mặt.

“Nó trục trặc ở đâu! Hỏi Josh tôi đã làm gì sai! Bắt anh ấy nói to lên, như cô đã làm với Ed Harrison ấy. Thế tôi mới biết!”

“Tôi không thể làm thế.” cô phản đối tức thì.

“Cô có thể! Dò xem anh ấy nghĩ gì! Bắt anh ấy phải nói ra! Đây là cách duy nhất tôi có thể hiểu anh ấy…” tôi ngừng lại ngay khi một cô phục vụ tiến đến bàn tôi, tập giấy ghi đã mở sẵn. “Ồ, xin chào. Tôi muốn ăn… ừm… xúp. Cảm ơn cô.”

Khi cô phục vụ đã đi rồi tôi nhìn Sadie chằm chằm vẻ van nài. “Làm ơn đi mà. Tôi đã làm đến mức này. Tôi đã nỗ lực đến thế này.”

Một khoảnh khắc im lặng – rồi Sadie đảo mắt một vòng. “Thôi được.”

Cô biến mất, rồi giây lát sau hiện ra ngay bên cạnh bàn Josh. Tôi quan sát, tim đột ngột phi nước đại. Tôi đẩy cái tai nghe vào sâu hơn trong tai, không đếm xỉa tới tiếng nhiễu, và nghe thấy tiếng Marie cười rúc rích khi cô ta kể chuyện gì đó về cưỡi ngựa. Cô ta nói hơi lơ lớ tiếng Ireland mà lúc trước tôi không nhận ra. Khi tôi liếc sang thì thấy Josh đang rót đầy ly vang của cô ta.

“Tuổi thơ của em nghe thú vị ghê,” anh nói. “Em phải kể thêm cho anh nghe đấy.”

“Anh muốn biết gì nào?” Cô ta bật cười, bẻ một mẩu bánh mì. Nhưng không đưa vào miệng mình, tôi nhận thấy thế.

“Mọi chuyện.” Anh mỉm cười.

“Mất nhiều thời gian đấy.”

“Anh không vội mà.” Giọng Josh đằm thấm hơn một chút rồi. Tôi nhìn thấy mà phát hoảng. Họ đã để cho cái chuyện hai ánh mắt trao nhau trọn vẹn rùng mình đó xảy ra rồi. Bất cứ lúc nào anh ấy cũng sẽ có thể nắm tay cô ta, hoặc thậm chí còn tệ hơn nữa. Sadie còn chờ gì nữa?

“Ờ, em sinh ra ở Dublin.” Cô ta mỉm cười. “Con út trong nhà.”

“Sao anh lại chia tay Lara?” Giọng Sadie lọt vào tai nghe của tôi chói lói đến mức khiến tôi suýt nhảy ra khỏi ghế. Tôi thậm chí còn chưa nhận thấy là cô đã nhô lên ở đằng sau ghế của Josh.

Tôi có thể thấy là Josh đã nghe thấy tiếng cô. Tay anh dừng lại khi đang rót dở nước có ga.

“Hồi nhỏ hai anh trai cứ trêu chọc em suốt.” Marie vẫn tiếp tục ràng là không nhận thấy điều gì. “Họ thật xấu tính…”

“Sao anh lại chia tay Lara? Có chuyện gì trục trặc thế? Hãy nói với Marie về điều đó! Nói đi, Josh!”

“…thấy ếch trên giường em, trong cặp sách của em… có lần còn có trong bát ngũ cốc của em nữa!” Marie cười to, và ngước nhìn Josh, rõ ràng là chờ đợi anh đáp lại. Nhưng anh đang ngây ra như pho tượng, khi Sadie hét vào tai anh, “Nói đi, Nói đi, Nói đi!”

“Josh?” Marie huơ huơ tay trước mặt anh, cười to. “Anh có nghe thấy em vừa nói gì không đấy?”

“Xin lỗi em!” Anh xoa mặt. “Anh không biết có chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Em vừa nói gì vậy nhỉ?”

“Ồ… không có gì.” Cô nhún vai. “Chỉ là đang kể về hai anh trai của em.”

“Hai anh của em! Đúng rồi!” Anh rõ là đang phải cố tập trung vào cô ta và mỉm cười quyến rũ. “Vậy có phải là họ đã hết sức che chở cho cô em bé nhỏ không?”

“Tốt hơn là anh nên cẩn thận!” Cô mỉm cười lại và nhấp một ngụm vang. “Thế còn anh? Có anh em nào không?”

“Sao anh lại chia tay Lara? Cô ấy có vấn đề gì?”

Tôi có thể thấy Josh lại đờ đẫn. Trông anh cứ như thể đang cố lắng tai nghe tiếng con chim sơn ca vọng lại từ nơi xa xăm cách mấy thung lũng.

“Josh?” Marie nhoài tới. “Josh!”

“Anh xin lỗi!” Anh tỉnh lại và lắc đầu. “Anh xin lỗi! Thật kỳ quặc. Anh đang nghĩ về bạn gái cũ, Lara.”

“A.” Marie vẫn giữ nụ cười, chính xác là giữ nguyên mức độ của nụ cười, nhưng tôi có thể thấy cơ hàm cô ta hơi căng lên một chút. “Chuyện gì về cô ấy?”

“Anh không biết.” Josh cau mặt lại, trông bối rối. “Anh chỉ đang nghĩ xem là giữa bọn anh đã có chuyện gì trục trặc.”

“Quan hệ chấm dứt,” Marie nói vẻ thoải mái và nhấp ngụm nước. “Ai biết tại sao chứ? Chuyện thường.”

“Đúng thế.” Ánh mắt Josh vẫn xa xăm, điều này không có gì là ngạc nhiên vì Sadie vẫn tiếp tục hét vào tai anh như một mỹ nhân ngư. “Hãy nói xem tại sao lại trục trặc! Nói to lên!”

“Mà.” Marie mỉm cười. “Tuần qua anh thế nào? Em thì chịu trận đến chết với vị khách đó. Còn nhớ cái bà em kể với anh…”

“Anh nghĩ là cô ấy hơi căng thẳng quá.” Josh buột miệng thốt ra.

“Ai cơ?”

“Lara.”

“Ồ thế sao?” Tôi có thể thấy Marie đang cố giả bộ quan tâm.

“Cô ấy thường đọc mục ‘những vấn đề trong quan hệ’ trong một tờ tạp chí chết tiệt nào đó từ đầu chí cuối cho anh nghe vì muốn nói về chuyện tụi anh giống một cặp ất ơ nào đó ra sao. Hàng giờ liền. Nó khiến anh bực mình. Sao cô ấy cứ thích phân tích mọi chuyện? Sao cô ấy cứ phải tháo rời từng dòng và từng cuộc trò chuyện thế nhỉ?”

Anh tợp một ngụm vang và tôi tròn mắt nhìn anh từ phía bên kia, bàng hoàng. Tôi không bao giờ biết anh lại cảm thấy như thế.

“Chuyện đó nghe cũng bực mình thật.” Marie gật đầu thông cảm. “Mà này, cái buổi hội thảo lớn đó thế nào rồi? Anh đã kể là sếp của anh công bố vài chuyện mà?”

“Còn gì nữa?” Sadie đang hét the thé vào tai Josh, át cả tiếng Marie. “Còn gì nữa?”

“Cô ấy thường bày đủ thứ kem cũng bừa bộn ra phòng tắm.” Josh cau mày lạnh nhạt với ký ức đó. “Mỗi lần anh cố gắng cạo râu là phải tìm cách bước qua đống hộp lọ lổn nhổn đó. Chuyện đó khiến anh phát điên lên.”

“Thật khốn khổ!” Marie nói, rạng rỡ quá mức, “Mà này…”

“Và cả những chuyện nhỏ nữa. Kiểu như cô ấy thường, hát trong phòng tắm. Ý anh là, không phải anh không thích nghe hát nhưng ngày chết dẫm nào cũng hát đi hát lại một bài ư? Và cô ấy lại chẳng hề muốn mở mang đầu óc gì cả. Cô ấy không thích đi du lịch, không thích những thứ giống anh… Như có lần anh mua cho cô ấy một cuốn sách về nghệ thuật chụp ảnh của William Eggleston, anh cứ nghĩ bọn anh sẽ có thể nói chuyện về nó hay đại loại thế. Nhưng cô ấy chỉ giở xem qua loa chẳng hề quan tâm gì cả…” Hình như Josh chợt nhận thấy Marie mặt đã gần như cứng đanh lại vì cố gắng lắng nghe một cách lịch sự. “Chết tiệt, Marie. Anh xin lỗi!” Anh đưa hai tay lên xoa mặt. “Anh không biết tại sao Lara lại cứ bất ngờ hiện ra trong đầu anh. Nói chuyện khác đi.”

“Vâng, cứ thế đi.” Marie mỉm cười cứng nhắc. “Em đang định kể với anh về bà khách hàng của em, cái bà lắm yêu sách ở Seattle ấy? Anh nhớ không?”

“Tất nhiên là anh nhớ!” Anh với lấy ly rượu của mình – rồi hình như đổi ý nên thay vì thế lại nhấc cốc nước có ga lên.

“Xúp? Xin lỗi, thưa cô, có phải cô đã gọi xúp không? Xin lỗi?”

Tôi chợt nhận ra là anh chàng phục vụ đang đứng cạnh bàn tôi với một khay xúp và bánh mì. Tôi không biết anh ta phải mất bao lâu để cố gắng làm tôi chú ý.

“Ồ, đúng rồi,” tôi đáp, nhanh chóng quay sang anh ta. “Vâng, cảm ơn anh.”

Anh chàng phục vụ đặt đồ ăn của tôi xuống và tôi cầm thìa lên nhưng không thể ăn nổi. Tôi điếng người trước những điều Josh vừa nói. Làm sao anh lại có thể cảm thấy mọi chuyện đó mà không hé một lời về chúng? Nếu anh thấy khó chịu vì tôi hát thì sao anh không nói gì? Còn về cuốn sách nghệ thuật nhiếp ảnh đó, tôi cứ nghĩ là anh mua nó cho anh! Chứ không phải cho tôi! Làm sao tôi biết được nó lại có ý nghĩa với anh đến thế?

“Đấy!” Sadie vụt hiện ra cạnh tôi và trượt vào cái ghế đối diện “Chuyện đó hơi bị thú vị đấy. Giờ thì cô biết là nó trục trặc ở đâu rồi nhé. Tôi đồng tình về vụ hát hò,” cô nói thêm. “Cô hát sai nhạc be bét.”

Cô có một gam cảm thông nào không vậy?

“Vâng, cám ơn.” Tôi nói thật nhỏ và rầu rĩ nhìn chằm chằm bát xúp. “Cô biết điều tệ nhất là gì không? Anh ấy chưa bao giờ nói thẳng với tôi bất kỳ chuyện nào trong số đó. Không một chuyện nào! Lẽ ra tôi đã có thể sửa.” Tôi bắt đầu bẻ vụn một mẩu bánh mì thành nhiều mẩu. “Nếu anh ấy cho tôi một cơ hội…”

“Giờ chúng ta đi chứ?” cô nói nghe có vẻ ngán ngẩm.

“Không! Chưa xong!” Tôi hít một hơi thật sâu, “Đi hỏi anh ấy xem anh ấy thích tôi ở điểm nào?”

“Anh ta thích cô ở điểm nào ư?” Sadie nhìn tôi ngờ vực. “Cô có chắc là có điểm nào không?”

“Có!” Tôi khẽ rít lên phẫn nộ. “Đương nhiên là có rồi! Đi đi!”

Sadie mở miệng định nói – rồi nhún vai và quay trở lại phía bên kia. Tôi đẩy tai nghe vào sâu hơn nữa và phóng một cái nhìn về phía Josh. Anh đang nhấp rượu và xiên mấy quả ô liu bằng cái xiên kim loại trong khi Marie nói chuyện.

“…ba năm là một khoảng thời gian dài.” Tôi nghe thấy giọng cô ta du dương trên những tiếng nhiễu ù ù và lách tách. “Và đáng là, kết thúc thật khó, nhưng anh ấy không phải là người em yêu và em chưa bao giờ hối tiếc hay nhìn lại. Em cho rằng điều mà em định nói là… quan hệ chấm dứt, nhưng người ta vẫn phải sống tiếp.” Cô ta nhấp một ngụm rượu. “Anh hiểu em muốn nói gì không?”

Josh gật đầu như cái máy, nhưng tôi có thể thấy anh không nghe được một lời nào. Mặt anh lộ vẻ hoang mang và anh cố gắng quay đầu tránh Sadie đang hét lên, “Anh yêu Lara ở điểm nào? Nói đi? Nói đi?”

“Anh yêu cái phong cách giàu sức sống của cô ấy,” anh nói hối hả đến tuyệt vọng. “Và cô ấy thật khác người. Cô ấy luôn đeo một cái vòng cổ dễ thương nào đó, hoặc cài bút chì vào búi tóc hoặc gì đó… Và cô ấy thật sự trân trọng đồ vật. Em biết không, với một số cô gái, em làm việc gì đó hay tặng quà cho họ thì họ chỉ nhận như là cái nghiễm nhiên họ được hưởng, nhưng cô ấy thì không bao giờ như vậy. Cô ấy thật sự ngọt ngào. Mới lạ.”

“Có phải tình cờ chúng ta lại nói về bạn gái cũ của anh không?”

Giọng nói của Marie hơi gay gắt đến mức khiến tôi cũng phải nhăn mặt. Josh hình như đã tỉnh ra.

“Chết tiệt! Marie, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Anh không biết tại sao anh lại cứ nghĩ tới cô ta như vậy.” Anh bóp trán, trông hoảng sợ đến độ tôi thấy thương cho anh.

“Nếu anh hỏi em tức là anh vẫn còn bị ám ảnh,” Marie nói căng thẳng.

“Gì cơ?” Josh cười phá lên vì sốc. “Anh không bị ám ảnh! Thậm chí anh không còn quan tâm đến cô ta chút nào.”

“Thế tại sao anh lại cứ kể với em là cô ta tuyệt vời ra sao?” Tôi quan sát họ, cảm thấy bị kích thích khi Marie ném chiếc khăn ăn xuống, đẩy ghế ra và đứng dậy. “Khi nào anh đã quên hẳn cô ta rồi thì hẵng gọi cho em.”

“Anh đã quên hẳn cô ta rồi!” Josh kêu lên giận dữ. “Chúa ơi! Chuyện này thật quá lố bịch! Anh đã không nghĩ gì tới cô ta cho đến tận hôm nay.” Anh đẩy ghế ra, cố gắng làm Marie chú ý hoàn toàn. “Nghe anh này, Marie. Lara và anh đã từng cặp với nhau. Chuyện đó cũng ổn nhưng không tuyệt vời cho lắm. Và rồi nó kết thúc. Chấm hết.”

Marie cứ lắc đầu quầy quậy. “Đó là lý do vì sao cứ năm phút anh lại nhắc tới cô ta trong cuộc nói chuyện này.”

“Anh đâu có!” Josh gần như hét lên vì bực bội, và vài người ngồi bàn bên nhìn lên. “Bình thường không thế! Anh đã không nói về cô ấy hay nghĩ tới cô ấy suốt mấy tuần nay rồi! Anh không biết hôm nay có chuyện chết tiệt gì với anh!”

“Anh cần phải tự mình giải quyết vấn đề đó,” Marie nói, không hề tỏ ra tàn nhẫn. Cô ta cầm lấy túi. “Hẹn gặp lại anh, Josh.”

Khi cô ta thoăn thoắt đi qua những cái bàn để ra khỏi nhà hàng? Josh ngồi thụp xuống ghế, trông bàng hoàng. Trông anh khi có chuyện thậm chí còn lộng lẫy hơn khi vui vẻ. Không hiểu sao tôi lại ngăn được sự thôi thúc chạy tới bên anh để giơ tay ra ôm anh và bảo anh rằng anh chưa bao giờ muốn cặp với một cô gái khó tính, trông như trong quảng cáo kem đánh răng ấy.

“Giờ cô đã thỏa mãn chưa?” Sadie trở lại bên cạnh tôi. “Cô đã phá hoại con đường tình yêu đích thực rồi đấy. Tôi cứ tưởng chuyện đó đi ngược lại với niềm tin của cô cơ mà.”

“Đó không phải là tình yêu đích thực.” Tôi quắc mắt với cô.

“Làm sao cô biết được?”

“Vì tôi biết. Im đi.’

Cả hai chúng tôi đều im lặng nhìn Josh thanh toán tiền, với lấy chiếc áo khoác và đứng dậy ra về. Hàm anh siết lại và phong thái đi thoải mái của anh đã không còn, và tôi thoáng thấy tội lỗi. Nhưng tôi buộc mình phải dập tắt nó đi. Tôi biết mình đang làm điều nên làm. Không phải chỉ cho tôi mà còn cho Josh. Tôi có thể khiến chuyện của chúng tôi trở nên tốt đẹp, tôi biết tôi làm được.

“Ăn bữa trưa của cô đi! Nhanh lên!” Sadie cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Giờ chúng ta cần phải về nhà. Cô cần phải chuẩn bị.”

“Để làm gì?” Tôi nhìn cô ta, không hiểu.

“Để đến cuộc hẹn!”

Ôi Chúa ơi. Chuyện đó.

“Còn sáu tiếng nữa cơ mà,” tôi giơ đồng hồ ra. “Vả lại, chúng ta chỉ đi uống nước thôi mà. Việc gì phải vội.”

“Trước kia tôi thường phải mất cả ngày để chuẩn bị đi dự tiệc.” Cô ném cho tôi một cái nhìn trách cứ. “Đây là cuộc hẹn của tôi. Cô đại diện cho tôi. Trông cô phải như nữ thần.”

“Tôi sẽ cố hết sức để trông như nữ thần, được chưa?” Tôi múc một thìa xúp.

“Nhưng cô thậm chí còn không chọn một bộ váy dài!” Sadie đang nhảy cẫng lên vì nôn nóng. “Giờ đã là hai giờ rồi! Chúng ta cần phải về nhà ngay. Ngay tắp lự!”

Vì Chúa.

“Được rồi. Sao cũng được.” Tôi đẩy bát xúp ra – dù sao nó cũng đã nguội ngắt rồi. “Đi thôi.”

Suốt quãng đường về nhà, tôi đắm chìm trong suy nghĩ. Josh thật mong manh. Anh bối rối. Đây là thời điểm hoàn hảo để tôi nhóm lại tình yêu của chúng tôi. Nhưng tôi phải sử dụng cái mà tôi đã khám phá ra được. Tôi phải thay đổi bản thân mình.

Tôi cứ trở đi trở lại với những điều Josh nói, cố nhớ lại từng chi tiết. Và mỗi lần tóm được một đoạn cụ thể tôi lại giật nẩy và nhăn mặt. Nó cũng ổn nhưng không tuyệt lắm.

Giờ mọi chuyện đã cực kỳ rõ ràng. Mối quan hệ của chúng tôi không tuyệt vời vì anh không thành thật với tôi. Anh không hề nói với tôi bất cứ chuyện vụn vặt nào khiến anh bực mình. Và chúng cứ thế lớn dần lên trong đầu anh, đó là lý do tại sao anh đá tôi.

Nhưng cũng chẳng sao – vì giờ tôi đã biết rắc rối nằm ở đâu rồi, tôi sẽ xử lý được hết! Tất tần tật! Tôi đã có một kế hoạch hành động và tôi sẽ bắt đầu bằng việc dọn dẹp phòng tắm. Ngay khi về đến căn hộ, tôi bước vào, lạc quan tràn trề, thì thấy Sadie tiến lên chặn đường.

“Tối nay cô định mặc gì?” cô hỏi. “Cho tôi xem nào.”

“Để sau đi.” Tôi cố tránh qua cô để đi.

“Không để sau được! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!”

Vì Chúa.

“Được rồi!” tôi vào phòng ngủ và kéo cái rèm nhỏ che tủ quần áo của tôi ra. “Cái này… thế nào.” Tôi chọn phứa một chân váy maxi và áo thân trên kiểu coóc xê phong cách mới với số lượng bán ra có hạn mua ở hiệu TopShop. “Và một đôi bốt, có lẽ vậy.”

“Coóc xê ư?” Nhìn Sadie như thể tôi đang phanh thây một con lợn vậy. “Và một cái chân váy dài?”

“Nó là kiểu váy maxi, OK? Thật ra là nó đang rất mốt đấy. Và cái này không phải là coóc xê mà là thân áo kiểu coóc xê.”

Sadie chạm vào cái thân áo kiểu coóc xê rùng mình một cái. “Mẹ tôi đã bắt tôi mặc coóc xê vào ngày cưới của dì tôi,” cô kể. “Tôi đã ném nó vào lửa, thế là bà nhốt tôi trong phòng và bảo người làm không được mở cho tôi ra.”

“Thật sao?” Tôi cảm thấy hơi thích thú, dù không cố ý. “Thế là cô không được dự lễ cưới à?”

“Tôi đã trèo qua cửa sổ, lấy xe máy phi tới London và cắt phăng thành tóc con trai,” cô nói đầy tự hào. “Khi mẹ tôi nhìn thấy, bà nằm liệt mất hai ngày.”

“Ái chà.” Tôi đặt đống váy áo lên giường và nhìn Sadie với ánh mắt đề cao. “Cô là một kẻ nổi loạn đích thực. Cô vẫn luôn gây ra những chuyện kiểu đó à?”

“Đúng là tôi có làm bố mẹ khổ sở một chút. Nhưng họ quá khắt khe. Quá cổ hủ. Cả căn nhà cứ như thể cái bảo tàng ấy.” Cô rùng mình. “Bố tôi không ưa máy quay đĩa, điệu Charleston, cocktail… mọi thứ. Ông cho rằng con gái nên dành thời gian để cắm hoa và may vá. Giống như bà chị Virginia của tôi.”

“Ý cô là… bà nội tôi?” Đột nhiên tôi thấy rất muốn nghe thêm nữa. Tôi chỉ nhớ lờ mờ rằng bà nội là một quý bà tóc xám thích làm vườn. Tôi thậm chí còn không hình dung nổi bà hồi còn con gái. “Bà là người thế nào?”

“Đức hạnh khủng khiếp.” Sadie nhăn mặt. “Chị ấy mặc coóc xê. Ngay cả sau khi khắp thế giới chẳng còn ai mặc thế nữa thì Virginia vẫn ăn mặc kín cổng cao tường, vấn tóc và tuần nào cũng đi cắm hoa ở nhà thờ. Chị ấy là cô gái tẻ nhạt nhất Archbury. Sau đó chị ấy cưới một anh chàng tẻ nhạt nhất Archbury. Bố mẹ tôi mừng húm.”

“Archbury là gì?”

“Là nơi chúng tôi sống. Một ngôi làng ở Hertfordshire.”

Chuyện này nghe rất quen. Archbury. Tôi biết tôi đã nghe nói về nó…

Đợi đã.” Đột nhiên tôi nói. “Ngôi nhà Archbury. Ngôi nhà đã cháy rụi vào thập niên 1960. Đó có phải là ngôi nhà của cô không?”

Giờ thì tôi nhớ ra mọi chuyện rồi. Mấy năm trước bố có kể với tôi, về ngôi nhà cũ của dòng họ, ngôi nhà Archbury, thậm chí còn cho tôi xem tấm ảnh đen trắng từ hồi những năm 1800. Ông bảo rằng ông và chú Bill đã đi nghỉ hè ở đó hồi còn nhỏ, rồi chuyển về ở hẳn đó khi ông bà cố mất. Đó là một nơi tuyệt đẹp, có những hành lang cổ kính, những cột nhà cực lớn và một cái cầu thang hùng vĩ, tráng lệ. Nhưng sau vụ cháy đó mảnh đất đã bị bán đi rồi người ta xây cất một dãy nhà sát nhau trên nền nhà cũ.

“Đúng. Lúc đó Virginia đang sống cùng với gia đình ở đó. Thật ra chính chị ấy đã làm cháy nhà. Chị ấy để một ngọn nến cháy.” Im lặng một lát trước khi Sadie nói thêm bằng một giọng gay gắt chua chát, “Rốt cuộc thì cũng chẳng hoàn hảo gì mấy.”

“Cả nhà tôi có lần lái xe đi khắp ngôi làng đó,” tôi tự kể. “Chúng tôi thấy những ngôi nhà mới. Trông cũng ổn.”

Trông Sadie như không nghe thấy tôi nói. “Tôi đã bị mất tất cả mọi thứ,” cô nói xa xăm. “Tất cả những thứ tôi đã để ở đó trong khi tôi ra nước ngoài. Tất cả đều thành tro.”

“Thật kinh khủng,” tôi nói, cảm thấy không thỏa đáng.

“Chuyện đó cũng có sao?” Có vẻ như cô sực tỉnh ra, gượng mỉm cười với tôi. “Ai bận tâm chứ?” Cô quay lại phía cái tủ quần áo và chỉ một cách trịch thượng. “Lôi quần áo của cô ra. Tôi cần xem tất cả.”

“Thích thì chiều.” Tôi quơ một ôm quần áo treo trên móc và quẳng xuống giường “Kể cho tôi nghe về chồng cô đi? Anh ta là người thế nào?”

Sadie cân nhắc một lúc. “Anh ra mặc một cái áo gi lê đỏ tươi trong lễ cuới. Ngoài ra tôi hầu như chẳng nhớ gì về anh ta cả.”

“Chỉ thế? Một cái áo gi lê?”

“Và anh ra có ria mép,” cô nói thêm.

“Tôi không hiểu cô.” Tôi ném thêm một ôm quần áo nữa xuống giường. “Làm sao cô có thể lấy một người mà cô không yêu?”

“Vì đó là cách duy nhất để tôi bỏ trốn,” Sadie nói, như thể chuyện đó là hiển nhiên. “Tôi đã cãi nhau kịch liệt với bố mẹ. Bố tôi cắt trợ cấp của tôi, linh mục gọi đến hai ngày một lần, hàng đêm tôi bị nhốt trong phòng…”

“Cô đã gây ra chuyện gì? tôi nói, khao khát vì tò mò. “Cô có bị bắt lại không?”

“Cũng… chẳng có gì nghiêm trọng,” Sadie ngừng một giây rồi nói. Cô quay đi trước cái nhìn chằm chằm của tôi và nhìn đăm đăm ra ngoài cửa số. “Tôi phải rời khỏi đó. Kết hôn có vẻ là cách tốt nhất. Bố mẹ tôi đã tìm được một anh chàng trẻ tuổi thích hợp. Và tin tôi đi, hồi đó họ tuân thủ cuộc sống bầy đàn đến mức khắc nghiệt.”

“À, ờ, tôi biết chuyện đó,” tôi nói, đảo mắt vẻ thông cảm. “Không có một người đàn ông độc thân nào ở London. Không một người. Đó là thực tế mà ai cũng biết.”

Tôi ngước lên thì thấy Sadie đang ngó tôi trân trân với cái nhìn đờ đẫn không hiểu gì cả.

“Chúng tôi đã mất tất cả trong chiến tranh,” cô nói.

“Ồ. Đương nhiên rồi.” Tôi nuốt nước bọt. “Chiến tranh.”

Thế chiến I. Tôi vẫn chưa hiểu rõ có sự kết hợp nào giữa hai chuyện đó.

“Những người còn sống không còn là những chàng trai khi trước nữa. Họ bị thương. Què cụt. Hoặc đầy mặc cảm tội lỗi vì mình đã sống sót…” Mặt cô thoáng sa sầm. “Cô biết không, anh trai tôi đã chết, Edwin. Anh ấy mới mười chín. Bố mẹ tôi chưa bao giờ thật sự vượt qua được chuyện đó.”

Tôi tròn mắt nhìn cô, kinh hoàng. Tôi còn có một người ông tên Edwin đã bị chết trong Thế chiến I nữa ư? Sao tôi chẳng hề biết gì về chuyện này?

“Ông ấy là người thế nào?” tôi rụt rè hỏi. “Ông Edwin ấy?”

“Anh ấy… vui tính lắm.” Miệng cô rúm lại như thể muốn cười nhưng cố nén. “Anh ấy làm tôi cười suốt. Anh ấy khiến bố mẹ tôi dễ chịu đựng hơn. Anh ấy khiến cho mọi thứ đều dễ chịu đựng hơn.”

Căn phòng im phăng phắc, ngoại trừ tiếng ti vi rất nhỏ ở tầng trên vọng xuống. Mặt Sadie bất động; ngây ra vì những ký ức hay suy tư. Cô cơ hồ như đang bị thôi miên.

“Nhưng dù xung quanh không có nhiều đàn ông,” tôi đánh bạo hỏi, “thì cô cứ phải lập gia đình sao? Cô vẫn phải lấy một anh chàng ất ơ nào đó sao? Thế còn chuyện chờ đợi một anh chàng nào đó thích hợp thì sao? Còn tình yêu thì sao?”

“Tình yêu thì sao?” cô nhại lại giễu cợt, cố dứt ra khỏi cơn mơ màng. “Tình yêu thì sao! Vì Chúa, cô cứ lặp lại mãi cái điệu buồn chán ấy.” Cô nhìn núi quần áo chất đống trên giường. “Rải hết ra thì tôi mới nhìn được chứ. Tôi sẽ chọn cho cô bộ váy tối nay. Và nó sẽ không phải là một cái váy dài chấm đất nhìn phát khiếp.”

Rõ ràng là dòng hồi tưởng đã chấm dứt.

“Được thôi.” Tôi bắt đầu đặt từng bộ lên giường. “Cô chọn đi.”

“Và tôi sẽ quyết định cả kiểu tóc lẫn cách trang điểm cho cô luôn,” Sadie nói thêm dứt khoát. “Tôi sẽ quyết định tất cả.”

“Được thôi,” tôi kiên nhẫn nói.

Khi tôi vào phòng tắm, đầu óc tôi vẫn tràn ngập những câu chuyện của Sadie. Tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện gia phả hay lịch sử gia đình. Nhưng thật ra chuyện này cực kỳ lôi cuốn. Có lẽ tôi sẽ bảo bố lục lại mấy tấm hình cũ chụp ngôi nhà của gia đình. Bố sẽ khoái chuyện đó lắm.

Tôi đóng cửa lại và nhìn đống kem và quần áo, tất cả đặt trên cái bệ cạnh bồn rửa. Hừm. Có lẽ Josh đã nói đúng. Có lẽ tôi không cần kem tẩy da mơ, kem tẩy da yến mạch, và kem tẩy muối. Ý tôi là da thì cần phải tẩy đến mức nào chứ?

Nửa tiếng sau tôi đã sắp xếp mọi thứ thành hàng lối và thu thập được cả một cái túi đựng đủ thứ hộp lọ từ đời tám hoánh nào hoặc đã dùng hết một nửa để tống khứ đi. Kế hoạch hành động của tôi đã bắt đầu đi vào guồng! Josh mà thấy cái nhà tắm thế này thì anh sẽ ấn tượng lắm đây! Tôi muốn chụp một pô và gửi qua tin nhắn cho anh. Cảm thấy hài lòng với chính mình, tôi thò đầu vào phòng ngủ, nhưng Sadie không có ở đó.

“Sadie?” tôi gọi, nhưng không thấy tiếng đáp lại. Tôi hy vọng cô ổn. Rõ ràng là thật khó khăn cho cô khi nhớ lại chuyện ông anh. Có lẽ cô cần ở một mình yên tĩnh một lát.

Tôi để túi đựng đống lọ cạnh cửa hậu để sau xử lý, rồi pha cho mình một tách trà. Việc tiếp theo trong danh sách của tôi là tìm lại cuốn sách nghệ thuật nhiếp ảnh mà anh đã nói. Hẳn nó vẫn chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Có lẽ dưới ghế sofa…

“Tôi tìm ra rồi!” Giọng Sadie phấn khích vang lên từ chỗ xa tít nào đó khiến tôi va đầu cái cốp vào bàn cà phê.

“Đừng có làm thế chứ!” Tôi đứng dậy với lấy tách trà. “Nghe này, Sadie tôi chỉ muốn hỏi… cô ổn chứ? Cô có muốn nói chuyện không? Tôi biết nhiều chuyện có thể không dễ dàng gì…”

“Cô nói đúng, chuyện đó chẳng dễ dàng gì,” cô nói cả quyết. “Tủ quần áo của cô quả là chẳng ra hồn.”

“Tôi không định nói về quần áo! Ý tôi là tình cảm.” Tôi nhìn cô ta với ánh mắt cảm thông. “Cô đã phải trải qua nhiều chuyện, điều đó hẳn đã tác động đến cô…”

Sadie thậm chí chẳng thèm nghe tôi nói. Hoặc nếu có thì cô ta cũng giả bộ như không. “Tôi đã tìm được cho cô một bộ đầm,” cô tuyên bố. “Lại đây xem này! Nhanh lên!”

Nếu cô không muốn nói chuyện thì đúng là cô không muốn nói chuyện. Tôi không thể ép cô được.

“Tuyệt. Vậy cô chọn cái nào?” Tôi đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.

“Không phải ở đó.” Sadie lao tới trước mặt tôi. “Chúng ta phải đi ra ngoài! Nó ở trong cửa hiệu cơ!”

“Cửa hiệu?” Tôi ngừng lại và tròn mắt nhìn cô. “Ý cô là sao, trong cửa hàng ư?”

“Tôi buộc phải đi ra ngoài.” Sadie hếch cằm bướng bỉnh. “Tủ quần áo của cô chẳng có gì cả. Tôi chưa bao giờ thấy quần áo gì mà nhàu nhĩ bẩn thỉu như thế.”

“Chúng không nhàu nhĩ bẩn thỉu!”

“Vì thế tôi đã đi ra ngoài, và tìm thấy một bộ váy đẹp thiên thần! Cô chỉ cần mua nó thôi!”

“Ở đâu?” Tôi cố nghĩ xem cô ta có thể tđi đâu. “Cửa hiệu nào? Cô không đi tới tận trung tâm London đấy chứ?”

“Tôi sẽ chỉ cho cô xem! Nào! Lấy ví đi!”

Tôi không khỏi cảm thấy cảm động khi nghĩ Sadie đã lượn quanh hiệu H&M hoặc đâu đó cố tìm cho tôi một bộ cánh.

“Ờ, thôi được,” cuối cùng tôi nói. “Miễn là đừng có đắt khói ngùn ngụt đấy.” Tôi vớ lấy túi xách và kiểm tra xem mình đã mang theo chìa khóa chưa. “Thì đi nào. Chỉ tôi coi.”

Tôi đang nghĩ là Sadie sẽ dẫn tôi tới ga tàu điện và lôi tôi tới giao lộ Oxford hay đâu đó. Nhưng thay vì vậy cô ta lại ngoặt qua góc vào những con phố hẹp phụ mà tôi chưa khám phá bao giờ.

“Cô có chắc đúng là đường này không đây?” tôi do dự, hoang mang.

“Đúng!” Cô cố gắng lôi tôi đi. “Mau lên!”

Chúng tôi đi qua mấy dãy nhà, một cái công viên nhỏ và một trường đại học. Chẳng có gì ở đây trông giống một cái cửa hiệu. Tôi đang định bảo Sadie rằng chắc cô đã đi sai đường rồi thì cô ngoặt ở một góc và vung tay mạnh mẽ đắc thắng.

“Kia rồi!”

Chúng tôi đang đứng trước một dãy cửa hiệu bé tí tẹo. Có một quầy bán báo và một hiệu giặt khô và cuối cùng là một cửa hiệu tin hin với cái biển gỗ sơn dòng chữ “Cửa hàng thời trang Vintage”. Có một ma nơ canh ở cửa sổ mặc bộ váy xa tanh dài, đi găng tới tận khuỷu, đội mũ có mạng và ghim hoa cài khắp nơi. Bên cạnh là một đống hộp mũ cũ và cái bàn trang điểm để rất nhiều lược bàng sứ.

“Đến lúc này thì đây là cửa hiệu ngon lành nhất trong khu của cô,” Sadie nói dứt khoát. “Tôi đã tìm thấy mọí thứ chúng ta cần. Đi nào!”

Tôi chưa kịp nói gì thì cô đã biến vào trong cửa hàng. Tôi chẳng còn cách nào khác là phải đi theo cô. Cánh cửa kêu lên một tiếng “đinh” nhỏ khi tôi bước vào và một người phụ nữ trung niên mỉm cười với tôi đằng sau cái quầy hàng bé tẹo. Mái tóc nhuộm rời rạc của chị màu vàng thóc, và chị mặc một thứ trông như áo kaftan từ hồi thập niên bảy mươi in những hình tròn màu xanh lá cây, cổ đeo mấy chuỗi hạt màu hổ phách.

“Xin chào!” Chị mỉm cười nhã nhặn. “Chào mừng cô đến với cửa hiệu. Tôi là Norah. Cô đã mua đồ ở đây bao giờ chưa?”

“Chào chị.” Tôi gật đầu. “Đây là lần đầu tiên tôi tới.”

“Cô ưa thích loại quần áo hay thời đại nào cụ thể?”

“Tôi… chỉ xem qua thôi.” Tôi cười đáp lại. “Cảm ơn chị.”

Tôi không thấy Sadie đâu, thế nên tôi bắt đầu đi thơ thẩn xung quanh. Tôi chưa từng vào một cửa hàng quần áo kiểu cổ điển, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy ở đây cũng có một số món khá tuyệt. Một bộ váy thập niên sáu mươi màu hồng rực rỡ được trưng bày gần bộ tóc giả kiểu tổ ong. Có cả một cái giá coóc xê thắt eo và váy lót dài. Trên người ma nơ canh của thợ may là một bộ váy cưới viền đăng ten màu kem với mạng che và một bó hoa khô nhỏ xíu. Một cái hộp bằng thủy tinh đựng mấy dôi giày trượt băng bằng da màu trắng, tất cả đều đã nhăn và bợt màu vì dùng nhiều. Có những bộ sưu tập quạt, xắc tay, những thỏi son cũ…

“Cô ở đâu đấy?” Giọng sốt ruột của Sadie chọc thủng màng nhĩ tôi. “Lại đây nào!”

Cô đang vẫy tay ra hiệu từ chỗ cái giá cuối phòng. Hơi nghi ngại, tôi đi về phía cô.

“Sadie,” tôi nói nhỏ. “Tôi đồng ý là chỗ này rất tuyệt. Nhưng tôi chỉ đi uống nước bình thường thôi mà. Cô không thể nghĩ rằng…”

“Nhìn này!” Cô chỉ đắc thắng. “Hoàn hảo.”

Tôi sẽ không bao giờ để một con ma khuyên mình về thời trang một lần nào nữa.

Sadie đang chỉ vào một bộ váy flapper [2] thập niên 1920. Một chiếc váy flapper lụa màu đồng với một cái áo lửng để buông, tay áo chờm vai đính hạt và chiếc áo choàng không tay hợp bộ. Tấm thẻ cửa hàng trên váy đề “Đầm nguyên bản thập niên 1920, sản xuất tại Paris”.

[2] Một kiểu váy mà các cô gái trẻ hay mặc vào thập niên hai mươi. Nó gắn liền với kiểu tóc cắt ngắn, mũ quả chuông.

“Đẹp kinh thiên động địa nhỉ?” Cô siết chặt hai bàn tay và quay vòng, mắt sáng rực lên. “Cô bạn Bunty của tôi từng có một cái y như thế, cô biết không, có điều là màu bạc.”

“Sadie!” Tôi đã nói lại được. “Tôi không thể mặc thứ đó đến buổi ­hẹn được! Đừng có ngớ ngẩn!”

“Đương nhiên là cô có thể! Mặc thử đi!” Cô thúc giục tôi với đôi tay khẳng khiu trắng toát. Cô sẽ phải cắt ngắn tóc đi, đương nhiên rồi…”

“Tôi sẽ không cắt ngắn tóc!” tôi kinh hoàng lùi ra. “Và tôi sẽ không mặc thử!”

“Tôi cũng đã tìm được cho cô một đôi giày phù hợp.” Cô hăm hở bay vụt tới một cái giá và chỉ vào đôi giày nhảy màu đồng nhỏ nhắn. “Và cả đồ trang điểm phù hợp nữa.” Cô xoay qua chỗ cái giá thủy tinh và chỉ vào một cái hộp Bakelite cạnh cái biển nhỏ đề “Bộ trang điểm nguyên bản thập niên 1920. Cực hiếm.”

“Tôi từng có một bộ như thế này.” Cô nhìn nó một cách âu yếm. “Đây là thỏi son đẹp nhất từng được sản xuất. Tôi sẽ dạy cô cách tô son cho đúng.”

Vì Chúa.

“Tôi biết tô son đúng cách mà, cảm ơn…”

“Cô không biết,” cô cả quyết ngắt lời tôi. “Nhưng tôi sẽ dạy cô. Và chúng ta sẽ uốn tóc cho cô. Ở đây có bán một số dụng cụ là.” Cô chỉ vào một hộp các tông cũ trong đó tôi thấy một cái máy bằng kim loại cổ lỗ, trông kỳ dị. “Trông cô sẽ tuyệt hơn rất nhiều nếu cô chịu khó một chút.” Cô lại xoay đầu. “Chỉ cần chúng ta tìm cho cô một đôi tất lửng nữa…”

“Sadie, thôi đi!” tôi rít lên. “Chắc cô điên rồi! Tôi sẽ không mặc bất cứ thứ gì như thế…”

“Tôi vẫn còn nhớ cái mùi hấp dẫn khi chuẩn bị đi dự tiệc.” Cô nhắm mắt lại trong giây lát như thể tê liệt. “Son môi và tóc đốt sém…”

“Tóc đốt sém?” tôi kêu lên the thé vì kinh hoàng. “Cô sẽ không đốt sém tóc tôi!”

“Đừng có nhặng xị!” cô nói sốt ruột. “Chỉ thinh thoảng bọn tôi mới đốt xém tóc thôi.”

“Cô xem đồ ổn chứ?” Norah xuất hiện, hổ phách kêu xủng xoẻng, và tôi giật nẩy mình vì ngạc nhiên.

“Ồ. Vâng, cám ơn chị.”

“Cô có đặc biệt thích thú với thập niên 1920 không?” Chị hất đầu về phía cái hộp thủy tinh. “Chúng tôi có một số thứ nguyên bản tuyệt diệu ở đây. Tất cả vừa mới nhập về từ một cuộc bán đấu giá mới đây.”

“Vâng.” Tôi gật đầu lịch sự. “Tôi cũng đang xem.”

“Tôi không chắc là thứ này được dùng để làm gì…” Chị nhấc một cái lọ nhỏ nạm đá quý đính trên một cái vòng tròn, “Một vật nhỏ kỳ lạ đúng không? Có lẽ là một cái mề đay?”

“Một cái vòng son [3],” Sadie nói, đảo tròn mắt. “Có phải là không còn ai biết chút gì về bất cứ thứ gì nữa không?”

[3] loại son của thập niên hai mươi, hộp son được gắn trên một cái vòng kim loại.

“Tôi nghĩ đó là một cái vòng son,” tôi không thể ngăn mình nói tự nhiên.

“À!” Norah trông có vẻ ấn tượng. “Cô đúng là một chuyên gia! Có lẽ cô biết cách sử dụng những dụng cụ uốn tóc này.” Chị lấy cái máy kỳ cục bằng kim loại ra và nhấc lên để ước lượng sức nặng một cách cẩn trọng trong bàn tay. “Tôi tin là phải làm nhiều mới thạo được với cái đồ này. Có từ trước khi tôi sinh ra, tôi e là vậy.”

“Dễ ợt,” Sadie nói vẻ khinh thị vào tai tôi. “Để tôi chỉ cho.”

Có một tiếng “đinh” ở cửa và hai cô gái bước vào, nhìn quanh “ồ” “à”. “Chỗ này hay quá,” tôi nghe thấy một trong hai cô nàng nói vậy.

“Xin lỗi.” Norah mỉm cười. “Tôi sẽ để cô tự xem. Nếu cô muốn thử món gì thì cứ báo cho tôi biết nhé.”

“Vâng.” Tôi mỉm cười với chị. “Cảm ơn chị.”

“Hãy bảo chị ta là cô muốn mặc thử bộ váy màu đồng đó!” Sadie cố gắng đẩy tôi về phía trước. “Mau lên!”

“Thôi đi!” Tôi rít khẽ khi người phụ nữ kia đã đi khỏi. “Tôi không muốn mặc thử nó!”

Sadie trông sửng sốt. “Nhưng cô phải thử chứ. Nhỡ nó không vừa thì sao.”

“Tôi không phải thử vì tôi sẽ không mặc nó!” Nỗi bực bội sôi lên trong tôi. “Thực tế đi! Đây là thế kỷ hai mốt! Tôi sẽ không dùng thứ son môi và kẹp uốn tóc cổ lỗ sĩ nào đó! Tôi sẽ không mặc một cái váy flap­per cho buổi hẹn hò! Chuyện đó đơn giản là sẽ không xảy ra!”

Sadie dường như sửng sốt đến nỗi mất một lúc không đáp lại được gì.

“Nhưng… cô đã hứa.” Cô nhìn như đóng đinh vào tôi bằng đôi mắt mở to, bị tổn thương. “Cô đã hứa tôi có thể chọn váy cho cô.”

“Tôi cứ nghĩ ý cô là quần áo bình thường!” tôi cáu tiết nói. “Quần áo thế kỷ hai mốt! Không phải thứ này!” Tôi nhấc bộ váy lên và khua khua trước mặt cô. “Nó thật dị hợm! Nó là bộ váy giả trang!”

“Nhưng nếu cô không mặc bộ váy tôi chọn thì nó sẽ chẳng phải là buổi hẹn hò của tôi nữa. Nó sẽ là buổi hẹn hò của cô!” Giọng Sadie bắt đầu vót lên; tôi có thể thấy là cô ta sẽ đẩy nó lên thành tiếng hét. “Vậy thì tôi ở nhà luôn cho xong! Cô đi một mình với anh ta đi!”

Tôi thở dài. “Nghe này, Sadie…”

“Anh ta là người đàn ông của tôi! Đây là cuộc hẹn của tôi! Cô kêu lên dữ dội. “Của tôi! Theo quy tắc của tôi! Đây là cơ hội cuối cùng để tôi được vui vẻ một chút với một người đàn ông và cô muốn phá hoại nó bằng cách mặc một thứ trang phục tồi tàn, ghê rợn…”

“Tôi không muốn phá hoại nó…”

“Cô đã hứa sẽ làm theo cách của tôi! Cô đã hứa!”

“Đừng có hét lên với tôi!” Tôi quay đi, bịt chặt tai. “Chúa ơi!”

“Mọi chuyện ở đây ổn chứ?” Norah lại xuất hiện và nhìn tôi ngờ vực.

“Vâng!” Tôi cố trấn tĩnh lại. “Chỉ là tôi… ờ… đang nói chuyện điện thoại.”

“À!” Mặt chị giãn ra. Chị hất đầu về phía bộ váy flapper lụa màu đồng, vẫn nằm trên tay tôi. “Cô muốn thử à? Một thứ tuyệt vời. Sản xuất tại Paris. Cô đã nhìn thấy những cái cúc bằng xà cừ chưa? Chúng đẹp tuyệt.”

“Tôi… ừm…”

“Cô đã hứa rồi!” Sadie chỉ cách tôi mấy phân, cằm hếch lên, mắt tóe lửa. “Cô đã hứa! Đây là buổi hẹn của tôi! Của tôi! Của tôi!”

Cô ta giống như cái còi xe cứu hỏa kêu liên hồi. Tôi hất đầu quay đi chỗ khác, cố hết sức tỉnh táo. Tôi không có cách nào để có thể đối phó với cả một buổi tối nghe Sadie la hét với mình. Đầu tôi sẽ nổ tung ra mất.

Thẳng thắn mà nói, dù sao thì Ed Harrison cũng đã nghĩ tôi là một con tâm thần rồi. Vậy thì việc tôi xuất hiện với một bộ váy flapper cũng khác đâu?

Sadie nói đúng. Đây là buổi tối của cô. Có lẽ tôi cũng nên làm theo cách của cô.

“Thôi được rồi!” cuối cùng tôi nói, cắt ngang cái giọng khăng khăng của Sadie. “Cô đã thuyết phục được tôi. Tôi sẽ mặc thử bộ váy đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.