Ta không biết nên làm thế nào, đột nhiên máu mũi chảy xuống một chút, đột nhiên tâm chí càng ngày càng yếu ớt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Huyễn Ngâm Phong, ta muốn Huyễn Ngâm Phong, ta muốn hắn.
Đây chẳng lẽ là cung đình ngươi lừa ta gạt sao? Không khỏi quá mức âm hiểm rồi? Nếu ta là một nam tử, đã sớm cường bạo cung nữ đó, cung nữ kia đã trở thành vật hy sinh, cung đấu thật bi ai!!!
Không biết kế hoạch lần này rốt cuộc là ta thắng, hay người của Bạch Nhật Uyên thắng, vì ta không cường bạo cung nữ đó, nhưng ta sắp không khống chế được mình rồi.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, là Bạch Tinh Ngân, Bạch Nhật Uyên và bọn Tử thừa tướng.
“Lam hàn lâm…” vẻ mặt Bạch Nhật Uyên kinh ngạc, hắn có thế giả bộ tốt vậy, có thể giả bộ tốt đến vậy! Nhưng ta không cách nào phát ra lửa giận, nếu ta nói nước trà có vấn đề thì thế nào? A, dù sao hắn cũng là Đại hoàng tử, cách duy nhất có thể đánh bại hắn chính là khiến hắn không có được giang sơn, giống như ngày đó ta căm hận Bạch Nguyệt Diệu vậy!
Bạch Tinh Ngân nhanh chóng chạy về phía ta: “Lam hàn lâm.” Lời nói của Bạch Tinh Ngân có chút ấp úng, trong mắt cũng tràn đầy thương yêu.
“Đại hoàng tử, hạ quan trong người có chút khó chịu, nên muốn mau chóng trở về phủ.” Ta dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại nói xong cũng miễn cưỡng đứng lên, Bạch Tinh Ngân đỡ lấy tay ta, ta đem tất cả dục hỏa trong lòng hóa thành sức lực hung hăng nắm tay Bạch Tinh Ngân.
“Để ta mời đại phu” Bạch Nhật Uyên giả bộ nói.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta chịu không được.
“Không cần đâu đại hoàng huynh, đệ sẽ đưa Lam hàn lâm trở về phủ.” Bạch Tinh Ngân hoàn toàn không đợi Bạch Nhật Uyên trả lời, lập tức dìu ta nhanh chóng rời đi, lúc đi qua ta thấy rõ ràng trong mắt của Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó tràn đầy cảm giác mất mát…
Rốt cục ra khỏi tẩm cung Đại hoàng tử rồi, hai chân của ta vô lực không chống đỡ nổi cơ thể, thiếu chút nữa ngã trên đất, may là Bạch Tinh Ngân ôm lấy ta.
“Lam đệ, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tinh Ngân ân cần hỏi ta.
“Trong – trà – có – thuốc.” Ta miễn cưỡng nói xong, chăm chú nhìn vào Bạch Tinh Ngân, máu trong mũi lại chảy ra không ngừng.
Bạch Tinh Ngân lau vết máu trên mũi ta, sau đó bế ta lên, ta nắm thật chặt vào ngực của Bạch Tinh Ngân.
“Không có gì đâu, không có gì đâu, ta dẫn đệ đi tìm đại phu!” Bạch Tinh Ngân an ủi ta nói.
Đúng lúc này đột nhiên Bạch Tinh Ngân dừng chân lại.
“Ngươi là ai?” Bạch Tinh Ngân nói xong, ta nghiêng mắt nhìn lại.
Trời ơi, ta gặp ảo giác rồi sao? Ngăn Bạch Tinh Ngân chính là Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp…”
“Lam đệ, đệ biết người đeo mặt nạ đó?”
“Ừ.” Ta hơi gật đầu, trong lòng vừa là cảm động, vừa là vui mừng, cũng đồng thời tràn đầy dục vọng.
“Giao nàng ấy cho ta!” Giọng Huyễn Ngâm Phong lạnh như băng, hắn nói xong thì đi về phía Bạch Tinh Ngân.
Nhưng Bạch Tinh Ngân không có ý giao ta ra, ngược lại lui về phía sau hai bước: “Vì sao phải giao cho ngươi?”
Bạch Tinh Ngân nói xong, Huyễn Ngâm Phong cũng không nói gì, chỉ kéo hai cánh tay ta lại, đem ta kéo vào trong lòng hắn, Bạch Tinh Ngân không cam lòng muốn đoạt ta lại.
“Như Tư!” không biết vì sao Huyễn Ngâm Phong đột nhiên nói ra hai chữ này, nhưng Bạch Tinh Ngân đột nhiên dừng tay lại.
Lúc này, Huyễn Ngâm Phong tung người, đưa ta bay lên trên nóc phòng, nhưng Như Tư mà Huyễn Ngâm Phong nói là ai? Là nữ tử ư?
Còn nữa, sao Huyễn Ngâm Phong lại xuất hiện ở đây? Nơi này canh giữ rất cẩn mật, Hắc Mạc Dực lại đi đâu rồi?
Chẳng lẽ…
Hắc Mạc Dực chính là Huyễn Ngâm Phong?