Bắt đầu rồi.
Cùng anh bước vào ván bài này.
Em không biết kết quả sẽ như thế nào,
chỉ biết cố gắng hết mình.
Autumn
Đêm đã
khuya. Thu Thần tắm xong, gột bỏ lớp trang điểm dày cộm trên khuôn mặt, lúc đó
cô mới có cảm giác khoan khoái. Vì bữa tiệc tối hôm đó được tổ chức ở một địa
điểm ngay gần bãi đỗ xe của công ty, có chừng bốn, năm chục bàn tiệc. Nhân viên
trong công ty của Thạch Chấn Vũ đã chiếm hơn ba mươi bàn, lại thêm một số khách
hàng và các chủ doanh nghiệp khác cũng đến.
“Mấy
anh lái xe đó tửu lượng tốt thật…”, ngồi trước bàn trang điểm, cô nhớ
lại cảnh chuốc rượu khi nãy mà thấy sợ. Nhưng cũng không thể trách người ta
được, cô là người thích ồn ào, chẳng bao lâu đã làm quen và nói chuyện thân
tình với những nhân viên đó.
“Haizzz…
mới bữa đầu tiên mà đã mất hết hình tượng rồi.” Ôm đầu băn khoăn, cô lại
nghĩ đến khuôn mặt khó chịu của ông nội. Chắc chắn ông sẽ coi cô là loại con
gái không đứng đắn, việc cô mở quán rượu vốn đã bị ông chẳng coi ra gì rồi
Thạch
Chấn Vũ có giống ông nội khi nghĩ rằng cô dâu mới này quá hoạt bát không? Có
thể anh cũng chẳng chú ý gì tới cô, bởi cô thấy ánh mắt của anh tối nay hướng
về Băng Lan và Sở Hạo.
Haizzzz…
“Cố
lên, Tống Thu Thần! Mi đã hứa với mình rồi!”, cô vỗ vỗ hai má, tự nói với
mình trong gương.
Có
tiếng ồn ào ngoài cửa, Thạch Chấn Vũ được mọi người đỡ, lảo đảo bước vào phòng.
Trước
khi Thu Thần lên tầng, vài người bạn thân ở phòng khách đang kéo anh ra để
chuốc rượu, tửu lượng của Thạch Chấn Vũ tuy cao nhưng cũng không thể địch nổi
với nhiều người như thế.
Sau một
trận cười đùa thỏa thích, mọi người mới chịu nhường chỗ cho đôi vợ chồng mới
cưới.
“Anh
có sao không?”
Mặt anh
ửng đỏ. Anh đứng yên không nói, nét mặt còn nghiêm túc hơn thường ngày.
Cô cảm
thấy dáng vẻ của anh rất lạ…
“Có
cần đi tắm trước không?” Cô bước tới gần anh, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay
anh, cả người anh liền ngã xuống người cô.
“Á!”
Trời ơi! Anh ấy nặng quá, bị cả cơ thể nặng hơn chín mươi cân đè lên khiến cô
không thở nổi.
Mùi
rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, lúc này Thu Thần mới biết anh đã say lắm rồi.
Đây
cũng là lần đầu tiên cô thấy anh uống say. Hóa ra bộ dạng anh lúc say là như
thế. Tuy bị anh đè lên rất đau, nhưng cô lại thấy thú vị.
Cho tới
khi cô nghe thấy tiếng nôn khan thì cảm giác thú vị ấy lại biến mất..
“Chờ…
chờ một chút! Anh nhịn chút đi!” Vội vội vàng vàng dìu anh vào phòng tắm,
may mà vừa kịp lúc. Khi lo cho anh xong thì Thu Thần cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Này!
Đừng ngủ ở đây chứ! Lạnh lắm đây!”, cô vỗ vỗ vào má anh.
“Ờ…”,
anh mơ màng trả lời cô
“Thay
áo nhé, như thế sẽ thoải mái hơn chút.”
“Ờ..”
Thu
Thần nói bất cứ điều gì, anh cũng chỉ nói “Ờ” một tiếng. Sau đó thì
ngoan ngoãn thay quần áo theo lời cô.
Dáng vẻ
của anh không nghiêm nghị lạnh lùng như mọi ngày, anh cúi đầu như một cậu bé
ngoan ngoãn nghe lời. Rõ ràng là một trang nam tử cao lớn nhưng nét mặt thì rất
ngoan ngoãn hiền lành. Không hiểu tại sao, lúc này Thu Thần rất muốn cười.
“Em
cười anh?”, anh đột nhiên ngẩng đầu, chau mày.
Hỏng
rồi! Cô cười thành tiếng rồi!
“Không…”,
Thu Thần thu nụ cười lại, vội vàng nói, “Em hỏi anh có muốn đi tắm không?”.
“Ờ…”,
anh gật gật đầu nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
“Không
phải là anh lại ngủ chứ?”, Thu Thần vừa bực vừa buồn cười.
Đây là
người đàn ông tối nay trở thành chồng cô. Cô đã biết lúc say rượu, anh không la
lối om sòm mà chỉ biến thành một khúc gỗ; cô còn biết anh có khả năng đặc biệt
là ngủ đứng.
“Em
tắm cho anh nhé?”
“…”
Anh không trả lời, cô đành tự mình quyết định.
Thu
Thần hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, mặc đôi má đang ửng hồng của mình, bàn
tay nhỏ của cô đặt lên quần anh và kéo xuống…
* *
Mình
thế này có giống kẻ háo sắc không?
Nhìn
chằm chằm vào ngực của người đàn ông trước mặt, cô như bị ma ám, không tài nào
rời được mắt… đó là Thạch Chấn Vũ, người mà cô vừa mới tắm và thay quần áo
cho, bây giờ đang nằm trên giường.
Cô nuốt
nước bọt, hóa ra sau lớp áo vest là một cơ thể đầy rắn chắc, một bộ ngực khỏe
khoắn mà còn…
Thu
Thần đỏ bừng mặt, một hình ảnh bỗng xuất hiện trong tâm trí cô – đó là một phần
cơ thể cô nhìn thấy lúc tắm cho anh.
Tuy lúc
đầu cô quyết định lấy anh là để hiểu anh hơn, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ
hiểu anh trong chuyện đó.
“Trời
ơi!”, cô khẽ than.
Thu
Thần không ngờ là giọng nói của mình làm Thạch Chấn Vũ thức giầc. Anh từ từ mở
mắt, sau đó nhìn cô gái đang chăm chú ngắm ngực mình. Tuy lúc đầu có phần ngạc
nhiên nhưng trong chốc lát đôi mắt đó như hiểu ra vấn đề.
Anh
tỉnh rượu rồi! Chết tiệt!
Nhớ ra
mình đang nằm đè lên anh mà không biết xấu hổ, Thu Thần vội vàng nhổm dậy nhưng
không ngờ tóc của cô lại nằm dưới cánh tay anh.
“Đau!”
Chưa được một giây thì cô lại quay về vị trí cũ.
“Anh
xin lỗi.” – Anh dịch người, trả lại tự do cho tóc cô. Đáng ra cô phải dịch
người ra chỗ khác, nhưng cô vẫn không làm gì. Cô cảm thấy cơ thể anh cứng đờ.
Chỉ cần quan sát kỹ là có thể thấy, đôi mắt anh trở nên mờ đi, yết hầu cũng
chuyển động lên lên xuống xuống…
Ồ! Đàn
ông vẫn cứ là đàn ông. Thu Thần chợt hiểu ra điều đó. Anh chỉ mặc một bộ đồ
tắm, còn cô cũng chỉ khoác lên mình một bộ đồ ngủ mỏng. Lại thêm tư thế thân
mật này càng giúp cô cảm nhận rõ sự thay đổi của anh.
Bây giờ
chi có hai lựa chọn – cô có thể dịch ra, sau đó hai người tiếp tục cuộc sống
tương kính như tân; hoặc cô nhất định không rời đi, rồi hai người sẽ trở thành
một cặp vợ chồng thực sự.
Cố lên!
Tống Thu Thần! Cô thầm nhủ, cô cố ý áp sát anh hơn, đôi gò bồng đảo mềm mại nhẹ
nhàng đè lên ngực của anh, môi cô kề sát tai anh, hơi thở thoảng mùi hương
Thạch
Chấn Vũ một lần nữa cảm nhận đuợc nụ hôn trong buổi hôn lễ ấy, điều này có sức
ảnh hưởng lớn đối với anh.
“Thu
Thần …”
“Dạ”
Tệ hơn
nữa là bây giờ đôi môi của cô đã nhẹ nhàng quét qua vành tai ửng đỏ của anh.
“Em làm
gì vậy?” Đây là giọng của anh sao? Ngay cả bản thân anh cũng không dám tin
mình căng thẳng như thế…
“Chúng
ta đã là vợ chồng rồi, không phải sao?” Cô nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt
long lanh làm say lòng người.
“Nhưng…”
Anh không nói nên lời, bởi tay cô đang mơn trớn khuôn ngực mình.
“Nhưng
sao? Chẳng phải hôm nay là đêm tân hôn của mình sao?”
Có gì
đó không thoải mái, nhưng bây giờ đầu óc của Thạch Chấn Vũ như biến thành một
quả cầu lửa nóng rực, không thể nào suy nghĩ được nữa, lại thêm những điều cô
nói cũng rất có lý.
“Thu
Thần…”
“Suỵt!
Đừng nói. Em muốn làm vợ anh.”
Anh
không nói, cỏi hít một hơi thật sâu, bởi không ngờ cô có thể làm được việc
này…
Ầm một
tiếng, máu trong cơ thể anh như tràn về nơi mà cô đang đè nén đó…
Cuối
cùng cũng không ngăn nổi những kích thích, Thạch Chấn Vũ rít lên một tiếng rồi
lật người đè Thu Thần xuống.
Cô
ngẩng đầu nhìn anh, lúc này, trong mắt anh không có sự cẩn thận kìm nén như mọi
khi, mà là ý nghĩ táo bạo…
Cô thấy
anh như một con thú hoang, con thú vì cô mà lột bỏ lóp vỏ thường ngày.
Thu
Thần khẽ cười, trong mắt cô là sung sướng, sự chờ đợi, không hề có sợ sệt
Thạch
Chấn Vũ thầm nhủ. Bây giờ mới biết, người mà anh cưới về mãnh liệt đến chừng
nào.
Khi cúi
xuống hôn đôi môi gợi cảm đó anh biết mình đã bị mê hoặc và cam tâm tình nguyện
chìm đắm trong ngọn lửa tình đó…
* *
Lúc
tỉnh dậy, Thạch Chấn Vũ thấy một cánh tay mình tê dại, không hề có bất cứ cảm
giác nào… Anh chau mày, mở mắt ra mới biết một cô gái đang gối đầu lên tay
mình ngủ ngon ỉành..
Giật
mình, anh nhớ lại chuyện tối qua.
Là mơ
chăng? Nữ thần quyến rũ đó là Thu Thần bạn anh sao? Còn chàng trai như cơn thú
hoang điên cuồng quấn lấy cô đó là anh sao?
Không!
Chắc chắn không phải giấc mơ. Bởi nhìn hai cơ thể không một manh áo lúc này,
anh biết rằng sự sợ hãi mình vừa nghĩ đến chỉ là một phần nhỏ trong giấc mơ đẹp
đêm qua mà thôi.
Quan hệ
của anh và Thu Thần tại sao lại trở nên như thế?
Không,
nếu nói lúc anh cầu hôn cô, ngay cả chuyện quan hệ tình cảm giữa hai người anh
còn không nghĩ đến, điều đó có phần khác thường. Chỉ có điều trong kế hoạch của
anh, nó không nên nhanh như thế, nên làm sau khi họ đã dần quen với cuộc sống
của nhau. Không nên mạnh mẽ như thế, giống như toàn bộ linh hồn của một người
đều bị cuốn vào vòng cuồng loạn ấy…
Tóm
lại, sự việc đã vượt ra ngoài kế hoạch của anh. Anh kết hôn chỉ muốn tìm một
người bạn để cùng nhau tâm sự, tin tưởng, chăm sóc và thấu hiểu nhau, tình cảm
ấy có thể vô vị, nhạt nhẽo trong mắt người khác, nhưng nó lại có thể bền
chặt… Nhưng chuyện xảy ra tối qua chẳng hề có chút gì gọi là vô vị, nhạt nhẽo
nữa…
Không
phải anh không thích chuyện tối qua, mà thực tế là anh cũng khá nhập cuộc chỉ
là… cảm giác đó giống như bạn gọi một bát phở nhưng lại được cả một bữa tiệc
thịnh soạn.
“Ừm…”
Thu Thần lẩm bẩm trong lúc mơ màng, cơ thể đang nằm trong lòng anh bỗng xoay
lại. Toàn thân Thạch Chấn Vũ đều cứng đờ anh không biết nên đối diện với Thu
Thần như thế nào.
Nhưng
rõ ràng ông Trời không nghe thấy lời cầu khẩn của anh. Thu Thần tỉnh dậy, ngẩng
đầu lên, nhìn anh nở một nụ cười mê người.
“Hi
ông xã”
Trời!
Cô có biết dáng điệu của mình thế này có thể làm bao người dám phạm tội không?
Cô có biết đàn ông yếu đuối nhất là lúc vừa tỉnh ngủ không?
Đương
nhiên là không. Cô xoay người lại, như một con bạch tuộc cứ quấn lấy người anh.
Mỗi
centimet da thịt của Thạch Chấn Vũ đều cảm nhận rõ ràng rằng, thân thể hai
người hoàn toàn không có sự ngăn cách nào.
Tóc cô
rũ xuống mềm mượt làm hai người như đang bị cuốn trong một mảng lưới…
“Thu
Thần…” Bỏ ra đi! Nếu không anh sẽ không khống chế được mình nữa.
“Nụ
hôn ngọt ngào chào buổi sáng, ông xã, không có gì là quá đáng chứ!”, cô
nhếch khóe môi hồng lên.
Cô gái
này thực sự là Thu Thần mà anh quen biết sao?
Anh còn
chưa kịp phản ứng thì môi cô đã kề sát…
* *
Hai
người nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, Thu Thần gục đầu vào Thạch Chấn Vũ, họ
cùng thở gấp, ôm nhau thật chặt để điều chỉnh hơi thở của mình..
Tay của
Thạch Chấn Vũ đặt lên đùi của Thu Thần, tay còn lại thì đang xoa xoa lưng cô.
Thu
Thần rất yêu cảm giác ấm áp mà hành động ấy khiến cô mãn nguyện hơn bất cứ việc
gì trên đời.
Nhưng
khi anh dừng vỗ về, Thu Thần lại cảm thấy sự thay đổi của anh – anh như người
choàng tỉnh, biết mình đang ở đâu và đang cùng ai…
Thu
Thần đang trong giấc mộng đẹp phải quay trở về hiện thực. Cô biết anh do dự.
“Thu
Thần.”
“Vâng?”
Anh
chần chừ không biết nên nói thế nào.
“Anh
không ngờ lại như thế này…”
“Anh
nghĩ sẽ như thế nào?”, cô chống tay dậy, chăm chú nhìn anh, “Anh muốn
như thế nào? Chúng ta làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa? Anh muốn sau khi
kết hôn, chúng ta vẫn giống như trước, chỉ là bạn bè đơn thuần?”.
“Không.”
“Anh
không muốn chúng ta âu yếm?”
“Không!”
“Thế
có chuyện gì?”
“Nhanh
quá.” Cũng vượt quá xa dự liệu của anh. Anh không ngờ mình lại nhập cuộc
như thế… Đối với người có thói quen tiến hành mọi việc theo kế hoạch như anh,
anh cảm thấy việc này có chút… chưa kịp thích ứng.
Thu
Thần cắn môi. “Em không biết anh nghĩ gì. Nhưng đối với em, tuy lý do kết
hôn của chúng ta có phần đặc biệt, nhưng khi em nhận lời kết hôn với anh, em
cũng hy vọng việc đó là sự thực. Anh nghĩ thế nào? Anh hy vọng hôn nhân của
chúng ta chỉ là lớp vỏ bọc thôi sao? Nếu đã như thế, anh nên nói sớm cho em.
Như vậy em cũng sẽ sớm nói cho anh biết, đó không phải là điều em cần”.
Cô là
người thẳng thắn, hơn nữa còn là một người phụ nữ kiên định. Cô không yếu đuối
như Băng Lan, lức nào cũng cần người khác che chở. Lúc này, Thạch Chấn Vũ cảm
nhận rõ sự đặc biệt của cô. Trong tận đáy lòng, anh cũng cảm động sự thẳng thắn
của cô.
“Không!
Anh tuyệt đối không nghĩ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một lớp vỏ bọc
Anh thực sự muốn lấy em, muốn sống cùng em. Nếu biểu hiện của anh có gì không
phải thì mong em bỏ qua, anh chỉ chưa kịp thích ứng thôi. Thu Thần, em hãy tin
anh, anh thực lòng mà.”
Anh
không biết phải biểu đạt tình cảm như thế nào, so với cô, lời nói của anh có
phần ngốc nghếch. Nhưng anh đã cố hết sức để truyền đạt cảm giác của mình.
Cô chưa
từng thấy dáng vẻ vội vàng như thế của anh. Lời nói của anh, anh đã cố gắng
biểu đạt làm cô cảm động…
Cô hít
một hơi dài, nhếch môi, ngăn hai hàng lệ.
“Cảm
ơn anh, em rất vui khi anh nói như thế.”
Hai
người nhìn nhau mỉm cười.
Lúc đó
cả hai đều biết rằng, cuộc hôn nhân của họ có một khởi đầu rất tốt
Lúc hai
người xuống dưới nhà đã là buổi trưa.
Thu
Thần không có người thân, cho nên ngày thứ hai sau hôn lễ họ không phải vội vã
về nhà ngoại. Lại thêm công việc của Thạch Chấn Vũ gần đây rất bận nên họ quyết
định không đi nghỉ tuần trăng mật, bởi vậy những ngày này của họ khá nhàn nhã.
“Cuối
cùng cũng biết dậy rồi đấy à? Hừ!”
Bước
vào phòng ăn thấy Thạch Trấn Đường đang trừng mắt nhìn mình, lời nói càng không
có chút khách khí nào.
Thu
Thần không tức giận mà còn thấy buồn cười. Anh mắt của ông nội lúc nhìn cô
giống như một yêu nữ được cháu đưa về. Có thể ông không biết, cô nhìn ông bằng
sự kính nể.
“Chào
buổi sáng, ông, Băng Lan!” Thu Thần cười tươi.
“Sáng?
Mấy giờ rồi?”, Thạch Trấn Đường đay nghiến, “Làm gì có cháu dâu nào
dậy muộn như cô? Cô thấy đấy, Băng Lan nhà này ngoan ngoãn, hiểu biết, đồ ăn
trưa toàn do co bé nấu đấy…”.
“Thôi
mà ông nội! Hôm qua Thu Thần rất mệt”, Thạch Chấn Vũ cắt ngang những lời
đay nghiến của ông.
“Mệt
cái gì? Có mà lười nhác ấy.”
“Woa!
Nhìn có vẻ rất ngon đây! Cảm ơn em nhé, Băng Lan!”, Thu Thần kéo Thạch
Chấn Vũ ngồi xuống.
Con bé
này không thèm nghe mình nói! Thạch Trấn Đường vô cùng tức giận, còn Thu Thần
thì cười nói vui vẻ.
Băng
Lan ngồi bên dãy bàn kia thì thẹn đỏ mặt, ông nội và anh Thạch chưa bao giờ
khen tài nghệ nấu ăn của cô.
“Có
gì đâu ạ! Chỉ là những món ăn bình thường thôi mà. Em không biết chị thích ăn
gì nên nâu thêm mấy món.”
“Ngon
lắm!”
Thu
Thần gắp một miêng thịt lợn kho, khoái chí thưởng thức. Cô nhìn ông nội, nheo
mày hỏi:
“Sao
ông không ăn ạ? À! Đúng rồi, nhìn mặt ông đỏ như thế, có phải ông bị cao huyết
áp không ạ? Người già ít ăn các đồ nhiều dầu mỡ nhiều muối thế này thì sẽ tốt
hơn.”
“Ai
cao huyết áp?”, bị Thu Thần nói trúng điểm yếu nên ông càng nói lớn,
“Tôi còn khỏe chán! Tôi muốn ăn những món ấy! Băng Lan nấu món gì tôi cũng
thích ăn! Giờ tôi ăn cho cô xem!”, ông nội tức giận gắp một miếng thịt vào
bát.
“Ông
khỏe mạnh là điều mà chúng cháu mừng nhất. Nghe nói thịt lợn kho có lượng
cholesterol rất cao, lần trước ở cửa hàng của cháu có một khách hàng nói bị
trúng gió là bởi vì thích ăn thịt kho, nội tạng…”
Trúng
gió? Thạch Trấn Đường vừa nghe thấy hai từ này, mặt mày liền biến sắc, ông cứ
ngắc ngứ mãi miếng thịt trong miệng mà không nuốt. Bác sĩ khuyên ông không nên
ăn các loai đồ thế này, nhưng tính ông ương ngạnh, những gì người ta không cho
thì ông càng không tin. Băng Lan vẫn không dám làm trái ý ông, nên vẫn tiếp tục
nấu những món đó.
Nhưng
đúng là gần đây ông thường đau đầu, chóng mặt…
Thu
Thần thấy rõ thái độ của ông, “Ông nên ăn nhiều rau hơn một chút”.
Cô
không nhắc tới chuyện bảo ông không nên ăn thịt lợn nữa, mà chỉ gắp thêm rau
vào bát. Tuy Thạch Trấn Đường cứng miệng nhưng lại ngoan ngoãn bỏ miếng thịt
xuống và ăn rau.
Thạch
Chấn Vũ và Băng Lan thấy thế, ai cũng buồn cười nhưng lại không dám cười. Ông
nội đã bị Thu Thần thuyết phục rồi.
Ăn được
nửa bữa, Thu Thần tuyên bố: “Từ nay về sau để cháu lo cơm nước! Buổi sáng
cháu mua đồ cho cửa hàng nhân tiện mua luôn đồ cho nhà mình .
“Đã
kết hôn rồi, còn mở cửa hàng gì nữa”, -Thạch Trấn Đường khó chịu ra mặt.
“Đương
nhiên rồi, đó là cửa hàng và cũng là công việc của cháu!”
“Đàn
bà thì phải ở nhà lo cho chồng chăm sóc con, sao lại còn ra ngoài làm việc?
Việc này mà đồn ra ngoài thì thể diện của nhà này để đâu?”
Thạch
Trấn Đường xem ra rất khó chịu. Thu Thần liếc nhìn Thạch Chấn Vũ, cô muốn được
anh ủng hộ, nhưng anh lại nhăn mặt, hình như anh cũng không tán thành việc cô
tiếp tục mở cửa hàng.
Gay
rồi! Quả thật là cô chưa từng nghĩ tới điều này.
“Việc
nhà cháu sẽ lo. Ban ngày cháu sẽ làm việc ở quán, buổi tối thì nhờ người giúp.
Mà quán là ước mơ của cháu, cháu không từ bỏ đâu”, cô kiên định.
“Nói
vớ vẩn! Đàn bà thì mơ với mộng gì. Lấy chồng rồi thì phải ở nhà chăm sóc gia
đình ”
“Ông
nội, đừng nói nữa! Cứ để Thu Thần lảm gì mà cô ấy muốn”, Thạch Chấn Vũ mở
lời. Xem ra tuy không tán đồng nhưng anh vẫn ủng hộ cô.
Trong
nhà họ Thạch, tuy ông nội là người cao tuổi nhất nhưng ý kiến của Thạch Chấn Vũ
mới là quyết định cuối cùng. Thạch Trấn Đường tuy nói nhiều nhưng cũng không có
tác dụng gì.
Ăn cơm
xong, Thạch Chấn Vũ nói với Thu Thần: “Lát nữa sẽ tới nhà trọ của em
chuyển đồ”.
Đồ đạc
của Thu Thần đều để ở nhà trọ.
“Vâng!”
Lúc Thu
Thần và Băng Lan rửa bát, dọn dẹp xong thì Thạch Chấn Vũ đã ngồi ở phòng khách
đợi cô.
Khi hai
người đi, Băng Lan gọi với theo:
“Anh
Thạch, em có việc này muốn bàn với anh.”
“Việc
gì thế?”
Băng
Lan sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh, vặn vẹo ngón tay. Mỗi lần có việc khiến cô căng
thẳng hoặc phải nhờ anh giúp đỡ, cô đều làm như thế.
“Anh
Thạch… nếu như em nói… nếu như… em muốn đi New York để tiếp tục học nhạc
thì… anh có đồng ý không?”
“New
York?” Chú chim nhỏ trưởng thành dưới đôi cánh che chở của anh bây giờ
bỗng muốn bay tới một nơi xa xôi như thế rồi sao?
“Xa
quá.” Không! Anh không chấp nhận! Anh không muốn cô rời xa anh! Bởi có thể
cô sẽ bị tổn thương.
“Em
không đi một mình. Có bạn… có bạn sẽ đi cùng và chăm sóc em…”
“Là
cậu ta? Em định đi cùng Sở Hạo?” Không được! Anh không cho người khác cướp
cô đi.
Anh nắm
chặt tay Băng Lan.
“Vâng
ạ. Anh Thạch anh đừng lo Sở Hạo rất tốt với em, em tin anh ấy.”
“Anh
không tin!”, anh hét lên, “Em hiểu cậu ta tới chừng nào? Cùng một
người đàn ông xa lạ tới nơi xa xôi như thế có thể em sẽ bị cậu ta bán đi mất!
Có thể em sẽ bị cậu ta lừa! Có thể sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì! Lúc đó em làm
thế nào?”.
“Sở
Hạo không thế đâu ạ. Anh vẫn chưa hiểu anh ấy, lần sau em sẽ đưa anh ấy về
nhà…”
“Không
cần! Dù thế nào anh không chấp nhận!”
“Chấn
Vũ!”, Thu Thần cất tiếng. Cô nhẹ nhàng kéo Thạch Chấn Vũ ra, nhìn anh với
anh mắt kiên định. “Bình tĩnh một chút, anh không có quyền ngăn cản Băng
Lan.”
Lời nói
của Thu Thần như một gáo nước lạnh dội lên đầu anh. Anh không có quyền… đúng,
đúng như cô nói. Anh thực sự không có quyền. Họ không phải quan hệ máu mủ, anh
là gì của cô? Anh có quyền gì mà ngăn cấm cô?
“Em
biết anh không muốn rời xa Băng Lan, anh lo lắng cho cô ấy, nhưng Băng Lan có
cuộc sống riêng của mình, anh không thể lo lắng chăm sóc cho cô ấy cả đời được.
Đã đến lúc Băng Lan tự quyết định cuộc sống của mình rồi.”
Anh
biết Thu Thần nói có lý, anh cũng biết, có điều…
“Buông
tay ra đi anh!” Thu Thần nắm lấy tay anh, cho anh niềm an ủi và sức mạnh.
Cuối
cùng anh cũng buồn bã gật đầu, cảm giác đó giống như tách rời một phần thân
thể…