Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 6



Đến núi Phượng Kỳ nhiều
lần như vậy, đây là lần đầu tiên Ly Ương gặp khách ngoài mình ra. Người nọ và
Phượng Hề có mấy phần giống nhau, tóc đen mắt nâu, vừa vọt vào liền lập tức lôi
ống tay áo Phượng Hề vừa tội nghiệp vừa khổ khổ cầu khẩn nói: “Đại bá, ngươi
nhất định phải giúp ta! Ta có chết cũng không cưới cọp mẹ kia, hiện tại cũng
chỉ có ngươi mới giúp ta được!”

“Ta lại cảm thấy Hướng Anh con gái Bạch Hổ vương này thật hợp với ngươi, trừ
nàng ra, chỉ sợ người khác cũng không quản được tính tình không tốt của ngươi.
Tiểu Cửu, ngươi cũng là thời điểm kiềm chế tâm.” Phượng Hề đã sớm nhận được tin
tức nhấp một ngụm trà, cũng không đáp ứng cháu trai nhà mình.

“Đại bá, đây chính là cọp mẹ thứ thiệt a!” Nghĩ tới những lời đồn đãi, Phượng
Cửu đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Hướng Anh là ai? Đây chính là cọp mẹ hung
bạo nhất Bạch Hổ tộc trong truyền thuyết a! Ngay cả lão hổ Bạch Hổ tộc đều phải
sợ ba phần, huống chi là hắn? Nếu thật lấy cọp mẹ này về nhà rồi, đời này hắn
chỉ sợ càng khó nhìn thấy mặt trời hơn nữa.

“Tính khí Hướng Anh tuy có chút bốc lửa, nhưng chỉ cần ngươi không chọc giận
nàng, ngày thường vẫn là một cô gái ôn uyển hiền thục. Ai kêu ngươi thường ngày
hồ nháo khắp nơi, đến nay không có nửa phần thu liễm. Theo ta thấy, phụ vương
của ngươi cũng là bị ngươi bức cho nóng nảy mới có thể ra hạ sách này.”

Gây sự khắp nơi dùng ở trên người Phượng Cửu đã là từ ngữ rất uyển chuyển. Nếu
như để cho Phượng Minh phụ thân Phượng Cửu, hiện đảm nhiệm phượng quân nói…,
Phượng Cửu đứa con trai này hoàn toàn chính là tính kém khó sửa đổi, gây chuyện
thị phi chung quanh, cả ngày không biết phát triển, quả thật không có thuốc nào
cứu được.

“Ôn uyển hiền thục?!” Nghe đánh giá của Phượng Hề đối với Hướng Anh, Phượng Cửu
trợn mắt hốc mồm, đại bá của hắn cũng quá cho con cọp mẹ kia mặt mũi đi. Hắn
được nghe về Hướng Anh quả thật hoàn toàn không giống với ôn uyển hiền thục. Ở
trong miệng mọi người, Hướng Anh chính là cọp mẹ khủng bố bốc lửa! Người khác
tránh còn không kịp, hắn làm sao có thể lấy về nhà?

“Đại bá, thừa dịp phụ thân còn chưa chính thức tìm Bạch Hổ vương cầu hôn, ngươi
hãy giúp ta một chút. Ta căn bản không thích con cọp mẹ kia, chỉ cần để cho ta
không cưới con cọp mẹ này, cái gì ta cũng nguyện ý đổi. Ta bảo đảm thay đổi
triệt để, làm người lại lần nữa!” Thấy Phượng Hề không chút nào động đậy,
Phượng Cửu vội vàng tỏ thái độ nguyện ý hối cải để làm người mới của mình.

Phượng Hề lắc đầu, “Tiểu Cửu, lời này ta đã nghe không dưới trăm lần.”

“Đại bá, chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta cái gì cũng nghe theo ngươi.” Phượng Hề
là gốc cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Phượng Cửu, nếu như Phượng Hề cũng không
giúp hắn, như vậy thật sự hắn chỉ còn một con đường chết.

“Coi như để cho ngươi ở lại núi Phượng Kỳ tu luyện trăm năm, ngươi cũng nguyện
ý?” Vô luận yêu hay không thương, cả đời Phượng tộc chỉ biết trung thành với
một bầu bạn. Nếu Phượng Cửu có lòng sửa đổi, Phượng Hề đương nhiên không đành
lòng nhìn cháu trao duy nhất cưới cô gái mình không thích.

“Ta nguyện ý!” Thấy Phượng Hề không kiên trì, Phượng Cửu liền vội vàng gật đầu
nói.

Phượng Hề khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa trong trăm năm này ngươi không
thể rời khỏi núi Phượng Kỳ nửa bước.”

Trăm năm không ra núi Phượng Kỳ? Phượng Cửu ngẩn người, lập tức gật đầu đáp
ứng, bất luận như thế nào cũng tốt hơn nhiều so với cưới con cọp mẹ kia.

“Ngươi an tâm ở lại đây đi. Bên phụ vương của ngươi, ta tự sẽ đi nói.”

Nghe được lời này của Phượng Hề, thần kinh vẫn còn đang căng thẳng mấy ngày
liên tiếp của Phượng Cửu rốt cục cũng có thể buông lỏng xuống. Để xuống tảng đá
lớn trong lòng, lúc này Phượng Cửu mới giật mình phát hiện nơi này vẫn còn có
người thứ ba tồn tại! Nhìn Ly Ương không nói tiếng nào ngồi ở trên ghế xem cuộc
vui, Phượng Cửu kéo khóe miệng. Chẳng lẽ tất cả nàng đều thấy được?

“Đây là nữ nhi của Thiên Hồ Át Quân và Li Gi­ang thần nữ Thấu Ngọc, Ly Ương.”
Thấy Phượng Cửu chú ý tới Ly Ương, Phượng Hề giới thiệu cho hai người “Ly Ương,
đây là cháu trai ta, con của phượng quân Phượng tộc, Phượng Cửu.”

Phượng Cửu và Ly Ương, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều từ trong mắt đối
phương cảm nhận được gì đó giống nhau. Không sai, chính là cảm giác gặp phải
cùng loại người, cảm giác tâm tâm tương ứng. Một là gieo họa Hồ Tộc quậy Thanh
Khâu đến long trời lỡ đất, một là bá vương Phượng tộc khiến Phượng tộc không
được an bình, hôm nay lại tề tụ ở trên núi Phượng Kỳ này.

“Nhớ năm đó, tiểu gia ta cũng là phong vân một cõi, trong Phượng tộc ai dám
ngăn cản?” Phượng Cửu nghiêng chân nằm ở trên đá xanh, nhớ tới huy hoàng đã
qua, không nhịn được nhìn trời thở dài.

“Hừ, nhớ năm đó, bổn cô nương cũng là người đi ngang ở Thanh Khâu, con hồ ly
nào dám kêu một tiếng?” Ly Ương đứng ở bên cạnh Phượng Cửu cùng hắn nhớ lại năm
đó cũng không khỏi thở dài.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại đồng loạt than thở, đời hồ (phượng) thật cẩu
huyết nhấp nhô!

Im lặng nhìn một ngày, Phượng Cửu quay đầu hỏi: “Đúng rồi, tiểu gia ta là bị
cha ta ép đến không còn cách nào khác, mới không thể không luân lạc đến đây.
Ngươi thì tại sao?”

Nhớ tới Bạch Nhiễm đáng chết vứt bỏ mình không lý do, tâm tình của Ly Ương vốn
đang thật tốt lại trở nên kém vô cùng. Liếc Phượng Cửu đang nhìn mình tò mò một
cái, Ly Ương tức giận nói: “Ta bị ném bỏ không giải thích được, lẫn vào không
nổi nữa.”

Mắt thấy Phượng Cửu còn muốn hỏi kỹ, Ly Ương cắt đứt hắn, trực tiếp đổi đề tài,
“Tốt lắm, không đề cập tới những chuyện thương tâm này. Có một việc ta vẫn rất
muốn biết, chính là không có ai để hỏi. Hôm nay ngươi đã đến rồi, có thể thỏa
mãn lòng hiếu kỳ của ta.”

“Chuyện gì? Chỉ cần tiểu gia biết, khẳng định biết liền nói ngay, nói sẽ nói
hết.” Đối với “huynh đệ”, Phượng Cửu luôn luôn vô cùng trượng nghĩa.

Nghe được lời này, cặp mắt Ly Ương lập tức tỏa sáng, tiến tới bên cạnh Phượng
Cửu hỏi: “Chuyện Phượng Hề, ngươi khẳng định biết?”

Không nghĩ tới Ly Ương hỏi chính là chuyện đại bá nhà mình, Phượng Cửu sửng sốt
một hồi mới lên tiếng, “Biết là biết…”

“Hừ, không phải ngươi mới vừa nói chỉ cần ngươi biết liền khẳng định biết liền
nói ngay, nói sẽ nói hết sao? Hiện tại liền muốn đổi ý?”

Thấy Ly Ương khinh bỉ nhìn mình, Phượng Cửu lập tức nhảy dựng lên, vỗ vỗ lồng
ngực của mình, nói: “Làm sao có? Tiểu gia ta cho tới bây giờ đều là nói lời giữ
lời!”

“Vậy còn không nói mau?” Ly Ương nhếch miệng cười một tiếng, nắm Phượng Cửu
nói.

“Cô nãi nãi, ngươi tổng để cho ta xử lý suy nghĩ chứ? Chuyện xưa này ta cũng
chỉ được nghe qua một lần vào thật lâu trước kia.” Phượng Cửu nắm tóc, ngồi vào
bên cạnh Ly Ương, từ từ nói về chuyện xưa rất xưa đó.

Thật ra thì chuyện xưa của Phượng Hề cũng không đặc biệt gì.

Khi đó Phượng Hề mới vừa vặn tiếp nhận vị trí phượng quân, còn là tâm tính
thiếu niên, thích du đãng chung quanh. Có một lần, liền đến Thiên Sơn ở Bắc
cực. Lúc đó Thiên Sơn là nơi lạnh nhất thế gian, nếu không phải Phượng Hề chính
là bộc tộc Phượng Hoàng, sợ rằng chống đỡ không được hàn khí Thiên Sơn. Nơi cực
hàn như thế, trừ băng tuyết khắp nơi ra tự nhiên không có gì để xem.

Vậy mà, đang ở ngày Phượng Hề quyết định rời núi, hắn gặp được Nhân Phi. Nhân
Phi vốn là tuyết liên Thiên Sơn biến thành hình dáng cực đẹp, da băng thịt
ngọc, mịn nhẵn như tuyết. Nàng mặc áo trắng thuần, thanh nhã thoát tục, chậm
rãi từ trên núi đi xuống.

Chỉ liếc mắt một cái, chính là cả đời trầm luân.

Phượng Hề ở lại Thiên Sơn mấy tháng, dùng hết ý định, lúc này mới đả động Nhân
Phi vốn là không rành trần thế. Bất quá duy nhất điều làm khó Phượng Hề chính
là sơn thần Thiên Sơn, cũng chính là ca ca Nhân Phi, Trọng Túc. Đối với việc
bọn họ lui tới, Trọng Túc chưa bao giờ phản đối. Chẳng qua là khi Phượng Hề
muốn mang Nhân Phi rời Thiên Sơn, Trọng Túc liền ngăn trở.

Cuối cùng, Phượng Hề cũng không biết Nhân Phi là như thế nào thuyết phục Trọng
Túc. Nam tử trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm như băng đó, cuối cùng gật đầu.

Trở lại Phượng tộc, Phượng Hề liền vội vàng chuẩn bị hôn lễ của hai người. Ai
ngờ hôn lễ còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, bộ tộc Đại Bàng lại phản bội. Trận
chiến ấy, mặc dù Phượng tộc thắng, nhưng cũng tử thương vô số, thây ngã khắp
nơi. Phượng Hề thân là vua Phượng tộc lại càng thêm bị thương nặng, thần hồn
gần như bể tan tành. Nếu là thần hồn bể tan tành tiêu tán, như vậy Phượng Hề
chính là chỉ duy nhất một con đường chết, ngay cả chuyển thế cũng không thể.

Đang lúc Nhân Phi không biết như thế nào cho phải, Trọng Túc đến.

Cũng không ai biết sau đó xảy ra chuyện gì. Lúc Trọng Túc ra ngoài, thần hồn
vốn gần như bể tan tành của Phượng Hề thế nhưng bắt đầu từ từ khép lại. Nhưng
Nhân Phi vốn canh giữ ở bên cạnh Phượng Hề lại biến mất.

Không chờ cho thương thế tốt hơn, Phượng Hề đã chạy tới Thiên Sơn. Chờ hết mấy
năm, Trọng Túc mới xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Nếu ngươi nguyện ý chờ nàng, luân hồi rồi, nàng tổng sẽ trở lại bên cạnh
ngươi.”

Những lời này của Trọng Túc nói cho Phượng Hề vốn đã tuyệt đi một tia hi vọng
cuối cùng.

Trở lại Phượng tộc, Phượng Hề liền đem vị trí phượng quân truyền cho Phượng
Minh đệ đệ mình, một mình sống ở núi Phượng Kỳ chờ đợi Nhân Phi trở lại.

Chờ, cho tới bây giờ đã hơn bốn nghìn năm.

Ly Ương không biết mình đến tột cùng là ôm cảm xúc như thế nào sau khi nghe
xong chuyện xưa này, chẳng qua là lúc nghe hai chữ Trọng Túc, nàng khẽ thất
thần, giống như cảm nhận được hơi lạnh thấu xương ở Thiên Sơn xa xôi hơn ngàn
vạn năm lạnh như băng.

“Nghĩ gì thế?” Đưa tay chọc chọc cánh tay Ly Ương, Phượng Cửu hỏi.

Lấy lại tinh thần, Ly Ương cười một tiếng, “Ta đang suy nghĩ, Nhân Phi là hạng
người gì.”

Phượng Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Um, ta nghe nói Nhân Phi nhu mỹ ôn uyển,
đối với bất kỳ người nào cũng vô cùng dịu dàng ân cần, ngay cả thanh âm nói
chuyện cũng làm cho người nghe như tắm gió xuân. Chỉ cần người gặp nàng, không
có một ai là không thích nàng. Tóm lại, Nhân Phi tuyệt đối là nữ nhân trong nữ
nhân!”

“Ngươi gặp qua?” Nghe Phượng Cửu nói như thế, Nhân Phi này cơ hồ là nữ nhân
hoàn mỹ.

Phượng Cửu kéo khóe miệng, im lặng nói: “Ngươi ngu à? Tiểu gia ta mới không tới
bảy trăm tuổi, tuổi còn nhỏ quá, làm sao có thể gặp nữ nhân hơn bốn nghìn năm
trước?”

“Đừng suy nghĩ, ngươi so với nàng, kém xa.” Thấy gương mặt Ly Ương suy tư,
Phượng Cửu vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói, “Bất quá tiểu gia ta lại là rất
muốn gặp nữ nhân trong nữ nhân này!”

“Hừ, gặp thì thế nào? Người ta là cực phẩm mỹ nữ, cũng không thể coi trọng
ngươi!” Ly Ương hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Cửu một cái, mặc dù thật sự nàng
so ra kém Nhân Phi hoàn mỹ, nhưng cũng không cần nói ra chứ?

“Ai ai ai, ta cũng chỉ là muốn kiến thức kiến thức mà thôi. Ngươi cũng đừng nói
càn, Nhân Phi nói thế nào cũng là Đại bá mẫu của ta.”

Ly Ương tức giận nhìn hắn một cái, cười nói: “Canh giờ đến, thông khí xong.
Tiểu Cửu nhi, trở về trong động hảo hảo tu luyện đi đi.”

“A? Không thể nào?! Nhanh như vậy? Tiểu Ương nhi, ngươi không thể dàn xếp dàn
xếp?” Giật mình nhìn thời gi­an thông khí của mình đã kết thúc, Phượng Cửu khóc
không ra nước mắt, nhìn trời kêu rên. Đời phượng thật đáng buồn!

“Chớ có biếng nhác, nếu như bị Phượng Hề biết, về sau khẳng định hắn tự mình
trông ngươi.” Ly Ương liếc Phượng Cửu một cái, vừa đá hắn xuống đá xanh, cười
nói, “Tiểu Cửu nhi, ngươi cần phải hảo hảo tu luyện. Về sau nếu như ta bị khi
dễ, còn trông cậy vào ngươi giúp một tay!”

“Yên tâm, ai dám khi dễ ngươi, tiểu gia ta nhất định đánh hắn đến ngay cả cha
mẹ cũng không nhận ra!” Phượng Cửu hướng Ly Ương khoát khoát tay, đàng hoàng đi
vào động tu luyện. Đại bá nhà hắn cũng thật là thiết diện vô tư, chuẩn bị tu
luyện cho hắn lại là cấp bậc khổ tu!

Chợt nghe tin dữ, Phượng Cửu vốn ở không vểnh tai thưởng thức trà làm rơi ly
ngọc trong tay xuống đất. Không dám tin ngốc lăng mấy giây, hai mắt Phượng Cửu
giận trừng, lớn tiếng kêu lên: “Đại bá, ta không tin ngươi lại hung ác với ta
vậy!”

Trăm năm tu luyện, hoàn toàn ngăn cách. Đây đối với Phượng Cửu vẫn tiêu dao
sung sướng mà nói, hoàn toàn chính là ngược đãi cực kỳ tàn ác.

“Đây là ý tứ của phụ vương ngươi.” Nhìn Phượng Cửu cơ hồ hỏng mất, Phượng Hề
bình tĩnh nói ra chân tướng.

Quả nhiên! Phượng Cửu bi phẫn muốn chết nhìn về phía tây nam núi Phượng Kỳ, hắn
biết cha mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

“Phụ vương của ngươi nói, nếu ngươi không nguyện ý cũng không sao. Ngày khác
hắn sẽ lên núi Bạch Hổ cầu hôn.”

Nghe lời này, thân thể nhỏ của Phượng Cửu khẽ run rẩy, rưng rưng nói:
“Nguyện ý, có thể không nguyện ý sao?”

Không nghĩ tới Phượng Cửu hắn cũng có một ngày chịu nhục như thế!

“Tiểu Cửu, phụ vương của ngươi làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi. Yêu sâu,
trách nặng. Bất luận là vì chính ngươi hay là vì tương lai Phượng tộc, lần này,
đại bá hi vọng ngươi có thể chân chính có sở trưởng, mà không phải không lý
tưởng như quá khứ.” Phượng Hề đứng dậy, vỗ bả vai Phượng Cửu, nói lời thấm
thía.

Phượng Cửu dừng lại, chống lại ánh mắt tha thiết chờ đợi của Phượng Hề, thấp
giọng nói: “Đại bá, ta biết.”

Khi Ly Ương đến, Phượng Cửu đã bắt đầu bế quan. Thấy lời nhắn Phượng Cửu khắc
trên cửa đá bên cạnh, Ly Ương vỗ trán im lặng.

Cái gì gọi là sau trăm tuổi, tiểu gia lại là một hảo hán? Tiểu Cửu nhi, ngươi
chẳng qua là bế quan, cũng không phải là luân hồi chuyển thế…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.