Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 106: Bữa tiệc đính hôn (1)



Lập tức đã bước sang năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, gió đêm
thổi lất phất mang theo cái lạnh thấu xương, Phó Cảnh Ca xách theo bao
lớn bao nhỏ túi đồ dùng vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, đi vào một góc nhỏ, rẽ vào một hẻm sâu.

Đây là nơi cô đã ở trong mấy tháng quá, một khoảng trời xanh và bình yên nơi thị trấn nhỏ.

Cô rất an tâm và vui vẻ khi ở đây. Nơi này không có chuyện gì khiến cho cô phiền não. Cô lặng lẽ bình yên qua ngày thế là tốt rồi. Cô đã được làm
điều mình muốn.

Chuyện may mắn nhất là người đàn ông tên Mộ Dung
Khiêm kia không có tới quấy rầy cô. Có lẽ bảng thỏa thuận ly hôn kia anh đã ký? Mặc dù đêm hôm trước anh giống như vô cùng bất mãn khi nói về
chuyện ly hôn.

Bất mãn thì như thế nào? Chẳng lẽ cô nghĩ anh bất
mãn là vì anh yêu cô, quan tâm cô sao? Phó Cảnh Ca, cô không phải là
người đã từng bị vẻ bền ngoài của Mộ Dung Trần làm cho mê đắm hay sao?.

Cô và Mộ Dung Khiêm nếu cố gắng cùng nhau tìm ra một giao điểm thì đó chính là oán hận, cuối cùng chỉ là tha thứ.

Cô tay xách nách mang, bò lên lầu ba, mới từ trong túi lấy ra chùm chìa
khóa, chuẩn bị mở cửa đi vào, đang muốn đi vào, sau lưng đột nhiên
truyền đến nguồn nhiệt áp bức.

Phó Cảnh Ca sợ hết hồn, không còn
kịp xoay người hoặc phát ra thét chói tai, liền bị một bàn tay che ngang miệng, một tay kia ôm lấy eo của cô, một giây kế tiếp, đã bị người kia
mạnh mẽ ôm lên, bước vào căn phòng nhỏ, sau đó anh dùng chân đá cửa lại.

“Ưmh. . . . . .” Cô giùng giằng, người đàn ông phía sau lưng tỏa ra mùi hương quen thuộc để cho cô hoảng loạn, càng cố gắng giãy giụa.

Trước
tiên anh buông tay đang che miệng của cô ra, sau đó đem thân thể của cô
nhẹ nhàng ném lên chiếc giường đơn, con mắt lanh lợi quét qua cái không
gian nhỏ này.

Bên trong nhà đại khái chỉ che chắn tạm bợ, bên
cạnh là cái phòng tắm nhỏ, vì diện tích nhà có hạng, nên không đặt quá
nhiều đồ, trừ giường, chỉ có một tủ treo quần áo, một tủ sách cùng một
cái ghế.

Cô gái nhỏ bị nén trên giường đầu óc trở nên choáng
váng, từ giường bỏ dậy, mắt đẹp bốc lên lửa giận, bực tức nhìn chằm chằm người đàn ông kia, người đàn ông trước mắt là không mời mà tới, cô đi
đến bên cạnh anh, lớn tiếng ra lệnh đuổi khách: “Mời đi ra ngoài, nếu
không tôi báo cảnh sát!”

Mộ Dung Khiêm lạnh lùng “Hừ” nhẹ một tiếng, tầm mắt quét qua những chiếc túi đang rớt dưới đất.

Đây chính là cuộc sống mà cô muốn sao? Đường đường là tiểu thư Phó gia, là
con dâu nhà Mộ Dung, thế nhưng mấy tháng qua ở nơi này vui vẻ quên trời
đất?

Ít ngày trước, anh gọi điện thoại về Phó gia, nghĩ muốn đến
đó đón cô về hay lấy địa chỉ nhà của cô, không nghĩ tới cô thế nhưng
không để ý tới, vẫn sống ở chỗ này.

Anh muốn cô tự động trở về,
không phải là không có biện pháp, đáng tiếc anh lại không làm được càng
không muốn dùng thủ đoạn uy hiếp cô.

Cái cô gái xấu xa này, thỉnh thoảng từ trong tim anh nhảy lên đầu anh, đem lòng của anh quậy đến rối một mù.

Anh nhớ thương cô, nghĩ tới cô, lo lắng cho cô. Sợ cô một mình không thể
gánh nổi, tay không thể xách vật nặng, làm sao có thể sống một mình bên
ngoài lâu đến như vậy? Nếu có nguy hiểm thì làm thế nào?

Cho nên, khi biết cô thật sự vẫn ở nơi này, anh liền lái xe đến.

“Anh tới đây làm gì?” Phó Cảnh Ca ngồi chồm hỗm ở trên giường, nhìn gương
mặt người đàn ông trước mặt, người đã mấy tháng nay không gặp vẫn không
hề thay đổi.

Sau khi cô đem giấy thỏa thuận ly hôn ký xong để lại phòng, chờ anh ký tên, từ đó đến nay cả anh và cô chưa từng gặp nhau.
Anh cũng không cần thiết chạy đến nơi xa xôi này gặp cô.

“Nghĩ ly hôn?” Đi theo cô, ngồi lên giường nhỏ, Mộ Dung Khiêm đưa tay cầm cằm nhỏ của cô, ép cô phải đối diện với anh.

Muốn xem trong lòng cô thật ra là đang suy nghĩ cái gì, thật ra thì cũng
không khó khăn, trước mặt anh, cô không cố chen giấu lòng mình, thật là
cô gái không có lương tâm, cái gì cũng viết ở trên mặt.

Đã hai
năm kể từ ngày bọn họ ở cùng nhau, trước mặt mọi người cô vẫn tỏ ra khéo léo nghe lời, không lộ ra bất cứ nhược điểm nào, còn đối với anh lại
hiện lên nhiều phần sắc bén cùng một vẻ ngụy trang thật kỹ, đối với anh
dựng lên phòng tuyến.

“Không phải lần trước tôi đã nói qua rồi
sao, hơn nữa tôi sẽ không nhận tiền nuôi dưỡng, không còn mang quan hệ
gì với nhà Mộ Dung nữa.” Lấy gương mặt sắc bén đối mặt với anh, đây là
thứ duy nhất cô có thể dùng để bảo vệ mình.

“Chẳng phải anh chưa đồng ý sao?” Buông cằm cô ra, anh dễ dàng liếc căn nhà của cô một lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Cảnh Ca được không giống như giấy, trong sáng
nhưng đôi mắt hiện rõ tia hận thù, cô nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng
run rẩy hỏi: “Anh nghĩ như thế nào? Từ khi chúng ta bằng đầu đã là sai
lầm, tại sao không để cho tất cả trở lại quỹ đạo mà nó vốn thuộc về. Mộ
Dung Khiêm, không nên ép tôi làm theo anh nữa.”

“Anh nghĩ, nếu
bắt đầu đã là sai lầm, sao không dứt khoát đâm lao phải theo lao? Sai
lầm thì cứ sai lầm.” Anh nhìn cô gái đang ngồi trên giường, cười cười.

Phó Cảnh Ca hoài nghi mình nghe lầm, cô cau mày, “Anh nói cái gì?”

“Anh nói. . . . . .” Anh nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn chăm chú và chờ
đợi ngày con mồi cắn câu, “Ý định của anh là đưa sai lầm đi tiếp.” Tiếp
tục cả đời, như vậy có phải tốt hay không?

Trong nháy mắt Phó
Cảnh Ca như bị sét đánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, toàn
bộ kinh ngạc viết đầy, hoàn toàn chẳng thể tin tưởng được. Người đàn ông trước mắt, chính là người đàn ông trầm mặc, ít nói, chính là công tử Mộ Dung Khiêm đó sao? Rõ ràng chính là một tên tiểu nhân vô sỉ!

“Anh đừng tưởng bở, tôi đã quyết định rồi.” Phó Cảnh Ca không lưỡng lự, quả
quyết trả lời, ngón tay mảnh khảnh chỉ ra phía cửa, “Bây giờ anh lập tức đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn phải nhìn cái mặt anh nữa.”

“Đi ra ngoài? Cảnh Ca, lâu như vậy chúng ta không có gặp mặt, có phải em
nên nói câu khác hay không?” Anh tự động đem chuyện ly hôn kia làm thành chuyện không đáng kể, dù sao chỉ cần anh không ký tên, cô chạy đi đâu
cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh.

“Giữa chúng ta không
có chuyện gì để nói.” Anh ở đây càng lâu cô càng lo lắng, huống chi bây
giờ bọn họ còn đang cùng ở trên giường. Cái chỗ này làm nhiều người mơ
mộng viễn vong, dễ nảy sinh hiểu lầm.

Không phải cô muốn nghĩ đến những chuyện mà thiếu nhi không được phép nghĩ đến, mà cô và người đàn
ông này chính là đang trong tình trạng như thế, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần nghĩ cũng biết, huống chi ánh mắt của anh đang dần trở nên không được bình thường.

“Không muốn nói với anh? Vậy thì trực tiếp làm là xong.”

Cái gì gọi là con hổ mang máu dê? Thiếu gia Mộ Dung Khiêm chính là người
như thế. Một tay đè người xuống, đáng thương cho cô gái nhỏ đã bị đè ép
chặt chẽ.

“Mộ Dung Khiêm, anh buông tôi ra, anh không thể đối với tôi như vậy, chúng ta đã ly hôn.” Tiếng thét chói tai cùng thanh âm cắn xé quần áo không ngừng vọng ra từ căn phòng nhỏ.

“Buông ra đi?”
Mộ Dung Khiêm khàn khàn mà cười ra tiếng, “Em đã quá ngây thơ rồi? Bây
giờ em vẫn là vợ của anh, em có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của chồng
mình.”

Thợ săn có thể bỏ qua con con mồi khi nó đang trong tay mình hay không? Đáp án đương nhiên là không.

Không để ý đến sự giãy giụa và phản kháng kịch liệt của cô, Mộ Dung Khiêm đem cô gái mảnh khảnh đè ở phía dưới thân mình, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn
tối của mình.

Anh đói bụng, trước nay chưa có đói bụng, đói bụng
đến khiến cho anh không cách nào nhẫn nại, anh nhịn mấy tháng rồi, tối
nay phải đòi lại tất cả phải ăn tươi nuốt sống cô gái này.

Anh sẽ để cho cô muốn rời giường cũng không được, muốn đi đâu cũng không đi được.

Trận này kịch liệt và cuồng hoan, kéo dài cả đêm, quả thật đem Phó Cảnh Ca
chơi đùa chết đi sống lại, trong không khí mờ ám tỏa ra hơi thở hoan ái, cô mờ mịt bị anh làm cho không hề có lực chống đỡ, cuối cùng đến khi
mệt mỏi quá liền ngất xỉu.

Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại, mơ hồ mở
mắt, phát hiện mình đã bị ôm vào phòng tắm, hết sức nhẹ nhàng khoan
khoái nằm ở trên giường, mà bên ngoài thế nhưng đã sắc trời sáng rồi.

Anh đang đứng bên giường mặc quần áo, thấy cô đã tỉnh, một mặt cài khuy tay áo sơ mi, một mặt khác cúi người, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, khàn khàn cười một tiếng, đảo mắt một cái thần sắc cũng đã
lạnh xuống, lời ít mà ý nhiều nói với cô: “Chúng ta bây giờ lập tức về
nhà.”

Phó Cảnh Ca im lặng. Cô biết Mộ Dung Khiêm có chuyện cần
làm, không thể không làm được. Nếu như cô dám phản kháng, anh nhất định
sẽ trực tiếp đánh cô ngất, rồi mang cô lên xe.

Mà cô, sau khi trải qua tối hôm qua, đã không có nửa hơi sức để chống đối anh.

Anh nói không ký tên là không ký tên sao? Một ngày nào đó nếu cơ hội rời xa anh. Cô không cần cùng một người đàn ông như vậy ở cạnh bên nhau.

Bọn họ không có lý do gì để ở cùng nhau không phải sao? “Cùng nhà khác
ngỏ”, có thể dùng từ này để hình dung tình cảnh trong mấy năm này, quan
hệ của anh và cô, đó là từ chuẩn nhất.

Chẳng lẽ anh thật còn muốn tiếp tục nằm mơ đi xuống sao? Không, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp
thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma mới được.

“Đang suy nghĩ gì?
Hả?” Mặc quần áo tử tế, Mộ Dung Khiêm thấy cô còn đang ngẩn người, thân
thể khom xuống, “Phó Cảnh Ca, không nên nghĩ muốn thế nào thoát khỏi
anh, đời này, em chỉ có thể ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh có nghe hay
không? Em chỉ có thể là của một mình anh”

Đây là lần đầu tiên cô biết Mộ Dung Khiêm sao?

Phó Cảnh Ca bị lời anh nói làm cho hoang mang. Phía trong câu nói đó vì sao cô lại hiểu lầm là anh đang nói…. Anh thích cô


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.