Trở về sau chuyến dã ngoại, Zen cảm thấy có cái gì đó thay đổi trong nó, một cảm giác rất lạ. Nó vẫn cứ nuối tiếc một điều, đó là chạm mặt nhau bao nhiêu lần mà cứ quên hỏi tên cậu bạn đó. Haizzz… Chưa già đã lẩm cẩm. Nó tự cốc vào đầu mình.
– Này Zen, ăn đi sao cứ ngẩn người ra mãi thế? – Thiên tinh ý nhìn thấy những biểu hiện vừa rồi của nó. Nghe thấy thế, cả đám ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn nó. Nó cười xòa để chữa ngượng:
– Hì, bọn mày cứ tiếp tục đi, làm gì nhìn tao dữ vậy?
– Tao thấy dạo này mày lạ lắm, nhất là từ hôm đi dã ngoại về. – Vũ nhìn nó không chớp mắt làm nó vô cùng bối rối.
– Bị ốm rồi phải không? – Huyên áp tay lên trán nó tỏ vẻ lo lắng.
Hic, chết thật, sao bọn này tinh thế không biết?
– Không, không sao đâu. – Nó xua xua tay phủ nhận. (Điệu này trông còn đáng ngờ hơn) Đang lúc chuẩn bị bị tra tấn bởi lũ bạn thân thì một tiếng nói lạ cất lên, kịp thời giải vây cho nó:
– Em có thể ngồi đây được không?
Giọng ai mà êm ái, trong trẻo thế? Nghe quen quen… Zen ngước lên, là cô bé hôm nọ mà nó đã cứu.
– Em ngồi đây, ngồi đây. – Máu “dê” của Vũ nổi lên, nó đon đả chạy lại kéo ghế cho cô bé như bà chủ quán ăn đang chào mời khách vậy. Ánh mắt của cả bọn hết quét sang con bé đến quay sang Zen. Sau một hồi ngơ ngác, nó đã hiểu ý. Zen vui vẻ giới thiệu:
– Đây là Mai Phương, học 11A6. Còn đây là Huyên, Vân, Thiên, Vũ, những người bạn của chị. – Nó đưa tay giới thiệu lần lượt từng người.
– Trời ơi, mày quen được cô bé xinh thế này mà không giới thiệu với bọn tao sớm. – Câu nói đùa của Thiên khiến cả bọn đều bật cười.
– Em không nên ngồi đây.
Bọn nó sững người nhìn Huyên, cậu ta đang nói gì vậy? Sao lại bất lịch sự thế chứ? Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vân vỗ trán và nói :
– Quên mất. Đúng là cô bé này không nên ngồi với chúng ta, bọn mày quên là chúng ta đang bị cả trường tẩy chay à?
– Ừ, mày nhắc tao mới nhớ. – Zen đảo mắt khắp canteen, cũng may hôm nay canteen vắng người, nó quay sang cô bé, áy náy. – Cho bọn chị xin lỗi, từ nay em đừng tiếp xúc với bọn chị nữa, không lại rước vạ vào thân. Như hiểu ra mọi chuyện, Mai Phương lắc đầu quầy quậy :
– Không, em không đi đâu. Ở trường này chẳng có ai chơi với em cả, ngoài anh chị ra. Em đã coi anh chị là bạn thì các anh chị cũng sẽ coi em là bạn chứ?
– Tất nhiên rồi! -Zen đáp.
– Vậy thì xin anh chị đừng đuổi em. Cho dù thế nào em cũng chịu mà.
– Nhưng…
Ánh mắt tội nghiệp, đáng thương ấy đang nhìn Zen với vẻ van lơn, khiến Zen không thể không mềm lòng, thật chịu thua với con bé này.