Đêm đó trời mưa làm dịu đi cái nóng khủng khiếp. Elliot tỉnh kéo tấm rèm gấp nếp sạch sẽ và mát mẻ bên cửa sổ, ánh sáng buổi sớm bàng bạc rọi chiếu vào trong phòng ngủ của anh.
Anh với tay lấy cái áo choàng. Anh bước đến bàn viết, mở xem mấy trang sách. Đêm qua với một chút cảm hứng anh đã viết một mạch hàng tiếng đồng hồ. Bây giờ anh gần như không thể nhớ được mình đã viết những gì. Anh đọc nhanh vài tờ, cảm thấy ấn tượng vì chúng khá hay.
Anh nhìn giường. Phaedra đã ở đó khi anh bắt đầu viết, nhưng bây giờ. Cô ấy đi lúc nào nhỉ? Anh không thể nhớ được. Điều đó không hề giống với anh chút nào. Anh thầm oán trách vì đã không kiểm soát được mọi việc.
Đêm qua anh đã làm như vậy. Làm như thế là anh đã để lỡ mất một trong những đêm hoàn toàn tự do với Phaedra.
Anh bước ra ngoài hiên và bước tới cửa mở vào căn phòng của Phaedra. Khoảng cách giữa hai căn phòng của họ cũng gần giống như lúc họ ở Postano, chỉ rộng hơn và xa xỉ hơn mà thôi.
Phaedra không mặc quần áo ngủ. Cô chỉ mặc mỗi quần áo lót và nó đang trễ xuống. Tóc cô bay bay, lấp lánh trong ánh nắng nhẹ hắt vào phòng. Cô dựa lên hàng gối cao, và ngủ mà không hề hay biết anh vào.
Anh bước lại gần, ánh nắng lấp lánh làm phát ra những tia sáng nho nhỏ từ vật cô đang nắm trong tay. Anh nhẹ nhàng lấy ra khỏi tay cô. Đây chắc chắn là vật mà cô đã gìn giữ cả đời và để lại cho cô.
Nó rất đẹp, nổi bật với kĩ nghệ thủ công trên các họa tiết chạm khắc rất ấn tượng. Một hòn ngọc quý thời cổ đại với chất lượng như thế này sẽ rất giá trị. Anh mang nó ra cửa để kiểm tra nó kĩ hơn. Anh cảm thấy cô đã tỉnh và đang chú ý đến mình. Anh quay lại. Trông cô thật đẹp, và nổi bật bởi lụa và satin lộng lẫy của những chiếc gối.
“Cô đã bỏ đi?” Anh nói, ám chỉ đến sự vắng mặt của cô ở phòng ngủ của anh.
“Không, anh đã bỏ đi” Cô nói, làm anh nhớ lại sự sao nhãng mà anh đã không kiểm soát.
Anh đến bên giường. “Tôi thực sự hối hận vì đã làm như vậy.”
“Nó cho thấy anh là ai, ánh nắng có thể làm cho anh quên vài ngày hoặc vài tuần, nhưng anh sẽ không còn nguyên vẹn này nếu anh từ bỏ thế giới này mãi mãi chỉ vì tôi.”
Anh không quan tâm tới sự cảnh báo ám chỉ trong những lời cô nói.
Anh để vật trang sức lên giữa hai bầu vú. “Trông nó thật đẹp.”
“Nó thật đẹp phải không? Nhưng nó cũng đem lại cả những kí ức buồn.”
“Dù là đồ giả nó cũng không xấu chút nào. Giá trị của nó đã bị xâm phạm rất nhiều, nhưng tính nghệ thuật thì không.”
“Tôi không quan tâm đến giá trị của nó.”
Bây giờ anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô rõ hơn. Trông cô có vẻ rất mệt mỏi và buồn rầu. Có lẽ đêm qua cô ngủ quá ít.
Cô cầm đồ trang sức lên và nhìn chăm chú. “Đêm qua tôi đã biết được sự thật. Tôi đã tưởng tượng ra tất cả một cách dễ dàng. Những cuộc buôn bán kín đáo, những lời hứa bí mật, sự mãn nguyện của những người đã mua được vật hiếm này và nghĩ nó đã rẻ hơn giá trị thực rất nhiều trong khi không ai biết được nguồn gốc của nó là từ đâu. Đây là một kế hoạch rất tinh vi. Nếu người ta nói với người mua rằng những viên ngọc quý này từ Pompeii họ sẽ muốn có nhiều viên ngọc hơn thế nhưng phải thật bí mật vì họ đang mua đồ ăn cắp.”
“Cô nghĩ rằng có một kế hoạch.”
“Cha tôi nói là có. Gã lái buôn vạch ra kế hoạch này vừa tài giỏi nhưng lại cũng rất hung ác. Đó là cách mà ông kể về tay buôn nọ. Ông ám chỉ đến nguồn gốc đáng ngờ của vật có giá trị đó. Và những vật giống như thế cũng sẽ được phát hiện.”
Việc cô đề cập đến cuốn hồi kí khiến tâm trạng anh trở nên u ám. Khi anh sau sưa với công việc, anh đã quên nhanh hôm qua với ông Merriweather. Trong những giờ qua, đã không có một sự lựa chọn đáng kể nào xuất hiện trong tâm trí anh, cũng không có những sự thật đáng buồn hay những câu hỏi lặp đi lặp lại về quá khứ và cả những toan tính.
“Thật là ghê tởm khi ông ta bán những đồ như thế để chiếm được lòng tin của bà, hay ít nhất đã bán đứng bà.” Phaedra trầm ngâm một cách cay đắng. “Ông ta cám dỗ bà chỉ để gặp được những kẻ sẵn sàng trả giá cao cho những đồ giả mạo mà ông ta bán. Sự giới thiệu của bà như một sự bảo lãnh hợp pháp.’
Anh cảm thấy những suy luận của cô rất hay, rất đáng tán thưởng.
“Tại sao cô lại quan tâm đến nó nhiều thế?”
Cô ngồi dậy, nhìn anh. Cô đang tức giận, nhưng không phải giận anh.
“Cha tôi nói rằng người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ tôi. Tôi nghĩ bà biết ông ta đang làm gì, và lợi dụng bà như thế nào. Trước đây tôi không biết điều đó, những đêm qua bỗng nhiên tôi hiểu được điều đó. Anh thấy đấy, bà tin những gì của ông ta, hơn là những gì bà biết với cha tôi. Đó là lời giải thích duy nhất cho những gì bà đã làm.”
Gương mặt cô căng lên. Mắt cô long lanh. Cô nhìn chăm chăm vào món trang sức như thể nó là một thứ đáng ghê tởm. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô rất xúc động.
Anh cảm thấy hối hận vì đã bỏ trốn về với công việc của mình. Anh không muốn nghĩ rằng cô đã ở trong phòng ngủ một mình, mãi nghiền ngẫm về những điều mà cô biết được và cuối cùng đi đến kết luận buồn thảm hôm nay.
Cô nhìn anh như thể đang mong chờ một cuộc tranh luận. Như thể cô đang hi vọng vậy.
“Đó là lí do tại sao cô lại từ chối, chắc chắn là như vậy nhưng có lẽ có vài dấu hiệu cô đã sai lầm gì đó. Có thể thấy rằng không có đủ bằng chứng để cô suy luận như vậy, nhưng…”
“Không chắc chắn rằng bà đã dễ dàng bị đánh lừa như vậy phải không? Đối với tôi bà không có vẻ là một người phụ nữ tuyệt vọng về chuyện tình của mình.”
Cô tỏ ra rất xúc động. Mắt cô ánh lên những tia sáng giận dữ, răng nghiến chặt. “Anh không hiểu được đâu. Ông ta đã cám dỗ mẹ tôi khiến bà từ bỏ tất cả mọi thứ: không chỉ cha tôi, mà còn cả tôi. Đó là lí do tại sao bà không để tôi sống chung với bà, để tôi không thấy ông ta đã khiến bà trở nên yếu đuối đến nhường nào.”
“Cô không biết điều đó.”
“Tôi biết chứ. Bà đã vì ông ta mà từ bỏ niềm tin của chính mình, và còn không muốn tôi thấy điều đó. Cũng không ai trong số các bạn của bà biết tên ông ta. Tôi đã hỏi những người gần gũi với bà nhất nhưng không ai có thể chỉ cho tôi ông ta là ai, mặc dù hầu hết mọi người đều đã đoán được ông ta. Thậm chí cả Matthias, và bà Whitmarsh.”
Cô cầm món trang sức trong tay và siết thật chặt. Cả cơ thể cô run lên trước mắt anh. “Bà biết rằng bà đã trao cho ông ta quá nhiều, và không muốn cả thế giới này thấy rằng Artemis Blair đã cho phép một vài người đàn ông biến mình thành nô lệ. Để rồi sau đó phát hiện ra tất cả chỉ là giả dối, chỉ để ông ta có thể lợi dụng bà để làm giàu cho ông ta – tất nhiên điều này đã dẫn đến sự tuyệt vọng.”
Nỗi bực tức dâng trào trong người cô. Anh nhận ra rằng, điều này không xuất phát trực tiếp từ người đàn ông bí ẩn kia. Sự tức giận của cô hướng tới mẹ của cô, người đã giảng và cải đạo cho một đứa trẻ nhưng sau đó chính bà lại bị sa ngã.
Liệu sự thất bại của mẹ cô có làm cho những niềm tin đó giống như là những điều không tưởng phi thực tế? Nếu một đêm suy ngẫm đã đưa cô tới những suy nghĩ này, có lẽ nó cũng chỉ như vậy thôi.
Khám phá đó khiến anh ngạc nhiên. Anh đã nhanh chóng xác định được người đàn ông đó là ai. Điều này giống như có ai đó đã thổi sinh khí vào khả năng tiềm ẩn trong con người anh kể từ khi anh gặp Phaedra.
Anh đã chắc chắn rằng không có con người già cỗi nào trong anh. Không giống các anh trai của mình, anh là người được “thừa hưởng” những thứ tài sản thừa kế tồi tệ nhất của cả cha và mẹ. Đến bây giờ anh mới nghi ngờ rằng anh cũng rất có thể đã thừa hưởng dòng máu xấu nhất trong người cha của mình.
Bà ấy đã không phản bội điều gì. Bà chỉ gặp một người đàn ông, người đã làm cho bà nhớ ra rằng mình là một người phụ nữ. Không có tội ác nào trong chuyện này cả và không có sự phản bội nào đang phỉ nhổ. Đó là người bình thường nhất trên thế giới này.
Anh suýt nói ra những điều này. Nếu anh có thể thuyết phục được Phaedra rằng sự thỏa hiệp của mẹ cô là rất bình thường và chắc chắn sẽ xảy ra, thì có lẽ Phaedra sẽ dễ chịu hơn. Và rất có thể anh sẽ nhận được nhiều thỏa hiệp anh muốn từ cô.
Anh lấy món đồ trang sức từ tay cô. Anh đặt nó lên bàn cạnh giường, và kéo cô xuống với anh. Họ đã trải qua một đêm trong thế giới riêng biệt của hai người.
Anh ôm cô, trao cho cô tất cả những gì có thể an ủi cô. Cô dần bình tĩnh lại. Sự bực tức của cô dần biến mất để nhường chỗ cho niềm hưng phấn.
“Đừng quá khắt khe với bản thân mình, Phaedra. Bà ấy đã chọn một con đường rất khó khăn khi còn sống. Cô biết con đường ấy sẽ không một ai khác chọn. Có lẽ cô đã đúng và đang loạng choạng bước tới điểm cuối cùng. Nếu bà không thể tha thứ cho chính mình thì đó là một bi kịch nhưng con gái bà có thể sẽ suy nghĩ thoáng hơn.”
Cô im lặng hoàn toàn đến nỗi anh không nghĩ rằng cô đang thở. Sau đó cô hôn lên ngực anh. Cô áp sát vào anh và làm cho cơ thể cô duỗi thẳng cùng với cơ thể anh.”
“Đôi lúc anh thật khôn khéo, Elliot. Có lẽ anh đã đúng. Nếu mẹ tôi bị dụ dỗ để từ bỏ tất cả vì một người đàn ông, tôi nên hiểu rõ điều này hơn. Tôi không có khả năng làm điều đó dù tôi cũng gặp phải tình huống như vậy.”
***
Chiều qua, Gentile Sansoni đã gọi điện cho Elliot. Trước đó ông ta đã gửi thiệp nói rằng sẽ có cuộc viếng thăm xã giao.
Họ đón tiếp ông trong phòng khách. Phaedra nghĩ ông có vẻ như ít nguy hiểm hơn lần cuối cô gặp ông.
Có lẽ bối cảnh đã tạo nên sự khác biệt, ánh sáng và không gian thoáng khí tạo nên sự khác biệt với bóng đêm và căn phòng rộng và tối nơi mà ông đã chất vấn cô, áo choàng dài và rộng, mái tóc và đôi mắt đen của ông đã tạo nên sự tương phản với màu vàng của phòng ngủ.
Elliot đã sẵn sàng cho buổi gặp mặt. Anh đứng cạnh ghế của cô trông cao ráo và rất tự tin. Anh thể hiện rõ phong cách quý tộc của mình.
Sansoni cúi người khi được chào đón khiến cô ngạc nhiên. Sau đó ông bắt tay cô lâu hơn. Ông cười.
“Chúc mừng lễ thành hôn, thưa cô. Tôi biết được rằng cô trở về cùng với Elliot từ Naples, và muốn thể hiện sự kính trọng đối với cô.”
“Elliot,” cô nói. “Đối với một người không biết ngôn ngữ của chúng tôi, thật ngạc nhiên là ông ấy nói tiếng Anh rất tốt.”
“Đúng như vậy.”
Sansoni nhún vai. “Việc không biết gì có thể rất thuận tiện trong nhiều trường hợp.”
“Tôi cũng hi vọng là vậy,” Elliot nói. “Xin nhận những lời chúc tốt đẹp về sự xuất hiện bất ngờ này của ông. Ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.”
Sansoni nghiêng đầu như chấp nhận một nửa. “Tôi đã nghe về điều này, tuy nhiên tôi không chắc chắn.”
“Và bây giờ thì ông đã chắc chắn.”
“Si. Grazie.” Ông kéo áo khoác màu đen và lấy ra tờ giấy da. “Tôi khá thân với một viên sĩ quan quân sự, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong Positano. Một người bạn đã mời ông ấy đến đây để xem xét về sự cố có liên quan đến tòa tháp, sự náo động và những người dị giáo ở đó.”
“Thật thú vị” Elliot nói.
“Đúng vậy, chúng tôi là những con người rất thú vị và sinh động. Bạn của tôi trở lại và mang theo tập tài liệu này. Linh mục ở Positano rất lo lắng vì anh không có chúng.”
Phaedra nhìn những tờ giấy da mà cô cho rằng mình đã quên. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt Sansoni để khẳng định xem không biết ông ta có trở nên đáng ghét lần nữa không.
Elliot đưa tay cầm những tờ giấy da. “Cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ giải quyết tất cả khi chúng tôi trở về Anh. Tôi nghĩ, nếu giải quyết những việc này ở đây chúng tôi sẽ phải ở lại Naples hàng tháng trời nữa.”
Sansoni nhìn vào tập tài liệu rồi lại nhìn lên Elliot sau đó nói. “Hàng tháng ư? Anh chỉ việc kí…”
“Nó sẽ phức tạp hơn nhiều. Chúng tôi hi vọng sẽ lên tàu vào ngày mai. Chúng tôi sẽ làm tốt hơn để cho những linh mục ở nhà thờ ở Anh có thời gian.”
Sansoni không phải là người đàn ông bỏ lỡ những cơ hội nhưng bây giờ thì ông đang làm điều đó một cách miễn cưỡng. Khi Elliot trấn an ông về tập tài liệu, người đàn ông đáng ghét này bắt đầu bước đi.
“Ngài Sansoni, tôi băn khoăn không biết tôi có thể có một vài lời nói riêng với ông không,” Phaedra nói. “Tôi nghĩ Elliot sẽ phải dịch cho chúng ta tốt nhất mà anh ấy có thể song khả năng tiếng Anh của ông rất tuyệt với nên điều đó là không cần thiết. Tôi hứa là cuộc nói chuyện sẽ rất ngắn thôi.”
Lông mày của Sansoni nhướn cao tỏ vẻ không đồng ý với tính táo bạo của cô, nhưng ông nhìn Elliot tìm kiếm sự đồng ý. Elliot không biểu hiện bất kì sự khó chịu nào.
Elliot gật đầu và bước tới cửa phòng khách. Cô đi cùng anh ra cửa. “Tất nhiên anh có thể ở lại đây,” cô thì thầm. “Tuy nhiên, tôi không nghĩ ông ta nguy hiểm.”
“Cô vừa yêu cầu được nói chuyện riêng với ông ấy, Phaedra. Tôi sẽ để cô làm việc đó.”
Cô nhìn Sansoni sau khi Elliot đi khỏi. Ông ta đan tay vào nhau ở phía sau và nhìn cô dò xét.
“Tôi cho rằng chồng của cô đã hướng dẫn cô xin lỗi về tất cả những điều phiền toái mà cô đã gây ra cả ở đây lẫn ở Positano.”
“Huân tước Elliot không hướng dẫn tôi làm như vậy. Trừ vết thương của Marsilio, tôi không có gì phải xin lỗi cả. Tôi muốn hỏi ông về vấn đề hoàn toàn khác.” Cô lấy đồ trang sức từ túi ra và đặt nó lên bàn gần cửa sổ.
Lông mày của Sansoni nhướn cao. Ông bước tới gần bàn và nhìn chằm chằm xuống đồ trang sức. “À! Tôi đã hiểu được tại sao cô lại muốn gặp riêng tôi rồi. Cô không muốn cho chồng cô biết cô đã bị lừa mua đồ giả. Tôi lấy làm tiếc vì không thể giúp cô trong vấn đề này được. Cô cũng không đưa được ra lí do để tránh khỏi sự phẫn nộ của ngài Elliot khi anh ấy biết được sự bất cẩn của cô.”
“Ông biết được ngay rằng đây là đồ giả? Bằng cách nào vậy?”
“Trước đây tôi cũng đã nhìn thấy nó. Hoặc rất có thể, những cái khác giống thế. Tôi biết nó được làm ở đâu và nó được bán như thế nào. Tôi biết những người buôn đã bán chúng giống như đồ cổ cho nhà buôn nước ngoài và cho những du khách không biết gì như cô. Nó như thế đã rất lâu rồi.”
“Nếu ông biết rất nhiều vviệc này, tại sao ông không dừng việc này lại?”
“Nghệ nhân làm ra nó đã cung cấp cho tôi những thông tin rất thú vị để tôi có thể cho phép ông ấy buôn bán tự do. Nó cũng đáng để ông ta và mạng lưới của ông ta hoạt động. Tôi được cái gì khi quan tâm tới một số du khách nước ngoài mua hàng giả?”
“Tên của người đàn ông đó là gì?”
Ông cười. “Thưa cô, tôi nói ông ta rất hữu ích đối với tôi. Nếu người ta biết được ông ta buôn lậu những thứ này, ông ta sẽ phải rời khỏi vương quốc và sẽ không còn chỗ dung thân nữa.”
Cô cầm đồ trang sức lên và nhìn nó. “Những thứ này có nhiều không?”
“Cô sẽ không thấy đồ trang sức giống thế này trên áo choàng của một nửa phụ nữ ở Anh. Nếu có quá nhiều, không phải nó sẽ gây nghi ngờ sao? Đó là những tính toán rất bình thường của người đàn ông này. Ông ta và những người bạn của ông ta chuyên nghiệp hơn nhiều. Một vài đồ trang sức, một vài dấu vết…” Ông nhún vai. “Thế là đủ nhưng không nhiều. Cô hiểu chứ?”
Cô đã hiểu. Sẽ không có lợi cho những người làm đồ giả khi họ để hàng tá những cái giả đó vào thị trường nghệ nhân quá nhanh. “Nó được làm ở Naples sao?”
“Tôi không cho phép điều đó. Nhà vua của chúng tôi rất thích những đồ như thế và không hề muốn thấy những hoạt động như thế này xảy ra trước mắt ngài.”
Nói cách khác, nhà vua không hề biết đến hoạt động này. Sansoni cứ để cho những việc phạm tội như vậy tiếp tục vì nó mang đến cho ông những tin tức rất có giá trị. Hay bởi ông đã bị hối lộ?
“Nếu chúng không ở đây, vậy chúng ở đâu?”
Ông thở dài. “Thưa cô, cô quá tò mò. Giả vờ rằng nó là thật đi. Không một ai ở London lại có thể biết điều đó cả.”
“Tôi tò mò vì tôi rất bực. Tôi nghĩ, tôi có thể nhận lỗi trước Elliot. Anh ấy có thể bảo các bạn của anh ở tòa công sứ của Anh kiểm tra nó. Họ có thể điều tra về nó. Họ có thể điều tra cấp trên của ông…”
“Basta, Capisco,” ông gầm gừ. “Các nghệ nhân được phân bổ rải rác ở các khu vực thị trấn trên những quả đồi xa xô về phía nam. Như tôi đã nói, tôi không tìm họ vì lí do của mình. Hãy nói cho tôi biết tên của nhà buôn đó và tôi sẽ bảo ông ta trả lại tiền cho cô.”
“Không, tôi nghĩ tôi sẽ giữ nó. Tôi dần dần thấy thích nó rồi.”
Ông trợn tròn mắt trong sự bực tức cao độ. Tay ông vung nhẹ, cử chỉ này cô nghĩ là rất khiếm nhã. “Cô thật là điên. Tôi sẽ đến tàu để kiểm tra chắc chắn rằng cô sẽ rời khỏi đây trên chuyến tàu đó, và tôi sẽ cảm ơn cô vì đã làm như vậy.” Ông ta cúi đầu rồi bước ra khỏi căn phòng.
Elliot bước vào. “Tôi thấy cô đã làm ông ta hối tiếc vì cuộc viếng thăm này. Ông ta đang lẩm bẩm những lời nói gì đó suốt quãng đường ra khỏi Chiaia.”
“Có vẻ ông ta không thích bị chất vấn.”
Elliot chú ý đến đồ trang sức trong tay cô. “Cô tin rằng ông ta sẽ đến để cô có thể hỏi ông ấy về điều này, phải không? Đó là lí do tại sao cô lại viết thư cho Marsilio.”
“Tôi hi vọng Sansoni có thể biết điều gì đó về những đồ giả này. Ông ta có vẻ như biết tất cả các thứ khác.”
“Cô đã biết điều cô muốn rồi phải không?”
“Ông ta đã không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của tôi. Ông ấy cũng không đưa ra bất kì cái tên nào cả. Tôi biết tất cả những điều đó khi tôi ở Italia và như thế là không đủ.” Cô bỏ đồ trang sức vào túi. “Còn anh, Elliot. Anh đã biết được điều mình muốn biết sau cuộc gặp với ông Merriweather rồi phải không?”
Anh dừng lại trước khi trả lời câu hỏi để khẳng định rằng cả hai đã tránh phải nói đến cuộc gặp đó. Cô hi vọng nó là như vậy vì anh không muốn phá hủy những ngày cuối cùng ở Italia chỉ vì bất kì điều gì liên hệ tới cuốn hồi kì.
“Tôi đã hiểu một số điều mà tôi không biết. Tôi đã biết cô cố gắng gặp ông ấy trước khi gặp phải sự cố không hay với Marsilio.”
Anh vừa đi chệch hướng câu hỏi thực sự của cô. Cô e rằng điều đó có nghĩa là anh chưa hề biết được điều anh muốn.
Cô đã hi vọng và tin anh sẽ đưa Merriweather trở lại tòa biệt thự để họ có thể cùng làm điều đó. Vì anh đã không làm như thế, và vì anh tránh chủ đề này, điều đó có vẻ như Merriweather đã ủng hộ những lời của bố cô về bữa ăn tối rất lâu rồi.
Cô đứng bất động trước sự thất vọng của mình. Hôm qua cô đã nghi ngờ nhiều lắm nhưng cô vẫn hi vọng. Đêm qua, thẳm sâu trong nỗi giận dữ và trong sự thành thật u ám, cô đã biết được nó sẽ như thế nào, tuy nhiên, có thể việc Elliot say sưa trở lại với công việc là một cách để tránh chủ đề này hoàn toàn và hàm ý của nó.
“Tại sao cô lại muốn gặp Merriweather, Phaedra?”
“Cũng vì lí do giống như anh, Elliot.”
“Thế có nghĩa là tôi đã đúng. Cô đã định giải thích.”
“Không, tôi hi vọng rằng đoạn đó là sai. Tôi tìm cái cớ để cắt bỏ nó đi, để giải thoát cho Alexia. Cô ấy là một trong những người bạn đáng yêu nhất của tôi, chân thành hơn bất kì người nào mà tôi biết. Nếu tôi có được bằng chứng chứng minh rằng cha tôi đã sai, thì lúc đó Alexia sẽ không phải sống trong sự đàm tiếu và những điều tai tiếng.”
Anh im lặng. Cô mong anh làm thế. Cô mong anh sẽ ôm cô với tất cả sự ngọt ngào mà cô cảm nhận buổi sáng nay. Và nếu muốn cô làm một điều gì đó.
Cô ước rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy tập hồi kí đó. Ít nhất cô mong rằng cha cô đã trích những lời không phải như vậy. Một nửa cô lại mong. Chúa giúp cô, và cô đã không bị gọi đến giường ông những giờ phút cuối cùng.
Mỗi từ trong đó đều đúng. Không có lời nào vu khống hay lời phỉ báng nào cả. Hãy hứa con sẽ không thay đổi gì cả. Cô hi vọng rằng ông đã sai và một phần của nó có thể không đúng. Lúc đó nó sẽ được loại bỏ khỏi những lời hứa của cô và cả văn bản nữa.
Nhưng nó có vẻ như không phải vậy.
Cô không thể chịu đựng sự im lặng khi Elliot đứng đó, nhìn vô định, rất gần nhưng cũng xa xăm đến kì lạ. Hôm nay trông anh thật bình thường. Thái độ và sự xuất hiện của anh phù hợp hơn với phòng khách này hơn là những nội thất sang
Câu hỏi của cô không làm anh ngạc nhiên. Anh biết ý cô là gì. Nó đang lơ lửng trên không trung.
“Nếu cô làm như thế cô sẽ nghĩ rằng mỗi nụ hôn tôi trao cho cô, và lần chạm vào người cô, đều là một bước tính toán về khoảnh khắc này.”
Hình ảnh anh nhòa đi. Mắt cô cay cay. “Có thể tôi không như vậy. Có thể rất vui vì có lí do để không làm Alexia đau. Có thể tôi sẽ cân nhắc tất cả để nó không thực sự quan trọng. Có thể…”
Anh kéo cô vào vòng tay và khiến cô im lặng với nụ hôn thật nhẹ nhàng. “Cô có thể làm tất cả những điều đó, nhưng cô không bao giờ tin vào bất cứ điều gì. Bây giờ hãy im lặng. Hãy để tất cả ở đó cho lúc khác. Hành trình về nhà rất dài và chúng ta vẫn còn có thời gian để làm việc khác.”
Cô để mặc cho những nụ hôn của anh dắt cô ra khỏi những nỗi buồn, cô ngả đầu vào vai anh nhiều như cô làm buổi sáng nay. Được ủng hộ như vậy, được bao bọc bởi hơi ấm và sức mạnh của anh, đó là những phần tuyệt vời nhất của câu chuyện tình này. Trong những khoảnh khắc như vậy cô không thấy sợ hãi hay lo lắng, chỉ cảm thấy bình yên và được an ủi nhất.
Thậm chí buổi sáng nay cái ôm của anh đã cứu rỗi cô khỏi nỗi đau và sự xáo trộn. Ban đêm đã cào xé cô ra thành từng mảnh, cảm thấy mình như là kẻ ngốc khi trở thành tín đồ của mẹ cô, khi hi sinh rất nhiều cho những niềm tin trống rỗng. Lúc đó anh có thể đẩy mạnh lợi thế của mình bằng nhiều cách. Nhưng ngược lại anh chỉ giúp cô thu thập lại những mảnh vỡ và ghép chúng lại với nhau.
Anh ngửi tóc cô và hôn lên đỉnh đầu. “Lí do khác mà anh muốn gặp Merriweather là gì? Anh nói có lí do khác ngoài tập hồi kí.”
“Tôi hi vọng ông ấy có thể giới thiệu tôi với một vài người trong cộng đồng Anh ở đây.”
“Ông ấy nên chấp nhận anh chứ. Ông ấy không nên tự bảo vệ mình như thế.”
“Khi thấy rằng sự bất tiện bỗng trở nên nhỏ hơn.”
Cô lên má anh để khuyến khích anh cũng nên gác tất cả lại cho ngày khác. Cô quá hạnh phúc đến nỗi không muốn nói đến bất kì điều gì liên quan đến nó. Anh sẽ sớm nhớ lại tại sao con gái của Artemis Blair lại không được đón tiếp và luôn phải tự mình