Lâm Hải Đường khóc không lên tiếng, luận về tài trí hay cãi lý cô thừa biết mình không phải là đối thủ của anh, nhưng cũng không cần vừa đăng ký kết hôn liền nhào tới ăn cô như thế. Anh là loại người dù ban ngày hay ban đêm đều tinh lực dồi dào sao? Tiệp Tích Ngôn lấy tay cô, một tay cường tráng giữ chặt trên đỉnh đầu Lâm Hải Đường, tay còn lại xoa nắn, sẵn tiện anh chút đậu hũ. Lâm Hải Đường bị cắn, thấy tê tê, cố sức vùng vẫy “Không… không cần lúc nào cũng khi dễ em.”
Tiệp Tích Ngôn cười khe khẽ “Ai khi dễ em?” Bàn tay vân vê đỉnh hồng phiếm vì anh mà trương lên. Càng thấy hứng thú, Tiệp Tích Ngôn cúi đầu cắn cắn. Như một luồng kích thích đại não Lâm Hải Đường, cô rên lên một âm thành kiều mị. Tiệp Tích Ngôn châm chọc “Đã là vợ của anh thì đừng hòng thoát.”
Lâm Hải Đường nghiến răng nghiến lợi, này, anh không phải đang lợi dụng chữ “vợ” để khi dễ cô? Tay cũng thật nhanh đem váy cô quăng xuống đất. Chỉ là cô không biết, Tiệp Tích Ngôn về chuyện cởi bỏ y phục của phụ nữ chỉ cần 1 phút. Nghĩ đến chuyện kiếp trước không tránh khỏi buồn bã, cơ mặt thoáng chốc nhăn nhó, vẫn là đột nhiên được anh đối xử tốt chưa thích ứng được, trong tâm mông lung vô cùng. Thấy cô im lặng, Tiệp Tích Ngôn nghĩ rằng mình quá tay làm cô phẫn uất, buông tay cô ra, nâng người nhìn cô “Vợ… em sao thế?”
Lâm Hải Đường hoàn hồn vội lắc đầu, nhưng Tiệp tổng đây đâu phải loại người không biết suy nghĩ, với câu trả lời của cô tuyệt nhiên chưa hài lòng, nhấp môi hỏi tiếp “Thành thật nói.”
Cô mím môi, cô điên hay sao mà nói với anh là mình đã trọng sinh, một kiếp chứng kiến không biết bao lần anh cùng phụ nữ khác quan hệ, còn bị anh lạnh nhạt, cự tuyệt, này nha… lỡ như anh nghĩ cô điên thì thế nào? Hoặc là nghĩ cô nói dối càng thêm tức giận? Cuối cùng quẫn bách đành nói lớn “Là anh… sao có thể thành thạo cởi đồ em như thế?”
Ừm… lời nói ra rồi cảm thấy mình rất ngốc. Tiệp Tích Ngôn đầu tiên là sửng sốt một lúc sau đó híp mắt cười “Em quên rồi sao? Anh đã trút bỏ y phục em những hai lần, tất nhiên phải thành thạo, như thế mới mau chóng đem em “ăn sạch”.”
Hai bên tai từ trắng nõn chuyển sang đỏ dần đến nỗi muốn rĩ máu. Đáng lẽ không nên hỏi. Từ khi nào vị đại thần lạnh lùng kia đã trở thành kẻ biến thái đến vậy. Tiệp Tích Ngôn thấy vẻ mặt cô, trong tâm rất thương xót, cô nghĩ anh phong lưu cũng đúng, trước kia ở trước mặt cô năm lần bảy lượt thân mật với mấy người phụ nữ, đặc biệt là Tiêu Mặc Linh, cô ta còn dùng mọi thủ đoạn với Lâm Hải Đường.
Anh vuốt khuôn mặt non nớt, nâng người cô dậy, anh không nên gấp gáp, phải từ từ. Dù sao cô đã trở thành vợ của anh. Mọi việc không còn cản trở. Cúi người nhặt chiếc váy lên, mặc cho cô, Lâm Hải Đường vội chụp lấy tay anh “Để em tự mặc.”
Tiệp Tích Ngôn nhường cho cô, sau khi chỉnh trang lại, Lâm Hải Đường có chút nghi hoặc, sao anh lại dễ dàng tha cho cô như thế? Chắc không phải đang âm mưu gì đấy chứ? Tiệp Tích Ngôn nhìn mày liễu chau lại sắp trở thành đường thẳng liền nhéo nhẹ bên mặt trắng mịn “Mau gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ tha cho em.”
Quả thật là có ý đồ ! Lâm Hải Đương vân vê vạt áo, sắc mặt trở nên phiếm hồng, đôi môi đỏ tươi mấp máy “Ông… xã..” Quân tử không chấp kẻ “ngụy quân tử”, phải nghĩ đến lợi ích sau này.
Tiệp Tích Ngôn thấy lòng man mát, giả vờ không nghe “Anh không nghe gì cả.”
Lâm Hải Đường mím môi, lặp lại lần nữa “Ông xã.”
“Vẫn không nghe.”
“Anh…”
Tiệp Tích Ngôn đột nhiên chạm vào đôi môi mọng nước, rất thỏa mãn. Đem cô ôm vào lòng, cười rất tươi.
***
Trên bàn ăn, cảnh tượng khiến người khác vô cùng kinh ngạc, Tiệp Tích Ngôn vừa ăn vừa gắp cho cô. Vợ chồng Tiệp Minh ngồi đối diện cứ nghĩ mình hoa mắt. Đăng ký kết hôn cũng đã đăng ký rồi nhưng bọn họ vẫn chưa nuốt trôi được khung cảnh hài hòa ấm cúng của cặp vợ chồng son kia.
Tiệp Minh ngập ngừng lên tiếng, ông cũng không muốn phá bầu không khí của vợ chồng Tiệp Tích Ngôn nhưng nên nói sớm sẽ tốt hơn “À… ta và mẹ con định chờ khi hai đứa tổ chức lễ cưới sẽ sang Mỹ, bây giờ nghĩ lại cứ sang Mỹ định cư trước, đợi khi hai đứa tổ chức sẽ quay về.”
Tiệp phu nhân cũng nói “Ta giao căn nhà này cho hai đứa.”
Lâm Hải Đường nghe vậy, trong lòng hơi lo lắng, có phải vì cô mà hai người mới sang Mỹ. Vợ chồng Tiệp Minh vốn là người không thích không khí ở nước ngoài chỉ khi có việc mới đi. Cô đã ở nhờ nhà họ suốt mấy năm, bây giờ lý nào lại lấy nhà của họ “Mẹ… có phải do con? Bố mẹ đừng đi.”
Tiệp Tích Ngôn điềm nhiên cất tiếng “Bố mẹ cứ ở lại đây đi. Sân nhà mình còn khoảng trống khá rộng. Con sẽ sai người xây một khu nhà nhỏ ở đấy, vợ chồng con sẽ ở khu nhà đó. Khi con đi làm có thể để Hải Đường cùng mẹ trò chuyện.” Mỗi lần đi làm anh đều không an tâm để cô ở nhà, Lâm Hải Đường ngoài việc nói chuyện với anh ra cô chỉ viết sách, như vậy sẽ rất nhàm chán. Anh muốn cô luôn vui vẻ, để sau này còn sinh cho anh vài cục bột đáng yêu.
“Mẹ… mẹ đừng đi…”
Vợ chồng Tiệp Minh trầm tư, nói theo lý của Tiệp Tích Ngôn cũng đúng. Tuy quản gia và người hầu trong nhà không nhiều nên đối xử đều hòa nhã vui vẻ nhưng giao cho họ chăm sóc Lâm Hải Đường cũng khopng tốt bằng người nhà. Nhà bà nói rộng không rộng nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, diện tích có thể xây một khu nhà nhỏ rất ấm cúng tiện lợi ngay bên cạnh nhà chính. Bà thở dài, cuối cùng cũng vì cô mà ở lại “Ừ…. cứ theo ý con.”
Lâm Hải Đường mỉm cười, đôi mắt lấp lánh rạng ngời “Cảm ơn mẹ.”
“Mà mấy đứa cứ ở đây, khu nhà đó để ta và mẹ con ở.” Tiệp Minh điềm đạm nói.
“Không cần, con thích thiết kế nhỏ gọn hơn.” Tất nhiên anh sẽ chọn khu nhà đó rồi, không quá rộng rãi rất thích hợp cho vợ chồng anh thân mật bất cứ nơi đâu. Nói là nhỏ nhưng không đến mức chật hẹp. Phải đầy đủ tiện nghi.
Lâm Hải Đường khẽ cười, tiếp tục ăn cơm. Cô cũng không cần nhà cao cửa rộng, bất kỳ nơi nào chỉ cần có thể được ở bên cạnh Tiệp Tích.
—–
Điềm Thẩm Lang đến nhà Tiệp Tích Ngôn ăn chực, đối với vợ chồng Tiệp Minh chuyện này rất bình thường, vì hắn có quan hệ rất tốt với Tiệp gia nhưng ông bà lại đi ra ngoài ăn cơm cùng bằng hữu. Ngồi trong thư phòng, Điềm Thẩm Lang duỗi đôi chân dài trên bàn, khuôn mặt cười cợt “Cậu khó chịu với tôi làm gì?”
Tiệp Tích Ngôn mặt mày lạnh băng, hắn từ lúc nào đã bám dính lấy nhà anh như thế, vài hôm lại đến làm phiền, anh ngồi trên ghế sopha rộng đối diện, tay gõ nhịp nhàng trên máy laptop, đuôi mắt dài hẹp lâu lâu lại liếc bên trái. Anh đang soạn lại sách cho Lâm Hải Đường, không chút hứng thú trả lời. Điềm Thẩm Lang thấy mình bị lạnh nhạt, tiếp tục khua môi múa mém “Tiệp tổng, vị đại thần, sao cậu có thể kết hôn sớm thế?”
Hắn nghe tin anh và cô kết hôn mà không tin được sự thật. Lý nào lại nhanh đến thế? Tiệp Tích Ngôn đây vừa dụ dỗ được con gái người ta sau đó đem lên giường cuối cùng là kết hôn, ha… anh còn cao tay hơn hắn. Nghĩ đến trước kia, tìm đủ mọi cách để xua đuổi Lâm Hải Đường bây giờ thì đến lượt Tiêu Mạc Linh.
Tiệp Tích Ngôn ngước mắt lên, chép miệng một cái “Cậu quan tâm làm gì?”
“Tôi cần gì quan tâm, chỉ tò mò thôi.” Hừ… cần gì phải vênh váo như vậy?
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói trong trẻo “Tích Ngôn, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Tiệp Tích Ngôn đóng laptop lại, khuôn mặt phút chốc rạng ngời hiện ý cười nhàn nhạt, lập tức đi mở cửa, Điềm Thẩm Lang trố mặt nhìn, cũng đứng dậy, bên ngoài, Tiệp Tích Ngôn ôm eo cô đi xuống nhà, khóe miệng giương lên. Trên bàn ăn, Điềm Thẩm Lang ngồi đối diện cặp vợ chồng kia, không khỏi chướng mặt, ha…. anh là đang thể hiện mình có vợ hay ra mặt một ông chồng chu đáo. Hắn cười khinh bỉ “Tiệp tổng, cậu không cần phải bày tỏ như thế.”
Tiệp Tích Ngôn cất tiếng “Sao?”
“Tôi chưa chết.”
Anh gảy miếng cơm bỏ vào miệng, nói “Cậu đã mặt dày sang nhà tôi ăn cơm thì im lặng mà ăn đi.”
Lâm Hải Đường nghe vậy, biết là do cô nên Điềm Thẩm Lang mới khó chịu, cô vội cất tiếng “Tích Ngôn, không cần gắp cho em, anh ăn đi.” Cô có thể gắp đại một món trước mặt là được.
“Haha…. em dâu, tôi chỉ nói đùa thôi.” Đường Thẩm Lang bật cười, hắn chỉ đùa thôi mà cô đã phản ứng như thế.
Cách xưng hô của hắn khiến Lâm Hải Đường hơi khó xử, từ lúc sống lại, cô nhận ra bản thân mình đối mặt với bất cứ ai đều e dè, giống như tự thu bản thân mình lại. Cô không nói gì chỉ tiếp tục ăn cơm.
Ừm… Lâm Hải Đường cũng không đáng ghét mấy, vẻ mặt đó không tệ. Điềm Thẩm Lang nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn Tiệp Tích Ngôn gắp thức ăn cho cô, thể giới quả thật đang thay đổi…