Cuộc trò chuyện của hai người về Washington chấm dứt ngay tại bữa sáng.
Sau đó Mạnh Hiểu Thiên không nhắc lại, Ân Quả cũng chẳng để ý lắm.
Cô về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng, tìm địa chỉ siêu thị gần đây rồi kéo cậu em họ từ nãy đến giờ đang cắm cúi nhắn tin WeChat ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày.
Lần này họ dự định ở lại New York khoảng ba, bốn tháng, Ân Quả không mang theo đồ dùng cỡ lớn nên giờ phải đi mua.
Bước vào siêu thị, việc đầu tiên cô làm là đến giá để đồ dùng hằng ngày, còn Mạnh Hiểu Thiên lao ngay đến khu thực phẩm.
Dựa vào biển chỉ dẫn, cô đến khu vực bán dầu gội và sữa tắm, nhanh chóng chọn được một chai cỡ to vừa đủ cho hai người dùng trong khoảng ba tháng nằm ở giá trên cùng.
Ân Quả kiễng chân mãi mới lấy được một chai.
“Chị mua gì thế?” Mạnh Hiểu Thiên chạy đến.
“Dầu gội đầu.” Ân Quả tiếp tục tìm sữa tắm, “Em đừng đi theo chị, chị còn phải mua nhiều đồ lắm.”
Có cả những đồ không tiện cho cậu xem.
Người phía sau vươn tay qua vai Ân Quả, lấy chai gội đầu trong tay cô, “Đi trước đã, lúc về mua sau.”
Chai dầu gội đầu được đặt về chỗ cũ.
“Chị vừa mới lấy xuống mà.” Hơn nữa còn mãi mới lấy được từ chỗ cao tít như thế, “Mau trả cho chị.”
Mạnh Hiểu Thiên chẳng nói chẳng rằng, kéo Ân Quả ra ngoài, “Em vừa mua vé tàu rồi, thời gian gấp lắm, phải nhanh chóng về thu dọn hành lý thôi, nếu không thì không kịp mất.”
“Em mua vé rồi sao? Mua thế nào? Mua ở đâu?” Cô ngơ ngác, hai chị em cùng vào siêu thị cơ mà? Trước đó cũng có thấy Mạnh Hiểu Thiên làm gì đâu, rốt cuộc mua vé từ lúc nào vậy?
Cậu huơ huơ điện thoại trước mặt Ân Quả, ý nói đã đặt vé tàu online đi Washington, “Anh đẹp trai dạy em đấy.
Em nói với anh ấy chị đúng là ngốc, có cái vé tàu cũng không biết mua.
Thế là anh ấy chỉ cho em ứng dụng này.”
Mạnh Hiểu Thiên đắc ý, cảm thấy mình quả thật đã trưởng thành rồi, ngay cả vé tàu cũng đặt được cơ mà.
Trái lại Ân Quả sững sờ vì ý tưởng động trời của Mạnh Hiểu Thiên, cô giật lấy điện thoại của cậu, mở xem lịch sử trò chuyện của hai người họ.
Đâu chỉ chê bai cô ngốc, cậu thậm chí còn khai báo đầy đủ tông ti họ hàng nhà mình cho Lâm Diệc Dương.
Trên WeChat, Mạnh Hiểu Thiên sắm vai cậu bé ngoan ngoãn, giải thích với Lâm Diệc Dương rằng: Cậu tự nộp đơn vào một trường đại học ở Mỹ, sang đây sớm để làm quen với cuộc sống, nhân tiện tham quan thêm mấy trường đại học danh tiếng, nhỡ năm nay không xin được thì năm sau lại xin tiếp.
Còn Ân Quả đã sang đây từ năm ngoái, hiện đang làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.
Trong cuộc trò chuyện, số lần Lâm Diệc Dương đáp lại không nhiều.
Tin nhắn cuối cùng được gửi từ ba phút
trước.
Lin: “Ở ga tàu hoả Washington có Shake Shack, nếu đến đó lần đầu thì nên ăn thử.”
“Là gì vậy chị?” Mạnh Hiểu Thiên đứng đằng sau cô hỏi.
“Cửa hàng hamburger.”
“Anh ấy đáng tin hơn chị nhiều, chị còn chẳng thèm nói cho em biết.”
“Chẳng phải chị em mình vừa mới đặt chân đến đây à?” Ân Quả kêu oan: “Ở New York cũng có, muốn ăn thì chị dẫn em đi.”
Mạnh Hiểu Thiên làm lơ lời giải thích của Ân Quả, lập tức kéo cô về khách sạn.
Cậu chưa có kinh nghiệm nên đặt vé khởi hành vào hai tiếng sau.
Hai người hoàn toàn không chuẩn bị gì cả, chẳng kịp thu dọn hành lý, chỉ vơ bừa mấy bộ quần áo và túi đồ cá nhân nhét vào trong ba lô, cầm theo giấy tờ, thẻ tín dụng và điện thoại, sau đó vắt chân lên cổ chạy đến ga tàu.
Trên taxi, Ân Quả cắm cúi tìm khách sạn, chọn phòng, chuyển khoản đặt cọc tiền thuê phòng.
Xuống xe, Mạnh Hiểu Thiên xách ba lô chen chúc giữa đám đông, dẫn Ân Quả qua cửa soát vé vào ga theo dòng người đang xếp hàng.
Hai người lên tàu không khác gì đi đánh trận, phần lớn hành khách trên tàu đã chọn được chỗ ngồi.
“Tìm chỗ ngồi đã.”
Nhưng tất cả ghế đôi trong toa đều đã có một người ngồi, hai người họ đành đi sang toa khác.
Sau khi đi qua hai toa, Ân Quả mới tìm thấy một ghế đôi còn trống, bèn đặt chiếc ba lô nhỏ xuống dưới chân, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Mạnh Hiểu Thiên ném ba lô của mình lên giá để hành lý, rồi ngồi xuống bên cạnh Ân Quả, “Chị này, không thấy tài cao tốc nhỉ? Quãng đường từ New York đến Washington, nếu đi tàu cao tốc thì chỉ mất một tiếng thôi.
Lúc mua vé họ nói phải ngồi mất ba tiếng đồng hồ làm em sợ hết hồn, giá vé tàu cao tốc mà tốc độ như tàu hoả, hay ghê.”
Ân Quả từ chối tiếp chuyện, hiện giờ cô đang rất mông lung, cô đã bị cậu em họ gấp gáp đưa lên tàu bằng cách nào vậy? Rõ ràng họ chỉ đi siêu thị mua dầu gội đầu và đồ dùng cá nhân thôi, vậy mà chẳng hiểu sao lại thành đi Washington luôn rồi?
Ân Quả nhìn sân ga bên ngoài ô cửa sổ, mấy giây sau, một chuyện quan trọng loé lên trong đầu cô…
Hình như tiền xe hôm đó cô chưa trả anh thì phải?
***
Trước khi tàu khởi hành, Lâm Diệc Dương đã kịp lên tàu.
Anh ngại xuống toa sau nên chọn bừa ghế bên cạnh một người mẹ da đen đang bế đứa con một tuổi.
Đứa bé khóc nức nở, người mẹ luống cuống tay chân, chỉ biết dỗ dành con, luôn miệng nói “Sorry”.
Giữa tiếng dỗ dành của người mẹ trẻ tuổi, anh cởi áo phao, vo tròn lại nhét cùng túi thể thao của mình lên giá để hành lý trên đỉnh đầu.
Đêm qua anh không ngủ, vừa ngồi xuống liền kéo thấp mũ để tránh ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
“Có thể giúp tôi không?” Người mẹ da đen hỏi anh.
Lâm Diệc Dương buồn ngủ không mở nổi mắt nên cứ ngỡ là ảo giác.
Người mẹ da đen ngượng nghịu hỏi lại lần nữa, lúc này anh mới bừng tỉnh từ trạng thái mơ màng, kéo mũ xuống, lấy tay xoa mặt mấy lần mới hoàn toàn tỉnh táo, khẽ nói: “Sorry.”
Vì thế sau khi tàu rời khỏi ga, trong mười phút dài đằng đẵng, anh giúp người mẹ trẻ tuổi cầm ba lô, lấy bình sữa, pha sữa bột…
Đến khi cô ấy không cần giúp đỡ nữa, Lâm Diệc Dương cũng không thể ngủ lại, đau đầu, mệt mỏi, tầm mắt anh dừng lại ở động tác bú sữa của em bé.
Điện thoại trong túi quần vang lên âm báo WeChat đã kéo anh trở về thực tại.
Anh rút điện thoại ra, thấy có hai tin nhắn mới.
Tin nhắn đầu tiên là của “Không Hề Gì”: “Đã lên tàu chưa? Tới ga sau tôi lên tìm cậu.”
Tin nhắn thứ hai là của “Red Fish”, đây là cái tên Lâm Diệc Dương đặt cho Ân Quả, đó là quán bar họ đã gặp nhau.
Cô chuyển tiền cho anh, sau đó nhắn thêm: “Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của anh ngày hôm đó, hy vọng tôi có cơ hội trả ơn anh, mong anh hãy nhận tiền xe và tiền rượu hôm ấy.
[Icon mặt cười]”.