Nhìn nhìn thủ hạ đắc lực của hoàng thúc , giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Bổn vương đã biết, hoàng thúc có nói khi nào thì trở về?”
“Vương gia chưa nói, chỉ nói đợi ngài xử lý xong việc , đi Lưu Vân Các đón vương phi là có thể!” Liên Hoa đáp lời theo công thức .
Nhéo nhéo mi, Lưu Kim điện là nơi mà hoàng thúc để kết bạn .
Mà Lưu Vân Các, cho đến tận bây giờ , trừ bỏ hắn và hoàng huynh, Triệt ở ngoài thì đều không có người khác bước vào . Hoàng thúc mời nữ nhân kia làm cái gì?
Không lại nghĩ nhiều, xoay người đối với Vũ Văn Cảnh Thiên mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân, bổn vương đi về trước !”
“Vương gia , mời !” Vũ Văn Cảnh Thiên đưa tay ý bảo. . . . . .
Trên đường cái , một chiếc xe ngựa chạy chậm rì rì . . . . . .
Hiên Viên ngạo bình yên ngồi ở trên xe ngựa, chợt , trong đầu hiện lên những hình ảnh của nữ nhân kia khi thấy mỹ nam tử . Hiện tại nàng và hoàng thúc đang ở cùng nhau!
Mặt tối sầm, đối với xa phu mở miệng: “Tốc độ nhanh chút !” Không biết vì sao, nhớ tới hoàng thúc khả năng bị nàng phi lễ, cảm thấy rất không thoải mái!
“Vâng !” Xa phu cung kính trả lời, rồi sau đó tăng nhanh hơn tốc độ . . .
. . . . . .
Hai người nói xong, chợt , Hiên Viên Vô Thương nhướng mày, trong vòng trăm mét có người, nghe tiếng bước chân và khí tức hẳn là thuộc hạ của hắn , chắc là Ngạo đên , tới thông báo !
Vì thế mở miệng: “Tam nhi, Ngạo đến đón nàng rồi !”
“Hắn tới đón ta? Vậy người ta khi nào thì có thể lại thấy Thương Thương?” Nhớ tới nam nhân kia năm lần bảy lượt mắng nàng tiện nhân , Vũ Văn Tiểu Tam thập phần khó chịu! Lập tức lại đầy mặt không tha nhìn Hiên Viên Vô Thương hỏi, Thương Thương bộ dạng tốt xem như vậy , nếu có thể mỗi ngày đều thấy thì tốt rồi!
“Rất nhanh!” Hắn cười khẽ đáp lời, đúng vậy, rất nhanh.
“Vương gia!” Ngoài cửa giọng nói của ẩn vệ cung kính vang lên.
“Tam vương gia đến?” Nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Tới đón tam vương phi!” . . . . . .
“Tam nhi, đi thôi.” Nhẹ nhàng cầm tay nàng.
“Người ta không muốn đi, mệt!” Nàng làm nũng với hắn .
Tuyệt sắc dung nhan lộ ra một cái lúm đồng tiền còn hơn trăm hoa nở rộ : “Thương Thương ôm nàng đi ra nhé?”
“Được !” Vui rạo rực cọ vào trong lòng hắn.
. . . . .
Vuốt ve mái tóc của nàng , rồi sau đó mở cửa, bế nàng lên, bước đi ra ngoài, xem ra hắn nên tìm thời gian nói chuyện với Ngạo rồi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, xem khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của hắn , nước miếng lại bắt đầu tràn ra, tay nhỏ bé lại bắt đầu giở hạnh kiểm xấu ở trên người hắn lộn xộn. . . . . .
Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt to, xem hoàng thúc hắn tối kính yêu ôm nữ nhân kia đi ra, mà nữ nhân vô sỉ kia đang. . . . . . Chảy nước miếng, còn ở trên người hoàng thúc sờ loạn!
Trong nháy mắt hắn có cảm giác đầu choáng váng mắt hoa! Lung lay thoáng động sắp ngã quỵ!
Tất cả mọi người, biết tam vương phi , không biết tam vương phi đều hoảng sợ mở to mắt, rồi sau đó không hẹn mà cùng xoa xoa ánh mắt!
Tiếng lòng của những người biết Vũ Văn Tiểu Tam : bọn họ có phải hoa mắt rồi không hả ? Hi vương gia làm sao có thể ôm tam vương phi?
Tiếng lòng của những người kông biết Vũ Văn Tiểu Tam : vương gia không phải là không gần nữ sắc sao? Cô gái này có mị lực lớn như vậy ? Từ ở đâu ra?
“Hoàng thúc, người. . . . . .” Hiên Viên Ngạo không biết nói gì xem hắn.
Hiên Viên Vô Thương buông Vũ Văn Tiểu Tam ra , rời khỏi ôm ấp của soái ca , mỗ nữ rất là tiếc nuối mím mím môi, ước gì con đường này dài một chút thì tốt rồi!
“Tam nhi nói nàng không muốn đi, sợ mệt!” Đôi mắt nhiễm lên nhiều điểm sủng nịch .
” Vậy. . . . . .” Hiên Viên Ngạo một chữ cũng không biết nên nói như thế nào nữa ! Này. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam xem hắn , rất là không kiên nhẫn mở miệng: “Vậy cái gì ! Nhìn xem Thương Thương thật tốt, người ta không nghĩ đi, liền ôm người ta đi. Trên thế giới này nam nhân giống Thương Thương như vậy thật hiếm có, đáng tiếc bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh, gả cho một người như vương gia không biết thương hương tiếc ngọc ! Bổn vương phi thật sự là mệnh khổ!”
Lời này vừa ra, ngay cả Hiên Viên Vô Thương cũng suýt nữa không đứng vững, ánh mắt tà mị đều là dở khóc dở cười , nha đầu kia!
Hiên Viên Ngạo càng là muốn đánh ! Tiện nhân này ! Thời điểm nào cũng không quên chửi bới hắn! Hồng nhan bạc mệnh? Chỉ bằng nàng cũng xứng “Hồng nhan” ?
“Ngạo, có rảnh chúng ta nói chuyện.” Ngữ khí của Hiên Viên Vô Thương thật nghiêm cẩn.
Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, hoàng thúc rất ít khi nói chuyện nghiêm cẩn như vậy với hắn . Vì thế không quan tâm nữ nhân giống như bệnh thần kinh kia , đối với Hiên Viên Vô Thương gật gật đầu: ” Vâng !”
“Ta đây đi về trước !” Vẫn là ngữ điệu lạnh lẽo như vậy .
“ Ừ !” Tuyệt mỹ thiên hạ cười khẽ gật đầu, chợt , trong óc đột nhiên thoáng qua lời nói của nha đầu kia —— bọn họ có tính là yêu đương vụng trộm không ? Nhìn nhìn lại Ngạo, chợt cảm thấy có chút xấu hổ.
Đi theo phía sau Hiên Viên Ngạo , Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, lưu luyến không rời xem xét hắn: “Thương Thương, ngươi nhất định phải mau lại đây tìm người ta!”
Lời này nói ra làm cho Hiên Viên Ngạo đang đi phía trước nàng mặt tối sầm, nữ nhân này, hoàn toàn coi như hắn không tồn tại , quay đầu, đang muốn nói nàng vài câu, lại thấy hoàng thúc ôn nhu gật đầu: ” Ừ !”
Hiên Viên Ngạo cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, vì sao hắn cảm thấy hắn là dư thừa , nữ nhân này với hoàng thúc mới là một đôi? Nghĩ tới khả năng này, cảm thấy có chút hậm hực, nhéo nhéo mi, đối với cảm giác của bản thân có chút kinh ngạc. . . . . .
Bọn hạ nhân cũng cảm giác đau cả đầu, vì sao bọn họ cảm thấy. . . . . . Là bọn hắn suy nghĩ nhiều sao?
Mỗ nữ cẩn thận mỗi bước đi, không tình nguyện đi theo Hiên Viên Ngạo rời khỏi Lưu Kim điện . . . . . .
Lên xe ngựa, còn vén rèm lên xem khuôn mặt câu hồn của tuyệt sắc nam tử còn đang đứng ở đình hóng mát . Nước miếng lại nhẹ nhàng từ khóe miệng chảy xuống. . . . . .
Bên cạnh nàng , khuôn mặt tuấn dật của nam tử nháy mắt lại trắng xanh đen!
“Vũ Văn Tiểu Tam!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên! Kỳ thực cảm thấy đã có rất nhiều hoang mang. Hôm nay, nữ nhân này và hoàng thúc có gì đó không đúng!
” Vương gia thân ái , ngài có chuyện gì sao?” Mỗ nữ tâm tình rất tốt, thái độ đối đãi kẻ thù cũng là vô cùng tốt.
” Vương gia thân ái ” ? Mỗ vương gia khóe miệng rụt rụt, cách xưng hô này, làm cho hắn quên mất bản thân vốn chuẩn bị nói cái gì. . . . . . Cả đầu đều là cảnh tượng nổi da gà mà ngày đó nữ nhân này làm với hắn !
Cuống quít quay đầu, không xem nàng, hiện tại đang ở trên xe ngựa, nếu nữ nhân này lại động kinh, muốn hắn an ủi một chút tâm linh nàng tịch mịch , hắn chạy trốn nơi nào ?
Thấy hắn quay đầu không nói chuyện, Vũ Văn Tiểu Tam đối trời trợn trừng mắt, tên Hiên Viên Ngạo này , chính là bị bệnh thần kinh !
“Vương gia, người ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện !” Mỗ nữ lúm đồng tiền như hoa.
“Nói.” Ngữ khí lạnh như băng đến , nếu không phải sợ nữ nhân này lại động kinh, hắn mới lười mở miệng!
“Nếu không, ngươi ngừng ta đi?” Tràn ngập nịnh nọt xem hắn.
Sắc mặt lạnh như băng cứng đờ, quay đầu, có chút kinh ngạc xem nữ nhân này: “Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không phải là điên rồi?” Nữ nhân này thế nào suốt ngày nói mê sảng? Nếu là hắn thật sự ngừng nàng, một người bị chồng ruồng bỏ, nàng còn có đường sống sao?
Mỗ nữ nhe răng trợn mắt nhìn hắn, gầm lên giận dữ : “Ngươi mới điên rồi! Miệng chó không mọc ra ngà voi!” Rống xong rồi mới nhớ tới Thương Thương không ở nơi này, sắc mặt cứng đờ, hơi hoảng sợ che miệng lại. . . . . . Con heo này sẽ không lại muốn giết nàng đi?