Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 155: Chương 38.1: Di truyền—tiểu Sở cuồng tham tiền



“Cái gì? Đến rồi!” Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên “Là ai tới? Ai tới rồi hả?”

Ai da, có phải nhóm mỹ nam tới không?

Tiểu Nguyệt vui mừng đến đỏ bừng mặt: “Tướng quân, Đại công tử, Nhị công tử, bọn họ đều tới! Còn có hoàng thượng, vương gia, công chúa, Long diệu
thái tử, còn có. . . . . .”

Tiểu Nguyệt nói tới chỗ này, Vũ Văn
Tiểu Tam đã không ức chế được tâm tình kích động, nhét Hiên Viên Lạc
Thần vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó giống như một trận
gió bay ra ngoài, lưu lại mỗ nam đứng tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ đen
như mực!

Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng vương gia nhà mình một tay ôm
hai đứa, lại nhìn sắc mặt khó coi của vương gia, muốn cười lại không dám cười!

Nam tử tuyệt mỹ hừ lạnh một tiếng rồi cùng đi ra ngoài, nhìn nha đầu kia!

Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ như một ngọn gió bay ra ngoài, một giây sau đã cọ xát vào trong ngực của phụ thân nhà mình: “Phụ thân, người ta rất nhớ người!”

Sau ót mỗ nữ treo một giọt mồ hôi lạnh
khổng lồ, thật ra thì nàng vốn chuẩn bị tùy tiện tìm trai đẹp để bổ nhào vào, nhưng cảm giác có một ánh mắt cực kỳ bất thiện đang nhìn mình, nên vì sinh mệnh an toàn của mình, tạm thời đổi đường thôi!

Mọi
người vừa nhìn thấy bộ dáng nàng vẫn hấp tấp như vậy, tất cả đều cười
lên ha hả. Nửa năm không thấy, cũng không thay đổi nhiều lắm!

Mặt già Vũ Văn Cảnh Thiên càng thêm đỏ lên, lôi nàng ra ngoài: “Cũng làm
mẫu thân người ta rồi, sao còn không đúng mực như vậy hả!”

Chu
cái miệng nhỏ nhắn, cực kỳ bất mãn mở miệng: “Dù là làm mẫu thân rồi,
người ta cũng là con gái của phụ thân mà, không thích người ta ôm thì
thôi, người ta ôm đại ca!”

Nói xong liền nhào tới trong ngực đại
ca mình, cọ a cọ. Mặc dù là ca ca, nhưng cũng không phải là ca ca ruột,
chiếm chút tiện nghi cũng không sao, đúng không? “Đại ca. . . . . .”

Vũ Văn Hạo cưng chìu sờ sờ đầu của nàng: “Tiểu muội, nhớ đại ca không?”

“Nhớ! Nhớ!” Ai da, trên người đại ca là mùi hương bạc hà, là mùi hương nàng thích.

Mà người đứng ở cửa kia, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn biết nàng không
phải người của thế giới này, tự nhiên cũng biết Vũ Văn Hạo không phải là đại ca ruột của linh hồn nàng, cho nên lòng tràn đầy không vui!

Nhưng trên thực tế, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn dù là đại ca ruột của
nàng thì thế nào? Nàng có thể không chút kiêng kỵ mà ôm như vậy sao?

Nếu không phải ôm trên tay hai đứa bé, hắn không thể không hung hăng đánh nàng một trận!

Nhưng mình đang đứng ở cửa, nghĩ tới nữ nhân kia sẽ biết đúng mực, không làm gì quá phận. Vì vậy đứng ở cửa, ẩn nhẫn không phát!

Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam ôm hết Vũ Văn Hạo, lại quay đầu: “Ai nha, nhị ca, tiểu muội cũng nhớ huynh muốn chết!”

Vừa nói vừa nhào qua, sau ót Vũ Văn Triệt xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Tại sao hắn cảm thấy ánh mắt tiểu muội nhìn hắn giống như sói đói bổ
nhào vô cừu non vậy hả? Là hắn suy nghĩ nhiều sao?

Tiếp đó, cổ áo mỗ nữ bị người níu lấy từ phía sau. Vũ Văn Tiểu Tam co rúm quay đầu lại nhìn hắn một chút, chỉ thấy ở bên trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia
của hắn đều là ánh sáng cảnh cáo. Nàng run rẩy, nịnh hót mà cười cười,
lại không dám động.

Thấy nàng an phận rồi, hắn mới hài lòng quay
đầu mở miệng về phía mọi người: “Hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người!”

Ngay sau đó, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn hai người Gia Luật Trục Nguyên và Thẩm Lãng Phàm, rồi sau đó quay đầu nhìn Đình
Vân rõ ràng đang chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hừ lạnh một
tiếng. Chẳng lẽ gần đây hắn đối với bọn Đình Vân quá tốt rồi sao?

“Khách khí! Khách khí!” Đám người Gia Luật Trục Nguyên và Long Ngạo Thiên cùng nhau nói lời khách sáo.

Sau khi quay đầu nhìn Vũ Văn Cảnh Thiên một chút, Hiên Viên Vô Thương để cổ áo của Vũ Văn Tiểu Tam xuống. Ở đây là cửa lớn, dưới ánh mắt mọi người, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n khom lưng thi lễ về phía Vũ Văn
Cảnh Thiên: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!”

Cái cúi đầu này làm Vũ Văn Cảnh Thiên thụ sủng nhược kinh! Phải biết Hiên Viên Vô
Thương trừ tiên hoàng, không cần hành lễ trước bất kỳ ai. Hôm nay ở nơi
này, trước mặt mọi người cúi đầu với mình, đây là chính là khẳng định
với nữ nhi, cũng là khẳng định với chình mình!

Vốn đang có chút
bất mãn đối với việc hai người chưa làm hôn sự đã làm tiệc đầy tháng.
Nhưng Hiên Viên Vô Thương ở ngay trước mặt nhiều dân chúng thiên hạ và
hoàng thân quốc thích ngũ quốc, cho mình đại lễ này, còn gọi “nhạc phụ
đại nhân”, vậy còn có thể chạy trốn được sao?

Nghĩ tới đây liền
vội vươn tay ra đỡ hắn, cũng không khách khí nữa: “Vô Thương đứng lên
đi, nữ nhi bảo bối của lão phu giao lại cho ngài vậy. Nếu ngài dám khi
dễ nó, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”

Nói xong khẽ thổi râu một cái, một bộ dáng lão ngoan đồng. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam cười “Xì” một tiếng, cười hì hì nhìn cha mình. Gánh nặng
trong lòng này của cha mình là dư thừa rồi, Vũ Văn Tiểu Tam nàng không
khi dễ hắn đã không tệ rồi, tên này sao dám khi dễ nàng chứ? Được rồi,
trừ ở trên giường. . . . . .

“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế
nhất định coi nàng như mạng!” Đây là cam kết của hắn đối với Vũ Văn Cảnh Thiên, nhưng trên thực tế, nàng đối với hắn mà nói, còn trân quý hơn
sinh mạng của hắn rất nhiều!

“Tốt! Tốt! Lần này Tam nhi không có
chọn lầm người!” Vũ Văn Cảnh Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu như vậy. Sau khi nói xong, cảm giác cục tức mà mình kìm nén hơn một năm đã
được phun ra rồi!

Những lời này vừa nói ra, có mấy người khẽ đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Hiên Viên Ngạo, người từ lúc Vũ Văn Tiểu Tam vừa bước ra, mắt
lạnh của hắn cũng chưa từng dời khỏi người nàng. Nghe vậy, mặt lạnh cứng đờ, mắt lạnh tràn đầy đau đớn khắc cốt. Những lời này, ai cũng nghe ra
được chính là nhắm vào hắn, nhưng hắn có thể trách ai? Chỉ có thể trách
mình không quý trọng hạnh phúc gần ngay trước mắt.

Vũ Văn Tiểu
Tam nghe vậy, sắc mặt cũng lập tức cứng đờ, một mực trốn tránh cặp mắt
đang nhìn mình, không dám nhìn thẳng vào mắt lạnh của hắn.
Hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Thấy khuôn mặt kia cũng không có biến hóa gì, chỉ là đội mũ trên đầu, khóe miệng giật giật: “Hiên Viên Ngạo,
ngươi đội mũ làm cái gì?”

“Khụ khụ. . . . . . Gần đây bị bệnh thương hàn rồi. . . . . .” Còn cố ý ho khan mấy tiếng, gia tăng độ chân thật trong lời nói.

Vũ Văn Tiểu Tam khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Cũng sắp đến mùa hè rồi, ngươi còn có thể bị bệnh thương hàn sao, thật có sáng ý!”

Người chứng kiến và người không biết sự tình, đều cười ra tiếng. Trong nháy
mắt, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo càng thêm khó coi. Nữ nhân đáng chết
này, hình như lấy chèn ép hắn làm thú vui rồi!

Hiên Viên Vô
Thương nhíu chặt mày kiếm, cặp mắt tà mị như hoa đào nhíu lại, có thâm ý khác nhìn mũ đội trên đầu Hiên Viên Ngạo một chút.

Sau khi ẩn
cư, hắn không quan tâm đến những chuyện này, hắn để cho bọn Liên Vụ tra
được cái gì, thì trực tiếp xử lý là được, không cần thông báo cho hắn.
Nhưng khi nhìn bộ dáng của Ngạo, hình như hắn đã bỏ xót một số chuyện
rất trọng yếu!

Tuy Vũ Văn Cảnh Thiên biết Hiên Viên Ngạo vì nữ
nhi của mình mà đầu bạc trắng, áy náy là có, nhưng nhiều hơn nữa vẫn cảm thấy hắn đáng đời! Ban đầu Tam nhi rất yêu hắn? Hắn chẳng thèm ngó tới! Còn nháo đến đòi bỏ vợ, giống như nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên hắn
không lấy được chồng! Đoạn thời gian đó làm hắn mất hết mặt mũi! Bao
nhiêu đồng liêu ngoài sáng trong tối cười nhạo hắn! Như thế nào? Hiện
tại nữ nhi càng ngày càng tốt nên đố kỵ, muốn đổi ý đúng không? Không có cửa đâu!

“Hoàng thẩm, người có nhớ người ta không?” Hiên Viên
Triệt mắt to ngập nước hàm chứa ai oán nhìn nàng, rõ ràng còn đang oán
giận hàng chữ xiêu vẹo của nàng trên thiệp mời.

Sắc mặt Vũ Văn
Tiểu Tam cứng đờ, cười ha hả: “Nhớ! Nhớ!” Lông măng sau lưng không ức
chế được mà dựng đứng lên, tiểu Triệt Triệt không biết có tìm Hiên Viên
Vô Thương – tên cầm thú này để tố cáo nàng không?

Chỉ là Hiên Viên Vô Thương thông minh cỡ nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt không tự nhiên
của nàng thì đã biết rõ chuyện có vấn đề rồi! Nhìn Liên Vụ đang trốn
tránh ánh mắt của hắn, hừ lạnh một tiếng, xem ra hắn thật sự đã đối xử
với bọn họ quá tốt rồi!

“Hiền đệ, vi huynh tìm đệ thật khổ!” Trong giọng nói khách khí mang theo chút cuồng ngạo, chính là Gia Luật Trục Nguyên.

“Ha ha. . . . . . Đây không phải là không có quên huynh sao?” Nói xong quay đầu, nhìn hai đứa bé được Tiểu Nguyệt và Liên Hoa đang ôm ở cửa “Đó là
hai cháu ngoại trai của huynh được tiện nghi mà, làm tiệc đầy tháng ta
liền mời huynh, đối với huynh cũng không tệ lắm đúng không?”

“Ha ha ha. . . . . . Không tệ! Không tệ! Làm thật không tệ!” Tâm tình Gia Luật Trục Nguyên hiển nhiên cực kỳ tốt.

Đi theo hắn tới, còn có Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đang đánh xe ngựa
phía sau. Giờ phút này cũng đã đến cửa, không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu
Tam, khóe miệng giật giật rồi giật giật, không có lầm chứ? Vương thượng
nói muốn ra ngoài chúc mừng, cũng không nói nhiều đã mang theo bọn hắn
đi ra rồi. Làm hạ thần, vương thượng không nói, bọn họ cũng sẽ không
hỏi.

Nhưng. . . . . . thì ra là vị Bách Độ này, chính là người
vương thượng đặc biệt chạy tới chúc mừng sao? Nhưng tại sao hắn lại biến thành nữ nhân rồi hả?

Đặc biệt là A Cổ Đạt Mộc, cứ có cảm giác
nàng có chút quen mắt, nhưng đã gặp ở nơi nào lại không nói ra được,
quấy đến hắn cực kỳ buồn bực!

“Được rồi, muốn ôn chuyện thì đi
vào trong rồi nói!” Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương đã khó coi đến nỗi
không thể diễn ta bằng ngôn từ được rồi. Sớm biết mời những người này
tới sẽ làm nữ nhân này trở nên to gan lớn mật như vậy, đánh chết hắn
cũng sẽ không ăn no rững mỡ mà đi làm cái tiệc đầy tháng này!

“Được! Được! Đi vào rồi nói! Trước cho ta nhìn hai tiểu ngoại tôn của ta một
chút!” Vũ Văn Cảnh Thiên vui vẻ nói, chạy về phía cửa, nơi hai đứa bé
được tã lót đỏ chót bao lấy.

Vui vẻ ra mặt, bộ dáng vui vẻ này làm sao giống tướng quân hơn 40 tuổi, rõ ràng chính là một tiểu hài tử!

Chọc cho mọi người cười ha ha. . . . . .

Hiên Viên Ly cũng sải những bước lớn: “Để ta xem tiểu đường đệ của ta một chút!” Dứt lời vui vẻ chạy tới bên kia.

Mọi người cũng đều đi tới vây xem, vẻ mặt tràn đầy sắc thái vui mừng. . . . . .

“Hoàng thẩm, đứa bé này thật giống thẩm!” Hiên Viên Triệt chỉ vào Hiên Viên Sở Cuồng, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn quay đầu mở miệng nói, rồi sau
đó rất chăm chú nhìn tiểu Sở cuồng.

Mọi người chỉ thấy hai đứa bé đối diện có gương mặt như búp bê, hai mắt lưu ly không nháy một cái,
nhìn chằm chằm đối phương, nhìn cực kỳ khôi hài!

Vũ Văn Tiểu Tam trợn trắng cả mắt, trần trụi coi rẻ hắn: “Nói nhảm! Ta sanh đứa bé, không giống ta chẳng lẽ giống như ngươi sao!

Khóe miệng mọi người đều không ức chế được mà co giật. . . . . .

Hiên Viên Ngạo nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, trong mắt lạnh cũng đầy vui vẻ, dáng dấp đứa bé này thật rất giống nàng.

Tiểu Sở cuồng nhìn Hiên Viên Triệt một hồi lâu, một cái tay nhỏ sờ lên mặt của hắn, còn dùng không ít sức lực. . . . . .

Hiên Viên Triệt giựt giựt khóe miệng: “Ta nói đường đệ này, đệ nhéo mặt của ta cũng không đẹp được giống ta đâu!”

Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt ngập nước của Hiên Viên Sở Cuồng mở lớn,
nhìn hắn một hồi lâu. Thấy những người khác đều là bộ dáng muốn cười lại không cười, không ai nói đỡ cho hắn, cái mũi nhỏ kéo lên, há mồm liền
gào khóc rống lên. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt, lại tới!

Sau khi mọi người cười to một trận, cũng luống cuống tay chân dụ dỗ hắn,
muốn cướp đứa bé từ trong tay Liên Hoa, ôm đi chỗ khác. . . . . .

“Cẩn thận một chút! Cẩn thận một chút! Đừng ngã. . . . . .”

Mà tiểu Lạc thần bên kia, Hiên Viên Ly mở to mắt, không nháy một cái nhìn
đứa bé phấn điêu ngọc mài này. Cặp mắt hoa đào kia, còn có giọt lệ nốt
ruồi nơi khóe mắt, không phải căn bản chính là giống hoàng thúc như đúc
sao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.