“Cái gì? Chẳng phải lúc đầu đã đồng ý rồi sao?” Tiêu Mặc Linh mặt mày nhăn nhó, vô cùng tức giận. Bọn nhà báo thối tha này lúc đầu đã nhận số tiền của cô đồng ý sẽ đăng những tấm hình kia, bây giờ lại trở mặt?
Một trong số phóng viên cất tiếng “Xin lỗi, chúng tôi không thể giúp cô.” Hắn đặt lên bàn một phong bì màu trắng. Sau đó bọn họ nhanh chóng bỏ về. Có cho vàng bọn họ cũng không dám viết bài về Tiệp Tích Ngôn, hôm qua Điềm Thẩm Lang đã đến gặp. Điềm Thẩm Lang là ai? Ai ai cũng biết rõ, hắn là kẻ đắc lực bên Tiệp tổng, thủ đoạn có thừa, đắc tội với hắn coi như xong. Không ngờ Điềm Thẩm Lang đã cho người theo dõi và nắm trong tay một số bằng chứng phạm pháp của họ, dù là đánh bài nhỏ, ăn cắp ý tưởng,…dù nhỏ hay lớn đều có thể hủy hoại công danh của bọn họ.
Tiêu Mặc Linh hất hết đống đồ trên bàn, hét ầm lên. Rõ ràng còn đang rất tốt, từ đâu chui ra tên Điềm Thẩm Lang kia phá hỏng chuyện của cô. Tiêu Mặc Linh cắn chặt môi dưới, tất cả đều tại Lâm Hải Đường, cô ta tại sao lại đổi tính, lúc trước khiến người ghét bỏ bây giờ ngược lại rất tốt, hừ…bị mù rồi còn có thể quyến rũ người đàn ông của cô?? Tiêu Mặc Linh cầm lấy túi xách bỏ đi ra cửa, người vừa bước ra liền khựng lại, trước mặt cô một bóng dáng cao lớn, khuôn mặt không góc chết đeo chiếc kính râm đắt tiền, áo sơmi không cài hai nút trên để lộ vùng ngực rắn chắc màu lúa mạch, Điềm Thẩm Lang nâng khóe môi lên “Cô gái, định đi đâu ?”
Tiêu Mặc Linh trừng đôi mắt chất đầy lửa giận nhìn hắn, không có ý muốn nói chuyện, Điềm Thẩm Lang lại cất tiếng “Tôi khuyên cô, làm người đừng quá cố chấp.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Điềm Thẩm Lang tôi, dù đối với phụ nữ chân yếu tay mềm hay đàn ông lực lưỡng cũng không nương tay.” Dứt lời, khóe miệng giương lên tạo thành đường cong hoàn mỹ sau đó quay lưng thong thả bước đi. Lời nói phát ra nhẹ nhàng như nước nhưng chứa đầy đe dọa, hắn đối với Tiêu Mặc Linh chỉ hứng thú với bộ mặt tức giận, tuyệt vọng ngoài ra không có ý gì. Điềm Thẩm Lang muốn xem hết vở kịch này, còn Tiệp Tích Ngôn, anh vẫn chưa đến lúc thật sự nổi giận nên mới nhờ hắn ra tay. Một khi sự kiên nhẫn của Tiệp Tích Ngôn đạt đến cực điểm thì ngay cả hắn cũng không dám đến gần, con người đó khi nổi điên lên sẽ giống như phong ba bão táp, đập tan những thứ mà mình không thuận mắt…
Tiêu Mặc Linh ngồi phịch xuống đất, tay siết thành quyền, cô phải làm sao mới có thể chiếm được trái tim Tiệp Tích Ngôn, dù cho trước kia cô vì địa vị của anh mới tiếp cận nhưng bây giờ là thật lòng nhưng anh một chút cũng không quan tâm… Mặc kệ lời cảnh cáo của Điềm Thẩm Lang, cô nhất định phải có được Tiệp Tích Ngôn.
Thời điểm vợ chồng Tiệp Minh về đến nhà là sáng sớm. Quản gia thấy chủ về vui mừng cầm vali. Tiệp phu nhân sau mấy tháng không gặp vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng “Hải Đường và Tích Ngôn còn ngủ sao?”
Quản gia gật đầu, sẵn tiện thông báo chuyện vui mấy hôm hai người vắng nhà “Bà chủ, thiếu gia và tiểu thư dạo gần đây quan hệ rất tốt. Giống như cặp vợ chồng mới cưới vậy.”
Tiệp phu nhân kinh ngạc, mấy lần bà gọi điện về tuy có nghe Hải Đường nói Tiệp Tích Ngôn chăm sóc rất tốt, chẳng lẽ lúc bà vắng mặt đã bỏ lỡ chuyện hay. Tiệp Minh vỗ vai vợ “Mình vào phòng nghỉ đi.”
Hai vợ chồng Tiệp Minh vừa bước lên cầu thang đã bắt gặp cảnh Tiệp Tích Ngôn bế Lâm Hải Đường từ phòng bước ra, còn nghe tiếng cô ai oán “Thả em xuống.”
Tiệp Tích Ngôn điềm nhiên nói “Bảo bối, ngoan một chút” chân vẫn bước đều, rốt cuộc thì chạm mặt bố mẹ mình, anh nhàn nhã cất tiếng “Bố mẹ về rồi sao?”
Lâm Hải Đường sửng sốt, cô vùng vẫy, lúc này Tiệp Tích Ngôn mới đặt cô xuống đất. Lâm Hải Đường vừa lo lắng vừa xấu hổ “Bố… Bố mẹ… đã về.”
Tiệp phu nhân hai mắt mở to, bà vừa nhìn thấy cảnh tượng gì vậy. Con trai nổi tiếng tự cao tự đại như anh cư xử rất dịu dàng với cô. Bà ngẩn ngơ một lúc liền cười tươi “Hai đứa… hai đứa….”
“Đúng lúc con có chuyện muốn nói với bố.” Anh giao Lâm Hải Đường cho bà rồi cùng Tiệp Minh vào thư phòng. Anh định đã nói chuyện này từ sớm nhưng sợ Lâm Hải Đường chưa chuẩn bị nên thôi. Bây giờ anh không thể chờ được nữa. Giọng nói trầm ổn vang lên “Con muốn cưới Hải Đường.”
Câu nói của anh khiến ông vô cùng kinh ngạc, không phải anh từ trước đến nay luôn cự tuyệt Lâm Hải Đường, bây giờ lại muốn cưới? Ha… có phải rơm gần lửa lâu ngày cũng bén? Ông khẽ cười “Con chắc chứ?”
“Mặc kệ trước kia thế nào, con chỉ cần biết hiện tại con muốn lấy cô ấy làm vợ. Chuyện này con sẽ nói với Hải Đường sau để cô ấy chuẩn bị.”
“Được.” Tiệp Minh gật đầu, dù sao từ trước đến nay ông xem Lâm Hải Đường như con gái ruột, về phần của Tiệp phu nhân cũng không có gì lo ngại. Không ngờ chỉ mới mấy tháng ngôi nhà này lại trở nên thoáng mát không còn u ám như trước. Không uổng công ông cùng vợ đi du lịch.
Tiệp Tích Ngôn cũng nói rõ việc muốn tìm người ghép giác mạc cho Lâm Hải Đường, Điềm Thẩm Lang vẫn đang dò xét chỉ cần có người thích hợp, bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật.
Buổi tối, Tiệp Tích Ngôn như mọi khi sẽ sang phòng cô, Lâm Hải Đường không giống như mọi ngày, ngồi cách xa anh… Tiệp Tích Ngôn chau mày bất mãn nói “Vậy là ý gì?”
Lâm Hải Đường ậm ừ “Bố mẹ về rồi… em thấy không nên….” Dù sao đây cũng đâu phải nhà của cô và anh, bọn họ còn chưa phải vợ chồng, suốt ngày bên cạnh nhau như thế rất khó coi.
Tiệp Tích Ngôn vươn tay kéo cô ngồi an phận trong lòng mình “Chúng ta kết hôn đi.”
Lâm Hải Đường sửng sốt, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, kết hôn?! Chắc do cô nghe lầm. Tiệp Tích Ngôn đặt cằm lên đầu cô, chậm rãi lặp lại “Hải Đường, em đã cướp mất sự trong trắng anh nên hãy chịu trách nhiệm đi, gả cho anh.”
Nghe lời cầu hôn của anh, Lâm Hải Đường bật cười. Đây là lần đầu cô thấy có người cầu hôn như vậy, nhưng vẫn là chưa thể, cô cự tuyệt “Không muốn.”
Tiệp Tích Ngôn thở dài, gục đầu lên vai cô, người phụ nữ này đến bao giờ mới dẹp bỏ cái suy nghĩ kia? “Em không muốn kết hôn với anh?”
Lâm Hải Đường trầm tư, cô nên nói thế nào với anh? Kiếp trước được làm vợ của Tiệp Tích Ngôn là ước nguyện lớn nhất, bây giờ cô đáng ra nên vui mừng hạnh phúc nhưng lại cảm thấy đầy lo lắng, cuối cùng đành nói thật “Ước nguyện lớn nhất của em là trở thành vợ của anh. Em muốn tự mình bước trên lễ đường, từ từ đến gần anh, ngắm anh trong bộ lễ phục. Nhưng mà… bây giờ… ”
“Vậy đơn giản thôi, chúng ta đăng ký kết hôn trước. Được rồi, quyết định vậy đi. Bây giờ chúng ta đi ngủ.” Tiệp Tích Ngôn cất tiếng, nhấn cô nằm xuống giường, nghiêng người ôm lấy thân hình bé nhỏ, khóe miệng lộ sự vui mừng “Đợi khi tìm được người phù hợp, em sẽ làm phẫu thuật. Dù chỉ có 10% thành công, anh vẫn không từ bỏ.”
Lâm Hải Đường vô cùng xúc động, xoay người ôm lấy anh, thì ra ai đó đã tính toàn trước từ lâu. “Vậy, anh muốn bao giờ đi đăng ký?”
“Ngày mai.”
“Sao?!” Lâm Hải Đường hét lớn, cần thiết phải nhanh như thế không? Giống như sợ cô đổi ý, haha…. chỉ cần nghĩ thôi đã thấy tức cười, người nên sợ là cô mới phải.
Tiệp Tích Ngôn hai mắt nhắm ghiền, thanh âm nhẹ hẫng “Càng nhanh càng tốt.” Chỉ cần Lâm Hải Đường trở thành vợ của anh, chuyện cùng cô hoan ái không còn là vấn đề. Ngươi nói xem, đã trở thành vợ của ngươi, lúc nào muốn “ăn” mà chẳng được, ai dám ngăn cản? Mà vợ ngươi cũng không thể ý kiến, đây chính là điều Tiệp Tích Ngôn đang suy tính…
Bên phòng vợ chồng Tiệp Minh vẫn chưa ngủ, Tiệp phu nhân nằm cạnh Tiệp Minh suy tư mãi mới cất tiếng “Mình nghĩ xem, hay chúng ta sang Mỹ sống cùng Tiên Nhi đi.” Tiên Nhi là cháu họ của bà, tên đầy đủ là Hoàng Chiếu Tiên đang điều hành Tiệp ty của nhà họ Tiệp bên Mỹ. Lúc sang Mỹ, cậu đã đề nghị như vậy chỉ là ở Thượng Hải còn nhiều việc chưa giải quyết. Bà cũng nghe chồng mình kể lại việc của Tiệp Tích Ngôn. Nếu để hai người ở riêng, lúc Tiệp Tích Ngôn đi làm, Lâm Hải Đường ở nhà một mình sẽ rất buồn, lại bất tiện. Nhưng ở chung, hai đứa nó suốt ngày quấn quít nhau, chắc chắc vợ chồng bà sẽ trở thành cặp “bóng đèn” di động.
Tiệp Minh gấp sách lại, nở nụ cười “Tùy bà. Dù sao tôi cũng quá tuổi nên hưởng già thôi. Chỉ là… bà chịu xa Hải Đường sao?”
“Không nỡ nhưng cũng chẳng còn cách nào.”
“Ừ… đợi chúng nó làm lễ cưới, chúng ta sang Mỹ.”
Tiệp phu nhân gật đầu, kéo chăn đi ngủ. Hải Đường cũng giống như bảo bối của bà, từ khi chào đời đến khi trưởng thành bà đều dõi theo. Bố mẹ của Lâm Hải Đường kết thân với vợ chồng bà từ lúc còn trẻ, phải xa cô có chút nuối tiếc…
Cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay,khóe miệng Lâm Hải Đường không ngừng giương lên, đây chính là bằng chứng cho tình yêu của cô, không ngờ có một ngày cô lại trở thành Tiệp thiếu phu nhân, trên tay còn đeo nhẫn lấp lánh. Khoảng thời gian sống lại cứ như giấc mộng đẹp, được anh yêu thương chăm sóc, bây giờ đã là vợ của anh. Lúc đến cục Dân Chính, Lâm Hải Đường rất hồi hộp, nghĩ rằng sẽ có nhiều người như bọn họ đến đăng ký kết hôn nhưng không ngờ lại vô cùng yên ắng, Tiệp Tích Ngôn đưa cô vào trong, thủ tục đơn giản, chỉ cần đóng dấu kí tên, đưa tiền, vậy là xong. Nhưng nghĩ kỹ, cục Dân chính đáng lẽ phải ồn ào, nhưng lúc đó vô cùng yên ắng. Cô thắc mắc hỏi Tiệp Tích Ngôn “Tại sao cục Dân chính lại im lặng như vậy?”
Tiệp Tích Ngôn đang lái xe, liếc nhìn cô một cái, điềm nhiên trả lời “Em quan tâm làm gì, tại hôm nay ít người.”
Lâm Hải Đường cũng không hỏi thêm. Cô làm sao biết được, những người ở cục Dân chính đã bị anh đột nhiên lôi đi làm việc. Hôm nay là chủ nhật !!! Anh biết, nếu để ngày thường có nhiều người, Lâm Hải Đường sẽ không tự nhiên nên đã nhờ mấy người bạn cũ làm giúp, tất nhiên phải thêm một chút bạo lực. Anh đây không muốn vợ mình mỗi lần đi ra ngoài đều cúi đầu xuống đất, hoặc tay quơ trước mặt, hoặc dáng dấp buồn tủi.
Đưa cô về đến nhà, vợ chồng Tiệp Minh đúng lúc đã đi ra ngoài, chỉ có hai người. Lâm Hải Đường vừa cởi áo khoác treo lên đã bị Tiệp Tích Ngôn nhấn xuống giường, hôn đến mặt mày đỏ ửng. Đầu lưỡi bị anh quấn chặt, mang theo nước bọt bí mật trao đổi, Lâm Hải Đường ghì chặt tấm áo trước ngực anh. Tiệp Tích Ngôn ngước mặt lên, ánh mắt tà mị nhìn cô ở dưới thân mình thở dốc “Vợ, chúng ta có nên làm nốt phần cuối không?”
Lời vừa dứt, bàn tay vui vẻ xoa nắn nơi tròn trịa, ung dung thư thả chờ câu nói của cô. Lâm Hải Đường mặt đỏ ửng, ấp úng nói “Vẫn là không nên.”
Tiệp Tích Ngôn đưa tay vén áo cô lên cao, khuôn mặt bình thản vô cùng “Tại sao?”
Cô giữ chặt tay anh, còn hỏi tại sao? Tiệp đại thần từ bao giờ đã trở thành sắc lang? Lâm Hải Đường trầm tư tìm cách nói lảng sang chuyện khác “Chuyện phẫu thuật, anh có chắc sẽ được? Nếu không đừng thử… chỉ phí sức thôi.”
Tiệp Tích Ngôn cười khẽ “Không sao, nếu lần này không được, chúng ta sẽ thử lại. Dù chỉ có 10% em cũng phải hi vọng…” Tiền bạc cô không cần phải lo, chỉ cần cô có thể thấy lại ánh sáng anh nguyện làm tất cả. Tiệp Tích Ngôn muốn bù đắp cho cô, để Lâm Hải Đường được hạnh phúc.
Lâm Hải Đường lợi dụng lúc anh trầm mặc suy nghĩ, tay liền kéo áo xuống, chỉnh lại y phục, nhưng không ngờ cô vừa thả xuống Tiệp Tích Ngôn đã kéo lên cao, áo ngực nhanh chóng bị tháo ra, hai mắt trợn ngược, theo phản xạ cô đưa tay che lại, định lên tiếng cự tuyệt lại nghe giọng điệu cười cợt của Tiệp Tích Ngôn “Ha… em định đánh lạc hướng anh à?”
“Không… không phải.”
Tiệp đại thần càng cười tươi, tay gảy mấy lọn tóc bên tai Lâm Hải Đường “Em không phải là đối thủ của anh.”