Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 4



Yến tiệc trong đại sảnh vẫn nhộn nhịp không ngớt. Jason đang chém gió tung trời với một hội, trong đó, Diệp Vũ Chân vẫn là đề tài sốt hàng đầu.

“Ngẫm xem rốt cuộc là ai hận anh Diệp thế ta?” Có người đặt vấn đề.

“Nắm thóp được anh Diệp lại còn chiếu được số ảnh đó tại bữa tiệc, kẻ này không đơn giản!”

Một người khác bật cười, “Nói gì thì nói, hắn đạt được mục đích rồi còn gì, mặt mũi anh Diệp bị hắn phá hủy giờ thành cái mo cau. Thấy chưa, đến cả tiệc sinh nhật của Tổng cục trưởng mà cũng không thấy anh ta đến!”

“Bộ mọi người chưa nghe anh Diệp xin từ chức rồi sao?”

Lời này vừa dứt, tất cả đều như bị sét đánh ngang tai, song sâu trong họ vẫn cảm thấy đây là lẽ tất yếu.

“Vụ gì thế?” Cuộc nói chuyện lập tức hưng phấn hơn hẳn, ào ào tiếng người hỏi lộn xộn, “Anh Diệp bị người ta cưỡng hiếp thật à?”

Jason vừa toan mở miệng, chợt trông thấy một chiếc xe đen sì đang đậu bên ngoài tấm cửa thủy tinh, có hai người đang khênh một cuộn thảm. Hình như Jason mang máng trông thấy một mái tóc đen nhánh, tản ra độ bóng mềm mại dưới ánh đèn, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ hơn đã có người giục, “Đừng dử hàng thế, Jason, chuyện là sao kể luôn đi cho nóng?”

Hắn bèn quay lại, nhún vai, “Cụ thể thì tôi cũng chịu, chỉ thấy bọn nội bộ bên đó bảo vậy thôi, nhưng đến người trong tiểu tổ cũng còn lờ mờ nữa là. Chỉ biết hình như vài năm trước có lần anh Diệp mất tích hơn nửa năm, tổng bộ phải cử riêng một tiểu tổ đi cứu viện!” Ngừng ngừng, rồi hắn nói tiếp, “Anh Diệp cũng xúi quẩy quá. Đàn ông đàn ang đụng phải chuyện này thà bị bắn chết luôn đi còn hơn!”

“Cũng phải, đẹp quá âu cũng là tội tình… Có điều nếu không nhờ cái mã đẹp thì có khi tổng bộ cũng chỉ tìm xác anh ta được thôi.” Mọi người đều tặc lưỡi nhưng vẻ mặt ai nấy cũng mờ mờ ám ám.

“Hỏi sao tổng bộ trao huân chương cho anh ta, phần thưởng cho công đã hiến thân mà lại…” Một tên cười cười chẳng hề có ý tốt.

Mà hắn vừa góp lời xong, những người còn lại liền nhao nhao a dua, “Trách sao được, bình thường tiểu tổ Anh cũng không hẳn xuất sắc vượt trội, sĩ quan cảnh sát Diệp thăng chức chưa được bao lâu đã được giải thưởng cống hiến đặc biệt hàng năm? Ở tuổi này mà được nhận thưởng thì chỉ có Tổng cục trưởng thôi… Té ra là giải thưởng an ủi!”

.

Trong lúc cả hội rôm rả bàn tán, Jason lại quay qua nhìn con xe đen phóng ra ngoài cổng sắt, không khỏi chau mày ngờ ngợ.

Thái dương của một ngày mới lại ló mình khỏi đường chân trời, Tom như thường lệ, mang sandwich và café đắng mà Diệp Vũ Chân thích uống vào đơn vị. Không có gì đổi khác, Diệp Vũ Chân hay đến muộn hơn bọn cậu khoảng mười phút, đợi lúc anh đến, café nguội là vừa.

Tom mở cửa văn phòng định giơ tay chào hỏi các đồng nghiệp một câu ‘hello’ lại nhận ra họ đang đứng thẳng hàng, cúi đầu cả loạt. Tom không khỏi ngỡ ngàng, cõi lòng dấy lên điềm xấu. Cậu ta rón rén kiễng chân cao hơn đỉnh đầu các đồng nghiệp thì trông thấy Lâm Long đang lạnh lùng tựa hờ trên bàn làm việc. Tom vừa lén lút dòm dòm thì trùng hợp Lâm Long nhấc mắt, nhìn chòng chọc vào cậu ta, cậu chàng sợ quá đánh rơi cả gói đồ cầm trên tay liền vội vàng ngồi sụp xuống nhặt nhạnh.

Tay cậu ta vừa giơ đến miếng sanwich bị rớt, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da đen sẫm, cứ nhìn độ bóng của nó là biết ngay nó xa xỉ tới mức nào. Tay Tom cứng đờ lại. Chủ nhân của đôi giày kia khom người xuống, nhặt lên miếng sandwich, “Món này ngon không?”

“Tôi, tôi thấy ngon!” Tom lắp bắp.

Lâm Long bóc giấy gói, ngửi thử mùi thức ăn bên trong, môi khẽ nhếch, “Mayonnaise và cà chua, ngày nào mày cũng mua cái món rẻ rách này cho anh ta ăn à?”

Tom cầm cái gói, im re, Lâm Long tiếp tục móc mỉa, “Cũng đúng thôi, IQ của mày sao mua nổi những thứ thông minh hơn cho được!”

Lời lẽ cay nghiệt của hắn như nhát dao chọc thẳng vào lòng Tom. Đối với cậu ta, công việc quan trọng nhất không phải là điều tra thông tin hay viết báo cáo, mà là mua café và sandwich cho Diệp Vũ Chân ngày ngày. Nay Lâm Long phủ định hoàn toàn chúng không khác gì phủ định hoàn toàn đặc trưng nam giới của cậu, bỗng nhiên Tom thấy sao mà nhục nhã.

“Có rẻ rách hay không cũng không đến phiên anh bình luận, tổ trưởng chúng tôi thích là được. Anh ấy không bao giờ coi thức ăn là rẻ rách, vì không có thứ gì quý phái hơn được anh ấy!” Tom nổi giận đùng đùng, “Khôn hồn thì anh đi sớm đi, lát nữa tổ trưởng chúng tôi mà đến thì anh biết tay!”

Lâm Long bật cười hinh hích, mà các tổ viên khác cũng nín bặt, Tom bỗng sinh ra cảm giác quýnh quáng, “Sao thế? Đã có chuyện gì?”

Linda đứng cạnh ngẩng đầu lên, đáp thay, “Boss, à không, Diệp Vũ Chân từ chức rồi, cậu chưa biết à?! Không phải cậu khoe mẽ suốt ngày rằng chuyện lớn chuyện bé gì anh ấy cũng đều bàn bạc với cậu ư?”

Trong não Tom nổ ‘bùm’ một tiếng, câu chữ ngắc ngứ, “Từ chức? Không đâu, không thể nào, anh ấy hứa với em là sẽ không từ chức rồi mà!”

Ngón tay Lâm Long rút ra một phong thư từ trong ngăn túi trước bộ đồ Tây của mình, lôi tờ giấy bên trong ra mà bảo, “Tự xem đi, có đúng số hiệu máy đánh chữ trong văn phòng Diệp Vũ Chân không, bên dưới có chính xác là chữ ký tự tay anh ta ký không?”

Tom dại ra, nhìn chữ ký quen đến không thể quen hơn dưới bức thư kia. Chữ ký của Diệp Vũ Chân bao gồm cả Anh cả Trung, cứ thấy chữ ký nào mà có ba âm tiếng Trung như hoa phong lan trước đoạn tên tiếng Anh thì trăm phần trăm là chữ ký Diệp Vũ Chân, hiếm ai bắt chước nổi. (tên Bảy thì ví với hoa cúc, tên thiếu gia thì ví với hoa phong lan, bà Hương… lạ nhỉ ‘___’)

Lâm Long thu bức thư lại, cất vào túi, giọng điệu đủng đỉnh, “Tôi được điều từ khoa I đến là vì tôi đã từng lãnh đạo tiểu tổ Anh quốc một thời gian. Thực ra mà nói thì, tôi chả ưa phải trơ mặt trong này tí nào, bởi vì đám cấp dưới do Diệp Vũ Chân đào tạo rặt toàn phế vật…” Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét qua mọi người một vòng. Sự đe dọa ủ mầm từ vài năm trước, khi hắn ta tạm thời ngồi ghế tổ trưởng thay Diệp Vũ Chân vẫn còn tồn tại, các tổ viên chạm phải ánh mắt nanh nọc từ hắn đều nhất tề cúi gằm, không dám ngẩng lên.

Tom còn muốn cãi lý nữa, nhưng thấy toàn thể đều cúi đầu, cũng chỉ còn cách cúi đầu theo.

Lâm Long vứt lại một cái cười khinh miệt rồi xoay người đi vào văn phòng Diệp Vũ Chân. Hắn vặn vặn tay nắm, phát hiện cửa khóa, cũng chẳng lấy làm to tát, hắn lùi dăm bước rồi tung một cú đá bật tung cả cửa.

Tom cuống quýt chạy qua, ấp úng, “Anh, anh không thể làm vậy. Đồ đạc đều thuộc về Boss, kể cả từ chức, anh ấy cũng sẽ về đây lấy đồ!”

“Ái chà?” Lâm Long đưa mắt qua nhìn Tom hệt như một con diều hâu đang theo dõi một con gà, mãi lâu sau hắn mới bật cười, “Mày trung thành thật đấy. Thế, giờ mày vào dọn dẹp cùng tao đi!”

Tom bê cái hòm dọn đồ, tức tối đi vào, đụng ngay cảnh Lâm Long đang cầm bộ quần áo mà Diệp Vũ Chân từng thay ra để lại trong văn phòng, hình ảnh hắn ta chậm rãi vuốt ve bộ quần áo thiệt làm Tom rợn cả tóc gáy.

“Boss chúng tôi thích để đồ đạc ngăn nắp, chúa ghét bị người khác làm bẩn làm bừa đồ của anh ấy.” Tom đặt cái hòm lên bàn, mồm lẩm bẩm.

“Làm bẩn… Làm bừa…” Vành môi Lâm Long nhẹ nhàng cong lên hình thành một ý cười không đứng đắn, “Thế anh ta thích để người khác làm bẩn làm bừa cơ thể mình sao?”

Tom ngầm ngầm chửi to hai chữ ‘biến thái’ trong lòng, ngoài mặt vẫn tỉnh rụi làm bộ không nghe thấy, xếp hết đồ trên bàn anh vào hòm. Lúc cậu ta định với lấy một chiếc bút thì bị Lâm Long thình lình chộp cổ tay, hắn hỏi, “Đây là gì?”

“Bút ký tên của sếp!”

“Trông không giống hàng đắt tiền…”

“Sếp chúng tôi không quan trọng hóa có đắt tiền hay không đâu, anh ấy đâu phải dân buôn bán!” Tom vặc lại một câu hậm hực, thấy ‘đã’ hơn hẳn.

Mà Lâm Long chỉ mỉm cười, đột ngột rút súng trỏ thẳng vào đầu Tom. Tom bị dọa tới mức hai đùi mềm như bún, toàn thân run bần bật, “Anh, anh, anh tính làm gì?”

Lâm Long hấp háy mắt, “Tom, tao không thích đứa nào chống đối tao, một khi tao đã phát hiện ra thì đứa đó đừng hòng được nhìn thấy mặt trời! Diệp Vũ Chân vẻ chừng dung túng mày quá nhiều rồi nhỉ, còn hiện thời, mày nên biết cách tốt nhất để làm việc với tao rồi chứ?”

Tom sợ sệt ngó lên nòng súng lăm lăm trên trán, mồ hôi vã đầm đìa, gật như gà mổ thóc, “B… Boss, tôi đã biết!”

“Biết gì?” Lâm Long ấn súng đẩy đẩy đầu Tom, “Biết gì nào?”

“Nghe lời… Boss ạ!” Tom ủ rũ đáp.

Lâm Long cười hồ hởi, “Có thế chứ… Giờ thì kể lai lịch cái bút này xem!”

“Đây là bút của cha Boss… à cha Diệp Vũ Chân, là món quà đầu tiên mẹ anh ấy tặng cho ông ấy.”

Lâm Long tỉ mỉ quan sát cây bút lần chót mới thả vào hòm, lại chỉ vào món đồ chơi hình con chim cánh cụt mà hỏi, “Lớn ngần này mà anh ta vẫn còn thích chơi mấy cái đó à?”

Tom thật thà trả lời, “Không phải, nó là di vật của một ông cảnh sát đến từ Bắc Âu!”

Lâm Long nâng tầm mắt, “Tao không thích nói kiểu lấp lửng. Tại sao Diệp Vũ Chân phải giữ lại đồ của lão đó?”

“Anh biết Andrew chứ?” Tom thận trọng liếc sang Lâm Long, quả nhiên thấy cặp mắt hắn ta thoắt cái rét buốt. Mắt hắn vốn dĩ đã chả ấm áp, lúc nào cũng lạnh băng băng, giờ lại càng ớn lạnh thế này làm Tom sợ run cầm cập.

“Liên quan gì thằng cha đó?”

“Lúc Diệp… Vũ Chân đuổi bắt Andrew, ông ta đã đỡ đạn cho anh ấy mà chết, kể từ đó anh ấy luôn giữ lại món đồ chơi.”

Lâm Long xoay đi xoay lại vật trên tay, cười lạnh, “Cho nên anh ta vừa rên rỉ trên giường Andrew vừa hận gã sao?”

“Cũng không hẳn là hận… Tôi chưa thấy Boss hận ai bao giờ, anh ấy không thích những cảm xúc quá tiêu cực!” Tom tỏ vẻ bất bình, “Chi bằng nói anh ấy áy náy thì đúng hơn!” Vừa nói xong lại thấy Lâm Long liếc sang một phát, cái liếc mắt như nhắc nhở Tom nhớ lại cảnh vừa rồi, chân tay cậu chàng lại run lẩy bẩy.

Nào ngờ Lâm Long lại tỏ thái độ rất ư nhàn nhã, “Mày hiểu anh ta ghê!”

Tom nuốt nước bọt ừng ực, “Tôi, tôi xưa nay dốc lòng vì anh ấy, có hiểu anh ấy mới phục vụ anh ấy tốt được. Sau này tôi cũng sẽ cố gắng hiểu anh.”

Lâm Long vỗ vai cậu chàng, “Không, không, mày không biết đâu. Hành lý hữu hiệu nhất để mày còn được nhìn thấy ánh sáng là kiến thức hiểu về Diệp Vũ Chân của mày đấy…”

Tom thẫn thờ ra khỏi văn phòng. Vật dụng đã được dọn dẹp xong xuôi nhưng cậu không làm gì được, cậu nằng nặc đòi trả đồ cho Diệp Vũ Chân đều bị Lâm Long gạt bỏ hết. Tom ngồi thừ ra ở bàn, cậu muốn được gặp lại Diệp Vũ Chân một lần, biết đâu sau này chẳng còn dịp nào trông thấy nhau. Ý nghĩ này bất chợt mãnh liệt trỗi dậy.

Tan tầm, mục tiêu thẳng tiến là nhà Diệp Vũ Chân. Nhân viên bảo vệ cũng nhận ra cậu thư ký lăng xăng này của anh Diệp, cho nên cậu ta cứ thế mà lên lầu. Sau bao hồi gõ cửa mà cánh cửa vẫn đóng im ỉm, điện thoại anh thì chẳng còn gọi được, Tom đành ỉu xìu ngồi ở cửa chờ anh về. Con người, có thể đổi nghề, đổi liên lạc, nhưng rất ít khi đổi nhà, Tom kiên định với phỏng đoán này để mà ôm cây đợi thỏ. Thế rồi không biết trôi qua bao lâu, bỗng cậu ta nghe thấy ai đó gọi tên cậu.

“Boss, anh đã về ạ!” Tom sung sướng mở bừng mắt, lại phát hiện người đang đứng trước cậu ta là Andrew. Gã nhíu chặt mày nhìn cậu, hỏi gọn lỏn, “Vũ Chân đâu? Đi đâu rồi?”

Tom chùi nước dãi chảy bên miệng, cuống cuồng nói, “Tôi đang tìm anh ấy! Boss, Boss… từ chức!” Đến đây, rốt cuộc cậu ta cũng không còn dằn nén được nữa. Bấy nhiêu ấm ức trong lòng, cơn giận vì Diệp Vũ Chân đã lừa cậu, nỗi sợ mang tên Lâm Long, tất thảy cảm xúc cùng lúc cuộn xoáy vào nhau, trút ra thành tiếng gào khóc đắng lòng.

Đứng khóc bù lu bù loa sau lưng Andrew, cậu ta còn thuận tiện bôi hết nước mũi lên chiếc áo khoác Âu phục Andrew vắt trên vai. Andrew nghe cậu ta vừa khóc vừa than thở, cuối cùng lấy chìa khóa mở cửa rồi hỏi, “Mày xác nhận đó là đơn từ chức do chính tay Diệp Vũ Chân ký chứ?”

“Đương nhiên, chữ của sếp dù có thành tro tôi cũng nhận ra được!” Tom cáu kỉnh, “Tờ đơn ấy cũng do sếp viết nốt. Anh ấy hay dùng câu rất dài, thói quen này có lục cả văn phòng cũng không tìm ra được người thứ hai.”

Andrew trước sau không hề cho ý kiến, gã vừa vào nhà là mở tủ quần áo của anh ra xem, trong tủ trống một khoảng, rõ ràng đã có một ít quần áo bị lấy đi. Lồng ngực gã vang lên âm thanh rạn vỡ như là bị ai đó dữ dội đập một đòn, trái tim bị bóp nghẹt không rõ là buồn đau hay là giận dữ, chỉ muốn được chộp ngay lấy một ai đó để xé nát thành từng mảnh nhỏ.

“Sếp… từ chức thật ư?” Tom sụt sịt, “Không một lời từ biệt, cứ thế bỏ mọi người mà đi!”

Đường nhìn Andrew thẳng tắp dừng lại ở tủ quần áo, hết thảy hồi ức năm năm qua như dòng nước xiết, giội ào qua trước mắt gã: lần đầu tiên gã gặp Diệp Vũ Chân, lần đầu tiên Diệp Vũ Chân đạt cao trào dưới thân gã, là khoảnh khắc Diệp Vũ Chân khóc trong lòng gã, rồi chớp mắt một cái lại là Diệp Vũ Chân oán hận nói rằng anh ghét gã. Gã biết, gã luôn biết Diệp Vũ Chân là một tảng đá cứng đầu, có ôm vào lòng bao nhiêu cũng không sao nóng lên được, nhưng gã không lường được anh lại nhẫn tâm lại tuyệt tình như thế, lại cắt đứt dứt khoát với gã như thế. Thịt và đá sinh trưởng cùng nhau, đến khi chia lìa, bên bị xé rách chung quy nào phải tảng đá.

Andrew chầm chậm đóng cửa tủ lại, cười khùng khục, “Diệp Vũ Chân, chớ để cho ta bắt được ngươi!”

Tom bị nét mặt của gã dọa sợ. Ngày hôm nay liên tiếp bị hai ba cái mặt kiểu này hù rồi, thành thử cậu chàng thần hồn nát thần tính, rụt rè hỏi, “Gấu, ngươi, ngươi biết Boss ở đâu không?”

“Ở đâu?” Hàng lông mày rậm của Andrew nhướn lên, “Hắn còn có thể ở đâu?”

Tất nhiên là ở Nam Phi. Hễ nghĩ đến hai chữ này, tâm Andrew lại như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, chỉ mong trói gô Diệp Vũ Chân trở về, nhốt anh cả đời trên đảo!

Gã xoay người bỏ đi, vội vàng đến không thèm đóng cửa, chìa khóa cắm trên cửa cũng lười rút xuống. Lúc nào gã cũng soi từng ly từng tí cửa này liệu gã có mở ra được không, kỳ thực điều gã quan tâm chỉ là con người bên trong cánh cửa, mà nay người đang không còn, cái chìa khóa này ngay cả rút ra, gã cũng cụt hứng.

Tom ngồi lỳ trong phòng cả đêm cũng không thấy Diệp Vũ Chân về, xem ra Boss đã đi khuất khỏi tầm mắt con gấu kia thật rồi, nhưng mà vậy thì gay go quá. Tom uể oải cầm lấy chiếc chìa khóa Andrew để lại. Cậu ta nhìn nó, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa anh và cậu ta.

“Tôi sẽ tìm dịp thích hợp xin rút đơn từ chức. Tôi sẽ nhặt cậu về từ giữa đường, vậy đã được chưa?”

“Anh, anh nói thật chứ?!”

“Tất nhiên, thế nên việc cậu vào phòng tôi không gõ cửa, giờ muốn trừ nửa lương hay trừ sạch lương nào?”

“Tôi sẽ nhặt cậu về từ giữa đường, vậy đã được chưa?” Một câu phảng phất tiếng cười khẽ khàng này của anh cứ văng vẳng bên tai Tom không dứt, cậu ta lắc đầu quầy quậy, “Không, không đời này. Boss tuyệt đối không từ chức, anh ấy sẽ không bỏ rơi mình giữa đường! Anh ấy chắc chắn không từ chức…”

Ngàn vạn khả năng không thể vùn vụt rối tung trong đầu, vậy mà đầu mối vẫn bít bùng, cậu ta như con chim mất đầu, đâm sầm phải một người, vừa ngó lên thì thấy Jason đang ôm ngực, “Chú mày bị làm sao thế hả?”

“Boss từ chức…”

“Ồ có nghe rồi!” Jason chán chường bảo, “Nói ra thì… kể cũng ngại!”

Mắt Tom đau đáu, “Nhưng rất vô lý!”

“Là sao?”

“Boss từng nói với tôi, anh ấy sẽ không từ chức, anh ấy là người nói được là làm được!”

“Anh ấy không muốn nói trực tiếp với cậu vì sợ cậu không chấp nhận thôi! Không làm thủ trưởng thì vẫn còn làm bạn được mà.” Jason an ủi.

“Tuyệt đối không thể, Boss không phải dạng người thất hứa! Anh ấy nói sẽ nhặt tôi từ giữa đường trở về.” Tom lao vào túm chặt áo Jason, “Nhất định đã có chuyện, Boss không phải bỏ chúng tôi mà là bị mất tích!!!”

“Sĩ quan cảnh sát Diệp mất tích?!” Jason chấn động, “Cậu kể tóm tắt coi nào!”

“Boss có nói anh ấy sẽ tìm dịp thích hợp để rút đơn từ chức về, anh ấy sẽ nhặt tôi trở về!” Tóc Tom bù xù, hai mắt ngây ra, “Sau đó, anh ấy nhờ tôi đi mua một món quà!”

“Quà gì?” Jason truy hỏi.

“Quà sinh nhật cho một người đàn ông, hơn năm mươi tuổi, địa vị cao.”

Sắc mặt Jason nhất thời biến đổi, hắn hơi mất tự nhiên vỗ vỗ vai Tom, “Cậu đừng nên xen vào chuyện anh ấy. Không chừng anh ấy đi đâu đó giải sầu rồi sẽ có ngày về ấy mà!”

Tom nhìn theo bóng dáng hấp tấp rời đi của Jason, thở dài một hơi. Cậu ta ngửa mặt nghĩ suốt nửa ngày rồi mới lôi di động, khổ sở vò đầu bứt tóc, “Rốt cuộc số điện thoại con gấu là bao nhiêu ý nhỉ!”

Mà lúc này, Andrew đã có mặt trên chiếc trực thăng chuyên dụng của gã. Tên đàn em áo đen cung kính hỏi, “Chủ nhân, bay thẳng đến Nam Phi ạ?”

Andrew không trả lời, tên kia quay sang bảo cơ trưởng, “Nam Phi, cám ơn!”

“Độ rày mày cũng xử sự đúng mực phết nhỉ…” Andrew thản nhiên lên tiếng.

Trong giọng điệu như phảng phất tai vạ lửng lơ trên đầu, tên áo đen vội vã đính chính, “Là vì gần đây hay ăn cơm cùng anh Diệp nên cũng có học hỏi!” Theo kinh nghiệm trăm trận trăm thắng trước nay, thời điểm không xác định được chủ nhân tột cùng nổi đóa vụ gì thì hãy ca ngợi Diệp Vũ Chân, chẳng những có thể dập được cục tức của Andrew mà lại còn lật ngược thế cục, biến gã từ giận thành vui vẻ.

Không ai hiểu rõ được hơn hắn, rằng Andrew kiêu hãnh biết mấy vì người tình này của gã. Nếu để Andrew tự xếp hạng, thì thành tựu lớn nhất cuộc đời gã không phải là làm Bố Già hoành tráng khắp châu Âu mà là có được Diệp Vũ Chân. Anh ta là một người con trai hoàn mỹ, xuất thân danh giá, khí chất hơn người, có giáo dục, xinh đẹp, bằng cấp cao, chỉ số thông minh cao, năng lực vượt bậc, nắm giữ chức vị quan trọng. Mỗi một đặc điểm bất phàm của anh đều khiến cả xác cả hồn Andrew sung sướng hết sức, thế nên sai gì thì sai, nhưng ca ngợi Diệp Vũ Chân thì tuyệt nhiên không thể sai được.

Trong khi hắn còn đang tự đắc với ý tưởng này thì Andrew lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn, nổi cơn tam bành, “Mẹ kiếp, loại xã hội đen như mày mà đòi học xử sự, khác gì làm gái điếm mà niệm kinh trinh đức? Mày định giả vờ giả vịt gì trước mặt ông hả?!”

Tên áo đen bị lãnh đủ mấy đấm bèn cuống quýt chạy lên khoang trước, xoa xoa chỗ bị đau, dặn một viên phi công rằng, “Đến trường tiểu học âm nhạc cổ tích Hoa Kiều Nam Phi!”

“Chủ nhân chưa phân phó mà!” Viên phi công thì thầm.

Tên áo đen trộm ngoái lại, cũng rỉ tai bằng giọng thì thầm, “Đừng thắc mắc, đích thị muốn đến đó nên chủ nhân mới thẹn quá hóa giận đấy!” Nói xong, tự lắc đầu, tự thở dài. Đúng vậy, Diệp Vũ Chân chỗ nào cũng tốt, chỗ duy nhất không tốt là bạn có dỗ anh ta mấy, anh ta vẫn chỉ thích một người, người này chính là hiệu trưởng của ngôi trường tiểu học kia ―― Tăng Vũ Sâm.

Trong tòa lâu đài tọa lạc trên vách núi gần biển giáp ranh Scotland, Lâm Long đang ngồi cạnh cửa sổ nghe báo cáo trong di động. Hắn cúp máy, nở nụ cười đắc chí rồi đứng dậy đi vào thang máy, nhấn nút cuối cùng. Thang máy đưa hắn xuống tới tầng chót cùng của tòa lâu đài, nơi đó là một hầm rượu tích trữ rất nhiều vang đỏ, những khối bê tông dày cả tấc và la liệt những thùng rượu bằng gỗ gợi nhớ đến hình ảnh của những tòa lâu đài quý tộc thuộc thế kỷ XVII.

Hắn ra khỏi thang máy, đến trước một cái giá đựng đầy ắp các chai rượu vang, thoạt nhìn tưởng chừng hắn đang đưa tay sắp xếp lại mấy chai rượu. Chiếc giá ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ rồi mở ra một lối đi chỉ vừa một người, Lâm Long liền lách mình vào. Tuy rằng chật chội song hai vách tường vẫn được lắp đèn đầy đủ. Nhờ ánh đèn chiếu rọi, chiếc bóng được kéo dài đậm mùi ma quái càng khiến lối đi trở nên sâu hun hút. Lâm Long thong dong bước đến tận cùng lối đi thì xuất hiện một phòng đá nho nhỏ đơn độc, không một tia nắng, cửa ngoài là song sắt kín bưng.

Hắn đứng bên ngoài chấn song một hồi, nhìn vào trong phòng. Ở đó không có ánh nắng chiếu lọt nhưng chẳng hề ẩm thấp, tối tăm như tưởng tượng, ngược lại, nó có đủ giường bằng gỗ óc chó đen(1), có lò sưởi ấm cúng, có thảm lông dê mềm mại, dĩ nhiên cũng đâu thể thiếu mỹ nhân nằm hôn mê trên giường. Tình cảnh này thật sự rất giống một nô lệ bất hạnh, nghèo túng bị quý tộc bí mật giam giữ, sức tương phản rõ rệt giữa quý tộc và nô lệ dường như có thể khơi cao dục vọng ham muốn và chinh phục của bất kỳ gã đàn ông nào. Lâm Long mở cánh cửa chấn song, nói với một tên vận đồ đen đang trông giữ, “Sao rồi?”

“Đã tiêm thuốc, chỉ có điều…” Kẻ kia dè chừng nhìn Lâm Long, lại thưa, “Ý lão gia là nếu tiêm thứ thuốc Israel kia sớm hơn, anh ta sẽ mất trí nhớ, vậy an toàn hơn nhiều!” (Israel? Có phải lão dược sĩ Short Als trong bộ 2 không ‘___’)

Lâm Long nới nới miếng bao cổ tay đang đeo, cười khẩy, “Người của tao, tao tự khắc biết xử lý thế nào!”

Tên đồ đen gật đầu, xách hòm thuốc tới rồi thưa, “Tôi xin phép ra ngoài trước!”

Lâm Long phẩy phẩy tay, cánh cửa mở ra rồi lại được đóng vào. Bấy giờ hắn mới ngồi xuống bên giường, ngắm nghía người đang nằm, mái tóc ngắn đen nhánh, ngũ quan tuấn tú, da mặt nhìn qua hơi trắng bệch. Hắn hài lòng cười, “Anh nghe thấy chưa, tôi thừa sức xóa sạch mọi ký ức của anh…” Chống tay bên gối người nọ, hắn cúi thân xuống, “Vũ Chân, tôi có thể khiến thế giới của anh chỉ còn lại một mình tôi, rất dễ dàng…”

Diệp Vũ Chân mệt mỏi mở mắt, cất giọng yếu ớt, “Anh sẽ không làm như thế… Vì thế có nghĩa anh đã tự nhận thua, anh không thể chinh phục tôi cho nên đành phải… hút linh hồn tôi đi… Bản thân Erik đã là một bóng ma, hắn sẽ không thích một Christine vô hồn đâu, đúng chứ?”

Lâm Long xoáy thẳng đường nhìn vào anh, đáp trả, “Anh lại chơi trò khích tướng à? Vũ Chân, phương pháp này chỉ xài một lần được thôi, may ra dùng được lần hai, nhưng dứt khoát vô dụng ở lần thứ ba! Huống chi tôi và anh là người yêu của nhau cơ mà, cần gì phải để bụng trò xã giao đó nhỉ?”

“Chúng ta không phải người yêu!” Âm điệu Diệp Vũ Chân không cao, nhưng rét cóng.

Lâm Long xoa má anh, thủ thỉ, “Vậy thì anh và Andrew là gì? Các anh đâu phải người yêu!”

Anh chỉ nghiêng mặt đi, không trả lời hắn.

Lâm Long hít sâu một hơi, cười bảo, “Hóa ra là thế, đấy là quy luật của anh sao? Ai chiếm hữu được anh là có thể trở thành người yêu của anh!” Nói rồi, hắn nhẹ nhàng cởi từng khuy áo anh, “Muốn chiếm hữu anh thực tế vô cùng đơn giản. Miễn là anh muốn, một ngày tôi có thể chiếm hữu anh ba lần!”

Đầu ngón tay hắn trượt vào trong theo tấm áo đã được mở bung, vuốt ve sỗ sàng da thịt bên trong. Cuối cùng Diệp Vũ Chân cũng mở miệng, anh nói bằng giọng khinh bỉ tột đỉnh, “Đừng coi ai cũng biến thái như anh! Tôi không có sở thích với tội phạm cưỡng hiếp!”

Môi Diệp Vũ Chân rất đẹp, không dày cũng không mỏng, dáng hình đầy đặn, do đó mọi xúc cảm thể hiện qua bờ môi đó cũng đều được biểu đạt cực kỳ rõ ràng, nhất là khi bày thái độ khinh miệt. Lâm Long túm tóc anh ấn dúi xuống gối, từ trên cao nhìn xuống, gằn khẽ, “Không có sở thích với tội phạm cưỡng hiếp?! Vậy nguyên nhân nào xúi bẩy anh ngủ với Andrew suốt bao nhiêu năm thế, hửm?”

Diệp Vũ Chân điềm nhiên trả lời, “Gã ta không cưỡng hiếp tôi. Tuy chuyện giữa tôi và gã là sai lầm, nhưng gã chưa từng có hành vi nào cưỡng ép tôi cả. Gã lên giường với tôi lần ấy là vì tôi muốn, chấm hết. Gã nhốt tôi, là vì tôi đồng ý dùng chính mình để trao đổi… trao đổi Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm. Đều là do tôi tự nguyện cả…” Đoạn, anh mở lớn mắt hơn, khóe miệng vẽ ra ý tứ chế giễu, “Điểm gã ta giỏi hơn anh, là từng nước đi của gã đều làm tôi không thể không cam tâm tình nguyện!”

Lâm Long chỉ cảm thấy bên trong tâm khảm đang rừng rực lan tràn toàn là lửa giận. Thua bởi một gã xuất thân côn đồ, một gã xã hội đen vai u thịt bắp dốt đặc cán mai, cộng thêm ánh mắt mỉa mai từ Diệp Vũ Chân tựa thể đã đốt phỏng từng gang từng tấc trên người hắn, nhất thời, ngoài sự điên tiết, hắn không biết nên có phản ứng như nào cho phải.

Hắn giáng cho anh một cái tát dữ dội, nghiến răng kèn kẹt, “Diệp Vũ Chân, đừng có thử thách giới hạn của tôi, đến lúc ấy cả tôi cũng không biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu. Anh càng phản kháng, tôi càng sinh ra dục vọng chinh phục bằng được… Tôi đã nói với anh rồi, nếu ngày đấy anh chịu thỏa mãn tôi trong phòng thẩm vấn số 01, biết đâu tôi đã cạn hứng với anh…”

Hắn cởi thắt lưng của anh, kéo khóa quần anh xuống, mò tay vào. Diệp Vũ Chân muốn chống cự song tứ chi lúc này hoàn toàn rệu rã, sau cuối, anh chỉ đành nhắm chặt mắt.

Lâm Long chen tay vào quần lót anh, từ tốn chơi đùa, cảm thụ từng bước biến hóa của nơi đó. Hắn lấy làm hả hê, “Đừng cho rằng mình thanh cao, Vũ Chân à… Biến thái, cả anh và tôi đều như nhau thôi. Anh cứ cố khép mình, ép buộc lại khiến anh thấy mình tự do, giam giữ anh và cưỡng bức anh mới tạo cho anh khoái cảm. Anh chính là người như vậy!” Hắn thích thú chơi đùa với thân dưới anh, vẫn không ngừng nói, “Giá như anh có thể thấy biểu tình của mình, anh sẽ biết hiện tại trông anh hưng phấn cỡ nào. Má anh, môi anh đều nhuốm màu tình dục! Sự giao hợp cưỡng chế mới có thể giúp anh cao trào. Vũ Chân, so với Andrew, tôi có thể khiến anh còn ngất ngây hơn thế, bởi lẽ tôi không chỉ có khả năng ép buộc anh, mà tôi còn thấu đáo về anh hơn cả gã…”

Hết câu cũng là lúc anh khẽ ngâm một tiếng, đạt tới cao trào. Lâm Long thu tay về khỏi quần anh, quẹt dòng dịch thể màu trắng ngà lên khóe miệng anh và cười, “Nhìn đi, Vũ Chân, thấy hiện thực chưa?” Đáp lại hắn vẫn chỉ là đôi mắt một mực nhắm chặt của anh, hắn lại cười, “Tôi biết anh cố chấp lắm, tạm thời chưa chịu thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ mượn cơ thể anh, từng chút từng chút lý giải cho anh sự thật.” Hắn tiếp tục đưa tay vào quần anh, men theo những đường vân da từ đằng trước mà di chuyển ra sau, nhét ngón tay vào. Cảm nhận được thân thể anh bất giác run rẩy, hắn cười lạnh, “Nếu anh nghĩ tôi sẽ cho anh thì anh lầm rồi. Anh không thích cưỡng hiếp mà, ok, tôi sẽ lịch sự đúng như ý nguyện của anh nhé. Tôi sẽ chờ thời khắc anh tự mở đùi ra với tôi.”

Diệp Vũ Chân chẳng những nhắm chặt mắt mà còn cắn chặt răng, anh tự thả lỏng cơ thể mình, nhưng tới khi Lâm Long sờ đến đùi non của anh, anh không sao kiềm chế được phản ứng sinh lý. Lâm Long đỉnh đang mà rằng, “Anh nên cám ơn gã Andrew đã chụp số ảnh đó cho anh, chụp rất rõ, nên trước khi chạm vào cơ thể anh, tôi cũng đã biết được làm thế nào sẽ khiến anh hưng phấn, khiến anh rên rỉ, bởi vì những nơi kích thích được anh đều đầy rẫy dấu hôn mà.”

Đằng sau được chọc cắm nhịp nhàng, phía trước được mơn trớn, chả mấy chốc anh đã phóng thích lần thứ hai trong tay Lâm Long. Rồi kế đó là lần thứ ba, lần thứ tư. Diệp Vũ Chân loáng thoáng một cảm giác, chưa cần Lâm Long đùa bỡn với anh mà mới chỉ cần hắn chạm tay lên người anh, thân thể anh đã cảm thấy đau đớn theo phản ứng bản năng mất rồi.

Thế nhưng tay Lâm Long vẫn lần nữa trượt vào giữa hai chân anh, hắn ghé vào tai anh, nhẹ giọng, “Anh hãy nói anh là của tôi đi, tôi sẽ tạm tha cho anh. Vũ Chân, tôi biết anh quật cường, nhưng anh cũng nên biết lòng kiên nhẫn của tôi vượt xa quyết tâm của anh nhiều đấy.”

Hắn chờ đợi chốc lát vẫn không nhận lại được hồi đáp nào từ anh, bèn gật đầu, hít sâu một hơi và nói vỏn vẹn, “Tốt, Diệp Vũ Chân, giỏi lắm!” Ngón giữa của hắn tiến sâu vào trong cơ thể anh, chọc ngoáy đến bộ phận mẫn cảm. Cơn đau đớn ran khắp toàn thân đồng thời xồ đến cùng sự phấn khích vô pháp kiểm soát. Cảm giác thua cuộc còn lớn hơn cả cảm giác khuất nhục trong anh, anh lờ đờ mở mắt, ánh sáng quanh anh như đang lao vùn vụt trên một lộ trình miết mải, thẳng về phía trước, tựa như bản thân anh đang rơi xuống vực sâu đen ngòm. Lần đầu tiên trong cuộc đời, suy nghĩ ấy nháng lên trong anh, rằng hãy có ai, có ai đến cứu anh với.

. / .

Chú thích:

1. Gỗ óc chó đen: Dát gỗ màu trắng kem, tâm gỗ từ màu nâu nhạc đến nâu socola, thường ánh tím đỏ và có sọc sậm hơn. Óc chó có thể được sấy hơi nước để làm sậm màu dát gỗ hoặc không sấy hơi nước. Nhìn chung vân gỗ thẳng nhưng đôi khi uốn sóng hoặc cuốn xoáy tạo thành những đóm hình hấp dẫn và đẹp mắt. Óc chó là loại gỗ rất cứng, mật độ hạt gỗ trung bình, sức chịu lực uốn xoắn và lực nén trung bình, độ chắc thấp, khả năng uốn cong bằng hơi nước tốt. Gỗ khô chậm và người thao tác cần cẩn trọng trong quá trình sấy khô để tránh việc gỗ bị xuống cấp. Gỗ ổn định tốt về kích thước. Công dụng: Đồ gỗ, Tủ, vật liệu kiến túc nội thất, gỗ chạm cao cấp, cửa cái, ván sàn và ván lót.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.