Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 117: Chương 117:



Thái Hậu là một người xử trí theo cảm tính.

Trên thế gian này, quá ít người bình tĩnh lý trí tuyệt đối hay không vì cảm tình mà lung lay, ngay cả Triệu Trạm, cũng sẽ bởi vì nữ nhân mình yêu mà làm ra quyết sách sai lầm, Thái Tử tuy rằng xử trí theo cảm tính, đồng thời cũng cực hiểu nhân tình cũng bị chiếm thế thượng phong, phản sát vào nơi nguy hiểm nhất. Phàm là bất cứ chuyện gì bị tình cảm dắt mũi, cũng không phải chuyện tốt.

Từ xưa đến nay, không có người có thể tạo ra sự cân đối hoàn mỹ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ bởi vì, mỗi người đều tràn ngập khuyết điểm.

Nhan Hoan Hoan chỉ muốn biết, Thái Hậu có thể làm theo bản tính tới trình độ nào. Sau khi bị Hoàng Thượng tỏ thái độ, sẽ tự trọng làm người một khoảng thời gian, hay là sẽ tiếp tục khi dễ nàng, ở chỗ bà tìm lại địa bàn đã rồi hẵng quyết định dùng loại thái độ nào để đối đãi với Thái Hậu.

Nếu là ý trước thì cũng xem như một người có chỉ số thông minh bình thường, sau khi lập uy mới chậm rãi đấu, nếu là ý sau, châm ngòi một chút giữa hai người, khiến quan hệ mẫu tử đi đến tình trạng không thể vãn hồi. Hai người có thể quản chế nàng trên danh nghĩa ở hậu cung, bớt được một người thì bớt.

Cho nên, ngày thỉnh an hôm nay, Nhan Hoan Hoan trang điểm cực kỳ diễm lệ.

Quý Phi nhưng lại mặc xiêm y màu vàng nhạt, đây là màu sắc mà trắc phi trước kia nghĩ cũng không thể nghĩ tới, thời gian năm năm ngược lại mặc rất nhiều. Phùng Hoàng Hậu không quản được nàng, Triệu Uyên lại thích tặng nàng y phục xinh đẹp, loại vải cấm trong Trường Nhạc Cung càng tặng càng nhiều, nàng đều mặc không xuể. Lần này tiến cung trở thành Quý Phi, được Hoàng Thượng ban thưởng không ít, nàng dựa theo yêu thích của bản thân hạ lệnh may thành không ít loại quần áo có kiểu dáng thịnh hành.

Xiêm y của Quý Phi nương nương, ai dám chậm trễ.

Vì vậy Nhan Hoan Hoan vừa ở cữ xong đã có y phục mới mặc không hết, mỗi ngày đổi một bộ đều nhẹ nhàng khoan khoái. Bộ hôm nay nàng mặc chính là một bộ váy hoa thêu trăm điệp màu vàng, kéo ra từ từng sợi vàng chân chính thêu thành trăm cánh hoa hồ điệp, không thiếu một con, cho dù là ở dưới ánh nến hay là ánh mặt trời, chỉ cần dịch nhẹ bước chân thì đều có hiệu ứng kim  quang lấp lánh, không đến mức lóa mắt người nhìn, chỉ xa hoa đến tận xương cốt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn lướt qua giống như cả người được rải phấn hồng lấp lánh mãi không bay màu.

Tuy không thể mặc màu vàng sáng như Hoàng Thượng Hoàng Hậu, nhưng màu vàng nhạt lại rất xứng với điệp vàng, tuy không phú quý bức người nhưng nhiều hơn là sự tao nhã. Vốn là tuổi tác giống như hoa, cho dù tay mang vàng bạc châu báu, cũng chỉ có thể làm nền cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Hậu cung không thiếu mỹ nhân, mỹ lệ chỉ có thể xem như vé vào cửa, còn lại thì phải xem vận khí xem thủ đoạn xem trí tuệ, còn xem mắt nhìn của Hoàng Thượng.

“Thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Ở Dực Khôn cung, Nhan Hoan Hoan nhẹ nhàng quỳ xuống, ánh sáng tự nhiên chiếu vào trên váy nàng, cả người như mạ lên một tầng kim quang.

Từ Hoàng Hậu ngồi ở chỗ cao, ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng, trong chốc lát, mới kêu nàng đứng dậy: “Ngồi xuống đi.”

Chuyện hoàng tử được Hoàng Thượng ôm trở về, Thái Hậu tuy mất mặt, nhưng thật sự không giấu được nên đã từ bỏ, khi Từ Hoàng Hậu biết được tin tức này, nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng mới cảm thán một câu Quý Phi quả nhiên rất thủ đoạn.

Nếu Hoàng Thượng đã thể hiện rõ ý tứ, Từ Hoàng Hậu liền không ở đây viết văn* nữa, cũng không có gì thú vị, vô duyên vô cớ làm trái ý Hoàng Thượng, nàng liền tùy tiện chọn một đề tài: “Y phục hôm nay Nhan Quý Phi mặc thật khí phái.”

(*: dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.)

Nhan Hoan Hoan thấy nàng ta không tìm chuyện để nói thì biết đây cũng là một người có đầu óc, biết lấy chuyện ngày hôm qua không khiêu khích được nàng: “Tạ Hoàng Hậu khen ngợi.”

Nữ nhân này, chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì.

Hai người đều không vừa mắt với đối phương, chỉ thiếu việc xoay đầu bỏ đi mà thôi, Từ Hoàng Hậu luôn có vài phần tư tưởng hậu viện hòa thuận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã không thay đổi, bề mặt là lớp phấn thật dày, đoan trang ưu mỹ giống một khối ngọc. Nhan Hoan Hoan có đôi khi liếc mắt nhìn qua một cái đều tưởng rằng bản thân đã thấy Tiên Hậu và Phùng Hoàng Hậu.

Cung phi còn có chút phong cách riêng biệt, làm Hoàng Hậu, sẽ mặc một thân triều phục, đầu mang mũ phượng, trang điểm không chút cẩu thả, giống như một lớp mặt nạ.

Đó chính là phong phạm của mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng nếu nàng là nam nhân, đối mặt với một pho tượng nghiêm túc, chỉ sợ rất khó vững vàng được.

Đối diện với Hoàng Hậu, trong đầu Nhan Hoan Hoan tình cờ sẽ hiện lên vài ý nghĩ xấu xa.

Các cung phi khác lục đục tới, cực kỳ thưa thớt, Từ Hoàng Hậu cũng không thích nghe các nàng ta nói chuyện, chưa nói được vài câu đã khởi hành tới Đông Hoa cung. Đến lúc này, Từ Hoàng Hậu mới vực lên tinh thần hơn chút, muốn xem rõ Thái Hậu tính toán đối đãi với Nhan Quý Phi như thế nào, nàng ta cũng hiểu rõ trong lòng.

Thái độ của người có địa vị cao, rất nhiều lúc chính là cọc ngắm thái độ của hậu cung.

Quý Phi còn tốt, nếu là tài tử nho nhỏ như Trương thị các nàng, Thái Hậu vừa không thích ai, đồ ăn ngày đó liền có cung phó tự cho là thông minh hoặc muốn làm việc thật lâu sẽ cố ý đưa đồ ăn cuối cùng hoặc cắt xén phần ăn của nàng, khiến các nàng tỉnh ngộ lại sẽ dùng từng thỏi bạc trắng lấy lòng bọn họ.

Địa vị rõ ràng.

Đông Hoa cung.

Lúc này Nhan Hoan Hoan đều giống các tài tử quý nhân khác, đứng thẳng cúi đầu, chỉ có Từ Hoàng Hậu có thể ngồi ở bên cạnh Thái Hậu: “Hoàng Hậu hôm nay đến sớm quá.”

“Chuyện thỉnh an Thái Hậu sao có thể chậm trễ chứ? Thần thiếp chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi.”

“Sao có thể nói như vậy,” Thái Hậu nắm lấy tay nàng ta, dịu dàng vuốt ve một chút, biểu lộ cưng chiều: “Biết trong hậu cung còn có người hiếu thuận biết quy củ, ai gia liền yên tâm, từ nhỏ đến lớn, về sau trong cung có người mới, Hoàng Hậu cũng có thể quản lý ngay ngắn rõ ràng.”

Các cung phi khác dựng thẳng lỗ tai, nghe lời nói của lão nhân gia như thánh chỉ.

Ánh mắt Nhan Hoan Hoan mê ly, khuôn mặt nghiêm túc, đã tiến vào loại trạng thái “giống như nghe thấy, nhưng nghe thấy rồi cũng làm như không nghe thấy”, xem ra Thái Tử không uổng công học hỏi, học được vài phần tĩnh lặng trong lòng.

“Thần thiếp đương nhiên sẽ tận lực phân ưu vì Hoàng Thượng Thái Hậu.”

Thái Hậu lại quan tâm nàng ta vài câu, Từ Hoàng Hậu thong dong đối đáp, trong lòng lại rất rõ ràng, cảm tình của nàng ta với Thái Hậu khá tốt, nhưng cũng không tốt đến mức độ quan tâm chiều chuộng nàng ta như nữ nhi, vài câu nói vừa nãy, đơn giản là nói cho Nhan Quý phi nghe, không dám tức giận với nàng, càng sợ Hoàng Thượng không vui nên dìu Hoàng Hậu lên, ghét bỏ nàng.

Sự lợi dụng này khiến Từ Hoàng Hậu rất vui sướng, vì vậy nhiệt tình đáp lại, một nói một đáp, không khí ngược lại cũng trở nên ấm áp yên bình, một cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu hài hòa đẹp đẽ.

“Hệ thống, trong một phút Thái Hậu liếc ta bao nhiêu lần.”

[Ký chủ, mười ba lần.]

“Bà ta trông có giống nữ sinh sơ trung đang cố ý tỏ ra đáng yêu với nam sinh khác trước mặt nam sinh mình yêu thầm không?”

[Ký chủ rung động rồi sao?]

“Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp còn có thể suy xét có nên cong không, tiểu thẩm thẩm vẫn là thôi đi.”

Chút tâm tư kia của Thái Hậu, đối với Nhan Hoan Hoan như tường đồng vách sắt mà nói thì không có chút tác dụng nào, ngược lại rất có thành phần giải trí.

“Hoàng Thượng cũng thật là, thoát hiếu rồi thì nên sắp xếp chuyện tuyển tú, một hai phải chờ đến.…”

Nhan Quý Phi ở cữ xong, còn chưa dứt lời, Thái Hậu đã dừng lại, nghĩ đến Nhan Quý Phi hẳn là không biết chuyện này, không muốn để nàng càng đắc ý nên giấu đi những lời này: “Thôi, đến lúc đó Hoàng Hậu chú ý lựa chọn thật tốt, chọn vài người hiền lương ngoan ngoãn, cẩn thận mà tuyển! Hoàng Thượng trẻ tuổi, thiếu nữ ái mộ không hiếm lạ, đến lúc đó ai gia và ngươi phải cẩn thận trấn giữ cửa ải, đừng để người không đàng hoàng tiến vào, khiến ai gia bực bội, cũng khiến Hoàng Hậu thêm phiền.”

Dùng lăng kính cung đấu để nhìn, đoạn hội thoại này có thể nói là lời nói chứa đao, đơn giản là châm biếm Nhan Quý Phi không đủ hiền lương ngoan ngoãn, không đàng hoàng, muốn Hoàng Hậu ra sức gây khó dễ.

Nhưng ở trong tai Nhan Quý Phi….lại giống như phòng khách có thân thích đang mở phim mẹ chồng nàng dâu, chỉ nghe chứ không ghi nhớ, càng không để trong lòng.

“Lời Thái Hậu nói quả rất đúng, cũng không cần lo lắng, ngưỡng cửa tuyển chọn năm nay, sợ là sẽ đạp đến vỡ.”

Triệu Trạm còn trẻ, mắt nhìn còn hạn chế, hậu cung trống rỗng, vừa đúng là thời cơ tốt để một đám nữ tử biểu hiện tài năng của mình. Không giống tiên đế, khi tuyển tú chỉ còn lại nửa cái mạng, cả người trông có vẻ già đi, đều sợ tiến cung còn chưa bắt đầu tranh sủng thì đã bị kéo đi tuẫn táng, hương tiêu ngọc vẫn.

Lần tuyển tú này, nhắm mắt để đoán cũng biết là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, trên môi Thái Hậu hiện lên ý cười bí ẩn.

Bà thừa nhận Nhan Quý Phi thật sự rất xinh đẹp!

Cho dù đã sinh hài tử, diễm quang vẫn bắn ra bốn phía, thậm chí càng thêm phần phong vận dịu dàng của người làm mẹ, nhưng vậy thì sao? Bà so với bất cứ ai đều hiểu rõ sự sủng ái ngắn ngủi của đế vương, Nhan Quý Phi đã theo hắn từ khi còn ở vương phủ, có đẹp đến bao nhiêu cũng nên nhìn đến ngán ngẩm, không còn gì mới mẻ, lúc này có người mới tiến cung phân sủng, lấn át sự nổi bật của nàng, nàng mới biết phân lượng của Thái Hậu ở hậu cung này.

Dù gì, nữ nhân của hoàng đế có hơn ba ngàn, nhưng mẫu thân lại chỉ có một.

Bà, với vị thế không thể đánh bại.

Thái Hậu từng tận mắt chứng kiến sự sủng ái chân thật của tiên đế với mấy nữ tử mỹ mạo, một trong số đó đều đẹp như tiên nữ hạ phàm, cầm kỳ thư họa luôn đứng nhất có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào, nhưng sau này đều phai mờ ở từng đợt tuyển tú, luôn sẽ có người càng đẹp càng tươi mới tiến cung, mỗi một phân vị đều như hổ rình mồi. Duy chỉ Hoàng Hậu có thể vĩnh viễn có được sự tôn trọng của minh quân, không có sủng ái thì có kính yêu, địa vị sừng sững ở hậu cung.

Lần sắc phong đầu tiên đã là Quý Phi thì đã sao? Chung quy cũng chỉ là thiếp!

Thái Hậu của lúc này đã hồn nhiên quên mất bản thân chẳng qua chỉ xuất thân từ cung phi, lưu loát từ giai cấp một kẻ bị áp bách xoay người liền áp bách người khác, bắt đầu lấy quy tắc tôn ti này ra gây khó dễ.

“Đúng rồi, đến lúc trấn giữ cửa ải, xác lập phân vị, Nhan Quý Phi cũng nên đi.”

Từ Hoàng Hậu không muốn khiêu chiến: “Nhiều thêm một người quan sát cũng tốt.”

Nhan Hoan Hoan ngẩng đầu, khéo léo mỉm cười, giống như khi đối mặt với bệnh nhân tâm thần, cố gắng không kích thích đối phương, không hỏi nàng thì nàng cũng không nói lời nào.

Đỡ phải cãi cọ.

Dù sao nàng chỉ xinh đẹp đứng đó đã đủ khiến người khác tức giận rồi.

Thật là tức chết Thái Hậu.

Bị nhi tử vả mặt đã đủ tức, lại không dám phát tác với hắn, vì để quan hệ không chuyển biến xấu đi, ngay cả dục vọng chỉnh lý Nhan Quý Phi đều phải nhẫn nhịn. Cảm giác tồn tại của Nhan Quý Phi cực mạnh, chỉ là quy củ đứng đó cúi đầu đều đã khiến người khác không tự chủ được mà nhìn về phía nàng, tựa như nàng chính là một vật phát sáng tự nhiên, xứng với bộ váy hồ điệp lóe sáng kia, thật khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Bà muốn cho nàng đứng lâu một chút nên kéo Từ Hoàng Hậu nói một đống chuyện, nói liên miên không ngừng, đứng đến khi chân Nhan Hoan Hoan đều tê rần. Đợi đến khi bà quả thật đã mệt, tìm không ra đề tài, mới thong thả cho các nàng rời đi, ba người còn lại biết chân của mình phải chịu tội đều do Nhan Quý Phi, nhưng khi đi ra khỏi Đông Hoa cung cũng không ai nói khích nàng, chỉ trộm đánh giá thần sắc của nàng, suy đoán lần này Thái Hậu có chọc giận vị chủ nhân xấu tính này không.

Thật oan uổng, tính tình của Nhan Hoan Hoan kỳ thật không hề xấu chút nào.

Nàng chỉ là có trí nhớ tốt, có nhiều thù cũ, từ từ mới đáp trả lại.

Nhận ra được tầm mắt của người khác, nàng liếc mắt qua, chỉ thấy Trương thị nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, ra vẻ mắt đang nhìn thẳng.

Diễn xuất này khiến Nhan Hoan Hoan thiếu chút nữa đã tin nàng ta.

Nàng trở nên hứng thú: “Trương tài tử, trên mặt bổn cung có cái gì sao?”

Trương tài tử dừng bước chân, tưởng rằng nàng muốn phát tiết sự uất ức khi ở Đông Hoa cung lên người mình, sau khi nơm nớp lo sợ thỉnh an, mới đáp: “Bẩm nương nương, trên mặt nương nương không có gì, tì thiếp cũng chưa nhìn thấy cái gì.”

“Xem xem dọa đến ngươi rồi, bổn cung sẽ ăn thịt người sao?” Nhan Hoan Hoan nhướng mày, như là khí thế không nhỏ.

“Nương nương đương nhiên sẽ không ăn thịt người, tì thiếp tôn kính nương nương…”

“Lời này nghe giả quá, thật không thú vị.”

Nhan Hoan Hoan quét ánh mắt sang chỗ khác, đôi mắt lấp lánh như sao, trong lòng Trương tài tử còn đang bồn chồn có phải sắp phát tác với nàng ta hay không, vừa nhấc mắt, mới phát hiện người đã đi xa. Cung nữ bên cạnh đỡ nàng ta: “Chủ tử, Quý Phi nương nương đây là có ý gì chứ!”

Trên đường tuy không đến nỗi người đến người đi, nhưng cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Trương tài tử cực kỳ mất mặt, một bên cất bước rời đi, một bên đè thấp giọng nói, oán khí không nhỏ: “Ta nào biết! Có lẽ là ở Đông Hoa cung đứng lâu quá, tâm tình không dễ chịu, tìm chúng ta trút giận rồi!”

“Vậy nương nương vì sao không phạt chủ tử? Nếu như tức giận, tùy tiện tìm cái cớ.…”

“Ngươi rất muốn thấy ta bị nàng phạt sao?” Trương tài tử trừng mắt nhìn cung nữ nhà mình, lại tức giận nói: “Nơi này cách Đông Hoa cung không bao xa, chắc là sợ hấp dẫn ánh mắt của Thái Hậu, những chuyện không thiết thực của mấy người này, ta nghĩ đến mức muốn nổ não, cũng nghĩ không ra cái gì, đỡ phải khiến bản thân thêm phiền.”

Lãnh đạo phát tác với cấp dưới không cần lý do, cũng tương tự phi tần có địa vị cao ở hậu cung trừ hào quang của các loại cung đấu cung tâm kế ra, nguyên nhân đơn giản như vậy, ta khó chịu, liền muốn khiến người khác cũng khó chịu như ta.

Quả thật là chuyện Nhan Hoan Hoan có thể làm ra.

Có điều nàng chọc Trương tài tử một chút, chỉ là vì bỗng nhiên nổi lên hứng thú, chứ không phải vì lý do hiểm ác đến vậy.

[Ký chủ, vậy còn chưa đủ hiểm ác sao?]

“Vĩnh viễn không đủ.”

Nàng ngồi trên bộ liễn, vén mành nhỏ lên, mặt mày xinh đẹp thản nhiên nhìn về phương xa.

Đúng rồi, tuyển tú.

Sắp nghênh đón một đợt khiêu chiến, cũng có nghĩa là Triệu Trạm – nam nhân nàng rất thích này sắp có một xe tiểu thiếp, lâm hạnh thị tẩm. Nàng tưởng tượng đến tình cảnh hương diễm kia, liên tục suy xét tâm tình của mình, bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí còn vì sắp bước vào tranh đấu mà cảm thấy hưng phấn, phát giác ra điểm này, nàng không khỏi thở phào một hơi.

Ngày nào chưa dao động, ngày đó các nàng cũng đừng nghĩ dùng phương diện tâm lí công kích nàng.

[Ký chủ, cô hẳn là phi tử vững chắc nhất trong lịch sử.]

“Đa tạ.”

Lúc Triệu Trạm đến Trường Nhạc Cung đã hỏi nàng Thái Hậu có làm nàng khó xử không, Nhan Hoan Hoan lắc đầu: “Hôm nay trừ việc thỉnh an ra, thiếp đều không nói chuyện với Thái Hậu.”

“Sao vậy, bà không để ý tới nàng?”

Đều đã biết sao lại như thế, còn giả vờ cái gì.

Tuyển tú sắp đến, Nhan Hoan Hoan không muốn vì vậy mà làm tiêu hao tình cảm của Hoàng Thượng nên thẳng thắn báo cáo: “Vui vẻ thanh tịnh, công phu bề ngoài mà thôi, không thêm phiền phức cho Hoàng Thượng là tốt.”

“Nàng đừng chịu đựng là được,” Triệu Trạm sờ mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Sau này chịu tủi thân ở đâu, nàng cứ nói đừng ngại.”

“Nếu thiếp nói Hoàng Thượng sẽ giúp thiếp lấy lại công bằng sao?”

Hắn hôn nhẹ vào trán nàng, ừ một tiếng.

Vào thời khắc này, nàng đã tin lời hắn, ngẩng mặt hôn vào chiếc cằm với đường cong ưu mỹ của hắn.

Hứa hẹn của nam nhân, nói ra khỏi miệng đều giống như thật, bản thân hắn lựa chọn tin tưởng trước, người nghe lại suy xét một chút có nên tin hay không, sau đó để vận mệnh ra quyết định cuối cùng, phần hứa hẹn này rốt cuộc có thể thành hiện thực không.

Trong hậu cung của Thái Tử trải qua ba lần tuyển tú, Triệu Trạm ngược lại là lần đầu tiên.

Vẫn là người người đều như nhau sao?

Rất có khả năng, trừ bỏ bộ phận Phùng gia nữ bị thanh trì ra, một hàng nữ nhi của quan viên bình dân đều được đưa vào cung gả cho hoàng đế.

Hoàng đế là ai vốn không quan trọng.

Hy vọng năm năm của nàng sẽ không uổng phí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.