Hoàn Châu Cách Cách

Chương 48



Ông thầy Kỷ cũng không thể không khâm phục Tử Vy, nhưng còn muốn làm khó nàng thêm nữa để thử tài nàng. Ông trỏ đống xương vịt mà hỏi:

– Còn cái này thì gọi là gì?

Tử Vy vừa gom đống xương gà, vừa ngẩng nhìn dòng suối róc rách gần bên, đáp không nghĩ ngợi:

– Dạ, đây là “Phượng Hoàng đài không, giang tự lưu” (Đài Phượng Hoàng đã trống, nước sông vẫn chảy – cũng lấy ý thơ Đường).

Ông thầy Kỷ chưa kịp khen ngợi thì nhà vua đã đứng bật dậy, cười lớn:

– Con nhỏ Tử Vy này! Ta phục ngươi rồi đó!

Mọi người đứng dậy theo, vui vẻ cười nói không thôi. Ba chàng thanh niên thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đưa mắt nhìn nhau. Nhĩ Khang càng vui sướng hơn ai hết, chàng nhìn Tử Vy, cảm thấy vừa yêu vừa kính, vừa khâm phục vô cùng…

Hôm đó mọi người tới một thị trấn bé nhỏ, cũ kỹ.

Nhà vua cùng mọi người đi xem phố xa. Bỗng thấy một đám người chạy ngang, vui vẻ gọi nhau ơi ới:

– Mau lên, mau lên! Trễ rồi! Coi chừng không có chỗ tốt đâu…

Nhĩ Khang túm lấy một người:

– Xin hỏi, chuyện gì xảy ra mà ồn ào vậy?

Người này đứng lại, vừa thở vừa nhìn chàng:

– Mấy người đây nhất định là ở xa tới phải không? Hèn gì không biết là hôm nay tiểu thơ nhà họ Đỗ, là đệ nhất mỹ nhân ở vùng này, tổ chức gieo cầu kén chồng, cho nên cả thị trấn mới ồn ào lên.

Tiểu Yến Tử nghe vậy thì khoái quá, kéo Tử Vy chạy theo đám người địa phương, vừa chạy vừa bảo:

– Mau lên, mau lên! Mình cũng phải tới coi cho biết. Tôi chưa bao giờ được coi người đẹp gieo cầu chọn chồng mà!

Vĩnh Kỳ vội chạy theo kéo hai người lại:

– Hai cô không phải nói là đi được đâu, phải hỏi lão gia xem lão gia có muốn đi coi không đã.

Nhà vua cũng thấy cao hứng:

– Hả? Gieo cầu chọn chồng hả? Ta cũng chưa từng được coi cái trò này. Mọi người cùng đi coi cho biết.

Thế là cả đoàn kéo nhau đi theo dân địa phương, tới trước ngôi lầu của nhà họ Đỗ. Tới nơi thì đã có cả mấy trăm người chen chúc rồi. Cảnh tương vo cùng náo nhiệt. Nhà vua cùng mọi người cũng chen vào đám đông. Ba chàng thanh niên cùng mấy đại thần võ tướng cố gắng mở đường cho nhà vua và hai nàng thiếu nữ len vào. Nhưng vì đến hơi trễ, người lại quá đông, không thể kiếm được chỗ tốt nhất để có thể nhìn cho thật rõ.

Tiểu Yến Tử trở lại với xã hội, được tới chỗ hội hè đông vui như vầy thì sung sướng lắm, vừa hăng hái chen lấn vừa quay lại cười hì hì với Vĩnh Kỳ:

– “Cậu Năm” à, nghe nói cô tiểu thu này là trang giai nhân tuyệt sắc đó, đàn ông con trai như cậu với mấy anh đây đừng có bỏ lỡ cơ hội này nghe không. Phải chú ý chờ lúc tiểu thư đó tung trái cầu thêu xuống thì cậu lập tức nhảy lên mà bắt. Với cậu thì đó là chuyện dễ mà. Còn như cậu bắt hụt thì tôi có thể giúp cậu.

Vĩnh Kỳ biết Tiểu Yến Tử nói là dám làm, chẳng cần biết nên hay không nên, vội nghiêm mặt nhắc nhở:

– Ngươi đừng có nói bậy, đây không phải là chuyện giỡn được đâu. Ngươi đừng có tới gần chỗ gieo trái cầu thêu có được không?

Tiểu Yến Tử vênh mặt:

– Nhưng mà đây là cơ hội hiếm có, ngoài Nhĩ Khang ra thì cậu với Nhĩ Thái đều có thể gianh bắt trái cầu được mà. Nếu quả là cô tiểu thơ đó đẹp thật sự thì nhất định tôi sẽ giúp hai người.

Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy lòng dạ không yên, vì sợ Tiểu Yến Tử làm bậy. Nhĩ Thái hỏi bạn:

– Tôi thấy chỗ này đông đúc nhiều chuyện, hay là mình rút ra ngoài đi.

Nhà vua nghe mấy người trẻ nói với nhau như vậy thì lại hiểu lầm, nên cũng nói xa xôi bóng gió:

– Tiểu Yến Tử, tại sao Nhĩ Khang lại không thể đón bắt trái cầu? Ngươi phải giải thích cho nó biết chứ.

Tiểu Yến Tử giật mình bối rối:

– Tại vì… vì… trong lòng Nhĩ Khang…

Tử Vy quýnh lên, bèn lén đạp lên mũi giầy của Tiểu Yến Tử để nhắc nhở. Nhĩ Khang cũng hoảng, phải thúc nhẹ cùi chỏ vào cánh tay nàng. Tiểu Yến Tử liền đáng trống lảng, vội cúi ngat xuống ôm chân ôm tay, kêu lên:

– Ái da! Đau quá!…

Nhà vua ngạc nhiên vừa thắc mắc, địng hỏi tiếp thì đám đông đã xuất hiện. Đám đông thi nhau reo hò, bàn tán:

– Coi kìa!… Giai nhân đã ra rồi kìa!…

– Đẹp quá ta!… Không biết bữa nay ai có phước giựt được trái cầu đây?…

– Nhà họ Đỗ đã cho bài trí lễ đường xong xuôi rồi, chỉ chờ người nào bắt được trái cầu là cho gọi vào làm lễ thành hôn ngay thôi…

Nhĩ Khang buột miệng:

– Chọn chồng như vậy không phải là quá mạo hiểm hay sao?

Một người đứng cạnh làm ra vẻ hiểu biết:

– Không làm vậy thì làm sao? Tiểu thư đó đã hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa cho nơi chốn. Phần vì nhà họ Đỗ quá giàu, phần vì Đỗ Tiểu Thư quá đẹp, nơi nào đến cầu hôn cũng bị chê bai, khiến không còn ai dám tới cầu hôn nữa, Đỗ lão gia không thể cứ chờ đợi mãi như vậy cho nên mới phải dùng đến cách này, đem chuyện hôn nhân của Đỗ tiểu thư giao phó cho Ông Trời mà thôi.

Trong lúc đám đông bàn tán ồn ào thì Đỗ tiểu thư đã ra tới bao lơn trên cao, có hai a hoàn dìu hai bên. Đám đông ngửa cổ lên coi, tiếp tục reo hò, chỉ trỏ, bàn tán ồn ào. Đỗ tiểu thư mặc bộ đồ đỏ thắm rất đẹp, hai a hoàn mặc đồ xanh.

Đám đông chợt im lặng. Nhà vua cũng nhu mọi người đều chăm chú nhì ngắm dung nhan của Đỗ tiểu thư, ai cũng phải nhìn nhận nàng có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, cá lặn nhạn sa (Nguyên văn: Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn).

Im lặng nhìn ngắm một hồi, đám đông lại ồn ào lên. Đám thanh niên đua nhau la lớn:

– Đỗ tiểu thư!…

– Đỗ cô nương!…

– Đỗ mỹ nhân!…

-… Nhớ gieo trái cầu qua bên này nghe!…

Tử Vy vẫn nhìn không chớp mắt, rồi kinh ngạc kêu lên:

– Quả là xinh đẹp tuyệt trần!

Nhĩ Khang tiếp lời ngay:

– Nhưng không đẹp bằng một người khác!

Vĩnh Kỳ cũng phụ họa:

– Đúng! Không đẹp bằng “người đó”!

Nhà vua và Đại học sĩ Phúc Luân đều ngạc nhiên, quay nhìn ba chàng thanh niên, không hiểu họ nói “người nào”.

Đúng lúc đó, một thanh niên ăn mặc rách rưới, thân hình gầy guộc, mặt mũi nhăn nhó cất tiếng van xin:

– Các vị đại gia, làm ơn bố thí chút tiền mua chén cơm ăn. Mẹ tôi ở nhà đang bệnh nặng, ông nội tôi cũng đã ngoài tám mươi rồi. Gia đình tôi đã ở bước đường cùng, không còn cách gì để sống nữa! Xin các vị bố thí làm điều thiện, tôi được đội ơn.

Tiểu Yến Tử nhìn người thanh niên này, chạnh lòng nhớ lại những tháng năm nghèo khổ của mình, bèn đưa mắt nhìn Tử Vy, rồi cả hai cùng mở túi tiền, cho anh ta chút ít.

Chàng thanh niên mừng quá, nhận tiền rồi chấp tay vái:

– Cảm tạ nhị vị cô nương! Cảm tạ nhị vị cô nương!

Từ trên đài cao chợt vang lên mấy hôi thanh la. Đám đông đang ồn ào vội im lặng. Đỗ viên ngoại cầm trái cầu thêu bước ra, nói lớn:

– Quý vi hương thân, quý vị láng giềng đồng hương, quý vị thân hữu… Hôm nay con gái tôi là Đỗ Nhược Lan sẽ gieo cầu để chọn hôn phu. Thanh niên nào chưa từng kết hôn, tuổi từ mười tám trở lên, hăm lăm trở xuống, bất luận là ai, nếu bắt được trái cầu này thì lập tức thành hôn. Nếu người bắt được trái cầu mà đã có vợ rồi, hoặc không ở trong hạn tuổi đã định, thì con gái tôi sẽ gieo lại lần nữa. Xin các thanh niên đã có gia thất, hoặc không ở trong hạn tuổi, đừng chen lấn để cướp trái cầu. Bây giờ bắt đầu.

Đám đông lại nhất loạt vỗ tay reo hò, chỉ trỏ. Những thanh niên đủ đỉều kiện cứ thi nhau nhảy lên la lớn:

– Xin liệng cho tôi!…

– Liệng cho tôi đi!…

– Liệng bên này này!…

– Đỗ tiểu thư! Đừng có liệng bên đó! Liệng bên này này!…

Những thanh niên đó không ai bảo ai, tận lực chen lấn để đến gần hơn. Đám đông càng náo động.

Đỗ tiểu thư Nhược Lan do dự nhìn bên này bên kia, rồi cuối cùng nhắm mắt lại, tung trái cầu thêu lên cao. Trái cầu vừa rơi xuống vừa bay qua bay lại theo gió, rồi tiếp tục rơi về phía Tiểu Yến Tử đang đứng. Một đám thanh niên xô tới, thi nhau nhảy lên. Tiểu Yến Tử không tự chủ được, nhảy lên dùng tay hất trái cầu qua phía Vĩnh Kỳ. Chàng hoảng lên, vội nhảy lên dùng tay hất trái cầu ngược trở lại, không dè lại về phía Tiểu Yến Tử. Nàng cười thích thú, lại nhảy lên hất trái cầu qua phía Vĩnh Kỳ. Thấy Tiểu Yến Tử đùa giỡn như vậy, chàng giận quá, nhảy lên hất trái cầu trở lại phía Tiểu Yến Tử. Nàng lại nhảy lên hất qua phía Vĩnh Kỳ…

Hai người cứ nhảy lên chuyền trái cầu cho nhau như giỡn chơi vậy. Vì hai người đều có võ nghệ, nhảy cao hơn người bình thường, nên các thanh niên khác không sao giành được. Đám đông thấy chuyện lạ càng reo hò, thích thú, khiến quang cảnh cực kỳ sôi động.

Nhà vua không nhịn được nữa, phải quát lên:

– Tiểu Yến Tử! Ngươi làm gì vậy?

Tiếng quát của nhà vua khiến nàng giật mình, chia trí, vô tình hất trái cầu qua phía chàng thanh niên ăn xin vừa rồi, khiến chàng ta ngỡ ngàng, rồi như hành động theo bảng năng, chàng vội đưa tay đón bắt trái cầu, ôm vào lòng mà ngã lăn xuống đất. Đám đông reo hò vang trời, đổ xô lại, chen lấn để coi mặt kẻ may mắn. Chàng thanh niên cũng bàng hoàng, rồi cũng bàng hoàng, rồi ngây người nằm dưới đất ôm trái cầu trong tay. Tiểu Yến Tử, vốn có thiện cảm với chàng thanh niên nghèo này ngay từ đầu, thấy vậy thì nhảy lên vỗ tay, vui sướng la lên:

– Ê! Trái cầu đã vào tay… vào tay…

Nàng hỏi chàng thanh niên:

– Anh tên gì?

Chàng thanh niên ấp úng:

– Tề… Tề Chí Cao.

Tiểu Yến Tử la thật lớn:

– Mọi người nghe đây! Tân lang là Tề Chí Cao! Tân lang la Tề Chí Cao!

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái bước tới đỡ Tề Chí Cao đứng dậy.

Đỗ viên ngoại từ trong nhà dẫn một đám gia nhân ra. Thấy người đang ôm trái cầu lại là một thanh niên nghèo khổ, ai nấy đều giật mình thất sắc. Đỗ viên ngoại vội la lên:

– Lần gieo này không tính? Đỗ cô nương sẽ giao lại lần nữa…

Đám đông chợt im lặng nhìn nhau. Tiểu Yến Tử cảm thấy bất bình, bước tới nói lớn:

– Sao lại không tính? Không phải chính miệng ông đã nói rằng bất luận là ai, miễn chưa có vợ và trong hạn tuổi là được hay sao?

Rồi nàng quay qua hỏi chàng thanh niên nghèo khổ họ Tề.

– Anh có vợ ở nhà không? Bao nhiêu tuổi?

Tề Chí Cao bối rối:

– Tôi… tôi chưa có vợ, năm nay hai mươi… Nhưng mà người ta đã khinh khi tôi, thì… thôi đi!…

Rồi chàng thanh niên đưa trái cầu cho Đỗ viên ngoại, cúi đầu lễ phép:

– Tôi chỉ là con nhà nghèo khổ, cơm ăn áo mặc còn chưa đủ, làm sao nói chuyện lấy vợ? Xin hoàn lại trái cầu này. Thật tình không dám trèo cao!

Đỗ viên ngoại cầm lấy trái cầu định bỏ đi, nhưng Tiểu Yến Tử đã tức giận bước tới chặn lại, nói lớn:

– Sao lại có chuyện “không tính” như vậy được? Người ta chưa có vợ, lại trong hạn tuổi, hoàn toàn phù hợp với các điều kiện đặt ra, sao ông không chịu nhìn nhận? Liệu con gái ông sẽ phải gieo cầu mấy lần, hứa gả cho mấy người đàn ông đây?

Đỗ viên ngoại cũng tức giận, lớn tiếng lại:

Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

– Ngươi là đứa con gái ở đâu tới mà xen vô chuyện này? Ngươi không nể sợ ta hay sao?

Tiểu Yến Tử trợn mắt:

– Tôi việc gì phải sợ ông? Ông là kẻ khinh người, đã đặt ra điều kiện rồi lại lật lọng. Rõ ràng ông đa phạm tội… tội…

Rồi nàng đưa mắt nhìn nhà vua, hét lớn:

-… Tội khi quân? Biết chưa?

Đỗ viên ngoại càng tức giận, ông ta tái mặt, lắp bắp:

– Cái gì?… Tội… tội khi quân? Làm gì… làm gì có vua chúa nào ở đây? Ta thích cho con gái ta gieo cầu mấy lần là quyền của ta!

Thấy đôi bên cứ lớn tiếng qua lại như vậy, nhà vua không nhịn được nữa, bước tới nói lớn, giọng như chuông vang:

– Không được cãi cọ nữa! Nghe ta nói đây!

Đám tùy tùng không ai bảo ai, cùng bước tới chặn đường Đỗ viên ngoại, trong khi nhà vua hỏi chàng thanh niên họ Tề:

– Tề Chí Cao, ta nghe ngươi nói năng thanh nhã, vậy chắc ngươi cũng đã từng đi học?

Tề Chí Cao lễ phép:

– Thưa vâng. Tôi được đi học từ nhỏ, nhưng mà là một kẻ bạch diện thư sinh thật vô dụng.

Nhà vua lắc đầu:

– Ai nói vậy? Ngươi đã đi thi lần nào chưa?

Tề Chí cao gật đầu:

– Dạ, tôi đã trúng tuyển khoa thi Hương, nhưng rồi sai đó cứ rớt hoài!

Nhà vua ôn tồn bảo:

– Tuổi hãy còn trẻ như thế, tương lai còn dài, rất có hy vọng, chẳng nên bỏ ngang việc học việc thi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.