Hoàn Châu Cách Cách

Chương 41



Tử Vy vừa thấy Hoàng hậu vội quỳ xuống, dập đầu:

– Nô tỳ Tử Vy khấu kiến Hoàng hậu nương nương!

Hoàng Hậu đứng dậy bước tới bên Tử Vy, lạnh lùng ra lệnh:

– Ngẩng đầu lên xem.

Tử Vy vội ngẩng lên, sợ hãi nhìn, Hoàng hậu hỏi:

– Nghe nói ngươi vừa biết hát, biết đánh cờ còn biết viết chữ thảo nữa ư?

– Dạ, bẩm con chỉ biết một ít thôi ạ.

Hoàng hậu cất cao giọng:

– Một ít của ngươi đã làm cho người ta để ý, thì cái phần giỏi của ngươi hẳn sẽ ăn tươi nuốt sống người.

Tử Vy nghe vậy giật mình, kêu lên:

– Bẩm Hoàng hậu nương nương…

Nhưng Hoàng hậu đã vỗ mạnh bàn, cắt ngang:

– Ngươi phải thành thật khai báo. Chuyện ngươi trà trộn vào cung là với mục đích gì? Khai ra mau! Có phải là Lệnh Phi đã huấn luyện ngươi, nhà họ Phước đã mưu toan để ngươi vào đây mê hoặc Hoàng thượng, phải không? Nói mau!

nguồn TruyenFull.vn

Tử Vy nghe Hoàng hậu nói điếng cả người, mặt cắt không còn giọt máu. Trời ơi! Sao lại có chuyện hiểu lầm kỳ quái như vầy? Nhưng lý do để Tử Vy nhập cung đâu thể nói thật ra được? Tử Vy vội dập đầu liên tục, nói:

– Bẩm Hoàng hậu nương nương, xin đừng hiểu lầm, giữa con và Lệnh Phi nương nương gần như hoàn toàn không quen biết trước. Những gì nô tỳ học được là do mẹ nô tỳ dạy. Sự học của nô tỳ có trước cả khi đến nhà Phước đại nhân. Nô tỳ cũng chẳng hề có ý quyến rũ Hoàng thượng gì cả. Nô tỳ xin thề với trời đất. Quyết không hề có chuyện đó!

Hoàng hậu đi một vòng quanh Tử Vy, ngắm nghía một lúc rồi quát:

– Ngươi đẹp như hồ ly thế này. Đã làm cái chuyện không đứng đắn. Còn dám chối hả. Dung ma ma, Lý ma ma đâu, hãy dạy cho nó một bài học xem!

Dung ma ma nghe lệnh dẫn thêm ba bà khác bước tới, Dung ma ma đá ngay vào bụng Tử Vy một cái, các bà khác thì ấn Tử Vy xuống. Tử Vy hồn phi phách tán.

– Hoàng hậu nương nương, oan cho con quá! Oan quá! Con xi thề với Hoàng hậu nương nương là con không phải hạng người như thế. Con chẳng có ý gì cả. Đối với Hoàng thượng con chỉ là con số không. Thì làm gì…

Hoàng hậu nghiến răng nói:

– Mi bảo mi là con số không ư? Vậy thì nếu nhà ngươi mà không khai thật ta sẽ cho ngươi thành con số không ngay, ngươi sẽ không còn được tồn tại trong cõi đời này nữa đâu. Tử Vy thấy trên sàn nhà có để một vuông lụa đỏ, trên đó để vô số kim nhọn. Dung ma ma nhặt một chiếc kim lên, đâm mạnh lên vai Tử Vy. Coi như một phát súng lệnh. Các ma ma khác mỗi người nhặt lên một cây làm theo. Tử Vy thấy như đau xé cả người.

– Ui da! Mẹ ơi! Xin các người đừng! Các người đừng làm như vậy.

Tử Vy kêu hét lên, nước mắt như mưa:

– Tôi nói thật mà. Tôi chỉ kính Hoàng thượng như bề trên… Trời ơi! Trời biết cho con, trời hãy cứu con! Ôi!

Hoàng hậu thản nhiên:

– Ngươi cứ gọi trời, ngươi cứ gọi đất đi! Gọi đi cũng chẳng hiển linh đâu. Bởi vì ta biết ngươi đã bằng mọi thủ đoạn để lọt vào đây. Hừ! Ta biết ngươi là người có học lại cam phận làm cung nữ. Vậy thì hẳn có mưu đồ. Dung ma ma đâu? Bắt nó ngẩng đầu lên xem nào!

Dung ma ma nắm tóc Tử Vy giật ngược ra sau. Tóc tai Tử Vy sút sổ rơi cả chiếc trâm cài tóc ra ngoài. Dung ma ma nhặt lấy trâm, đâm thẳng vào người Tử Vy.

Tử Vy đau quá, không ngừng la hét:

– Mẹ ơi mẹ! Sao vậy mẹ? Mẹ đâu sao chẳng giúp con!

– Dung ma ma! Hãy nói rõ cho nó biết đi!

Dung ma ma kéo ngược đầu Tử Vy lên, dằn từng tiếng:

– Nương nương không có thì đâu mà đôi co với ngươi, vì vậy hỏi thì ngươi phải đáp thật, nếu muốn bảo tồn mạng sống. Nếu ngươi chẳng nói, thì cái mặt tốt đẹp của ngươi sẽ không còn. Những ngón tay đàn địch kia sẽ bị cắt đứt hết. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi.

Trong cơn đau tột cùng, Tử Vy không còn biết sợ hãi, nói:

– Nương nương, con chỉ là một cung nữ thấp hèn, có chết cũng không sao. Nhưng ban nãy khi đến đây, là con đã phụng chỉ của nương nương mà đến. Tất cả cung nữ, thái giám đều thấy rõ cả. Và khi Hoàn Châu cách cách quay về, chắc chắn sẽ hỏi chuyện mất tích của con. Bản chất của cách cách hẳn nương nương cũng biết rồi. Rồi sẽ có màn nổi đình nổi đám xảy ra. Nương nương là một người quyền uy nhất trong cung đình. Chẳng lẽ vì một kẻ vô danh tiểu tốt như nô tỳ. Mà để mang tiếng là giết người vô tội ư?

Hoàng hậu hừ một tiếng:

– Ngươi nói năng mồm mép như vậy, được lắm. Cái cần nói thì không nói. Còn cái không cần thì nói. Dung ma ma đâu tiếp tục!

Dung ma ma đạp chân lên lưng Tử Vy, mấy tay ma ma khác người ngắt, người véo, rồi đâm kim.

Tử Vy đau quá hét lên:

– Dung ma ma ở tại ngự hoa viên, tôi đã cứu giúp ngươi, vậy mà ngươi lại nỡ nhẫn tâm với tôi vậy ư? Tất cả chúng ta đều là nô tỳ cả mà?

Dung ma ma trợn mắt:

– Không nhắc chuyện ngự hoa viên ta còn nới tay với ngươi, còn nhắc ư. Ta phải xuống tay mạnh hơn mới được. Mi đừng tưởng ta không biết. Ngươi và cô nàng Hoàn Châu cách cách hôm ấy đã diễn kịch. Hạ nhục ta rồi làm bộ nhân từ nữa ư?

Dung ma ma vừa nói vừa đấm mạnh lên lưng của Tử Vy. Hoàng hậu bắt đầu hỏi:

– Nầy hãy nói cho ta biết, mi và Lệnh Phi, đám ở Phước Luân, Tiểu Yến Tử và Ngũ A Ca đã mưu đồ gì? Nói ngay!

Tử Vy nghĩ, cái chuyện này khó nói quá. Mà có nói thì cũng không làm sao trình bày rõ ràng được, nên tốt hơn là im lặng. Dung ma ma chụp lấy đống kim bắt đầu ghim mạnh lên lưng Tử Vy. Cái đau làm Tử Vy cả người đổ mồ hôi như tắm. Tử Vy hét lớn:

– Hoàng hậu sao lại tàn nhẫn như vậy? Ai cũng có cha mẹ, ai cũng có con cái, bà hãy để đức lại cho thập nhị A Ca con trai bà. Hãy xem kìa. Con bà đang đứng bên ngoài nhìn vào…

Hoàng hậu giật mình. Vội chạy đến bên cửa sổ nhìn ra. Chẳng có bóng dáng ai cả. Khiến bà ta nổi giận, quay vào đạp cho Tử Vy một đạp.

– Mi chết đến nơi rồi mà còn nói năng bậy bạ, hãy nhớ là hôm nay ta có đập chết ngươi, thì chẳng qua chỉ là giết chết một đứa nô tỳ thôi!

Nhưng Tử Vy lại tiếp:

– Đấy rõ ràng là Thập nhị a ca đang đứng ngoài cửa kìa!

Hoàng hậu lại giật mình nhìn ra, cũng chẳng thấy ai, tức quá hạ lệnh cho Dung ma ma:

– Dung ma ma! Mạnh tay một chút xem?

Dung ma ma lấy kim đâm khắp người Tử Vy, làm Tử Vy đau quá, hét:

– Hoàng hậu! Hãy nhìn ra cửa xem. Thập nhị A Ca đang đứng ngoài cửa nhìn bà kìa. Hãy nhớ là trên có trời, dưới có đất, trồng gì quả nấy, rồi bà sẽ lãnh quả thôi!

Hoàng hậu nghe vậy sợ hãi, vội nói:

– Dung ma ma, ta giao nó cho ngươi đấy. Hãy chăm sóc nó thật kỹ hỏi cho ra lẽ rồi mới thôi.

– Vâng.

Dung ma ma ứng. Và Hoàng hậu vội vã rời khỏi mật thất. Dung ma ma thấy Hoàng hậu vừa khuất là trổ tài ngay. Lấy mấy cây kim ra đâm vào từng ngón tay của Tử Vy.

Tử Vy đau quá hét to, rồi ngất lịm.

Hoàng hậu vừa ra đến đại sảnh, thì đã thấy Tiểu Yến Tử cùng Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa… Ùa tới, Tiểu Yến Tử giận dữ, hỏi:

– Hoàng hậu nương nương, bà đem Tử Vy đi đâu? Bà định làm gì đấy, hãy mang ra đây trả cho tôi!

Hoàng hậu ung dung đứng đấy. Phía sau lưng một hàng cung nữ rồi một hàng thái giám. Canh chừng rất cẩn mật.

– Sao lạ vậy? Vào cung ta mà lại la lối om sòm thế? Cách cách hãy nhớ là ở Thấu Phương Trai, cách cách muốn làm gì thì làm, còn ở Khôn Ninh cung này, ít ra cũng phải biết lễ độ một chút chứ!

Tiểu Yến Tử lòng đang như lửa đốt, biết là đang ở địa phận người khác, đành xuống nước sụp xuống:

– Hoàng hậu nương nương kiết tường, nghe nói là Tử Vy phòng tôi được nương nương gọi sang đây. Nếu hỏi chuyện xong, xin làm ơn trả cô ấy lại cho tôi. Tôi có một đống công việc ở nhà cần phải có cô ta làm!

Hoàng hậu nương nương đắc ý, chậm rãi:

– À, Tử Vy nào? Cái cô cung nữ mới vào đấy phải không?

Tiểu Yến Tử cố nén cơn giận xuống, nhưng lớn tiếng.

– Đúng rồi đấy! Cung nữ mới vào đấy, người đã được Hoàng hậu nương nương dạy dỗ một lần.

Vĩnh Kỳ sợ Tiểu Yến Tử làm rùm beng, vội bước tới một bước.

– Hoàng Ngạc nương! Cái cô cung nữ kia là người rất hạp ý với Hoàn Châu cách cách. Cách cách rất ưa thích cô ta, nếu Hoàng Ngạc nương thấy không cần cô ta nữa, thì xin cho về đi ạ.

Hoàng hậu nhìn Vĩnh Kỳ, rồi nhìn cả hai huynh đệ nhà họ Phước cười nhẹ:

– Có một con cung nữ nhỏ nhoi như vậy, mà nhọc lòng cả Ngũ A Ca và các Phước thiếu gia. Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to không?

Nhĩ Khang không dằn được nữa, tiến tới trước:

– Bẩm Hoàng hậu. Chuyện cô cung nữ kia quả là chuyện nhỏ, nhưng có liên hệ đến Hoàn Châu cách cách là việc lớn. Cả hoàng cung này ai lại chẳng biết Hoàng hậu và cách cách chẳng thuận thảo gì nhau. Vì vậy làm gì chỉ một chuyện nhỏ này, lại để cho mối hiềm khích kia xé to. Nếu Hoàng hậu chịu thả cô cung nữ kia ra, thần nghĩ là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp trở lại.

Hoàng hậu thấy Nhĩ Khang có vẻ căng thẳng, sự nghi ngờ càng tăng, nên lạnh lùng hỏi:

– Ai nói với các ngươi là con a đầu đó còn ở đây?

Kim Tỏa không dằn được, bước tới nói:

– Hoàng hậu, chính người đã phái người sang Thấu Phương Trai bắt. Chính mắt tôi thấy, sao bảo là không chứ?

Hoàng hậu nổi giận:

– Mi chỉ là một đứa cung nữ, dám đến Khôn Ninh Cung này khuấy rối ư?

Và quay ra sau, bà ra lệnh:

– Thúy Hoàn ra đây dạy cho nó một bài học xem. Vả mồm nó!

Tiểu Yến Tử bước tới chấn ngang trước mặt Kim Tỏa:

– Đứa nào muốn đánh Kim Tỏa, hãy sang đây đánh ta trước đi.

Rồi quay sang Hoàng hậu. Tiểu Yến Tử nói:

– Bà có giận ai, muốn phạt ai, phải nói với tôi một tiếng chứ, đâu thể tự nhiên cho người đến nhà tôi bắt đi. Bữa nay bà phải trao trả Tử Vy cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cho Hoàng A Ma biết. Tôi không sợ làm lớn chuyện đâu. Tiểu Yến Tử này từ xưa đến giờ đã nổi tiếng về chuyện không biết tôn trọng nội quy. Thế Hoàng hậu bây giờ, bà cũng muốn được nổi tiếng về việc đó nữa ư?

Nhĩ Thái thấy thái độ của Tiểu Yến Tử dữ dằn quá, vội đẩy cô nàng qua một bên cung kính nói:

– Hoàng hậu! Thần nghĩ là chỉ vì một chuyện Tử Vy nhỏ nhoi, không nên để thành to chuyện!

Vĩnh Kỳ cũng nói:

– Hoàng ngạc nương, con nghĩ đây là chuyện nhỏ, tốt hơn chẳng nên để thấu tai Hoàng thượng.

Nhĩ Khang cũng xuống nước:

– Nếu Hoàng hậu có gọi Tử Vy lên để hỏi chuyện, thì đại khái hẳn cũng đã hỏi xong rồi, xin để Hoàn Châu cách cách đưa về ạ.

Hoàng hậu có vẻ lúng túng nhưng vẫn giữ vẻ bình thản:

– Mấy người thật là kỳ lạ. Ta bảo Tử Vy đến hỏi chuyện thì có gì đâu mà làm huyên náo thế? Vả lại, cái con Tử Vy kia chỉ ở lại đây chưa hết một tuần trà, thì ta đã bảo nó về rồi, mấy người còn đến đây gây sự gì? Sao không quay về Thấu Phương Trai hoặc qua bên Lệnh Phi nương nương tìm xem!

Tiểu Yến Tử nghi ngờ:

– Như vậy là Hoàng hậu đã thả Tử Vy rồi ư?

– Ờ! Đi từ lâu rồi!

Nhĩ Khang liếc nhanh về phía Nhĩ Thái, Nhĩ Thái nói nhỏ:

– Hay là chúng ta quay về xem, cách cách có vẻ không dằn được rồi sợ nổ lớn chuyện đấy!

Vì vậy Nhĩ Khang cúi người, tâu:

– Vậy thì bọn thần xin cáo từ.

Tiểu Yến Tử đành rút lui, chẳng chào hỏi gì cả.

Tử Vy chẳng có về Thấu Phương Trai, chẳng có ở đằng Lệnh Phi nương nương, chẳng có ở bất cứ một nơi nào trong hoàng cung cả. Tìm mãi đến chiều mà chẳng thấy. Tiểu Yến Tử buông người ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu khóc, Tiểu Yến Tử khóc, khiến Kim Tỏa cũng khóc theo.

– Đúng ra muội phải đi theo. Nhưng muội vừa đuổi theo thì bị công công gì đó chặn lại. Không cho đi theo, mà sao muội ngu quá. Sao chẳng liều?

Nhĩ Thái thấy vậy an ủi:

– Nếu ngươi theo nữa thì mất thêm một người chứ ích gì. Chẳng có lợi lộc gì đâu!

Tiểu Yến Tử tự trách:

– Đúng ra Hoàng A Ma gọi đi, tôi phải dẫn cả Tử Vy theo. Tại sao để cô ấy ở lại Thấu Phương Trai? Nhĩ Khang, huynh hãy giết tôi đi, vì tôi đã đòi đưa Tử Vy vào đây…

Tiểu Yến Tử nói đến đấy, chợt nói:

– Thế này chẳng được, tôi phải đi báo cho Hoàng A Ma biết mới được, để Hoàng A Ma phân xử xem sao.

Vĩnh Kỳ ngăn lại:

– Đừng có phản ứng mạnh vậy, để thương lượng xem, chừng nào không được hãy tính.

– Đợi tới huynh thương lượng xong, thì Tử Vy đã là cái xác không hồn.

Nhưng Vĩnh Kỳ nói:

– Bộ cô tưởng Hoàng A Ma có thể vì sự mất tích của một cung nữ, mà có thể đến Khôn Ninh Cung vấn tội Hoàng hậu ư? Nếu Hoàng ngạc nương cả quyết Tử Vy không có ở Khôn Ninh cung thì sao? Muốn đi gặp Hoàng A Ma, cô phải có chứng cớ là Tử Vy còn ở trong cung của Hoàng hậu mới được. Bằng không, chẳng những không cứu được Tử Vy mà còn khiến Hoàng hậu phải sử dụng đến phương thức giết người phi tang. Lúc đó tội cho Tử Vy!

Nhĩ Khang vừa nghe đến bốn chữ giết người phi tang là giật mình, nhảy nhỏm dậy.

Tiểu Yến Tử cũng xanh mặt:

– Nếu theo đúng sự phân tích của huynh thì coi như Tử Vy đã rồi đời rồi!

Nhĩ Khang đứng dậy cương quyết nói:

– Các người nghe rõ đây nhé! Một chút nữa, trời tối. Tức là khoảng nữa canh giờ nữa, tôi sẽ làm một cuộc thám thính Khôn Ninh cung.

Vĩnh Kỳ ngạc nhiên:

– Thám thính Khôn Ninh cung?

– Vâng, bởi vì tôi thấy là những điều Ngũ A Ca phân tích rất đúng. Nhưng hiện nay lòng tôi giống như là lửa đốt, không thể sử dụng lý trí xét đoán nữa. Nếu để tình trạng này kéo dài, chắc tôi sẽ điên mất. Tôi phải hành động thôi, tôi phải làm rõ là Tử Vy bây giờ ở đâu? Mọi người ở đây hẳn biết cô ta vẫn còn ở Khôn Ninh cung chứ chẳng đâu khác. Khôn Ninh cung cũng không rộng lắm. Tôi có thể lục soát từng căn một. Khi đã biết chắc Tử Vy còn ở trong Khôn Ninh cung, thì Tiểu Yến Tử có thể đi thẳng đến báo cho Hoàng thượng biết ngay. Nếu tôi có không may mà bị bắt thì mọi người phải bằng mọi cách giúp tôi, cứu tôi và cả Tử Vy nhé!

Mọi người lo lắng nhìn Nhĩ Khang, Nhĩ Thái thở dài nói:

– Nếu huynh muốn đến Khôn Ninh cung thám thính, thì tôi không thể làm ngơ được. Tôi sẽ đi với anh.

Vĩnh Kỳ nói:

– Nếu muốn đi, thì không thể đi ngay bây giờ được, phải đợi đến thật khuya. Và lúc đó, tôi cũng tham gia nữa. Bởi vì nếu có xảy ra điều gì thì tôi là hoàng tử cũng được dung thứ hơn, họ sẽ không chụp mũ thích khách cho chúng ta được!

Tiểu Yến Tử nghe nói, hưởng ứng ngay:

– Vậy để tôi theo nữa. Các người đã hành động vì nghĩa không lẽ không cho tôi tham gia?

Vĩnh Kỳ nghiêm giọng nói với Tiểu Yến Tử:

– Nếu thật sự cô muốn giúp một tay. Muốn cứu Tử Vy, thi tốt nhất nên ở lại Thấu Phương Trai này. Ở yên chẳng nên làm điều gì cả và chớ tin tức của chúng tôi. Chớ nếu đi thám thính mà còn phải lo cho cô nữa, thì trói tay trói chân lắm.

Tiểu Yến Tử nghe Vĩnh Kỳ nói, biết là với cái võ công hạng bét của mình đến Khôn Ninh cung như vào hang cọp. Không giúp được gì cả. Nên đành gật đầu ở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.