Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 104



Sau chuyện Thái Tử mưu nghịch thất bại bị giam trong nội uyển Thanh Tư điện, giam cùng còn có Thái Tử Phi, hai lương đệ và hai tiểu quận chúa.

Đêm qua đổ mưa, trên cỏ cây đọng nước, nước mưa rửa sạch ngói lưu ly dưới ánh mặt trời lóe sáng như mới.

Hoàng Hậu liếc mắt, trong miệng thầm tụng《Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh》, dọc theo hành lang chậm rãi xuyên qua đình điện, đến chính đường, gật đầu ra hiệu với trung quan Vương Viễn Đạo.

Vương Viễn Đạo liền phân phó thái giám tổng quản Thanh Tư điện: “Đưa thứ dân Hoàn Dung đến đây.”

Không lâu sau, hai nội thị áp giải Hoàn Dung đi ra từ tẩm đường.

Trong một tháng ngắn ngủn, hắn đã trở nên gầy guộc, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân trên dưới không còn dáng vẻ nho nhã nhàn dật, tinh thần hăng hái như trước.

Kỳ thật Hoàng đế không hề khắt khe trong chuyện ăn mặc của nhi tử muốn lấy mạng mình, nhưng cung nhân nội thị biết phế Thái Tử đang đợi chết, tất nhiên không muốn hầu hạ tận tâm. Hoàn Dung chờ xử lý, như đao trảm treo trên đỉnh đầu, nên cũng đứng ngồi không yên, không buồn ăn uống.

Giờ phút này nhìn thấy mẫu hậu trong ánh bình minh, hắn giống như kẻ sắp chết đuối phát hiện một tấm gỗ nổi, ánh mắt tối tăm hủ bại chợt bốc cháy lên tia hy vọng.

Hắn quỳ rạp xuống “bụp” một tiếng, ôm hai chân Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, rốt cuộc người đã tới rồi. Nhi thần biết người sẽ không bỏ mặc nhi thần… Nhi thần biết sai rồi, nhi thần tin lời gièm pha của tiểu nhân, nhất thời bị quỷ ám, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, cầu mẫu hậu giúp nhi thần cầu tình với Phụ hoàng…”

Hắn giờ phút này vẫn chưa biết liêu tá và trung quan thân tín của hắn đã khai cung chuyện năm đó hắn mưu hại trưởng huynh, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự cũng đã tìm được bằng chứng.

Hoàng Hậu rũ mắt yên lặng nhìn nhi tử một lát, bà giơ tay xoa đầu hắn, phảng phất như hắn vẫn là một hài tử.

Hoàn Dung được khích lệ, dán mặt lên đầu gối bà: “Mẫu hậu, Nhị Lang thật sự biết sai rồi, cầu mậu hậu cứu nhi thần một lần……”

Hoàng Hậu thu tay ôn hòa nói: “Gần đây không ăn ngon sao? Gầy đến thế này rồi.”

Nói rồi nhận một hộp đồ ăn đặt trên án từ trong tay nội thị: “Mẫu hậu nấu canh thất bảo và kim nhũ tô* mà con thích ăn nhất, nếm thử xem.”

(Ji: *Một loại bánh ngọt truyền thống thời cổ đại)

Bà vừa nói, vừa mở hộp thức ăn ra, đích thân đặt từng bát canh súp điểm tâm lên án.

Hoàn Dung lúc này làm gì có khẩu vị, trong lòng hơi mất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn thuận theo cầm đũa ngọc, gắp một miếng kim nhũ tô đưa vào miệng, nhai hai miếng, rồi vội vàng nuốt xuống, gác đũa ngọc xuống nói: “Mẫu hậu, nhi thần muốn giáp mặt trần tình với phụ hoàng, nhưng mấy điêu nô kia không chịu đi thông truyền, có phải phụ hoàng vẫn còn tức giận không?”

Hoàng Hậu nói: “Đừng nói vội. Chỉ ăn điểm tâm hơi khô, uống thêm chút canh đi.”

Hoàn Dung mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn nhẫn nại cầm thìa, múc một muỗng canh thất bảo.

Nước canh vào miệng, vừa mặn vừa đắng, hắn không khỏi nhíu mày: “Canh này…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn bỗng biến đổi, bàn tay run rẩy, thìa ngọc rơi xuống thực án bạch đàn, vang lên tiếng giòn giã, gãy thành hai khúc.

Hoàng Hậu nói: “Sao thế? Có phải hương vị không đúng không? Mẫu hậu nhớ lúc còn nhỏ các con thích canh này nhất, lần nào con cũng cảm thấy ăn xong một bát vẫn chưa đủ, trưởng huynh luôn chia phần của nó cho con.”

Hoàn Dung bóp yết hầu của mình, cong lưng nôn khan, dường như muốn nôn ra toàn bộ nước canh vừa ăn.

Hoàng Hậu nhìn gương mặt căng đến đỏ bừng của hắn, lạnh lùng nói: “Canh không có độc.”

Hoàn Dung sững sờ, chậm rãi đứng lên: “Mẫu hậu…”

Hoàng Hậu nói: “Ngươi là nhi tử một tay ta nuôi lớn, dù người khác nói thế nào, ta đều sẽ không tin.”

Bà nâng mắt, nhìn nhi tử chằm chằm, trong mắt tràn đầy thù hận lãnh khốc: “Cho đến lúc nãy, ta không thể không tin nữa.”

Thân mình Hoàn Dung chấn động: “Mẫu hậu, nhi thần không hiểu người đang nói gì…”

Ánh mắt Hoàng Hậu tựa như tên nhọn, như thể muốn xuyên thủng hắn: “Diệp Nhi có phải bị tên súc sinh ngươi hại chết hay không!”

Hoàn Dung nói: “Kẻ hại chết Đại hoàng huynh chính là Thục phi và Hoàn Quýnh, nhi thần không biết gì cả. Có phải mẫu hậu nghe Hoàn Huyên vu hãm con không? Nó hận không thể đẩy con vào chỗ chết, tất sẽ tìm mọi cách vu oan giá họa, nó mánh khoé thấu trời, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự đều bị nó thu mua, còn có mấy kẻ thuộc Đông Cung, cũng bị nó thu mua, mẫu hậu ngàn vạn phải tin con…”

Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng: “Ta căn bản cũng không tin, nhưng tận mắt thấy sự thật.”

Bà gật đầu với Vương Viễn Đạo.

Vương Viễn Đạo trầm mặc lui ra, không bao lâu nâng một bầu rượu mạ vàng tới.

Hoàng Hậu nhận lấy bầu rượu, rót đầy rượu vào ly không trên án: “Đây là Dĩnh Châu Phú Thủy mà ngươi thích nhất.”

Hoàn Dung hiểu ra, tiếng nức nở và lời cầu xin đột nhiên im bặt.

Hắn chậm rãi đứng lên, cười khổ một chút, nói với thị hầu: “Lấy cho ta một chậu nước.”

Hắn nhìn về phía mẫu hậu: “Ít nhất để con vẻ vang một chút.”

Nội thị nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, nội thị lấy nước ấm, nâng khăn lược tới.

Hoàn Dung chậm rãi rửa sạch mặt mũi, cạo chòm râu, búi gọn tóc, chỉnh vạt áo, cầm ly rượu lên.

Đêm qua Hoàng Hậu đã hạ quyết tâm, nhưng chuyện tới trước mắt bà mới phát hiện, tự tay gi3t ch3t nhi tử của mình khó khăn hơn tưởng tượng.

Môi bà nhẹ nhàng run run: “Có muốn gặp thê nhi một lần hay không?”

Hoàn Dung nói: “Không cần, chỉ tăng thêm phiền nhiễu.”

Hắn nhìn rượu trong ly, đột nhiên ngẩng đầu cười với Hoàng Hậu: “Độc chết Hoàn Diệp, trước nay con chưa từng hối hận.”

Sắc mặt Hoàng Hậu trở nên trắng bệch: “Tên súc sinh ngươi!”

Hoàn Dung cười lạnh nói: “Hoàng Hậu nương nương chỉ có một nhi tử là Hoàn Diệp, ta không phải súc sinh thì là cái gì đây?”

“Ngươi…” Khuôn mặt Hoàng Hậu méo mó bởi vì hận ý, “Từ nhỏ đến lớn, có lúc nào ta bạc đãi ngươi chứ!”

Hoàn Dung nói: “Đúng vậy, người chưa từng bạc đãi ta, nhưng dù ta làm tốt thế nào, người cũng chỉ thấy Hoàn Diệp. Còn nhớ rõ lúc nhỏ bọn ta vẽ Tuế Hàn đồ để người bình phẩm, ban đầu rõ ràng nói bức của ta đẹp, biết là ta vẽ, lập tức sửa lời nói bức họa của Hoàn Diệp đẹp hơn…”

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Chút chuyện nhỏ này cũng canh cánh trong lòng, ngươi là súc sinh hẹp hòi độc ác!”

Hoàn Dung hừ lạnh một tiếng: “Chuyện nhỏ như thế hơn cả ngàn vạn, ta đã trưởng thành trong từng chuyện nhỏ đó. Có đôi khi ta tình nguyện đổi chỗ với Hoàn Huyên, làm một kẻ không mẫu…”

Lời còn chưa dứt, Hoàng Hậu nâng tay lên, tát một cái lên mặt nhi tử, đánh lệch mặt hắn sang một bên.

“Câm miệng!” Bà phẫn nộ quát.

Hoàn Dung lại chỉ cười lạnh: “Đúng, ta âm hiểm ác độc, lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải đều học từ mẫu hậu sao? Chuyện người làm với Hoàn Quýnh có dám để Đại hoàng huynh biết không?”

Hắn dừng một chút nói: “Bởi vì cao tăng khen Hoàn Quýnh thông minh, không khen Hoàn Diệp, người canh cánh trong lòng muốn dưỡng phế nó. Luận ác độc và hẹp hòi, ai sánh bằng mẫu hậu chứ?”

Cả người Hoàng Hậu run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàn Quýnh chỉ là một thứ tử, ta để Thục phi sinh hạ nó nên cảm thấy đủ rồi. Do bản thân nó lòng tham không đáy, vọng tưởng so sánh với Diệp Nhi. Ta cũng không đối xử tệ với mẫu tử chúng, còn cung phụng cẩm y ngọc thực, do bọn chúng lấy oán trả ơn!”

Bà lại chỉ vào mũi Hoàn Dung trách cứ: “Từ nhỏ hoàng huynh ngươi mọi việc đều nhường ngươi, bản thân ngươi mọi thứ không bằng còn tâm cao khí ngạo, vì ghen ghét mà hại chết nó. Ta thật hối hận đã nuôi ngươi lớn, sớm biết thế này thì lúc trước nên bóp chế3t ngươi đi!”

Hoàn Dung bật cười: “Mọi thứ của huynh ấy đều giỏi hơn ta, nhưng hiện giờ người ở nơi nào? Chẳng phải vẫn bị ta hại chết đấy sao?”

Hoàng Hậu không nhịn được đánh nhi tử liên tục như trút nước: “Ta đánh chết nghiệp chướng nhà ngươi!”

Hoàn Dung để mặc bà đánh, tiếp tục nói: “Ta hận huynh ấy, vốn dĩ ta đã thanh nhàn an ổn làm nhàn vương vô dụng, bỗng nhiên huynh ấy chạy tới nói muốn nhường trữ vị cho ta, qua mấy ngày lại xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm Thái Tử. Huynh ấy muốn nhường thì nhường, muốn lấy lại thì lấy lại, trên đời này làm gì có chuyện nhẹ nhàng như thế?”

Hắn liếc mắt nhìn cổ tay của mẫu thân.

Hoàng Hậu phát hiện ánh mắt của hắn, bất giác kéo tay áo xuống một chút, che đi vết sẹo trên cổ tay.

Hoàn Dung từ tốn nói: “Nói đến cùng kẻ hại chết Đại hoàng huynh không phải là người sao? Nếu không phải người lấy cái chết tương bức không cho huynh ấy đi Hà Sóc, ta sẽ không động tới. Nếu không phải người đối đãi với Hoàn Quýnh như vậy, ta muốn giết Đại hoàng huynh cũng sẽ không dễ đến thế.”

Hắn gắt gao nhìn thẳng vào Hoàng Hậu: “Là người hại chết nhi tử mà mình yêu nhất, là người!”

Hoàng Hậu không tự chủ được lùi về sau hai bước, cũng may được cung nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Hoàn Dung nói tiếp: “Biết vì sao Đại hoàng huynh muốn đến Hà Sóc không? Người tự cho là vì tốt cho huynh ấy, thật ra huynh ấy sớm đã bị người bức không thể thở nổi rồi…”

“Câm miệng!” Hoàng Hậu lạnh giọng đánh gãy lời hắn.

Hoàn Dung lại mải nói tiếp: “Huynh ấy chỉ muốn rời khỏi người! Lúc Đại hoàng huynh đi vì sao khóe miệng lại mỉm cười? Bởi vì cuối cùng huynh ấy đã thoát khỏi người!”

Hoàng Hậu cầm lấy bình rượu từ trên án, nắm tóc của nhi tử, nhét miệng bình vào cổ họng hắn: “Ta nói ngươi câm miệng! Ngươi nói bậy, Diệp Nhi là bị lừa, là nó lầm đường lạc lối…”

Hoàn Dung cũng không giãy giụa, mặc cho bà rót rượu độc vào miệng hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.