Hôm nay chủ nhật, bốn đứa tụi nó hẹn nhau đến Smile ngồi tám đủ thứ
chuyện trên đời nào là chuyện vặt vãnh ở lớp, nào là kể về chuyện tình
yêu nhưng chuyện chính vẫn là nói xấu bốn tên bạn trai. Như nhớ ra điều
gì đó Linh hỏi Vy.- Ê hôm bữa anh Nam tặng gì cho mày thế?
Nhắc tới Vy liền hí hửng khoe.
– Cái gối cặp ấy có thêu tên của tao và anh ấy luôn!
Quỳnh Anh khuấy cốc trà sữa buông một câu.
– Anh ấy chu đáo vậy á! Về em phải xử đẹp cho coi, có bao giờ anh ấy tặng quà gì tử tế cho em đâu!
Nó phụ họa thêm.
– Vậy là anh Nam bị con Vy bỏ bùa nên đổi tính nết.
Câu nói làm Linh và Quỳnh Anh phá lên cười, Vy nhìn nó lườm lườm lên tiếng bênh vực người yêu.
– Mày đứng có nói tao và người yêu tao như vậy nghe chưa.
– Đấy bênh rồi kìa! Sau này chị khuyên em nếu mà nó có về làm chị dâu thì em nên dọn ra ngoài đi Quỳnh Anh.
Linh quay sang ra chiều khuyên bảo Quỳnh Anh, nó thắc mắc hỏi.
– Sao phải dọn?
– Thì ở đó bị con này với anh Nam ức hiếp cho coi! Kẻ hát người bè, phu xướng phụ tùy mà sao Quỳnh Anh chịu nổi.
Nghe Linh diễn giải cả Nó và Quỳnh Anh gật đầu đồng tình, Vy muốn bốc hỏa ba người bọn họ là đang hợp sức lại đấu với nhỏ đấy mà, thấy ghét. Nó vỗ
vai Quỳnh Anh.
– Về ở với chị cũng được.
Ai dè lòng tốt của nó bị nói lại đến ngượng mặt.
– Em sang lại phá vỡ bầu không khí lãng mạn của anh chị thì chết mất, em vẫn là nên đi theo tiếng gọi của tình yêu thì tốt hơn.
Cuộc trò chuyện trở thành cuộc tỉ thí xem đứa nào nhanh miệng hơn rồi, nói một lúc Vy chợt reo lên.
– Ấy, hôm nay ngày mấy?
– 27 đấy, sao vậy?? – Linh nhìn Vy thắc mắc.
Vy nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm nói.
– Hôm trước tao có đặt 8 vé đi xem Đại nhạc hội cho nhóm, hôm nay có nè, may quá tưởng qua rồi chứ!
– CÁI GÌ?? ĐẠI NHẠC HỘI Á?
Ba đứa kia mắt mở to đồng thanh, Vy hết hồn lấy tay vuốt tim, ba đứa này làm gì phản ứng dữ vậy chứ? Vy gật đầu nói.
– Ừ đúng rồi, có mấy nhóm tụi mày mê nữa đó.
– AAAAAAA… VUI QUÁAAAAA!!!!
Ba đứa nó lại hét lên ôm nhau cười như điên, mọi người có mặt trong quán
đều nhìn tụi nó như ba đứa mới trốn từ Biên Hòa về thôi, Vy bịt tai lại
đề phòng thủng tai, biết bọn nó mê rồi nhưng có cần nổi điên giữa thanh
thiên bạch nhật vậy không thật là.
– Đồng bào… bình tĩnh!!!
Vy giơ tay lên ra hiệu Stop bọn kia mới chịu ngồi yên nhưng mà miệng vẫn nói.
– Tao phải gọi cho Tuấn ngay! – Linh móc điện thoại ấn số gọi cho Tuấn,
hẹn cậu 8h tối nay đến đón không những thế cô nàng còn nhắc đi nhắc lại
cậu không được quên, nếu đến trễ thì từ mặt luôn
Đến lượt
Quỳnh Anh cũng gọi điện dặn dò Hoàng, Vy và Nó ngồi ngậm ống hút trà sữa nhìn hai đứa kia thao thao bất tuyệt, Vy đã hẹn Nam từ trước rồi nên
không lo, còn Nó tí về nói với Hắn một câu là đi được ngay ấy mà.
Bốn đứa ngồi nói chuyện một lúc thì rủ nhau đi shopping chuẩn bị quần áo
cho buổi đi chơi tối nay, bước vào trung tâm C- Max đã thu hút mọi ánh
nhìn của mọi người, bốn đứa đi thành hàng ngang ngẩng cao đầu tiến về
phía trước nụ cười không ngớt trên môi. Đến lầu hai, mỗi đứa một hướng
chạy đi lựa đồ cho mình, Linh thì đi mua áo, Quỳnh Anh thì chạy đến chỗ
trưng đủ loại váy, Vy và Nó nhắm thẳng đến chỗ bán quần mà chạy, ngắm
tới ngắm lui nó lựa được cái quần jean mài rách màu xám bèn bay cái vèo
tới nói với chị bán hàng, ai dè….
– Em lấy cái quần đó!
Nó nóng hết cả đầu quay mặt sang đã thấy Vy cười hả hê lắm, tức dễ sợ chắc nhỏ canh me nó từ nãy đến giờ đây mà.
– Mày đừng có kiếm chuyện tao nhá!
Giơ nắm đấm lên đe dọa Vy, rồi nó nhào tới giật lại cái quần mang vào phòng thử luôn, Vy í ới gọi theo.
– Ê Ê con này!
Trong lúc chờ nó thử đồ Vy cũng đã lựa được cái quần jean short màu trắng khá đẹp, quần này mà mặc với áo sơ mi màu xanh ngọc mà nhỏ mới mua là quá
hợp rồi. Nó bước ra, Vy đã khen lấy khen để.
– Đẹp quá vậy! biết thế tao không nhường cho mày đâu, tối nay mặc quần này với cái áo thun free size hôm trước mày mua đấy.
– Ok, mày vào thử đi!
Nó đẩy Vy vào trong còn mình đi qua đi lại chợt nhìn sang cửa hàng đối
diện có một cái áo sơ mi rất đẹp cũng màu xám luôn thế là nó vội vàng
đẩy cửa chạy sang đấy. Sau khi xem xét về kích cỡ kiểu dáng nó rút ví
thanh toán, xách cái áo ra khỏi đấy liền rất vui vẻ, valentine lần trước nó vẫn chưa tặng hắn món quà nào ra hồn cả coi như lần này đền bù vậy.
Vy đã thanh toán xong cả 2 cái quần của nhỏ và của nó luôn, thấy nó cứ
đứng cười mãi nhỏ Vy đến vỗ một cái bốp.
– Con điên!
– Ui da.. đau con quỷ!
Nó giật mình quát Vy một cái, cãi nhau một xíu mới chịu rời khỏi, xuống tầng 1 đã thấy Linh và Quỳnh Anh đứng đợi ở cửa.
– Lâu vậy? Tao với Quỳnh Anh xuống từ nãy giờ rồi!
– Tại nó kìa! – Vy chỉ thẳng vào mặt nó.
– Ê sao lại tại tao??? – Nó hất mặt hỏi lại Vy.
– Mày lo đứng tương tư mơ mộng về anh người yêu ở nhà không à!
Vy nhún vai nói, Linh và Quỳnh Anh tủm tỉm cười, Nó chối bay chối biến.
– Không có à nha!
– Tao chắc chắn có. – Vy khẳng định.
– Mày…..
– Thôi đi về hai đứa bây làm người ta bu lại nhìn kìa!
Linh can ngăn kéo Nó còn Quỳnh Anh kéo Vy rời khỏi đấy. Nó từ chối lời đề
nghị đưa về nhà của ba đứa kia, tự mình bắt xe bus, lâu lắm rồi nó không đi xe bus cảm giác có hơi khác lạ một chút, nhìn xuống dòng người hối
hả dưới kia nó thở than, đường dù rộng biển người dù mênh mông nhưng sao ở một khoảnh khắc nào đó vẫn thấy bản thân mình cô đơn nhỏ bé biết
nhường nào. Gạt những dòng suy nghĩ vẫn vơ nó cắm tai nghe ra lục tìm
trong zing mp3 một bản nhạc gì đó hay ho, ngón tay nó lướt trên điện
thoại chợt thấy một playlist có cái tên ” Our Love” khác với những cái
trước đó mà nó đã tạo, nhấp vào có rất nhiều bài hát mà nó thích và cả
những bài hát mà hắn thích nữa, rồi nó biết ai tạo ra cái playlist này
rồi, nhấp vào bản nhạc quen thuộc nó khẽ nhắm mắt lại chìm vào giai điệu bài hát. Xe bus chợt dừng lại có lẽ là tới bến để rước khách, một dáng
người con trai ngồi xuống cạnh nó, xe chạy, nó đã chìm vào giấc ngủ từ
bao giờ đầu nghiêng nghiêng và rồi dựa hẳn vào vai người con trai ấy.
Chàng trai ở bên cạnh khẽ vuốt mái tóc suôn mượt ấy, mái tóc có mùi thơm nhè
nhẹ phảng phất như chất nghiện đối với cậu chỉ muốn ở bên cạnh cô gái
này mãi để hít hà mùi hương ấy, khuôn mặt này đã quá lâu rồi cậu không
được nhìn ngắm kĩ bây giờ có dịp nhìn cậu mới phát hiện nó đã béo hơn
xưa một chút rồi, đôi má ửng hồng ấy có hơi chút mủm mỉm hơn ngày xưa
và… đáng yêu hơn ngày xưa. Nó ngủ còn cậu ở yên bên cạnh chỉ để ngắm
nhìn………
Xe dừng lại ở bến cuối cùng, bác tài xế lớn tiếng gọi.
– Này cô cậu kia xuống xe đi, hết chuyến rồi!
Tiếng gọi đủ lớn làm nó choàng tỉnh, dụi mắt một cái nó giật mình nhìn người
ngồi bên cạnh mình với ánh mắt hơi ngạc nhiên, là Quân.
– Anh ngồi ở đây từ bao giờ thế?
– 1 tiếng trước!
– Sao?
Nó hỏi cậu rồi vội nhìn đồng hồ đã xế chiều rồi ư, nó đã ngủ hơn 1 tiếng
trên xe vậy bây giờ chắc hẳn nó đang ở một nơi nào đó cách xa nhà đến cả 5 chuyến xe bus, trời ơi sao nó có thể ngủ quên đến từng ấy nhỉ? Xuống
xe nó nhìn sang Quân với vẻ mặt không thể nào thảm hơn, Quân đủ thông
minh để biết được bây giờ trong cái đầu bé xíu kia nghĩ gì…. nó là
đang sợ không biết phải về nhà bằng cách nào đây mà.
– Không cần nhăn nhó thế đâu để anh chở em về!
– Xe anh ở đâu mà đòi đưa em về?
Đúng là Quân đi xe bus với nó cơ mà làm sao có xe để đưa nó về, cái này lạ à nha! Quân cười một cái móc điện thoại ra gọi cho ai đó, cậu tắt máy nó
lại thắc mắc.
– Anh gọi cho ai vậy?
– Gọi cho tài xế mang xe đến, chứ không gọi làm sao có xe chở em về?
Nghe vậy nó xua tay.
– Thôi như vậy phiền lắm để em tự về!
Quân cười tinh ranh.
– Nói cho anh nghe em định về bằng cách nào?
– Em… em..
Nó ấp úng đúng thật nó chẳng biết mình phải về bằng cách nào nữa, xe bus
thì hết chuyến rồi, mà ở đây là đâu thế nhỉ? Nhìn ngó xung quanh nó mới
nhận ra từ đây về tới nhà phải mất 10km nữa, xa như vậy không thể đi bộ
là chắc rồi, không còn cách nào khác nó đành thú nhận với Quân.
– Thật ra em cũng không biết!
Cậu vỗ nhẹ vào đầu nó nói.
– Trong khi chờ xe đến đi dạo 1 vòng với anh nhé!
Suy nghĩ một lúc nó đành gật đầu, đi dạo với Quân 1 xíu chắc cũng không tính là vi phạm thỏa thuận yêu đương ấy đâu nhỉ?
Hai người đi bộ ra bờ hồ cạnh đó, Quân chỉ tay vào băng ghế đá nó bèn ngồi
xuống cậu cũng ngồi bên cạnh, im lặng một lúc Quân hỏi.
– Em hạnh phúc chứ?
– Dạ? – Nó nghe không rõ bèn hỏi lại, Quân lại nói câu khác.
– Anh hỏi em và Huy thế nào rồi?
Nó tủm tỉm nói với vẻ ngượng ngùng.
– Cũng bình thường thôi anh!
Quân nhìn ra bờ hồ phẳng lặng buông tiếng hỏi.
– Giờ em đã cảm nhận được cậu ấy yêu em chưa?
Nhắc một hòn đá nhỏ dưới chân ném xuống mặt hồ nó từ từ nói.
– Câu nói ngày hôm đó là anh ám chỉ em hãy dùng trái tim để cảm nhận chứ đừng tin vào những gì đã nhìn thấy đúng không?
– Ừ, cậu ấy rất yêu em, anh đã nhìn ra từ lâu rồi chỉ là cô bé ngốc như em lại không nhìn ra thôi!
Nó nhìn Quân nở một nụ cười nhẹ.
– Giờ em đã cảm nhận được rồi… và em đang rất hạnh phúc!
Cậu tự nhiên lại cảm thấy đau nhói vì nụ cười này của nó, nụ cười này nói
cho cậu biết giữa nó và cậu có một hàng rào chắn ngang vững chắc mà
chẳng bao giờ có thể phá vỡ được. Sao cậu lại nghĩ thế nữa rồi, đã luôn
muốn nó hạnh phúc vậy tại sao khi nó hạnh phúc cậu lại nghĩ vẩn vơ,
không được cậu phải dẹp bỏ những ý nghĩ về nó đi thôi, xa quá rồi… nó
và cậu xa quá rồi, cậu cũng sắp đính hôn với Mỹ Linh có lẽ từ nay sẽ
không gặp nó nữa, sẽ không để tình trạng này tiếp diễn, sẽ không vì quá
nhớ thương mà chạy ngay đến bên cạnh nó chỉ để ngắm nhìn, nụ cười này
vốn dĩ không thuộc về cậu.
– Ừ, thôi để anh đưa em về!
Nhìn đồng hồ cũng đã trễ, nó gật đầu ra xe….. Về đến cửa nhà nó bước xuống vẫy tay chào tạm biệt cậu nhưng đâu biết rằng ở trên lầu đang có ánh
mắt lạnh băng nhìn xuống.
Trước khi đi Quân nói.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, em phải biết chăm sóc cho bản thân, đừng có mãi hậu đậu như thế! Thôi anh về đây!
Nhìn theo bóng của chiếc xe càng ngày càng xa dẫn nó khó hiểu Quân hôm nay lạ thật?
” Nhi à em hạnh phúc nhé, anh không hối hận vì đã yêu em, ít ra trong
ngần ấy thời gian anh đã biết thế nào là vui vẻ vì một người, thế nào là yêu một người, chỉ trách rằng anh và em lại chẳng có duyên phận, chúng
ta chỉ có thể đến đây thôi….. tạm biệt người con gái anh yêu..”
Đẩy cửa vào nhà nó í ới gọi.
– Anh! Em về rồi đây!
Không có tiếng trả lời nó bèn chạy lên phòng gõ cửa, nó biết hắn đã về vì
chậu Bạch Thiên Hương ở phòng khách vừa được ai đó tưới nước xong, nhưng sao gọi hắn lại không trả lời nó nhỉ? Chẳng lẽ mệt quá nên ngủ rồi.
Đứng trước cửa phòng nó gõ cửa.
– Huy, anh có ở trong đấy không?
Không gian vẫn yên ắng, nó lại gọi.
– Huy à! Mở cửa cho em.
– Anh không mở em tự vào đấy!
Nó mở cửa đi vào, mọi thứ trong phòng đều im ắng, nhìn xuống giường thấy hắn đang nằm hai mắt nhắm hờ, nó đến bên cạnh hỏi.
– Anh ở trong này mà sao không trả lời em?
Giọng nói trầm cất lên.
– Em ra ngoài!
Chất giọng này làm nó ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi hắn không dùng chất giọng này nói chuyện với nó sao hôm nay lại như vậy?
– Hơ… anh bị làm sao thế? Sốt à, dám đuổi em!
– Ra ngoài!
Hắn gằn giọng mở mắt ra nhìn nó, ánh mắt này sao lạnh thế này…. nó không hỏi nữa giận dỗi trở về phòng.
Cánh cửa đóng lại điện thoại trên bàn sáng nhấp nháy kêu 1 tiếng ting, Hắn
quơ vội mở ra xem, lại là tin nhắn mới, số điện thoại mà lúc chiều đã
gửi tin nhắn sang cho hắn
– ” Thế nào? Anh đã tin những tấm ảnh đó là thật chưa? Haha…. cô người yêu của anh bắt cá hai tay rồi!”
Chiếc điện thoại bị hắn ném xuống giường, gương mặt hắn đanh lại. Nó lại chẳng giữ lời…….
Trở về phòng, nó đóng xầm cửa lại úp đầu xuống gối hét lớn.
– AAAAAAAAAAAAA
– ĐÁNG GHÉT!!!! EM ĐÃ LÀM GÌ SAI ĐÂU CHỨ!!!
Điện thoại reo lên, nó bực bội ấn nút nghe, tiếng Vy thúc giục trong điện thoại.
– ” Này! Mày chuẩn bị hết chưa đấy, 8h là bắt đầu đấy, 7h đi là vừa… mà vé của mày và Huy tao đưa rồi nhé! Chia nhau từng cặp mà đi đấy!”
– Biết rồi, nói mãi!
Nó lèm bèm vào điện thoại.
– ” Hơ… con kia tao có lòng tốt nhắc mày mà, giờ thì mặc xác mày nhé! Cúp máy đây.. Hứ !!”
Tiếng tút tút vang bên tai, nó vứt điện thoại sang 1 bên, rốt cuộc thì hắn bị làm sao vậy chứ?? Suy nghĩ một lát nó đứng lên vào phòng tắm rửa và
sửa soạn chuẩn bị đi xem buổi biểu diễn.
Mọi thứ xong xui nó đeo túi xách mở cửa đến trước cửa phòng hắn, đi qua đi lại cuối cùng nó lấy hết can đảm lên tiếng.
– Em đi xem ca nhạc đấy, anh đi cùng em không?
Vẫn không có tiếng trả lời nó bực bội xông thẳng vào trong đến bên giường giật cái chăn trên người hắn ra nói.
– Ngồi dậy nói chuyện với em ngay!
Hắn bị nó giật chăn đành ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường không nhìn mặt nó, hành động này làm nó tức lắm có chết cũng phải rõ nguyên do chứ, có cái kiểu im hơi lặng tiếng như hắn không?
– Nói đi, anh như vậy là sao?
– Chẳng sao cả! Em đi đi.
Nó là đứa rất nóng tính và ít khi hạ mình như vậy mặc dù nó không biết
mình sai ở đâu cả nhưng nó cũng cố gắng nói chuyện đàng hoàng rồi vậy mà hắn nhìn thấy nó là đuổi như đuổi tà ấy, tức lắm!
– Được, là anh đuổi em đấy, em đi ngay đây, nếu em có lạc có chết anh cũng đừng quan tâm.
Nói xong nó vùng vằng đi ra khỏi phòng, cánh cửa đóng xầm lại, hắn đi ra
cửa sổ nhìn xuống dưới thấy nó mở cổng đi thẳng một nước một ,hình như
có vẻ giận lắm. Nhìn tấm vé trên bàn mà lúc nãy nó bỏ lại ,hắn lắc đầu
bước tới cầm lên đọc, từ đây ra đến chỗ đấy cũng không gần nó cứ định đi bộ sao? Trong lòng hắn có một chút lo lắng nhưng mà lại gạt phắc đi,
nhớ lại tin nhắn lúc chiều cùng với tấm ảnh Quân vuốt tóc nó trên xe bus và tấm ảnh nó ngồi nói chuyện cùng cậu ta mà lòng khó chịu.
Một mình thả bộ trên đường nó lèm bèm chửi rủa hắn, đi hoài đi mãi nó không nhận ra rằng bản thân đang đi ngược hướng đến khi chân quá mỏi nó mới
dừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh mới thấy hoảng loạn, nó đang đi đâu
thế này?
Đứng giữa ngã tư nó cố gắng nhớ xem bản thân
đã đi từ hướng nào nhưng lại không nhớ ra, tự trách bản thân sao lại vô ý như thế bây giờ làm sao về đây, đồng hồ trên tay đã điểm 8h, buổi biểu
diễn cũng đã bắt đầu, nó không đến kịp rồi. Đi thêm một đoạn nữa nó sợ
hãi thật sự, nó phải đi về hướng nào đây, ở đây là đâu vậy trời………
– Phải rồi gọi điện thoại mới được!
Mở vội túi xách tìm điện thoại nhưng lục tung cả túi xách vẫn không thấy
điện thoại đâu cả nó vỗ đầu nhớ lại lúc nói chuyện với Vy nó đã vứt trên giường mất rồi đâu có mang theo. Bây giờ lạc đường điện thoại lại không mang theo nó sao lại xui xẻo thế này. Giá mà có hắn ở đây nó đã không
bị lạc rồi, giá mà nó bớt nóng tính một chút chịu đi hỏi rõ, ngã vào
lòng hắn nũng nịu thế nào mà hắn chẳng mụi lòng, nó biết tính ai kia khi giận là cứ thích im mà sao không chịu nhỏ nhẹ một chút….. Ngồi bẹp
xuống lề đường, nó co ro lại vì lạnh, gió thổi mạnh hơn làm cả người nó
run cầm cập, nó mím môi thật chặt.
– Anh đang ở đâu? Em sợ lắm!
Nước mắt nó trực trào ra, nó nhớ cái gương mặt suốt ngày nhăn lại ấy, nhớ cả giọng nói trầm ấm ấy……
Hắn tắm rửa xong đi ra ngoài đầu vẫn còn nhỏ vài giọt nước, ngồi xuống
giường bật ti vi lên xem mà lòng bồn chồn nhìn đồng hồ đã 9h rồi có lẽ
nó vẫn còn ngồi xem ca nhạc, chợt điện thoại hắn reo lên là Tuấn gọi.
– Tao nghe!
– ” Này mày với Nhi ở đâu đấy? Vy mua vé gần nhau mà bọn mày đánh lẻ đổi
chỗ là sao hại bọn này tìm muốn chết! Ra đây đi bọn tao ở quán caffee
trước nhà hát nè!”
Chân mày hắn thoáng chau lại.
– Nhi không đi cùng tụi mày sao?
Tiếng Tuấn truyền đến.
– ” Ơ điên à! Chia cặp ra đi mà!”
– Mau vào trong tìm Nhi đi! Nếu có thì gọi cho tao!
Hắn nói xong thì tắt máy luôn thử gọi điện cho nó nhưng không ai bắt máy,
hắn vội chạy một mạch xuống bãi đậu xe, đang trên đường đến nhà hát thì
Tuấn gọi.
– Sao rồi?
– ” Không thấy Nhi đâu, có chuyện gì thế Huy?”
Không phải là Tuấn mà là tiếng của Linh, Hắn nóng ruột nói.
– Cô ấy cãi nhau với tôi xong thì ra khỏi nhà, mọi người chạy vòng vòng đấy tìm đi.
– ” Vậy còn cậu?”
Hắn đắn đo 1 lúc cuối cùng nói.
– ” Nếu ở đó không thấy thì tôi sẽ đi tìm quanh khu vực đấy!”
Linh ừ rồi tắt máy, gương mặt mặt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, Hắn tự trách mình sao lúc đấy hấp tấp quá chưa gì đã tỏ thái độ ấy với nó, trước đây nó
luôn miệng nói Quân chỉ là bạn với mấy bức hình ấy đã vội giận nó hắn
thật là đáng trách.
– Em không được có chuyện gì đấy…..
Chạy quanh nhà hát vẫn không thấy nó, lòng hắn vô cùng sốt ruột nhớ tới lời
nó nói trước khi ra khỏi nhà mà không thôi lo sợ, bây giờ biết tìm nó ở
đâu đây nếu không có ở nhà hát vậy chỉ có thể đi lạc như nó nói thôi.
Khoan đã nếu đi lạc từ nhà ra chỉ có thể rẽ 2 hướng 1 là hướng nhà hát 2 là hướng ngược lại, hướng nhà hát không thấy vậy chắc có lẽ là hướng
ngược lại. Nghĩ rồi hắn quay xe chạy nhanh về hướng ngược lại, mắt cứ
dán vào hai bên đường, không dám rời mắt vì hắn sợ chỉ rời mắt 1 chút
thôi nó có thể lướt qua hắn bất cứ lúc nào. Cảnh vật phía trước dời lại
phía sau, hắn đã chạy xuống khá xa rồi sao vẫn chưa thấy nó? Đi thêm một đoạn nữa, một hình dáng nhỏ đang nép bên lề đường hình dáng này, cái
áo này chỉ có thể là nó thôi, hắn dừng xe lại ở phía xa bước vội xuống
từ từ tiến lại chỗ nó.
Nó cảm nhận hơi ấm đang từ từ rời xa, tay chân nó lạnh ngắt, lần này chắc nó chết thật rồi tự trách sao lúc ra khỏi nhà đã nói lời xui xẻo để bây giờ vừa đi lạc
mà vừa sắp chết cóng. Nghĩ tới hắn chắc hắn đã bỏ rơi nó rồi thật rồi,
buồn quá hắn bỏ rơi nó để nó một mình ở cái nơi lạnh lẽo này.
– Nếu em chết em sẽ về đưa anh đi cùng mặc kệ anh có đồng ý hay không…. em sợ phải một mình lắm….
Mấy lời nó nói hắn đều nghe thấy cả, lòng hắn hơi nhói lên, hắn bước lên đứng trước mặt nó cất tiếng.
– Em nghĩ nếu em chết anh có sống nổi không?
Tim nó đập lệch đi một nhịp, giọng nói này….. nó có bị ù tai nghe nhầm
hay không? Để chắc chắn nó bèn ngẩng lên, ở đâu ra 2 Khắc Huy thế này nó bị hoa mắt rồi, nó nói khẽ.
– Em bị ù tai hoa mắt rồi, em sắp chết rồi!
Hắn lắc đầu cười khẽ, nó chắc sợ chết lắm mà cứ luôn miệng nói chết hoài,
hắn ngồi xổm trước mắt nó, áp 2 bàn tay vào gò má lạnh ngắt của nó cuối
sát vào tai nó thì thầm.
– Yên tâm anh sẽ chết cùng em, chịu không?
Mùi hương này, giọng nói này, hơi thở này….. Huy của nó đây mà, là Hắn, Hắn đã đến rồi.
– Anh đến rồi đúng không? Nếu đúng thì anh ôm em đi, em rất lạnh!
Một bàn tay kéo nó đứng dậy, cả người nó được ai đó ôm vào lòng, nước mắt nó khẽ rơi.
– Cuối cùng anh cũng đến! Em chỉ sợ không gặp lại anh nữa.
Thế là nó được nước ôm hắn càng chặt khóc lóc trên vai hắn, nước mắt nước
mũi tèm lem, Hắn buông nó ra lau mấy giọt nước li ti ấy, Hắn ghét nhất
là mấy giọt nước bé tí ấy rơi từ mắt nó ra, thứ nước ấy làm hắn đau lòng lắm.
– Xin lỗi em!
Nó sụt sùi.
– Sau này anh không được bỏ rơi em như thế này nữa! Và phải hứa dù như thế nào cũng phải chờ em!
Hắn gật đầu.
– Anh hứa sẽ luôn chờ em ,ở cuối con đường, ở bất kì nơi nào mà em đến!
Nó yên tâm bảo hắn ngồi thấp xuống còn mình thì treo lên lưng hắn đòi hắn cõng ra xe. Dọc đường nó hỏi.
– Sao anh tìm được em hay thế?
Hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, có lẽ nó và hắn bị cột vào một
sợi chỉ, chỉ cần đành kia giật nhẹ đã có thể cảm nhận được.
– Chắc tại anh yêu em lắm rồi!
Nó mắng hắn dẻo miệng nhưng trong lòng vui rộn ràng như pháo nổ ấy ,đang đi thì điện thoại reo lên, hắn nói với nó.
– Em nghe đi!
Nó đưa tay lấy điện thoại từ trong túi hắn ra nghe, là Linh, nghe tiếng nó Linh hỏi tới tấp nó phải nói dữ lắm nhỉ mới chịu thôi. Tắt máy nó ngắm
nghía chiếc điện thoại anh em song sinh với cái của mình, ấn vào màn
hình khóa lại hiện ra, ấm ức nhấn mãi không ra nó lại hỏi.
– Rốt cuộc thì mật khẩu của anh là gì?
– Sinh nhật của em.
Hơ… sao nó không nghĩ ra chứ, hí hửng ấn mở khóa nó tò mò không biết điện
thoại hắn có khác gì của nó không, vừa mở khóa mắt nó mở tròn xoe, cái
đứa trên màn hình trông quen…. là nó đây mà hèn gì lúc trước không cho nó biết mật khẩu.
– Anh chụp lén em!
– Ừ!
– Ai cho anh chụp.
– Thích thì chụp thôi!
– Gì.???
Tiếng hai người nhỏ dần nhỏ dần, cho đến lúc có tiếng xe rời đi, không gian
yên ắng lại trở về.