Hôm ấy, khi đoàn người ngựa của vua Càn Long đang đi vào một con sơn lộ thì mây đen chợt ùn ùn kéo đến, rồi sấm chớp. Chẳng mấy chốc, cơn mưa to như trút nước đổ xuống. Đường đang tốt chợt đầy bùn lầy lội và chiếc xe ngựa cứ như bị sụp bẫy, chẳng làm sao nhúc nhít được.
Đám đông đứng quây quanh xe, chẳng biết phải làm sao. Cuối cùng Nhĩ Khang đành vạch màn, nói vào trong xe.
– Thưa lão gia, có lẽ quý vị cần phải xuống, mới đẩy được xe qua khỏi vũng lầy này được.
Thế là vua Càn Long, Tiểu Yến Tử và Tử Vy đều phải xuống xe. Ông Phước Luân và Kỷ sư bá đã đứng mở dù sẵn để che mưa cho vua.
Có điều, mưa vẫn xối xả, chung quanh lại chẳng có chỗ trú mưa nào khác. Tử Vy và Tiểu Yến Tử hỏi ông Phước Luân:
– Có còn dư chiếc dù nào không?
nguồn TruyenFull.vn
– Thật sơ sót, chúng tôi chỉ mang theo có hai chiếc dù nầy dành cho hoàng thượng.
Vua Càn Long nghe vậy, vội lên tiếng:
– Tử Vy và Tiểu Yến Tử, hai đứa sang đây trú mưa chung đi, rộng mà! Kẻo cảm thấy lạnh đấy!
Tiểu Yến Tử nói:
– Không sao. Con khỏe lắm, để con sang đấy, phụ họ đẩy xe.
Bấy giờ gần như mọi người đều xuống ngựa, người đẩy người kéo chiếc xe ngựa lên. Tiểu Yến Tử cũng xông vào vừa đẩy vừa hô.
– Nào một hai ba, đẩy hết sức lên nào! Cố lên!
Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử dầm mưa không đành lòng, nói:
– Cô chạy đi núp mưa đi, bọn nầy đủ rồi, chẳng cần đến cô đâu.
– Tôi chẳng làm sao cả, tôi phải phụ giúp mọi người!
Tiểu Yến Tử không chịu nói:
– Nào một hai ba, đẩy nào!
Mọi người lại hò reo. Nhưng chiếc xe vẫn nằm yên bất động, sấm sét cứ liên hồi. Đôi ngựa hoảng kinh hí liên tục làm xe càng lún, chuyện kéo xe lên càng khó. Chiếc dù che lại không đủ che cho hai người, nên cả Tử Vy và vua đều ướt, nhưng vua vẫn nhường dù.
– Nầy ngươi là phận gái yếu đuối, để ướt mưa nhiều không tốt hãy che lấy đi, ta là đàn ông dù sao cũng có thể chịu lạnh được.
Tử Vy thấy vua chăm sóc mình như vậy rất được sung sướng, nàng vội đỡ lấy chiếc ô trong tay vua và che ngược lại cho vua, nói:
– Lão gia, xin đừng quan tâm, dù gì con cũng đã ướt cả rồi. Vả lại người là đấng bề trên của muôn dân, không nên để có chuyện gì không hay xảy ra, không tốt!
Kỷ Hiểu Phong sư bá và ông Phước Luân thấy thái độ vua như vậy vội mang dù của mình che cho Tử Vy.
– Lão gia hãy yên tâm che mưa đi, bọn tôi đã lo cho Tử Vy rồi.
Tử Vy thấy ông Phước Luân và Kỷ sư bá nhường dù cho mình không đành, vội nói:
– Xin hai vị đại nhân hãy che cho mình, đừng làm vậy tổn thọ con, dù gì con cũng chỉ là đứa a đầu thôi!
Nhưng người này cứ nhường cho người kia, rốt cuộc mọi người đều bị ướt cả.
Tử Vy thấy vua cứ nhường ô cho mình nên quyết định:
– Thôi các vị ở đây, để tôi đi phụ họ kéo xe mới được việc.
Và không đợi ai ngăn, Tử Vy chạy ngay ra xe. Vy không hòa nhập vào đám đông, mà đi thẳng đến bên hai chú ngựa kéo quay lại như phân bua với ông Bác Hằng.
– Con ngựa nầy không chịu làm việc, để tôi năn nỉ nó thử xem!
Và rồi Tử Vy kề miệng sát vào tai ngựa nói điều gì đó. Không rõ, xong quay sang con thứ hai. Thái độ của Tử Vy làm mọi người ngạc nhiên. Nhưng rõ thật kỳ lạ. Chẳng biết Vy đã nói gì mà cả hai ngựa như sung sức lên. Chúng tung cao hai vó trước. Ông Bác Hằng thấy vậy giục thêm:
– Hầy! Lên nào! Lên nào!
Và nhờ sự cố gắng của hai chú ngựa, những chiếc bánh xe đã chuyển động. Cuối cùng chiếc xe cũng thoát được bãi lầy.
Tối hôm đó tại một nhà trọ lớn, Càn Long hoàng đế bị cảm sốt. May là có Hồ thái y đi theo. Hồ thái y chẩn mạch xong thì nói:
– Lão gia chỉ là bị lạnh thôi, không có gì đáng ngại, mọi người cứ yên tâm. Tôi đã đem theo thuốc men đầy đủ, để tôi đi bảo họ sắc thuốc, uống thuốc xong tháo mồ hôi là khỏi ngay.
Nhà vua ngồi trên chiếc ghế nệm của nhà trọ, tuy bị cảm nhưng tinh thần rất tốt. Nhà vua bảo Hồ thái y:
– Ta thấy là ông cũng nên bảo nhà bếp nấu nước gừng, cho mỗi người uống một chén để khỏi bị cảm lạnh, nhất là hai đứa con gái, đừng có sơ sót.
Hồ thái y gật đầu:
– Vâng, tôi đi ngay.
Nói xong quay ra.
Vĩnh Kỳ lo lắng nhìn cha:
– Cha thấy trong mình ra sao thì phải nói ra, đừng có giấu mà chịu đựng làm gì.
Đại học sĩ Phúc Luân tiếp lời:
– Đúng vậy. Có Hồ y sư, lại sẵn thuốc men, lão gia không việc gì phải ngại.
Nhà vua nhìn mọi người vây quanh, khoát tay:
– Mấy người đừng có làm chuyện, trong mình ta ra sao ta biết chứ. Ta khỏe lắm không có gì đâu. Mọi người ra ngoài đi, cần lo chuyện gì thì lo đi, không việc gì phải tụ lại chỗ này. Để Tiểu Yến Tử và Tử Vy ở lại nói chuyện với ta là được rồi. Mọi người đi hết đi!
Nhĩ Khang dặn:
– Nếu lão gia cần sai bảo gì thì xin cứ gọi. Nhĩ Thái nó ở ngay phòng kế bên.
Đại thần Phó Hằng nói thêm:
– Các phòng của cả tầng lầu này, chúng ta bao hết rồi, có cần chuyện gì xin gọi chúng tôi.
Nhà vua gật đầu xua tay:
– Được rồi! Đi đi! Đừng có coi ta như ông già kề miệng lỗ, ta không chịu đâu. Cũng đừng có ồn ào.
Giáo thụ Kỷ Hiểu Phong biết nhà vua thích Tử Vy, bèn dặn:
– Con nhỏ Tử Vy! Phải hầu hạ lão gia cho chu đáo đó nghe!
Tử Vy cuối đầu:
– Vâng. Xin các vị cứ yên tâm.
Nhĩ Khang nghe ông thầy Kỷ nói hai tiếng “hầu hạ” thì cảm thấy có chút chướng tai, bất giác đưa mắt nhìn Tử Vy, nhưng nàng lại không chú ý.
Mọi người vòng tay cúi đầu chào rồi lui ra, trong phòng chỉ còn nhà vua và hai người con gái. Tiểu Yến Tử bước tới chỗ thau nước, vắt tấm khăn, đem lại đắp lên trán nhà vua:
– Lão gia đắp khăn này một chút cho mát, sẽ thấy dễ chịu.
Rồi nàng lại rót trà, thổi cho nguội bớt mới đưa tới gần miệng nhà vua:
– Cũng may là Tử Vy rất chu đáo, đã đem theo loại trà lão gia vẫn thích. Nào, mời lão gia uống đi, có nóng lắm không?
Nhà vua đỡ tách trà, nhắp thử một hớp nhỏ. Tử Vy lấy thêm cái gối tới, để sau lưng nhà vua:
– Lão gia kê gối vào lưng cho đỡ mỏi. Xin lão gia nhích tới một chút.
Nhà vua ngồi thẳng lưng lên để Tử Vy lót gối vào, trong khi đó Tiểu Yến Tử bưng mâm trái cây lại:
– Lão gia vẫn thích ăn lê. Loại “mật lế này ngọt lắm, để con gọt vỏ.
Tử Vy bước qua:
– Để tôi gọt cho.
Tiểu Yến Tử gật đầu:
– Vậy để tôi đi đổi khăn.
Rồi nàng vắt tấm khăn ướt khác, thay tấm khăn trước.
Nhà vua nhìn hai mỹ nhân lăng xăng chăm sóc cho mình, thấy hai người hợp ý nhau, nói cười vui vẻ, dường như đang hạnh phúc lắm. Tự nhiên nhà vua cảm thấy càng lúc càng khó hiểu, thình lình hỏi:
– Thật ra thì hai đứa từ đâu tới vậy?
Hai cô gái giật mình, sững sờ nhìn nhau trước câu hỏi thật bất ngờ.
Tiểu Yến Tử sợ hãi:
– Lão gia! Lão gia hỏi vậy… là sao?
Tử Vy đang gọt trái lê cũng buông con dao, mở cặp mắt nhìn nhà vua. Nhà vua ô tồn:
– Đừng sợ, ta chẳng có ý gì đâu, ta chỉ thấy là cần phải cảm ơn thượng đế đã ban cho ta hai ngươi. Hiện ta thấy rất hạnh phúc, rất vui, ta chưa bao giờ vui như bây giờ.
Tử Vy và Tiểu Yến Tử yên lặng.
Thuốc đã sắc xong, cả hai lại mang thuốc, mang nước ra cho vua uống. Uống xong chẳng bao lâu nhà vua đã ngủ.
Lúc đó đêm đã khá khuya. Tiểu Yến Tử sau một ngày mệt mỏi cũng ngồi trên ghế dựa gần đó ngủ. Chỉ còn Tử Vy là còn thức nàng đứng đó ngắm vua. Đây là cha ruột của mình ư! Điều ao ước bấy lâu được gần cha, coi như đã thành. Có điều mãi đến bây giờ Tử Vy vẫn chưa gọi được một tiếng cha! Nàng đứng đó, khoảng cách ngắn ngủi mà sao quá xa vời. Tử Vy chăm chú nhìn vua, rồi không dằn được, nàng bước tới kéo chăn lại cho vua nhưng rồi chợt phát hiện trán vua lấm tấm mồ hôi, Tử Vy lại lấy khăn tay ra lau nhẹ.
Lúc đó… Hình như vua cũng đang nằm mơ, và đúng như vậy. Trong mơ, vua thấy Vũ Hà… Vũ Hà đang đi tới cạnh vua với đôi mắt đầy lệ. Vũ Hà nói:
– Xin chàng đừng đi! Đừng bỏ thiếp đi! Vì thiếp nghĩ sự ly biệt này sẽ là sự cách chia mãi mãi. Thiếp sẽ không gặp lại chàng được nữa.
Vua Càn Long chuyển mình, Tử Vy tiếp tục công việc trong khi vua vẫn mơ thấy Vũ Hà nói:
– Thiếp không dám đòi hỏi nhiều. Tình yêu là cái gì vĩnh cửu, trường tồn. Tình yêu của thiếp đối với chàng mãi mãi không thay đổi. Còn chàng với thiếp? Phải chăng chỉ là cơn gió thoảng qua? Thiếp sợ… sợ một sự chờ đợi cả đời… mỏi mòn, vô vọng…
Miệng vua Càn Long lẩm bầm điều gì đó nghe không rõ Tử Vy tưởng vua bị sốt cao mê man, càng lấy khăn lau kỹ mồ hôi hơn. Vua vẫn tiếp tục mơ. Vũ hà nói:
– Chàng hãy nhớ rằng thiếp muốn quân tợ bàng thạch, thiếp như cỏ leo, cỏ giữ chặt đá, vua kêu lên:
– Vũ Hà! Vũ Hà!
Rồi choàng tỉnh. Vua mở mắt ra. Chỉ thấy đôi mắt ngơ ngác sợ hãi của Tử Vy nhìn mình. Đôi mắt của Vũ Hà… Vua đưa tay chụp lấy tay Tử Vy, nhưng rồi cũng tỉnh ra nói:
– Ta đã nằm mơ đúng không?
Tử Vy gật đầu, run rẩy:
– Trong mơ, hoàng thượng đã gọi tên “Vũ Hà! Vũ Hà!”
Vua Càn Long giật mình:
– Ngươi cũng biết Vũ Hà là ai ư?
– Vâng, con biết rất rõ về chuyện của Vũ Hà, con biết cả những bài thơ mà lão gia đã làm.
Và rồi chậm rãi đọc:
Sau mưa sen nở lung linh ngọc
Nắng sớm kinh thành rạng sắc xuân
Cảnh sắc Đại Minh hồ đâu sánh
Núi cao Thái nhạc chẳng đâu bằng
Ngâm xong, như quá xúc động, những giọt lệ trên má của Tử Vy rơi xuống tay Vua, làm Vua cũng bàng hoàng.
– Tại sao ngươi lại thuộc lòng bài thơ đó? À đúng rồi có phải Tiểu Yến Tử dạy ngươi không?
Tử Vy yên lặng không đáp. Vua chăm chú nhìn cô gái trước mặt, suy nghĩ tiếp:
– Cũng lạ thật, chẳng hiểu sao trẫm lúc nào cũng có cái cảm giác rất thân thiết với ngươi. Hay như người xưa từng nói “đồng bệnh tương lân” giữa con người tương hợp nhau, thường có cảm giác dễ gần gũi. Tử Vy này, trước kia ta chưa hề gặp ngươi, vậy ngươi là người ở nơi nào?
Tử Vy đáp:
– Dạ con là người đồng hương với Tiểu Yến Tử quê ở bên hồ Đại Minh thành Tế Nam ạ.
Vua Càn Long ngạc nhiên:
– Đồng hương ư? Trách gì ngươi chẳng từng gặp qua Vũ Hà!
– Vâng, Vũ Hà là mẹ nuôi của con!
Vua Càn Long giật mình:
– Như vậy là con với Tiểu Yến Tử đã quen biết nhau từ trước ư?
– Vâng. Giữa con và Tiểu Yến Tử có duyên may, nên trở thành tỉ muội kết nghĩa như đôi bạn tri kỷ. Có lẽ chúng con đã quen nhau từ kiếp trước lận.
Vua Càn Long nhìn Tử Vy nghi ngờ. Có một cái gì cho vua thấy một sự bí ẩn còn tiềm tàng bên trong. Giữa lúc vua định hỏi thêm, thì Tiểu Yến Tử đang ngủ chợt giật mình té xuống ghế, miệng còn ú ớ.
– Bắt cướp! Xem ngươi chạy đường nào nhé! Ta phải chộp được ngươi mới được!
Cái té làm Tiểu Yến Tử tỉnh dậy. Cô nàng ngơ ngác hỏi:
– Tôi đang ở đâu vậy?
Tử Vy bước đến đỡ Tiểu Yến Tử lên:
– Mơ thấy chuyện gì mà bay xuống đất vậy? Lại mơ thấy chuyện đánh nhau à?
Bấy giờ Tiểu Yến Tử đã trông thấy vua Càn Long, giật mình đứng vội dậy, hỏi:
– Lão gia, người đã cảm thấy khỏe chưa? Con thật vô ý, canh chừng mà lại ngủ quên.
Rồi bước tới đặt tay lên trán vua, nói:
– Lão gia đã hết cả sốt rồi!
Và như vậy cái bí mật bấy lâu nay chôn kín suýt bị tiết lộ, lại bị cắt đứt. Tử Vy cười nói với Vua:
– Lão gia không còn xuất hạn, cũng không còn sốt, vậy thì lên giường nghỉ cho khỏe đi, có thế mới có thể lên đường sớm được chứ.
Vua vẫn ngồi yên ngắm hai cô gái. Tiểu Yến Tử thấy vậy bước tới:
– Để hai con đưa lão gia lên giường nhé.
Rồi xốc nách vua định dìu đi, vua hỏi:
– Các người coi ta là gì vậy?
Tiểu Yến Tử ngây thơ:
– Vì là cha chứ gì?
Tử Vy nhìn vua, bạo dạn nói:
– Con biết là mình không đủ tư cách, nhưng cũng muốn được gọi lão gia như Tiểu Yến Tử vậy!
Vua Càn Long nghe nói giật mình, nhìn Tử Vy cái ánh mắt thiết tha kia như có một cái gì đó khá thân thuộc, làm vua chẳng biết phải trả lời sao nữa.
o0o
Sau hai ngày nghỉ ngơi, sức khỏe của vua Càn Long lại bình phục, thế là đoàn người ngựa lại lên đường.
Hôm ấy, tất cả lại đến một thôn trang, đúng vào lúc nơi đây đang họp chợ. Trên quãng trường khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, hàng hóa từ vải sồ, tạp phẩm đến các loại gia cầm đều đủ cả. Người bán rao hàng lanh lảnh rồi các quán hàng ăn.
Vua Càn Long đến đấy, thấy cảnh dân chúng buôn bán tấp nập, người người đều có vẻ no ấm. Quốc thái dân an làm vua hài lòng. Người hiếu kỳ ngắm nghía những gian hàng buôn bán chung quanh.