“Tiểu hoàng muội tư chất không tệ nha! Mới học qua mà đã biết, người làm hoàng tỷ như ta cũng phải bái phục .” Thanh âm hưng phấn chúc mừng cùng khen tặng.
“Đâu có, đều do có sư phụ là hoàng tỷ dạy tốt, cho nên đồ đệ là hoàng muội mới học tốt được .” Tả Phỉ Nhạn tuyệt không khiêm nhường, tán thưởng hoàng tỷ sau cũng không quên khích lệ mình một phen.
“Hoàng tỷ, người gọi ta là Nhạn nhi đi.” Ở cùng một canh giờ, Tả Phỉ Nhạn cảm thấy đại hoàng tỷ thoạt trông lười nhác này không khó tính như nàng vẫn nghĩ, ngược lại ở chung có cảm giác rất vui sướng như khi tìm được một người có chung sở thích..
“Vậy Nhạn nhi liền gọi ta là Tuyết tỷ tỷ.” Tả phỉ tuyết có cảm giác tiểu công chúa điêu ngoa trong lời đồn đại thật hợp với tính nàng có cảm giác ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất tự nhiên đã nghĩ dạy nàng chơi xúc xắc, nàng có ba muội muội thì nàng là người đầu tiên đến tìm nàng chơi, làm cho nàng có cảm giác mình không bị gia đình vất bỏ trưởng công chúa.
“Tuyết tỷ tỷ, có phải tỷ rất hay tổ chức chơi xúc xắc đúng không?” Con mắt tinh nghịch của Tả Phỉ Nhạn xoay chuyển, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh người Tả Phỉ Tuyết, cắn trái nho Tả Phỉ Tuyết đang định đưa lên mồm.
“Xem như thế đi!” Tả phỉ tuyết lười biếng trả lời, liếc mắt nhìn thoáng qua Tả Phỉ Nhạn, nâng ngón tay búng vào chóp mũi Tả Phỉ Nhạn, “Ngươi cái nha đầu này thật lười biếng, thế nhưng lại cướp nho của tỷ tỷ ăn.”
“Ô, đau quá, Tuyết tỷ tỷ thật nhẫn tâm.” Tả Phỉ Nhạn vừa kinh hô vừa che chắn sống mũi.
“Không, không, Tuyết tỷ tỷ tốt nhất, tuyệt không nhẫn tâm.” Mùi vị của quả nho vẫn còn trong miệng, nàng mới ăn được có một quả.
Trên khuôn mặt diễm lệ của Tả Phỉ Tuyết nở nụ cười mê người, gắt giọng, “Vậy còn dám nói tỷ tỷ nhẫn tâm nữa hay không?” Tả phỉ tuyết phát hiện trêu chọc tiểu hoàng muội này rất vui, hơn nữa cảm giác cuộc sống cũng phong phú lên.
“Không dám.” Trên khuôn mặt thanh thoát hiện lên nét sám hối.
“Phốc, ha ha ha… Công chúa bị bắt nạt !” Thủy Điệp thấy bộ dáng trẻ con chịu ủy khuất của công chúa nhà mình, không nể mặt bật cười..
“Tốt ngươi thối Điệp nhi, ngươi dám chê cười ta!” Tả Phỉ Nhạn khóe miệng vểnh lên, tiện tay cầm lấy xúc xắc ở bên cạnh ném về phía Thủy Điệp.
“Giết người rồi… Cứu mạng … Công chúa Lục Điệp giết người! Cứu mạng !” Nhìn thấy xúc xắc nhanh chóng bay tới, Thủy Điệp không có có hình tượng ở trên bãi cỏ chạy trốn , trong miệng không ngừng mà kêu cứu.
Cách đó không xa trong bụi hoa, một đôi con mắt tà mị nhìn vào thần thái vui vẻ của Tả Phỉ Nhạn, trong mắt toát lên sủng nịnh.
Có lẽ là giác quan thứ bảy quá nhạy cảm , Tả Phỉ Nhạn xoay người nhìn về phía bụi hoa ở cách đó không xa, cảm giác, cảm thấy nơi đó có người nào đó đang nhìn nàng, cảm giác kia nàng rất quen thuộc.