8h30 tối, sau cùng Vũ Văn thông qua một máy tính kiểm tra, chuẩn bị kỹ càng công tác.
Vũ Văn lau một phen mồ hôi, gật đầu với Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh hiểu ý, lập tức phái các đồng nghiệp khoa thông tin về nhà, những người trẻ tuổi kia làm liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ, cũng đều mệt mỏi bất kham, Lưu đội trưởng bằng lòng thả bọn họ trở về, đúng là cầu còn không được, chỉ trong một công phu chớp mắt, toàn bộ liền rời khỏi cao ốc Đằng Long, cả tòa nhà, cũng chỉ còn lại bốn người Vũ Văn bọn họ.
“Còn nửa giờ nữa, hậu thiên bát quái tôi thiết kế này sẽ bắt đầu chuyển động. Do thời gian cấp bách, Vũ Văn không kịp đem ký hiệu biến hóa dùng chương trình phần mềm tự động vận hành, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng sức người để can thiệp vài điểm biến hóa mấu chốt.” Ngụy Viễn Chinh hắng giọng một cái, tựa như đang ở trong lớp học giảng bài cho học sinh, “Trận pháp này bề ngoài là một lá bùa, bên trong trận còn lại do Hưu môn, Sinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Tử môn, Kinh môn, Khai môn tạo thành, Kinh Hà Long Vương một khi vào trận, từ Hưu môn rơi vào, chuyển qua Đỗ môn, Kinh môn, Thương môn, cuối cùng sa vào Tử môn. Vũ Văn phải canh giữ ở Tử môn tầng 6, dành cho Long Vương một kích trí mạng sau cùng, tôi và Cố Thanh thì canh giữ ở chỗ giao giới của Đỗ môn và Kinh môn, mà Thương môn tầng 12, liền do Lưu Thiên Minh quản lý.”
“Lưu Thiên Minh, anh quản lý Thương môn phi thường trọng yếu, Long Vương rất có thể sẽ ở Thương môn hấp hối giãy dụa, ngừng lại một thời gian tương đối lớn, nhưng anh ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt, vô luận xuất hiện tình huống nào, đều phải ưu tiên bảo vệ cho máy tính hoạt động bình thường.” Vũ Văn nửa đường đột nhiên chọt thêm một câu, đặc biệt dặn dò Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh lên tiếng đáp ứng, lại đem lực chú ý đặt trên thao tác biểu thị của Ngụy Viễn Chinh. Ngụy Viễn Chinh đơn giản đem thao tác cần dùng trên máy tính giảng giải cho Cố Thanh và Lưu Thiên Minh, kỳ thật thao tác tương đối đơn giản, chẳng qua là dựa theo trình tự cố định đóng xuống vài biểu thị trạng thái của máy tính.
Vũ Văn còn muốn nói gì đó với Lưu Thiên Minh, nhưng y cân nhắc một chút, vẫn là buông tha.
Thời gian dư thừa đã không còn nhiều, sau khi bốn người chia tay, nhanh chóng chạy tới vị trí mình phụ trách.
Cố Thanh và Ngụy Viễn Chinh hai người đều ở tầng 23, bởi vì Hồn Độn làm loạn, văn phòng tầng 23 có một nửa đã biến thành phế tích. Buổi chiều khi sắp xếp đến nơi này, chẳng những số lượng máy tính không đủ, mà ngay cả thiết bị mạng và nguồn điện cũng đã bị phá hoại nghiêm trọng. Mà số lượng máy tính tầng này cần lại đặc biệt nhiều, Vũ Văn bọn họ phải mất thật lớn sức lực, mới đem nơi này ấn theo bản vẽ yêu cầu mắc theo được.
Một mảnh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, màu trắng nhàn nhạt soi trên người Cố Thanh, gần vị trí Cố Thanh đứng, vừa đúng nơi lúc sáng Trần Từ chết, vũng máu thật dài trên mặt đất kia, dưới ánh trăng nhìn cực kỳ ghê người, Cố Thanh không dám nhìn nữa, đem mặt xoay ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn sáng tỏ đang treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng nhu hòa cùng tinh quang chiếu sáng, khiến thành thị phảng phất phủ thêm một tầng lụa mỏng ngân sắc.
“Lam nguyệt. . . . . .” Cố Thanh khe khẽ nhắc, Long Vương sắp sống lại rồi sao?
“Nổi gió rồi!” Cách Cố Thanh không xa Ngụy Viễn Chinh chợt kêu một tiếng. Cố Thanh ngẩn ra, lại phóng tầm mắt nhìn lại, đúng như dự đoán, chỉ trong nháy mắt này, không trung liền xuất hiện biến hóa. Một mảng mây đen dày nặng chẳng biết từ đâu, chính diện cấp tốc theo gió xoắn tới, đảo mắt liền phô thiên cái địa (trải khắp trời, che kín đất) , hoàn toàn nuốt chửng trăng sáng và sao trời. Một cỗ gió lạnh đột ngột theo cửa kính quất vào, thổi đến Cố Thanh không mở mắt nổi.
“Mây theo rồng, gió theo hổ, Long Vương hẳn thức dậy rồi!” Ngụy Viễn Chinh lại kêu to lên.
“Xoẹt. . . . . .xoẹt xoẹt. . . . . .” Trong máy bộ đàm sau một trận tiếng điện lưu, truyền đến thanh âm Vũ Văn, “Mỗi người đều có vị tri của mình, bát quái trận bắt đầu vận chuyển!”
Cố Thanh bước nhanh đến trước một máy tính, trên màn ảnh hào quang bắn ra bốn phía, cho thấy hai chữ triện đỏ tươi, Cố Thanh lại hướng hai bên nhìn lại, phát hiện các máy tính khác đều biểu thị các chữ triện không giống nhau, cô liền đoán mò, đại khái nhìn ra trong mấy nhóm chữ, phân biệt là Thiên Lao, Ti Mệnh, còn có Câu Trần và gì gì đó, ngoài ra không thể nhận biết nữa.
Lại qua một khắc, gió càng ngày càng mạnh, mảnh nhỏ giấy văn kiện trên mặt đất bắt đầu như mưa bay đầy trời, ngẫu nhiên có một hai mảnh quét đến mặt Cố Thanh, ẩn ẩn đau nhức! Cố Thanh khẩn trương ghê gớm, cũng không biết Vũ Văn bày ra phù chú này thật có thể khắc chế Long Vương hay không.
Bất thình lình, góc phòng hiện ra một đoàn bạch quang, nương theo tiếng sấm nổ mạnh, một cái Long đầu cực đại từ trong bạch quang thăm dò đi ra. Kinh Hà Long Vương râu dài cuộn xoắn, hắc khí ngút trời, hướng Ngụy Viễn Chinh và Cố Thanh gầm lên giận dữ: “Bọn thất phu kia! Sao dám dùng thứ tà pháp này bức ta?”
Cố Thanh sợ đến mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất, Ngụy Viễn Chinh lại không hề sợ hãi, ngạo nghễ đứng sừng sững cùng Long Vương giằng co, lớn tiếng nói: “Nghiệt súc! Rơi vào trong trận còn dám tùy tiện như thế.” Tiếp theo, Ngụy Viễn Chinh quay đầu hô với Cố Thanh: “Nghe khẩu lệnh của tôi!”
Cố Thanh dựa vào bàn, nơm nớp lo sợ đưa ngón tay đặt trên nút enter trước máy tính.
“Ấn!” Theo tiếng quát to của Ngụy Viễn Chinh, hai người đồng thời ở trên nút enter của máy tính ấn xuống. “Xoẹt!” Màn hình máy tính trước mặt Ngụy Viễn Chinh tức khắc bạo tăng quang mang gấp đôi, trên màn ảnh trước mặt Cố Thanh hai chữ “Thiên lao” bỗng chốc biến thành “Thiên Hình” , các máy tính còn lại cũng đồng thời phóng ra quang mang lớn, kích thích điện lưu phát ra tiếng xoẹt xoẹt rung động, Cố Thanh không chú ý tới, ngoài cửa sổ ánh đèn cả thành phố vào lúc cô nhấn enter đều đã tối đi không ít.
Kinh Hà Long Vương gào thét một tiếng, phảng phất có một loại sức mạnh vô hình nào đó kéo lấy cổ nó, nó không thể kháng cự cổ sức mạnh này, dần dần bị lôi kéo xuống phía dưới đến giữa tầng, cho dù nó giương nanh múa vuốt liều mạng giãy dụa, vẫn bị từng chút từng chút túm vào dưới nền đất.
Hư ảnh cự long bạch sắc tiêu thất.
Ngụy Viễn Chinh sửng sốt hồi lâu, mới ôm bộ đàm trên bàn kêu lên, “Vũ Văn, Long Vương đã rơi vào bát quái trận rồi! Vừa mới trải qua Đỗ Môn và Kinh Môn!”
“Tốt!” Thanh âm hưng phấn của Vũ Văn truyền đến, “Hiện tại đã đến Lưu Thiên Minh!”
Nhưng kế tiếp, lại là một hồi lo lắng chờ đợi dài dằng dặc, sức mạnh phản kháng của Long Vương tựa hồ so với dự liệu còn lớn hơn rất nhiều, phải áp chế nó ở Thương Môn do Lưu Thiên Minh quản lý, cũng không dễ dàng.
Hiện tại cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, Ngụy Viễn Chinh và Cố Thanh rảnh tay không có gì làm, trong lúc nhất thời, hai người đều nhàn rỗi. Ngoài tòa nhà gió quất mãnh liệt, Cố Thanh toàn thân phát lạnh trốn vào một góc chắn gió, mà xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, kỹ sư xây dựng Ngụy Viễn Chinh thì lại bắt đầu quan sát phụ cận tầng 23 bị phá hủy nghiêm trọng.
Trong lúc vô tình, hắn phát hiện một chuyện khiến người ta giật mình.
Một cây bê tông lập trụ thô to, sau khi bị va chạm chính giữa bị tổn hại, gần như một phần tư thể tích bê tông lập trụ bị sụp xuống, không thể nghi ngờ, đây là chuyện tốt Hồn Độn làm, thế nhưng nương theo quang mang lập lòe từ màn hình máy tính, Ngụy Viễn Chinh phát hiện ở bốn phía lập trụ, bê tông rơi xuống đều biến thành trạng thái sỏi vụn. Hồn Độn tuy lực lớn, nhưng nó đụng vào bê tông cũng chỉ có thể ra hình khối, như thế nào trở thành sỏi vụn như vậy?
Ngụy Viễn Chinh đến gần lập trụ, tỉ mỉ quan sát chỗ tổn hại kia, kinh ngạc phát hiện mặt gãy có rất nhiều hố động hình tổ ong, nhưng hố động lớn nhỏ hoàn toàn vượt quá lỗ bọt khí khi đúc khuôn bê tông có thể cho phép, hơn nữa chỗ tổn hại phơi bày ra bên ngoài lõi sắt đã bị gỉ sét hao mòn phi thường lợi hại!
Rất rõ ràng, đây là sử dụng bê tông và cốt thép kém chất lượng!
Cố Thanh kinh ngạc nhìn Ngụy Viễn Chinh ở trong tầng đi một vòng, chẳng biết hắn đang làm gì.
Ngụy Viễn Chinh cẩn thận kiểm tra kết cấu cả tầng lầu, lại nhặt lên một mảnh gạch ngói vụn trên mặt đất nghiên cứu một lát, đột nhiên sắc mặt đại biến. Bước nhanh đến bên cạnh Cố Thanh hỏi: “Các cô không cảm thấy chất lượng tòa nhà lớn này có vấn đề sao?”
Cố Thanh đáp: “Tôi đã sớm phát hiện có vấn đề rồi, thường xuyên có chút sự cố xảy ra cần gọi nhân viên quản lý vật nghiệp đến tu sửa, anh ngẫm lại, chỉ một mình Đỗ Thính Đào từ trong công trình rút đi khoản tiền 6 vạn, có thể còn tiểu đầu mục khác ít nhiều cũng cầm đi một chút, chất lượng cao ốc khẳng định không cách nào đảm bảo, làm sao vậy?”
“Tôi nói không phải loại vấn đề nhỏ này, bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đến mức quá tải rồi! Hiện tại cao ốc Đằng Long đã bị vây vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, chấn động hơi kịch liệt một chút, cũng rất có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.” Ngụy Viễn Chinh đưa Cố Thanh đến trước lập trụ kia, chỉ vào những lỗ khí trống rỗng nói: “Đây là dùng bê tông đúc khuôn lập trụ chất lượng kém khả năng kháng chấn phi thường tệ, trên mặt cắt ngang sức căng có thể dễ dàng khiến nó gãy đứt, hơn nữa phải chống đỡ một tòa nhà lớn như vậy, số lượng lập trụ và đường kính đều rõ ràng không đủ!”
Ngụy Viễn Chinh thấy Cố Thanh vẫn không thể từ trong lời nói của mình trực tiếp cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng, liền nhặt một khối gạch xi măng trên mặt đất lên, dùng sức vặn một cái, cư nhiên có thể bẻ thành hai khối.
“Loại gạch này, là dùng phế vụn kiến trúc sau khi bị đập bỏ thêm chút xi măng hỗn hợp quấy trộn ngưng tụ thành.”
Cố Thanh cuối cùng cũng kịp phản ứng, trong lòng khiếp sợ hành động thật sự rất ngoan tuyệt của Đỗ Thính Đào, chẳng lẽ hắn dự định, chính là muốn rời khỏi tòa nhà nguy hiểm này, chờ nhìn thảm trạng cao ốc Đằng Long sụp đổ sao? Nhưng cô còn ôm một chút hy vọng, dù sao cao ốc đã đi vào hoạt động dần một năm rồi, vẫn chưa xuất hiện sự cố gì nghiêm trọng. “Anh nói phải có chấn động, mới có thể phát sinh nguy hiểm, phải không? Nhưng ở đât rất ít xảy ra động đất a.”
Thần sắc Ngụy Viễn Chinh nghiêm nghị nói: “Cao ốc Đằng Long là kiến tạo trên Đoạn Long Đài, nếu đêm nay không thành công ngăn cản phục hồi, khẳng định sẽ tạo thành chấn động nền móng! Khi đó. . . . . .”
“Cao ốc Đằng Long sẽ sụp đổ sao?” Cố Thanh kinh sợ hỏi.
Ngụy Viễn Chinh gật đầu.
Trong lúc đó Lưu Thiên Minh dùng hai ngón tay bóp hai mắt, gắng sức nhu nhu, một loạt màn hình máy tính lập lòe kia khiến anh có chút đầu váng mắt hoa, cách thời gian Ngụy Viễn Chinh báo cáo tình huống đã trôi qua gần 20 phút, tung tích Long Vương vẫn chưa xuất hiện.
Anh nhìn bốn phía, bởi vì tầng lầu này còn chưa cho thuê, hiển nhiên cũng chưa trang hoàng, mà ngay cả tường ngăn cũng chưa dựng, cả tầng lầu đều không có chướng ngại vật. Nhìn bức tường xám trắng, Lưu Thiên Minh chẳng biết thế nào, thoáng nhớ tới Trương Kiến Quốc.
Lần đầu tiên cùng Tiểu Trương thực hiện nhiệm vụ, cũng là trong một cao ốc chưa trang hoàng như thế này, bởi vì nhận được điện báo, có giao dịch độc phiến (ma túy, chất kích thích) trong tòa nhà chưa thi công, Lưu Thiên Minh liền mang theo các huynh đệ mai phục trong tòa nhà.
Bức tường khi đó, cũng xám trắng như hiện tại ở nơi này. . . . . .
Lưu Thiên Minh từ nhỏ chính là cô nhi, tự biết mình sẽ không gặp lại cha mẹ nữa, dựa vào ăn trộm nơi đầu đường xó chợ để sống, nếu không có bà nội Trương Kiến Quốc hảo tâm thu dưỡng, chỉ sợ hiện tại cũng không có một cảnh sát tên là Lưu Thiên Minh, trái lại trong nhà giam sẽ có thêm một quán phạm (kẻ phạm tội hình sự nhiều lần) . Trương Kiến Quốc nhỏ hơn Lưu Thiên Minh 6 tuổi, từ nhỏ đã là cái đuôi của Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh vốn hy vọng em trai này có thể lên đại học trở thành thành phần tri thức nghiên cứu rùa biển, chung quy cảm thấy em ấy mạnh hơn so với mình trong lãnh vực khô khan này, ai ngờ Tiểu Trương đã qua mặt anh trai, dám lén lút ghi danh vào đại học cảnh quan nhân dân Trung Quốc. Cứ như vậy, hai người cuối cùng thành đồng sự.
Lần đầu tiên cùng anh trai thực hiện nhiệm vụ, Tiểu Trương liền gặp nguy hiểm, nhóm độc phiến phát hiện có mai phục, nổ súng bắn đám cảnh sát, Lưu Thiên Minh đi đường vòng từ sau lưng bọn độc phiến xuất hiện, vừa ra tay liền bắn trúng hai tên, nhưng tên thứ ba nổ súng, không bắn trúng Lưu Thiên Minh, lại bắn trúng vào Tiểu Trương nhào tới che chắn cho anh trai, hoàn hảo, cuối cùng Tiểu Trương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tên độc phiến nổ súng kia, hắn suýt nữa bị Lưu Thiên Minh dùng quyền đánh chết. Bất quá từ khi đó, Lưu Thiên Minh liền hướng bà nội Trương Kiến Quốc cam đoan, nhất định sẽ không tiếp tục đển chuyện như vậy phát sinh.
Editor: Bánh Tiêu – chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Nhưng hiện tại. . . . . . Lưu Thiên Minh đâu còn mặt mũi nào đi gặp bà nội nữa, sau lễ truy điệu Tiểu Trương, anh cũng chưa từng trở về nhà. . . . . .
“Binh!” Ngọn đèn màu trắng trên trần nhà đột nhiên nổ tung! Cú nổ đánh gảy hồi ức đau xót của Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh cả kinh, theo thói quen rút súng nhắm ngay trần nhà. Trên trần nhà dần dần xuất hiện một quang quyển màu trắng thật lớn đường kính đến năm thước, quang quyển chậm rãi gồ lên thành một bán cầu, một Long trảo căng thẳng mạnh từ giữa bán cầu duỗi ra, Long Vương đã xuất hiện!
Lưu Thiên Minh thoáng không chắc, hiện tại khởi động chương trình biến đổi máy tính, hay là nên chờ toàn thân Long Vương đều từ giữa quang cầu hiện ra. Anh cầm lấy máy bộ đàm muốn liên lạc với Vũ Văn, nhưng trong bộ đàm truyền đến một trận tạp âm điện từ nhiễu sóng, rõ ràng đã mất tác dụng.
Chờ anh lại quay đầu sang, Long Vương đã từ giữa quả cầu ánh sáng rớt xuống, rơi vào trong mười hai máy tính xếp thành vòng lớn.
Cự long bạch sắc tựa hồ đang cùng bát quái trận đối kháng đã tiêu hao hết tinh lực, giờ phút này đang quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, trong miệng thỉnh thoảng phun ra từng đợt từng đợt khí đục, vảy cả người cũng tróc ra không ít, lộ ra tảng lớn cơ thể xám tối.
Lưu Thiên Minh không dám trì hoãn nữa, vội bổ nhào đến thao tác trước máy tính lạch tạch gõ bàn phím, sau khi anh đưa vào một chuỗi mệnh lệnh, trên 12 máy tính này hiển thị chữ triện đồng thời biến hóa, vốn là Thanh Long, Minh Đường, Thiên Hình, Chu Tước, Kim Quỹ, Thiên Đức, Bạch Hổ, Ngọc Đường, Thiên Lao, Huyền Vũ, Ti Mệnh, Câu Trần thuộc 12 nguyên thần, bỗng chốc liền biến thành Kiến, Trừ, Mãn, Bình, Định, Chấp, Phá, Nguy, Thành, Thu, Khai, Bế thuộc 12 thiên tinh!
Hậu thiên bát quái của tổ truyền Ngụy gia sau khi được Vũ Văn và Ngụy Viễn Chinh sửa đổi, chẳng những nghịch chuyển tám cửa, còn dung hợp thêm tinh hoa của kỳ môn độn giáp, uy lực quả thực kinh người, mà ngay cả Kinh Hà Long Vương là thiên long như thế, cũng không gánh nổi thần uy của trận pháp. Trong mắt Long Vương, 12 máy tính tựa như 12 kim giáp thiên thần, đều cầm binh khí như lang đói hướng nó đánh tới, Long Vương không khỏi mãnh liệt gào một tiếng trở nên hung ác, toàn thân như bị rút đi gân rồng co rút cùng một chỗ, râu dựng thẳng, lân giáp bên ngoài mở ra, xu thế muốn cùng chúng thiên thần đồng quy vu tận (chết chung) !
Lưu Thiên Minh mắt thấy Long Vương bên trong Thương Môn giương nanh múa vuốt, không khỏi sợ hãi trận pháp khắc chế không được nó, bị nó giãy giụa thoát khỏi trói buộc. Bất quá anh đã lo lắng thừa, ngay cả Long Vương dũng mãnh phi thường, dù sao cũng chưa hoàn toàn khôi phục hình thể, linh lực giảm đáng kể, e rằng chỉ có một nửa bản thể, hiện tại sau một phen giãy dụa, càng như nỏ mạnh hết đà. Hậu thiên bát quái đã lấy đi điện lực cường đại duy trì điện cho thành phố, nguồn cung cấp khó cạn kiệt. Chỉ cần tiếp tục kiên trì tiếp, Long Vương cuối cùng sẽ rơi vào Tử Môn, dưới Kim Thương của Vũ Văn toàn lực ứng phó, chỉ còn một con đường chết.
Nhưng tại thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong này, Long Vương sao có thể khoanh tay chịu chết?
Lưu Thiên Minh đột nhiên cảm thấy trong đại não có một cổ điện lưu cường đại xuyên qua, đem anh chấn đến ngây ngây ngô ngô, cảnh tượng trước mắt thoáng trở nên hỗn loạn.
Ngọn đèn trở nên hôn ám, loáng thoáng nhìn lại, tường vẫn là màu xám trắng như vậy, máy tính cũng còn đó, nhưng Long Vương lại tiêu thất!
Sau khi Lưu Thiên Minh cả kinh, lập tức tỉnh ngộ, đây là hư chướng thuật của Long Vương sao? Anh lui ra phía sau từng bước một, dứt khoát nhắm hai mắt lại, để tránh chịu huyễn thuật quấy nhiễu.
“Cộp, cộp, cộp. . . . . .” Một chuỗi tiếng bước chân hoảng loạn từ xa truyền đến. Ai đang tới? Lưu Thiên Minh nhịn không được mở mắt ra, lại kinh ngạc trông thấy một màn tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
Người đang chạy tới kia cư nhiên lại là Trương Kiến Quốc!
Chỉ thấy tay phải Tiểu Trương nắm chặt súng lục, tay trái che miệng, một bên hướng Lưu Thiên Minh tháo chạy, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, tựa hồ có cái gì đáng sợ đang truy đuổi hắn.
Lưu Thiên Minh mở to hai mắt nhìn hết thảy, biết rõ đây bất quá là ảo giác do Long Vương tạo ra, nhưng anh không làm sao mặc kệ được.
Trương Kiến Quốc từ trước mặt Lưu Thiên Minh chạy qua, buông tay trái đang che miệng, hai tay nắm súng hướng bóng tối phía sau bắn liên tục hai phát, khi viên đạn bay ra khỏi súng bật lên tiếng vang, dị thường chân thật vang lên bên tai Lưu Thiên Minh, chấn đến hai tai anh tê dại, nhưng Lưu Thiên Minh hoàn toàn chưa phát giác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Trương.
Khuôn mặt Tiểu Trương bị vật sắc vạch một vết thương thật lớn, máu tươi đầm đìa chảy ra. . . . . .
Lưu Thiên Minh thống khổ quát to một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, nhịn không được nức nở.
Long Vương cư nhiên dùng huyễn thuật tái hiện lại thảm cảnh khi Tiểu Trương hy sinh.
Tiểu Trương thụt lùi lại từ trước mặt Lưu Thiên Minh chạy đi, thân ảnh vĩ đại của Hồn Độn từ trong bóng tối hiện ra, tốc độ của nó kinh người như vậy, vài cái lắc mình, đã đuổi theo Tiểu Trương, thủ đoạn công kích của nó trước sau như một, Hồn Độn cực nhanh đập vào ngực Tiểu Trương!
“Rắc!” Lưu Thiên Minh rõ ràng nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, thân mình Tiểu Trương bay cao lên, đánh vào trên tường, lại phát ra tiếng “Phốc” trầm đục.
Lưu Thiên Minh lệ rơi đầy mặt, hai tay chống xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy, trong miệng càng không ngừng lặp đi lặp lại “Đây không phải là sự thật. . . . . .Đây không phải là sự thật. . . . . .”
Hồn Độn ung dung chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Trương, trong miệng Tiểu Trương không ngừng trào ra máu tươi, cảnh phục trước ngực đã biến thành màu đỏ sậm, hắn run rẩy giơ súng lên, rồi hướng đầu Hồn Độn nả hai phát, Hồn Độn bỗng chốc cuồng tính đại phát, trong cơ thể vươn ra một Long trảo, cực nhanh hướng bụng Tiểu Trương vạch tới.
Lưu Thiên Minh đã muốn chảy không ra nước mắt nữa, anh mở to hai mắt, trừng trừng nhìn thảm cảnh trước mắt.
Tiểu Trương dùng hết khí lực sau cùng, giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của chính mình, trước khi bóp cò súng, hắn nhìn sang hướng Lưu Thiên Minh, khẽ kêu một tiếng: “Anh. . . . . .”
“Không. . . . . .” Lưu Thiên Minh ngửa mặt lên trời thét dài, anh đã bị phẫn nộ xông lên não đến mù mờ, hoàn toàn quên mất hết thảy những thứ này chỉ là ảo giác, chỉ biết hiện tại có một quái vật đang làm trò sát hại em trai anh trước mặt anh.
Lưu Thiên Minh nộ bất khả át giơ lên súng trong tay.
“Bằng! Bằng. . . . . .Bùm!” Sau hai tiếng súng, đồng thời tiếng nổ mạnh kịch liệt. Trước mắt Lưu Thiên minh đột ngột sáng ngời, di hài Tiểu Trương và Hồn Độn cùng biến mất không thấy bóng dáng, trước mắt chỉ có một đài máy tính bốc lên khói nhẹ và một cỗ mùi keo cháy sém.
Mất đi điểm tụ hội năng lượng, 12 thiên tinh không thể tuần hoàn chuyển động, dẫn tới toàn bộ động tác, toàn bộ hậu thiên bát quái đều mất đi năng lượng.
Kinh Hà Long Vương mới vừa rồi còn hấp hối giờ phút này thoáng cái chấn hưng tinh thần, uốn lượng bay lên, đảo mắt liền xuyên qua không trung, chỉ để lại một tiếng cười gằn.
Lưu Thiên Minh trừng mắt nhìn Long Vương thoát khỏi trói buộc của hậu thiên bát quái, mới tỉnh ngộ, bản thân đã làm ra sai lầm vô pháp vãn hồi.
Vũ Văn đang ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần chờ đợi Long Vương hiện thân, ai ngờ Long Vương chẳng những không xuất hiện, trên máy tính chủ lại vang lên cảnh báo. Vũ Văn nhào tới vừa nhìn, một điểm đỏ trên tầng 12 đã tối đi.
“Trời ơi. . . . . .” Vũ Văn phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ôm đầu tóc, kéo đến da đầu đau nhức khiến Vũ Văn cưỡng chế bình tĩnh lại.
Y cầm máy bộ đàm lên rống to: “Lưu Thiên Minh, anh xảy ra chuyện gì? Long Vương sao rồi?”
Sau khi Long Vương biến mất, máy bộ đàm của Lưu Thiên Minh cũng khôi phục bình thường, thanh âm anh luống cuống truyền đến: “Tôi. . . . . .Tôi trong huyễn thuật của Long Vương, nổ súng phá hủy một máy tính. . . . . .Long Vương đã chạy thoát.”
Tin tức này không chỉ khiến Vũ Văn giậm chân đấm ngực, càng khiến Cố Thanh và Ngụy Viễn Chinh sợ hãi. Bởi vì Lưu Thiên Minh vẫn liên tục không có tin tức, hai người liền từ tầng trên đi thang máy xuống tầng 12, muốn nhìn tình huống của Lưu Thiên Minh một chút, ai ngờ mới từ trong thang máy bước ra, chợt nghe thấy Lưu Thiên Minh báo tin dữ này cho Vũ Văn.
Ngụy Viễn Chinh còn chưa kịp giải thích, lôi kéo Lưu Thiên Minh hướng thang máy tha đi, “Đi mau đi mau! Cao ốc Đằng Long sắp sụp rồi!”
Cố Thanh cũng vội vàng không ngừng hướng máy bộ đàm hô: “Vũ Văn, nhanh đến cửa thang máy chờ chúng tôi, nơi này rất nguy hiểm!”
Sau khi bốn người tụ họp lại cùng hướng bên ngoài tòa nhà chạy đi, còn chưa bước ra khỏi cổng chính, mái nhà liền truyền đến một trận run rẩy kịch liệt, xem ra Long Vương đã nghịch lưu mà lên, từ cửa sinh đào thoát.
Vũ Văn thật sự không cam lòng, thống khổ gào to ba tiếng đáng tiếc.