Hoàn Châu Cách Cách

Chương 65



Rồi vua mím môi gật gù:

– Thôi được, nếu ngươi muốn được chết thế cho mọi người, thì ta cũng cố hoàn thành ước nguyện của ngươi.

Và nhìn ra ngoài nói:

– Người đâu! Hãy đưa Hoàn Châu cách cách ra chém ngay!

Vua vừa ban lệnh là nhóm thị vệ đã ùa vào. Vĩnh Kỳ sợ hãi kêu lên:

– Hoàng A Ma! Xin hãy khoan dung cho!

Kỷ Hiểu Phong và các đại thần khác cũng đồng loạt quỳ xuống tâu:

– Xin Hoàng thượng khai ân!

Tử Vy vừa khóc vừa nói:

nguồn TruyenFull.vn

– Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã quên lời hứa hôm trước với con rồi ư? Bất luận Tiểu Yến Tử có làm điều gì không phải, thì đều không bắt tội chết. Không phải Hoàng thượng quên rồi?

Vua nói:

– Ta nói là không bắt tội chết, nhưng đằng này Tiểu Yến Tử lại tự nguyện chết thay cơ mà!

Tử Vy, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vội sụp xuống:

– Chúng con xin được chết, chứ không để người khác chết thay!

Vua trừng mắt:

– Các ngươi muốn thách thức ta ư? Các ngươi tưởng ta không dám giết các ngươi à?

Tử Vy nhìn lên với đôi mắt đầy lệ:

– Bẩm Hoàng thượng, chúng con quay về đây là biết chắc điều gì đang chờ mình. Chúng con đã nạp mình. Bây giờ chỉ còn chờ sự khoan dung của Hoàng thượng thôi. Con nghĩ là Hoàng thượng sẽ không giết…

Vua Càn Long nhìn vào mắt đầy lệ của Tử Vy, chợt thấy mình như một kẻ tự kỷ, vô tình, bạc bẽo. Và tự ái cũng xẹp xuống. Tiểu Yến Tử thì nghĩ là mình chắc chắn phải chết chém, nên bất chấp tất cả nói:

– Bẩm Hoàng A Ma! Ngay chính con, Hoàng A Ma cũng nào có thừa nhận. Hoàng A Ma chỉ hạ chỉ cho thiên hạ biết con chỉ là “nghĩa nữ” thôi. Mà nếu chỉ là “con nuôi” thì đương nhiên không phải là cách cách thật. Vậy thì nói con là giả danh cách cách. Điều đó đâu đúng? Hoàn toàn không đúng!

Vua chỉ chưa biết trả lời Tiểu Yến Tử sao, thì Bác Hằng đã lôi tên Lương đại nhân vào, trên người hắn còn đầy vết băng bó.

Lương đại nhân vừa trông thấy vua, đã vội vã quỳ xuống:

– Hoàng thượng, xin khai ân… tha mạng.

Vua vừa thấy hắn đã nổi cơn thịnh nộ quát:

– Ai cho phép các ngươi tra tấn Tiểu Yến Tử? Nói?

– Dạ… dạ… là Hoàng thượng ạ.

– Cái gì mà Hoàng thượng? Ta ra lệnh cho ngươi từ bao giờ?

– Dạ… dạ… mật lệnh trong cung… Bắt bọn họ phải ký nhận tội… Và sau khi nhận tội thì…

– Thì thế nào?

– Dạ giết ngay không cần báo!

– Thế lệnh của ai? Mật chỉ ở đâu?

– Dạ… dạ… chỉ nói miệng.

– Nói miệng à? Ai truyền miệng cho ngươi?

– Dạ… hạ thần không dám nói… không dám nói… của một thái giám.

Vua Càn Long giận dữ, quay qua:

– Bác Hằng đâu, đem cái tay Lương Đình Quế này ra chém ngay.

Lương Đình Quế kêu lên như bị chọc tiết.

– Không có chứng cớ, sao lại giết tôi? Hoàng thượng xin hãy khai ân.

Lúc đó Kỷ Hiểu Phong bước vào, lấy ra ba tờ khẩu cung đã viết sẵn, đưa cho vua:

– Bẩm Hoàng thượng, đây là những thứ thần tịch thu được khi khám Tông Nhân Phủ.

Vua cầm lên đọc, càng đọc càng giận dữ, người đút những tờ khẩu cung vào người, rồi ra lệnh:

– Lập tức chém. Sau đó xét nhà hắn. Còn chứng cứ ư? Vết thương đầy trên người ba cô gái này chưa đủ ư?

Bác Hằng quỳ xuống:

– Thần tuân chỉ!

Và thế là tên Lương Đình Quế được lôi ra ngoài. Rồi đời một tên tham quan.

Sau đó vua quay qua những người đang quỳ xuống đất:

– Thôi tất cả hãy đứng dậy đi! Các người đã gây sự khiến ta đau cả đầu. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái còn chờ gì mà không gọi Thái y vào để chữa chạy cho mấy đứa con gái này chứ?

Tiểu Yến Tử thấy được tha, mừng quá nhảy nhỏm lên:

– Hoàng A Ma! Có phải Hoàng A Ma không giết con nữa ư?

– Ngươi già mồm lẻo mép vậy, ta giết ngươi để phải mang tiếng à?

Tiểu Yến Tử còn nghi ngờ:

– Thế… thế có nghĩa là Hoàng A Ma cũng tha tội cho tất cả chứ?

Vua nhìn Tiểu Yến Tử nói:

– Trẫm bị các ngươi uy hiếp, muốn giết thì ta giết cả sáu đứa nhưng đã lỡ hứa là không giết con, thành thử đành tha chết luôn cho họ thôi.

Rồi quay qua Tử Vy, nói một cách trìu mến:

– Tử Vy, con thật ghê gớm. Con chỉ sử dụng một chiêu mà hóa giải được hết tội cho mọi người.

Tử Vy nhìn vua, sung sướng:

– Con biết là rồi sẽ được tha mà. Sẽ được Hoàng thượng khoan dung.

Nói xong, có lẽ vì quá kiệt sức, ngã xuống và không còn biết gì nữa.

Nhĩ Khang hoảng hốt, nhảy tới:

– Tử Vy! Tử Vy!

Nhưng vua Càn Long đã nhanh hơn, người bế Tử Vy lên hét:

– Thái y! Thái y đâu! Mau mau đến đây cứu con gái của trẫm xem nào!

Vua bứt rứt nhìn Tử Vy nằm trên giường bệnh.

Phải, Tử Vy đó. Đã được các nô tỳ thay áo, chải tóc lại gọn gàng. Thái y cũng đã xem bệnh qua. Tất cả những vết thương trên người, đặc biệt được chính Lệnh Phi xoa thuốc. Vy cũng đã được uống thuốc, nên sốt đã hạ. Có điều cơn mê như vẫn chưa lùi. Thái y nói đó là vì “bệnh cũ phối hợp với bệnh mới, khiến cơ thể khó đề kháng được”. Vua cứ nhìn con gái trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lòng xót xa, hối hận. Bây giờ người mới thấy là mình quả vô tình. Đây là lần thứ hai ông cạnh bên giường bệnh Tử Vy, sau lần cô gái đỡ dao cho mình cứ ở đấy chờ đợi Tử Vy tỉnh lại, lòng rối bời, mà lời của Tử Vy như cứ lảng vảng bên tai, như trách móc.

– Bẩm Hoàng thượng. Người ngự trên cao, quen được mọi người tâng phục quý trọng, nên có thể không quen với những chân tình bình thường chăng?

Đúng rồi. Ta lúc nào cũng ngự ở trên cao. Chỉ biết được tuân thủ chiều chuộng quen rồi. Nên rất dễ nổi nóng, đụng một tí là kết tội “khi quân” nhốt vào ngục! Nếu ta không là vua, thì Tử Vy nào có đến nỗi này. Thật tội!

Vua ngồi đấy, lúc này ông không còn là vị vua khó tánh nữa, mà chỉ là một người cha đang sốt ruột vì con.

Tử Vy vẫn nằm mê, cả Thấu Phương Trai lo lắng. Nhất là Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử. Họ lâm râm cầu nguyện chứ chẳng biết làm sao hơn.

Còn Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ ở ngoài cũng bồn chồn lo lắng không kém.

Và rồi sự nguyện cầu của bọn trẻ hình như cũng khiến trời xanh cảm động, rồi Tử Vy cũng tỉnh.

Vừa mở mắt, Tử Vy chạm ngay cái thần sắc lo âu của vua ngồi bên cạnh giường. Nàng tuy không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy vua vội nhổm dậy:

– Bẩm Hoàng thượng!

Lệnh Phi mau mắn dằng Tử Vy xuống, sung sướng reo:

– Ồ! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Thái y ơi có phải tỉnh lại là chẳng có vấn đề gì cả ư?

Tiểu Yến Tử nghe nói chạy vội đến, nắm lấy vai Tử Vy, vừa lắc vừa khóc:

– Ngươi tỉnh rồi ư? Tỉnh thật rồi chứ? Ngươi đừng có dọa ta bằng cách này mãi nghe. Ta rất nhát gan. Đâu phải chỉ một mình ngươi bị đòn. Cả hai đứa ta cũng bị, sao ngươi lại yếu đuối như vậy?

Thái y bước tới can:

– Đừng có lắc mạnh bệnh nhân như vậy, cô ấy còn yếu, động mạnh không tốt đâu.

Rồi bắt mạch cho Tử Vy xong, quay qua vua nói:

– Mạch đã điều hòa, không nguy hiểm nữa rồi. Uống thuốc vào sẽ dần dân hồi phục thôi! Để thần bảo bọn họ nấu thuốc mới.

Rồi ông quay qua ra lệnh cho A đầu mang thuốc đi sắc ngay.

Tiểu Yến Tử nghe Thái y nói Tử Vy đã thoát hiểm. Vội bỏ Tử Vy ở đó, chạy bay ra ngoài báo tin vui cho bọn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang.

– “Hắn” tỉnh rồi, tỉnh rồi! Thái y đã nói không có gì phải lo nữa!

Nhĩ Khang bước tới bên cửa sổ nhìn vào. Nỗi lo vơi hẳn “Cảm ơn Trời Phật”. Chàng lẩm bẩm và tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Tiểu Yến Tử báo tin xong lại “bay” trở lại phòng.

Cả phòng bây giờ thật nhộn nhịp. Người vào kẻ ra. Vua nãy giờ yên lặng nhìn con gái, chợt nghẹn giọng nói:

– Tội nghiệp con tôi! Hẳn con… con còn đau lắm? Phải không?

Tử Vy nghe vua gọi mình là con, cảm động muốn ngừng thở. Lúc đó Kim Tỏa đã mang thuốc sắc xong vào.

– Tiểu thơ, thuốc đã xong rồi đây, cô hãy ngồi dậy uống ngay đi!

Lệnh Phi đỡ Tử Vy dậy, Kim Tỏa kề chén thuốc sát miệng Tử Vy, nhưng Lệnh Phi cản lại:

– Để ta một mình. Ngươi và Tiểu Yến Tử đều bị thương, ở yên tịnh dưỡng vậy.

Tiểu Yến Tử nghe vậy cảm động:

– Tụi con biết, nhưng để Tử Vy uống thuốc xong, chúng con sẽ quay về phòng.

Tử Vy lúc đó cũng tỉnh táo phần nào, vội nói:

– Con khỏe lắm rồi. Tự uống thuốc một mình được. Con thật là không phải, lần nào cũng khiến cho mọi người phải bận tâm.

Vua thấy Tử Vy vừa mới khỏe đã khiêm tốn như vậy, càng thương cảm. Vội đỡ lấy chén thuốc trên tay Lệnh Phi, nhìn Tử Vy nói:

– Chẳng nên cãi lời. Thái y nói vết thương cũ trên người con chưa lành, giờ lại thêm thương tích mới nên rất nguy hiểm, phải tịnh dưỡng cẩn thận.

Rồi quay qua Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa:

– Cả các ngươi cũng vậy, nên quay về phòng uống thuốc nghỉ ngơi đi! Còn chuyện ở đây có ta và những người khác lo.

Vua phụ Lệnh Phi nâng người Tử Vy lên tận tay tiếp từng muỗng thuốc cho Tử Vy uống. Tử Vy không dám tin đây là sự thật, cảm giác như nằm mơ, một giấc mơ thật đẹp. Vừa uống thuốc, Tử Vy vừa nghẹn ngào nói:

– Bẩm Hoàng thượng, người có biết không? Khi Tiểu Yến Tử lần đầu tiên trốn được ra khỏi hoàng cung, đến gặp con, nói bị Hoàng thượng nhìn lầm là cách cách. Còn tự tay bưng thuốc cho tỉ tỉ ấy uống, con đã buồn vô cùng. Đau khổ muốn chết đi được, nghĩ là mình không còn cơ hội để được nhìn cha nữa. Và bấy giờ con nghĩ, nếu con mà được Hoàng thượng cũng tự tay đưa thuốc cho uống thế này, có chết con cũng mãn nguyện. Cái hy vọng gần như tuyệt vọng kia không ngờ hôm nay con cũng được hưởng, thế này con mãn nguyện lắm rồi!

Vua nghe nói xúc động khôn cùng:

– Thôi bây giờ đừng có chết nữa. Vì mỗi lần ngươi ngất đi là ta muốn đứng cả tim!

Tử Vy gật đầu:

– Vâng, từ đây về sau con sẽ không để Hoàng thượng bận tâm. Con sẽ cố gắng khỏe mạnh, sống vui.

Mọi người nhìn cảnh vua cho Tử Vy uống thuốc hết sức cảm động. Ai cũng muốn rơi nước mắt. Cả Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đứng bên ngoài cũng ứa lệ. Khang nghĩ cái tình cảm mà Tử Vy có được ngày nay đâu phải dễ dàng mà có, mà nó đã được đánh đổi bằng cả tính mệnh cuộc đời.

Vua cho Tử Vy uống thuốc xong, ngồi xa xa nhìn. Chợt nhiên, ông phát hiện một điều mà lâu nay ông chẳng để ý. Đó là Tử Vy giống hệt Hạ Vũ Hà. Cũng có thể là như Vũ Hà đã có lần nói.

– Thiếp trong tim chàng như cơn gió thoảng. Chàng đến với thiếp tựa cánh chuồn chuồn chỉ tạm dừng cánh lúc bay xa.

Nghĩ đến điều đó. Vua chợt thấy bức rứt, tội lỗi. Vua chậm rãi nói:

– Tử Vy này, con hẳn đợi cái ngày hôm nay lâu lắm rồi phải không? Thật tội. Muốn có ngày hôm nay, con phải trả bằng bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu thương tích đau đớn. Tất cả lỗi tại trẫm cả. Bây giờ trẫm nghĩ lại, trẫm thấy mấy lượt con đã ám chỉ tỏ bày mà ta nào có hiểu ra. Trẫm chỉ thấy con kỳ bí như một dấu hỏi lớn. Còn cái hôm mà ta đưa con đi giam ở Tông Nhân Phủ, là cái hôm ta quá buồn phiền, rồi có sự nói vào của Hoàng hậu nữa. Trong rối rắm ta đã quyết định sai lầm. Tử Vy! Ý trẫm chỉ muốn là răn đe các con một chút, chớ đâu có ngờ việc đó lại đẩy các con vào miệng cọp. Trẫm thấy ra, vì trẫm mà con hết bị thương tích này đến thương tích khác. Càng nghĩ đến càng thấy đau lòng, tội nghiệp con.

Tử Vy nghe vua nói cảm động muốn khóc, nhưng cũng sung sướng vô cùng:

– Hoàng thượng, xin người đừng buồn, nếu để có ngày nay mà con phải trả giá cao hơn thì con cũng sẵn sàng chấp nhận.

Vua gật gù, xúc động, rồi hỏi:

– Sao mãi đến giờ này con vẫn gọi ta là Hoàng thượng, không thể thay đổi cách xưng hô được ư?

Tử Vy bối rối:

– Dạ con không dám vì không biết là Hoàng thượng có chấp nhận con hay không?

Vua càng cảm động hơn, nhưng chỉ nói:

– Cái con nhỏ này… sao ngu vậy. Ta có được một đứa con như ngươi, giỏi cả cầm kỳ thi họa thế này, còn mơ gì hơn. Con là bản sao của trẫm. Con biết hết mọi thứ. Trẫm không nhận con thì nhận ai nữa chứ?

Tử Vy rơi nước mắt kêu lên:

– Hoàng A Ma!

Vua nghe gọi, dang hai tay ra đón Tử Vy vào lòng. Bây giờ thật sự mới là cảm giác tuyệt vời – Tình phụ tử.

Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa đứng gần đó chứng kiến đột nhiên khóc òa. Rồi hai đứa ôm chặt nhau.

– Vậy là Tử Vy đã tìm được cha, bao nhiêu công chờ đợi, bao nhiêu mong mỏi rồi cũng đạt! Tội nghiệp tiểu thơ tôi!

Tiểu Yến Tử cũng nói:

– Tôi sẽ trả chức danh cách cách lại cho Tử Vy! Tôi không cần chức danh này nữa đâu! Chẳng sung sướng gì!

Quay qua vua và Tử Vy. Tiểu Yến Tử nói:

– Hoàng A Ma! Từ trước đến giờ con đã gây nên biết bao nhiêu điều phiền muộn, sai lầm cho Hoàng A Ma. Nhưng cuối cùng con cũng đã trả được Tử Vy cho Hoàng A Ma rồi đấy! Tất cả lỗi lầm cũ xin Hoàng A Ma tha cho!

Vua gật gù:

– Coi như con đã đoái công chuộc tội. Bây giờ thì trẫm mới hiểu tại sao trước kia con cứ sợ bị mất đầu, giờ thì coi như đầu con còn vững lắm, không mất nữa đâu!

Lệnh Phi lúc đó ra lệnh cho đám nô tỳ:

– Các ngươi còn chờ gì mà chẳng quỳ xuống tham kiến Tử Vy cách cách đi?

Minh Nguyệt, Thể Hà, Lạp Mai, Đông Tuyết, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử… Tất cả xúm lại, quỳ trước giường tung hô:

– Nô tài tham kiến Tử Vy cách cách. Cách cách thiên tuế! Thiên tuế!

Bên ngoài Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái vỗ tay vào nhau:

– Cô ấy đã đạt được điều mình mong muốn!

– Cô ấy đã thành công!

– Tử Vy đã thành công!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.