(Cái tên thực sự nói lên tất cả:v)
“Tôi vẫn không biết phải làm gì.” Sen thở dài.
“Belial Điện hạ tốt bụng hơn tôi nghĩ.
Ngài nói rằng nếu chúng tôi cùng nhau đến lâu đài hoàng gia, ngài ấu sẽ lo liệu mọi thứ để tôi không bị lạc lõng.”
Tôi cắn miếng sandwich và khịt mũi.
Vấn đề khó nhai hơn rồi.
Cô không biết rằng nếu can thiệp, thì như thể chắn giữa đường cao tốc thay vì giúp ích được gì không? Hoàng tử làm gì có thời gian để bảo vệ một cô hầu gái? Còn chưa nói đến chuyện kết hôn hay không.
“Cô đang lo lắng về điều gì? Nếu tôi nói với Kyle, tôi nghĩ ngài ấy sẽ đồng ý và chúc cô bình an.”
Mặc dù đó là một câu trả lời khá đơn giản, Sen nhìn tôi rạng rỡ với cả hai tay đan vào nhau, như thể đang xúc động.
Tôi tránh ánh nhìn của cô ấy khi nhai giăm bông chiên và bánh sandwich phô mai.
“Tôi quyết định đi, nhưng tôi sợ mình sẽ không thể làm được điều mình muốn.
Tôi đoán đó là điều tôi lo lắng.”
Tôi liếc nhìn cô ấy khi tôi l.iếm những mẩu bánh vụn trên tay mình.
Những gì cô muốn là trả thù.
Tại sao cô không thể làm điều đó? Bởi vì không có quyền lực?
Tuy nhiên, nhìn vào biểu hiện, có vẻ như không phải vì con đường cô ấy đang đi chỉ đơn giản là một con đường đầy chông gai.
Tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy một chút trống rỗng hơn thế….
Giữa khó chịu và tò mò, người đi sau là người thắng.
Tôi giả vờ chịu thua và lặng lẽ đặt một miếng nữa vào miệng.
“Tại sao cô không thể làm được? Cô thông minh và đầy nhiệt huyết.
Việc thiếu sức mạnh chỉ xảy ra trong chốc lát.
Tôi tin rằng cô sẽ hoàn thành xuất sắc mọi thứ.”
Được rồi.
Chúng ta gặp nhau chưa lâu, nhưng tôi đã biết rõ điều đó.
Sen là một người như vậy.
Nếu bạn vẽ một đường rồi nói: “Đây là tất cả phần của cô”, thì cô sẽ tỉnh bơ vượt qua ranh giới đó.
Tôi cảm thấy một sự quyết tâm từ cô ấy.
Cô ấy quyết tâm sống cuộc sống của mình, không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến giá trị bản thân.
Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy lo lắng mặc dù tôi đang tạo nên một câu chuyện để che đậy việc biết trước tương lai.
Ngay cả khi không có ai theo dõi, Sen sẽ làm mọi thứ có thể.
Đến lúc nhìn lại và hối hận, cô sẽ vẫn tiến lên một bước và cuối cùng sẽ có được thứ cô muốn trong tay.
Sẽ tốt hơn nếu Trái tim mùa đông là một câu chuyện cổ tích.
Họ sống hạnh phúc mãi mãi, ai cũng xứng đáng được mơ về một cái kết như vậy.
Cô và tôi.
Và cả Kyle nữa.
Vào thời điểm đó, nội dung của bản gốc đã được tái hiện lại.
[“Belial Bệ hạ.
Đây có phải là định mệnh không? Anh, người tượng trưng cho cố hoàng đế, và em, người tượng trưng cho mẹ, số phận ta đã dính liền với nhau như vậy.
Xin hãy nói cho em biết.
Đây có phải là định mệnh không? Nó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay…là điềm gở chăng?”]
Lúc đầu, tôi không thể hiểu tại sao dòng này lại xuất hiện.
Tại sao ngươi đột nhiên cho ta thấy những gì Sen đã nói với Belial?
Tuy nhiên, tôi biết hệ thống không bao giờ cho thấy bất cứ điều gì vô ích.
Ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng có ý nghĩa.
Phải có một lý do, ngay cả khi rất tầm thường.
[(▽ʃƪ)]
À không, trừ biểu tượng cảm xúc ra.
Mấy cái đó để làm cảnh thôi.
[( 。__。)]
Tôi để hệ thống sang một bên và bắt đầu đọc đoạn văn đã hiện trước đó.
Định mệnh, trùng hợp, điềm gở…
Mối quan hệ của một người không gọn gàng theo cách đó.
Chính vì vậy Belial không thể đưa ra câu trả lời.
Có lẽ đó là vấn đề.
Ah.
Sen tượng trưng mẹ ruột của cô ấy.
“Sen.”
Tôi nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Cô nói muốn báo thù cho mẹ cô?”
“Huh.
Mặc dù bà ấy đã không còn giá trị do nhiều sự cố khác nhau, nhưng bà được cho là xuất thân từ gia đình nam tước.
Bà ấy cũng được đề cử cho vị trí Serena, nhưng…!Có chuyện đó sao? Đó chỉ là cuộc chiến giữa các quý tộc, và tôi không biết ai khơi mào trước, có lẽ vì quyền lực nên ai cũng giả vờ như không biết dù biết.
Ồ, giờ thì tôi hiểu rồi.
Có sự tự tin trong giọng nói của tôi
“Vậy đi đi.”
“Huh?
“Cô đi rồi sẽ biết, kẻ địch của cô là ai, ai muốn xoá bỏ cô.
Đừng bỏ lỡ, hãy nhìn cho kỹ.”
Kẻ thù của Sen chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy.
Vì cô ấy giống hệt mẹ ruột của mình.
Họ sẽ nhận ra cô ấy và xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy khỏi lâu đài hoàng gia.
Giống như cái cách họ đã làm với mẹ cô.
Và xét theo những gì Sen nói, một trong những kẻ thù đó phải là mẹ của Belial, cựu Hoàng hậu Serena.
“Liệu sẽ được chứ?”
“Hả….
Nếu cô định gặp mẹ ruột của Belial, thì phải đi cùng Belial.
Cuộc trả thù chỉ mới bắt đầu những bước đầu tiên sau khi trải qua nhiều khí khăn khác.
“Đi theo Belial.”
Belial Serena Meinhardt.
Anh ta sẽ là đầu mối đến với Serena.
Sen dường như suy nghĩ về lời nói của tôi trong giây lát.
Đó không phải là một lời giải thích tử tế, nhưng ít nhất nó truyền đạt niềm tin ẩn chứa trong đó.
Chẳng mấy chốc, cô ấy dường như đã quyết định tin tưởng tôi.
Mặc dù cô ấy thường nhìn tôi như một con thú ngoài hành tinh, nhưng đến giờ cô ấy vẫn gật đầu.
Đó là một thái độ khá táo bạo.
“Được.
Hãy làm vậy đi.”
Tôi sẽ không thể gặp Sen trong một thời gian.
Nếu chúng ta gặp lại nhau, cô ấy có thể đã là Serena, nếu theo dòng chảy của bản gốc.
Có thể, theo ý muốn của cô ấy.
Tôi không muốn thay đổi số phận của Sen nữa nên tôi biết đã đến lúc phải bước ra khỏi cuộc đời cô.
“Chúc may mắn.
Đừng để bị ốm.”
“Shu à.”
Sen khẽ nhìn tôi.
“Một ngày nào đó, khi cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Tôi đột nhiên nói đồng ý và gật đầu.
Một cảm giác kỳ lạ.
Bởi vì đã rất lâu rồi tôi mới nghe nói rằng ai đó sẽ giúp tôi, và nó như thể nghe tiếng nước ngoài mà tôi không thể hiểu được.
Sau khi chú của tôi lấy hết tiền bảo hiểm và bỏ trốn, tôi không thể tin tưởng bất cứ ai nữa.
“Thật sao.
Đừng quên nhé.”
Tôi bật cười.
Và cầu nguyện.
Ước cho một kết thúc có hậu đến với tôi như định mệnh hay như một phép màu.
[Cơ hội của Sen để tìm đúng mục tiêu trả thù đã tăng lên!]
[Các yếu tố đe dọa tính mạng của Kyle Blake đã được giảm bớt.]
[Giá trị kì diệu tại là 23,0%]
Nếu mọi người trở nên toàn vẹn nhờ phép màu, đó chẳng phải là một cuộc sống thực sự kỳ diệu sao?
*
Rốt cuộc, cuộc sống của thú nuôi rất thoải mái.
Tôi không phải lo lắng về việc kiếm sống, và nếu Kyle không ở đó, tôi có thể tận hưởng thời gian một mình.
Tôi đã kiếm thêm được phép màu…!Vì mấy vật phẩm này chỉ dùng được một lần nên không có nhiều thứ để mua, nhưng thật tốt khi biết có thể sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Tôi có thể tại một nước đi thoong minh để xoay chuyển tình thế giống như bánh quy hạt thông lâu dài.
Hãy xem nào…
Hãy nôn ra tất cả những gì ngươi có.
[(◉_◉);;;]
t
Sao nào.
Như thể ngươi chưa bao giờ thấy một tên cướp hạt vậy?
Đây là việc duy nhất có thể làm ngay bây giờ.
Không, phải tính cho cả những tình huống có thể xảy đến.
Bạn sống làm việc tốt.
Vậy nên, hãy giúp nhau nhé?
Nghĩ lại thì, nó đã nói cửa hàng vừa khai lại, phải không?
Tôi tò mò về trang thứ 2 mà tôi chưa xem.
Kyle còn đi vắng, tôi lướt nhanh một chút.
[*:.。.o(≧∀≦)o.
。.:*]
[!Cửa hàng hạt!]
Vâng, vâng, bỏ qua đi.
[Bánh vỏ sò hạt dẻ cười lách cách| Tiêu hao 2% | Chìa khóa vạn năng dùng một lần.
Nó có thể mở bất kỳ ổ khóa nào!]
[Tart hạnh nhân cay | Tiêu hao 5% giá trị thần kỳ | Bạn có thể biến thành một người khác trong 1 giờ.]
Xem nào.
Đắt, nhưng đáng sử dụng.
Thật đáng tiếc khi thời gian hơi ngắn, nhưng tôi đã là một ham, không, người thiên tài có thể tận dụng hợp lý kể cả với thời gianBiến hoá ngắn.
Khi tôi chuẩn bị lật trang khác, một cửa sổ hệ thống khác hiện ra trước mặt tôi.
[ĐANG TẢI…..]
…!Lại gì rồi
Well, phát triển hệ thống không dễ dàng chút nào.
Cứ từ từ đi
Nhìn qua sổ hệ thống, tôi nhận thấy một biểu tượng hình trái tim mới ở góc bên phải.
Còn gì nữa đây? Đây cũng là cửa hàng à?
[Góc Tình yêu~️]
Ah.
Tôi ước mình đã đấm hệ thống trước khi lấp đầy giá trí thần kỳ.
Cảm xúc tôi bùng lên.
Dù sao, tôi đã nhấp vào nó.
[Len hamster mềm và mịn! |️ x1]
[Bộ kim đan nhỏ và quý giá | ️ x1]
[Tự làm! 79 quần áo hamster ️ x2]
[Hamster giả xoa dịu nỗi cô đơn (Thời lượng: 30 phút) |️ ×100]
Lần này, đơn vị tiền tệ không phải là phép màu.
Trái tim? Cái này là cái gì?
[Đang có |️ x312]
[Các vật phẩm được mua tại Góc tình yêu được xem là vật phẩm! Có thể lưu trữ!]
Tại sao có nhiều tim vậy!? Tôi có thu thập à!
Cái này, làm ơn đi…….
*
Cuộc sống này…
Tôi nhìn Kyle với vẻ mặt như một quả quýt thối.
Và, cố gắng tôn trọng lòng tốt của anh ấy, tôi đã tiếp thêm sức mạnh cho hai chân trước đang cầm sợi dây.
“Tốt lắm, Cashew.”
Tên đó nói vậy mà không che giấu niềm vui tràn trề của mình.
Tôi ngồi trên một thanh gỗ vừa với mông mình, lắc lư qua lại một cách bất lực, tay nắm chặt hai sợi dây buộc vào thanh gỗ.
Đó là chiếc xích đu mà Kyle đã mang theo.
Ngài mua nó từ con nào vậy? Sen, là cô phải không? Cái đồ….
Tôi đã giúp cô ta, nhưng cô trả ơn với vậy…
[||a–||]
Biết rồi.
Đó là những gì biểu hiện của tôi bây giờ.
Ngươi biết, ta biết, nhưng chỉ có thằng nhóc đó là không biết thôi.
Kyle đẩy chiếc xích đu mà tôi đang ngồi trong khi cười như gã dở.
“Phải rồi.
Duỗi chân ra.
Ngươi truyền thêm lực vào tay nữa.
Ngươi đang khá tận hưởng nhỉ.”
– Jjik.
(Không…)
“Sen nói rằng ngươi sẽ thích nó.
Ngươi là một đứa trẻ năng động và thích chạy trên bánh xe cả ngày, cô ấy bảo vậy đấy.”
– Jjik….!(Không phải mà….)
Mấy người điên hết rồi….
Không phải mỡ bụng vơi bớt đi hay có được một viên đá ma thuật trong tim, nhưng anh ấy có vẻ hạnh phúc khi chỉ cần tôi ngồi yên trên xích đu.
Khuôn mặt anh, với một nụ cười dịu dàng, trông thực sự hạnh phúc.
“Từ phù thủy đến bác sĩ thú y đến pháp sư.
Ngươi có biết ta đã cho ngươi nhiều như thế nào không?”
Tôi thở dài và di chuyển hông của tôi một chút.
Sau đó, xích đu bắt đầu di chuyển nhanh hơn với âm thanh cót két.
Rồi Kyle mỉm cười và bỏ tay ra.
Tôi nắm lấy dây, vươn mình lên và lắc lư.
Chiếc xích đu gỗ phát ra âm thanh vui tai.
Kyle vỗ tay cổ vũ khi thấy tôi đã tự làm được.
Phù.
Trò này khó đấy.
[Số điểm hiện tại|X320]
Vâng, miễn là ngài hạnh phúc…
Note
Chơi cả ngày mới nhớ phải đăng truyện:).