Hóa Bướm

Chương 2: Dẫn truyện (2): Anh và cô, như trời với đất



Phòng họp bỗng dưng chìm vào khoảng lặng đến nghẹt thở.

Trước mặt Du Liệt, Hạ Diên Điệp từ từ chớp mắt.

Mấy giây sau, cô đẩy ghế ra sau, đứng dậy: “… Xin lỗi, tổng giám đốc Du.”

Chỉ sau khoảng thời gian bằng hai nhịp thở, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng và biểu cảm như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, gương mặt mỹ miều gần trong gang tấc với anh cũng nở nụ cười xinh đẹp, vô tội: “Đồng nghiệp rảnh rỗi thì ngồi tám chuyện với nhau thôi ấy mà, chúng tôi không có ý xúc phạm anh đâu.”

“…”

Hạ Diên Điệp hơi cúi người về phía trước.

Trong tầm mắt của cô chính là mép quần âu dài, thẳng tắp một đường, không hề có nếp gấp nào. Hình bóng người nọ lướt qua, mái tóc dài khẽ rủ xuống theo quán tính của cô. Du Liệt hờ hững băng qua một mạch, không mảy may dừng bước.

Hạ Diên Điệp khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người lại thì chạm phải ánh mắt đầy lo âu của đàn anh khóa trên của mình – Đinh Vấn. Anh ấy nói nhỏ với cô: “Xin lỗi Tiểu Hạ, mời được tổng giám đốc Du là niềm vui ngoài ý muốn, ban đầu anh định cho mọi người một tin vui…”

“Là lỗi của bọn em, hy vọng rằng sẽ không làm mích lòng khách hàng lớn Khai học Kỹ thuật Helena của chúng ta.” Hạ Diên Điệp ngắt lời đàn anh, nhoẻn môi cười áy náy.

Đinh Vấn không dám nán lại lâu, làm khẩu hình “cố lên” với Hạ Diên Điệp rồi nhanh chóng đuổi theo Du Liệt – người đang đi tới ghế trống trong phòng họp.

Hạ Diên Điệp cũng theo đà liếc nhìn về phía đó.

Du Liệt tiến đến vị trí cuối bàn họp, giơ tay lên, vừa thản nhiên cởi cúc áo vest sọc dọc bằng một tay, vừa ung dung trò chuyện với Đinh Vấn.

Trên ngón áp út trắng nõn của anh có một chiếc nhẫn, lóe lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Hạ Diên Điệp chớp mắt, nhìn sang nơi khác như thể không nhìn thấy.

Trong căn phòng họp đầy trang nghiêm và sang trọng thế này, anh chỉ mới bình thản cởi một cúc áo thôi mà đã khiến gần một nửa các cô gái đang ngồi ở đây đỏ mặt.

Kiều Xuân Thụ nói không sai chút nào, quả thật trời sinh cho anh gương mặt đào hoa gây thương nhớ, khiến người ta thấp thỏm không yên.

Đầu óc nghĩ vu vơ đến chín tầng mây, Hạ Diên Điệp kéo ghế xoay ra, ngồi vào chỗ. Cô chưa ngồi nóng chỗ thì cô bé sinh viên thực tập kế bên thò đầu qua: “Thảm quá chị Vanny ơi, em còn tưởng em đang nằm mơ nữa chứ! Sao tự dưng tổng giám đốc điều hành của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena lại đến công ty chúng ta thế nhỉ? Chắc mẩm anh ta đã nghe thấy những gì chúng ta đã bàn tán trước đó rồi, dự án này sẽ không bị ngâm nước nóng vì bọn em đâu chị nhỉ?”

Cô ấy chưa tốt nghiệp đại học nên căng thẳng đến mức run rẩy làm ghế kêu cọt kẹt cọt kẹt như hạt đậu biết nhảy, âm thanh ấy ám ảnh đến nỗi làm thần kinh Hạ Diên Điệp cũng sắp rung theo.

Hạ Diên Điệp cố gắng chịu đựng: “Không đâu, không sao đâu.”

“Nhưng chắc chắn anh ta tức giận lắm, hồi nãy chị cúi người xin lỗi anh ta mà anh ta còn không thèm quan tâm nữa kìa!”

“…”

Thù mới thù cũ chất chồng lên nhau thì nó vậy đó.

Hạ Diên Điệp cầm trang tài liệu trên bàn, kìm lòng không đặng lại quay mặt sang.

Tình cờ làm sao, lần này cô bị bắt quả tang ngay tại trận.

Du Liệt ngồi dựa vào lưng ghế, đặt hờ tay trái lên mép bàn và gõ một cách thong dong. Chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh trên ngón tay, làm bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng ấy càng chói mắt hơn nữa.

Chỉ trong hai giây, anh lại thờ ơ nhìn sang nơi khác, những sợi tóc đen nhánh rủ xuống đuôi mắt.

Từ trước đến nay, Hạ Diên Điệp thích nhất là đôi mắt của Du Liệt.

Đen láy, thuần túy, như thể không nhiễm một hạt bụi trần nào, sạch sẽ đến độ che lấp bao nhiêu rối ren trên thế gian.

Có điều, anh chưa bao giờ nhìn cô từ khoảng cách xa như vậy.

Suýt chút nữa Hạ Diên Điệp đã không che giấu được sự bối rối nơi đáy mắt. Cô vội cụp mắt, giơ tay lên chống trán như một cách che đi sự tồn tại của cái người cho dù tỏ ra điềm nhiên cách mấy thì cũng không tài nào xem nhẹ được kia.

“Hồi nãy em nói gì à?”

“… Dạ?”

Cô bé sinh viên thực tập ngẩn người trước câu hỏi của cô, ngập ngừng đáp: “Em không ạ, em không dám nói lung tung đâu, họ nói chuyện trong nhóm ấy chứ.” Dứt lời, cô ấy đẩy điện thoại đến trước mặt Hạ Diên Điệp.

Những dòng tin nhắn trong nhóm phòng dự án đang được nhảy lên trên với tốc độ càng lúc càng nhanh.

[Mẹ nó, người này có ngoài đời thật hả? Tôi cứ tưởng mấy cái ảnh trên poster là tâm huyết của cả triệu thợ Photoshop chứ, sao người thật còn đẹp hơn cả poster quảng cáo thế kia?]

[Tôi cá bạn gái cũ của anh ấy bị mù!]

[Để ý tay trái của anh ấy không? Đeo ngón áp út, rõ ràng là nhẫn cưới, đừng nhớ mong nữa. Đương nhiên, cho dù không có nó thì cơm ngon này cũng không đến lượt chúng ta đâu.]

[Hu hu hu trái tim em đã tan vỡ rồi, cậu ấm này đã bí mật kết hôn ở nước ngoài rồi ư?]

[…]

Trong tiềm thức Hạ Diên Điệp cực kỳ muốn tảng lờ chuyện đó, nhưng nó đã bị từng tin nhắn trong nhóm đào bới trở lại từng chút một.

May mắn là cô không phải chịu đựng quá lâu.

Dường như phía Đinh Vấn đã bàn bạc với Du Liệt xong, anh ấy đi vòng đến bàn của hai phòng dự án: “Tháng trước tôi đã cho hai phòng dự án chuẩn bị các tài liệu liên quan đến Khoa học Kỹ thuật Helena, bây giờ đã đến lúc kiểm tra, không thành vấn đề chứ?”

Trưởng phòng dự án 2 Khương Sam “bận” gãi đầu nên né tránh ánh nhìn của Đinh Vấn.

Đinh Vấn bèn quay sang bên cạnh, nhìn Hạ Diên Điệp với vẻ trông đợi.

“Phòng dự án 1 bọn em ráo riết chuẩn bị cho dự án suốt thời gian qua, làm một bản báo cáo khái quát tức thời thì đơn giản thôi.” Nói đến đây thì Hạ Diên Điệp dừng lại, đuôi mắt mềm mại cong xuống, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hết mức có thể: “Có điều lúc nãy em đã mắc sai lầm, sợ để lại ấn tượng không tốt, đứng ra chỉ đạo thì không ổn lắm nên em cho thành viên lên nhé.”

Đinh Vấn đắn đo trong chốc lát rồi gật đầu: “Được rồi, vậy bên em trước đi.”

“Vâng.”

Hạ Diên Điệp thừa nhận mình có tật giật mình. Cố gắng xu lợi tị hại hết đến mức tối đa, với điều kiện không gây hại đến quyền lợi của người khác luôn là nguyên tắc hàng đầu trong cuộc đời cô.

Đã như vậy thì tội gì cô tự vác mặt lên để Du Liệt có cơ hội gây khó dễ cho mình chứ?

Có điều, sự thật chứng minh, có lẽ cô đã đánh giá mình quá cao.

Ngoại trừ câu “tránh ra” cực kỳ lạnh lùng sau khi bước vào phòng họp, suốt toàn bộ quá trình cuộc họp diễn ra, Du Liệt đều xem cô như không khí, hoàn toàn không chất vấn để làm khó cô lấy một câu như cô nghĩ. Thậm chí, anh còn không mảy may nhìn cô lấy một lần.

Khi cuộc họp kết thúc, thành viên hai phòng dự án lần lượt ra ngoài.

Trên đường trở về vị trí ở khu vực làm việc, Khương Sam cà lơ phất phơ đi ngang qua một cách gợi đòn, còn cà khịa cô với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Chao ôi, sao không thấy tổng giám đốc Du mảy may gì trước sức mạnh của hot girl đẹp nhất giới phiên dịch cabin chúng ta nhỉ?”

Thành viên phòng dự án 2 đang đi bên cạnh ngay lập tức ton hót trưởng phòng: “Dù gì anh ta cũng là cậu chủ của xí nghiệp Du Thị mà, có kiểu người đẹp nào là chưa gặp bao giờ đâu, cỡ này mà lọt vào mắt xanh của anh ta mới là lạ đó!”

“Ừm, cậu nói chí lý. Chỉ có mấy bọn ngây thơ, chưa trải sự đời mới dùng dăm ba thủ đoạn bỉ ổi như mỹ nhân kế này thôi!”

Dứt lời, Khương Sam đắc chí đi lướt qua.

Hạ Diên Điệp chỉ xem những lời chế giễu của họ như tiếng ruồi vo ve bên tai.

Song, cô bé sinh viên thực tập thì tức không chịu được, bĩu đôi môi bóng lưỡng như trét cả bình dầu lại gần Hạ Diên Điệp: “Chị Vanny, sao hôm nay chị khoan dung với trưởng phòng Khương thế ạ? Sao lại ăn nói khó nghe như đấm vào tai thế không biết!”

“Chị đang tích đức cho mình đấy em ạ.”

“Dạ?”

Cô sinh viên ngờ nghệch quay qua.

Hạ Diên Điệp không tiếp tục đề tài này nữa. Lúc đi ngang qua khu vực làm việc của phòng dự án 1, cô chống tay lên ô làm việc gần nhất, nở nụ cười tươi tắn với lúm đồng tiền đẹp đẽ, không chút tì vết với các đồng nghiệp:

“Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, tối nay đến Tinh Đình ăn nhé, ai đi cũng được, tôi mời.”

“Woa! Tinh Đình luôn kìa! Cảm ơn trưởng phòng!”

“Trưởng phòng vạn tuế!”

“…”

Hạ Diên Điệp trở về vị trí làm việc của mình với nụ cười dịu dàng, đầy thiện chí trên môi.

Của đi thay người, đây là nguyên tắc thứ hai mà cô đặt ra trong đời mình.

Tiếc thay, lần này nguyên tắc ấy không còn ứng nghiệm nữa.

Nửa tiếng sau, cửa phòng họp được mở ra một lần nữa, tổng giám đốc Đinh của họ cười tươi rói chạy thẳng đến khu làm việc của phòng dự án.

Hạ Diên Điệp dõi theo từ xa, linh tính mách bảo cô sắp có chuyện không hay xảy ra.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói đầy hân hoan của Đinh Vấn: “Tiểu Hạ, Khương Sam, tối nay đi ăn với tổng giám đốc Du của Helena, hai người chừa lịch trống ra đi, ok chứ?”

“…”

No no no no no!

Hạ Diên Điệp vừa ngước lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Đinh Vấn hiện ra ngay trước mắt.

Một giây sau, cô khẽ mỉm cười đáp lại:

“…Đương nhiên là, ok rồi ạ.”

Phận đi làm cho tư bản, làm gì có quyền từ chối chứ?

Hạ Diên Điệp ghét nhất là tiệc rượu, nhất là những tiệc rượu cô phải lôi bộ đầm dự tiệc ra mặc cho hợp không khí, đầy cam go và căng thẳng, kéo dài từ chạng vạng đến tận nửa đêm mới kết thúc chẳng khác gì địa ngục kia.

Trước đây, cô cứ đinh ninh đó đã là kiểu tiệc rượu đáng sợ nhất rồi.

Song, đến tận hôm nay, cô mới biết hóa ra khi thêm một yếu tố nữa thì mức độ khó nhằn sẽ được đẩy lên một tầm cao mới: Có Du Liệt.

Tại một câu lạc bộ tư nhân, nhà vệ sinh nữ trên tầng dành cho khách VIP.

Mặt sàn lát gạch sứ trắng như tuyết sáng choang như mặt gương, trong chiếc gương còn chói mắt hơn nữa, một chiếc đầm cúp ngực dài màu đen đang được một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ kéo lên trên một cách thô bạo.

Cho đến khi đôi gò bồ.ng đảo đầy đặn được váy dự tiệc màu đen bao trùm thật kín, chỉ còn loáng thoáng dưới xanh quai xanh trắng sứ, người phụ nữ chỉ mới đánh phấn, tô thêm chút son đã trở nên xinh đẹp động lòng người trong gương mới khẽ nâng cặp mi dài lên.

Hạ Diên Điệp ngắm nhìn bản thân trong gương.

Có lẽ Du Liệt đã quên cô từ lâu rồi.

Hơn bảy năm là quãng thời gian đủ để xóa đi mọi dấu vết tình cảm dành cho cô của một người, chẳng mảy may để lại cho cô dù chỉ một chút.

Người rời bỏ anh trước là cô, người nhớ mãi không quên cũng là cô.

Thật nực cười biết bao.

“Cốc cốc!”

Có người gõ cửa nhà vệ sinh, Khương Sam sốt ruột nói vọng vào trong: “Hạ Diên Điệp, cô xong chưa đấy? Người của Helena đã đi lên rồi!”

“Ra đây.”

Cánh cửa làm bằng gỗ thật được mở ra.

Khương Sam đang chờ ở ngoài quay đầu lại, một chút thất thần hiện ra trong đôi mắt của anh ta.

Có điều anh ta nhanh chóng che giấu nó đi, lại nở nụ cười như có như không thương hiệu của mình: “Sao cô không để Du Liệt chờ cô luôn đi?”

“…”

Hạ Diên Điệp không buồn ngó ngàng gì tới Khương Sam, đi thẳng tới phòng VIP.

Ngay sau đó, cô ngỡ ra thế nào là miệng quạ đen.

Cánh cửa đôi đang được mở một cánh, dưới ánh đèn chùm rực rỡ, chiếc áo sơ mi của chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha dài trắng như tuyết. Anh ngồi thoải mái trên ghế sô pha, lười biếng cúi chiếc cằm lạnh lùng, đuôi mắt hẹp dài khẽ cụp xuống, toát lên đôi phần lạnh lẽo, khó gần.

Hạ Diên Điệp đứng trước cửa.

Dường như nghe thấy tiếng động vọng lại từ bên ngoài, Du Liệt ngước đôi mắt đen nhánh lên, tạo nên hình ảnh như hai viên ngọc màu mực tuyệt sắc ngã vào hồ nước sâu thẳm, ngập nắng.

Vệt sáng vụt qua thật nhanh, trong chớp nhoáng còn lại sự lạnh căm khắc nghiệt.

Ngay khoảnh khắc ưu tư chạm đến đáy mắt, Hạ Diên Điệp đáp lại tiếng gọi của Đinh Vấn, vén làn váy dài lên, vội vã cúi đầu đi tới tiệc rượu trong phòng VIP.

Nhìn chung, tất cả các tiệc rượu trên đời đều chẳng khác gì nhau, không có gì ngoài a dua, nịnh hót, chè chén say sưa.

Người của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena không phải chỉ có mỗi Du Liệt mà còn có hai phó tổng giám đốc và một trợ lý trong công ty anh. Hạ Diên Điệp tiếp rượu họ ba lần, mỗi lần liếc mắt trông sang, cô đều không thấy Du Liệt uống một giọt rượu nào, mặt mày vẫn lạnh tanh như người ngoài cuộc.

Cái máy làm lạnh biết đi đây mà, cũng hay!

Lúc mới đầu Đinh Vấn còn ngồi cạnh Du Liệt để “rao” công ty phiên dịch nhà mình mãi, khi uống đến chầu rượu thứ ba, cuối cùng anh ấy cũng không kiên nhẫn được nữa.

“Phó tổng giám đốc Quách, phó tổng giám đốc Quách, tôi xin thay mặt Tiểu Hạ uống ly rượu này.” Đinh Vấn cản lại ly mở đầu cho chầu rượu thứ tư, mỉm cười, thản nhiên kéo Hạ Diên Điệp ra sau: “Mong phó tổng giám đốc Quách bỏ qua. Tiểu Hạ là đàn em khóa dưới của tôi, tửu lượng của em ấy không cao lắm, uống say rồi hành xử bừa bãi thì không ổn.”

Hai phó tổng giám đốc nhìn nhau, rồi một trong hai người – phó tổng giám đốc Quách – cười sảng khoái: “Đàn em khóa dưới à? Tôi thấy chắc không phải chỉ có thế đâu nhỉ, làm gì có sếp nào lại uống rượu thay cấp dưới chứ?”

Khương Sam đã say bí tỉ kế bên sực tỉnh, mắt đã lờ đờ vì say mà vẫn không quên gân cổ lên nói: “Phó tổng giám đốc Quách, phó tổng giám đốc Nghê, có lẽ hai người chưa biết chuyện này! Không lâu nữa, vị này, trưởng phòng Tiểu Hạ, sẽ trở thành vợ của sếp chúng tôi đấy!”

“…”

Tiếng cười nói náo nhiệt trong phòng VIP thình lình im bặt.

Chẳng biết có phải do hơi cồn hay không mà trong một giây ngắn ngủi ấy, Hạ Diên Điệp bỗng dưng cảm nhận được cái rét căm như lạc giữa ngọn núi tuyết trong lúc thân thể mình đang được cái nóng như thiêu bủa vây.

Hơi lạnh ấy phát ra từ ghế sô pha sau lưng cô, nhưng Hạ Diên Điệp không dám quay đầu lại.

Vừa hay đã qua ba chầu hết rượu trắng đến vang đỏ, quả thật cô cũng hơi đuối sức. Có Đinh Vấn chắn rượu giúp, Hạ Diên Điệp xin lỗi mấy câu rồi loạng choạng ra khỏi phòng VIP.

Men say đã ngấm vào người, cô hoa mắt, ngọn đèn trên hành lang nhìn từ một ra ba.

Hạ Diên Điệp lảo đảo đi tới nhà vệ sinh.

Lúc đi tới một ngã rẽ, giày cao gót giẫm trúng làn váy dài làm cô mất thăng bằng. Khi cô sắp sửa ngã đập đầu vào bức tường cứng cáp gần đó, đột nhiên, một bàn tay vươn từ đằng sau đến, giữ lấy cô một cách vững vàng.

Hạ Diên Điệp hoảng hốt nhìn xuống đất.

Tay áo sơ mi trắng được xắn lên một đoạn, để lộ đường cong cơ bắp vô cùng lưu loát và đẹp đẽ, đường gân màu xanh nhạt hơi gồ lên trên cánh tay trắng nõn, thon dài của anh đầy quyến rũ, không quá phô trương nhưng vừa đủ.

Không hiểu sao trong lòng Hạ Diên Điệp hơi thảng thốt, muốn tránh ra: “Cảm ơn…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa gỗ đằng sau được mở ra, làm vang lên tiếng “kẽo kẹt”.

Trong phòng VIP tối tăm và lạ lẫm, Hạ Diên Điệp bị ném lên ghế sô pha mà không chút nương tình.

Sau đó, căn phòng bỗng vụt sáng.

Dưới ánh đèn lóa mắt làm Hạ Diên Điệp phải vừa đứng dậy vừa che mắt, Du Liệt đút tay trong túi quần, dửng dưng nhìn cô bằng nửa con mắt. Đôi mắt đen láy của anh bộc lộ sự nghiêm nghị đến tận cùng tưởng chừng khiến người ta không thể phản kháng được.

Hai giây sau, Du Liệt trở tay đóng cửa.

Lúc này Hạ Diên Điệp đã ngồi dậy khỏi ghế sô pha. Sau một hồi nghĩ ngợi, cô quyết định cười theo kiểu thật rạng rỡ mà anh ghét nhất, ngưỡng mặt lên, cười tủm tỉm và nhìn thẳng vào mắt anh, không mảy may đảo mắt sang chỗ khác dù chỉ một lần.

“Tổng giám đốc Du, nghe nói anh cũng sắp kết hôn rồi phải không? Chúc mừng nhé!”

“…”

Du Liệt bỏ ngoài tai câu chúc mừng của cô, thậm chí anh còn chẳng buồn nhấc mắt coi như đáp lại mà đi đến bàn trà trước mặt cô, quỳ gối ngồi xuống. Chiếc quần thẳng tắp nháy mắt căng lên lại làm tôn lên đường cong săn chắc, chiếc quần tây mỏng của anh gần như chặn lại làn váy dài của cô, khiến Hạ Diên Điệp không phân biệt được cảm giác mà mình cảm nhận được lúc này là cái lạnh rùng mình hay sự nóng bỏng chết người.

Bàn trà nhỏ cao hơn tầm của cô một chút, Du Liệt nắm hờ mười ngón tay, chống khuỷu lên đầu gối, kề sát vào người con gái trước mặt một cách thật thong dong, chậm rãi.

Khi anh dừng lại, khoảng cách giữa hai người lúc này đã gần trong gang tấc. Du Liệt không hề nhìn thấy một chút giả tạo hay sơ hở nào trên khuôn mặt xinh đẹp, ngoan hiền ấy.

Nếu nói thiếu nữ của bảy năm trước còn hơi “non” thì giờ đây, cô đã trở thành một chú hồ ly tinh chính hiệu.

“…”

Du Liệt cụp mí mắt mỏng, sắc bén xuống, rồi thấp giọng bật cười một cách đầy chán ghét mà cũng chứa đựng đôi phần tự giễu.

“Mấy triệu đã làm cô “hài lòng” trong suốt bảy năm chứ?”

Con ngươi của Hạ Diên Điệp co nhỏ thật nhanh, như thể vừa bị thứ gì vô hình đâm trúng.

Chốc lát sau, cô lại nở nụ cười hồn nhiên như cũ.

“Có lẽ tổng giám dốc Du chưa biết, tiền thì bao giờ cũng dễ tiêu hết mà.”

“… Được.”

Trong một khoảnh khắc chóng vánh, dường như Hạ Diên Điệp nhận ra sự run rẩy quen thuộc từ giọng nói hơi khàn của Du Liệt.

Nhưng khi người con trai ấy ngước lên, sâu trong đôi mắt lại chỉ có biển sâu tĩnh mịch vô biên vô tận.

Anh đứng dậy, cụp đôi mắt đen tuyền nhìn cô chằm chằm, cái lạnh lẽo thấu tận xương tủy bao trùm cả đáy mắt.

“Vậy thì tôi chống mắt lên xem cô sẽ cầu xin được quay lại với tôi thế nào.”

Hạ Diên Điệp bỗng dưng nhớ về mùa hè đầu tiên gặp Du Liệt cách đây mười năm về trước.

Chàng thiếu niên đứng trên bậc thang cao nhất của cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, tựa vào tay vịn đoạn rẽ và thờ ơ nhìn cô – kẻ đang thấp hơn anh hẳn mấy bậc. Lúc đó, gương mặt thiếu niên đầy ngông nghênh và khó gần, mái tóc đen nhánh ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tà áo sơ mi trắng như tuyết bị gió thổi lên xa vời, chẳng tài nào với tới được.

Hôm đó, lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà ấy, cô đã biết rằng…

Anh và cô, như trời với đất.

Có điều, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau này mình và người con trai ấy sẽ trở nên thân mật và gần gũi hơn hết thảy, cô sẽ được anh ôm đi khỏi thế gian lắm bụi hồng trần một cách nâng niu, dựa vào lồng ngực – nơi m.ềm mại nhất và mở cửa trái tim chỉ dành riêng cho cô.

Để rồi hạ cái tôi tự phụ của mình hết cỡ, bị chính tay cô nhẫn tâm đâm một dao sâu hoắm.

Mùa hè tràn ngập tiếng cười thanh xuân ngây thơ non dại ấy, giờ đây cả hai đã không còn quay lại được nữa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.