” Có những điều ước bé xíu bỗng hóa thành to lớn……. ”
– Huy! Anh đi chậm thôi, em mệt quá……
Quân đứng từ trên nhìn xuống sân, dõi theo bước chân hai con người phía
dưới, cậu thấy hắn đi phía trước xách hai cái cặp nó thì lẻo đẽo phía
sau miệng vẫn kiêu ca, cậu biết cái tính hay linh tinh đó của nó, những
lần đi chơi cùng cậu cũng vậy, bây giờ cậu thèm nghe ” Anh Quân ơi!” ba
từ ấy biết nhường nào ,đơn giản vậy thôi mà sao làm tim cậu ấm lạ
thường….. Nhưng giờ đây cậu phải từ bỏ thôi, không cậu sẽ không từ bỏ
cậu sẽ vẫn âm thầm dõi theo nó được nhìn ngắm từ xa cái nụ cười ngập ánh nắng ban mai ấy của nó cũng đủ rồi, cậu tin ở bên cạnh hắn nó sẽ rất
vui vẻ và hạnh phúc. Hắn không phải người biết pha trò, biết nói những
lời ngọt ngào nhưng cậu tin không ai yêu nó, quan tâm và che chở nó chu
đáo như hắn. Con người ấy nói ít lại làm nhiều, Hắn chỉ dùng hành động
để thể hiện tình cảm của mình, nhìn đi bước chân ấy đã chậm lại rất
nhiều, trên môi vẽ lên 1 nụ cười khẽ rất duyên, Hắn và cậu đều yêu cùng 1 cô gái nhưng cách yêu lại khác xa nhau và nó thích hắn, nó yêu cái cách trầm lặng ấy của hắn mà không phải cậu.
Một tiếng gọi khác làm ánh mắt cậu thôi không nhìn về họ nữa, Quân nhìn Mỹ Linh.
– Có chuyện gì vậy?
Mỹ Linh nhìn ra phía sau Quân, nó và hắn vừa khuất sau cánh cổng, cô quay lại về phía Quân.
– Tối nay hai gia đình chúng ta hẹn gặp nhau, bảo anh và em không được vắng mặt.
– Anh biết rồi!
Quân cất giọng rồi rảo bước đi ngang qua Mỹ Linh tiến ra khỏi trường, Mỹ Linh đứng đó trầm mặc một lúc thì bị An Nhiên vỗ vai.
– Chị đứng đây làm gì vậy? Về thôi.
Cô gật đầu rồi cùng An Nhiên ra về. Trong xe, Cô ngồi nhìn ra cửa sổ im lặng An Nhiên thấy lạ bèn hỏi.
– Chị sao vậy? Buồn à?
– Không, chỉ đang suy nghĩ thôi!
Mỹ Linh khẽ nói, cô quay mặt trở lại, chiếc xe lướt qua nó và hắn An Nhiên liếc nhìn miệng mỉa mai.
– Trông thấy con đó em cảm thấy rất chướng mắt, sao Huy có thể yêu nó chứ!
Nghe An Nhiên nói Mỹ Linh đưa mắt nhìn một nụ cười nhếch mép hiện lên trên cánh môi.
– Cả Quân cũng bị nó làm cho điên đảo nữa là!
An Nhiên nói.
– Vậy chị định để yên sao?
– Không để yên thì làm gì, chị không muốn cả mặt chị anh ấy cũng không nhìn.
Dù rất muốn làm cho nó biến mất khỏi tầm mắt nhưng nghĩ lại cô đã năm lần
bảy lượt muốn hại nó cả Quân cũng cảnh cáo rồi, cô mà làm hại đến nó thế nào Quân lại chẳng làm ầm lên có khi đến mặt cô cậu cũng chẳng muốn
nhìn, điều ấy không phải là điều cô muốn.
– Chị không thể vậy để em!
Ánh mắt An Nhiên tỏ ra đầy vẻ căm ghét, từng câu từng chữ như muốn đay nghiến nó cho chết đi.
– Nó sẽ không còn vui vẻ bao lâu đâu!
Mỹ Linh không can ngăn, không xúi giục, cô ta nhắm mắt im lặng.
Tiếng súng pằng chíu ầm ầm cả phòng khách, nó đang bắn súng rất hăng say, miệng còn phụ họa vô số câu.
– Chết này, cho mày chết này!
– Á mày dám bắn tao ư??? Đại tỉ cho mày chết nhá con….
– Haha…. ngu quá đi, ngu quá đi có trốn mà cũng không biết.
Nó cứ thế chui vào thế giới đầy bạo lực trong cái điện thoại ấy của mình.
Hắn từ ngoài cổng đi vào, tay trái xách bọc trắng, tay phải xách cái cặp đi làm của mình, nhìn thấy nó đang đắm đuối bèn đứng nhìn hồi lâu, nụ cười sảng khoái của nó khiến tim hắn vẫn không ngừng lỗi nhịp. Hắn thích cái hành động vén tóc vô thức của nó, thích cả cái chu mỏ, chề môi mỗi khi
không hài lòng, thích dáng vẻ ngồi bệt xuống đất nghêu ngao mấy câu thơ
hay câu nói hay ho gì đó đã đọc được từ những quyển tiểu thuyết, truyện
ngắn, hắn thích cả cái cách giận dỗi đáng yêu của nó và hắn thích nghe
cả những câu nói nhói cả lòng mà mỗi khi buồn nó thường hay nói….
Những điều tưởng như bình thường ấy lại là điều mà hắn mong muốn được
nhìn thấy mỗi ngày, mọi thứ dần trở thành thói quen cũng như không nhìn
thấy nó hắn chẳng nuốt nổi cơm vậy.
Hắn đứng đó không biết là bao lâu rồi nó mới để ý, nhìn thấy hắn nó vứt điện thoại sang một bên chạy lại chỗ hắn reo lên.
– Có kem ăn rồi!
Trời Hắn mừng định giơ tay ôm nó ai dè nó không mừng hắn mà mừng vì có kem
ăn cơ, Hắn thật là muốn vứt cái bọc kem này đi quá. Nó giật lấy bọc kem
mở hộp ra ngồi ăn ngon lành chẳng thèm đoái hoài gì tới bạn trai cả, ăn
gần hết cây kem nó mới sực nhớ ra quên chưa chào bạn trai của mình…
– Hì…. anh về rồi à??
Nó chạy ra trước mặt hắn cười hì hì, mặt hắn chuyển từ lạnh băng sang cười khẽ vì nó làm mặt hề hài quá nhịn không được mà cốc đầu nó một cái rõ
to, nó ôm đầu nhăn mặt rồi cũng chạy theo hắn vào nhà.
– Mệt không? Em lấy anh cốc nước mát nha!
Không đợi hắn trả lời nó đã chạy xộc vào bếp lát sau có cốc nước mát đặt trước mặt hắn, đợi hắn uống hết nó mới hỏi han.
– Doanh thu tăng rồi phải không?
Nó hỏi vậy là vì lúc trưa hắn bảo có cuộc họp cổ đông, thống kê tình hình
chiến lược mới nên cũng quan tâm đôi chút nhất là có liên quan đến bộ
sưu tập mà nó thiết kế nữa mà. Hắn từ tốn nói.
– Tăng vượt chỉ tiêu 2%.
– Woaa… anh giỏi quá!
Bây giờ nó hâm mộ hắn rồi nha, công ty đã được hắn nâng doanh thu lên những 22% một con số đáng quan tâm, trước lời khen chân thành của nó hắn chỉ
nói một câu.
– Cái đó anh biết lâu rồi!
Nghe
câu trả lời nó liếc xéo hắn luôn, cái đồ tự tin, người ta chỉ khen một
câu thôi mà đã nói thấy ghét thế rồi đúng là sau này nó không thèm khen
hắn nữa đâu, khen là quê thêm một cục. Thế là nó lại mở hộp kem thứ hai
ăn tiếp, được mấy phút lại quên luôn giận hờn.
– Anh chơi đua xe nè!
– Em chơi dở chết được!
Đấy lại làm nó tự ái rồi, hừ nó phải sửa cái kiểu ăn nói vô duyên này của hắn mới được.
– Này, anh nói chuyện lịch sự một chút thì chết à?
Hắn nhún vai từ tốn.
– Với em lịch sự không được.
Nó trợn tròn mắt, tức lắm rồi đấy….. kiềm chế nó dặn lòng phải biết kiềm chế, nén được cục tức vào trong nó nói cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể
nhưng vào tai hắn lại thành tiếng nghiến răng rợn người.
– Bây giờ anh chơi hay không chơi nói một câu đi.
Chọc tức nó là thú vui tao nhã của hắn bằng chứng là bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thích thú những biểu hiện trên gương mặt bé tròn ấy, mỗi lần tức
giận mà cố kiềm chế là đôi môi lại mím chặt dễ thương lắm, hắn cũng
thích cái điệu bộ này nữa nên vẫn thường hay chọc giận nó để nó trưng ra bộ dạng ấy. Hắn đứng dậy tiến về phía tủ dưới tivi lấy ra bộ điều khiển trò đua xe, đưa cho nó một cái mình một cái nói.
– Nếu em thắng anh đưa em đi dạo biển.
Vừa nghe nó đã thích thú reo lên.
– Thật không? anh nói thật đấy nhé!
Hắn gật đầu, nó vui vẻ trở lại và phấn khích vô cùng, hắn biết cách chọc
giận cũng biết cách dỗ dành người khác ghê gớm nhìn đi cái mặt chù ụ lúc nãy giờ đã tươi lên phơi phới, có lẽ cái tính dễ dụ ấy hắn đã rõ mồn
một rồi nên không khó để thực hiện. Nó bây giờ hứng chí lắm làm đủ thứ
kiểu không những chuẩn bị tư thế thôi đâu nó còn đứng lên săn tay áo nữa cứ giống như chuẩn bị đi uýnh nhau ấy, hắn chỉ biết cười trừ. Trận
chiến chính thức bắt đầu, nó dồn hết sự tập trung, trí tuệ…. vào đó
hết và không dám rời mắt, hai người cứ đua, đua mãi, đua mãi vẫn chưa có ai thắng cả, nói đúng hơn là hắn chỉ vờn nó thôi, xe nó đi trước một
đoạn xa xe hắn lại đuổi theo đến gần thì hắn lại nhả ga cho xe nó đu
trước cứ thế chưa phân nổi thắng bại. Nó tức lắm, sao cứ mỗi lần nó gần
thắng là xe của hắn lại xuất hiện và chắn ngang với cái tình trạng này
làm sao nó đi biển được đây, nó khóc lóc trong lòng. Hắn thấy hết mấy
cái biểu cảm tiếc nuối, thất vọng ấy của nó bèn giảm tốc độ xuống mức
thấp nhất chỉ giả vờ lạng qua lạng lại thôi. Và kết quả không có gì bất
ngờ nhưng đối với nó lại thực sự rất bất ngờ, nó THẮNG RỒI!
Nhìn chiếc xe đua của mình đã nằm ở đích nó nhảy tưng tưng trên sofa, vừa
hét vừa múa và đòi cho bằng được hắn chở đi biển, hắn đành lết thân lên
thay đồ còn nó thì đi chuẩn bị đủ thứ kính nè, áo khoát nè, …. và cả
bánh nữa, đi chơi mà không có đồ ăn vặt đối với nó thật vô vị, đeo cái
balo to đùng ấy xuống nhà đã thấy hắn đứng đợi, nó cầm tay hắn tung tăng ra xe.
Bây giờ là 3h chiều từ đây ra bãi biển mất khoảng 1 tiếng, trong 1 tiếng ấy nhiều người sẽ chọn cách ngủ khi nào đến nơi
thì kêu người bên cạnh gọi dậy, còn nó thì không đâu, nó ngồi xé bịt
bánh ăn tỉnh bơ vậy đó, mắt còn nhìn bốn phương tám hướng nữa chứ mà
nhìn thôi thì không sao nhưng ai kìa có tật nhìn đi đôi với nói.
– Đó là gì vậy?
Nó chỉ tay về cái cột to to hai bên đường, Hắn nhìn theo trả lời.
– Cái cột theo dõi tội phạm đó!
– Hả? Thật sao?
Nó há hốc miệng hỏi lại, Hắn nói như chắc chắn.
– Ừ mới xây đấy, em tốt nhất im và ngồi yên. Em mà nói nhiều quá nó thấy giống giống nó chụp lại bây giờ.
Câu trả lời càng làm nó tin tưởng hơn, vội bỏ bịt bánh xuống nó khoát vội
cái áo vào che hết mặt Hắn ở bên cạnh cười tươi rói, đúng là dễ dụ, suốt dọc đường tiếp theo nó chẳng hó hé nữa câu chỉ lo tập trung nhai bánh
và trốn tránh ống kính của ” cái cột bự” đó.
Đến 4h chiều nó và hắn tới nơi, nó nhảy xuống xe lao nhanh ra biển và hét lớn.
– Biển ơi!!!! Ta đến rồi đây!!!
Hắn từ phía sau đi lên đeo kính mát vào cho nó còn mình thì khoát thêm cái áo sơ mi mỏng bên ngoài và cũng đeo thêm kính mát.
Hai người đi dọc bờ biển, không khí hôm nay trong lành buổi chiều buông
xuống nên mát mẻ hẳn ra, nó và hắn đi song song nhau, chợt bắt gặp một
vỏ sò nó chạy ngay tới nhặt lên và cứ thế nó nhặt tiếp 2, 3… vỏ sò
trong số đó có một vỏ sò mang màu sắc rất đặc biệt nó đem ra trước mặt
hắn khoe.
– Đẹp không, đẹp không?
Hắn gật đầu.
– Đẹp!
Nó hí hửng cất riêng vỏ sò đó vào trong và tiếp tục nhặt thật nhiều vỏ sò, khi được kha khá nhiều nó tìm một bãi trống mát mẽ thả hết vỏ sò ấy
xuống bãi cát và tìm một cái cây gì đó vẽ thành hình trái tim rồi dùng
những vỏ sò ấy xếp lại thành hình trái tim rõ ràng hơn.
– Anh! Qua sắp hộ em coi!
Nó vẫy tay với hắn, nghe nó gọi hắn cho tay vào túi quần bước tới rồi ngồi khum xuống sắp cùng với nó. Một lúc sau trái tim vỏ sò to ơi là to cũng sắp xong, nó kéo tay hắn vào ngồi ở giữa trái tim đó, đưa tay chỉ về
phía biển nó nói.
– Nếu không có ngọn hải đăng soi sáng, nơi bốn bề mênh mông này về đêm sẽ đáng sợ lắm!
– Ừ! Đúng là đáng sợ thật!
Hắn cất tiếng đồng tình với nó, im lặng một lúc nó lại nói.
– Đối với em anh giống như ngọn hải đăng vậy, không có anh con đường phía trước của em rất đáng sợ và cô đơn.
Nó ngẩng đầu lên nhìn hắn thật lâu thật chăm chú như thể khẳng định điều ấy là sự thật. Hắn đưa tay ôm lấy vai nó khẽ nói.
– Vậy em có biết em không chỉ là ngọn hải đăng mà là tất cả không?
Tất cả sao? Nó là tất cả đối với hắn sao? Tất cả là nhiều lắm con người ta
nếu mất một thứ gì đấy còn có thể sống được nhưng mất tất cả đồng nghĩa
với chấm dứt sự sống. Nghĩ đến đấy lòng nó ấm đến lạ, nó khẽ cười với
hắn.
– Như vậy thì nhiều quá! – Nó nói.
Hắn đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc rối bị gió thổi kia, cất giọng.
– Em đã mang đến cho anh niềm tin và hi vọng vào cuộc sống. Tất cả những
ngày ở bên em là những ngày đáng sống của anh và anh đã quên hết cảm
giác cô đơn mà mình đã từng phải trải qua.
Từng câu từng
chữ ấy làm tim nó muốn tan chảy, có lẽ trước đây người con trai này đã
từng rất cô đơn thì phải nên lúc nào cũng mang theo lớp mặt nạ lạnh lùng để rồi nó trở thành bản tính. Vậy chuyện gì đã làm người con trai này
trở nên như vậy? Nó rất muốn hỏi nhưng sợ bản thân lại gợi những kí ức
không vui nào đó cho hắn nên đành thôi. Nó tựa đầu vào vai hắn, nắm lấy
bàn tay hắn mà xiết chặt, nó muốn tiếp thêm niềm tin, hi vọng, niềm vui, niềm hạnh phúc cho hắn và hơn hết là để nó cảm nhận nó và hắn vẫn ở bên cạnh nhau, vẫn cùng nhìn về 1 hướng….
– Anh có nghe nói nếu viết điều ước bỏ vào trong chai rồi thả xuống biển điều ước sẽ trở thành hiện thực không?
Hắn cười với câu hỏi ngộ nghĩnh của nó.
– Em chỉ giỏi những điều vớ vẩn.
Nó ngồi thằng dậy nói.
– Hứ… anh không tin chứ gì? Vậy để em ước nếu trở thành sự thật anh cứ chờ bị xử đi!
Nói xong nó đứng dậy chạy ra xe lát sau quay lại với một cái chai thủy tinh bên trong có một tờ giấy màu hồng được xếp ngay ngắn, nó tiến lên phía
trước thả chai xuống dòng nước biển rồi lùa nó đi thật xa.
Nhìn theo cái chai đang theo dòng nước biển trôi ngày một xa hắn hỏi nó.
– Em ước gì vậy?
Nó quay lại suỵt 1 cái.
– Bí mật, sẽ sớm thành hiện thực thôi đến đấy anh chết với em!
Giơ nắm đăm lên hù dọa, Hắn nhún vai.
– Anh chờ!
Thế là hắn cõng nó đi dạo dọc bờ biển, cùng ngắm hoàng hôn buông xuống…..
Tại nhà hàng sang trọng, bàn ăn thịnh soạn được dọn ra, tiếng nói cười rôm rả của các bậc phụ mẫu.
– Anh chị mời dùng!
– Trời đã sắp làm sui gia rồi còn khách khí làm gì.
Cha Quân nói làm Mỹ Linh và Quân trố mắt nhìn, ông bèn diễn giải.
– Tháng sau hai gia đình sẽ làm lễ đính hôn cho hai đứa, đến đó cả hai cũng học hết 12 rồi!
– Sao chứ?
Cả Quân và Mỹ Linh đều hỏi lại như không tin vào tai mình, cha của Mỹ Linh tán đồng.
– Đúng đấy ta và cha Quân đã bàn kĩ rồi, hai đứa cũng lớn cần phải tuân thủ lời hứa ngày xưa chứ!
– Anh nói chí phải!
Hai bậc trưởng bối kẻ tung người hứng hợp ý nhau quá, Mỹ Linh khẽ quan sát
Quân trên mặt câu có thoáng tia ngạc nhiên nhưng rồi tấtcả lại trở về
bình thường, lần này Quân không phản đối chỉ im lặng trầm ngâm, chằng lẽ Quân đã đồng ý? Mỹ Linh bất giác cười tươi.
“Có những thứ vốn định sẵn không thể nào thay đổi…. chạy theo vô ích, trốn chạy vô ích… vậy thì sao không thử đối mặt?”