– Hôm nay ở trường có gì vui không con? – Vừa gắp thức ăn vào bát nó, mẹ vừa hỏi.
– Cũng bình thường thôi mẹ ạ. – Không ngẩng mặt lên, nó tiếp tục cắm cúi ăn. Nó sợ khi phải nhìn vào mắt mẹ, chắc chắn mẹ sẽ biết nó nói dối. Những việc ở trường Zen muốn tự mình giải quyết, nó không muốn mẹ phải phiền lòng thêm nữa. Anh nó ngừng ăn, nhìn nó chăm chú rồi phán ngay một câu (mà Zen biết trước chẳng phải điều tốt đẹp gì, ít nhất là đối với nó):
– Nó mà không gây chuyện là may phúc lắm rồi!
Zen không nói gì, đưa mắt lườm ông anh một cái xém cháy tóc, rồi nó đặt bát đũa lên bàn và đẩy ghế đứng dậy.
– Không ăn nữa hả con?
– Vâng, mẹ và anh cứ ăn đi ạ, con no rồi, con lên lầu tắm đây. – Thoắt một cái, nó đã chạy tót lên lầu, để lại những ánh nhìn vẫn còn đang không hết sửng sốt ở phía sau.
– Con bé này dạo này sao thế nhỉ?
– Con chịu. Mẹ là phụ nữ còn không đoán được huống gì con. – Một cái nhún vai tỏ vẻ bất lực từ ông anh đáng kính.