Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 122: Mộng vẫn là mộng 2 (1)



Mấy ngày nay, Tình
Tình mỗi ngày đều ở cùng với Thẩm Quân Hoa, có khi cùng bà ở trong vườn
hoa chăm chút sửa sang lại những cây cỏ kia, hoặc là cùng với bà ra
ngoài đi dạo cùng nhau tản bộ.

Còn Thẩm Diệu Dương thì mỗi ngày
đều phải đến trường học đi học, trước đây bởi vì phải chăm sóc mẹ mà đã
bỏ sót quá nhiều bài tập nên lại càng thêm bận rộn, sau khi Tình Tình
đến mới có thể yên tâm để Thẩm Quân Hoa ở nhà mà chuyên tâm vào việc
học .

Mấy ngày nay cùng sống chung đã khiến cho ngăn cách của
hai mẹ con cô vơi đi rất nhiều, chỉ trừ việc Thẩm Quân Hoa cứ cách chừng hai giờ sẽ lại hỏi Tình Tình: “Thiệu Trạch tại sao không trở lại?”

Nếu như ngày nào đó tan học muộn, bà sẽ luôn không chịu ăn cơm trước phải
chờ đến khi Thẩm Diệu Dương trở lại mới thôi, Thẩm Quân Hoa như vậy
khiến cho Tình Tình thấy rất đau lòng, cũng thấy bất đắc dĩ.

Nhưng mà hiện tại phía em trai của mình cô thật một chút biện pháp cũng không có.

Ngày hôm qua Tiết Thiệu Trạch có điện thoại tới cho cô, khi nhìn thấy số của ông gọi tới cô đã sợ hết hồn cứ tưởng rằng ông đã biết cái gì. Cô không dám ở ngay trước mặt Thẩm Quân Hoa nghe điện thoại chỉ dám len lén chạy về trong phòng mới dám lên tiếng.

Cũng may, ông chỉ vì nghe thấy Mộ Dung Trần nói muốn để cho cô nghỉ ngơi được tốt hơn mới để cô ra
nước ngoài, Tình Tình cũng không dám nói nhiều rất nhanh liền ngắt điện
thoại.

Nhưng lừa gạt như vậy có thể được bao lâu đây? Cô thật sự không biết!

Chẳng qua là cảm thấy mình càng ngày càng không chịu nổi!

Hơn nữa, mấy ngày nay, Mộ Dung Trần cũng không có gọi điện thoại tới. Lần
trước anh nói muốn đi công tác, chắn hẳn là rất bận rộn? Bằng không làm
sao có thể quên được chứ?

Không thể phủ nhận, không nhận được
điện thoại của anh đã khiến cii cảm thấy chút mất mác, nhưng cô lại
không dám gọi điện thoại cho anh, cho dù có gọi thì anh chắc hẳn cũng
đang bề bộn nhiều việc đi? Tựa như lần trước cũng không nói gì liền gác
máy rồi, còn không bằng không gọi nữa.

Nếu như không phải là mỗi ngày có Thẩm Quân Hoa làm bạn thì cô nghĩ mình nhất định sẽ phát điên lên mất?

“Dương Dương, chúng ta đi đâu đây?” Tình Tình ngồi ở trong xe mặt nhìn ra
quang cảnh thành phố San Francisco xa lạ. Hôm nay thời tiết rất tốt, khó có được ngày Thẩm Diệu Dương không phải đến trường, sau khi ăn sáng ở
nhà thì Thẩm Diệu Dương nói muốn mang cô ra ngoài đi dạo.

Nhưng xe đã đi được nửa giờ mà Tình Tình vẫn không biết bọn họ muốn đi đâu.

“Mang mọi người đến một chỗ rất đẹp.” Thẩm Diệu Dương vừa lái xe vừa cười
cười nói. Chị đã tới đây đã được mấy ngày mà cậu ta cũng không có thời
gian đi chơi cùng nhau, vừa đúng hôm nay thời tiết tốt cho nên đem theo
Thẩm Quân Hoa cùng nhau ra ngoài.

“Thiệu Trạch, chúng ta đi đến
chỗ đó có được hay không?” Thẩm Quân Hoa vẫn đang ngồi yên tĩnh chợt chỉ vào quang cảnh rực rỡ bên ngoài vui vẻ nói.

“ Đây là chỗ nào,
thật là đẹp!” Tình Tình nhìn theo phương hướng Thẩm Quân Hoa đang chỉ,
thấy được trên con đường quanh co khúc khuỷu đối diện trồng đầy hoa
tươi, hơn nữa còn có rất nhiều xe đỗ bên dưới sườn núi, ở đây lại có con đường như vậy sao?

“Đây là Lombardstreet nổi danh nhất San Francisco.” Đây cũng là mục đích hôm nay muốn dẫn bọn họ tới chiêm ngưỡng!

“Lombardstreet?”

“Đúng vậy, đi lên có sợ hay không?” Thẩm Diệu Dương nhìn Tình Tình hỏi, hiện
tại mới bắt đầu có chút lo lắng, khi đi lên sườn núi đó có thể khiến cho bọn họ mệt mỏi hay không, nhưng mà bọn họ có thể đi xung quanh bên dưới là tốt rồi.

“Không sao, chị cũng muốn đi xem một chút.” Rồi Tình Tình quay đầu sang nhìn mẹ: “Chúng ta cùng đi, có được hay không?” Cô
thật ra thì cũng không yếu đuối đến vậy. Nằm bệnh viện gần một tháng mới ra cửa, có lẽ cũng bởi vì người quá thiếu hụt vận động cho nên càng lúc càng lười rồi. Hôm nay ra ngoài đi một chút vừa đúng.

“Ừ, tôi
thích cùng đi với Thiệu Trạch.” Trong mười câu nói của Thẩm Quân Hoa thì có tám câu là liên quan đến Tiết Thiệu Trạch. Vẫn may là mấy ngày nay
nghe bà nói mãi đã thành quen rồi.

Đang lúc nói chuyện, Thẩm Diệu Dương đã đem xe dừng ở bãi đậu xe của phố Lom¬bard, bọn họ cùng xuống đi bộ.

Ba người từ từ vừa đi vừa nhìn, rất nhanh đi tới đường trồng nhiều hoa phía dưới.

“Có muốn trèo lên hay không?” Thẩm Diệu Dương theo thói quen dắt tay của
Thẩm Quân Hoa nhìn sang thấy vẻ mặt của Tình Tình tràn đầy kinh ngạc.

“Ừ, đi lên xem một chút!” Tình Tình ngẩng đầu nhìn những bông hoa đang nở
trong tiết xuân của nơi này, từng đóa hoa nở thành từng chùm từng chùm
thật sự là vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc hôm nay cô không mang theo máy
ảnh bằng không nhất định sẽ đem này chụp thành một bộ cảnh cực đẹp.

Nhớ lần trước cô và Mộ Dung Trần đi Hà Lan thì lúc nào cũng cầm máy ảnh
trên tay, nhưng sau này trở về cô lại không xem được rốt cuộc là anh đã
chụp được những thứ gì.

Thật là chán ghét, thế nào mà vào lúc này lại nghĩ tới người đàn ông kia ?

Kết quả là, ba người bọn họ bắt đầu đi lên, mới đầu đi được ba bốn trăm mét thì xem ra cũng thấy nhẹ nhàng nhưng kì thực khi đi được một nửa thì
hai người phụ nữ cũng bắt đầu thở hổn hển rồi.

Lúc này, Tình Tình và Thẩm Quân Hoa ngồi ở trên bậc thang chờ Thẩm Diệu Dương trở xuống
dưới mua nước. Vốn cho là có thể trèo lên đến đỉnh, ai biết được mới
trèo được một nữa mà đã đi không nổi, đúng là thật quá kém cỏi rồi.

“Tình Tình, chúng ta đi xuống tìm Thiệu Trạch có được không?” Thẩm Quân Hoa
đứng lên kéo lấy tay Tình Tình. Mấy ngày nay sống chung bà đã bắt đầu
gọi tên của cô rồi.

“Được rồi, vậy chúng ta từ từ đi xuống.” Cùng Thẩm Quân Hoa tay nắm tay, bọn họ từ từ đi xuống từng bậc từng bậc một.

Thật là một con đường hoa quanh co, lên dốc đã không dễ xuống dốc lại càng
khó hơn. Lần này Tình Tình cuối cùng lĩnh ngộ được điều này!

Lúc
họ thật vất vả đi tới bên dưới thì cũng vừa hay nhìn thấy Thẩm Diệu
Dương đi tới, luôn luôn là không thể rời bỏ được cậu ta nên Thẩm Quân
hoa hất tay Tình Tình chạy thẳng về phía đó.

“Thiệu Trạch. . . . . .” lúc đó Tiết Tình cũng không kịp giữ chặt lấy bà, kèm theo tiếng
gọi kia của bà thì đồng thời có một chiếc xe từ trên dốc xuống lao thẳng vào Thẩm Quân Hoa, .

“Mẹ. . . . . .” Tình Tình bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, muốn chạy đến thì lại phát hiện hai chân của mình mềm nhũn
không thể động đạy, trời ạ, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như
vậy?

Mặc dù tốc độ của lái xe rất chậm, nhưng là xe đang lao
xuống dốc nên tài xế tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có người từ ven đường
xông ra như vậy, luống cuống tay chân phanh xe lại nhưng vẫn đụng phải.

“Mẹ. . . . . .” Thẩm Diệu Dương ném xuống vật trong tay thật nhanh chạy tới, đỡ Thẩm Quân hoa đang ngã xuống đất dậy .

“Thiệu Trạch, Thiệu trạch, em đau. . . . . .” Thẩm Quân Hoa mỉm cười yếu ớt,
trên cái trán trắng nõn có một vệt máu chảy ra làm cho lòng người kinh
sợ.

“Không có chuyện gì, mẹ sẽ không việc gì đâu, chúng ta lập tức đi bệnh viện. . . . . .”

Người tài xế cũng lập tức xuống xe giúp một tay, trong nháy mắt, tiếng xe tiếng người vang lên không ngừng. . . . . .

Trong bệnh viện của người Hoa ở San Francisco.

Tình Tình và Thẩm Diệu Dương đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, tâm tình vô cùng nặng nề.

Thương thế của Thẩm Quân Hoa cũng không nghiêm trọng lắm, đầu bị va chạm nhẹ
và ở hai vai có chút trầy sát mà thôi, sau khi xử lý đã không có gì đáng ngại. Nhưng mà sau khi bà tỉnh lại không bằng lòng gặp người nào.

Đặc biệt là Thẩm Diệu Dương, vừa nhìn thấy cậu ta lại giống như nhìn thấy
quái vật vậy nên đành phải để cho cậu ấy ra ngoài, chỉ cần bà vừa nhìn
thấy sẽ phát giận. Vì muốn bà không bị kích thích nên Thẩm Diệu Dương
chỉ có thể ở bên ngoài nhân lúc bà ngủ mới vào nhìn một chút.


ràng đã làm kiểm tra tổng quát toàn diện nhưng lại không có phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, theo lời bác sĩ nói phải bị kích thích mới có thể
hành động như vậy. Về phần kích thích này là lúc bà mới tỉnh lại khi
Tình Tình đỡ bà đến toilet, Thẩm Quân Hoa nhìn thấy mình trong gương
trên trán được quấn băng trắng thì kích động muốn kéo ra đến khi chứng
kiến cái trán vốn trắng nõn trơn bóng có một vết thương vừa mới khép lại thì bà chợt giống như là nổi điên lên vậy. Liền sau đó trốn vào trong
chăn nói thế nào cũng không nguyện ý ra ngoài, trong miệng còn không
ngừng nói: “Làm sao sẽ xấu như vậy? Làm sao sẽ xấu như vậy?”


không cách nào tiếp nhận người đã từng dung nhan mỹ lệ chợt biến thành
như vậy, thật ra thì cũng không có nhiều ảnh hưởng, nhưng Thẩm Quân hoa
lại không có cách nào tiếp nhận được việc trên trán của mình có một vết
sẹo.

“Dương Dương, em cứ đến trường đi. Mẹ chắc chỉ là không quen mà thôi.” Tình Tình nhìn mẹ của mình đang an tĩnh nằm ở trên giường
bệnh nói với em trai.

“Chị, một mình chị có thấy quá mệt mỏi hay
không?” Hai ngày nay, bọn họ thậm chí ngủ cũng không được tốt, trên mặt
của Tình Tình đã bắt đầu xuất hiện vẻ mệt mỏi.

“Không sao, chị ứng phó được mà.”

“Vậy tối nay em lại tới nữa.” Thẩm Diệu Dương nhìn người ở trên giường thêm lần nữa rồi lại nói: “Chị, thật xin lỗi.”

Vốn anh rể muốn chị mình tới đây đển giải sầu , không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

“Dương Dương, sao em lại nói vậy ! Bà là mẹ của hai chúng ta mà. Được rồi,
đừng có nói thêm gì nữa không lại trễ đấy, mau đi thôi.” Tình Tình liền
đẩy em trai ra ngoài.

Cho đến sau khi Thẩm Diệu Dương đi Tình
Tình trở lại bên trong phòng bệnh, ngồi ở bên giường, nhìn mẹ của mình
đang ngủ trên giường. Mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng chân mày vẫn còn chau
lại giống như là có rất nhiều chuyện trong lòng không bỏ xuống được.

Mẹ cô đã khổ nhiều năm như vậy, tại sao còn phải chịu thêm sự tra tấn giày vò này?

“Mình mà trở nên xấu xí. . . . . . Thiệu Trạch sẽ không thích nữa. . . . . .” Trong lúc ngủ bà lại vẫn lẩm bẩm trong miệng.

“Sẽ không, sẽ không, cha chắc chắn vẫn sẽ thích mẹ.” Tình Tình cầm lấy tay bà an ủi.

Hai ngày nay, cô luôn nghĩ tới có nên thông báo cho Tiết Thiệu Trạch để ông tới đây hay không. Cô biết rõ em trai sẽ không đồng ý, nhưng mẹ đã bị
như vậy rồi, điều bà quan tâm nhất vẫn là người kia giấu ở chỗ sâu nhất tận trong lòng bà.

Bọn cô sao có thể ích kỷ không để cho bọn họ gặp mặt được đây? Có lẽ gặp mặt cũng sẽ không xấu như trong tưởng tượng thì sao? Có lẽ gặp mặt nhau sẽ còn là hạnh phúc nửa đời sau của bọn họ
nữa chăng?

Bọn cô sao có quyền đi tước đoạt hạnh phúc của bọn họ được?

Không, cô nhất định phải thông báo cho Tiết Thiệu Trạch, cho dù em trai có
trách cũng phải làm. Nhưng mà trước khi thông báo cho ông thì cô nghĩ
cần phải có người ủng hộ cho mình.

Người kia không phải là cậu
của cô, cũng không phải là người nào khác mà là người đã mấy ngày không
có liên lạc – Mộ Dung Trần, cô tin tưởng anh nhất định có thể giúp được
cô.

Chỉ hy vọng, khi gọi điện thoại qua sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh, lúc này, chắc là anh vẫn đang làm việc rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.