Sáng sớm thứ bảy Bùi Địch Văn đã lái xe tới đưa Thư Sướng đến sân bay.
Lúc bắt đầu đi từ Khế Viên anh đã gọi điện cho Thư Sướng. Thư Sướng căn
chuẩn giờ rồi đi ra đầu ngõ chờ anh. Cô sợ bố mẹ nhìn thấy Bùi Địch Văn
rồi lại đột nhiên hỏi này hỏi nọ.
Bùi Địch Văn đứng bên cạnh xe, mặc áo vest tơ tằm màu cà phê đậm, quần âu màu tàn thuốc, khí chất từng trải khôn khéo.
Thư Sướng lặng lẽ nhìn chính mình trong gương chiếu hậu chiếc
Continental Flying Spur. Quầng mắt xanh đen, da trắng xanh, áo gió
cotton, quần jean trắng bệch, đứng bên cạnh Bùi Địch Văn trông cô rất
giống một người phục vụ. Hai người đến sân bay, tới quầy bán vé mua vé
máy bay, vẫn còn nửa tiếng mới tới giờ kiểm tra an ninh, anh dẫn cô đi
ăn sáng.
“Đồ ăn ở đây đắt lắm. Trong túi xách em có đồ ăn sáng rồi”. Thư Sướng
không bao giờ ăn uống hay mua đồ ở sân bay, trong lúc chờ bay cùng lắm
cô cũng chỉ dạo chơi loanh quanh. Tiền thuê cửa hàng ở sân bay đều đắt
kinh người, số tiền này đều được tính vào giá hàng hóa, cùng một loại
hàng như nhau, giá ở nội thành là một trăm tệ thì ở đây ít nhất cũng
phải một trăm năm mươi tệ.
Bùi Địch Văn hơi cau mày, kéo thẳng cô vào một quán trà rộng rãi, gọi một ấm trà lài, một suất bánh bao, một suất sủi cảo tôm.
“Làm việc vất vả, kiếm tiền khổ cực không phải để biến thành một con số
trong ngân hàng mà là để mình có thể sống tốt hơn, thoải mái hơn. Thế
nào là tiền của mình? Tiền do chính tay mình tiêu ra mới là tiền của
chính mình. Một người đối với chính bản thân mình còn tính toán chi li
như vậy thì làm sao đi yêu người khác được?” Bùi Địch Văn rót trà cho
cô, đưa đũa cho cô, hơi nhướng mày.
Thư Sướng hơi mím môi, “Nghe anh nói đến tiền cứ thấy là lạ”.
“Lạ thế nào?”
“Nhìn qua có thể thấy anh là loại người vĩnh viễn không cần lo lắng
chuyện tiền bạc. Người như anh đến siêu thị mua đồ thì chỉ cần thích là
được chứ chưa bao giờ xem đến giá tiền. Còn như em thì phải kín đáo nhìn giá tiền trước, nghĩ đến số tiền trong ví mình rồi mới biết có thể mặc
thử hay không”.
Cô cắn một miếng bánh bao, ờ, ngon hơn bánh mì trong túi mình nhiều.
Bùi Địch Văn nhìn cô một lát, “Vì vậy khi gặp một người đàn ông, trước
hết trong lòng em cũng thầm so sánh bằng cấp, tuổi tác, gia cảnh, công
việc của hai người xem có tương xứng hay không. Nếu tương xứng thì em
mới thử tìm hiểu, thử tiếp nhận người đó, còn nếu không tương xứng thì
cho dù trong lòng em rất để ý nhưng em cũng sẽ tìm đủ loại lí do để
thuyết phục chính mình rằng em không cần phải lãng phí tình cảm đối với
người đó, bởi vì em và người đó không thể có kết quả? Thư Sướng, biết
không, em rất thực tế. Anh và em khác nhau, nếu anh thấy một bộ quần áo
mà anh rất thích trong siêu thị thì anh sẽ chính khí lẫm liệt bảo nhân
viên lấy ra cho anh mặc thử. Cho dù lúc đó anh chưa có khả năng mua được nhưng anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ cố gắng, sẽ tranh thủ, anh tin rằng
một ngày nào đó anh sẽ mua được nó về”.
Bánh bao trong miệng Thư Sướng đột nhiên trở nên nhạt như nước ốc, cô
uống một chén trà lài mới hòa tan được cảm giác ngấy mỡ trong ngực. Cô
không đánh giá gì và cũng không phản bác nhận xét của Bùi Địch Văn.
Cô không thể không thừa nhận Bùi Địch Văn có một đôi mắt sắc sảo, một
chút tâm sự rất nhỏ của mình cũng không giấu được ánh mắt anh.
Hôm qua cô hơi giận Bùi Địch Văn. Cô đã thỏa thuận hai người không được
công khai quan hệ trong tòa soạn nhưng hôm qua anh lại bắt cô cùng chơi
trò chơi, chỉ cần có chút đầu óc là ai cũng có thể nhận ra ý tứ của anh. Anh là một người đâu ra đấy, nói chuyện với nhân viên nữ lúc nào cũng
điềm đạm lễ độ, chỉ thiếu nước đặt một tấm bình phong giữa hai người,
trên đó viết nam nữ thụ thụ bất thân. Vậy mà đang trước mặt công chúng,
đột nhiên người này cầm tay cô, ôm eo cô, nụ cười dịu dàng như vậy, làm
sao người khác có thể không nghĩ theo chiều hướng khác? Huống hồ trước
đó anh còn chăm sóc cô đặc biệt.
Có trăm miệng cũng không biện bạch được, cô dứt khoát không giải thích
gì, quan trọng nhất là có giải thích cũng không giải thích nổi.
Thư Sướng suy đoán trong lòng, Bùi Địch Văn không phải là là không chịu
được tương tư mà anh cố ý làm như vậy. Kì thực người cô thực sự giận là
chính mình, bị anh ôm như vậy mà không những cô không hề mất tự nhiên mà còn hơi cảm thấy hạnh phúc. Cô thật sự thích anh sao?
Tình cảm này nhanh đến mức khó tin.
Sở dĩ cô đề nghị không công khai quan hệ của hai người là vì cô không
dám xác định cô có thể ở bên anh bao lâu. Thậm chí cô cũng đã chuẩn bị
cho tình huống xấu nhất. Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi vì phải chịu đựng
nhiều việc, cảm giác có người để dựa dẫm quả thật rất tốt.
Trong hội trường, anh đè lên người cô. Cô cảm thấy phản ứng của thân thể anh, cô hô hấp dồn dập không khống chế được, nhìn đôi môi mỏng của anh, cô nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, không ngờ cô lại rất muốn nhỏm
người hôn tới. Cô biết nếu tối qua về Khế Viên thì sẽ có chuyện gì xảy
ra, khát vọng thân mật của thân thể cô sẽ vượt qua tình cảm trong lòng.
Cô bị tất cả những chuyện này làm hoảng sợ, cô tìm lí do chạy trốn.
Cũng có thể nói cô đã lùi bước.
Cô không thể thất bại thêm một lần nữa.
Ăn sáng xong đi ra, anh xách hành lí, mua bảo hiểm, đổi thẻ lên máy bay
giúp cô rồi xếp hàng cùng cô đi đến tận cửa kiểm tra an ninh, thái độ
đúng như một người bạn trai cực kì quan tâm đến bạn gái mình. Cô đưa
giấy chứng nhận cho nhân viên an ninh, dừng bước quay lại, anh mỉm cười
nhìn cô.
“Xuống máy bay gọi điện cho anh ngay nhé!”
Cô mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó, xoay người, vội vã đi đến một quầy
hàng. Chỉ chốc lát anh đã quay lại, trên tay cầm một cái ô, cười nói,
“Buồn cười thật, đây chính là loại ô thiên đường sản xuất tại Hàng Châu
đấy. Anh đã xem dự báo thời tiết, hôm nay Hàng Châu có mưa”.
Anh đưa ô cho cô.
Cô nhìn anh, lách qua những người xếp hàng phía sau đi tới trước mặt
anh, nhận lấy ô, hạ thấp người ôm anh, “Địch Văn, đừng quá tốt với em”.
Cô cũng sẽ không cầm lòng được, sẽ bị anh hấp dẫn.
“Cô bé ngốc!” Anh vuốt vuốt tóc cô cười nói, “Đi thôi!”
Cô cười ngượng ngùng vẫy tay chào anh rồi đi qua cửa an ninh, lên thang cuốn đến cửa lên máy bay.
Hàng Châu đang mưa thật. Sương khói mênh mang trên Tây hồ, thời tiết trở nên u ám, cảm giác ướt lạnh tràn tới. Loại ướt lạnh đó không phải ở
trong lòng mà là ở trong hồn phách, dường như không khí có thể vặn ra
nước, hít sâu một hơi, hai lá phổi sẽ trở nên ướt sũng.
Thư Sướng che ô bước xuống taxi đi vào khách sạn, lạnh đến mức khuôn mặt cũng cứng đờ.
Thời gian này thật sự không thích hợp đến Hàng Châu. Mùa xuân đến Hàng
Châu là tốt nhất, liễu xanh oanh hót, xuân sắc Tô Đê, cảng hoa xem cá…
Vô vàn cảnh đẹp thấp thoáng trong sắc xuân khiến người du ngoạn như đi
trong một truyền thuyết xa xôi và mỹ lệ. Trong cảnh đẹp như vậy sẽ xảy
ra vô số câu chuyện tình yêu, như Hứa Tiên và Bạch Nương Tử không hẹn
mà gặp, như Dương Phàm và Đàm Tiểu Khả vừa thấy đã yêu.
Sự sắp xếp của trời cao đúng là châm biếm, trong lúc Dương Phàm và Đàm
Tiểu Khả vừa mới có tin vui thì người bị ra rìa là cô lại tới nơi bọn họ nảy sinh tình cảm.
Hôm nay mưa, có phải vì trời cũng cảm nhận được tâm tư của cô?
Thư Sướng lắc đầu rũ những hạt mưa vương trên tóc rồi cười cười lạnh nhạt.
Phỏng vấn không hề thuận lợi.
Chỉ sau một đêm lượng bình luận trên mạng đã rợp trời ngập đất. Dân mạng quay lại được hình ảnh khi xảy ra tai nạn, hiện trường vô cùng thê
thảm. Người chứng kiến nói khi đó cậu sinh viên đang đi qua ngã tư,
chiếc xe đua của cậu ấm bay tới, tốc độ lên đến 110 km/h, hất cậu sinh
viên ra xa hơn hai mươi mét, cao năm mét. Mà trước cảnh tượng bi thảm
này cậu ấm đó còn vừa cười vừa nói với người đi cùng trong xe, không hề
tỏ ra căng thẳng. Sau đó thậm chí còn ung dung đi tiếp.
Thư Sướng đến đồn cảnh sát giao thông, phát hiện đã có rất nhiều đồng
nghiệp cũng đang ở đây, người nào người nấy đều hết sức căm phẫn. Đến
bây giờ người gây tai nạn còn chưa quy án tiếp nhận điều tra. Cảnh sát
cho biết vụ tai nạn còn đang được điều tra, hiện nay còn chưa có kết
luận.
Thư Sướng sợ nhất là nghe thấy giọng điệu quan cách này, cô sốt ruột như có lửa cháy trong lòng. Cô lại đến chính quyền thành phố Hàng Châu, đến Phòng giao thông vận tải muốn tìm những người liên quan nhưng tất cả
đều từ chối với lí do không nắm rõ tình hình. Chạy suốt một ngày, cuối
cùng cô mệt mỏi trở lại khách sạn mà không có bất cứ thu hoạch gì. Tắm
rửa xong, cô bật máy tính lên mạng xem bình luận. Sức mạnh của Internet
rất đáng sợ, dân mạng đã tìm ra họ tên người gây tai nạn nhưng lại không tìm được thông tin gì về gia đình hắn ta. Có thể đoán được gia đình này có hậu thuẫn rất mạnh. Thì ra người gây tai nạn không phải tay mới mà
là kẻ đã có tiền án tiền sự, có điều lần nào người nhà hắn cũng xử lí
được. Thảo nào trong mưa trong gió hắn vẫn có thể tỏ ra rất thản nhiên.
Cậu sinh viên xuất sắc bị nạn đó mới vừa tốt nghiệp lớp cao học tại đại
học Chiết Giang và tìm được công việc mới. Trong ảnh, cậu ta cười rực rỡ như ánh mặt trời, tràn ngập tự tin vào một ngày mai tươi sáng.
Thư Sướng nhìn gương mặt tươi cười này, không biết tại sao tự nhiên lại
nhớ tới Thư Thần. Trước khi rời xa nhân thế, lúc chơi đùa cùng đám trẻ
trong công viên Thư Thần cũng từng vui vẻ như vậy. Ai có thể ngờ được
vừa mới quay người đã là chết chóc?
Thư Sướng cảm thấy khó chịu, cô đứng dậy mở cửa định đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Vừa ra khỏi cửa phòng được hai bước thì cửa phòng bên cạnh cũng mở ra,
một thanh niên khỏe mạnh có mái tóc dài từ trong phòng đi ra, một phụ nữ mặc váy ngủ tơ tằm thêu hoa bám vào cửa phòng nói, “Anh yêu, anh đi
nhanh lên nhé, đừng để người ta phải đợi lâu. Hiệu thuốc ở ngay bên kia
đường, muốn mua loại nào cũng có”.
Gã thanh niên cao giọng cười to, “Không chờ được nữa à?”
Thư Sướng nghe mà đỏ mặt, vội vã cúi đầu. Nhưng đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên, gã thanh niên cũng đang trợn mắt nhìn cô.
Hai người đều sững sờ.
“Anh?”
“Cô?”
Thư Sướng cứng người, “Thế này là thế nào?” Gã thanh niên này là Vu Ba,
gã bạn trai trẻ tuổi sống chung với Tạ Lâm. Hôm cô tá túc ở nhà Tạ Lâm
đã từng bị hai người ồn ào cả đêm không ngủ ngon được.
Vu Ba nhún vai, “Một nam một nữ ở cùng một phòng, theo cô thì là thế nào?”
“Tôi không có quyền hỏi đến tự do của anh, nhưng vì sao anh lừa Tạ Lâm là anh đến Tây Tạng chụp ảnh?”
Một hồi lâu sau Vu Ba mới nói lạnh lùng, “Tôi cần sự sùng bái của cô ta, điều cô ta thích chính là vẻ ngang tàng và thần bí như lãng tử của tôi. Nếu ngày nào tôi cũng ở bên cạnh chiều chuộng cô ta thì cô ta sẽ hết
hứng thú với tôi rất nhanh”.
Thư Sướng cười lạnh nói, “Sợ là anh không lấy lí do đó thì cũng sẽ không ai cho anh tiền chi tiêu cho những thứ này”, cô đưa tay chỉ phòng khách sạn.
Vu Ba dùng tay trái xoa xoa gáy, phóng khoáng hất mái tóc dài, “Không có phụ nữ tôi sẽ không chụp được những bức ảnh đẹp, giống như những người
viết văn không thể không có thuốc và trà. Tạ Lâm biết trước giờ tôi vẫn
là một kẻ phóng đãng, cô không cần phải bất bình làm gì. Tôi và cô ta là bù đắp cho nhau, tôi an ủi sự cô quạnh và đáng thương của cô ta, cô ta
cho tôi tự do và vật chất dư dả. Chúng tôi không cần hứa hẹn, cũng không có trói buộc. Không tin thì cô gọi điện thoại cho cô ta đi, nói với cô
ta tôi đang ở cùng phòng với người khác trong khách sạn, cô xem cô ta có chạy tới đây đánh ghen không. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà cô còn
như vậy? Tình một đêm thì đã làm sao? Mất một miếng thịt hay thêm một
đốt xương? Cô nghĩ việc này quá nghiêm trọng, có hôm nào cô không lên
giường ngủ, chẳng qua là trên giường có thêm một người, cũng không có gì khác có thêm một cái chăn cả. Cô có thề non hẹn biển với cái chăn
không? Cô cho rằng cô giữ thân như ngọc thì sẽ là thiên hạ đệ nhất thánh nữ à? Sẽ nhận được tình yêu tinh khiết trăm phần trăm à? Hơ, loại phụ
nữ như cô là loại nhạt nhẽo nhất trong mắt đàn ông đấy!”
Thư Sướng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không nói một lời quay đầu về phòng sập cửa rầm một tiếng. Cô đi tới trước gương quan sát chính
mình từ trên xuống dưới, không biết tại sao đột nhiên cô đưa tay che mặt khóc nức nở thành tiếng. Cô vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Tạ
Lâm.
“Xướng Xướng, không phải em đang ở Hàng Châu à? Sao thế? Nhớ chị rồi à?”
“Tạ Lâm, chị có thật sự hiểu Vu Ba không? Gần đây chị có liên lạc với
cậu ta không? Chị có chắc là cậu ta đang ở Tây Tạng thật không?”
Bên kia điện thoại đột nhiên tĩnh lặng. Rất lâu sau Tạ Lâm mới nói,
“Xướng Xướng, nếu em nhìn thấy chuyện gì có liên quan tới cậu ta thì xin em đừng nói với chị”.
Câu trả lời của Tạ Lâm làm Thư Sướng khiếp sợ, cô thương xót nói, “Tạ Lâm, chị không cần lừa mình dối người”.
Tạ Lâm trả lời, “Không phải chị lừa mình dối người. Chị nói thật lòng… Em sẽ không cho rằng chị chưa lên giường với khách hàng bao giờ chứ? Ha ha, mấy ngày hôm trước chị còn chủ động hẹn Tổng giám đốc Ninh đi tắm
nước nóng đấy. Có điều chắc anh ta chê chị già nên đã từ chối khéo.
Xướng Xướng, cả đời này chị chỉ yêu một người đàn ông thật lòng. Nhưng
chị với người đó có duyên yêu nhau mà không có phận thành vợ thành
chồng. Trong mắt chị những người đàn ông khác đều chỉ là khách qua
đường”.
Tạ Lâm không nói tiếp nữa, chị ta cô quạnh giữa chốn phồn hoa, chị ta
khát vọng đối với tình yêu, nhưng chị ta chỉ giữ yên lặng, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Tuy nhiên Thư Sướng biết, đối mặt với vết thương
không thể chữa trị của mình như vậy, không phải Tạ Lâm không đau. Thư
Sướng vừa gập điện thoại lại đã có cuộc gọi khác gọi tới.
“Thư Sướng, có lên mạng được không?” Cách vài trăm dặm nhưng giọng nói
dịu dàng của Bùi Địch Văn vẫn vang lên rõ ràng bên tai khiến Thư Sướng
cảm thấy cực kì ấm áp trong đêm mưa lạnh lẽo này.
“Được!”
Hai người lên MSN, vào voice chat.
Thư Sướng mở đầu câu chuyện trước, kể về việc phỏng vấn hôm nay. Bùi
Địch Văn nói vậy thì không cần dây dưa ở chỗ này nữa, các hãng truyền
thông khác đều dồn hết về đây, mình cũng không thể viết được tin tức gì
hay, tốt nhất là tìm con đường khác. Thư Sướng nói ngày mai sẽ đến đại
học Chiết Giang, định phỏng vấn bạn học của cậu sinh viên, tìm cách tiếp xúc với người nhà cậu ta, nghe nói cậu ta đã có bạn gái.
“Ờ, lúc phỏng vấn phải tôn trọng người khác, không nên hỏi những vấn đề
quá đáng để người ta đỡ phản cảm”. Bùi Địch Văn lại nhắc nhở.
Thư Sướng nói, “Em nhớ rồi!”
Cô lại hỏi công việc của anh có thuận lợi không, Bùi Địch Văn thở dài
nói, “Thư Sướng, bao giờ khi nói chuyện với anh em mới nhớ được một điều là anh không chỉ là Tổng biên tập của em mà còn là bạn trai của em
nhỉ?”
Thư Sướng sửng sốt, áy náy chớp chớp mắt, “Xin lỗi, Địch Văn, công việc
hôm nay rất không thuận lợi”. Cô không nhắc tới chuyện gặp Vu Ba, “Thực
ra em rất vui vẻ khi nhận được điện thoại của anh”.
“Thế à?” Bùi Địch Văn hỏi lại, có vẻ không tin tưởng cho lắm.
Thư Sướng thẳng thắn, “Địch Văn, bên này mưa cả ngày, rất lạnh và ẩm
ướt, em rất nhớ vòng tay anh, rất ấm áp, rất an toàn. Em nhớ anh!”
Trong đêm thu mưa lạnh, có người đàn ông ôm người phụ nữ khác vui vẻ
trắng đêm, cũng có người đàn ông quan tâm lo lắng cho người bạn gái đang ở đất khách một mình.
Cô nghĩ, cô đã yêu thật rồi. Trong lòng cô chợt ấm áp như có ánh mặt trời rực rỡ.