Dịch:
Hinary
Biên:
Hi
Sau khoảng 20 phút, Lục Dương đứng trước cổng trường học đợi một bạn học nam và hai bạn học nữ.
Bạn học nam họ Hồ, được xem như là sư huynh của Lục Dương, năm nay học đại học năm 3, khoa âm nhạc.
Hai bạn nữ kia đều là những học sinh nổi tiếng của khoa âm nhạc, một bạn họ Chương, một bạn họ Tiết, có làn da màu lúa mì ngang ngược gợi cảm, đều là sinh viên năm 3.
Vài ngày trước, Lục Dương có liên hệ với những người này, hắn đã thỏa thuận và kí hợp đồng cùng với họ. Nhưng đây là lần đầu tiên bốn người họ hẹn gặp mặt nhau.
Mấy người vừa gặp nhau, đầu tiên luôn là làm quen vài câu, sau đó Lục Dương vẫy tay gọi taxi, lúc lên xe mới hỏi mấy người kia muốn đến chỗ nào.
Sau khi ba người lên xe đều nhìn Lục Dương, mặc dù cả ba đều hiểu Lục Dương tìm bọn họ là vì chuyện gì, nhưng nếu đi chỗ nào cho thích hợp thì không biết được.
– Biết Studio Thiên Âm không? Đến chỗ đó!
_____
Sau nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe chạy đến một thị trấn nhỏ rồi dừng lại.
Cùng lúc đó Lục Dương liên lạc với Studio Thiên Âm, studio trên một mặt tiền một trấn nhỏ, có bốn gian phòng lớn.
Vừa mở cửa bước vào, một người đàn ông thả tóc ngang vai tươi cười ra tiếp đón, ông ta bắt tay Lục Dương, cười nói.
– Tiểu Lục! Hợp tác vui vẻ!
– Hợp tác vui vẻ!
Sau khi bắt tay xong, Lục Dương liền giới thiệu ba người phía sau, sau đó hắn hỏi người đàn ông kia đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa.
Người đàn ông tóc dài cười nói.
– Tất cả đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể bắt đầu!
Sau đó cả bốn người đi theo người đàn ông tóc dài vào bên trong, đi vào phòng thu âm duy nhất của studio.
Người đàn ông kia hỏi.
– Tiểu Lục! Hát bài nào trước?
Lục Dương lấy ra mấy bản phổ âm, hắn suy nghĩ một lúc, rồi đưa bản “Bắc Kinh Bắc Kinh” của Vương Phong cho sư huynh họ Hồ, thuận miệng nói với anh ta.
– Sư huynh, anh chuẩn bị một chút!
Nam sinh họ Hồ kia liền đáp trả một tiếng, có chút tò mò nhìn khúc phổ trong tay.
Sau mấy tháng khai giảng, Lục Dương không có chút nhàn rỗi nào, để chuẩn bị cho hạng mục này, Lục Dương phải chạy đi thư viện, xem những tài liệu liên quan đến tác giả ca khúc, hắn dùng trí nhớ siêu tốt của mình để nhớ lại tất cả.
Sau đó mới phổ nhạc những ca khúc trong trí nhớ lên giấy.
Có thể, chính xác mà nói, Lục Dương tự mình hát, tự mình phổ nhạc cho chính xác từng ca từ, nhịp điệu của cả bài.
Sau đó, Lục Dương đưa bản “Cánh vô hình” cho cô gái họ Tiết, đưa bản “Mặt nạ” cho cô gái họ Chương.
Ba bài hát này, chính là sự lựa chọn sau này của Lục Dương.
Thật ra, Lục Dương nhớ được rất ít tất cả lời hát của các bài hát, vì vậy hắn không phải phân vân nhiều về việc lựa chọn bài hát.
Những bài hát đó đều đã đăng kí bản quyền, còn có một số ca khúc khác nữa, nhưng bây giờ hắn đang giữ là ba ca khúc của Vương Phong.
Khoảng sau nửa giờ nữa, nam sinh họ Hồ đó muốn thử hát…
Ba ngày tiếp theo, Lục Dương và ba người kia đều ở bên trong phòng thu âm của studio Thiên Âm.
Lần này chỉ là thử bài hát mà thôi, Lục Dương không có ý muốn nâng đỡ cho ba người kia làm ca sĩ, hắn chỉ kí hợp đồng một ngàn khối tiền một ca khúc, họ hát xong là thôi, không có bản quyền mua bán.
Trong suy nghĩ của hắn, hắn muốn gửi những bản hát thử này đến các công ty âm nhạc, sau đó bán lại bản quyền, như vậy hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Lục Dương hiểu rõ được bản thân hắn trời sinh đã không có tài năng về sáng tác bài hát, hắn chỉ có thể lợi dụng những ca khúc mình còn nhớ được mà bán lại bản quyền, có thể kiếm được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu thôi.
Kế hoạch này diễn ra rất thuận lợi.
Vì không yêu cầu cao về chất lượng, thậm chí cách phối nhạc cũng chưa được trôi chảy, trong ba ngày này thì chỉ có thể đạt được 60% mà thôi.
Bốn ca khúc của Vương Phong.
Sau đó Lục Dương trở về nhà, hắn gửi mail cho tất cả các công ty âm nhạc, gửi luôn bản ghi âm này qua.
Tiếp theo chính là chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi, lại xảy ra một số chuyện thú vị.
Chuyện là vậy.
Sau khi ghi âm xong bốn ca khúc của Vương Phong, nam sinh họ Hồ có gọi điện cho Lục Dương, mời hắn đi uống trà, nói có việc nhờ vả Lục Dương.
Dù sao cũng vừa hợp tác xong, Lục Dương cũng không tiện từ chối, liền đi gặp.
Sau khi đến quán trà, Lục Dương còn nhìn thấy một người mặc quần áo sặc sỡ – Ngô Thiếu Lâm.
Người này có giọng điệu rất lớn, là nam sinh họ Hồ giới thiệu cho Lục Dương, anh ta cũng học trong khoa âm nhạc, anh còn có một dàn nhạc riêng ở trong trường đại học.
Anh ta vừa mở miệng đã đi ngay vào vấn đề chính.
– Học đệ! Anh nghe nói cậu viết được mấy ca khúc không tệ, cậu ra giá đi! Anh sẽ mua! Dù sao cậu bán cho ai cũng không phải là bán.
Vừa mới nghe đến việc mua ca khúc của mình, Lục Dương liền cảm thấy hứng thú.
Hắn cười nói.
– Sư huynh có thể ra giá bao nhiêu?
Ngô Thiếu Lâm vươn 5 ngón tay ra, anh ta tự tin nói.
– 5000! Anh nghe nói cậu tìm người để hát mỗi ca khúc mất 1000, lại còn phải tìm studio nữa, chắc cũng mất hơn 2000, anh trả cho cậu 5100 khối, cậu bán hết mấy ca khúc đó cho anh, chiều nay anh sẽ gửi tiền vào thẻ.
Nghe anh ta trả giá 5000, Lục Dương liền im lặng.
Những bài hát đó, đều là những ca khúc nổi tiếng cả ba miền, bán với giá 5000, muốn cho ăn xin à?
Vì vậy, Lục Dương lắc đầu từ chối, ngay cả việc mặc cả cũng không muốn.
Thấp quá, không cơ hội thảo luận nào.
Thấy Lục Dương không do dự mà từ chối, sắc mặt Ngô Thiếu Lâm liền xấu đi, hắn đưa ra 6 ngón tay, ý bảo 6000 khối.
Lục Dương vẫn tiếp tục lắc đầu.
Lúc này, sắc mặt Ngô Thiếu Lâm đã đen thui.
Anh ta nói.
– Học đệ! Cậu không phải là một nhạc sĩ nổi tiếng, anh trả cho cậu 6000 khối, đã là rất nhiều rồi!
Thấy Lục Dương vẫn lắc đầu, anh ta nghĩ ngợi một chút rồi cũng ra giá 7000, nói.
– Đây là giá cao nhất rồi! Nếu như cậu còn không đồng ý, vậy chúng ta kết thúc ở đây!
Lần mua bán này, tất nhiên không thể thành công.
Lục Dương nói với anh ta.
– Thật xin lỗi anh.
__________
Sau đó, Lục Dương chỉ ngồi đợi tin tức từ mấy công ty âm nhạc kia.
Nhưng mà tin tức hắn nhận được đầu tiên là từ nhà xuất bản C.
Lục Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì cuốn tiểu thuyết “Tận thế đất hoang” được vào top bên đài loan, nên cuốn mới là “Cao thủ cô độc” cũng dễ dàng được thông qua, sẽ được xuất bản sau khi hoàn thành cuốn “Tận thế đất hoang”.
Thời gian nhanh chóng trôi qua bốn, năm ngày.
Cuối cùng những công ty âm nhạc cũng liên lạc với Lục Dương.
Chất lượng những bài hát kia vô cùng tốt.
Chỉ dùng những ca sĩ nghiệp dư hát, đã thể hiện được ca khúc xuất sắc như vậy, những công ty âm nhạc đó không có lí do gì để không báo giá.
Có giá 5000 một bài, có giá 8000, cũng có giá lên đến 1 vạn.
Còn có giá 3 vạn, 5 vạn.
Nhưng giá cao nhất cũng chỉ được 5 vạn.
Thấp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Lục Dương.
Lục Dương nghĩ ngợi hai ngày.
Sau đó hắn chỉ bán mỗi bài “Cánh vô hình”.
Lục Dương nghĩ, đợi ca khúc này nổi tiếng, sau đó mới bán những ca khúc còn lại.
Hắn không tin, nếu ca khúc đầu tiên nổi tiếng, những ca khúc sau còn có giá như vậy.