Tránh né trả lời câu hỏi là một chuyện vô ích, bởi vì thực tế tất có một ngày phải nói ra thôi.
———-
(1)
Khi nãy Hạ Na và Kha Trạch cãi nhau ầm ĩ một trận.
Khi cánh cửa được mở ra, một ánh bạc lóe lên, cô ta bất giác nhìn về phía cánh cửa. Sau đó cô ta nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh đeo một chiếc vòng bạch kim. Mà chủ nhân cánh tay đó là Bùi Thi đang mặc chiếc váy boheimieng xanh thẳm. Chiếc vòng tay đó là trang sức duy nhất trên người cô nhưng nó cũng khiến cô trầm tĩnh, tao nhã và rạng rỡ một cách khó hiểu. Mà phía sau cô là Bùi Khúc mặc bộ vest tuxedo màu xám tro.
Nhìn thấy hai chị em này, tâm tình Hạ Na càng tệ hơn. Không ưa Bùi Khúc là chuyện đã xác định từ rất lâu rồi, nhưng cảm giác sợ hãi Bùi Khúc là mấy ngày gần đây mới gia tăng. Năm đó khi bọn họ còn ở Luân Đôn, quả thật cô ta chính là một hot girl siêu cấp, gần như tất cả con nhà giàu đều nghe danh cô ta. Hạ Na trẻ đẹp, gia cảnh hùng hậu, dù mang tính tiểu thư nghiêm trọng nhưng vẫn hấp dẫn vô số chàng trai. Có người còn chạy siêu xe đến dưới nhà cô ta, có người thì giấu tên tặng cô ta những món đồ xa xỉ, có người mua hàng nghìn tấm vé buổi biểu diễn của cô ta… Cô ta đã quen với cách theo đuổi sang trọng hào nhoáng này. Vì vậy khi cô ta nhận được một lá thư tình ngây ngô chi chít nét chữ xinh đẹp, ngược lại cảm thấy hơi bất ngờ.
Người viết thư tình len lén nhờ bạn học đưa cho cô ta. Đây quả thật là cách yêu đương của học sinh cấp ba. Cô ta hơi cảm động, cũng để ý đến chàng trai viết thư tình này. Cậu nhỏ tuổi hơn Hạ Na và có một khuôn mặt ngây thơ hơn tuổi thật của mình. Ăn mặc rất gọn gàng, toàn thân chẳng có một bộ đồ hiệu nào. Hai cô bạn thân từng gặp cậu đều nói dáng vẻ cậu rất đáng yêu, bảo cô ta suy nghĩ quen thử cậu xem. Nhưng từ trước đến nay cô ta không nghĩ đến phương diện này. Thứ nhất là bởi vì cô ta thích Kha Trạch, thứ hai là cô ta nhìn sao cũng thấy không ưa được chàng trai này.
Sau này cô ta mới biết được, hóa ra lý do chàng trai này khiến cô không vừa mắt là vì cậu là em trai sinh đôi với Bùi Thi. Sau khi biết sự thật này cô ta lại càng ghét Bùi Khúc hơn. Hơn nữa khi đó cô ta ngang ngược và càn rỡ hơn bây giờ nhiều, chưa bao giờ cảm thấy dùng cách thức tàn khốc nhất bỏ rơi một chàng trai là có gì lạ. Cho nên khi lần nữa nhận được thư tình của cậu, cô ta đã tổn thương cậu bất kể hậu quả. Sau đó nữa Bùi Khúc cũng không so đo với cô ta, cũng chỉ biến mất mà thôi.
Làm sao cô ta cũng không ngờ đến, người sau này đẩy cuộc đời cô ta xuống đáy lại cũng là chàng trai này. Tối hôm nay, khi hai chị em giống nhau như đúc xuất hiện, cô ta cảm thấy không thoải mái xuất phát từ nội tâm. Cậu vẫn luôn mang vẻ vô hại cả người lẫn vật, nhưng cô ta lại không ngờ cậu còn muốn làm đến một bước kia, điều này khiến cô ta cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Một khi đối mặt với người thân, loại tâm trạng tiêu cực bị đè nén này lại không nhịn được trút ra ngoài. Sau khi tránh khỏi hai chị em này, cô ta nhanh chóng trở lại bên cạnh Kha Trạch. Ánh mắt Kha Trạch đang dừng tại phương hướng cô ta đi đến. Cho nên cô ta giận tím mặt: “Kha Trạch, anh đang nhìn đi đâu?”
“Anh đang xem là có ai đến, sao hả?” – Anh ta nhướng mày, rất hiển nhiên là thái độ không màng gì đến tính cách hở chút là nổi đóa của cô ta.
“Anh không được nhìn cô ta! Anh là vị hôn thê của em, không cho phép nhìn những phụ nữ khác.”
“Nghĩ gì vậy hả, tình yêu của em rất ổn định mà.” – Nhìn thấy Bùi Thi đi về phía Sâm Xuyên Quang, tâm trạng Kha Trạch cũng hơi nóng nảy, anh ta uống một hớp rượu – “Có rảnh rỗi thì lo chuyện sự nghiệp của em đi.”
“Bây giờ anh lại bắt đầu chán ghét sự nghiệp của em rồi hả? Anh cho rằng ai khiến em thành như bây giờ? Chính là cái con mà anh đang nhìn đó!” – Cô ta giật lấy ly rượu trong tay anh, nói với giọng ra lệnh – “Không được uống!”
Anh ta liếc nhìn Hạ Na một cái, thở hắt một hơi rồi uể oải quay người bỏ đi. Mới đi được hai bước, anh ta lại nghe thấy Hạ Na kêu to phía sau lưng “quay lại đây, quay lại đây”. Anh ta chỉ mệt mỏi bịt lỗ tai coi như không có ai và biến mất trước mặt cô ta.
Hạ Na vô cùng đau lòng chạy như điên đến góc tối không người ở lầu hai, giận run cả người. Cô ta càng nghĩ càng không hiểu. Mình là Hạ Na, là người thân nhất của Hạ Minh Thành và Hạ Thừa Tư, là công chúa duy nhất của tập đoàn Hạ thị. Sao lại suy bại đến mức độ ngày hôm nay chứ? Cô ta càng nghĩ càng giận, càng giận càng tủi thân. Sau đó ôm cánh tay ngồi xổm xuống đất khóc lên.
Một lát sau có tiếng chuông điện thoại di động vang lên phía sau. Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, quay người sang bên đó. Nào ngờ xuất hiện phía sau cô ta là gương mặt không ngừng xuất hiện trong cơn ác mộng những ngày gần đây – khuôn mặt của Bùi Khúc. Cậu đang xem điện thoại, ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu tái nhợt giống như ma quỷ. Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết, bất chợt đứng bật dậy, không cẩn thận đụng phải bình sứ bên cạnh. Bên dưới vang lên một trận ồn ào cho cô ta biết phía dưới có người. Cho nên phản ứng đầu tiên của cô ta là nhào đến chụp chiếc bình kia. Nhưng vừa chụp đã khiến bản thân suýt rơi xuống theo. Lại một trận ồn ào vang lên, thân thể của cô ta đã được Bùi Khúc đỡ lấy.
“Cô Hạ, cô có sao không?” – Cậu hỏi han ân cần, giống như kẻ đã ép cô ta thành đầu đề gièm pha kia là kẻ khác vậy.
“Buông, buông tôi ra…” – Cô ta sợ hãi quá mức, run rẩy lui về phía sau, nhìn xuống lầu theo bản năng. Sau đó nhìn thấy được tình cảnh khiến đám đông ồ lên. Bùi Thi ngã nhào trên mặt đất, chiếc váy dạ hội của cô giống như một cánh hoa màu xanh lam tàn lụi, bao trùm lấy một mảnh đất và người đàn ông phía dưới cô.
Giống như ngày tận thế vừa trôi qua, Bùi Thi ôm lấy eo người đàn ông bên dưới, cẩn thận mở một con mắt ra. Hình ảnh tiếp theo chiếu vào mắt cũng là đôi mắt kinh ngạc của Hạ Thừa Tư. Cô lướt nhìn anh từ đầu đến eo một lần, xác định đối phương hoàn hảo không tốn hao gì thì cô càng nắm chặt lấy áo Hạ Thừa Tư, bỗng có một cảm giác muốn rơi lệ.
Nhưng rất nhanh, sự yên tĩnh như tờ xung quanh khiến cô nhận ra được tình huống không đúng. Cô thoáng sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại nhìn cảnh tượng xung quanh mới ý thức đã xảy ra chuyện gì: Bất kể là cốc thủy tinh chân dài trong tay họ hay là bình sứ cổ giá trị liên thành đều vỡ nát tan tành. Bởi vì Sâm Xuyên Quang từng học kiếm đạo nên dễ dàng tránh được bình sứ kia. Những người bên cạnh đều trợn mắt chết lặng nhìn bọn họ. Còn cô vì đẩy Hạ Thừa Tư ra nên mình cũng ngã nhào theo. Tệ hại nhất chính là mới vừa rồi vì sợ anh bị thương nên cô gắt gao ôm lấy eo anh. Đến bây giờ cô vẫn nằm sát trên người anh như cũ.
Đây quả thực là chuyện nhạy bén nhất và cũng là chuyện ngu nhất mà cô đã làm.
“Dọa, dọa em giật mình…” Cô lúng túng chống mặt đất đứng lên phủi phủi váy.
Hạ Thừa Tư cũng đứng lên theo, anh đá văng mấy mảnh ly rượu vỡ phía trước cho cô: “Cẩn thận, đừng giẫm lên.”
“Ôi, thật là sợ chết được.” – Hạ Thừa Dật vô cùng thức thời thay đổi bầu không khí – “Mới vừa rồi tôi còn tưởng rằng anh tôi chết chắc rồi. Bùi Thi, thật sự cám ơn cô!” – Bởi vì những lời này của cậu, những người khác cũng bắt đầu vỗ ngực, tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao.”
Bùi Thi lắc đầu, băng qua đám người, muốn tìm một nơi không ai để yên tĩnh lại. Nhưng lúc đi ngang qua Sâm Xuyên Quang, cô nghe thấy anh kêu lên một tiếng thật khẽ: “… Tiểu Thi.”
Dường như đã sớm dự liệu được cô không trả lời. Nhìn thấy cô không hề có phản ứng, Sâm Xuyên Quang cũng không ép giữ cô lại. Sao anh không nhận ra khoảng thời gian gần đây thái độ cô đối với anh có thay đổi chứ? Tuy càng lúc cô càng nghe lời anh, nhưng khoảng cách trong lòng lại càng ngày càng xa anh. Vô số lần anh đưa tay lên ngực tự hỏi: Nếu như không phải vì bối cảnh xã hội đen của mình, nếu như không phải bởi vì Hạ Thừa Tư có bạn gái, cô vẫn sẽ lựa chọn anh sao? Cho đến bây giờ anh không tìm được đáp án, hay là nói anh chưa bao giờ muốn biết đáp án.
Có điều là tránh né trả lời câu hỏi là một chuyện vô ích, bởi vì thực tế tất có một ngày phải nói ra thôi. Chính vừa rồi trong nháy mắt đó, giữa anh và Hạ Thừa Tư, cô đã đưa ra lựa chọn.
Sâm Xuyên Quang mỉm cười căn dặn người xung quanh dọn dẹp lại mấy mảnh vỡ trên đất. Có vẻ như bình yên vô sự nhưng anh luôn kéo kéo cổ áo sơ mi trắng của mình. Trong lòng anh rất đau, bởi vị nơi vị trí trái tim cho dù có xoa cũng chẳng mảy may giảm bớt.
Nhưng mà…
Sâm Xuyên Quang nhắm mắt lại, chịu đựng nỗi đau lòng, thầm tự nói với mình.
— Tuy chỉ là chiếm một cái xác không hồn cũng tốt hơn mất đi cô.
Hạ Thừa Tư đứng bên ban công, gió đêm vẫn thổi lạnh lẽo. Không khí trong sảnh tiệc lại quay trở về náo nhiệt như khi nãy, tiếng cười trong trẻo truyền ra. Nhìn cảnh đêm ngoài ban công, thành phố màu đen được hàng tỉ điểm vàng thẫm chiếu sáng, trong vô số cao ốc anh tìm được một tòa thuộc tập đoàn của dòng họ anh. Trong mấy năm qua, chuyện rất nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ thì anh lại dễ dàng làm được như trẻ con chơi xếp gỗ. Nhưng chuyện người bình thường có thể dễ dàng có được vậy mà anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác cướp nó đi.
Hạ Thừa Tư chống hai tay lên lan can đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh. Ánh đèn trong sảnh tiệc ấm áp sáng ngời, khiến không gian trong lan can bé nhỏ này trở nên hơi vắng lặng.
“Anh Hạ, mới vừa rồi Tiểu Thi đã gây thêm phiền phức cho anh.”
Nghe thấy tiếng nói này, Hạ Thừa Tư quay người lại lẳng lặng nhìn Sâm Xuyên Quang đứng trên cầu thang. Sâm Xuyên Quang cầm áo khoác đi xuống, vắt lên thanh lan can: “Thật ra thì Tiểu Thi vẫn cảm thấy rất áy náy với anh.”
“… Tại sao?”
“Anh biết tại sao nhiều cơ mật thương nghiệp của Thịnh Hạ đều bị tiết lộ không? Ngay cả thời gian các người đi Châu Âu cạnh tranh cũng bị người ta giành trước.”
Hạ Thừa Tư im lặng nhìn Sâm Xuyên Quang, hai mắt trở nên càng sâu thêm một chút.
“Cũng là Tiểu Thi nói cho tôi biết.” – Sâm Xuyên Quang cười nhạt một cái – “Tôi sắp xếp cho cô ấy đến làm ở Thịnh Hạ, cô ấy chịu trách nhiệm báo cáo hết tất cả hạng mục công việc, hành trình, hợp đồng, kế hoạch cho Mori.”
Hạ Thừa Tư kinh ngạc nhìn Sâm Xuyên Quang, anh đã hoàn toàn không nói nên lời.
“Tài liệu của Thịnh Hạ lúc trước cô ấy giao cho chúng tôi đều ở đây, bây giờ trả lại cho anh. Bởi vì Thịnh Hạ sắp sửa đổi thành công ty con của tập đoàn Mori nên chúng tôi không cần dùng nữa.” – Sâm Xuyên Quang đưa một túi giấy tờ thật dày cho Hạ Thừa Tư – “Cô ấy vốn nói cho tôi biết cô ấy cảm thấy có lỗi với anh. Bất kể nói thế nào, hi vọng anh đừng so đo với cô ấy. Rốt cuộc cô ấy rất ngây thơ chỉ biết nghe lời người đàn ông của mình thôi.”
Sâm Xuyên Quang nói xong câu kia liền quay người trở vào sảnh tiệc, để lại Hạ Thừa Tư đứng nguyên tại chỗ. Hạ Thừa Tư bình tĩnh nhìn phương hướng Sâm Xuyên Quang rời đi, chân mày khẽ cau lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì. Qua vài phút sau, anh thấy được một bóng dáng xanh thẳm bên cạnh rèm cửa sổ trên ban công. Anh không hề do dự bước đến nắm lấy cổ tay người đó dẫn đến một góc không người.
Cùng lúc đó, Sâm Xuyên Quang cũng bị thành viên tổ chức kêu đến một góc khác. Anh chỉ nhìn thấy bóng lưng một ông lão đứng tại cuối góc, ông chống gậy ngẩng đầu nhìn bức tranh Michelangelo trên tường, tay chân và giọng nói vẫn tràn đầy ngạo mạn và kiên nghị như xưa. Khoảng im lặng kéo dài khiến Sâm Xuyên Quang biết đây không phải là điềm báo lành. Nhưng anh vẫn kiên định, không chủ động gợi lên đề tài. Có điều anh cũng không sao ngờ được câu nói đầu tiên của đối phương là:
“Đến lúc công bố ngày cưới của cháu và Bùi Thi rồi.”
(2)
Mệnh lệnh bất ngờ này đến quá nhanh khiến anh cảm thấy không kịp ứng phó. Anh suy nghĩ thật lâu, cố gắng khiến giọng mình nghe ra không bất ngờ: “… Không phải là ông nghe thấy lời nói của cháu trên ban công vừa rồi…”
“Ông không nói chuyện khác với cháu.” Sâm Xuyên Đảo Trì Dã ngắt lời anh, rồi vẫy vẫy tay với những người bên cạnh, “Đi dẫn Bùi Thi đến đây cho tôi.”
Đám thuộc hạ tốn thời gian rất lâu mới tìm được Bùi Thi. Cho nên khi cô xách váy vội vàng chạy đến, trong mắt Sâm Xuyên Đảo Trì Dã đã có một vẻ mất kiên nhẫn. Ông ta ung dung lặp lại mệnh lệnh của mình, nhẹ nhàng giống như là bảo cô rót cho mình một cốc nước vậy. Bùi Thi giống với Sâm Xuyên Quang, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thong thả lắc đầu: “Xin lỗi lão gia, chuyện này cháu không thể làm được.”
Quả nhiên giống như ông dự đoán, cô gái này quật cường hơn ông nghĩ. Nhưng trong cuộc đời Sâm Xuyên Đảo Trì Dã không thích nhất là chuyện người khác cứng đầu với mình. Ông quay người, gắt gỏng đưa lưng về phía bức tranh, đôi mắt như đầm nước chết nhìn Bùi Thi: “Đây không phải là hỏi ý cô.”
Bùi Thi lại không bị khí thế của ông dọa sợ, cũng không định tiếp tục chống chọi cứng rắn, ngược lại đuôi lông mày lộ ra một nét xinh đẹp: “Lão gia, ông bảo cháu gả cho thiếu gia Sâm Xuyên thật sự sẽ không hối hận chứ? Cuối cùng cháu là cô nhi, năng lực có hạn, cũng không xinh đẹp nghiêng thành đổ nước. Sở trường duy nhất chính là âm nhạc mà đối với mọi người chẳng là thá gì. Nhìn từ bất cứ góc độ nào cháu cũng không xứng với thiếu gia Sâm Xuyên đúng không? Cho chúng cháu kết hôn ông không cảm thấy rất thiệt thòi sao?”
Nghe từ “thiếu gia Sâm Xuyên” đã lâu lắm không thấy, Sâm Xuyên Quang hơi kinh ngạc nhìn cô một cái. Ánh mắt Sâm Xuyên Đảo Trì Dã từ từ chuyển sang Sâm Xuyên Quang rồi quay trở lại Bùi Thi: “Dĩ nhiên thiệt thòi. Nhưng ai bảo cháu tôi thích cô.”
“Anh ấy thích cháu ư? Chúng ta thử xem sao.” Bùi Thi nghiêng đầu cười cười với Sâm Xuyên Quang, “Thiếu gia Sâm Xuyên, anh thích em sao?”
“Thích.” Tuy trả lời rất kiên định nhưng đôi mắt Sâm Xuyên Quang cũng rất u buồn.
“Vậy anh muốn kết hôn với em không?”
“Muốn.”
“Nếu như bây giờ chúng ta kết hôn anh bằng lòng không?”
“Bằng lòng.”
“Xem đi, vấn đề ở đây. Lão gia, ở đây ông là người từng trải nhất, hẳn ông hiểu rõ hơn cháu. Một người thành công khi đối mặt với đại sự cả đời là phải vô cùng tỉnh táo. Một người đàn ông có địa vị giống như thiếu gia Sâm Xuyên nếu có thể nói với một cô gái mà mình còn chưa hiểu rõ rằng ‘bây giờ anh muốn cưới em’ thì chỉ có ba khả năng: Thứ nhất, anh ây không kế thừa khí phách và lý trí của nhà Sâm Xuyên. Thứ hai, anh ấy bị tình cảm làm mê muội. Thứ ba, anh ấy đã yêu cháu yêu đến mức không cách nào kiềm chế được.” – Cô dừng lại một chút, cố gây tò mò – “Rất hiển nhiên, anh ấy không phải loại thứ nhất. Vậy chỉ còn hai loại sau thôi. Nếu như là loại thứ hai, chúng cháu hoàn toàn không cần thiết kết hôn. Bởi vì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ chán, tốt hơn là chọn một quý cô môn đăng hộ đối cho anh ấy. Nếu như là loại thứ ba, sau này cháu ngoại bảo bối của ông có thể bị cháu nắm đầu, nói không chừng còn bị cháu trêu đùa trong lòng bàn tay. Ông cảm thấy có thể chấp nhận sao?”
Sắc mặt Sâm Xuyên Đảo Trì Dã liền thay đổi, ông chợt dộng mạnh cây gậy xuống đất: “Bùi Thi, nói ra lời như vậy cô còn muốn sống qua tối nay hay không hả?”
Bùi Thi sợ run cả người, rụt rè nói: “Cháu đều nói thật…”
Sâm Xuyên Đảo Trì Dã nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Đủ rồi, nói là vì Quang, nhưng thực tế tất cả là vì suy nghĩ cho cô thôi. Cô cho rằng tôi không biết hay sao? Nếu không phải những vấn đề cô nói tôi đã sớm nghĩ qua thì tuyệt đối sẽ không nghe cô dông dài lâu như vậy.”
“Đúng vậy ạ, cho nên chúng ta cũng không thể để thiếu gia Sâm Xuyên uất ức.”
“Tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.” Sâm Xuyên Đảo Trì Dã đặt hai tay chống lên đầu gậy, hắng giọng một cái, “Tôi chỉ cho cô một cơ hội. Cô xuống lầu trình diễn một bản nhạc, là bản nào thì tùy cô chọn, có thể bảo dàn nhạc phối hợp cô. Nếu như cuối cùng có thể được toàn bộ đại sảnh hoan hô thì tôi sẽ tạm thời đồng ý cho hai người không kết hôn.”
Chỉ cần được vỗ tay hoan hô là được rồi sao? Bình thường trong mấy trường hợp này, chỉ cần trước đó để mọi người biết cô biểu diễn trước công chúng, tuy hiệu quả không cao nhưng mọi người vẫn sẽ lịch sự vỗ tay. Mà đối với người trình diễn như cô thì nhận được hoan hô càng là việc dễ như trở bàn tay… Đến cùng là lão gia đang suy nghĩ cái gì?
Mười phút sau, Sâm Xuyên Đảo Trì Dã bảo hai thuộc hạ đưa cô đến dàn nhạc. Một thuộc hạ nhận được mệnh lệnh của ông, hai tay đưa một hộp đàn violin cho cô. Bùi Thi lấy cây đàn violin trong hộp ra, thử đặt trên vai, kéo vài đơn âm và song âm, xác nhận âm điệu không tệ. Lúc này khách khứa đầy trong sảnh tiệc đã dần dần dừng nói chuyện, nhìn về phía cô.
Bùi Thi suy tính chốc lát, chọn một bản hòa tấu rất phù hợp với đêm nay – Bản hòa tấu đàn violin thứ 4 điệu D (Rê) trưởng của Mozart – Bản nhạc này không khó đàn lắm nhưng lại nghe rất hay. Hơn nữa cũng không yêu cầu cao đối với nhạc đệm, dường như thích hợp phát huy tại hiện trường. Cô bảo dàn nhạc mô hình nhỏ phía sau phối hợp mình, bắt đầu biểu diễn bản nhạc này từ dây E (Mi).
Cô hít sâu một hơi, bản nhạc trong trẻo như một suối nguồn ma thuật róc rách chảy ra từ đầu ngón tay. Tất cả mọi người đều bất giác đứng thẳng người, nhìn về phía người trình diễn trên sân khấu. Trước nay cô rất ít khi trình diễn loại nhạc không có tính kỹ xảo lại đều đều như vậy. Hạ Thừa Tư dựa vào ban công nghe thấy tiếng đàn của cô, gần như anh không thể nhận ra đây là bản nhạc Bùi Thi trình diễn. Âm cao bản nhạc này rất nhẹ nhàng tựa như chú chim hót trên bụi hoa hồng. Đến âm run thì lại như dòng nước suối lăn tăn trong gió. Khi nhạc đệm phía sau đồng loạt nhẹ nhàng tấu lại giai điệu, thì giai điệu chính của cô lại mau chóng thay đổi, đồng thời mang theo vẻ khí thế nghiêm túc và tôn quý của người kỵ sĩ… Nếu nói tâm hồn giống như một ngôi nhà cũ bị mạng nhện thời gian phủ lên lớp bụi dày, thì bản nhạc này chính là đôi bàn tay xuyên qua bụi mờ, nhẹ nhàng quét dọn nó trở về hình dạng vốn có ban đầu.
Bản nhạc này là một trận gió khai phá đến ranh giới mà thính giả chưa từng thấy. Chiếc váy xanh thẳm của người trình diễn bản nhạc này lay động giống như khoác cả một đại dương lên người….
Nhưng mà, vào lúc Bùi Thi đang kéo một nhảy âm, cô nghe thấy trong cây đàn vang lên tiếng rất “ting” rất khẽ. Ngay sau đó dây E như một lò xo bị kéo đứt, nó bắn ra bay về phía mặt cô. Không trải qua bất cứ giảm xóc nào, một vệt máu dài năm centimet hiện ra từ xương lông mày đến gò má trái trên khuôn mặt cô.
Cô nhắm chặt mắt trái lại, vội vàng chuyển đến thanh vị năm của dây A (La), giữ vững lấy cao âm vừa rồi không bị gián đoạn. Nhưng vừa mới đổi một thanh vị thì dây A cũng bị đứt lìa. Lần này cô hơi né đi, nhưng dây đàn vẫn để lại một vệt máu nơi cổ cô.
“Nếu như cô biểu diễn không xong tôi sẽ lập tức tuyên bố ngày cưới của cô và Quang.” Đây là lời nói cuối cùng của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã trước khi cô biểu diễn.
Đây là lần thứ hai Bùi Thi nghe được tiếng người xung quanh khẽ kêu lên trong tối hôm nay. Vô cùng không may là mỗi lần xảy ra chuyện bất ngờ mình đều là nhân vật chính. Tại sảnh có cô gái nhát gan đã bất giác che má trái lại, sợ đến cả khuôn mặt đều nhăn nhó. Hạ Thừa Tư cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, ngay cả thời gian đặt ly rượu xuống anh cũng không có liền đi về hướng Bùi Thi. Nhưng Bùi Thi đưa mắt ra hiệu với anh, bảo anh đừng đến gần.
Mới vừa rồi cô đã để ý đến lúc dây đàn bị đứt phát ra tiếng vang xuất phát từ giữa dây đàn. Cho nên khẳng định dây đàn bắt đầu đứt từ vị trí đó. Sau khi dây A và dây E đều bị đứt, dàn nhạc trình diễn phía sau cũng vì quá mực kinh sợ mà ngưng biểu diễn. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một giây, Bùi Thi vội vàng đổi ngón tay đến vị trí cao của dây G (sol) tiếp tục biểu diễn, bổ sung vào nhảy âm, che giấu đi tạp âm dây đàn bị đứt. Nhưng mà âm điệu đã sai – Đúng vậy, mới vừa rồi lúc hai dây đàn bị đứt đã làm chạy chốt dây, khiến toàn bộ dây đàn đều bị lạc âm.
May mà hai nhảy âm này giống nhau, người bên cạnh cũng nghe không hiểu âm điệu của cô đã bị lạc. Cô vừa kéo cây vĩ xuống thấp đến gần nhảy âm kế tiếp, vừa chỉnh đàn bằng tay trái để tất cả nhảy âm đều nghe như một âm tiết. Nhưng mà âm tiết vẫn chưa chỉnh xong thì dây G lại đứt.
Hiện tại chỉ còn lại dây D.
Nếu như dây này cũng đứt thì buổi biểu diễn này coi như tiêu tùng. Lưng cô chảy mồ hôi lạnh, nhưng cũng đột nhiên cô suy nghĩ cẩn thận đến quy luật dây đàn đứt rời này. Người ta động tay động chân vào dây đàn này là từ vị trí trên cùng và phía dưới chốt đàn. Hơn nữa bốn dây đàn này đều không chịu được sức giãn của một ngón tay và một dây cung trống. Khi nãy lúc dây đàn A đứt là cô đang kéo thanh vị một tại dây B. Nói cách khác, ít nhất cô phải đồng thời giữ lại hai ngón tay trên cùng một dây đàn. Đây là một thách thức siêu khó. Tệ hại hơn chính là cô vẫn không thể chỉnh đàn được.
Có điều sau khi nghĩ rõ ràng, cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
Mới vừa rồi bản nhạc Mozart cô vốn trình diễn theo phong cách nhẹ nhàng tao nhã. Nhưng bởi vì sau khi mấy dây đàn bị đứt đã đẩy bản nhạc này đến một điệu trưởng khác. Cô trở lại dây D, dùng hai ngón tay bấm dây đàn, tiếp tục trình diễn nhảy cây vĩ, một lần nữa tìm lại chuẩn âm. Sau khi trải qua ba bốn nhảy âm lặp lại, cô đưa cây vĩ lên cao, yên lặng một hai giây, bỗng ba ngón tay đặt lên dây, kéo ra một đoạn âm rung thật dài.
Sau đó ngón tay cô như bị trúng tà, chỉ dừng tại một dây đàn trình diễn một đoạn nhạc mang giai điệu hỗn loạn nhưng lại có tiết tấu.
Trên dây đàn đã sớm lạc âm cô lại thoải mái dùng tay trái gãy dây đàn, âm rung ba ngón, vĩnh viễn vẫn giữ hai ngón tay thay đổi thanh vị… Nếu như không nhìn đến cô, sẽ không ai hoài nghi cây đàn nổi tiếng có giá trị hàng triệu tệ trong tay cô vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Cô đã sớm quên mất vết thương trên mặt mình, cũng đã sớm quên đi xung quanh còn có nhiều người đang nhìn mình. Lúc kéo đến đoạn dừng lại, cô lại nói với một âm lượng vừa phải: “Đệm theo.”
Mọi người kịp phản ứng, những lời này là cô nói với dàn nhạc phía sau. Đám người trong dàn nhạc ngơ ngác nhìn nhau, gật gật đầu, giống như lấy hết can đảm để thử một chuyện hoàn toàn mới, bắt đầu đệm nhạc cho Bùi Thi. Sau đó cô lần lượt trình diễn bản Kẻ Lưu Lạc của Sarasate, bản hòa tấu violin điệu D trưởng của Beethoven và một số đoạn nhạc trong Dạ Khúc Serenade. Cuối cùng lại chuyển thể loại, cô trình diễn một bản nhạc tao nhã bằng nhịp 3/4.
Là thể loại Polonaise thong thả mà cao quý. Nhưng giai điệu cả bản nhạc lại như thể vô cùng bi tráng, nhấc lên ngọn sóng to trong lòng mỗi người. Đây là trái tim gõ nhịp liên hồi, bất kể là đêm gió bão mưa gào cũng không thể ngăn cản được con sóng cả nơi biển sâu.
Không có ai hiểu bản nhạc xa xôi đến thế tại sao lại có thể rúng động tâm hồn nhiều người cộng minh. Giờ khắc này, vô số người tại đây đều trở nên tâm trạng: Có người cháu nhớ đến ký ức chuẩn bị năm mới cùng ông bà, kẻ tha thương nhớ đến món canh hầm xương khi còn bé mẹ nấu, có người đàn ông đã ly hôn với vợ nhớ đến ngày xưa con gái cưỡi lên cổ mình. Ngay cả Hạ Na luôn soi mói Bùi Thi nhất ngồi trên lầu hai cũng nhớ đến ký ức xa xôi cùng cha mẹ đi chơi công viên… Có lẽ là vui vẻ, có lẽ là đau thương, có lẽ là ngắn ngủi, có lẽ là kéo dài… Bản nhạc này gần như dung hợp hết tất cả tâm trạng một người có thể có.
Bất kể là âm nhạc rót vào linh hồn hay là hình ảnh đầy màu sắc trước mắt đều hoàn toàn ghi khắc vào ký ức của Hạ Thừa Tư. Đây là hình ảnh dù sau mấy mươi năm anh cũng không thể nào quên được. Tuy nếp gấp ký ức bị thời gian mài mòn thành màu xám trắng, tuy bức họa này sẽ dần dần phai màu theo dòng năm tháng kéo dài dai dẳng. Anh cũng sẽ không quên được cô gái mặc chiếc váy xanh thẳm đứng trong tòa nhà xa hoa nhất thời đại biểu diễn một khúc nhạc vô danh mênh mông như biển rộng.
Khi làn sóng âm nhạc dâng lên đỉnh điểm cao nhất, Bùi Thi kết thúc bản nhạc này bằng sợi dây đàn trống rỗng.
Sau đó, dây đàn cuối cùng này cũng vang tiếng đứt lìa.
(3)
“Chúng ta chia tay đi.”
Hơn mười phút sau, tiếng vỗ tay trong sảnh vẫn chưa ngớt, mọi người còn đang hăng hái thảo luận buổi biểu diễn như kỳ tích này. Bùi Thi trở về ban công khi nãy, đối diện với Sâm Xuyên Quang. Mép váy cô bị gió thổi bay lên cọ qua ống quần tây màu trắng của anh. Giống như ngọn cỏ lau tựa sát hòn đá bên bờ, buồn triền miên nhưng không để lại dất vết. Gió đêm thổi rối mái tóc dài của cô, cô lấy tay giữ tóc mình lại, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Ánh mắt cô bình tĩnh không dao động, cảm xúc vô cùng phức tạp nhưng không có bất cứ e ngại hay luyến tiếc nào.
Trước kia đã từng nghe người ta nói muốn thật sự hiểu rõ một người nhất định phải trải qua một quá trình từ quen biết, mến nhau, ở chung, chán ghét đến chia tay. Cô phát hiện mình thật sự hiểu rõ về Sâm Xuyên Quang đúng là sau khi ở chung với anh. Tuy thời gian không lâu, nhưng cô hiểu rõ anh hơn hẳn những người mà cô đã quen biết nhiều năm. Cô biết hai người có thể trải qua tất cả để ở bên nhau không dễ dàng gì. Mối tình này hoàn toàn khác với những cuộc yêu đương chớp nhoáng trước kia. Cho nên từ sau khi xuất hiện vết nứt, cô luôn cố gắng nhượng bộ, muốn xem thử mình có thể kiên trì với anh hay không. Nhưng anh không ngừng đột phá ranh giới cực hạn của cô. Trải qua thời gian này tỉnh táo suy nghĩ, cô phát hiện mình vẫn không đổi ý. Đây là lúc nên đặt dấu chấm hết cho cuộc tình thất bại này.
Tóc của anh cũng bị thổi rối, thế nhưng anh không có bất kỳ hành động ngăn cản nào, chỉ có những sợi tóc dài không ngừng che đi tầm mắt anh. Bất kể là ánh sáng trong đêm, ánh sáng nơi sảnh tiệc hay là ánh sao thưa thớt chiếu vào mắt anh cũng giống như chiếu vào một cái động đen không thấy đáy. Sự im lặng kéo dài gần như một thế kỷ, rốt cuộc anh khẽ nói: “Được.”
Đáp án của anh nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nếu như anh hỏi cô một lý do, có lẽ cô sẽ lý trí giải thích với anh, là bởi vì nhân sinh quan hai người quá khác nhau, cô cũng không cách nào chấp nhận được những chuyện phạm pháp và trái với đạo đức mà anh đã làm. Nhưng mà anh vẫn giống trước kia, bất cứ chuyện gì cũng luôn nghe theo cô trước rồi nói sau. Một chữ “được” đơn giản này rốt cuộc khiến cô ý thức được một chuyện: Hóa ra ở bên nhau đã lâu, tuy không có tình yêu, nhưng tình cảm cũng sẽ càng sâu sắc. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ nhắm mắt lại không để nước mắt chảy ra.
“Đừng buồn, trên mặt em còn có vết thương.” – Anh đến gần hơn một chút, sờ nơi dán băng cá nhân trên mặt cô, dịu dàng nói – “Biểu cảm quá nhiều sẽ khiến vết thương lâu lành.”
“Không sao.” Cô né tránh tay anh.
Anh cũng không để ý, chỉ đặt tay lên đầu cô, nói chuyện với cô bằng giọng dỗ dành con nít: “Về nhà phải thoa thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều để nó mau lành. Đến khi kết vảy phải bôi kem chống sẹo có biết không?”
“Biết.”
“Vậy thì tốt, sau này không còn anh nữa, em phải chăm sóc mình cho tốt.”
Cô cũng không chịu được nữa, nhào đến ôm lấy cổ anh. Mắt cô đỏ lên, cô ép mình nhìn lên bầu trời sao trên cao: “Sếp, em sẽ nhớ anh.”
“…. Anh cũng vậy.” Thân thể giống như bị mài mòn hóa thành tro bụi, nhưng dù là ở nơi cô không thấy được, anh cũng giữ vững vẻ mỉm cười trên mặt.
Bọn họ ôm nhau lâu thật lâu cô mới chịu buồn bã buông tay ra, quay người bỏ đi cũng không quay đầu lại nhìn anh nữa.
Đêm từ từ thăm thẳm, hai thuộc hạ đi đến ban công, cẩn thận nói: “Thiếu gia Sâm Xuyên, mới vừa rồi chúng tôi thấy một mình cô Bùi đi ra ngoài, cần đón cô ấy trở lại không?”
“Không cần.” Sâm Xuyên Quang khoanh tay, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng không rõ ý, “Cô ấy chạy không xa đâu.”
Sáng hôm sau, Bùi Thi bị tiếng điện thoại di động nhắc nhở liên tiếp đánh thức. Cô dụi dụi mắt, nhưng vì vết thương do dây đàn gây ra nên đau đến mức hoàn toàn tỉnh táo. Cô nằm trên giường xem hộp thư, phát hiện bên trong toàn là thư công việc, đều là nhạc sĩ, dàn nhạc và người đại diện công ty đĩa hát tìm cô hợp tác. Cô xem từng lá thư một, tìm ra được nguyên nhân: Bởi vì buổi biểu diễn tối hôm trước được lên tivi, đoạn phim cô biểu diễn bằng một dây đàn cũng đang sốt trên mạng.
Dĩ nhiên có một bức thư ngoài dự liệu của cô, cũng không phải là lá thư được đính kèm hợp đồng ký với giá trên trời, mà là công ty đĩa hát cổ điển nước Anh Royal Times mời cô đến biểu diễn vào buổi “Đêm nhạc cổ điển hoàng gia Hong Kong”. Trong buổi hòa nhạc này họ chỉ mời ba nghệ sĩ đàn violin trình diễn độc tấu, người mở màn là Adonis, người chính giữa trước khi nghỉ giải lao là Bùi Thi và một người bế mạc là Bạc Lý Man.
Bức thư này khiến cô được yêu thích mà lo sợ. Đêm nhạc cổ điển hoàng gia là sân khấu mà tất cả nghệ sĩ piano và nghệ sĩ violin đều hướng đến. Cô là một người mới, có tài năng gì mà biểu diễn chung một sân khấu với Adonis và Bạc Lý Man chứ? Nhan Thắng Kiều cũng sẽ tham dự đêm hội này với thân phận là khách quý. Vừa nghĩ đến biểu diễn trước mặt bà ta là cô đã cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nhưng mà tin tức này vẫn khiến tâm trạng cô phấn khởi cả buổi sáng.
Lúc mười giờ Bùi Thi nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư.
“Bùi Thi, em đến công ty của tôi một chút, mang theo toàn bộ tài liệu trước đây em làm việc.” Đối phương nói những lời này bằng giọng mệnh lệnh rồi cúp điện thoại.
Tập đoàn Thịnh Hạ nằm ở vị trí cao nhất trong đám cao ốc CBD. Ví trí của nó chỉ cách mấy công ty khác một con phố, nhưng lại thể hiện rõ ra được cấp bậc của nó khác biệt một trời một vực. Mọi người đều biết sự kiện tập đoàn Mori sắp sửa thu mua Thịnh Hạ, đám tinh anh tích chữ như vàng trên con phố tài chính này cũng nhiều chuyện hơn bình thường nhiều. Ba chữ Hạ Thừa Tư này thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, lại càng thường xuyên được đưa ra ánh sáng hơn ngày xưa. Nhưng tiêu đề lại chẳng hề liên quan đến mấy chữ mấu chốt như thành công, hoàn mỹ, người lãnh đạo tài ba. Lúc Bùi Thi đi ngang qua một tiệm Starbucks gần cao ốc Thịnh Hạ nhìn thấy một người trí thức trẻ tuổi tập trung tinh thần đọc một quyển tạp chí kinh tế. Bìa mặt tạp chí là một CEO công ty mới, nhưng tiêu đề “CEO giống người mẫu nhất sẽ trở thành người mẫu” lại được ghi còn lớn hơn cả tên tạp chí. Cô dự cảm không tốt ló đầu qua xem, quả nhiên người trí thức này đang xem bài viết đó, bên trong còn có hình ảnh Hạ Thừa Tư chụp ảnh thời trang.
Cô biết hiện tại Hạ Thừa Tư khẳng định không dễ chịu gì. Cho nên khi thang máy dừng tại tầng sáu mươi ba, cô đã suy nghĩ không dưới mười câu chào hỏi anh. Nhưng quả thật khi đi đến đối mặt với người đàn ông đang đứng nhìn ra cửa sổ sát đất, cô lại cảm thấy không cách nào cất lời được. Hơn nữa anh rõ ràng nghe thấy tiếng cô đẩy cửa bước vào nhưng vẫn duy trì thế đứng, đầu chẳng hề có chút chuyển động. Cho đến hai phút sau, Hạ Thừa Tư mới ngồi xuống ghế làm việc, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Em đã đến rồi.” Anh bận rộn suốt cả đêm, hoàn toàn không có ngủ, cho nên dáng vẻ cũng có chút mệt mỏi. “Trước khi Mori tiến hành thu mua, tôi cho em một cơ hội cuối cùng.”
“… Có ý gì?”
“Em tiết lộ bao nhiêu tin tức của chúng tôi cho Mori?”
Câu hỏi này khiến Bùi Thi ngơ ngác. Cô ngỡ ngàng nói: “Tôi thật sự không hiểu được ý của anh.”
“Tôi đã biết hết cả rồi, em không cần giả bộ. Em nói hết toàn bộ cơ mật thương mại của Thịnh Hạ cho Sâm Xuyên Quang biết.”
“Tôi không có.” Bùi Thi ra sức lắc đầu, “Trong hợp đồng tôi ký với Thịnh Hạ không phải đã quy định không cho phép tiết lộ cơ mật thương mại sao? Chuyện sẽ phải ra hầu tòa sao tôi làm được chứ?”
Hạ Thừa Tư ném xấp giấy tờ trong hộc tủ lên bàn: “Vậy thì giải thích mấy cái này như thế nào?”
Bùi Thi đi qua cầm lấy xấp giấy tờ, lật xem từng tờ một trong đó, dần dần sắc mặt cô thay đổi: “Đây không phải là tôi tiết lộ.”
“Không phải em thì còn ai?” Ánh mắt Hạ Thừa Tư bỗng trở nên sắc bén.
“Anh Hạ, nếu như anh không có đủ chứng cớ xin đừng tuy tiện vu khống người khác. Tôi thật sự không làm chuyện như vậy.
Cô nhìn thẳng về phía anh, trong mắt không hề có chút chột dạ. Anh cũng biết cô có tài che giấu tâm trạng của mình nhưng lại không có tài nói dối. Cho nên anh và cô nhìn nhau trong chốc lát liền lập tức ngồi dựa vào ghế làm việc: “Trở về nói cho Sâm Xuyên Quang biết, muốn thu mua Thịnh Hạ chỉ dựa vào một chút tài lực là không đủ. Nếu như bọn họ cố nuốt vào…” Anh cười khẩy một cái “Sợ là ăn lớn như vậy bọn họ sẽ mắc nghẹn, cuối cùng vẫn phải ói ra lại thôi.”
Mắt Bùi Thi đã sớm đóng thành băng, cô nói lạnh lùng: “Tôi và anh ta chia tay rồi, không có cách nào nhắn lại những lời này giúp anh. Có lời gì anh tự nói cho anh ta biết đi. Tôi đi đây.”
Thấy cô quay người lại, Hạ Thừa Tư đứng lên kêu cô: “Bùi Thi.”
“Sao hả?”
“Nếu như có thể, tôi không muốn đối địch với em.”
“Tôi cũng không muốn đối địch với anh.” Cô nói thờ ơ giống như là khai báo chuyện người khác, “Chỉ do anh hoàn toàn không tin tưởng tôi thôi.”
Sau khi Bùi Thi rời đi, Hạ Thừa Tư thở dài một hơi, ngồi trở lại ghế. Anh trầm tư chừng hai mươi phút, ném vỡ ống đựng bút bằng đá cẩm thạch trên bàn, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Báo cho tất cả thành viên hội đồng quản trị chiều nay tổ chức hội nghị khẩn cấp.”
Sau đó gọi một cú cho Hạ Thừa Kiệt: “Anh, bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi. Một là chuẩn bị ăn poison pill(1), hai là chúng ta phải bỏ bất động sản và khách sạn, mang theo tất cả tầng lớp quản lý đổi nghề, hai năm sau chuyển qua làm điện tử. Lần này Mori khí thế hung hãn, anh và ba thương lượng thử xem làm thế nào. Em đã bất lực rồi.”
(1) Poison pill là chiến thuật thuốc độc. Một thủ thuật để chống trả việc mua lại quyền kiểm soát công ty, được đưa ra để làm cho việc mua lại công ty trở nên quá tốn kém.
Cùng lúc đó trong văn phòng chủ tịch tổng bộ tập đoàn Mori tại Tokyo, Sâm Xuyên Đảo Trì Dã, Sâm Xuyên Quang và những người trong gia tộc Sâm Xuyên đều lẳng lặng ở đó nghe câu nói sau cùng của Hạ Thừa Tư qua loa vi tính: “Anh và ba thương lượng thử xem làm thế nào. Em đã bất lực rồi.”
Con trai út của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã kích động vỗ hai tay: “Ha ha ha, tốt. Rốt cuộc Hạ Minh Thành đã rơi vào đường cùng, chúng ta đã có thể báo thù cho chị hai được rồi.”
Đứa con thứ ba của ông ta nói tiếp: “Cái tên Hạ Thừa Tư này thật giống hệt ông già hắn. Ngoài mặt thì có vẻ khí thế nhưng thật sự là đứa nhát cáy.”
“Nhưng bọn họ có chiến thuật thuốc độc…. Giá có thể sẽ cao quá không? Có khả năng tiền của chúng ta sẽ hơi eo hẹp.” Tên em vợ sinh viên xuất sắc của ông ta nói như thế.
“Khoan đã.” Sâm Xuyên Đảo Trì Dã giơ tay lên, ông ta nhắm mắt lại. “Để ta thử nghĩ xem.”
Tuy mọi người đều cảm thấy chẳng có gì để suy tính, nhưng khi lão gia suy tư, quả thật không mấy ai dám lên tiếng cắt ngang.
“Hai mươi bảy năm… Đây cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn. Chờ những đứa trẻ này cùng nhau lớn lên mới một mẻ hốt gọn thật đúng là hao tổn không ít thời gian của ta. Có điều, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.” Một lát sau Sâm Xuyên Đảo Trì Dã từ từ mở mắt, trong cổ họng vang lên tiếng cười khàn khàn, “Ra tay đi.”
Bốn tiếng sau, Mori Japan chính thức tuyên bố ba ngày sau thu mua tập đoàn Thịnh Hạ.
Cùng một thời gian, chiến thuật thuốc độc tự động có hiệu lực. Tất cả cổ đống mua vào số lượng lớn cổ phiếu hạ giá. Trong nháy mắt chi phí thu mua tập đoàn Thịnh Hạ tăng vọt 24%.
Hai mươi bốn giờ sau, hội đồng quản trị đuổi cổ đám nhân viên quản lý cao cấp ôm tiền nhảy dù, chi phí thu mua lại tăng giá lần nữa. Tuy đây cũng là chính sách phản thu mua không chê vào đâu được nhưng cũng không cản được dã tâm thôn tính của Sâm Xuyên Thị.
Buổi sáng ba ngày sau, trận mưa thu đầu tiên đã xối xuống cả thành phố. Nó kéo đến nhanh chóng và vô cùng rét lạnh, giống như tuyên cáo Thịnh Hạ trường tồn đã kết thúc. Khi ánh mặt trời chiếu sáng bầu trời xám xịt, chiếc đồng hồ lớn nhất chỉ đến bảy giờ hai mươi lăm phút sáng, rạp chiếu phim và khu bowling còn chìm trong giấc ngủ mơ màng, quán ăn nhanh và siêu thị đã ngáp dài mở cửa. Nước mưa lạnh buốt dính trên màn hình to lớn tại cao ốc trung tâm thành phố. Ở trên đó người dẫn chương trình tin tức cũng tuyên bố một tin ngắn gọn với giọng nói có chút khủng hoảng: “Mori Japan đã thu mua tập đoàn Thịnh Hạ thành công.”
Giờ khắc này tầng lớp đi làm che dù mang vẻ mặt tối tăm đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn màn hình huỳnh quang cao xa kia. Thời gian dường như ngừng trôi. Ban đầu mọi người cũng có cảm giác nguy hiểm với việc Mori hùng tâm tráng chí phát động tiến công thu mua Thịnh Hạ. Nhưng họ không nghĩ đến vị vua Thịnh Hạ cuối cùng lại thật sự biến thành sản nghiệp dưới cờ Mori Japan.
Bùi Thi và Bùi Khúc thấy được tin tức này trên tivi cũng kinh ngạc đến chết lặng. Tốc độ Mori cực nhanh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Khi Bùi Thi có thể thoát khỏi khiếp sợ thì điện thoại di động đã vang lên. Nhìn thấy dãy số của Nhật, trong lòng cô đã có một tia dự cảm bất an, vì vậy sau khi bắt máy cô cũng không nói câu nào.
“Tiểu Thi, anh biết em đang nghe.” Tiếng nói Sâm Xuyên Quang nghe rất bình tĩnh, giống như chẳng may may bị lây nhiễm sự vui sướng vì thu mua Thịnh Hạ thành công, “Hiện tại kế hoạch của Mori chính là tống cổ hết người của Hạ gia ra khỏi tập đoàn Thịnh Hạ. Hạ Minh Thành là đại cổ đông, chuẩn bị đuổi ông ta còn phải tốn một ít thời gian. Nhưng bọn anh sẽ đuổi việc CEO trước.”
“…. Anh muốn nói gì?”
“Sinh mệnh của một người đàn ông chính là sự nghiệp của anh ta, nhất là đối với loại người như Hạ Thừa Tư.” Anh dừng một chút, trong tiếng nói nghe như vô cảm, “Cuộc đời của anh ta sẽ lập tức kết thúc, em có đau lòng không?”
Bùi Thi nắm chặt điện thoại không trả lời. Cô biết Sâm Xuyên Quang còn chưa nói hết.
Lại lẳng lặng đợi trong chốc lát, rốt cuộc bên kia lên tiếng: “Trở về bên cạnh anh, anh có thể bỏ qua cho Hạ Thừa Tư.”
“Trở lại thì được gì? Em không yêu anh.”
“Chuyện này không sao. Em chỉ cần trao mình cho anh, sinh con dưỡng cái vì anh, có tình yêu hay không thật ra cũng không quan trọng.”