Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 30: Sự đáng sợ của phụ nữ khi tranh luận



…..

– Hừ.

Đợi Vương Dung đi khỏi thì Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận nói:

– Ai cần hắn giới thiệu tiểu thuyết này nọ chứ?

Cô quay lại nói:

– Đội trưởng Hoàng, không phải là anh muốn báo cáo về công việc sao?

– Đây…..

Hoàng Dũng bối rối đưa đống tài liệu trong tay ra, trước khi đến đây ông tràn đầy tự tin, tin tưởng vào kế hoạch tiếp theo của đội an ninh, sẽ được tiểu thư Âu Dương khen ngợi. Tuy nhiên vừa rồi liên tục bị Vương Dung đả kích nên sự tự tin của ông đã tàn lụi đi không ít.

Nếu vừa rồi không bị Vương Dung làm cho mất mặt thì ông sẽ trình bày kế hoạch mới của mình nhưng bây giờ ông có trở nên ngượng ngùng:

– Tiểu thư Âu Dương, đột nhiên tôi thấy trong kế hoạch này hình như còn chút thiếu sót, tôi sẽ sửa lại và đưa cho cô sau.

Nhìn thấy một đội trưởng trước đây luôn tràn đầy tự tin vậy mà bây giờ phải chịu đả kích lặng lẽ bước đi khiến cho Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ thở dài. Lúc sau chợt nhớ tới Vương Dung đã gây ra cho mình không biết bao chuyện phiền phức thì cô lại nghiến răng tức giận, chuyện tối hôm qua còn chưa tính thì hôm nay lại bị hắn làm cho tức nghẹn họng. Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, cô liền cầm lấy điện thoại và gọi, sau đó cô nói không ngừng với giọng điệu gay gắt.

Không lâu sau đó, từ đường dây bên kia vang lên tiếng cười khanh khách của một cô gái:

– Phỉ Phỉ ơi là Phỉ Phỉ, tôi vẫn nghĩ cậu là một nữ trung hào kiệt đấy, vậy mà lại bị một tên bảo vệ làm cho tức giận đến vậy sao? Thế nào, tên bảo vệ ấy có đẹp trai không? Có thấy thích anh ta không? Cậu có muốn tính đến chuyện hẹn hò với một người bảo vệ không?

– Gì cơ?

Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ mặt tức giận, tức giận lớn giọng:

– Loại người đáng khinh như hắn đem tặng tôi cũng không cần, mà hình như cậu cũng tìm được mối tình đầu của mình rồi đúng không? Nếu tìm được rồi thì nhất định phải giới thiệu cho tôi biết đấy. Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào mà khiến cậu yêu chết mê chết mệt như vậy.

Chỉ khi nói chuyện cùng cô bạn này thì Âu Dương Phỉ Phỉ mới không cần phải kiêng nể gì cả, dứt bỏ hết lớp ngụy trang bên ngoài và bày ra con người thật của mình.

Lúc đầu cô nghĩ rằng người bạn kia sẽ cười nói rằng mình sẽ tìm và thưởng thức một chút hương vị khoái lạc từ tên kia kia, tuy nhiên sau một lúc im lặng thì cô bạn khẽ thở dài và nói:

– Tìm hắn ư? Dựa vào năng lực hiện tại của tôi thì tìm ra hắn cũng dễ dàng thôi, có điều là tôi không dám…..

Âu Dương Phỉ Phỉ giật mình vỗ vào trán:

– Trời ạ, trên đời này lại có chuyện mà cậu không dám làm sao? Này, này, cậu ăn phải cái gì mà lại thay đổi như vậy hả? Mau đến gặp bác sĩ đi.

– Đi chết đi.

Đầu dây bên kia tức giận mắng, sau đó thì lại thở dài.

– Tôi chỉ sợ hắn biết những chuyện mình không từ thủ đoạn mà làm trong thời gian qua, sợ hắn khinh thường tôi. Tính cách của hắn rất kiêu ngạo và cũng rất nhạy bén, coi thường sự dối trá, có ác cảm với những mưu ma chước quỷ. Những chuyện liên quan đến hắn, hoặc là hắn không làm, hoặc đã làm thì phải đến nơi đến chốn, khi ấy hắn như một vị vương gia đứng ở trên cao, còn tôi chỉ là một con vịt xấu xí yên lặng quan sát hắn từ đằng sau, có lẽ hắn đã quên tôi từ lâu giống như quên một người qua đường vậy.

– Xấu, con vịt xấu xí à?

Âu Dương Phỉ Phỉ không biết phải nói gì hơn.

– Tôi từng nghe cậu nói tình yêu sẽ làm con người ta trở nên mù quáng, nhưng cậu bị mù quáng đến như thế này đúng là rất hiếm thấy. Theo tôi thấy thì cậu đang mắc phải một dạng tâm lý điển hình, luôn xem anh ta là thần tượng và không ngừng sùng bái, kết quả là hình ảnh của anh ta trong lòng cậu ngày càng xán lạn và lớn hơn.

– Này này, học tâm lý học có hai ngày mà cũng bày đặt dạy lại tôi hả?

Giọng cô gái kia có vẻ châm chọc.

– Một người con gái sống đến hai lăm năm mà chưa từng biết qua chuyện tình yêu thì không có tư cách để nói chuyện tâm lý với tôi.

– Đừng nghĩ mình yêu nhiều mà biết nhiều nhé, chẳng qua là cậu đang yêu đơn phương, cậu có hiểu đơn phương là gì không?

Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhạt, đáp trả.

– Nếu tính cách hắn đúng như cậu nói thì chắc chắn hắn sẽ không để ý đến con vịt xấu xí thầm yêu trộm nhớ hắn đâu, đúng là đáng thương và đáng buồn mà.

– Tôi đáng thương, đáng buồn thì cũng hơn một người phụ nữ xinh đẹp, xuất sắc như cậu mà lại không biết đến tình yêu, thậm chí yêu đơn phương cũng chưa có.

Đầu dây bên kia hẳn nhiên cũng là một cô nàng có cá tính mạnh mẽ, không thể chịu thua được.

– Nếu được đầu thai làm phụ nữ thêm một lần nữa cho dù là yêu đơn phương thì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Thật là đáng buồn cho cậu đấy, đến ngay cả một đối tượng để yêu đơn phương mà cũng không có.

– Cái gì mà hạnh phúc? Chắc đến tay hắn cậu cũng chưa được nắm chứ gì?

Âu Dương Phỉ Phỉ bị cô nàng kia đá đểu trúng vào tim đen nên liều mạng đáp trả, dần dần trở nên yếu thế, không phục nên chuyển qua châm chọc.

– Ai nói? Hắn đã từng ôm tôi….

– Cái gì?

– Có một lần hắn chơi bóng rổ dọc đường kí túc xá, không cẩn thận đụng phải tôi, kết quả là hắn ôm eo của tôi, ôi ôi, xấu hổ muốn chết, ha ha.

– Lại còn chuyện này nữa hả? Tại sao cậu chưa bao giờ kể….nghe cậu cười gian xảo như vậy có khi nào là do cậu cố ý va vào người hắn không hả?

– Làm gì có, lúc ấy tôi xấu hổ thật đấy. Ngay cả bắt chuyện với hắn tôi cũng không dám mà, tuy nhiên phải nói thêm là hắn rất khỏe, một tay có thể ôm gọn eo tôi, hơn nữa mùi mồ hôi của hắn cũng rất dễ chịu, giống với mùi của cây dương quang, lúc ấy tôi hít trộm vài hơi.

Cô nàng vừa kể vừa hồi tưởng chuyện quá khứ, trong giọng nói lộ rõ vẻ hối tiếc.

Nghĩ đến cảnh này Âu Dương Phỉ Phỉ bất giác đỏ mặt, ngại ngùng nói:

– Cậu không biết xấu hổ à? Đi ngửi trộm mùi mồ hôi của người ta, đúng là biến thái mà.

– Là người đàn ông mình thích, với lại cũng có ảnh hưởng gì đâu? Tôi thích thì tôi làm thôi.

Giọng nói của cô gái kia vẫn đều đều, kèm theo là hơi thở hổn hển cực kì lôi cuốn:

– Không được, không được, nghĩ đến cảnh này tôi không nhịn được nên cần phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đây, cậu có muốn đi cùng không?

Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ ửng lên, lúng túng giậm chân, sẳng giọng nói:

– Dù sao thì cậu cũng là một người phụ nữ có địa vị, chuyện như vậy tại sao lại nói với tôi? Cậu không sợ bị người ta nhìn thấy à?

– Nhìn thấy à? Nếu Phỉ Phỉ dễ thương muốn như vậy thì được rồi, tôi sẽ cố gắng làm cậu vừa lòng. Phỉ Phỉ này, hay là chúng ta đi đến Love Love thử đi. Tìm được đối tượng để yêu thì tiến đến luôn.

– Tít.

Hai má của Âu Dương Phỉ Phỉ nóng lên, thở gấp rồi ngắt điện thoại, có trời mới biết là phải nói thêm gì với cô bạn kia, từ trước đến nay cô rất ngại nói đến chuyện cô đơn hay góa chồng. Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hối hận khi tìm cô bạn kia tâm sự….

Tuy nhiên ngay sau khi tắt điện thoại thì lại có một cảm giác lạ lùng quanh quẩn trong lòng cô, một lúc lâu sau vẫn không thoát ra khỏi cái cảm giác đó được, vài lần muốn tập trung vô giải quyết công việc mà trong lòng vẫn rối bời, không thể nào tập trung được. Cuối cùng tôi bèn lấy máy tính xách tay ra và tìm cuốn “Lão bà ái thượng ngã” mà Vương Dung nói để đọc, nhưng khi vừa mới nhìn vào thì mặt Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ ửng lên, thầm mắng Vương Dung là tên hạ lưu, tên khốn, dám giới thiệu cho cô loại sách như vậy, tội đáng chết…

Tuy nhiên, mắng thì mắng nhưng đôi mắt long lanh của cô vẫn dán mắt vào màn hình không rời, ngón tay trắng nõn liên tục bấm chuyển sang chương mới. Ôi kìa, cũng hay quá. Ở đây ít người kìa. Ha ha, buồn cười chết mất. Ơ, sao đoạn này lại buồn như vậy? Đọc đến đoạn buồn thì đôi mắt của cô chợt nhòa đi, giọt nước mắt trong suốt lăn xuống má. Lưu Thanh, anh không thể làm như vậy được, cô ấy quan tâm anh thật sự đấy, có điều cô ấy giấu đi tình cảm của mình và khoác lên mình vẻ ngoài lạnh như băng thôi….

Vương Dung ngồi hút thuốc trên sân thượng, hai tay chống vào lan can, yên lặng quan sát đống bê tông, cốt thép mà không hề để lộ ra biểu hiện gì cả. Dường như trên đời này, ngoại trừ một vài thứ ra thì không có điều gì khiến hắn phải để tâm đến.

Bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy là một khoảng không trống rỗng.

Gió lạnh thổi vào khuôn mặt thô ráp và rắn chắc của hắn, tất cả những cảm giác này giống y hệt vài tháng trước.

Đó là trên một hòn đảo nhỏ ở Colombia, cuối cùng Vương Dung cũng tìm thấy người đó, tìm được rồi nhưng hắn hận là không thể một dao đâm chết tên kia. Sau một hồi sống mái với nhau cả hai bên đều bị chết rất nhiều người thì với thân thể đầy máu me Vương Dung đã dồn tên kia đến bước đường tử.

– Ha ha, King à, bản lĩnh của mày cũng tốt đấy, đuổi giết tao suốt năm năm cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, mày cho rằng giết được tao là mày có thể tìm được lối thoát sao?

Gã đàn ông sắp chết kia không hề tỏ ra sợ hãi mà lại cười phá lên:

– Cả tao và mày đều đáng thương, đáng thương vì bị người ta giật dây sau lưng, bây giờ tao sắp được giải thoát rồi, nhưng King à, mày vĩnh viễn sẽ ở trong bóng tối, kẻ thù thực sự của mày vẫn sống một cách ung dung đấy. Nổ súng đi, nổ súng bắn chết tao đi.

– Mày nghĩ như vậy à?

Trong ánh mắt của Vương Dung hiện lên sự lạnh lùng đáng sợ, hắn vứt súng và lấy ra một con dao găm, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng có thể nhìn thấy vài vết máu còn lưu lại trên con dao:

– Mày nghĩ nói những lời ấu trĩ này có thể làm tao bị mê muội sao? Một phát súng hình như là quá hời cho mày rồi, mày đã xin được giải thoát thì tao sẽ thành toàn cho mày, tao sẽ dùng máu thịt của mày để tế linh hồn của mẹ tao trên thiên đường. Hãy chiến đấu như những người đàn ông đi.

– Ầm.

Hắn nghe thấy tiếng sóng biển vỗ mạnh vào đá, mưa đổ xuống như trút nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.