Thoáng chốc, trên trời cao vang vọng tiếng gió thét thê lương, giống như tiếng sói tru. Mà mật độ tiễn càng lúc càng được quân Tần đẩy mạnh, khi tiễn sắp vọt tới quân Sở tiên phong, đột nhiên một gã đội trưởng mâu
thủ xuất hiện, hung hăng tiến về phía trước.
Trường mâu thủ, trường sáo thủ, còn có trường kích thủ, cùng lúc xuất kích.
Quân Sở giống như chuỗi mứt quả, bị đâm thủng. Một đội quân Sở vung mâu giao phong với duệ sĩ quân tần cầm thiết kiềm trong tay, mấy trăm binh
sĩ quân Sở liền bị chém gã lăn trên mặt đất, máu thịt trộn lẫn biến
thành khối thịt vụn.
Lưu Phì đứng trên khinh xa, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
– Lão Chu, lũ Tần man này điên rồi sao?
Nếu như quân Tần chiến đấu mạnh mẽ như lúc này, trước kia giao chiến
tại Vị Nam, sao có thể bị bọn họ liên tục đánh lui, thậm chí quân lính
tan rã?
Sắc mặt Chu Cú Tiễn xám xịt, ghìm cương ngựa lại.
– Thiếu Quân, chúng ta lui binh. . .Trong quân Tần man tất có người
tài. Chúng ta cường công như vậy, căn bản vô pháp phá tan trận hình quân Tần. Việc cấp bách, chính là lui lại trấn thủ đại doanh Lam Điền, xem
xét tình hình. Thực sự không chống đỡ được. . .Chúng ta sẽ nhanh chóng
lui về Phách Thủy, hoặc qua Hiểu Quan cố thủ.
Lời này có ý
nói với Lưu Phì: Cha ngươi có thể sống sót hay không, cần phải xem vận
khí của y. . .Chúng ta trước hết phải bảo vệ tính mạng của chính mình
rồi sẽ bàn.
Lưu Phì nghe vậy, liên tục gật đầu.
– Lão Chu nói rất phải, lập tức lui binh!
Ngay khi Lưu Phì hạ lệnh, chuẩn bị lui binh. Thoáng chốc, trong đại
doanh Phách Thượng đôt nhiên truyền đến tiếng kèn lệnh vang trời.
” Lão Tần oai hùng, cộng phó quốc nạn.
Sở tặc không vong, thề không thu binh. . .”
Quân Tần trong lúc hỗn chiến, hô lớn giống như biển gầm khiến sĩ tốt quân Sở hồn bay phách tán.
Thương Long đại kỳ dựng thẳng chính giữa quân Tần đột nhiên tách rời.
Quân Tần rầm rầm tránh sang hai bên, tạo ra một thông đạo.
Hai đội kỵ quân từ trong trận doanh quân Tần gào thét xông ra.
Dẫn đầu là một viên Đại tướng mặc hắc giáp, cưỡi xích thố, cầm trong
tay một loại binh khí to lớn hình thù kỳ quái, đầu tàu gương mẫu đánh
tới.
– Thằng cháu Lưu Phì, chạy đi đâu!
Viên Đại
tướng kia cưỡi ngựa cất tiếng tru lớn, binh khí trong tay tung bay giống như bổ sóng chém gió, mở một đường máu trong trận địa quân Sở. Lưu Phì
không nhận ra người này, bởi vì y từ nhỏ lớn lên tại Phong Ấp, trước khi Lưu Khám rời khỏi huyện Bái, Lưu Phì cũng chưa từng gặp hắn.
Sau khi cắm rễ tại Lâu Thương, Lưu Phì cũng rất khó gặp Lưu Khám.
Chỉ có điều, y không nhận ra Lưu Khám, nhưng Chu Cú Tiễn bên cạnh y, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Lưu Khám.
Nhớ lại loạn Tam Điền trước kia, y từng phụng mệnh ám sát Lưu Khám.
Nhưng không thể thành công, thậm chí suýt chút nữa bị Lưu Khám giết
chết. . .Cũng chính nhờ lần nà kết bạn với Lưu Phì. Nếu như nói, Chu Cú
Tiễn có ấn tượng sâu sắc nhất đối với người nào? Vậy chỉ có cái tên Lưu
Khám trong loạn Tam Điền.
Chu Cú Tiễn không chút sợ hãi:
– Thiếu Quân, mau chạy đi, đó là lão Bi!
– Lão Bi? Ai là lão Bi?
Chu Cú Tiễn không kịp giải thích, bởi vì Lưu Khám đã vọt tới. Y cắn
răng một cái, thúc ngựa vung giáo vọt tới nghênh đón. Giáo lớn trong tay y uỵch uỵch rung lên, miệng rống lớn:
– Tứ Thủy lão Bi, còn nhớ ông nội Chu gia nhà ngươi không?
Lưu Phì không khỏi kinh hãi.
Lúc đầu Chu Cú Tiễn nhắc tới lão Bi, y thực sự không ngờ đó chính là
Lưu Khám. Nhưng sau khi Chu Cú Tiễn nhắc tới một tiếng Tứ Thủy lão Bi,
đã nói rõ người kia chính là Lưu Khám. Tại bờ Tứ Thủy, người có biệt
danh là lão Bi, duy chỉ có một người. Trong lòng Lưu Phì, đột nhiên phẫn nộ, sát ý dâng trào. Phải biết rằng, Lưu Khám chính là hung thủ giết
chết mẫu thân Lưu Phì!
Mẫu thân Lưu Phì là ai?
Đó
chính là Tào Thị. . .Trước kia khi Lưu Khám chuyển thế, từng bộc phát dị tượng. Mà mẫu thân Lưu Phì theo đám người Lưu Bang, trên đường có ý đồ
cướp bóc hàng hóa của Lữ gia, bị lôi điện đánh chết. Chuyện này, ngoài
vài người theo Lưu Bang biết, ngay cả Lữ Trĩ được gả cho Lưu Bang cũng
không rõ lắm. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Phì hận Lữ Trĩ tới tận
xương tủy, vì thế mới dẫn người cướp bóc xe tù, phục kích Lữ Trĩ.
Lúc này, thực sự oan gia gặp mặt, tức giận tới mức đỏ mặt tía tai.
Lưu Khám ít hơn Chu Cú Tiễn hai tuổi, nghe Chu Cú Tiễn xưng là ông nội, nhất thời giận tím mắt.
Không nói nhiều lời, liền vách Xích Kỳ giao phong với Chu Cú Tiễn. .
.Chu Cú Tiễn không hổ là con cháu của Chu Hợi, mấy năm nay khổ luyện võ
nghệ, bất luận là lực lượng hay chiêu thức đều tiến bộ cực kỳ rõ ràng.
Hai người vừa giao thủ, Lưu Khám tỉ mỉ suy nghĩ.
Người này họ Chu, có võ nghệ cao cường như vậy, chắc chắn là Chu Cú Tiễn!
Lưu Khám lúc này đã nhớ rõ gã Chu Cú Tiễn này.
Chỉ là, nhớ lại thì đã sao? Hắn ngày hôm nay muốn báo thù thay Lữ Trĩ,
không phải bàn giao tình với Chu Cú Tiễn. Hắn lập tức kích khởi tinh
thần, Xích Kỳ cuốn theo tiếng gió thổi, mạnh mẽ chém về phía Chu Cú
Tiễn. Hắn tin tưởng, Chu Cú Tiễn có điểm không thể sánh bằng.
Chỉ hai mươi mốt hiệp, Chu Cú Tiễn đã bị Lưu Khám đánh cho mồ hôi đầm đìa, khổ cực không thể chịu được nữa.
Ngay khi hai ngựa giẫm đạp lẫn nhau, Lưu Khám đang vung Xích Kỳ chuẩn
bị chém xuống, thì đúng lúc này, một mũi tiễn đột nhiên bắn lén về phía
Lưu Khám.
Lưu Phì ở bên âm thầm quan sát, thấy Lưu Khám tập trung tới Chu Cú Tiễn vì vậy phóng tên bắn lén.
Đây cũng là thủ đoạn hay dùng của hai người Lưu, Chu.
Gặp đối thủ khó chơi, Chu Cú Tiễn thường thu hút sự chú ý của đối
phương, Lưu Phì lén bắn tiễn đả thương địch thủ, có thể nói vô cùng
thuần thục, chẳng bao giờ thất bại. Mà lúc này đây, cũng không thất thủ. . .Lưu Khám không ngờ, Lưu Phì ở bên kia dùng tên bắn lén, bất ngờ
không kịp đề phòng, bị tiễn bắn trúng vai. Hắn a lớn một tiếng, thúc
ngựa chạy đi. Chu Cú Tiễn vừa thấy, lập tức chấn hưng tinh thần, thúc
ngựa tiến lên.
– Tứ Thủy lão Bi, định chạy đâu?
Có lẽ trong khi Lưu Khám trúng tiễn, Xích Thố hoảng hốt; hoặc Xích Thố đánh lâu có chút không chịu đựng nổi.
Chạy được khoảng mười bước, Xích Thố đột nhiên thở phù phù một tiếng,
hai chân trước quỳ trên mặt đất. Còn Chu Cú Tiễn ở phía sau vung giáo
đâm tới.
– Tứ Thủy lão Bi, mau để mạng lại!
Mắt
thấy, Lưu Khám sẽ chết dưới giáo của Chu Cú Tiễn, ngựa Xích Thổ đang quỳ gối bỗng nhiên đứng dậy, một đạo tia sáng lạnh từ phía dưới bốc lên,
Lưu Khám thuận thế quăng giáo, giống như hung thần ác sát quát lớn:
– Cẩu tặc, chết đi!
Chu Cú Tiễn muốn tránh né, thì đã muộn rồi.
Chỉ nghe rắc một tiếng, liền hét thảm một tiếng, Chu Cú Tiễn rơi đầu xuống đất, ngã quỵ dưới chân ngựa.