Hôm Nay Trời Trong

Chương 3



Tần Thâm lần nữa hất tay cô ra, có hơi ghét bỏ, phủi bụi bặm vốn không hề tồn tại, anh nói: “Da mặt này của cậu đã ngàn lớp rồi đấy!”

Chỗ trên eo bị cô ôm như bốc cháy, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh không dao động.

Anh có phần không thích dáng vẻ thản nhiên này của cô, thỉnh thoảng thậm chí còn xấu xa muốn đảo khách thành chủ, ép cô xé lớp vỏ ngoài bạn bè hoặc người thân xuống.

Trần Mộc Tình hung dữ hút một ngụm nước chanh, ngẩng đầu nhìn anh, anh cụp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, đè nặng khóe môi, luôn có vẻ nghiêm túc cứng nhắc, sao trước đây cô không phát hiện, miệng của anh đẹp như thế nhỉ.

Nước chanh chua ngọt mát lạnh, làm dịu đi phần nào cảm giác như thiêu như đốt trong ngực cô.

Cô không phản bác lại, thậm chí còn bởi vì đánh giá không mặn không nhạt này mà sinh ra chút nghi ngờ, nghi ngờ bản thân mình đang quá trớn…

Lý Úc dựa ở nơi đó, giơ tay vỗ bả vai Trần Mộc Tình: “Thật sự làm hỏng bản lĩnh của cậu rồi, sao lại không sạch sẽ nữa, nói đi xem nào?”

Có đôi khi Lý Úc thậm chí còn nghi Trần Mộc Tình biết hết mọi thứ, cố ý giả vờ không hiểu, Tần Thâm chỉ là một con cá cô nuôi mà thôi.

Nhưng thỉnh thoảng nhìn chỉ số thông minh của cô, lại cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá cao cô rồi.

“Cậu không nói thì không ai nghĩ cậu là người câm đâu.” Trần Mộc Tình híp mắt trừng anh ta, hung dữ.

Lý Úc làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Trông cậu như sẽ cắn người ấy.”

“Cắn chết cậu.”

Trần Mộc Tình bị “Thiết Sa Chưởng” (*) của Lý Úc vỗ hai cái, xoay đầu vừa định mắng anh ta, đột nhiên nhìn thấy Đàm Tiêu ra vẻ bình tĩnh co ro trong góc bên cạnh, thế là nghiêng mình di chuyển qua đó, hai cô bạn thân vai kề vai uống trà sữa, dáng vẻ trông như cách đàn ông cún xa một chút.

(*)Thiết Sa Chưởng: là tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có.

Qua một hồi, Trần Mộc Tình dựa gần vào bên tai Đàm Tiêu, nhẹ giọng nói: “Tớ cảm thấy dạo này tớ bị Tần Thâm mê hoặc rồi, cậu có thấy gần đây cậu ấy càng ngày càng đẹp không.”

Đèn trong phòng bi-a không sáng lắm, mà phòng nhỏ này lại quá nhiều người, chơi bóng, ngồi nói chuyện phiếm bên cạnh, chen chen chúc chúc, Đàm Tiêu đứng trước mặt Lý Úc, lại như thể cách rất xa, sự căng thẳng đã bị pha loãng đi, chỉ còn lại nhịp tim rối loạn.

Thịch——Thình thịch——

“Cậu động lòng rồi.” Đàm Tiêu nhận định.

Nhưng cái từ động lòng này, đối với Đàm Tiêu mà nói lại là sự chua xót, là không thể nói, là gánh nặng trĩu nặng, là tâm sự thiếu nữ, là kẹo bọc hoàng liên (*).

(*)Hoàng liên: là một loại cây thuốc vị đắng, thuộc nhóm thảo dược quý giá.

Còn với Trần Mộc Tình, chẳng qua là cơm uống nước, chuyện thường ngày. “Một ngày lòng cậu cũng có thể động tám trăm lần, adrenaline tiết ra qua loa, nếu là người khác thì tớ sẽ khuyên cậu tận hưởng thú vui trước mắt, nhưng là Tần Thậm thì cậu không biết xấu hổ hả? Từ nhỏ đến lớn, người ta đối xử với cậu không tốt sao? Cho cậu ăn ngon, mừng sinh nhật cùng cậu, cậu chưa viết xong bài tập thì ở lại lớp đợi cậu, đến cả giáo viên toán dạy kèm cũng đã bị cậu tức giận bật khóc vài lần rồi, thế mà Tần Thâm dạy cậu làm sách bài tập lâu như vậy cũng không mắng cậu một câu… Dù sao cũng không đếm xuể, nếu cậu chỉ có ý nghĩ thoáng qua, tớ khuyên cậu nên làm người.”

“…”

Cô làm động tác tay xuỵt với Đàm Tiêu: “Đừng nói nữa, còn nói nữa là tớ sẽ phải lấy cái chết tạ tội đó.”

Đàm Tiêu trịnh trọng gật đầu: “Lương tâm cậu vẫn còn là tốt rồi.”

Thấy cô không có tâm tư ấy, cô nàng nhịn không được mà trêu cô, nhưng thấy cô thật sự ngo ngoe rục rịch, đột nhiên Đàm Tiêu cảm thấy tội lỗi.

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Thâm, chàng trai đứng trước bàn bi-a, mặc T-shirt trắng quần đen đơn giản, những ngón tay đang cầm gậy có khớp xương rõ ràng. Lúc này anh hạ thấp thân mình, ánh mắt nhìn về phía trước theo cây gậy, trong mắt là cơn sóng lạnh lẽo xa cách và điềm tĩnh.

Nhìn một lát, Đàm Tiêu lại hơi dao động, nghiêng đầu nói: “Nhưng quả thực chuyện này rất khó nhịn không rung động.”

Trái tim Trần Mộc Tình đập thình thịch, giọng nói nghèn nghẹt trong khoang mũi, mang theo chút oán giận: “Cậu có thể đừng thử thách ý chí của tớ hết lần này đến lần khác không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đó giờ ý chí của cô không tốt, ra ngoài mua quần áo chỉ cần người khác lừa dối hai câu có lẽ cô sẽ mua hết, nói cô bắt nạt Tần Thâm, cô cũng rất mềm lòng với anh, từ nhỏ đến lớn, anh hướng nội, gương mặt chuyên lạnh lùng nhất, nhưng luôn khiến người ta đau lòng.

Bác Tần là một gia trưởng kiểu Trung Quốc truyền thống, đã nói một thì không nói hai, luôn nghiêm mặt, yêu cầu rất cao đối với anh, hiếm khi khen anh, cô luôn có thể xin được chút niềm vui ở chỗ bác Tần, nhưng Tần Thâm lại không có, cũng có thể là bố mẹ luôn hiền hậu với đứa trẻ khác hơn chút.

Tính tình của anh lạnh lùng, sẽ không làm nũng, cũng không nói lời dễ nghe, anh sẽ chỉ yêu cầu mình tuân theo tiêu chuẩn cao nhất hết lần này đến lần khác.

Anh bị trách mắng, chỉ cụp mắt nghe, không bao giờ cãi lại, mà lần nào Trần Mộc Tình cũng khóc đến mức tựa như người bị mắng là mình.

Mỗi lần khóc xong, anh còn cười nhạo cô khóc rất xấu.

Nhưng lần kế tiếp anh bị quở trách, cô vẫn không nhịn được mà chắn phía trước anh.

Dì Tư Việt là một người phụ nữ mạnh mẽ có chí tiến thủ, cũng rất hiếu thắng, công ty mang danh nghĩa của hai người rất nhiều, nhưng bà ấy chủ yếu quan tâm đ ến công ty của riêng mình hơn, vào những năm bận nhất kia, hai người thường xuyên không gặp mặt, vừa gặp đã cãi nhau.

Bác Tần cảm thấy bà ấy không lo việc nhà, dì Tư Việt lại cảm thấy bác Tần hoàn toàn không hiểu bà ấy đang muốn cái gì.

Nhịp bước của hai người dần dần không nhất quán, sau đó rất nhanh đã ly hôn.

Do đó khi Trần Mộc Tình gặp lại dì Tư Việt, cô không còn gọi là bác gái nữa, mà đổi xưng hô thành dì.

Sau khi ly hôn, mối quan hệ của hai người ngược lại tốt hơn rất nhiều, như là bạn bè, thường xuyên có thể ngồi xuống ăn cơm cùng nhau, nói về chuyện của Tần Thâm.

Tần Thâm là người bị kẹt ở giữa, ai cũng cảm thấy anh tiếp nhận giỏi, gần như anh không hề nhận xét bất cứ ý kiến gì về cuộc hôn nhân của bố mẹ, hai bên đều từng tìm anh nói chuyện, anh chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng Trần Mộc Tình biết thực ra anh rất buồn, cô nhớ lúc ấy nửa đêm anh gọi điện thoại với cô, hỏi cô đòi sách bài tập, Trần Mộc Tình ngủ đến mơ màng, muốn nói cậu có bệnh à, nhưng sau cùng dẫu sao EQ cũng không mất kết nối, thăm dò hỏi: “Sao cậu vẫn chưa ngủ thế?”

Giọng anh rất hờ hững, lộ ra chút lạnh lẽo: “Không buồn ngủ.”

Trần Mộc Tình buồn ngủ tới nỗi mí mắt cứ đánh nhau mãi, cô nhảy khỏi giường, chạy đến phòng vệ sinh hắt nước lạnh lên mặt vài cái, nói: “Mình cũng không buồn ngủ, mình đến nhà cậu chơi một lát nhé?”

Anh im lặng một hồi, sau đó mới bảo: “Được.”

Giữa mùa đông, bông tuyết bay bay, Trần Mộc Tình lén chuồn ra khỏi nhà, hai má đỏ bừng vì lạnh, chạy cực kỳ nhanh, cảm giác như cơn gió mùa đông tháng chạp có thể cắt vụn cô.

Anh đứng dưới hiên nhà đợi cô, trên người chỉ mặc chiếc áo len lông lạc đà và quần thể thao, tay đút túi, cảm xúc nơi đáy mắt rất lạnh nhạt, có vẻ cả người vô cùng yếu ớt đơn độc.

Cô tiến tới, đẩy anh vào trong phòng, ngón tay nắm lấy cổ tay lạnh cóng của anh, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ngốc à?”

Anh không phản bác, trái lại có phần tự giễu: “Ừ.”

Anh dẫn cô lên tầng, hai người làm ổ trong phòng, anh đang chơi trò ghép hình, là cái loại rất rất nhỏ, một mảnh chỉ cỡ móng tay, Trần Mộc Tình nhìn mà da đầu tê dại, cô vô cùng tôn trọng chỉ số thông minh của mình nên chưa bao giờ chơi, nhưng cô thường xuyên nhìn anh chơi.

Bẩm sinh lực chuyên tâm của anh đã rất mạnh, nhưng hôm đó bộ ghép hình kia bị anh ghép đến loạn cào cào, cuối cùng anh giơ tay lên, phá hủy tất cả, rồi chống tay ra sau đầu, dựa vào ghế lười, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Trần Mộc Tình biết trong lòng anh phiền muộn, vì thế cô không hề nói gì, chỉ ngồi xếp bằng ở đó giúp anh ghép, liều mạng hồi lâu, lâu đến nỗi ngủ thiếp đi luôn, lúc tỉnh dậy cô đã ở trên giường, còn anh thì quắp tay gối lên tay vịn sofa, ngủ tạm một đêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Mộc Tình sợ thấy người lớn sẽ ngại, vì vậy rón ra rón rén đi ra ngoài, anh lại xách cổ áo của cô, trực tiếp mang xuống tầng: “Trong nhà không có ai.”

Nếu cô không đến, anh sẽ ở nhà một mình.

Trong nhà có dì và tài xế, nhưng Trần Mộc Tình vẫn cảm thấy anh rất cô đơn.

*

Lý Úc ném cục giấy làm bằng ống hút giấy vo tròn vào cô: “Trần Tiểu Hồng, cậu lại lén ý nghĩ xấu gì đấy, qua đây anh chơi bóng cùng cậu.”

Suy nghĩ phút chốc bị cắt ngang, Trần Mộc Tình hơi tức giận trừng anh ta.

Đáng ghét thế này, cũng không biết Đàm Tiếu thích gì ở anh ta.

Lý Úc không hổ là chơi bóng rổ, độ chính xác đó thật sự không phải che đậy, vừa vặn nện vào ấn đường của cô, Trần Mộc Tình trừng mắt nhìn anh ta vài giây, đứng dậy đi qua đá anh ta, ngay khi vẻ mặt của cô thay đổi, Lý Úc cảm thấy mình sắp phải gánh hậu quả, lách mình trốn phía sau Tần Thâm, lấy Tần Thâm làm lá chắn thịt.

Một chân Trần Mộc Tình chưa đá tới, anh ta đã chạy, cô chuyển sang dùng tay, cào mặt Lý Úc cách Tần Thâm, hận không thể cào ra cho anh ta hai vệt máu.

“Cậu có duyên không thế! Cậu đừng tưởng rằng bây giờ cậu cao hơn mình thì mình không đánh được cậu nhé.”

Khi cô lấy lại tinh thần, gần như cô đã rướn người lên trên vai Tần Thâm.

Từ nhỏ đến lớn, ở trước mặt Tần Thâm cô không hề có ý thức đề phòng nam nữ gì, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có phần kỳ quái.

Cô cứng ngắc hai giây, lúc nghiêng đầu, tóc mai của anh cọ qua mắt cô.

Hơi ngứa.

Trên người anh… Khá thơm.

Tần Thâm cúi đầu, một tay đỡ cánh tay cô, tay khác đặt lên bả vai của cô, ngăn ra một chút khoảng cách giữa hai người, nửa là bất lực nói: “Mấy tuổi rồi.”

Không biết từ lúc nào, Lý Úc lùi về phía sau một bước, dựa vào sau mép bàn, huýt sáo: “Cậu sao thế Trần Tiểu Hồng, chỉ toàn chiếm hời của người ta.”

Trần Mộc Tình bấu xé nhăn nhúm quần áo của Tần Thâm, lúc này cô giơ tay vuốt lại, rồi mới hậm hực nhìn Lý Úc: “Cần cậu lo à.”

Sau đó cô quay người lại, cúi đầu, đá một cái vào mũi chân anh, trả đũa: “Cậu ngăn tớ làm gì.”

Tần Thâm: “…”

Anh im lặng nhìn cô một lát, tiếp đó giơ tay chọn cây gậy đưa cho cô: “Được rồi, trách mình, để mình chơi cùng cậu một lúc nhé.”

Trần Mộc Tình là người cho bậc thang thì sẽ bước xuống, nghe vậy đi về phía bàn bóng: “Nếu cậu thua, đêm nay mình muốn ăn Tụ Tân Trai.”

Tần Thâm gật đầu: “Được.”

Hoạt động giải trí của cô tốt hơn sở trường của anh một trăm lần ư?

*

Tần Thâm mời khách, phòng riêng toàn là người, Đàm Nhị gọi hết mấy cô gái kia tới, thậm chí còn long trọng giới thiệu cho bọn Tần Thâm làm quen.

Đàm Nhị là em trai của chủ phòng bi-a, thời gian quen biết với Lý Úc đã lâu, hơi đần, nhưng người không xấu.

Ấy vậy mà Trần Mộc Tình vẫn không thích cậu ta, nghe thế thì cà khịa: “Cậu đổi nghề làm mai mối từ khi nào thế?”

Đàm Nhị gãi đầu, cười hì hì: “Chị, chị đừng hiểu lầm, chỉ là kết bạn thôi. Nhiều bạn bè thì nhiều con đường mà!”

Trần Mộc Tình bĩu môi: “Vậy sao cậu không giới thiệu hai anh đẹp trai cho chị làm quen, chị cũng muốn có nhiều bạn bè nhiều con đường.”

Bỗng nhiên có một miếng tôm đặt bên miệng, Tần Thâm bóc, để bên môi cô, nhăn mày hỏi cô: “Có ăn không?”

Trần Mộc Tình lười bóc vỏ tôm, thực ra Tần Thâm cũng không thích bóc, cho nên từ nhỏ đến lớn hai người đều rất ít ăn tôm còn vỏ.

Cô cảm thấy hành vi không thích đồ ăn khó có lần sau nhưng tay vẫn chăm sóc cô của Tần Thâm quả thực khiến cô hơi mê, vì thế lúc há miệng cắn, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh có thể làm bạn trai em hai ngày không?”

Tần Thâm nhướng mí mắt liếc cô, chỉ ánh mắt ấy đã khiến lồ ng ngực của Trần Mộc Tình cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.

Ánh mắt anh nhanh chóng cụp xuống, cúi đầu thong thả ung dung bóc vỏ tôm, anh bạc bẽo phũ phàng nói: “Không thể.”

Trần Mộc Tình có hơi thất vọng: “Anh ra giá được không?”

Tần Thâm nhét con tôm thứ hai vào miệng cô: “Đừng ép mình đánh cậu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.