Hồi lâu lúc sau, Lý Việt rốt cuộc cũng Mạnh Phất buông ra.
Thanh phong hạo nguyệt, sơ ảnh hoành tà, Mạnh Phất ngửa đầu, nâng đôi tay lên vuốt v3 gương mặt Lý Việt, trong hai mắt nàng tựa như chứa cả hồ nước, soi rõ bóng trăng lẫn hình bóng Lý Việt bên trong.
Mạnh Phất thở ra vài lần, mới cảm thấy trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực không còn quá ồn ào nữa.
Nàng thật sự không nghĩ tới đêm nay đã có thể trông thấy hắn, vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ ngày mai nên mặc cái gì đi gặp hắn.
Kết quả hiện tại tóc mình còn chưa chải, trên người chỉ khoác một cái choàng hồng nhạt đơn bạc.
Mạnh Phất thở ra một hơi thật dài, tâm tình k!ch thích cũng bình phục lại đôi chút, nàng có chút nghẹn ngào hỏi hắn: “Sao đêm nay đã trở lại rồi? Còn…… Còn trèo tường vào?”
Đường đường vua của một nước, vậy mà lại trèo tường hồi cung, nói ra ai tin?
Lý Việt bắt được tay Mạnh Phất, đặt lên bên môi hôn một cái, cười nói: “Gấp gáp muốn gặp nàng, nên cưỡi ngựa vào thành trước.”
Khi hắn trèo tường vào, thật ra đám cấm vệ quân có chú ý thấy hắn, vội vàng kêu một đám huynh đệ lại đây bắt người, kết quả đến đây vừa thấy là Hoàng Thượng, các cấm vệ quân tức khắc cũng không biết nên nói cái gì, Lý Việt liền xua xua tay với bọn họ, bọn họ liền nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm như mình chưa thấy được gì cả, xoay người tiếp tục tuần tra, như thế Lý Việt mới có thể thuận lợi mà lẻn vào đến tận nơi đây.1
Mạnh Phất tưởng tượng một chút bộ dáng bệ hạ trèo qua từng dãy tường cung, không khỏi có chút buồn cười, nàng nhào vào trong lồng ngực Lý Việt, một tay ôm chặt lấy hắn.
Lý Việt không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên ôm lấy mình, ngực tê rần, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Mạnh Phất hoảng sợ, nhanh chóng buông hắn ra, hỏi hắn: “Làm sao vậy? Có phải bị thương ở chỗ nào hay không?”
Lý Việt nói: “Không có việc gì, thương tích lặt vặt thôi, đã sắp lành hết rồi.”
Mạnh Phất hơi hơi nhíu mày, cảm thấy lời bệ hạ nói không khỏi có chút không đáng tin, hơn nữa tỏng thư gửi cho nàng, hắn chưa từng đề cập đến chuyện bản thân bị thương.1
“Đi vào trước đi.” Nàng kéo tay Lý Việt đi về hướng Tử Thần Điện.
Lý Việt cho rằng việc này cứ như vậy cho qua, vô cùng cao hứng mà đi theo Mạnh Phất vào Tử Thần Điện, hắn ngồi xuống trên giường, chờ A Phất ngồi vào trong lồng ngực hắn.
Nhưng mà Mạnh Phất lại chỉ đứng ở trước người hắn, cúi đầu nói với hắn: “Cởi qu@n áo ra.”
Lý Việt đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, có chút rối rắm nói: “Hiện tại sao? Trời cũng sắp sáng rồi, không còn bao nhiêu thời gian đâu, đợi lát ta còn phải trở về trong quân.”1
Ngày mai hắn phải dẫn theo đại quân khải hoàng vào đế đô.1
Mạnh Phất thật muốn gõ đầu bệ hạ ra, dọn dẹp mấy cái phế liệu trong đầu hắn một chút.
Mạnh Phất nói: “Ta muốn xem vết thương trên người chàng.”
“Không cần đâu.” Bệ hạ khó xử nói.
“Mau cởi.” Mạnh Phất hơi hất mắt nói.
Bệ hạ khe khẽ thở dài, lời này nếu A Phất nói ở thời điểm khác thì dễ nghe biết chừng nào!
Thấy thái độ Mạnh Phất kiên quyết như vậy, Lý Việt chỉ có thể cởi từ áo ngoài đến áo trong của mình, từng cái một vất xuống dưới đất.
Dưới ánh nến sáng ngời, những vết sẹo cũ lẫn mới, dài lẫn ngắn, xen kẻ chồng chéo trên ngực Lý Việt, có một chỗ còn đang dùng vải mịn băng bó, vẫn hơi hơi rỉ máu.
Lý Việt thấy biểu tình Mạnh Phất có chút ngưng trọng, an ủi nàng, nói: “Chỉ là nhìn hơi ghê thôi, chứ thật ra không có việc gì.”
Mạnh Phất nhìn chằm chằm miệng vết thương trước ngực hắn trong chốc lát, bỗng nhiên vươn tay dừng trên miệng vết thương, nhẹ nhàng hơi ấn ấn một chút.
Mạnh Phất không dùng bao nhiêu sức, nhưng Lý Việt lại lập tức hít hà một hơi, Mạnh Phất nhanh chóng thu tay lại, ánh mắt rưng rưng, hỏi hắn: “Đây là không có việc gì sao?”
Lý Việt không còn lời gì để nói, Mạnh Phất lại hỏi hắn: “Có đau lắm không?”
Bệ hạ nói: “Khi nhớ nàng liền không đau.”1
Bệ hạ thật là càng ngày càng biết ba hoa.
Mạnh Phất xoay người đi về hướng bên ngoài, Lý Việt vội vàng duỗi tay bắt lấy tay áo nàng, hỏi: “A Phất, nàng đi đâu vậy?”
Mạnh Phất nói: “Ta bảo Cao công công đi kêu thái y tới xem cho chàng.”
“Thật không có việc gì mà, khi ở Bắc cương đã xử lý tốt hết rrooif, qua mấy ngày nữa là miệng vết thương lành ngay,” Lý Việt mở hai tay ra, nhìn nàng nói, “Mau tới đây cho ta ôm một cái đi, nhớ muốn chết ta.”1
“Được,” Mạnh Phất gật gật đầu, xoay người ngồi xuống trên ghế một bên, hỏi, “Vậy chàng nói xem chàng làm sao mà bị thương trước đi? Vì sao lại không nói cho ta biết?”
Bệ hạ khụ một tiếng, môi mở mở đóng đóng nửa ngày cũng không tìm ra lý do thích hợp, Mạnh Phất trừng hắn một cái, lấy trong ngăn tủ ra vài miếng vải mịn và dược cầm máu, bước qua giúp hắn băng bó lại một lần nữa.
Lý Việt cẩn thận đánh giá thần sắc Mạnh Phất, muốn biết có phải nàng còn tức giận hay không, Mạnh Phất chỉ cúi đầu tỉ mỉ băng bó lại thật tốt, sau đó cất vải mịn đi, sau khi trở về nhìn Lý Việt nói: “Ngủ một lát trước đi.”
Lý Việt thử vươn tay nắm cánh tay Mạnh Phất, thấy nàng không phản đối, liền một tay kéo nàng đến trên giường, ôm lấy nàng nói: “A Phất cùng ta ngủ đi.”
Mạnh Phất ừ một tiếng, gối đầu lên cánh tay thượng hắn, nhắm mắt lại, thực mau cũng ngủ mất.1
Lý Việt cho rằng chuyện này xem như cho qua, kết quả chờ hắn hồi cung dưỡng thương lành lặn xong, Mạnh Phất lại nhắc lại chuyện cũ, thái độ nhận sai của bệ hạ thì rất tốt, nhưng vừa hỏi thì vẫn cứng miệng bảo lần sau cũng sẽ làm vậy.
Mạnh Phất không muốn tối khuya thế này còn cùng hắn cãi nhau, ôm lấy chăn muốn đi ra chỗ nào an tĩnh một lát, Lý Việt liền nóng nảy, ngồi bật dậy từ trên giường, hỏi nàng: “A Phất nàng đi đâu vậy?”
Mạnh Phất nói với hắn: “Ta ra bên ngoài ngủ, ngài từ từ nghĩ lại đi.”
“Thật là buồn cười!” Bệ hạ từ trên giường tuột xuống dưới, nhìn Mạnh Phất nói, “Nàng buông ra!”
Hắn tiến lên một bước, đoạt lất chăn đệm từ trên tay Mạnh Phất, rất có khí thế nói: “Ta đi ra ngoài!”
Mạnh Phất vốn dĩ vẫn luôn làm mặt lạnh, kết quả hiện tại bị hắn chọc đến thiếu chút nữa không nhịn được, cười ra tiếng.
Cao Hỉ đang ở bên ngoài dặn dò đám ám vệ một chút sự tình, nhìn thấy Lý Việt ôm đệm chăn ra tới, mấy người ở đây đều lộ ra biểu tình nghi hoặc lại kinh ngạc.
Bệ hạ sao lại ôm đệm chăn đi ra đây vậy? Trời khuya thế này rồi còn muốn đi ra ngoài phơi chăn sao?
Lý Việt trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy Hoàng Thượng ra ngoài ngủ dưới đất sao!”2
Cao Hỉ cùng ám vệ vội vã cúi đầu, không dám nói lời nào, nói thật, bọn họ kiến thức nông cạn, quả thật chưa bao giờ thấy cái trường hợp thế này.
Lý Việt vẫy vẫy tay, bảo bọn họ đi xa chút, Mạnh Phất vốn dĩ lúc nãy tính đi thiên điện ngủ, bệ hạ thì lại trực tiếp nằm xuống ngay cửa.
Không bao lâu, ngọn đèn dầu trong Tử Thần Điện đã tắt, bệ hạ mở to mắt nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu mình, ôm chặt cái chăn nhỏ trên người, hắn nhỏ giọng nói: “Đêm nay ánh trăng thực tròn á, A Phất.”
“Bên ngoài lạnh lắm.”
“A Phất, ngực ta đau.”
“A Phất ——”
Lý Việt còn chưa nói xong, liền nghe được “két” một tiếng, cửa điện từ bên trong kéo ra, Mạnh Phất đứng ở cửa, cúi đầu nhìn hắn.
“A Phất……” Bộ dáng bệ hạ lại có chút đáng thương.
Mạnh Phất ngồi xổm xuống, chậm rãi nói lý với bệ hạ, nàng nói: “Bệ hạ, hiện tại ta đã biết chàng bị thương sẽ giấu ta, sẽ không thèm nói cho ta biết, cho nên sau này dù chàng thật sự không có việc gì, dù trong thư không viết cái gì, ta cũng sẽ lo lắng. Cho nên về sau nếu bị thương thì đừng giấu ta nữa, có được không?”
Lý Việt vẫn luôn có một ý tưởng khác, hắn cảm thấy mình chỉ toàn bị mấy vết thương nhỏ, cho dù có nói cho Mạnh Phất nghe, Mạnh Phất cũng không thể nào bùm một cái xuất hiện trước mặt mình, chỉ làm nàng lo lắng không đâu.
Nhưng hiện tại Mạnh Phất nói cũng có lý.
Lý Việt mím môi không nói gì, Mạnh Phất đứng lên, rũ mắt nhìn hắn, nói: “Nếu như chàng vẫn muốn làm như trước vậy, thì ở đây chịu lạnh đi.”
Lý Việt hít vào một hơi thật dài, cuối cùng vẫn bò dậy từ trên mặt đất, kéo kéo góc áo Mạnh Phất, lấy lòng nói: “Được rồi, ta về sau không giấu nàng nữa.”
……
Tháng hai sang năm là thi Đình, Mạnh Phất cùng Lý Việt thương nghị, chọn một sĩ tử Tây Bắc làm Thám Hoa lang.
Thám Hoa lang Mỹ Tư Nghi là người có bộ dáng xuất sắc, đi ở trên đường thường bị các nữ tử ném khăn tay hoặc tặng đồ ăn vặt, nghe nói hắn rất có điều tâm đắc trong phương diện nghiên cứu học vấn, Mạnh Phất thỉnh hắn vào trong cung, lãnh giáo hắn một chút vấn đề, bệ hạ thì ở cung điện tại cách vách thương thảo với các đại thần làm sao để bình định Vân Quế.
Mạnh Phất ghi nhỡ kỹ những trọng điểm Thám Hoa lang nói, bệ hạ ở cách vách đại khái đã thượng lượng cùng các triều thần xong rồi, liền đi dạo qua bên này của Mạnh Phất một vòng, làm bộ làm tịch đứng rút rút mấy quyển sách từ trên kệ sách ra, sau đó liền đi ra ngoài.
Chẳng được bao lâu, bệ hạ lại đi vào, trong tay bưng một đĩa điểm tâm, đưa đến trước mắt Mạnh Phất: “A Phất, nếm thử xem, Ngự Thiện Phòng bên kia mới vừa đưa tới.”
Mạnh Phất ngước mắt nhìn hắn một cái, hỏi hắn: “Bệ hạ, hay là ngài ngồi xuống chỗ này cùng nhau nghe một chút?”
“Cũng được.” Lý Việt dứt khoát ngồi xuống bên người Mạnh Phất, híp mắt đánh giá Thám Hoa lang đối diện.1
Thám Hoa lang bị bệ hạ nhìn đến cả người không được tự nhiên, nói chuyện cũng không quá trôi chảy, hắn cảm thấy mình thật sự không nên ở lại nơi này. Mạnh Phất thấy hắn có chút co quắp như vậy, nghĩ những gì nàng nên hỏi cũng hỏi xong, liền để hắn rời đi.
Thám Hoa lang vội vàng cáo lui, bước ngắn bước dài chạy đi như phía sau lưng có hồng hoang mãnh thú gì đuổi theo hắn vậy.
Hắn rời đi rồi, Lý Việt vuốt cằm nói: “Thám Hoa lang này, bộ dáng cũng coi như chắp vá đi.”
Mạnh Phất gật gật đầu, nói theo bệ hạ: “Ừ, coi như chắp vá.”
Kết quả bệ hạ còn chưa hài lòng, nói: “Nhưng trẫm cảm thấy mũi hắn không có cao bằng trẫm.”
Mạnh Phất thật sự nhịn không được, cười một tiếng, nàng quay đầu về hướng Cao Hỉ hỏi: “Sao đột nhiên có mùi chua thế này? Cao công công, Ngự Thiện Phòng hôm nay làm món gì thế? Xa như vậy còn nghe được mùi chua chua này?”
Cao Hỉ cúi đầu không nói lời nào, hoàn toàn không muốn cắm và0 giữa hai người bọn họ.
Lý Việt đương nhiên có thể nghe ra Mạnh Phất đang nói mình ghen, ghen thì làm sao vậy? A Phất không ghen sao?
Vừa lúc nhìn thấy Quý Phi từ bên ngoài phẩy đuôi tiến vào, Lý Việt đập bàn nói: “Đêm nay trẫm muốn cho Quý Phi thị tẩm!”
Kết quả Quý Phi cũng không thèm nhìn hắn cái nào, lắc lắc cái đuôi to lông xù xù phía sau, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy đến trong lồng ngực Hoàng Hậu, hoàn toàn không muốn bệ hạ ân sủng.1
Lý Việt: “……”
Mạnh Phất quyết định vãn hồi chút mặt mũi cho bệ hạ, liền hỏi hắn: “Bệ hạ, có cần ta bế Quý Phi lên giường giúp ngài không?”
Bệ hạ càng tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định làm cho Quý Phi biết cái gì gọi là cơn giận lôi đình, hắn trầm giọng nói: “Không cần, hiện tại nó không còn là quý phi nữa rồi.”
Mạnh Phất vừa cười, vừa hôn hôn khóe môi Lý Việt, nói: “Ta cũng đâu thích hắn, chàng so sánh với hắn làm cái gì? Huống hồ, hắn vốn dĩ đã không đẹp như bệ hạ.”
Lý Việt nháy mắt liền như một con mèo to được vuốt lông, toàn thân đều viết hai chữ “Thoải mái”, hắn ôm Mạnh Phất vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn nàng không ngừng.
Hai người ôm sát nhau làm kẹp cái đuôi Quý Phi vào giữa, Quý Phi meo một tiếng, kết quả căn bản không ai tới để ý tới nó.
Haizzz, thói đời nóng lạnh!
Vừa mới thành phế phi, liền phải chịu khuất nhục này.1
Meo!