– Thôi được rồi! Có chuyện gì là bọn chị không chịu trách nhiệm đâu đấy!
– Em cảm ơn các anh chị! – Con bé nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Zen khiến nó khá bất ngờ, nhưng sau đó một nụ cười nhẹ đã nở trên môi của nó.
Thế là lại thêm một người nữa dám đối đầu với Ghost, tin động trời khiến cả trường xôn xao bàn tán. Ai cũng cho là chỉ có những kẻ ngu ngốc mới theo phe bọn nó. Mặc dù chấp nhận Phương nhưng quả thật trong lòng nó vô cùng lo lắng, lỡ như con bé có mệnh hệ gì thì nó sẽ ân hận cả đời.
***
Chủ nhật, ngày hửng nắng. Thế là chiếc lá cuối cùng còn bám trụ lại trên cây cũng đã lìa cành. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm nó chao liệng trên không trung, xoay tít vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất như đoàn tụ với những chiếc lá đang nằm im lìm dưới gốc cây đã rời cành trước đó. Bất chợt, một đợt gió nữa lại thổi qua làm cho những chiếc lá khô đang nằm rải rác hai bên đường dưới những tán cây như va vào nhau tạo thành những âm thanh lạo rạo nghe vui tai. Lại một mùa thu nữa đi qua, thu qua đi đông lại đến, nhưng đối với người dân Sài Gòn vốn đã khá quen thuộc với nơi này thì mùa đông ở đây rất đặc biệt. Quanh năm suốt tháng, Sài Gòn luôn tràn ngập nắng. Nắng Sài Gòn thật lạ, lúc hiền hòa dịu êm, lúc lại gay gắt dữ dội, cứ đỏng đảnh như một cô nàng mới lớn đang đến tuổi dậy thì vậy, có lẽ vì thế mà nó yêu nắng Sài Gòn như yêu cái tuổi của mình chăng?
Đi dạo quanh thành phố ngày cuối tuần là sở thích đặc trưng của Zen, những lúc như thế này nó lại cảm thấy thật yên bình và dễ chịu. Nó có thể ngắm nhìn mọi hoạt động của mọi người qua lại trên đường, hay ghé vào hiệu sách mua một vài quyển sách để nhâm nhi cùng với tách trà sữa thưởng thức vào ngày cuối tuần hoặc ngồi một góc trong quán kem quen thuộc để tận hưởng cái lạnh tê tê đầu lưỡi mà nó rất thích. Zen dừng chân trước một hiệu sách nhỏ mới khai trương; mặc dù mới mở nhưng tiệm có vẻ rất đông khách. Do dự một lúc, nó quyết định bước vào trong; đập vào mắt nó là hàng nghìn quyển sách được sắp xếp ngay ngắn trên các kệ gỗ thành hàng lối thẳng hàng; mặc dù tiệm hơi nhỏ nhưng các đầu sách ở đây rất phong phú chẳng kém gì những hiệu sách lớn. Zen chọn cho mình năm quyển sách trong đó có hai quyển tiểu thuyết và còn lại là truyện kinh dị. Không hiểu sao Zen lại rất có hứng thú với những điều kì bí và gây cảm giác mạnh, nó không tin trên đời này có ma quỷ nhưng có lẽ nó sẽ tin nếu một lần được gặp. Suy nghĩ đó khiến nó tự cười chính bản thân mình. Zen chậm rãi tiến đến quầy thu ngân, xếp hàng đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt nó.
– 210 ngàn. – Chị thu ngân đặt quyển sách cuối cùng trong số sách nó mua sau khi đã tính tiền lên bàn và giương mắt chờ đợi nó trả tiền.
Zen đưa tay vào túi xách định rút ví ra thanh toán thì mặt nó đột nhiên biến sắc. Ví tiền đã không cánh mà bay. Nó hốt hoảng lục tung cả túi xách nhưng vẫn không thấy tăm hơi chiếc ví đâu cả trong khi đó những người đang đứng đợi ở đằng sau đã bắt đầu sốt ruột và lên tiếng thúc giục. Mồ hôi Zen vã ra như tắm, nó sực nhớ ra trên đường đến đây nó có đi xe bus một đoạn, có thể ví tiền đã mất lúc đó. Lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này chính Zen cũng không ngờ tới; sự bối rối của nó càng tăng cao khi chị thu ngân bắt đầu nhìn nó với ánh mắt sốt ruột và đầy khó chịu.
– Chị, để em thanh toán!
Một giọng nói trầm ấm cất lên từ đằng sau khiến Zen ngỡ ngàng, nhận ra giọng nói quen thuộc, nó vội quay người lại, quả nhiên chính là cậu ta, người lạ hai lần gặp mặt (à không, tính cả lần này là ba chứ). Trời, sao lại gặp cậu ta ở đây thế này! Bị cậu ta bắt gặp trong tình cảnh này nó chỉ ước mình biến mất khỏi thế gian cho xong. Trước vẻ mặt sửng sốt của Zen và sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt chị thu ngân, người con trai từ từ tiến lại gần và nói nhỏ vào tai chị ta: “Chị, số tiền này để em thanh toán, cứ trừ vào lương tháng này của em”. Zen không nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ thấy chị thu ngân gật gật đầu rồi đưa túi sách cho hắn. Lúc này nó mới để ý thấy cậu ta mặc đồng phục và đeo bảng tên nhân viên của tiệm; nó lẽo đẽo theo sau ra khỏi hiệu sách mà như trút được gánh nặng, Bất ngờ cậu ta quay lại và đưa túi sách cho nó:
– Cậu cầm lấy!
– Ơ! – Nó nhìn vào đôi mắt trong veo trước mặt như muốn hỏi ý cậu là gì.
– Cái này là của cậu. – Không một chút biểu cảm trên khuôn mặt, hắn khẽ đáp.
– Không có công, không hưởng lộc, tôi sẽ cầm cái này, lần sau sẽ mang tiền trả cậu. – Nó đáp trả bằng giọng đầy cương quyết.
– Không cần đâu, xem như trả ơn lần trước cậu cứu tôi. – Nói rồi cậu ta lạnh lùng quay lưng bước đi.
Lòng tự ái trong Zen bị chạm nọc, nó vội vã hét lên:
– Đợi đã!