Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 7



Phượng Cửu bế quan, ngày
giờ náo nhiệt của núi Phượng Kỳ lại khôi phục về vẻ bình tĩnh thường ngày vốn
có.

Ngồi ở bên cạnh ao sen, Ly Ương nhìn ao nước xanh trầm không ngừng than thở.
Không có Tiểu Cửu nhi, cuộc sống này sao lại đột nhiên trở nên vô vị như vậy?
Sự tồn tại của Tiểu Cửu nhi làm cho người ta cảm thấy quá mạnh mẽ, lần này ít
đi hắn, thật đúng là không quen cho lắm.

“Sao hôm nay lại không có tinh thần như vậy?” Phát giác Ly Ương vẫn ngoẹo đầu
than thở, Phượng Hề hỏi.

Nhìn cá chép chen chúc giành ăn trong ao, Ly Ương hữu khí vô lực nói: “Tiểu Cửu
nhi không có ở đây, thật là không có ý tứ.”

“Nếu như vậy, không bằng ngươi cũng cùng bế quan trăm năm?”

Ly Ương ngẩn ra, vội vàng khoát tay nói: “Không cần không cần, ta như vậy cũng
rất tốt rồi.”

Thấy Ly Ương một bộ dáng vẻ e sợ tránh không kịp, Phượng Hề bất đắc dĩ nói: “Tư
chất của ngươi cũng thượng thừa, nếu tu luyện cho tốt, tương lai sẽ thành châu
báu. Tại sao cứ không muốn tu luyện?”

Đây không phải là lười biếng quen rồi sao? Ly Ương cười hắc hắc, không có nói
tiếp. Phượng Cửu là vua kế nhiệm Phượng tộc, dĩ nhiên là phải tu luyện cho tốt.
Nàng bất quá chỉ là một tiểu hồ ly không lý tưởng, thành châu báu làm gì? Chẳng
lẽ là để chém giết vị hồ đế Bạch Nhiễm?

“Ly Ương, nếu ngươi vẫn tiếp tục lười biếng như vậy, tương lai làm sao có thể
trở nên tốt hơn?”

“Như thế nào cho phải? Như vậy cũng rất tốt.” Đưa tay trêu chọc cá chép trong
ao, Ly Ương thờ ơ nói, “Phượng Hề, ta không có chí lớn gì. Là gỗ mục, đời này
đoán chừng cũng là như vậy. Còn không bằng ngươi suy nghĩ xem phải quất roi
Tiểu Cửu nhi như thế nào.”

Lần này Ly Ương nói ra miệng một số lời gần như bất trị, Phượng Hề bất đắc dĩ
lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Tiếng đàn tự nhiên, thời gi­an vô ích xa. Ly Ương nằm ở bên ao sen, cúi đầu để
sát vào ao nước trong suốt kia, chóp mũi tinh vi cơ hồ sắp dán lên mặt nước.
Nhìn chằm chằm thiếu nữ mắt ngọc mày ngài trong nước, Ly Ương cũng không khỏi
thoáng tự yêu, diện mạo của ta thật đẹp, càng ngày càng mặn mà. Chợt, một con
cá chép màu đỏ vẫn bồi hồi ở bên cạnh ao từ trong nước nhảy lên, gần trong gang
tấc, thịt ngư trơn trợt lạnh như băng xẹt qua trước mặt Ly Ương. Cứ như vậy,
lạnh thấu tâm.

Ly Ương theo bản năng đưa tay mơn trớn gò má ướt át, nhìn cá chép màu đỏ vẫn
còn lượn lờ bơi lội trước mặt nàng, bỗng dưng bật cười.

Con cá này, chẳng lẽ là sắp thành tinh sao?

Một khúc hết, tiếng đàn cuối cùng thu hồi, Ly Ương xoay người, thấy một bức
hoạ. Trong đình ngọc trắng, đầu ngón tay Phượng Hề không ngừng vuốt ve mặt cằm,
vẻ mặt cẩn thận dịu dàng giống như là đợi người yêu. Tóc tơ bạc như gấm, dưới
ánh nắng chiếu rọi dâng lên một tầng ánh bạc thật mỏng, giống như trải một tầng
màu sáng trên áo đỏ như lửa của hắn, chói mắt mà đốt người, thanh quý cao nhã,
không thể tiết độc.

Ly Ương thất thần nhìn hắn, thậm chí nửa phần cũng không dám động. Nàng cảm
thấy dù là một động tác rất nhỏ, cũng sẽ phá đi hình ảnh tuyệt mỹ này. Phượng
Hề như vậy, không giống thường ngày, xa xôi tốt đẹp tới mức giống như vĩnh viễn
cũng không thể chạm đến.

“Thế nào?” Không biết từ lúc nào Phượng Hề đã đi tới bên cạnh Ly Ương, môi mỏng
khẽ nhếch, cười đến dịu dàng.

Nhìn mỹ nam đến ngớ ngẩn, còn bị bắt được tại chỗ, Ly Ương thật muốn chết. Lúng
túng ho khan hai tiếng, Ly Ương vờ như không có việc gì nói: “Ta đang suy nghĩ
Tiểu Cửu nhi quả nhiên không có mệnh tốt như vậy, di truyền cũng không được tóc
bạch kim xinh đẹp như ngươi, thật là đáng tiếc.”

Vừa dứt lời, Ly Ương liền phát hiện nụ cười như tắm gió xuân trên mặt Phượng Hề
bỗng dưng ngừng lại, cả mắt phượng kia vốn là mỉm cười cũng thoáng chốc mất đi
ánh sáng. Tại sao có thể như vậy? Ly Ương sửng sốt, chẳng lẽ là nàng nói sai
cái gì?

Qua hồi lâu sau đó, Ly Ương mới nghe được thanh âm hơi thấp của Phượng Hề,
“Phượng tộc đều là tóc đen, tóc bạch kim của ta bất quá là ngoài ý muốn.”

“Tốt lắm, thời điểm không còn sớm, ngươi cũng nên đi về.” Không chờ Ly Ương kịp
phản ứng, Phượng Hề đã khôi phục lại thái độ bình thường. Trong mắt nâu kia
chảy xuôi một loại cảm xúc mà Ly Ương không cách nào học hiểu được, cười yếu ớt
ôn hòa để che giấu tầng tầng cảm xúc ở đáy lòng, cũng không toát ra nửa phần.

“Ừ, vậy ta đi về trước.” Ly Ương gật đầu, đáp một tiếng.

Đợi đến khi cách núi Phượng Kỳ, Ly Ương mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Tóc bạch kim
của Phượng Hề, sẽ không phải là năm đó sau khi trọng thương mới….

Nghĩ đến lúc mình rời đi, bóng dáng cô đơn của Phượng Hề, trong lòng Ly Ương
hối tiếc vô hạn. Mình nói cái gì không tốt, cố tình đâm trúng vết thương Phượng
Hề không muốn nhắc tới nhất. Ảo não nắm tóc của mình, Ly Ương khóc không ra
nước mắt, lần này chắc là làm cho Phượng Hề ghét rồi.

Đến núi nhà mình, Ly Ương còn đang đắm chìm trong hối tiếc vừa rồi. Ủ rũ cúi
đầu du đãng trong rừng Khê Nguyệt trên núi một lúc lâu, Ly Ương mới có cảm giác
tâm tình hơi khá hơn một chút liền quyết định về nhà ngủ ngon giấc. Ai ngờ mới
ra khỏi rừng Khê Nguyệt, Ly Ương liền gặp được người hôm nay nàng không muốn
nhìn thấy nhất. Người nọ mặc trường bào ôm người, một cây ngọc trâm xanh biếc
nghiêng nghiêng vén tóc, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần tán mạn
không kiềm chế được, rồi lại lộ ra ung dung thanh nhã. Vậy mà khiến cho người
khó có thể xoay mắt nhất vẫn là gương mặt tuấn tú tuyệt thế vô song, người tuấn
mỹ phi phàm như thế, trừ Bạch Nhiễm ra còn có thể là ai?

Đại khái là Bạch Nhiễm đang chuẩn bị trở lại Thanh Khâu, thấy Ly Ương vừa trở
về, hắn khẽ mỉm cười, dừng bước.

“Tiểu Bạch.” Hắn kêu nàng, giống như cuộc sống đã từng thân mật gắn bó của hai
người.

Tiếng gọi đã lâu này khiến cho trong lòng Ly Ương đau xót, theo bản năng cầm
chặt hai tay. Người kia, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, làm cho người ta nhịn
không được ánh mắt đắm chìm cũng độc nhất vô nhị như quá khứ. Bạch Nhiễm, tại
sao ngươi có thể cư xử giống như là chưa từng có cái gì xảy ra?

Rũ mắt xuống, tránh qua ánh mắt của Bạch Nhiễm, Ly Ương khẽ cúi đầu thi lễ, kêu
lên: “Đế quân.”

Hắn kêu nàng “Tiểu Bạch”, nàng lại xưng hắn “Đế quân”. Xa lánh lễ độ như vậy,
giống như mạnh mẽ kéo lê một cái khoảng cách không cách nào vượt qua giữa hai
người.

Một tiếng “Đế quân” khiến cho Bạch Nhiễm dừng lại động tác, hắn sợ là rốt cuộc
không cách nào từ trong miệng nàng có thể nghe được hai chữ “Lão Bạch” này nữa.
Bên mép xẹt qua một nụ cười khổ, âm thanh trong trẻo mang theo vài phần bất đắc
dĩ, Bạch Nhiễm cười nói: “Tiểu Bạch quả nhiên là mang thù nhất.”

“Đế quân nói quá lời.” Ly Ương từ chối cho ý kiến.

“Thôi.” Bạch Nhiễm than nhẹ một tiếng, hai tay vốn định khẽ vuốt tóc thiếu nữ
vô lực rũ xuống.

Đợi đến khi Bạch Nhiễm rời đi, Ly Ương mới ngẩng đầu lên, trong cặp mắt đen
nhánh kia tràn đầy quật cường.

Không phải là không muốn hỏi hắn rốt cuộc vì cái gì, chẳng qua là dù cho có hỏi
rõ thì cũng không cách nào từ trong miệng hắn lấy được đáp án. Ngươi không nói,
ta không hỏi, như vậy là tốt rồi. Huống chi lý do đã sớm không còn quan trọng
nữa rồi, không phải sao? Quan trọng cho tới bây giờ đều là lựa chọn.

Khoé miệng Ly Ương cong lên một cái tự giễu, từ một khắc ngươi quyết định buông
tay trở đi, nên ngờ tới. Bạch Nhiễm, ta là hạng người gì, ngươi rõ ràng nhất,
không phải sao?

Mặc dù trực giác Phượng Hề sẽ không tức, Ly Ương vẫn không biết đối mặt hắn như
thế nào, rối rắm hơn nữa tháng mới không dễ dàng gì lấy hết dũng khí đi đến núi
Phượng Kỳ lần nữa. Nhưng vừa đến miệng núi, Ly Ương lại do dự, bồi hồi qua lại
không biết bao nhiêu chuyến, chính là thế nào cũng không bước vào cửa được.

“Nếu tới, sao không vào đi?” Thanh âm ôn lạnh trong suốt như dòng suối chảy
giữa núi, làm say lòng người, Ly Ương quay người lại liền thấy Phượng Hề cười
tủm tỉm đứng ở phía sau.

“Ngươi đi ra ngoài?” Phượng Hề hiển nhiên là mới từ ngoài trở lại, Ly Ương há
miệng, bây giờ không biết nên nói cái gì.

“Ừ, đi lấy ít Thiên Hương Trầm Mật. Ly Ương chưa có uống Thiên Hương Trầm Mật
này chứ? Có muốn thử một chút hay không?” Phượng Hề khẽ mỉm cười, hướng Ly Ương
lắc lư bình ngọc trong tay mấy cái.

Nụ cười ôn hòa tinh khiết như vậy, cho dù là ai đều không thể cự tuyệt. Quỷ
thần xui khiến, Ly Ương nâng bước chân. Đợi đến lúc nàng kịp phản ứng thì người
đã ở trong đình ngọc, trước mặt để một ly Thiên Hương Trầm Mật. Cầm ly ngọc lên
đưa tới chóp mũi ngửi. Hương vị ngọt ngào mê người bắt lấy toàn bộ lực chú ý
của Ly Ương. Nếm một ngụm nhỏ, Ly Ương liền giật mình. Đây là hương vị ngọt
ngào như thế nào, Ly Ương cơ hồ không tìm được từ ngữ để hình dung. Vị nhẵn
mịn, cho dù đã nuốt xuống một hớp, hương vị ngọt ngào nhu mỹ vẫn còn quanh quẩn
ở trong miệng, vững vàng chiếm lấy tất cả vị giác của ngươi, không có chút dấu
hiệu tiêu tán nào.

Híp mắt, đầu lưỡi Ly Ương vòng một vòng ở trong miệng, mảy may, nghiêm túc trở
về hương vị ngọt ngào không cách nào nói của Thiên Hương Trầm Mật. Dù là Ly
Ương cơ hồ nếm hết quả tiên rượu ngon, cũng say mê vì tư vị này.

Ly Ương hoàn toàn đắm chìm ở trong mỹ vị của Thiên Hương Trầm Mật không chút
phát hiện Phượng Hề ngồi ở đối diện nàng khẽ nhếch môi, thất thần nhìn nàng. Ly
Ương nửa hí mắt, khuôn mặt hạnh phúc và thỏa mãn, vẻ mặt này giống như đúc với
năm đó khi lần đầu tiên Nhân Phi nếm đến Thiên Hương Trầm Mật. Phượng Hề không còn
cách nào khác dời đi hai mắt của mình, tham lam nhìn, khát vọng có thể từ trên
người Ly Ương tìm thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong đó. Dù là, chỉ một chút thôi
cũng tốt lắm rồi.

Ly Ương mở mắt ra, phát hiện Phượng Hề đang thất thần nhìn nàng. Cảm xúc nóng
bỏng sâu trầm, tràn đầy vô tận khẩn cầu, không có chút che giấu nào trong cặp
mắt phượng kia, giống như động đen không có cuối, thoáng chốc hút lấy linh hồn
Ly Ương. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn, Phượng Hề liền trở về thái
độ bình thường. Ly Ương lại giống như lọt vào nước xoáy không cách nào thoát
khỏi, không cách nào giãy giụa, đó là cam tâm tình nguyện trầm luân.

Nàng biết, cái nhìn kia không phải là đang nhìn nàng, nhưng Phượng Hề lại là
dạng chân thiết này nhìn nàng.

“Phượng Hề…” Thấy Phượng Hề rũ mắt xuống, Ly Ương theo bản năng kêu.

Đợi đến khi Phượng Hề giương mắt, tất cả tựa hồ khôi phục lại bình thường, bên
mép hắn mang theo ý cười, hỏi: “Ly Ương cảm thấy Thiên Hương Trầm Mật này như
thế nào?”

Ly Ương nửa che vẻ ảm đạm trong con ngươi, gật đầu nói: “Uống rất ngon, là rượu
tiên ngon nhất ta từng uống.”

“Vậy thì tốt rồi, chỉ tiếc rượu Thiên Hương Trầm Mật trăm năm mới đọng lại một
bình này, cũng chỉ có thể thoáng giải đỡ thèm.” Phượng Hề khẽ cười, yên lặng
nhìn ly ngọc trong tay, không nói gì thêm.

Ly Ương cúi đầu, trong đầu còn bị cái nhìn vừa rồi chiếm cứ. Không cách nào
quên càng không cách nào bỏ rơi, đây là lần đầu Ly Ương gặp tình cảm nồng đậm
không thêm che giấu như vậy, đáy lòng hiện lên một cổ tâm tình kỳ quái chưa bao
giờ có, tựa hồ như đang chờ đón cái gì.

Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người trở nên có chút quái dị.

“A! Xong đời, hôm nay đã đáp ứng Mộ Nghi phải đi thăm nàng, ta phải đi về
trước.” Ly Ương vỗ ót, le lưỡi gương mặt ảo não, giống như lúc này mới nhớ tới.

Thấy Phượng Hề khẽ cúi đầu, Ly Ương liền hoảng sợ rời đi. Lần này, nàng không
khỏi muốn chạy trốn.

Rời đi núi Phượng Kỳ, Ly Ương cũng không có đi Thanh Khâu tìm Mộ Nghi giống như
nàng nói, ngược lại lảo đảo trở về núi nguyên Hoa.

Giống như là lọt vào cử chỉ điên rồ, mấy ngày, cái nhìn kia của Phượng Hề không
ngừng hiện lên ở trong đầu Ly Ương. Vô luận là làm cái gì, cho dù là đang ngủ
cũng không cách nào chạy trốn. Một lần lại một lần, khắc sâu mà rõ ràng, giống
như là không ngừng nhắc nhở nàng không nên quên. Cặp mắt phượng màu nâu nhạt
kia, ở trong lòng miêu tả đến mức đếm không hết, quen thuộc đến ngay cả mỗi một
tí chi tiết cũng rõ ràng như vậy.

Ly Ương nằm bên trong cỏ xanh, chắp hai tay sau ót, nhìn bầu trời bao la xanh
thẳm trên đầu, con ngươi đen lúng liếng mất đi lanh lợi thường ngày, mờ mịt
không biết làm sao. Nàng không biết mình đến tột cùng là thế nào, kể từ ngày đó
sau khi trở về từ núi Phượng Kỳ, trong óc đều là bóng dáng Phượng Hề.
Phượng Hề chuyên chú khảy đàn, Phượng Hề nhìn ao sen ngẩn người, Phượng Hề dịu
dàng cười nhạt… Nhiều nhất vẫn là cái nhìn ngày đó, Phượng Hề mãnh liệt khát
vọng.

Tình huống kỳ quái như vậy chưa bao giờ có. Cho dù là Bạch Nhiễm, nàng cũng
chưa từng nhớ tới như vậy, không cách nào dừng lại chốc lát.

Đưa tay che cặp mắt của mình, Ly Ương cảm thụ ánh mặt trời rất nhỏ xuyên thấu
qua tay truyền tới. Trong bóng tối ánh sáng rất nhỏ như vậy chính là hướng tới
duy nhất, giống như là nàng đối với Phượng Hề hôm nay. Nàng muốn gặp hắn, rất
muốn. Cho dù sống chết nhẫn nại bảo mình không muốn, cắn răng kiên trì bảo mình
không muốn đi, mặc dù kiềm chế như vậy, rục rịch chộn rộn trong lòng vẫn là một
lần cao hơn một lần. Ly Ương thậm chí hoài nghi, lần sau mình sẽ không nhịn
được chạy tới núi Phượng Kỳ.

Đây là cảm giác gì? Vô cùng khát vọng hướng tới một người. Biết rõ mong muốn
không được, lại vẫn mãnh liệt khát cầu. Cảm xúc nồng đậm như vậy giống như là
gió lốc, cuốn tất cả của Ly Ương, bất lực đến khiến nàng muốn khóc thút thít.

Nhớ mang máng khuyên bảo của Bạch Nhiễm và Mộ Nghi, nhưng Phượng Hề là người
như vậy, một khi tiếp xúc liền dừng lại không được. Không nhịn được muốn đến
gần một chút, gần thêm một chút nữa, cuối cùng không cách nào ức chế, chỉ có
luân hãm. Biết rõ không thể nào, nhưng vẫn không ngừng lại được.

Nước mắt không ngừng từ khe hở giữa dòng chảy ra, Ly Ương đột nhiên cảm thấy
thật khó qua. Một phần thích vô vọng như vậy, nàng lại phát giác mình căn bản
đã không cách nào ngăn cản, thậm chí không rõ ràng lắm đến tột cùng là bắt đầu
từ lúc nào.

Phượng Hề, Phượng Hề…

Ly Ương nức nở, không ngừng hô tên người kia ở đáy lòng, giống như chỉ có như
vậy mới có thể giảm bớt khổ sở không cầm được trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.