Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 9: Thỏa hiệp



Về sau nghĩ lại, thấy
không yên. Hơn nữa lần này là cha nương hắn và hắn cùng đi, chuyện thất
đức kia chính mình làm vẫn chưa bị phát hiện, thế nên bản thân hắn phải
nhanh chóng nghĩ biện pháp bù đắp lại.

Ngay khi Tô Việt đang
rất ra sức trầm ngâm suy nghĩ, Vương thị đã cùng Lý thị quyết định thời
gian đến nhà Lô gia gặp mặt, đó là buổi tối ba ngày sau.


sao lại chọn buổi tối: thứ nhất, đương nhiên là vì cùng ở cùng một thôn, cách nhau không xa, tương đối thuận tiện; thứ hai, đương nhiên là vì
muốn giữ kín chuyện này, nhỡ ra không được chấp nhận, nếu vậy, người
trong thôn cũng không thấy tự bà đi đến Lô gia, tạm thời ít người biết
càng tốt.

Sau khi tiếp đãi Lý thị xong, Tô Căn chất vấn Vương thị vì sao phải bám víu không buông cửa hôn sự này như thế, con trai
nhà mình cũng không phải là người thiếu chân cụt tay, mấy ngày nay đứa
con hối cãi đi theo ông làm việc, cứ thế này thì qua mấy tháng nữa sẽ có người tới cửa cầu thân.

Vương thị nhìn thoáng qua đứa con
trai đang cúi đầu ăn cơm giống như chuyện này không liên quan tới hắn,
thở dài, liền đem chuyện ngày hôm đó Tô Việt nói cho bà thuật lại cho
ông một lần, Tô Căn lập tức xông máu dùng cái mông của ông đến gần như
đổ ập lên đầu Tô Việt muốn đánh một trận ra trò, phản ứng Tô Việt khá
tốt, vội hô lớn, “Cha, đừng đánh vào mặt, hai ngày nữa phải đi Lô gia,
để lại vết thương rất khó coi, đánh chỗ khác được không?”

Hắn vừa nói vừa bò quỳ trên đất, đưa cái mông vểnh cao cho Tô Căn đánh, Tô
Căn phát bực nắm lấy sợi mây đánh mạnh tay không ngừng lên mông hắn, Tô
Việt cắn chặt răng chịu đựng, đau đớn thế nào cũng không mảy may kêu
rên.

Lúc vừa mới bắt đầu, Vương thị còn nói phải đánh, đứa
con làm chuyện thiếu đạo đức như vậy đáng đánh, nhưng khi thấy Tô Căn
đánh một trận không có ý định dừng tay, bà đau lòng vội chạy đến ôm lấy
Tô Việt gọi Tô Căn ngừng đánh.

Tô Căn dù có giận cỡ nào cũng không thể đánh lên người Vương thị, cuối cùng đành phải ném roi mây đi, thở hổn hển trở về phòng.

Tô gia lộn xộn tạm thời không nói đến, lại nói ngày hôm sau Lý thị đi tới
Lô gia báo tin cho Trương thị, Trương thị nghe xong lòng ngập tràn vui
mừng cảm ơn Lý thị, lần này tuy không đưa một bọc trái cây như lần trước nhưng vẫn cho bà chút đồ ăn vặt trong nhà.

Đêm hôm đó,
Trương thị và Lô Dũng lại tiếp tục thương lượng tới nửa đêm, nghĩ xem
sáng ngày hôm sau nên nói gì, những chuyện không nên nói đều phải lưu ý
kỹ càng, còn dặn dò hai khuê nữ trong nhà ngoài miệng không nên nói
những gì, bưng trà, rót nước thì có thể, nhất định phải ít nói làm
nhiều, bảo Lô Uyển Chi cố gắng đừng biểu hiện gì trước mặt Tô Việt, muốn để Tô gia nhìn thấy một cô nương chân thật.

“Ông này, nếu
việc hôn nhân của Uyển Chi có thể được định ra thì nên nhanh chóng cùng
Tô gia thương lượng ngày thành hôn thôi, tốt nhất là nội trong tháng
mười một có thể tổ chức cưới. Như vậy thì năm nay cũng có thể đem chuyện của Lô Hà Hoa định sẵn, qua năm nay, chúng ta và con trai nên chuyển
lên trấn trên sống, như vậy thì Văn Hiên có thể đi học ở Khang Tri Viện, không thể trông chờ vào mấy người bạn vứt đi ở Kinh thành, chúng ta chỉ trông chờ vào đứa con trai của chúng ta không được sao? Ta cũng không
tin hận thù này không thể giải quyết được!”, Trương thị nói xong bắt đầu ngân ngấn nước mắt, trong lời nói vừa oán hận xen lẫn lo lắng.

Lô Dũng thở dài đến gần nhẹ nhàng vỗ lưng vợ, an ủi, “Chuyện này bà cũng
đừng nôn nóng, chúng ta không phải còn có Văn Hiên sao? Nói một cách
bình tĩnh (nguyên văn là thế này: 退一万步讲), nếu trong tương lai Văn Hiên
không thể thành công, không phải còn có con trai của Uyển Chi sao, ta
tin tưởng ông trời sẽ làm cho Tô gia chúng ta đạt thành ước nguyện”.

Trương thị nhớ đến chuyện đau lòng của con gái thì không ngừng rơi nước mắt,
Lô Dũng ôm bà trong ngực, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng vừa nói, “Nhiều năm
trước đây, chúng ta không thể chuyển lên trấn trên đơn giản là sợ người
nọ phát hiện, hiện tại xem ra mọi lo lắng đều dư thừa, người nọ đã ngồi ở vị trí cao như vậy, chắc sẽ không nhìn tới địa phương nho bé thế này,
mà chúng ta dù sao vẫn luôn giấu họ giấu tên. Hết năm nay chúng ta quyết định vậy đi”.

Trong mắt Lý thị, hai cô nương Lô gia bọn họ
hiện tại danh dự không còn, tuy nói có thể bị vu hãm, nhưng bất kể nói
thế nào thì đối với Tô Việt bên kia, bọn họ vẫn bị coi là kẻ trèo cao.

Quả nhiên, lần này khi Trương thị nhìn thấy sắt mặt Lý thị thì thái độ so
với lần trước hòa nhã hơn, giọng nói cũng lộ ra chút khách khí hơn.

“Tẩu tử, người đã đến rồi đấy à, ta đang muốn đến nhà tìm tẩu đây. Thật
không may, chuyện này không thể trì hoãn được nữa”, Trương thị mĩm cười
mời Lý thị ngồi ghế trên, còn tự bà rót nước.

Trương thị nghĩ thông suốt, đồng thời Lô Dũng cũng thế, đặc biệt trãi qua chuyện đồn
đãi khắp nơi hiện giờ của thiếu gia Trần gia, việc nhanh chóng đem Lô
Uyển Chi gả ra ngoài là chuyện khẩn cấp trước mắt, bằng không thì cô
nương nhà họ sau này có thể phải biến thành bà cô già.

Nếu
phải đem bảo bối của chính mình gả đến nơi khác, còn không bằng đưa đến
nơi họ có thể nhìn thấy, không phải Tô Việt kia rối rắm sao? Hai vợ
chồng họ đã có biện pháp thay đổi hắn; Tô gia nghèo – không sao cả, Lô
gia có bạc, đến lúc đó dù là đồ cưới hay qua lại thường xuyên, chỉ cần
cho thêm ít bạc là được, chờ Uyển Chi sinh con trai cùng lắm thì họ trực tiếp ôm đến Lô gia nuôi dạy.

Cho nên trãi qua mấy ngày
trước, một buổi tối nọ, hai vợ chồng Lô gia sau khi lo lắng, bàn bạc,
thở dài xong, cuối cùng quyết định để phòng tránh đêm dài lắm mộng,
quyết định chọn Tô Việt.

Có điều, sau khi quyết định chọn Tô
Việt, nhưng không thấy Lý thị quay trở lại nói chuyện mai mối, Tô Việt
kia cũng không chạy tới cản đường hỏi thăm chuyện Lô gia, vì vậy lúc này đến lượt người Lô gia đứng ngồi không yên.

Trương thị vừa
đưa ra quyết định, nếu hôm nay Tô gia không cho người qua, chính bà sẽ
đi một chuyến tìm Lý thị. So với hạnh phúc của con gái, mặt mũi già của
bà cũng không tính là gì.

Còn đang cân nhắc, gần đến giờ cơm
trưa thì Trương thị chào đón Lý thị, trong lòng bà vui vẻ hẳn lên, nhưng cơ bản vẫn không quên ra vẻ, rót ly nước cho Lý thị xong rồi ngồi đối
diện bà ấy, vẫn không chủ động nhắc tới chuyện gì.

Mà ở căn
phòng phía Tây, Lô Uyển Chi cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mấy ngày nay đáy lòng nàng cũng quay cuồng không biết nên làm thế nào, xem ý tứ
của hắn đối với mình, có thể làm bà cô già sống cả đời với cha nương là
tốt nhất, nhưng nàng biết đó chỉ là hành động cảm tính của bản thân, cho dù cha mẹ nguyện ý, vậy còn muội muội và đệ đệ phải làm thế nào.

Nhớ tới buổi tối hôm đó, chàng thiếu niên Tô Việt kéo lấy tay áo mình với
vẻ mặt lo lắng, còn ánh mắt thành khẩn dưới ánh trăng kia, khi nghe
nương nói bà đưa ra quyết định định hôn cho nàng và Tô Việt, nàng gật
đầu, nhớ đến ánh mắt ấm áp của người đàn ông kia nàng nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với mình.

Đã từng nghe Lô Hà Hoa nói, Lô Uyển Chi cũng
biết Lý thị là thẩm thẩm đồng thời giữ chức bà mối cho nhà Tô Việt. Thế
nên vừa thấy bóng của bà ấy qua cánh cửa vào nhà, nàng vội vàng đặt kim
chỉ trên tay xuống rồi đến sát cánh cửa nghe lén trong phòng khách nói
chuyện, may mà muội muội Lô Hà Hoa đi theo cha lên trấn trên không có ở
đây, nếu không sẽ chắc chắn cười nhạo tỷ tỷ như nàng.

Lý thị
vốn là người nóng tính thiếu kiên nhẫn, gặp Trương thị – người đến tình
cảnh này rồi mà còn không nhúc nhích gì ra vẻ một vị phu nhân chễm chệ,
bà nhịn không được mở miệng trước.

“Vợ Lô Dũng, chuyện đó
chồng nhà muội cân nhắc thế nào rồi?” Lý thị hỏi thẳng vào vấn đề. Bà
không muốn trở mặt, dù sao nhìn điệu bộ Tô Việt thế kia, đúng là Lô Uyển Chi trong tình thế bắt buộc, tương lai hai nhà vẫn còn muốn kết thông
gia, dù sao bà vẫn là thẩm bên nội của Tô Việt. Nhưng bà không quen nhìn dáng vẻ ăn trên ngồi trước của Trương thị, không phải chỉ ỷ vào nhà có
tiền thôi sao? Nếu thật sự có tiền, các ngươi có bản lĩnh thì chuyển đến trấn trên sống đi. Trong lòng xem thường, Lý thị nghĩ phải nhanh chóng
đem chuyện này quyết định xong còn trở về báo cáo kết quả, sau này nên
ít giao tiếp với người Lô gia, Trương thị này đúng là đương chủ lợi hại.

Biết Lý thị để tâm vì
vụ hôm trước, bây giờ trong lòng thấy không thoải mái là chuyện có thể
hiểu được, Trương thị trước hết mĩm cười nói lời cảm ơn, “Nói ra thì,
việc hôn nhân của Uyển Chi nhà chúng ta thật là phiền toái tẩu, nhìn tẩu chạy tới chạy lui mấy chuyến, chuyện này nếu thành công phần tiền lễ
của tẩu khẳng định sẽ nhiều hơn một bao!”

Vừa nghe tới tiền
biếu, vẻ nghiêm chỉnh trên mặt Lý thị mới dịu đi đôi chút, “Ý của đệ
muội là đồng ý việc hôn sự này rồi?” Bà liếc mắt hỏi Trương thị, bây giờ bà không muốn cùng Trương thị nói vòng vo, bà phát hiện miệng lưỡi của
bà không thể càn quét như của Trương thị, lời đồn trước kia về bà ta là
người thành thật tuyệt đối là gạt người . Đối diện với vẻ mặt giả vờ
hiền thục của Trương thị, quá quá tục đến nổi bà nói không nên lời,
Trương thị là loại người không để bất cứ người nào tùy ý vũ nhục khí thế mạnh mẽ của bà ấy.

Trương thị không trực tiếp trả lời, mà
cười mời Lý thị ăn đĩa trái cây mới vừa được rửa sạch, Lý thị cũng không khách sáo cầm lấy trái lê cắn một ngụm, giống như quả lê và bà từng có
ân oán.

“Tẩu tử, không nói gạt tẩu, lúc vừa mới bắt đầu chúng ta đã thấy Uyển Chi nhà muội không xứng với A Việt, dù sao tẩu cũng
biết A Việt nhỏ hơn Uyển Chi một tuổi, hơn nữa vẻ ngoài của tiểu tử kia
tuấn tú lịch sự. Mà tẩu biết đấy, Uyển CHi nhà chúng ta không biết làm
việc gì, đến phòng bếp cũng chưa từng xuống, chúng ta cũng biết do quá
yêu thương nuông chiều con nên mới hại con bé. Hơn nữa Lô gia trong thôn chúng ta không có dòng họ, Tô gia các người lại là một đại gia tộc, nói đúng ra là chúng ta trèo cao”, Trương thị nhìn Lý thị nói hết sức khiêm tốn.

Lý thị nghe bà nói vậy trong lòng thấy thoải mái hơn, vì dù sao bà cũng là người Tô gia.

“Nhưng mà, mấy lần này tẩu tới thì thấy đó, tình huống của nhà chúng ta, cả
nhà vốn nuông chiều con gái, tình huống bên nhà Tô Việt muội không nói,
nói vậy thì tẩu tử so với ta thì rõ ràng hơn. Nói về A Việt đi. Hai năm
qua, trong vòng mười dặm tám thôn A Việt đúng là rất có tai tiếng, hắn
đã làm chuyện gì thì tẩu tử người nhất định cũng thường xuyên nghe thấy, cho nên hy vọng tẩu có thể hiểu được nguyên nhân do dự không chắc chắn
của chúng ta”, Trương thị nói tiếp, hai đoạn đối thoại trên vừa mới bắt
đầu tất cả đều nêu ra điều không tốt lẫn điều tốt của cô nương nhà họ,
sau đó lại nhắc tới nguyên nhân không dám chắc của bà, ý tứ trong câu
nói quá rõ ràng, con gái của ta có không tốt như thế nào so với thằng
nhóc nhà ngươi vẫn mạnh hơn nhiều, là các ngươi trèo cao.


thị gặm xong một trái táo, dùng khăn tay hoa lau tay, gật gật đầu hùa
theo Trương thị mà nói, “Đệ muội, những gì muội nói đều có đạo lý, nhưng mà tình huống hiện tại đối với các ngươi không phải bất lợi hay sao?
Cho nên theo ý của ta, chuyện này các ngươi nhanh chóng xác định đi
thôi!”

“Những lời này của tẩu tử ta không đồng ý, những tin
đồn bên ngoài có lẽ tẩu đã nghe nói, những người này ngứa mắt không có
lương tâm không muốn Uyển Chi nhà chúng ta tìm được một vị hôn phu tốt
nên bịa đặt gây sự, chưởng quầy của chúng ta đã báo quan, chắn chắn sẽ
đem cái tên có lương tâm xấu xa tử hình!”, Trương thị vừa độc ác vừa nói lời hợp lý.

Tuy vậy bà lập tức quay lại chuyện chính, “Ngược lại tẩu tử nói việc hôn nhân của hai đứa nhỏ nhanh chóng định ra khá
hợp lý, chúng ta cũng biết cha nương A Việt là người thấu tình đạt lý,
chỉ là đối với đứa bé A Việt chúng ta vẫn lo lắng, hãy cảm thương cho
tấm lòng của người làm cha nương như chúng ta, có người nào không muốn
con gái của mình được hạnh phúc? Thế nên ta muốn hai bên gia đình quyết
định gặp mặt, ta và đương gia nhà ta muốn cùng A Việt tán gẫu đôi điều”.

Lý thị đã đoán trước bà ấy sẽ đồng ý, chẳng qua không nghĩ tới còn có
chuyện thế này, thật ra trong thôn có tập tục là người lớn hai bên nhà
chỉ có thể gặp mặt ngay trước khi chính thức thành thân, việc gặp mặt
kia cũng là bàn bạc chi tiết của hôn lễ. Nhưng mà đối với trường hợp gặp mặt trước đính hôn rất ít khi xảy ra.

Cho nên khi nghe
Trương thị nhắc đến yêu cầu này, bà sửng sốt một phen, biết loại sự việc này phải thương lượng lại với nhà trai, nên bà nói chuyện này phải về
bàn bạc lại với vợ chồng Tô gia xong rồi sẽ nhanh chóng sắp xếp hai bên
gặp mặt.

Bởi vì trên người mang nhiệm vụ, Lý thị không ngồi
lâu ở Lô gia, chỉ tán gẫu với Trương thị nhà ai trong thôn muốn dỡ phòng xây mới, nói mấy chuyện về nơi mà A Việt cùng với cha hắn làm ngói xây
nhà nhắc tới. Xong đứng dậy ra về, lần này Trương thị không có bao trái
cây nào mà kêu Lý thị chờ một chút.

Lý thị đang buồn bực, chỉ thấy Trương thị từ trong buồng đi ra, tay nắm chặt một mảnh bạc vụn đưa cho Lý thị, miệng còn nói Lý thị vất vả, những thứ này là phí hao tổn
kiến thức.

Biết Trương thị không phải là người keo kiệt, Lý
thị cũng không khách sáo, vả lại bà từ thôn Nam Đầu chạy tới thôn Bắc
Đầu xa xôi không nói, chỉ là vừa hết hồn lại bị khinh bỉ, chút tiền ấy
coi như tiền an ủi vậy. Lý thị nhận lấy nhét vào tay áo, cười nói Trương thị khách khí, chính bà sẽ nhanh chóng mang tin tức trở về.

Tiễn bước Lý thị đi, Trương thị liền gọi Lô Uyển Chi ra ngoài, “Uyển Chi,
vừa rồi Lý thị tới gây chuyện gì con cũng biết, ta và cha con muốn có
một cái hẹn gặp gỡ hai ông bà già bên Tô gia, đặc biệt là nương của hắn, chuyện này nếu thành thì đó là mẹ chồng của con, đàn ông trong nhà ngày thường ra ngoài làm việc, ngày sau chỉ có con và bà ấy cùng nhau tiếp
xúc nhiều, cho nên tìm một bà mẹ chồng tính tình phù hợp rất quan trọng. Đương nhiên quan trọng hơn hết vẫn là người đàn ông đó trong lòng có
con, không thế thì dù cha mẹ chồng có coi con là bảo bối, nhưng ai biết
hắn có thể làm nên chuyện đáng sỉ nhục nào hay không, chúng ta cũng cần
phải giúp đỡ đánh tan chuyện này. Con có gì đặc biệt muốn ta và cha con
nêu ra với bọn họ không?”.

Trương thị biết con gái này của bà từ trước đến nay ít nói, trái lại thật lòng yêu thương hai vợ chồng bà, mùa đông mỗi năm tất cả áo bông và giày dép trong nhà đều do một mình
con bà làm, tay dù bị kim đâm cũng chỉ nhăn trán nhíu mày, quay mặt liền coi như không có việc gì tiếp tục công việc, bộ dáng quật cường mạnh mẽ rất giống với người kia, làm vợ chồng họ không kìm nổi lòng mà muốn yêu thương nhiều hơn.

Hàng xóm đều nói vợ chồng bà cưng chiều
con quá, nhưng chỉ có bọn họ biết, bất kể chính mình yêu thương con bé
thế nào vẫn không thể bù đắp được lổ hỏng sâu sắc trong lòng. Con bé là
một cô nương đáng được nhận được tình yêu từ người khác.

“Con toàn bộ nghe theo sắp xếp của cha nương”, Lô Uyển Chi khẽ cúi đầu kiên
định nói, nàng cảm thấy không cần thiết phải cầu chuyện gì nữa.

“Tốt, con yên tâm, cha cùng nương sẽ giúp con đến một chỗ tốt, hơn nữa đều ở
cùng một thôn, gặp mặt sẽ thuận tiện hơn”, Trương thị nói tới đây giống
như nhìn thấy một cô nương mặc chiếc áo cưới đỏ thẫm ngồi trên kiệu hoa, nhịn không được bùng lên chua xót trong lòng, vội vàng xua tay bảo Lô
Uyển Chi ra ngoài, lại dặn dò nàng ấy thêu một lúc rồi xem sách, nếu
sách trong phòng đã xem xong thì nói lại với Lô Dũng mua một ít cho
nàng. Còn dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi, nhất định đừng để chính mình mệt
mỏi.

Lô Uyển Chi gật đầu trở ra, nàng cảm thấy có chút bi
thương, sau khi trở lại phòng, qua một lúc hoảng hốt sửng sờ mới lấy lại tinh thần, biết hôn sự của mình và Tô Việt mười phần thành công. Ngoại
trừ chán nản, còn có chút lo lắng, một chút không muốn, càng nhàn nhạt
mong mỏi.

Không ngoài dự đoán, xế chiều ngày hôm đó Lý thị
thừa lúc một nhà ba người đang ăn cơm tối qua nhà Tô gia, nói ý tứ của
Trương thị, Tô Căn nhíu lông mày muốn phản đối, Vương thị vội vàng lôi
kéo cánh tay đang muốn giơ lên của ông, cười nói, “Yêu cầu này à, người
lớn hai nhà muốn gặp mặt hiểu rõ tình hình bọn nhỏ xem ra rất cần thiết. Chúng ta chọn thời gian đi, địa điểm dĩ nhiên là Lô gia, bọn họ là nhà
gái, tất nhiên chúng ta là nhà trai phải tới nhà thăm hỏi. Đến lúc đó
chúng ta sẽ đưa đến một phần đại lễ ới Lô gia”.

Mà Tô Việt
bên cạnh vừa nghe nói cha mẹ Lô gia bên kia muốn hẹn gặp mặt, vốn dĩ
trong lòng còn đang hồi hộp lo lắng, nghĩ thầm, chẳng lẽ việc hắn làm bị bọn họ phát hiện rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.