Hồi Sinh 2003

Chương 47: Dạ hội Tết Nguyên Đán (2)



Dịch: Hinary

Biên: Hi

Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ tối.

Đây là một hoạt động lớn nên ngoài cửa treo những bảng thông báo màu đỏ.

Gần đến 7 giờ tối, trong sân khấu bắt đầu đông đúc, chỗ ngồi cũng hết sạch, ngay cả những lối nhỏ cũng đông người, ban tổ chức cũng đã mở nhạc lên, giai điệu bài hát êm ái mà ưu nhã.

Nhưng dạ hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, nên trong sân khấu rất ồn ào, điều này là không thể tránh được, mấy nghìn người tập trung lại trong một hội trường, dù là một phần mười người nói chuyện thì giọng của họ đã không nhỏ rồi.

Đúng 7 giờ tối, giai điệu nhạc trong sân khấu thay đổi, không chỉ có âm nhạc, những tiếng ồn ào cũng dần dần nhỏ lại rồi biến mất.

Hai người một nam một nữ mặc quần áo của người dẫn chương trình bước lên sân khấu chính, khuôn mặt cười tươi cầm lên chiếc micro, bỗng nhiên đèn trong hội trường bị tắt hết, không đợi những người xung quanh phản ứng, một cột ánh sáng màu cam đã chiếu lên hai người dẫn chương trình trên sân khấu chính.

Buổi dạ hội chính thức được bắt đầu.

Sau khi hai người dẫn chương trình giới thiệu về buổi dạ hội xong, mọi người ai cũng hào hứng chờ đợi những tiết mục văn nghệ sắp diễn ra.

Đầu tiên là một nhóm người mặc trang phục múa màu đỏ thẫm, họ hân hoan múa theo tiếng nhạc trên sân khấu.

Sau đó làm một cô gái mặc váy hồng đi lên biểu diễn, giai điệu, lời của bài hát của cô khiến Lục Dương cảm thấy rất quen thuộc, nhưng hắn vẫn không nhớ ra được đây là bài hát gì, lúc người dẫn chương trình giới thiệu thì hắn không chú ý nghe.

Nghĩ không ra, nhưng Lục Dương cũng không xoắn xuýt ở vấn đề này lâu, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn, hơn nữa màn biểu diễn của cô gái kia còn chưa đủ để hắn phải kinh diễm.

Sau tiết mục mở màn, những màn biểu diễn tiếp theo cũng rất sôi động.

Không thể không nói, một buổi dạ hội Tết Nguyên Đán mà được tổ chức được quy mô như thế này đã là không tệ rồi.

Ngoài tiết mục ca hát thì còn có nhiều tiết mục khác như đóng kịch, ảo thuật, coplay… Khiến cho khán giả nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng tiết mục để lại ấn tượng cho Lục Dương lại rất ít.

Tiết mục đầu là màn ảo thuật của một nam sinh gầy biểu diễn.

Anh bạn này mặc một bộ đồ tây màu đen, sau đó lấy ra một đồng tiền xu vào lòng tay trái, anh ta lấy một chiếc khăn màu đỏ phủ lên tay trước ánh mắt của rất nhiều khán giả, sau khi chiếc khăn bị rút ra, đồng tiền xu trong lòng bàn tay đã biến thành một chiếc bình hoa quả.

Lúc mọi người đang cố gắng tìm ra thủ thuật, anh ta thả tay ra cho chiếc bình rơi xuống đất.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của vô số người, bình hoa quả vừa chạm đất đã biến mất.

Tiếng hoan hô của các bạn nữ nổi lên khắp khán đài, anh bạn tiếp tục biểu diễn màn ảo thuật thứ hai.

Bàn tay trái của anh bạn gầy lại mở ra một lần nữa, đồng tiền xu xuất hiện trong lòng bàn tay, anh ta kẹp đồng tiền giữa hai ngón tay đưa lên cho mọi người xem, rồi sau đó tiếp tục phủ chiếc khăn màu đỏ lên trên.

Chiếc khăn màu đỏ được rút ra lần nữa, bỗng nhiên đồng tiền xu đã biến thành một con bồ câu màu trắng.

Anh bạn gầy đưa con chim lên cao cho mọi người xem rõ hơn, sau đó anh ta cười tươi rồi úp bàn tay trái xuống, chú chim bồ câu vỗ cánh muốn bay lên, điều kì diệu xuất hiện, khi anh bạn gầy dùng tay phải che con chim lại, khói đen nổ tung, làn khói xuất hiện rất nhanh rồi biến mất, cùng lúc đó thì chú chim cũng biến mất theo, trong lòng bàn tay anh ta lại xuất hiện một đồng tiền xu, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, đồng tiền xu rơi xuống đất rồi biến thành bình hoa quả.

Khán giả ngẩn ngơ nhìn.

Không ai có thể giải thích được vì sao đồng tiền xu lại biến thành chiếc bình hoa được.

Lục Dương cũng ngẩn ngơ, hắn không ngờ được một buổi dạ hổi nhỏ lại có thể có tiết mục ảo thuật đặc sắc đến như vậy.

…….

Tiết mục khiến Lục Dương ấn tượng thứ hai chính là một vở kịch Hoàng Mai. (một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc)

Chính xác là, vở kịch này không phải làm cho Lục Dương thấy kinh diễm, mà là sợ hãi.

Nhìn khuôn mặt cô gái kia liền biết ngay là người dân tộc thiểu số, cô mặc một bộ quần áo dân tộc, sau khi lên sân khấu, một con rấn độc bò từ tay cô ấy ra ngoài, các bạn nữ ngồi gần đó đều hét lên một cách sợ hãi khi thấy con rắn độc dài hơn một mét, rất nhiều người hét lên rồi mang khuôn mặt trắng bệch liều mạng chen về phía sau.

Không chỉ những cô gái gan nhỏ ở gần đó, ngay cả mấy anh bạn ngồi bên cạnh Lục Dương cũng dựng đứng tóc gáy khi nhìn thấy con rắn độc đó.

Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người ai cũng sợ hãi, ít nhất có một số người liên tục vỗ tay cổ vũ cô gái kia, nhất là lúc những cô gái phía trước hét lên hoảng loạn, bọn họ càng vỗ tay lớn và kêu hay.

Cũng may tiết mục này không dài, sau đó cũng không có những màn biểu diễn đau tim như vậy nữa.

Sau hai màn biểu diễn đó, Lục Dương nghe lời người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục “Phượng Vĩ Trúc dưới ánh trăng” do bảy cô gái của xã đoàn vũ đạo biểu diễn.

Nghe được tên xã đoàn vũ đạo, trong đầu Lục Dương không kìm được mà nhớ đến hình ảnh Phùng Đình Đình tập múa trong phòng tập.

Không có cô?

Lục Dương nhìn sân khấu, hắn không hiểu được cảm giác lúc này của bản thân.

Bảy cô gái mặc áo dài có hình cây trúc lên sân khấu, giai điệu êm ái của dân tộc vang lên, cả bảy cô nàng duyên dáng múa.

Ánh mắt Lục Dương đảo qua từng người, đúng là không thấy Phùng Đình Đình trong đó, không hiểu sao trong lòng hắn có chút thất vọng nhỏ.

Điều này khiến Lục Dương rất khó chịu.

Không phải hắn đang muốn tránh xa cô sao?

Vậy tại sao không thấy cô biểu diễn thì hắn lại thất vọng như vậy?

Lục Dương! Chẳng lẽ mày quên lúc trước cô ấy đã đá mày như thế nào rồi sao? Cô gái như vậy, không phải mày từng thề sẽ không bao giờ thích sao?

Mang tâm trạng rối bời, ánh mắt hắn nhìn bảy cô gái đang múa bài ” Phượng Vĩ Trúc dưới ánh trăng”, khi bảy cô gái đưa lưng về phía khán đài, vòng eo nhỏ, mông vểnh lên, ngay cả âm thanh nuốt nước miếng của mấy bạn nam ngồi bên cạnh, Lục Dương đều không cảm nhận được.

Nếu như không nhớ đến Phùng Đình Đình.thì Lục Dương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngắm nhìn những cô gái đó, nhưng mà bây giờ hắn không có chút tâm tư này.

Tâm trạng phức tạp, phải đến khi dàn nhạc của Tào Tuyết lên biểu diễn, nhìn bóng hình màu trắng của Tào Tuyết bước lên sân khấu, tâm trạng của Lục Dương mới tốt lên.

Điệu múa của Tào Tuyết, dù thế nào đi nữa thì Phùng Đình Đình cũng không thể sánh nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.