Trần Huyền Cơ từ trong đám cành lá um tùm lén nhìn
ra, thấy Thạch Thiên Đạc thần sắc kì dị, tinh thần hết sức suy sụp,
không có tí gì là vui mừng thắng lợi. Ánh trăng bàng bạc, y đứng ngây
người trước gió, bất động không nói hồi lâu, giống như một bức tượng cẩm thạch. Trần Huyền Cơ không kềm được rùng mình, phát giác thần tình
Thạch Thiên Đạc lúc này so với trận ác chiến khi nãy còn đáng sợ hơn.
Qua một lúc, lại nghe Thạch Thiên Đạc thở dài, khẽ ngâm:
– “Nhập niên hồ hải phiêu bồng hậu Lãnh lạc mai hoa bắc quốc xuân” (Dịch nghĩa:
– Sau hai mươi năm phiêu bạt bốn bể Mai hoa mùa xuân ở bắc quốc trở nên
lạnh lẽo) Đưa tay sờ vào một vật, đứng trước gió, Trần Huyền Cơ lờ mờ
nhận ra, dường như là một cái tú hà bao, chỉ nghe Thạch Thiên Đạc vẫn
tiếp tục ngâm:
– “Hà bao không tú uyên ương tự Lục diệp thành âm đối cựu nhân” (Dịch nghĩa:
– Hà bao không thêu chim uyên ương Tình xưa giờ đã yên bề gia thất) Trần
Huyền Cơ kinh ngạc, y không hiểu được ý tứ nhưng tựa như ẩn chứa một mối thâm tình vô hạn. Không lẽ một vị đại hiệp hào khí can vân, danh chấn
thiên hạ lại mang một nỗi bi thương khó mà giải bày?
Ánh trăng rọi xuống, chỉ thấy Thạch Thiên Đạc đã cất hà bao vào người, lẩm bẩm:
– “Thế sự bể dâu khác nào phù vân, ta còn hồi tưởng lại chuyện đã qua làm gì?” Loáng cái thân hình đã biến mất, không thấy tung tích, chẳng biết y đến Vân gia hay quay trở về?
Trần Huyền Cơ từ sau gốc đại thụ đi ra, mặt trăng đã lên quá nửa bầu trời. Nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ
gã võ sĩ Mông Cổ đã đoạn khí, không gian im ắng đến đáng sợ. Trần Huyền
Cơ lại nghĩ đến Vân Tố Tố, lúc này chắc nàng đã ngủ từ lâu. Liệu nàng có biết ở đây vừa xảy ra ác chiến không? Trong lòng Trần Huyền Cơ, ngoài
nhớ đến Vân Tố Tố ra, còn muốn thăm dò tin tức của Thượng Quan Thiên Dã. Tâm tình y tràn ngập tò mò, biết rõ nguy cơ tứ bề, lại nghĩ đến Thạch
Thiên Đạc; không biết y có đến Vân gia không, y tìm Vân Vũ Dương không
hiểu có chuyện gì?
Chốc lát đã nửa canh giờ, Trần Huyền Cơ vẫn
còn ở ngoài cửa Vân gia, lắng tai nghe ngóng. Bên trong tuyệt không
tiếng động, Vân Vũ Dương dường như chưa về. Trần Huyền Cơ hơi trù trừ,
đột ngột hít một hơi dài, mũi chân chạm đất, sử thế “Nhất hạc băng
thiên” vượt qua đoạn tường thấp vào trong.
Trong đình viện cành
mai che lấp ánh trăng, hương hoa nhập vào người, khung cảnh vẫn giống
như tối qua, chỉ là người hôm qua thì không thấy. Trần Huyền Cơ trong
lòng rầu rĩ, y nhân vì hăng hái nhất thời mà đến đây, bây giờ lại không
nghĩ ra được chủ ý, nghĩ thầm:
– “Chẳng lẽ đêm tối thế này, ta
lại xông thẳng vào khuê phòng nhà người ta? Hà, Tố Tố ơi Tố Tố, chỉ mong thần tiên có thể báo mộng cho nàng, để nàng biết là ta đến.” Nghĩ ngợi
lung tung, tự mình không nén được bật cười, trên trời nếu có thần tiên
vị tất đã biết được tâm sự của mình.
Thốt nhiên có tiếng than nho nhỏ, từ xa vọng lại, u oán thê lương, tựa như tiếng kêu gào thảm thiết
giữa đêm, khiến người ta không rét mà run. Âm thanh này không giống với
giọng nói của Vân Tố Tố, càng không phải Thạch Thiên Đạc. Trần Huyền Cơ
vội vàng lánh vào thư phòng, còn chưa ẩn thân xong, ngoài cửa sổ lưu li
đã xuất hiện một nhân ảnh, một người từ góc vườn phía đông phi thân vào. Phía đông là dãy phòng trong nhà, người này từ Vân gia đi ra, hiển
nhiên không phải ngoại nhân. Trần Huyền Cơ rùng mình, dán người vào song cửa, nhìn kỹ bất giác ngẩn cả người.
Nguyên là dưới gốc lão mai, có một trung niên phụ nhân tóc dài, sắc mặt trắng bệch, khoác áo
choàng; đứng nghiêng nửa người, chăm chú nhìn trăng, thần khí giống như
một thiếu phụ bị thất sủng, lại càng giống với âm hồn oán hận. Nhìn kỹ
lại thì đường nét trên khuôn mặt có vài phần hao hao với Vân Tố Tố,
ngoại trừ phu nhân của Vân Vũ Dương ra không thể có người nào khác.
Trần Huyền Cơ lạnh người, trong lòng nổi lên vô số mối nghi ngờ không sao
giải đáp. Đây đương nhiên là nhà của Vân Vũ Dương, phu nhân y sao lại
nửa đêm lén lén lút lút đột nhập vào vườn? Bà ta đường đường là chủ nhà, nhưng lại làm như dạ hành nhân đang đêm tìm kiếm vật gì đó. Càng kì
quái là chính miệng cha con Vân Vũ Dương đã nói, bà ta bị bệnh đã nhiều
năm, đến cổng chính cũng không bước ra; vậy mà lại xuất hiện vào lúc yên tĩnh thế này, không lẽ chỉ để thưởng nguyệt xem hoa? Bằng vào thân pháp nhanh nhẹn như thế, không nhìn ra được bà ta bị bệnh chỗ nào?
Bất thình lình, vài đóa hoa mai rơi, một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống,
tựa hồ như chiếc lá rơi, không một tiếng động, đến nỗi Trần Huyền Cơ
cũng không phát hiện được hắn vào khi nào. Người đó là Thạch Thiên Đạc.
Vân phu nhân khẽ thốt:
– “Thiên Đạc, quả nhiên là ngươi?” Thạch Thiên Đạc hỏi:
– “Bảo Châu, nàng ở đây chờ ta à?” tuy là cố gắng thấp giọng, vẫn không giấu được tâm tình kích động.
Vân phu nhân gật đầu:
– “Ta nghe dưới núi có tiếng giao tranh, có thể đánh bại kiếm pháp nhất
chiêu thất thức của Thất Tu đạo nhân, ngoài Vũ Dương và ngươi ra, e rằng không có người thứ ba.” Trần Huyền Cơ kinh hãi, vị Vân phu nhân này nhĩ lực thật kinh nhân, từ xa nghe tiếng binh khí va chạm, chẳng những có
thể phân biệt được cao thủ nào, còn biết ai thắng ai bại, so với công
phu “Thính phong biện khí” của y thật là cao minh không thể tả.
Thạch Thiên Đạc buồn bã cười:
– “Nàng đừng khen ta quá. À, hóa ra Vũ Dương huynh không có nhà.” Vân phu nhân hỏi:
– “Ngươi còn chưa gặp y?” Thạch Thiên Đạc gật đầu:
– “Ta chính là muốn tìm y. Ta đoán y không có nhà, nếu không đã sớm biết là ta đến.” Vân phu nhân nói:
– “Y vào lúc nửa đêm đã xuống núi. Sự tình thế nào cũng không có nói với
ta. Ta còn tưởng y biết ngươi đến, nên xuống núi nghênh tiếp.” Thạch
Thiên Đạc chần chừ một lúc, cười khổ:
– “Vũ Dương huynh đã không ở nhà, ta cũng không tiện lưu lại lâu. Có lẽ ngày mai ta lại đến bái
phỏng.” Y miệng nói nhưng chân không hề cất bước.
Vân phu nhân hốt nhiên thở dài:
– “Đã đến đây rồi, hà tất phải đi nữa? Chúng ta đều đã già rồi, lẽ nào
còn tị hiềm? Ngươi nếu đi bây giờ, e rằng cả đời này cũng không còn cơ
hội gặp nhau một mình như vầy nữa!” Thanh âm rất nhỏ, cúi đầu tránh ánh
mắt Thạch Thiên Đạc, tựa hồ không phải nói chuyện với y mà đang độc
thoại vậy.
Thạch Thiên Đạc tâm tình xao động, không kìm được bước lên một bước, kêu lên:
– “Bảo Châu, nàng!” Vân phu nhân “hừ” nhẹ:
– “Nhỏ một chút, đừng để Tố Tố thức giấc!” Thạch Thiên Đạc mặt đỏ bừng, lùi lại chỗ cũ, tựa vào gốc mai hỏi:
– “Tố Tố?” Vân phu nhân nói:
– “Tố Tố là con gái ta, năm nay mười tám tuổi.” Thạch Thiên Đạc thở dài:
– “Mười tám năm rồi, hà, thời gian trôi nhanh thật, con cái chúng ta đều đã lớn cả rồi!” Vân phu nhân hỏi y:
– “Ngươi kết hôn khi nào? Tôn phu nhân không có đến à?” Thạch Thiên Đạc lắc đầu:
– “Khi đó ta ở Mông Cổ, nghe tin nàng cùng Vũ Dương huynh thành thân,
liền bệnh một trận. Trong lúc bệnh may mà được người chăm sóc. Ta vốn
không có ý đó, nhưng nghĩ mình lưu vong xứ người, phải vì tổ tông lưu
lại một chút huyết mạch. Hai năm sau liền thành hôn, nội tử không biết
võ công, ta trước khi đào vong đến Ngõa Thích, đã đưa mẹ con bọn họ hồi
gia ở Sơn Tây. Bảo Châu, nàng có trách ta không?” Vân phu nhân trách:
– “Ngươi sao lại nói khó nghe vậy. Vậy là lệnh lang cũng đã lớn rồi?”
Trần Huyền Cơ vô tình nghe được hai người bọn họ nói chuyện, tuy là nói
chuyện thường ngày nhưng rõ ràng hàm chứa ẩn tình vô hạn.
Nghi ngờ chất chứa, càng lúc càng lớn. Trần Huyền Cơ nghĩ thầm:
– “Vân phu nhân vốn là nữ trung hào kiệt, năm đó nếu bà ta không cam tâm
tình nguyện thì ai có thể bức được bà ta lấy Vân Vũ Dương? Đã như thế,
sao bà ta dường như còn có tình ý đối với Thạch Thiên Đạc?” Nghĩ tới hai vị võ lâm cao thủ song phương cùng tề danh một thời, trong đó lại có
một đoạn bí ẩn không để cho người khác biết, không hiểu Vân Vũ Dương có
biết thê tử mình “đồng sàng dị mộng” không? Trần Huyền Cơ cảm thấy nơi
này chứa đầy nguy cơ, không kềm được lo lắng cho bọn họ, quên rằng bản
thân cũng lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ nghe Thạch Thiên Đạc nói:
– “Hài tử của ta năm nay mười sáu tuổi, tên là Thạch Anh, tính khí rất
nóng nảy, thường hay gây sự, bằng hữu của nó gọi là Oanh Thiên Lôi.” Vân phu nhân cười:
– “Tố Tố nhà ta thì ngược lại, điềm đạm ít nói,
chỉ là có lúc lại rất tinh quái. Tính tình thì giống phụ thân, hễ nghĩ
là làm, dù biết là sai vẫn không chịu sửa đổi.” Thạch Thiên Đạc mỉm
cười, gật đầu:
– “Ừ, nàng có phúc khí hơn ta nhiều. Trượng phu
anh hùng, nữ nhi hiền thục, nơi này bố trí chẳng khác nào động phủ thần
tiên, danh sơn thắng cảnh, cuộc đời như thế này còn trông mong gì hơn.
Ta chuyến này đến đây, cũng không uổng phí.” Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy
Vân phu nhân nét mặt không cười, đôi mắt đã lấp lánh nước.
Thạch Thiên Đạc sửng sốt:
– “Vũ Dương huynh đối xử không tốt với nàng?” Vân phu nhân nức nở:
– “Tốt, tốt lắm, ngày nào cũng bắt ta uống thuốc.” Thạch Thiên Đạc lấy làm kì lạ:
– “Uống thuốc? Nàng bị bệnh gì?” Vân phu nhân nói:
– “Sau khi ta lấy y, mấy năm đầu rất tốt. Mười mấy năm trở lại đây, bệnh
tim lúc phát lúc không, hàng ngày không có ai cùng ta trò chuyện. Bên
ngoài xuân đến xuân đi, hoa tàn hoa nở, ta đều không muốn hỏi đến. Hôm
nay là lần đầu tiên ta đặt chân ra đình viện này.” Thạch Thiên Đạc ngây
người hồi lâu mới hỏi:
– “Thật ra là sao?” Vân phu nhân buồn bã:
– “Hừ, ta mãi sau mới biết Vũ Dương không thật sự vui vẻ khi lấy ta.” Thạch Thiên Đạc thắc mắc:
– “Có phải nàng quá đa nghi không?” Vân phu nhân lắc đầu:
– “Y, y, y bao nhiêu năm nay chỉ một lòng tưởng nhớ tiền thê. Tiểu danh
của bà ta có một chữ Mai, y liền trồng một sân đầy hoa mai thế này để
tưởng nhớ thê nhi của y.” Thạch Thiên Đạc nói:
– “Thê tử thứ nhất của Vũ Dương huynh đã chết trong trận chiến Trường Giang hai mươi năm
rồi, nói như thế, ta lại càng kính phục Vũ Dương.” Vân phu nhân ngạc
nhiên:
– “Nghĩa là sao?” Thạch Thiên Đạc cười to:
– “Y nếu nhớ người khác, không trách nàng tức giận. Nhưng y tưởng nhớ vong thê,
chẳng phải y là người chuyên nhất, sanh tử không thay lòng ư? Còn nếu
đem chuyện xưa mà luận thì cứ nhìn gương của tiền nhân. Nam nhân tục
huyền, nếu nhanh chóng quên đi thê tử trước thì đối với hậu thê cũng vị
tất đã giữ lâu được.” Những lời này cố nhiên là Thạch Thiên Đạc muốn an
ủi bà ta, nhưng nghe ra cũng có vài phần đạo lí.
Không ngờ Vân phu nhân nước mắt càng tuôn, Thạch Thiên Đạc cuống quýt:
– “Là ta không biết nói chuyện, ta nói sai rồi, nàng đừng trách ta.” Vân phu nhân hỏi:
– “Ngươi biết y vì cái gì mà lấy ta không?” Thạch Thiên Đạc lắc đầu:
– “Nàng nói về võ công nhân phẩm, tài hoa tao nhã, quả thật là bậc cân
quắc anh thư. Vũ Dương huynh lúc thê tử còn sống, mỗi lần nhắc đến nàng
cũng rất bội phục.” Vân phu nhân cười lạnh:
– “Y lúc đó đối tốt
với ta, lấy ta chỉ vì kiếm phổ của cha ta mà thôi.” Thạch Thiên Đạc “a”
một tiếng, không dám trả lời, chỉ nghe Vân phu nhân nói đứt quãng:
– “Gia gia ta tìm được Đạt Ma kiếm phổ thất truyền từ lâu của phái Vũ
Đương, còn chưa luyện thành, đã bị y trộm mất. Ta không hận hắn tưởng
nhớ tiền thê, cũng không oán hắn hại ta phụ tử phân li, vĩnh viễn không
bao giờ gặp mặt. Hừ, y là loại người ích kỷ, chỉ muốn trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách, khiến ta bị giày vò không ít!” Kì thực Vân phu nhân còn có điểm giấu diếm. Đúng là Vân Vũ Dương trăm phương ngàn kế nghĩ
cách lấy kiếm phổ của nhạc phụ, chỉ có điều người lấy kiếm phổ chính là
bà ta. Lúc đó là sau khi thành hôn không bao lâu, bà ta vì quá yêu
trượng phu, y nói thế nào thì bà ta làm thế ấy, vì thế mà xảy ra biến cố trên.
Nguyên lai hai mươi năm trước, Mưu Bảo Châu còn là khuê
nữ, Thạch Thiên Đạc và Vân Vũ Dương đều là hạng vãn bối của phụ thân bà
ta, thường hay lui tới. Phụ thân bà ta đối với hai người coi trọng như
nhau, chỉ là Vân Vũ Dương đã có thê tử còn Thạch Thiên Đạc thì chưa
thành thân, Mưu Bảo Châu trái lại cùng Thạch Thiên Đạc có một khoảng
thời gian gặp nhau nhiều hơn. Nhưng sau đó thê tử của Vân Vũ Dương chết
trận, Vân Vũ Dương đối với Mưu gia càng năng qua lại. Y là người đã có
thê tử, tự nhiên biết cách quan tâm đối với nữ nhân; lại thêm y tướng
mạo xuất chúng, tiêu sái bất quần, tao nhã lịch thiệp, văn tài võ lược,
không chỉ Mưu Độc Dật xem trọng y, còn dần dần chiếm được tình cảm của
Mưu Bảo Châu. Rốt cục Mưu Bảo Châu bỏ rơi Thạch Thiên Đạc, xuất giá cùng Vân Vũ Dương.
Sau khi Mưu Bảo Châu giúp Vân Vũ Dương trộm kiếm
phổ, liền cùng nhau trốn tới Hạ Lan sơn. Lúc đầu bà ta còn ngây ngất với hạnh phúc tân hôn nên không phát giác được chuyện gì, dần dần không
khỏi nghĩ đến gia đình, năm tháng trôi qua, lại phát hiện sự quan tâm
của trượng phu dần dần mất đi, dường như lúc đầu chỉ là giả vờ. Y càng
ngày càng nhớ đến tiền thê sâu nặng, khiến Mưu Bảo Châu cảm thất thương
tâm, cảm thấy không đáng, không khỏi nghĩ tới Thạch Thiên Đạc, nhớ lại
Thạch Thiên Đạc năm đó đối với mình một dạ chí tình, so với Vân Vũ Dương thật là cách biệt một trời một vực.
Thạch Thiên Đạc lúc này hiểu được Vân phu nhân có sự biến đổi tâm tình, nghe bà ta thổ lộ, biết được người Vân phu nhân yêu từ đầu chí cuối chính là y, chỉ vì y đưa thiếu
chủ đào vong xứ người, bà ta mới cùng Vân Vũ Dương kết hôn, trong lòng
hết sức kích động. Chỉ nghe Vân phu nhân nghẹn ngào:
– “Phụ thân
ta bị mất kiếm phổ, chuyện nhà không tiện bêu xấu, lại không thể không
tức giận, liền cắt đứt tình phụ tử. Tuy sau đó người biết chỗ chúng ta
ẩn cư, cũng không phái người đến tìm. Cha ta chỉ có một mình ta là con,
ta lại không nghĩ đến công ơn dưỡng dục, còn giúp người ngoài đánh cắp
kiếm phổ của ông. Người chính vì việc này mà thương tâm, hai năm sau thì qua đời. Đáng thương cho phụ tử chúng ta, không còn cơ hội gặp lại!
Hiện tại, người kế thừa chức vị chưởng môn của phụ thân là đường huynh
cũng đã chết, ta là lần đầu tiên thấy người bên họ ngoại tìm đến.” Trần
Huyền Cơ nghe đến đây, trong lòng hết sức chấn động, biết người mà bà ta nói chính là Thượng Quan Thiên Dã được Mưu Nhất Lật phái đến, Thượng
Quan Thiên Dã rốt cục ra sao? Không ngờ Vân phu nhân không nói gì đến
Thượng Quan Thiên Dã, thở dài hối hận:
– “Trải qua mười tám năm,
Vũ Dương đã luyện thành kiếm pháp từ lâu nhưng vẫn không chịu giao hoàn
kiếm phổ, cho tới bây giờ cũng không đưa lại cho ta, chỉ e đời này kiếp
này, ta cũng không có cách nào khiến người nhà tha thứ. Hà, ta đã sai
rồi, mười tám năm nay ta trong lòng đau khổ, dù cố gắng cũng không thể
tìm thấy, y lại hằng ngày bức ta uống thuốc, tâm bệnh của ta còn có thể
chữa được chăng? Kì thật y bức ta uống thuốc chỉ là sợ con gái thấy mà
thôi, y lúc nào cũng nhớ tới tiền thê, còn tưởng ta không biết!” Vân phu nhân trong lòng chất đầy u oán, có bao nhiêu tâm sự đều dốc hết ra.
Thạch Thiên Đạc nghe lòng đau như cắt, thình lình bước lên, gọi:
– “Bảo Châu, Bảo Châu!” Vân phu nhân biến sắc, đẩy tay y ra:
– “Thiên Đạc, ngươi đi mau đi! Vũ Dương về mà thấy chúng ta thế này, chỉ e sẽ giết ngươi mất.” Thạch Thiên Đạc “a” một tiếng, lùi lại chỗ cũ nhưng không đi, Vân phu nhân thổn thức:
– “Ta biết ngươi không sợ y, nhưng mà, nhưng mà,…” nguyên là bà ta định nói:
– “Bất luận là ai trong các người bị thương, ta đều suốt đời không vui
được.” Lời đã ra đến miệng nhưng cuối cùng lại im lặng không nói.
Thạch Thiên Đạc nói:
– “Được gặp nàng một lần, ta đã thỏa mãn rồi, lẽ ra nên đi, nhưng lúc này ta không thể đi được. Ta nhất định phải gặp Vân Vũ Dương.” Vân phu nhân hết sức kinh ngạc:
– “Nói vậy, ngươi thật là muốn tìm Vũ Dương à?” Thạch Thiên Đạc gật đầu:
– “Đúng thế, ta đến tìm ngươi, nhưng cũng tìm Vũ Dương huynh!” Nói rồi lấy tú hà bao ra, thở dài:
– “Dĩ vãng đã qua rồi, bất tất phải nhắc lại nữa, cái này trả lại cho
nàng. Đời người mười việc thì có đến tám chín việc không như ý, huống hồ Vũ Dương huynh văn tài vũ lược, hiện thời là nhân vật có một không hai, nàng nên bao dung y một chút.” Vân phu nhân tiếp lấy hà bao, ngẩn
người, nước mắt lại tuôn như suối, nghĩ:
– “Nếu Vũ Dương cũng
giống như ngươi, quan tâm săn sóc ta, ta cần gì phải tự làm khổ mình!”
Thạch Thiên Đạc kêu bà ta đừng nhớ chuyện cũ, nhưng càng khiến bà ta cứ
nhớ mãi trong lòng.
Một lát sau, chỉ nghe Thạch Thiên Đạc chậm rãi nói:
– “Ta và Vũ Dương huynh đã không gặp mặt mười tám năm nay, không biết tâm ý của y như thế nào, nhưng nhất định phải gặp y.” Vân phu nhân “à” một
tiếng:
– “Phải rồi, ta còn chưa hỏi xem mười tám năm qua ngươi sống thế nào?” Thạch Thiên Đạc cười khẽ:
– “Nàng không hỏi ta cũng nói. Năm đó tiên đế thua trận ở Trường Giang,
bị bắt rồi bị giết. Ta đưa tiên thái tử đào vong đến Mông Cổ, may mà
được tù trưởng của một bộ lạc lớn thu nhận. Bộ lạc đó gọi là Thát Đản,
tù trưởng A Lỗ Thai là người tham vọng, thu dụng chúng ta, khiến bọn ta
ra sức vì y. Không đầy mười năm đã thu phục hết các bộ lạc chung quanh,
lập ra nước Ngõa Thích. Ba năm trước, A Lỗ Thai chết, con trai y là
Thoát Thoát Bất Hoa kế vị. Thoát Thoát Bất Hoa tuổi còn trẻ, thúc phụ y
Thoát Hoan tự phong quốc sư, giúp y nhiếp chính. Cả Thoát Thoát Bất Hoa
và Thoát Hoan đều hùng tài đại lược, là những kẻ ngông cuồng; mấy năm
nay không ngừng mở rộng quân đội, ngày càng hùng mạnh, xem ra việc thống nhất Mông Cổ chỉ là chuyện sớm muộn.” Vân phu nhân thắc mắc:
–
“Mông Cổ ở cách chúng ta rất xa, bọn họ chỉ là mấy bộ lạc thôn tính lẫn
nhau, ta không để ý lắm. Thời gian không còn nhiều, ngươi nói chuyện bọn ngươi đi.” Thạch Thiên Đạc gật đầu:
– “Mông Cổ tuy cách xa đây,
chỉ sợ sau khi Thoát Thoát Bất Hoa thống nhất, liền vào cửa quan ải của
người Hán chúng ta. Được, để ta nói lý do ta đến đây tối nay.
“Tiên thái tử sau khi đến Mông Cổ, sanh hạ một đứa con trai là Trương Tôn
Châu, năm nay mười bảy tuổi, vừa hay đồng niên với đại hãn Thoát Thoát
Bất Hoa.” Tiên thái tử chết nơi dị vực, bọn ta lại tiếp tục phò tá thiếu chủ Tôn Châu. Thiếu chủ thông minh tuyệt đỉnh, lại có hùng tâm đại chí, hơn hẳn tiền nhân. Bọn ta đồng tâm phò trợ y, văn học võ công đều dạy
đủ. Ta thực sự vui mừng, nghĩ tiên đế cuối cùng cũng có hậu nhân, tương
lai phục quốc tràn đầy hi vọng.” “Không ngờ thiếu chủ rất thông minh,
nóng lòng phục quốc, ta lo lắng sợ người lầm đường lạc lối. Thoát Thoát
Bất Hoa tuy trẻ tuổi nhưng hùng tâm rất lớn, hắn cùng với thiếu chủ kết
giao, hứa sau khi thống nhất Mông Cổ sẽ giúp người phục quốc. Kì thật,
hắn bồi dưỡng lực lượng, áp chế vây cánh thúc phụ hắn, đồng thời sau khi thống nhất Mông Cổ lại dòm ngó Trung Nguyên. Ta quan sát tình thế, cảm
thấy nguy cơ nghiêm trọng. Tự cổ chí kim, chưa hề có chuyện mượn binh
lực ngoại quốc mà dựng thành đế nghiệp. Nếu thành công, bất quá cũng chỉ là hoàng đế bù nhìn mà thôi. Đáng tiếc đồng liêu ngày trước không có
tầm nhìn xa trông rộng, trái lại người người vui mừng, cùng thiếu chủ
đồng tâm nhất ý, mộng tưởng tương lai mượn tay Ngõa Thích, cùng Chu
Nguyên Chương tranh đoạt giang sơn lần nữa!” Trần Huyền Cơ nghe lén đến
đây, giật mình sửng sốt:
– “Trương Tôn Châu nếu quả thật mượn
ngoại binh đánh vào Trung Nguyên, chẳng khác nào dẫn hổ vào nhà, chỉ e
phục quốc không thành mà một dải sơn hà cẩm tú Trung Nguyên bị mất đầu
tiên. Hỡi ôi, thúc bá trưởng bối của ta, hai mươi năm nay không ngày nào không hoài tưởng đến cô thần nghiệt tử, những mong giúp Đại Chu giành
lại thiên hạ. Nếu bọn họ biết được tin tức này, không biết sẽ như thế
nào đây?” Chỉ thấy Thạch Thiên Đạc thở dài, cúi đầu:
– “Thiếu chủ nhất quyết không vãn hồi tâm ý, lại hạ kim bài của tiên đế cho Thất Tu
đạo nhân, phái y cùng với Bồ Kiên tái nhập Trung Nguyên, triệu tập bộ hạ cũ của tiên đế đến Ngõa Thích, cùng nhau mưu đồ đại sự. Người đầu tiên
thiếu chủ muốn tuyên triệu chính là Vũ Dương huynh! Sự việc này quan hệ
trọng đại, ta lần này đến đây chính là muốn can ngăn Vũ Dương huynh,
nhân tiện nhờ y chuyển cáo đến trung thần, cố hữu, cùng nhau bàn tính
đối sách. Không biết tình hình Vũ Dương huynh mấy năm nay thế nào? Dự
tính ra sao?” Vân phu nhân nói:
– “Vũ Dương bao nhiêu năm nay ẩn
cư nơi đây, đối với bằng hữu ngày cũ đoạn tuyệt lai vãng. Bất quá y tuy
không hỏi tới thế sự, nhưng sau khi luyện thành kiếm thuật vẫn luôn nghĩ đến chuyện xuất sơn, được võ lâm xưng tụng là thiên hạ đệ nhất kiếm
khách. Chỉ vì đường huynh ta còn sống, y còn có điểm cố kị nên mới trì
hoãn hành động. Hiện giờ gia gia và đường huynh đều lần lượt qua đời,
hắn lại xuất sơn, thể nào cũng có chuyện gì đó.” Thạch Thiên Đạc gật
đầu:
– “Báo chết để da, người ta chết để tiếng. Vũ Dương huynh
luyện thành Đạt Ma kiếm pháp, muốn dương danh thiên hạ cũng là lẽ thường tình. Vũ Dương huynh muốn xuất sơn, thật là tốt quá!” Vân phu nhân lắc
đầu:
– “Chí y không nhỏ. Chỉ sợ y không tiếp nhận kim bài của
tiên đế, cũng không nghe ngươi can ngăn, giúp ngươi chuyển lời đến cố
hữu.” Thạch Thiên Đạc hỏi:
– “Nghĩa là sao?” Vân phu nhân nói:
– “Mấy ngày trước, tổng chỉ huy Cẩm y vệ của Chu Nguyên Chương, kinh đô
đệ nhất cao thủ La Kim Phong đến đây cùng y thương lượng.” Thạch Thiên
Đạc sửng sốt:
– “Có chuyện gì?” Vân phu nhân thở dài:
–
“Ta chỉ nghe loáng thoáng, y nhận lễ vật của Chu Nguyên Chương, khuyên
hạ thuộc của tiên đế đầu hàng tân triều.” Thạch Thiên Đạc nghiêm giọng:
– “Bọn ta thảy đều trung thành, e rằng bọn chúng phải uổng phí tâm cơ mà thôi.” Vân phu nhân nói:
– “Nếu không đầu hàng, La Kim Phong lập tức theo dấu lùng bắt.” Thạch Thiên Đạc rùng mình, kêu thất thanh:
– “Như thế chẳng phải là mãi hữu cầu vinh sao?” Vân phu nhân gật đầu:
– “Vũ Dương không có nói với ta câu nào, ta biết tin này là do Tố Tố nghe được. Ta đã dò hỏi nhưng y không hé nửa câu. Mấy ngày nay ta thấy y có
tâm sự nặng nề, ta cũng không biết y thật ra muốn gì nữa.” Thạch Thiên
Đạc nói:
– “Chỉ mong Vũ Dương huynh không mắc phải bả tiền tài danh vọng. Ta cũng hi vọng nàng khuyên nhủ y.” Vân phu nhân cười khổ:
– “Ta và y tuy là phu thê nhưng chẳng khác nào người dưng. Mấy năm nay
chỉ miễn cưỡng cho qua ngày.” Thạch Thiên Đạc trong lòng tan nát, khẽ
kêu:
– “Bảo Châu, nàng!” Vân phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên:
– “Vũ Dương chắc tối nay không về. Bây giờ đã là canh tư, Tố Tố sáng nào
cũng dậy lúc canh năm để luyện kiếm, sau đó đến vấn an ta. Ngươi, ngươi
đi đi, ngày mai lại đến.” Thạch Thiên Đạc lưu luyến không muốn đi, được
hai buớc, đột nhiên nhớ ra một việc, quay đầu lại hỏi:
– “Bảo Châu, nàng có từng thấy qua một bức Trường Giang thu nguyệt dạ đồ?” Vân phu nhân hỏi:
– “Ngươi muốn nói đến bức họa nào? Có một bức treo trong thư phòng.” Thạch Thiên Đạc mừng rỡ:
– “Thật chứ? Đi, ta muốn xem qua bức họa đó!” Vân phu nhân rất ngạc nhiên, chỉ đành dẫn y vào thư phòng.
Trần Huyền Cơ vội vàng trốn sau tủ sách, chỉ nghe Thạch Thiên Đạc trầm giọng:
– “Là ai đang ở trong này?” Trần Huyền Cơ kinh hãi, định hiện thân, Vân phu nhân đã cười:
– “Nếu thư phòng có người, tức là Vũ Dương đã về, y sẽ không ẩn trong thư phòng mà nghe lén chúng ta đâu!” Thạch Thiên Đạc lắc đầu:
– “Ta nghe có tiếng động.” Vân phu nhân nói:
– “Có lẽ là tiếng chuột ăn đêm.” Trần Huyền Cơ lúc đó nấp sau tủ sách gần cánh cửa, chỉ cách hai người họ mấy bước chân, y di động cước bộ cực
nhỏ. Thạch Thiên Đạc tuy nghi ngờ nhưng nghe Vân phu nhân nói vậy cũng
không hỏi gì thêm. “Xoạch” một tiếng, hỏa tập đã bật lên, điểm vào giá
nến.
Trần Huyền Cơ thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên nghe Vân phu nhân cười:
– “Thư phòng này hai ngày trước đã có người ở qua. ” Thạch Thiên Đạc hỏi:
– “Ai? ” Vân phu nhân giải thích:
– “Tố Tố cứu về một tên tiểu tử, không hiểu sao lại bị người đả thương,
nghe nói phụ thân hắn cũng là đồng liêu của chúng ta. Tố Tố lén lấy tiểu hoàn đan trân quý của phụ thân nó cho hắn uống; gã tiểu tử đó cũng gan
dạ lắm, dám hành thích Vũ Dương. Vũ Dương trở về liền đuổi hắn đi. Tiếc
là ta chưa gặp hắn, Tố Tố hình như có tình ý với hắn, trước mặt ta hết
lời tán tụng, nói hắn nho nhã lễ độ, võ công lại phi thường, đến Vũ
Dương cũng khen ngợi kiếm pháp của hắn. Hài tử Tố Tố không có chút tâm
cơ nào, đối với người nào cũng tử tế cả. Ngươi xem, kiếm của nó còn treo ở đây, nếu tiểu tử kia trộm mất, liệu phụ thân nó có bỏ qua cho không? ” Thạch Thiên Đạc cười:
– “Ta thấy trái lại Tố Tố quả thật tinh
mắt, nếu tiểu tử đó không phải chánh nhân quân tử, nó sao có thể khoản
đãi y?” Trần Huyền Cơ nghe Vân phu nhân nói, chứng thực Tố Tố có tình ý
với mình, vui mừng hết sức.
Vân phu nhân đang định nói tiếp, thấy Thạch Thiên Đạc ngưng thần xem bức họa, thần tình kì dị, không khỏi lấy làm lạ:
– “Sao vậy? Bức họa này có gì cổ quái à?” Thạch Thiên Đạc đột ngột kêu lên:
– “Đúng rồi, đúng là bức họa này!” Thở dài, chậm rãi nói:
– “Năm đó, trước khi tiên đế tuẫn quốc, đã kêu người vẽ bức họa này.
Trong tranh có ẩn tàng một bí mật, e rằng đến cả Vũ Dương huynh cũng
không biết. Nghe nàng nói thì hình như y chưa từng cho nàng hay.” Vân
phu nhân hỏi:
– “Sự tình thế nào ta không có nghe Vũ Dương nói. Ngươi mau nói cho ta hay.” Thạch Thiên Đạc gật đầu:
– “Hai mươi năm trước, vào đêm trước trận chiến Trường Giang, tiên đế tự
biết không thắng được, đã đem toàn bộ trân châu bảo tàng chôn giấu tại
một địa phương bí mật ở Tô Châu. Trân bảo này không nói làm gì, cái
chính là còn một bức bản đồ quân cơ thiên hạ của Bành hòa thượng. Ai
được bức đồ này, có thể đạt thành cơ nghiệp đế vương. Nơi chôn giấu bảo
tàng, chính là nằm trong bức họa kia. ” Vân phu nhân “a” lên một tiếng,
không ngờ quân thần mất nước bọn họ, trước khi thua trận, còn sắp sẵn âm mưu như vậy. Thạch Thiên Đạc vẫn tiếp tục nói:
– “Năm đó tiên đế chính ra giao bức họa này cho ta nhưng Vũ Dương huynh nói ta đưa thái
tử đào vong, trách nhiệm nặng nề, để y gánh đỡ một phần, giúp ta bảo
toàn bức họa. Thiếu chủ lần này tuyên triệu Vũ Dương, cố nhiên vì y là
một nhân tài, nhưng bức họa này cũng là một lí do.” Vân phu nhân lắp
bắp:
– “Ta xem Vũ Dương quá nửa là không đến Ngõa Thích, bức họa
này, bức họa này…” Thạch Thiên Đạc lập tức hiểu ý bà ta, ngây người
không nói nên lời:
– “Vân Vũ Dương nếu thật sự nhận lễ vật của
Chu Nguyên Chương, bức họa này chính là cống lễ không gì sánh được.” Vân phu nhân thở dài:
– “Ta xem Vũ Dương sẽ không đến Ngõa Thích
đâu, ngươi hãy nghe ta, mau đem bức họa này đi khỏi đây đi.” Lời còn
chưa dứt, chợt nghe một tiếng “hắc” lạnh lùng, hai người quay đầu lại
thấy Vân Vũ Dương đã đứng ngay cửa từ bao giờ.