Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 36: Rẽ mây nhìn trời [thượng]



Ai nói phúc không tới hai lần, vừa trở lại kinh thành, ta nghe được tin tức Thố Tử La Kiệt và Thập Bát công chúa sắp thành thân.

Ngày ấy, sau khi Thố Tử La Kiệt tỉnh rượu, cũng có thể là chưa tỉnh hoàn
toàn, hoặc là vì yêu mà dũng khí trỗi dậy, cư nhiên chạy tới trước mặt
hoàng đế nói hắn đã cùng công chúa đính ước chung thân, cầu xin Hoàng
Thượng thành toàn. Kết quả đương nhiên là vì mạo phạm thánh giá mà bị
nhốt vào đại lao.

Thập Bát công chúa nghe được tin tức, quỳ
gối trước cửa Nguyên Ninh cung, lấy điều kiện sang Bắc Dục Quốc hòa thân để ép Thái Hậu thả La Kiệt. Đúng lúc này, Tĩnh Nam Hầu đã về hưu cùng
Thừa Lộ Đại Trưởng công chúa xuất đầu lộ diện, nói Thố Tử La Kiệt chính
là nghĩa tử của bọn họ, cũng xin Thái Hậu tứ hôn, gả Thập Bát công chúa
cho La Kiệt.

Thì ra, sự kiện hòa thân dưới sự an bài của lão công thân ái nhà ta đã được giải quyết viên mãn. Lăng Quốc lấy lý do Thập
Bát công chúa đã đính hôn cự tuyệt kế hoạch hòa thân của Bắc Dục Quốc,
nhưng vì bảo toàn tình hữu nghị, đệ đệ Thập Ngũ của Hoàng Thượng – Khánh Vương gia cũng chính là huynh trưởng đồng mẫu của Thập Bát công chúa sẽ cưới công chúa Bắc Dục Quốc làm Vương phi. Giữa vị trí làm muội phu và
nhạc phụ, quân chủ của Bắc Dục Quốc rốt cuộc cũng đưa ra quyết định chọn làm nhạc phụ. Đáng thương trứng gà Vương gia cứ như vậy mà mất đi thân
phận quý tộc độc thân.

Sự xuất hiện của phu thê Tĩnh Nam Hầu cũng là do Long đại tướng quân an bài, vì muốn ngăn chặn lời nói Thố Tử La
Kiệt không xứng với công chúa. Có điều hành động của đương sự hoàn toàn
nằm ngoài kế hoạch, nhưng cũng vì vậy mà khiến cho Thái Hậu thấy được
chân tình của bọn họ, hơn nữa Thừa Lộ Đại Trưởng công chúa tận tình
khuyên bảo, rốt cục Thái Hậu cũng gật đầu, chỉ là phải chờ sau khi Khánh Vương đón dâu.

Thập Bát công chúa mang theo La La và Kiệt Kiệt
đến xem Ngộ Không cùng Bát Giới của ta, nói chuyện trải qua mà vừa khóc
vừa cười, đâu còn bộ dạng công chúa cao quý. Hơn nữa nói đến chuyện La
Kiệt chạy tới cầu xin Hoàng Thượng ban hôn, lại vô cùng kích động, nói
khi đó cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Ta đối với kích
động thấy chết không sờn của nàng có chút kinh ngạc, so sánh với chuyện
oanh oanh liệt liệt của bọn họ, chuyện của ta và Long đại tướng quân có
vẻ bình thản hơn nhiều, lực cản lớn nhất chính là bản thân chúng ta,
không có cho ta cơ hội vì yêu mà điên cuồng. Cho dù có, ta cũng sẽ không nghĩ đến cái chết. Trước sau ta vẫn luôn cho rằng người sống ở trên đời này dù sao cũng phải sống thật tốt, cho dù mất đi ngươi yêu thương hay
người thân. Người yêu ngươi thật lòng tự nhiên sẽ hy vọng ngươi có thể
sống vui vẻ thoải mái, cũng chỉ có sống tốt, mới chính là thể hiện tình
yêu với những người yêu ngươi.

Khi nhìn thấy A Bích, phản ứng của Thập Bát công chúa đáng yêu giống hệt Thố Tử La Kiệt.

“Bộ dạng của con trai ngươi và Phi Ngọc ca ca thật giống nhau! A? Phụ thân
của nó, cũng chính là người ngươi nói, có phải cũng rất giống Phi Ngọc
ca ca hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Ta thuận miệng đáp trả, lại không biết những lời này lại mang đến tai bay vạ gió cho một người khác.

——— ———-

Mùa thu, tháng10, hồ ly đáng thương vẫn chưa thể trở về, đoàn đại biểu đang ở Bắc Dục Quốc đàm phán kinh thương lại thuận tiện làm đoàn đón dâu,
phải hai tháng nữa mới được về. Ta thật sự thương thay cho hắn, bởi vì
hắn không thấy được tiểu hồ ly của mình bước những bước đầu tiên, không
nghe được tiểu hồ ly nói câu đầu tiên. Long đại tướng quân lại nói hắn
bị trừng phạt đúng tội, hắn vẫn còn canh cánh chuyện hồ ly giúp ta tìm
nam nhân.

Về phần ta và Long đại tướng quân, rất kỳ quái, thế
nhưng cứ như là phu thê thành thân lâu năm, không thể nói là kính nhau
như khách, chỉ là càng ngày càng quen thuộc với sự tồn tại của nhau. Số
lần đại tướng quân ngủ lại cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí càng ngày càng không kiêng kị, đương nhiên là dưới sự đồng ý ngầm của ta.

Cho đến có một ngày, Lâm mụ – mẫu thân của A Nguyên, bị một “nam nhân lạ”
đột nhiên xuất hiện trong phòng ta dọa hôn mê, quản gia Tiểu Phùng cũng
vô cùng đau đớn, thẹn với sự dạy bảo cuả nghiêm phụ, bởi vì dưới sự lãnh đạo anh minh của hắn lại có cá lọt lưới.

Chỉ là Long đại tướng
quân đánh giá thấp phó dịch của Kim gia đã thành thói quen, tuy rằng mấy người bọn họ không hiểu rõ lắm hành vi của ta, nhưng không hẹn mà cùng
lựa chọn im lặng. Long đại tướng quân lại càng thêm không kiêng nể.

Hôm nay, hắn vừa bãi triều đã đến đây.

“Hôm nay thời tiết tốt, ta cũng không chuyện gì, chúng ta đi du hồ đi.”

Ta sửng sốt, lại lập tức hiểu được, hôm nay là ngày kỉ niệm hai mươi hai năm ta xuất hiện trên đời.

Từ khi trọng sinh đến thời đại này ta không tổ chức sinh nhật, bởi vì ở
đời trước ta đã trải qua hai chín cái sinh nhật, cho nên ta hạ quyết tâm phải đến sinh nhật thứ ba mươi ở đời này mới chúc mừng. Không ngờ hắn
lại có tâm như vậy, vậy thì phá lệ một lần đi.

——————-

Sắc thu ở Kính Thủy hồ là đẹp nhất. Lá cây chung quanh đều đổi thành màu
hồng, vàng, phản chiếu ở trong nước hồ trong xanh, trông rất bắt mắt.

Long đại tướng quân đã sớm bố trí một chiếc thuyền hoa, bên trong đặt rất
nhiều đồ ăn vặt và hoa quả tươi, điều này làm ta nhớ lại những buổi đi
du thuyền cùng với bạn bè ở kiếp trước, trong lòng càng thêm ấm áp.

Trên thuyền còn có một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, ta nhận ra được, chính là
người thường xuyên thay Long đại tướng quân đi đến Lãm Nguyệt sơn trang
tặng đồ.

A Bích chưa từng ngồi thuyền, cho nên đối với mọi thứ
trên thuyền vô cùng ngạc nhiên, ở trong khoang thuyền chạy tới chạy lui, thoáng cái đã đến đuôi thuyền cùng thuyền phu đẩy mái chèo, chốc lát
lại ghé vào lan can đầu thuyền xem cá trong hồ.

Ta lo một mình
Thúy Vi không trông được nó, muốn mang nó theo bên người, đại tướng quân lại nói với ta: “Không sao đâu, còn có Dạ Ảnh nữa.”

Sau đó kéo tay ta đi đến bên cửa sổ, song song ngồi xuống.

Hiện tại đúng là thời điểm thích hợp để đi du thuyền, trên Kính Thủy hồ
không thiếu du thuyền, có thuyền hoa sang trọng của quan to quý nhân,
cũng có thuyền nhỏ của dân chúng bình thường, thuyền tới thuyền lui, khó tránh mọi người không nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên ta và hắn
công khai ở cùng một chỗ, trong lòng lại có chút sợ hãi bị phát hiện, có điều nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, nắm bàn tay ấm áp của hắn, tâm tình ta cũng dần dần bình tĩnh lại, sau đó cũng dần lớn mật hơn.

Ta
dám tựa vào lòng hắn, để cho tay hắn ôm lấy ta, thoải mái giống như khi
nằm ở trên giường thượng. Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ ta là
nữ tử không đứng đắn.

Đại tướng quân lại không có phản ứng gì đặc biệt cả, mặc ta làm gì thì làm. Thầm nghĩ, không hổ là lão thủ tình
trường, lại cảm thấy không thoải mái.

“Trước kia có phải thường xuyên ôm mỹ nữ trong ngực hay không?”

“Thường xuyên? Nàng cho là ôm mỹ nữ như vậy rất thoải mái sao?”

“Hừ, có lẽ chàng là thích tự mình chuốc khổ.”

“Ai, trước kia chắc chắn không thích, nhưng hiện tại có khổ cũng không nói nên lời.”

Trong lòng ta vui vẻ, càng dựa vào ngực hắn.

Đang nằm, lại cảm thấy hắn đang làm gì ở trên tóc ta, thuận tay sờ sờ, trên
đầu nhiều thêm một cây trâm cài. Biết là hắn cài vào, cho nên không đành lòng tháo xuống, vươn đầu nhìn xuống mặt nước, mơ hồ có thể thấy được
một cây phượng trâm tinh xảo.

“Thích không?” Hắn ôm ta, ở sau tai nhẹ nhàng hỏi.

Ta đương nhiên thích, lại cố ý không đáp, “Sao lại muốn tặng quà sinh nhật cho ta?”

“Khi sinh nhật A Bích đã nghĩ đến, nhưng vì sao nàng lại không tổ chức sinh nhật cho mình? Như vật không phải ủy khuất sao.”

“Sao phải nhắc nhở chính mình vừa già thêm một tuổi.”

“Ha ha, nữ nhân các nàng đúng là……”

“Các nàng? Còn ai nữa?”

“Trước đó vài ngày là sinh nhật của mẫu thân ta, phụ thân vì muốn lấy lòng
người mà chuẩn bị thọ yến, không ngờ mẫu thân ta lại khóc, nói phụ thân
chê người già đi, cố ý nhắc nhở.”

“Ha ha! Tĩnh Nam Hầu nhất định là đắc tội Đại Trưởng công chúa chỗ nào rồi.”

Hắn không nói gì, chỉ cười. Cười trong chốc lát, lại hỏi: “Không phải nàng
nói sinh nhật phải ước nguyện sao, hôm nay ước nguyện cái gì?”

“Phải ước nguyện trước khi ăn bánh sinh nhật, hơn nữa không thể nói, nói ra sẽ không linh.”

“Làm sao có thể? Nói ra ta nhất định sẽ giúp nàng thực hiện.”

Lòng ta lại ấm áp, có những lời này của hắn, mặc kệ là thật long hay chỉ là
lời ngon tiếng ngọt, ta đều cảm thấy đủ, hạnh phúc thật sự dễ dàng khiến cho người ta thỏa mãn.

Ta rời khỏi vòng tay của hắn, xoay người, đối mặt với hắn, “Ta có một tâm nguyện nho nhỏ, không biết đại tướng
quân có thể giúp Đa Đa được như ý hay không?”

“Sao lại gọi là đại tướng quân rồi. Nàng nói xem, là tâm nguyện gì?”

“Điều lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ đến

Chính là cùng chàng từ từ trở nên già đi

Cùng nhau góp nhặt từng chút niềm vui

Để sau này khi ngồi lại bên nhau cùng ngẫm lại;

Điều lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ đến

Chính là cùng chàng từ từ trở nên già đi

Cho đến tận khi chúng ta không thể đi đến nơi nào được nữa

Lúc đó chàng vẫn coi em như bảo bối trong vòng tay chàng”

Đúng vậy, vừa hát cho hắn nghe “chuyện lãng mạn nhất”* của Triệu Vinh Hoa.

*Điều lãng mạn nhất: nhạc phim “Đời sống chợ đêm” do Triệu Vinh Hoa thể hiện. Đoạn trên đây là phần điệp khúc của bài.

Nói cũng lạ, ta và hắn quen biết có thể coi là kinh thế hãi tục, nhưng từ
sau khi hiểu nhau, tất cả lại giống như nước đổ ra sông. Giống như tự
nhiên.

Hắn hỏi ta có tâm nguyện gì, trong đầu ta lại hiện ra hình ảnh có thể cùng hắn ngồi ôm nhau đến già như thế, cho nên mới mượn lời
của “chuyện lãng mạn nhất”. Đáng tiếc ta chỉ nhớ phần điệp khúc, cho nên hơi buồn bực.

Long đại tướng quân nghe ta hát, ánh mắt từ kinh ngạc đến ngạc nhiên, lại từ ngạc nhiên đến vui mừng.

Hát xong rồi, hai người đều không nói lời nào, trong không khí tràn ra ngọt vị, tiếng cười đùa của A Bích ở xa xa cũng nghe không thấy, đúng là
thời điểm lãng mạn nhất……

Nhưng vì sao trên đời này vẫn có loại người không thức thời!

“Long Phi Ngọc ngươi được lắm! Còn thật sự cho rằng ngươi sắp biến thành lão
hòa thượng rồi chứ, thì ra lại trốn ở chỗ này thâu hương thiết ngọc*!”

*Thâu hương thiết ngọc: nghĩa đen là trộm ngọc cướp hương, hiểu nôm na là dan díu với mỹ nhân.

Người tới nhất định rất thân thiết với đại tướng quân, bởi vì hắn đã từ trong lãng mạn tỉnh táo lại, đứng dậy nghênh đón, đương nhiên, hắn không
buông tay ra.

Đi đến đầu thuyền, nhìn về phía đối diện, là một
thuyền hoa vô cùng lớn và xa hoa, đầu thuyền cả nam lẫn nữ đứng một
đoàn, người mở miệng đánh trận đầu kia chính là kỳ đà cản mũi đứng ngay
đầu tiên.

Trách không được kỳ đà cản mũi, thì ra là trứng gà
Vương gia. Đợi hắn thấy rõ Long đại tướng quân thâu là hương gì, thiết
là ngọc gì, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà.

“Đây không phải Kim cô nương sao?”

Nói chuyện là Cam Thảo Trạng nguyên. Đúng rồi, Trạng Nguyên năm nay họ Cam
tên Thảo, nghe nói trong nhà bán thuốc. Bên cạnh Cam Thảo Trạng nguyên
cũng là người quen, chính là Tiểu Chu thám hoa năm đó, cũng là mối tình
đầu của ta.

Mọi người ở đây đều bị phối hợp của ta cùng Long đại
tướng quân khiến cho chấn động. Có lẽ là để dịu đi không khí, Cam Thảo
Trạng nguyên giúp ta giới thiệu.

“Kim cô nương, vị này là lễ bộ thị lang Chu đại nhân; Chu đại nhân, Kim cô nương là lão bản của Đa Đa Dược Thiện phường.”

Thì ra nhiều như vậy năm, chức vị của hắn vẫn không có thay đổi.

“Ta và Kim cô nương là người quen cũ, nhưng thực sự không biết thì ra Long đại tướng quân cũng rất quen thuộc với Kim cô nương.”

Trong lời nói của hắn ẩn dấu ghen tỵ sâu sắc, tất nhiên không phải bởi vì ta, cho dù ta không hóa trang thì diện mạo vẫn không thể sánh bằng Thư Vân, hắn ghen tỵ chính là Long đại tướng quân, tuy rằng hắn là thám hoa tiền nhiệm, con rể của tướng phủ, nhưng không cần biết là thực lực hay là
nhân khí, hắn đều không so được với Long đại tướng quân.

“Đúng thế, Phi Ngọc và Kim lão bản rất thân quen sao?”

Trứng gà Vương gia cũng tỉnh lại, ngu ngốc hỏi thăm, nhưng thấy hắn vẫn còn
nhớ chuyện gọi ta là “lão bản”, ta quyết định tha thứ hắn.

Lão
công thân ái của ta sẽ trả lời vấn đề này như thế nào đây? Lão công thân ái nhà ta chỉ lạnh lùng nói: “Đúng vậy, rất thân thuộc.”

“Quần
Phương bái kiến đại tướng quân, ngưỡng mộ uy danh của đại tướng quân đã
lâu, hôm nay gặp mặt, đúng là phúc khí của thiếp thân.” Đây chính là
giọng nói lanh lảnh thánh thót như chim oanh yến mà trong sách hay viết.

“Quần Phương cô nương nói sai rồi, đây không phải bởi phúc khí của ngươi, là
chúng ta nhờ vào phúc khí của Vương gia. Long đại tướng quân đúng là
không phải người dễ gặp mặt.”

Tiểu Chu thám hoa đúng là lòng dạ hẹp hòi giống Chu đô đốc.

“Là Quần Phương sai lầm, xin Vương gia thứ tội.”

“Ha ha, Quần Phương có tội gì, Chu đại nhân quá lời.” Có mỹ nhân thần phục, trứng gà Vương gia vui vẻ không ngừng, “Phi Ngọc, vị này chính là Quần
Phương cô nương của Lâm Xuân các, cũng là người ngưỡng mộ Phi Ngọc.”

“Vương gia lại chê cười Quần Phương rồi.” Lại một tiếng hờn dỗi.

Quần Phương! Thì ra đây là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nhìn qua chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người mặc dù không yêu mị như Linh Lung, nhưng cũng yểu điệu quyến rũ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, so với
Tô Đại mỹ nhân cũng không kém, hơn nữa trong bảy phần thanh thuần lại
mang theo ba phần quyến rũ, so với vẻ xinh đẹp của Linh Lung càng khiến
người ta mê muội hơn.

Chính là cặp mắt to ngập nước của nàng vì
sao phải nhìn về phía lão công thân ái của ta, lại còn ẩn chứa vài phần
ngượng ngùng, vài phần nhiệt tình, vài phần khiêu khích.

Vốn đang có chút thương tiếc nàng còn tuổi nhỏ lại rơi vào nơi phong trần, nhưng hiện tại trong lòng ta chỉ muốn kêu to: “Nhắm mắt chó của ngươi lại!”
Ta không muốn vũ nhục hồ ly.

Long đại tướng quân cười nhẹ với nàng, xem như chào hỏi.

Dám cười với nàng! Ta âm thầm bấm vào tay hắn một cái.

“Kim cô nương vừa rồi hát khúc gì? Cam mỗ lần đầu tiên nghe thấy.”

Cam Thảo Trạng nguyên dường như lo lắng ta bị bỏ quên, ta cảm kích cười với hắn, lập tức lòng bàn tay lại truyền đến đau đớn.

“Làn điệu Kim cô nương hát rất thú vị, chỉ là giọng hát…… Kim cô nương đừng
trách, so với Quần Phương cô nương vẫn kém một chút.”

Ta nhe răng trợn mắt cười với Chu thám hoa một cái, đồng thời trong lòng hát vang: “Heo, trên mũi của ngươi có hai cái lỗ!”

“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay vẫn chưa được nghe Quần Phương cô nương hát đâu, Phi Ngọc ngươi cũng đến đây đi. Quần Phương xướng khúc quả nhiên là say mê ba ngày không dứt ra được.” Trứng gà Vương gia dường như chỉ sợ
thiên hạ không loạn.

“Ha ha, si mê ba ngày không dứt, ta và đại
tướng quân vẫn nên để hai ngày nữa mới đến nghe thôi, đến lúc đó mới
thanh tĩnh một chút, vừa vặn có thể tinh tế thưởng thức.” Muốn coi ta là người vô hình sao, không có cửa đâu!

Trong mắt Quần Phương rõ ràng hiện lên chút không vui.

“Nghe nói Linh Lung tỷ tỷ ở Tầm Phương uyển là hồng nhan tri kỷ của đại tướng quân, nói vậy đại tướng quân đã thưởng thức qua tài nghệ của Linh Lung
tỷ tỷ, chút tài mọn của Quần Phương đúng là không để được vào mắt đại
tướng quân.”

Tiểu nha đầu muốn châm ngòi ly gián đây mà.

“Cô nương đa tâm rồi. Phi Ngọc sớm nghe Vương gia nói tài nghệ của cô nương xuất chúng, so với Linh Lung thì mỗi người mỗi vẻ, chỉ là Phi Ngọc thật sự bận rộn, chỉ sợ không rảnh thưởng thức ca nghệ của cô nương.”

“Bận rộn? Ngươi bận việc gì?” Trứng gà Vương gia rất kỳ quái.

Ta cũng kỳ quái, ngươi bận còn mang ta đi du hồ?

“Ha ha,” Long đại tướng quân buông tay ta ra, đổi thành tư thế ôm thắt lưng,“Ta bận cùng mỹ nhân du hồ.”

“Mỹ nhân? Nàng?”

Bây giờ, không chỉ trứng gà Vương gia, miệng những người khác cũng có thể nhét trứng gà rồi.

Ta duỗi thẳng sống lưng.

Kinh ngạc nửa ngày, Quần Phương đột nhiên cười quyến rũ, “Đại tướng quân thực biết nói đùa.”

Phi! Nữ nhân vô liên sỉ này! Quả nhiên là so với sóng trước còn dài hơn! Ta quyết định, về sau gọi nàng là Tiện Áp Quần Phương.

Đang nghĩ tới phải đả kích nàng như thế nào, thì đại hiệp khách vô cùng đáng yêu, vô cùng anh dũng nhà ta — A Bích lên sàn!

“Miêu Mễ! Miêu Mễ! A Bích bắt được cá!”

Trong tay A Bích cầm một con cá nhỏ đang ra sức vặn vẹo, giơ ra trước mặt chúng ta.

“Đại tướng quân! Là A Bích tự mình bắt!”

Ta vỗ đầu của nó, “Cái gì mà tướng quân! Gọi phụ thân!”

A Bích phản ứng rất nhanh, dưới sự cưỡng bức của ta lập tức kêu to: “Đại tướng quân phụ thân!”

“Phi, Phi Ngọc, đây, đây là……” Trứng gà Vương gia nói không nên lời.

Lão công thân ái nhà ta lại lành lạnh cười,“Con trai ta.”

Mọi người còn không kịp kinh ngạc, cá trong tay A Bích đột nhiên bật ra,
thoát khỏi bàn tay nhỏ của A Bích, nhảy về phía đầu thuyền đối diện,
“bạch bạch” một tiếng, nặng nề đánh vào bộ ngực sữa của Tiện Áp Quần
Phương.

“A!”

Không biết là bị con cá làm bất ngờ, hay là
bị cảnh tượng một nhà thân thiết của Long đại tướng quân dọa sợ, một
tiếng thét chói tai, Tiện Áp Quần Phương lộn ngược ra sau, dùng một
đường cong hoàn mỹ tiến vào trong hồ nước.

Trong lúc nhất thời,
tiếng quát to, bắt cá bắt cá, cứu người cứu người, loạn thành một đoàn.
May mắn nhiều người lực lượng lớn, Tiện Áp Quần Phương rất nhanh được mò lên, thật giống như gà nhúng nước, mỹ mạo yêu kiều gì cũng không còn.

Thấy nàng không có việc gì, Long đại tướng quân mở miệng,“Nếu Vương gia còn bận việc, Phi Ngọc cáo lui trước.”

Nói xong ý bảo thuyền phu rời đi.

“Phi Ngọc, ngươi……”

“Đúng rồi, hôm nay Thái Hậu còn hỏi đến chuyện hôn sự của Vương gia, có cần Phi Ngọc truyền tin cho ngài không.”

“Ngươi, ngươi, ngươi!”

Trứng gà Vương gia tức giận nhất chính là chuyện bị Hoàng Thượng và đại tướng quân liên thủ bán đứng, nghe xong lời này giơ chân lên, đáng tiếc
thuyền hoa của chúng ta đã đi xa.

Nhìn thấy bộ dáng người ta tức đến nổ phổi quả nhiên thật vui vẻ, sinh nhật hôm nay cũng quá thú vị rồi.

“Trứng gà nấu chín còn không thể ăn đến miệng, nàng vui vẻ như vậy, hay là lại coi trọng quả trứng chim cút nào rồi?” Long đại tướng quân trêu ghẹo
ta.

“Cần gì trứng chim chút chứ? Ta đã có trứng khủng long rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.