Đây là một mùa yêu thương, bất kể là bạn hay tôi, hay là… nhóm tứ đại tài phiệt điển trai…
Trong bảng xếp hạng mười người tài giỏi và giàu có nhất thế giới, thu hút sự
chú ý của người khác nhất chính là nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng thị,
Lãnh thị, Cung thị và Hoàng Phủ.
Tứ đại tài phiệt như chiếm
giữ bốn phương tám hướng của thế giới. Dù lĩnh vực kinh doanh khác nhau
nhưng nói chung có thể tóm gọn trong mấy từ: “thế lực tương đối, thực
lực tương đương”.
Thật ra điều hấp dẫn hơn hết chính là người đứng đầu của nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên
Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước. Bốn người này có thể được
xem là những nhân vật truyền kì.
Tập đoàn quốc tế Lăng thị
– Người sáng lập: (Ông) Lăng Diệu Hồng
– Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lăng Diệu Hồng. Đời thứ hai: Lăng Thiếu
Đường – Kỳ Hinh; Lăng Thiếu Nghị – An Vũ Ân. Đời thứ ba: Lăng Triệt –
Lăng Lạc – Lăng Cổ
– Tổng giám đốc đương nhiệm: Lăng Thiếu Đường
– Tình tính: Cuồng ngạo, có tài, nóng nảy
– Hai mươi tám tuổi tiếp nhận Lăng thị, chỉ trong hai năm đã phân bổ các chi
nhánh, công ty con ra khắp nơi trên thế giới. Loại hình kinh doanh lên
đến mười mấy ngành nghề lĩnh vực, nổi trội nhất chính là ngành tài
chính, khách sạn cao cấp, thời trang, thông tin.
– Sở trường: Võ nghệ tinh anh, am hiểu sử dụng các loại vũ khí, tinh thông
Taekwondo, nổi tiếng với chiêu thức “Một chiêu chế địch”, Karate đạt đến đẳng cấp cao nhất, mỗi đòn đều chí mạng. Về cơ bản đã đạt được cấp độ
của một sát thủ tinh anh trong tổ chức Mafia do từ nhỏ đã tiếp nhận đặc
huấn.
Tập đoàn quốc tế Lãnh thị
– Người sáng lập: (Ông) Lãnh Diệc Thiên
– Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lãnh Diệc Thiên – Tạ Dĩ Vân. Đời thứ hai:
Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi, Lãnh Tang Thanh
– Tổng giám đốc đương nhiệm (Lão đại): Lãnh Thiên Dục
– Tính cách: Âm trầm, lạnh lùng, nghiêm khắc, là một người đàn ông máu lạnh
– Là người duy nhất trong nhóm tứ đại tài phiệt có hai thân phận trong cả
giới hắc và bạch đạo. Khi Lãnh thị mới được thành lập thì cha mẹ bị ám
sát, Lãnh thị sụp đổ. Hai lăm tuổi đã xây dựng lại Lãnh thị, chỉ trong
vài năm ngắn ngủi đã đưa tập đoàn vươn ra khắp thế giới, lĩnh vực kinh
doanh tổng hợp, nổi bật nhất là ngành năng lượng, thông tin liên lạc và
các ngành khoa học kỹ thuật mũi nhọn, trong đó nắm 38% tổng trữ lượng
dầu mỏ trên toàn thế giới.
– Sở trường: Hắn được gọi là lão
đại, thủ lĩnh đứng đầu tổ chức Mafia, thi hành cán cân “dạy dỗ” với
những kẻ có tội. Cùng học một thầy với Lăng Thiếu Đường nên chiêu thức
võ nghệ cũng tương đồng nhau, chỉ khác một điều mỗi chiêu ra đòn của hắn đều vô cùng dũng mãnh. Không chỉ tinh thông Karate, Judo, Taekwondo,
cách sử dụng kiếm mà còn nắm bắt được những tinh hoa trong võ công Trung Quốc. Bất kể trên thương trường hay trong giới hắc đạo đều là kẻ sắc
bén, tàn nhẫn, có khả năng áp đảo, khiến người khác chỉ nghe tên thôi đã sợ đến mất mật.
Tập đoàn quốc tế Cung thị
– Người sáng lập: (Ông) Cung Doãn Thần
– Thành viên gia đình: Cung Doãn Thần – Trình Sanh Xuyến, con trai độc nhất Cung Quý Dương
– Tổng giám đốc đương nhiệm: Cung Quý Dương
– Tính cách: Là một người lông bông và siêu cấp tà mị, vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
– Anh ta luôn bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội nhưng lại quỷ kế đa đoan. Dù
là trò chuyện vui vẻ thì đôi mắt cũng lóe lên những tia sáng không thể
khinh thường. Sau khi tiếp quản Cung thị đã mở rộng phạm vi hoạt động ra khắp mọi nơi, ngành nghề kinh doanh tổng hợp, trong đó không thể bỏ qua ngành chế tạo máy móc, là nguồn cung cấp các vũ khí quân sự lớn nhất.
– Sở trường: Bẩm sinh đã am hiểu về các loại vũ khí, ngoài khả năng tinh anh về võ thuật thì còn là người cực kì giỏi về các loại máy móc, là một
thiên tài phát minh các loại súng ống, đạn dược, cũng là một cao thủ
trong việc điều khiển các loại máy móc và phương tiện giao thông.
Boston – Mỹ, cuối thu mười năm về trước
Đêm cuối thu, từng cơn gió thổi lạnh run người, thành thị dù phồn hoa đến
mấy cũng có mặt tối, giống như thành phố Boston xinh đẹp này vậy. Ở
ngoại thành nơi đây đang diễn ra một màn tranh quyền đoạt thế với những
pha đánh nhau gay cấn!
Gió lạnh thổi qua mặt hai người thanh
niên trẻ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Một người thì cực kì lạnh lùng còn người kia tràn đầy khí chất cuồng dã.
Hai
chàng thanh niên có dáng vóc cao lớn giống nhau, bộ quần áo đen trên
người không che giấu nổi vết thương đang chảy máu, vậy mà ánh mắt hai
người hoàn toàn hung ác.
– Thiếu Đường, vết thương của cậu
sao rồi? – Giọng nói trầm thấp của một trong hai người vang lên mang
theo sự lạnh lẽo khắc nghiệt nhưng ánh mắt lại tràn đầy tình cảm bạn bè
thân thiết.
Người thanh niên vừa hỏi chính là bạn thân của
chàng trai còn lại, Lăng Thiếu Đường. Hai người từ nhỏ đã được đưa đến
Italy để tiếp nhận đặc huấn của Mafia.
Lăng Thiếu Đường đưa
tay quệt mạnh vết máu trên khóe miệng, trên gương mặt anh tuấn như được
điêu khắc là một nụ cười lạnh: “Vết thương này với tớ và cậu thì chẳng
là gì cả”.
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường đều là người
của gia tộc Cascio ở Italy. Người đứng đầu gia tộc quyền thế này chính
là cha của Lãnh Thiên Dục – Lãnh Diệc Thiên, biệt hiệu là Lãnh Ưng. Ông
là vị lão đại gốc Hoa duy nhất trong tổ chức, là một người cực kì nghiêm khắc và thẳng tính nên đã đắc tội với không ít người.
Lãnh
Diệc Thiên cực kì nghiêm khắc với Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường.
Lúc hai người mười lăm tuổi, chỉ số đặc huấn của bọn họ đã vượt qua tiêu chuẩn của một sát thủ tinh anh nhất trong Mafia. Năm mười tám tuổi,
Lãnh Thiên Dục đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí giáo phụ
đứng đầu gia tộc.
Vậy mà chỉ trong có một năm, các gia tộc
Mafia không còn ngoan ngoãn vâng lời nữa mà lại điên cuồng muốn leo lên
chiếm ưu thế trong tổ chức. Từ khắp nơi bắt đầu xuất hiện sự tranh giành và hủy diệt thế lực của các gia tộc Mafia, khởi nguồn từ Italy, sau đó
dần lan ra đến Canada và Mỹ!
Gia tộc Cascio cũng không tránh
khỏi số mệnh này. Ngay trước đêm Lãnh Thiên Dục tốt nghiệp, trong gia
tộc xảy ra biến cố lớn, ngay cả Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường đang ở nước Mỹ xa xôi cũng bị liên lụy.
Lúc này, Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường đang bị gia tộc Lô Thiết Tư đuổi giết, buộc phải trốn trong một kho hàng.
Đôi mắt u ám và thâm thúy của Lãnh Thiên Dục dần tràn đầy sự băng giá khiến người khác phải nổi da gà.
Trong nội bộ mỗi gia
tộc của Mafia đều có “đội quân”. Bình thường một gia tộc sẽ có từ bốn
đến sáu “đội quân”, thậm chí có thể lên tới bảy hoặc chín. Mỗi “đội
quân” có khoảng hai mươi đến ba mươi “lính”, cũng chính là những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, chuyên thực thi các mệnh lệnh.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì từ phía không xa lắm có một người
đàn ông luống tuổi đang bước xuống từ chiếc xe Rolls Royce. Ông ta có
đôi mắt màu xanh lam thâm thúy, bộ râu dài màu trắng, trên mặt nở nụ
cười ác ý. Ông ta chính là giáo phụ của gia tộc Lô Thiết Tư – Triết Luân Nạp!
Ở phía sau ông ta là một chàng trai người lai trẻ tuổi, anh tuấn phi
phàm, khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Bên cạnh còn có một
cô bé chừng tám tuổi. Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng vừa nhìn qua cũng có
thể biết ngay được sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân.
Triết
Luân Nạp nở nụ cười cay độc, chậm rãi đến gần kho hàng. Cầm lấy chiếc
loa mà thuộc hạ vừa đưa lên, ông ta chậm rãi lên tiếng: “Thiên Dục,
Thiếu Đường, hai cậu bé đáng yêu của tao, ra đây đi nào! Tao biết bọn
mày đang trốn trong đó. Chẳng lẽ mày không muốn gặp cha mẹ mình à?”
Gương mặt trẻ tuổi của Lãnh Thiên Dục đang nấp trong kho hàng đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, cậu ta cắn chặt răng, định đứng lên thì bị Lăng Thiếu Đường kéo tay: “Thiên Dục, đừng mắc bẫy của lão hồ ly đó”.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục lúc này như một con thú đang lâm vào tình thế nguy
khốn nhìn chằm chằm về phía trước. Rồi cậu ta chậm rãi nâng khẩu súng
lục 92F lên, nhắm thẳng vào đầu Triết Luân Nạp…
Vậy mà khuôn
mặt Triết Luân Nạp vẫn hết sức ung dung. Ông ta phất tay lên ra hiệu,
một tên thuộc hạ gật đầu hiểu ý rồi chạy về phía một chiếc xe khác, lôi
hai người từ bên trong ra.
Hai người này không phải ai khác
mà chính là Lãnh Diệc Thiên, cha của Lãnh Thiên Dục và mẹ cậu – Tạ Dĩ
Vân! Rõ ràng là bọn họ đã trở thành một con cờ trong tay Triết Luân Nạp!
Lãnh Thiên Dục siết chặt tay thành nắm đấm, không nói gì nhiều, lập tức đứng bật dậy…
– Thiên Dục… – Lăng Thiếu Đường gọi.
Lãnh Thiên Dục bất giác đưa mắt nhìn về phía cha mẹ đang bị trói chặt, trong lòng càng thêm lo lắng.
– Haha… – Triết Luân Nạp cất tiếng cười lạnh lẽo, sau đó giơ khẩu súng trong tay lên…
Pằng, pằng…
– Ưm… – Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường bị trúng đạn ở bả vai. Hai người hừ một tiếng, đưa tay lên đè chặt miệng vết thương.
– Mày cho rằng tao sẽ bỏ qua cho người của gia tộc Cascio à? Đúng là nực
cười! – Triết Luân Nạp cất tiếng cười quỷ dị, sau đó mấy tên thuộc hạ
lập tức tiến lên áp chặt Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục xuống đất.
– Triết Luân Nạp, tốt nhất là mày nên giết tao luôn đi, nếu để tao sống thì tao nhất định sẽ không tha cho mày!
Mặt Lãnh Thiên Dục bị áp chặt xuống đất nhưng giọng nói của cậu ta vẫn tràn đầy sự rét lạnh khiến người khác phải kinh hãi mà chùn bước.
Dù gì thì Triết Luân Nạp cũng là một lão hồ ly, sao có thể để hai tên ranh con vắt mũi chưa sạch hù dọa được chứ? Mặc dù ông ta thừa nhận sự nguy
hiểm và giá lạnh đang tản ra từ người hai tên nhóc này, nhưng…
Chính vì điều đó nên ông ta mới càng không từ thủ đoạn nào, nhất định phải giết chết bằng được!
Chàng trai trẻ mang dòng máu lai đứng sau lưng Triết Luân Nạp rốt cuộc cũng
mở miệng, nhưng không phải nói với ai khác mà là nói với cô bé đứng bên
cạnh.
– Tiểu Tuyền, là một sát thủ đặc công quốc tế, mỗi lần thi hành nhiệm vụ, em phải nghiêm túc ghi nhớ dáng vẻ của đối phương. Nhưng tuyệt đối
không được để cho đối phương nhớ dáng vẻ của em, hiểu chưa?
Giọng nói của chàng trai rất tao nhã như đang bàn chuyện quan trọng, khí khái hào hùng bức người, từ người cậu ta tản ra khí chất quý tộc. Nhưng rất
ít người biết, người thanh niên này chính là người đứng đầu tổ chức đặc
huấn BABY-M – Niếp Ngân!
Tổ chức BABY-M là một tổ chức quy tụ các sát thủ đặc công, thế lực tương đương với Mafia. Cả hai tổ chức đều phân chia các cấp bậc của sát thủ. Còn Niếp Ngân cứ cách mười năm thì
sẽ huấn luyện được từ ba đến năm sát thủ cao cấp quốc tế, chuyên thực
hiện những nhiệm vụ bất khả thi.
Cơ thể nhỏ nhắn của
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, đôi mắt luôn tỉnh táo thoáng qua tia bối
rối khi cô bé cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang quét về phía mình.
Trái tim liền giật mình run rẩy, cảm giác lạ lẫm này khiến cô bé sợ hãi,
nhưng rốt cuộc là sợ điều gì thì cô bé cũng không biết, dù sao… cô bé
mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi!
Lúc cô bé muốn rời khỏi nơi
này thì Triết Luân Nạp chậm rãi đi tới bên cạnh Lãnh Thiên Dục, nở nụ
cười âm hiểm: “Mày thật sự cho rằng tao sẽ bỏ qua cho hai người bọn họ
sao?”. Nói tới đây, ông ta nhìn xung quanh rồi bật cười càn rỡ: “Tao
nghiêm túc nói cho mày biết, tao sẽ đưa cha mẹ mày lên thiên đường!”.
Tiếng cười the thé cùng lời nói tàn nhẫn và lạnh lùng của ông ta như
vang vọng khắp màn đêm.
Cả người Lãnh Thiên Dục run lên bần bật, sau đó cậu nhìn cha mẹ đang nằm một bên không nhúc nhích, đôi mắt lập tức trừng lớn…
Cậu rống to một tiếng, cơ thể cao lớn và cao ngạo mang theo một sức lực
mạnh mẽ quật ngã tên vệ sĩ đang ép cậu xuống đất. Lăng Thiếu Đường cũng
dùng cách thức tương tự với kẻ khống chế mình, chỉ một chiêu đã có thể
đoạt mệnh tên vệ sĩ.
Nhưng ngay lập tức, mấy mũi súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào sau gáy cậu…
– Chậc, chậc, có bản lĩnh đấy! Nhưng tụi mày vĩnh viễn không thể nhanh
hơn súng! Cậu bé đáng yêu, để tao tốt bụng đưa tiễn mày lên cửa thiên
đường luôn nhé! Haha! – Mặt Triết Luân Nạp đầy tàn ác, ông ta cười nham
hiểm, ngón tay chợt cử động…
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này thì một luồng ánh sáng cực kì
chói rọi thẳng vào mắt ông ta. Ông ta theo bản năng đưa tay lên che mắt…
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Trong lúc này, một ánh mắt sắc bén
lạnh lùng chứa đầy mưu kế nhìn khung cảnh xung quanh, ngay sau đó cậu ta chợt xông lên, mạnh mẽ đoạt lại súng trong tay Triết Luân Nạp. Sau đó,
sự thù hận và khát máu như đã lấp đầy hai con mắt cậu…
Pằng… pằng… pằng…
Ba tiếng súng vang lên, Triết Luân Nạp còn chưa kịp phản ứng lại đã bị
trúng đạn ngã lăn ra đất. Ý nghĩ trong đầu ông ta lúc này chỉ có một,
ông ta khó giữ được mạng sống.
Giờ khắc này, đôi mắt Lãnh Thiên Dục tràn đầy sự tàn ác như Diêm La.
Mặc dù Cung Quý Dương không phải học trò được Lãnh Diệc Thiên dạy dỗ nhưng anh ta có tình cảm rất tốt với vị lão đại này.
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường chia ra một trước một sau chạy về phía
chiếc xe, mắt cũng nhiễm đỏ bởi hận thù. Cung Quý Dương căn chuẩn xác,
lái xe qua chỗ hai thi thể…
Mặc dù tục ngữ có câu “Bắt giặc
phải bắt vua trước” nhưng những lời này không thể áp dụng trong tổ chức
Mafia. Bởi vì dù lão đại của bọn họ có chết đi nhưng sát thủ trong quân
đội vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chưa hoàn thành, trừ khi…
chết!
Ở mỗi gia tộc sẽ có mấy Capo, chức vị đặc biệt này là
quan chỉ huy quân đoàn. Vì vậy, mặc dù Triết Luân Nạp đã chết nhưng tối
nay Capo của quân đoàn phụ trách truy sát Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu
Đường vẫn chưa chết nên bọn chúng vẫn chỉ huy đám sát thủ ào ào xông
lên…
Từng sát thủ mãnh liệt nhào về phía xe của Cung Quý Dương. Bọn họ muốn mượn
quán tính của chiếc xe để giết chết Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục.
Nhưng bọn họ đã quên mất một điều, đó chính là Cung Quý Dương bẩm sinh
đã là một thiên tài về máy móc và phương tiện giao thông, xe chống đạn
do chính tay anh ta cải tạo sao có thể giống loại xe bình thường khác
được.
Cung Quý Dương quay tay lái khiến chiếc xe nhanh chóng
xoay tròn trên mảnh đất trống. Nước bùn như cơn gió lốc dồn dập bắn lên
người sát thủ. Sau đó anh ta nhấn mạnh ga, rất nhiều sát thủ bị xe đâm
văng thật xa ra ngoài…
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường không ngừng nã đạn hạ gục sát thủ hai bên.
Máu tươi bắn tung tóe ở cửa xe, nhiễm đỏ cả một vùng đất, cũng nung đỏ ánh
mắt của Lãnh Thiên Dục. Lúc này, cậu ta hoàn toàn bị chi phối bởi khoái
cảm giết người, trong mắt cậu ta lúc này, những mạng người đó không đáng giá một xu.
– Thiên Dục, tớ và Quý Dương yểm trợ, mau mang
thi thể bác trai và bác gái đi mau! – Trước khi Cung Quý Dương phóng xe
đi, Lăng Thiếu Đường lớn tiếng nói.
Tiếng súng bắn nổ ầm ầm,
lúc Lãnh Thiên Dục đau lòng ôm thi thể cha mẹ lên xe thì Cung Quý Dương
nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng đâm mấy tên sát thủ cản đường, lao thẳng
về phía trước…
– Mau, đuổi theo! – Capo ra lệnh một tiếng, bọn sát thủ không bị thương
nhanh chóng lên xe chống đạn, truy đuổi theo xe Cung Quý Dương.
Từng luồng đạn đang nã vào nhau liên tiếp thì một chiếc máy bay trực thăng
mang theo sức gió khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, ngay trên đầu xe
Cung Quý Dương. Sau đó, một chiếc thang dây được thả xuống…
– Mau lên đây! – Trên máy bay trực thăng không người lái chính là Hoàng
Phủ Ngạn Tước. Anh ta cầm khẩu súng điên cuồng nã đạn xuống bên dưới,
giết bọn sát thủ đang cố gắng đuổi theo…
Từng tiếng gào thét thảm thiết vang lên, bọn sát thủ nhanh chóng chìm trong vũng máu.
– Bắt lấy! – Hoàng Phủ Ngạn Tước giải quyết gọn gàng mấy tên sát thủ phía sau rồi nhanh chóng ném khẩu súng ống trên trực thăng cho Cung Quý
Dương…
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường mỗi người cõng một thi thể trèo lên thang dây. Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước một trên một dưới yểm trợ,
làn đạn như mưa bắn về phía những sát thủ phía sau.
Mười năm sau, đầu hè, tại một căn biệt thự cổ
Bóng đêm buông xuống, gió như nhảy múa, trăng tựa lưỡi liềm, khí hậu nóng
bức. Một tòa biệt thự cổ màu trắng tọa lạc giữa vùng đất rộng lớn, phong thái tràn đầy mùi vị quý tộc, tồn tại sánh ngang với trời đất từ thời
cổ kim.
Rừng trúc xanh um rập rạp khẽ xua đi cái nóng ran, cây trúc xanh mơn mởn đan xen nhau xếp thành hai hàng dọc theo con đường nhỏ, lá trúc xanh vây
kín. Dọc theo rừng trúc đi xuống còn có một ngọn núi cao, trên núi cỏ
cây tươi tốt, phía bên kia là thác nước Ôn Tuyền, bốn mùa đều như mùa
xuân.
Bên khung cửa sổ, tấm rèm tơ màu vàng khẽ lay động
trong gió. Ánh trăng xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu lên một người
đàn ông anh tuấn, khôi ngô.
Hắn đứng chắp tay trước cửa sổ, đôi mắt nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh
trong suốt như nhìn thấu mọi vật trên thế giới. Hắn có dáng người cao
lớn, mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, cao khoảng hơn một mét tám mươi
sáu, dù chỉ đứng yên lặng nhưng hết sức uy nghiêm, tạo cho người khác
cảm giác áp bức, không thể hít thở.
Lúc này, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đen trơn bóng và lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh của bốn người đàn ông vừa đi vào.
– Lão đại! – Bốn người thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ thì kính cẩn bước lên một bước, cúi người cung kính chào.
Người đàn ông chậm rãi quay người lại…
Khuôn mặt của hắn vô cùng anh tuấn giống như được điêu khắc tỉ mỉ, đường nét
góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy như chìm trong băng giá,
vẻ mặt cũng lạnh lùng, nghiêm túc, đôi lông mày hình kiếm cùng khí khái
rắn rỏi khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng khó có thể quên được!
Hắn chính là Lãnh Thiên Dục! Người đàn ông duy nhất có hai thân phận trong tứ đại tài phiệt!
Ban ngày, hắn là tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh thị, hô mưa gọi gió trên
thương trường. Còn đêm xuống, hắn lại chính là lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất thế giới.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên đêm cuối thu mười năm trước, cái đêm mà cha mẹ hắn bị lão đại của gia tộc Lô
Thiết Tư giết chết. Dù ngày đó hắn đã điên cuồng báo thù, rửa hận cho
cha mẹ nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn muốn bắt được tất cả những kẻ
nhúng tay vào chuyện đó.