Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 10: Mưu đồ bí mật



Rất nhanh sau đó, ngày gặp mặt của trưởng bối của hai bên đã đến. Sáng sớm ngày hôm đó, Tô
Việt xin cha hắn cho hắn hôm nay nghỉ làm, tạm thời không đi xây nhà cho người ta.

Tô Căn buồn bực hỏi, “Không phải buổi tối mới tới Lô gia sao? Sáng sớm ngươi không đi làm định làm gì?”

Tô Việt nói quanh co một hồi, cuối cùng ngẩng đầu nói một cách thành khẩn, “Cha, không phải trấn trên hôm nay có hợp chợ sao? Cha xem chúng ta đã
nhiều ngày chưa ăn qua tí thịt nào, khổ thân cha và nương, ta nghĩ muốn
đi chia chút thịt heo đem về báo hiếu cho hai người, hơn nữa vừa đúng
dịp, không phải mấy hôm trước cha nhắc là cần mua một số hạt củ cải
trắng làm giống sao?

“Chưa giáp năm mua thịt làm gì? Còn muốn mua hạt củ cải giống, chuyện nhỏ đó chỉ cần ra đầu thôn nhờ người nào
đi trấn trên mua hộ là được, không mất công tự đi làm gì. Thật là không
cần thiết, để nương ngươi đi làm cũng được”, Tô Căn cảm thấy chuyện này
không có gì đáng nói.

Thấy bộ dáng không thèm để tâm của Tô
Căn, Tô Việt có chút nôn nóng, tiến lên hai bước đứng trước mặt Tô Căn
khuyên nhủ, “Cha, như thế cũng được, nhưng mà tối nay người và nương sẽ
gặp mặt thông gia tương lai bên kia, phải sửa soạn một chút. Sẵn tiện
con lên tiệm may mua cho cha và nương mỗi người một bộ quần áo mới, hai
người đã nhiều năm chưa có đồ mới, nói ra đều tại con sai, do con hồ đồ, nếu không cũng không đến mức để cha nương chịu khổ thế này”, Tô Việt
vừa nói vừa thật sự xúc động, trong vành mắt nhanh chóng lấp lánh nước
mắt.

Tô Căn nhìn thật sâu vào đứa con trai cao hơn ông một
cái đầu đang đứng trước mặt ông, từ mười tuổi trở đi, ông chưa từng nhìn thấy đứa con trai này trước mặt mình khóc lần nào, dù chính ông có đánh đập như thế nào hay nương hắn có trách mắng ra sao, hắn đều có bộ mặt
không biểu cảm, vậy mà hôm nay nhắc tới ông bà già này lại đỏ cả hốc
mắt, trong lòng ông suy đoán, thằng con này thật sự là đứa nhỏ lạc lối
biết quay đầu, cửa hôn sự với Lô gia kia bất luận thế nào nhất định phải thành công.

Gật đầu, Tô Căn chậm rãi nói, “Con đi đi, đi
tới chỗ nương lấy ít tiền, cũng lấy một ít mua bộ quần áo cho bản thân,
cha chồng mẹ chồng con thường ngày nhanh nhẹn, chúng ta không cần phải
mặc thật đẹp, nhưng ít nhất nhất chỉnh tề”, nói xong vỗ lên vai Tô Việt.

Tô Việt chớp chớp mắt mấy cái, đem nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt đảo
một cái kéo trở về, lập tức thay đổi thành vẻ mặt vui vẻ, cười gật đầu
quay đi.

Ngay khi Tô Việt lấy tiền từ chỗ Vương thị đang xoải bước đến gần chỗ nhánh cây quấn trên bờ rào trước cổng, đã bị Tô Căn
gọi lại, “A Việt, nhớ mua chút điểm tâm khuya để tối nay mang đến nhà Lô gia đó”.

Tô Việt gật đầu nói đã biết, chuẩn bị quay đầu đi,
lại nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cha hắn, hắn mở miệng, “Cha, còn chuyện gì nữa sao?”

Ngay lúc này, Vương thị đeo tạp dề,
tay đang xoắn tay áo từ trong bếp đi ra nhíu chân mày nói, “A Việt, con
đừng đi tìm mấy đứa bạn xấu trấn trên nữa, đừng sinh chuyện nhanh chóng
mua đồ rồi về nhà!”

Tô Căn nghe bà vợ nói như vậy nhẹ nhàng
thở ra, buổi sáng từ sau khi thấy con rưng rức nước mắt, ông cũng không
có ý muốn mở miệng quở mắng hắn.

Tô Việt vội vàng gật đầu
nói, “Nương, người yên tâm đi, khoảng giữa trưa con sẽ trở lại, buổi
chiều còn muốn đi làm chung với cha nữa mà!”, Sau khi nói xong liếc nhìn cha nương hắn một cái rồi đi.

“Ông già này, xem ra A Việt
thật lòng muốn sửa đổi, cũng biết hiếu thuận với chúng ta, trước kia hắn có bao giờ vì chúng ta mà nghĩ muốn mua cái gì đâu”, Vương thị vui mừng kích động nói với Tô Căn.

“Haiz! Hy vọng lần này là thật.
Đúng rồi, buổi tối đi Lô gia bà nhớ chuẩn bị một chút, lần đầu tiên tới
cửa nhà người ta không thể đi tay không được, hơn nữa, còn có việc làm
thất đức kia của A Việt, nhưng mà điều kiện kiên quyết trước hết là
không được để lộ cho Lô gia biết về chuyện đó, mọi chuyện cứ đợi hai đứa thành hôn xong rồi nhắc lại”, Tô Căn dặn dò.

Vương thị gật
đầu, “Ông yên tâm, chuyện này chỉ có A Việt và hai chúng ta biết. Ông
chuẩn bị đi làm đi, nghỉ giữa trưa về chúng ta lại bàn bạc xem tối nay
sẽ nói những gì, khoảng tầm đó chắc là A Việt đã trở về rồi”.

Tô Việt vào trong trấn, không giống như con ngựa hoang bị đứt dây cương
như trước đi tìm lũ bạn xấu hư hỏng, mà đi thẳng một mạch, dùng tốc độ
thần tốc mua quần áo, điểm tâm và thịt.

Làm chuyện chính
xong xuôi, Tô Việt liền tìm đến một sân viện có cánh cửa nhỏ ở phía Đông trấn, gõ vài cái lên cửa lập tức thấy một tên nhóc mười bốn mười lăm
tuổi tới mở cửa, thấy là Tô Việt, nhóc ta nhất thời vui vẻ ra mặt, “A
Việt ca, mấy ngày rồi ngươi không ghé đây, nếu còn không đến, bọn họ
nóng lòng muốn đi đến thôn tìm ca chơi”.

Tô Việt cũng cười vỗ vai thằng nhóc kia, tên là A Phúc, sau đó thuận miệng hỏi một chút gần
đây có khỏe không, rồi theo nhóc ta vào sân.

Hai người đang
chơi bài trong phòng trong nghe A Phúc kêu một tiếng ‘A Việt ca’ đều
buông bài trên tay xuống, chạy ra khỏi phòng, đứng trong sân nghênh đón.

Trong đó có một người đàn ông cơ thể cao béo, mặt râu quai nói cười sang
sảng, vỗ bả vai Tô Việt nói, “Thằng nhóc này không ngờ còn biết lên đây
thăm mấy người bọn ta, còn tưởng là ngươi có vợ liền quên chúng ta rồi
chứ”.

“Ta nào dám, với lại ta còn chưa có vợ. Ta thấy
Kính Chi ngươi không ngờ giống người thế này nha, mấy ngày nay ta nghe
nói ngươi vì Tam tiểu thư Triệu gia kia mà trà không nhớ mà cơm không
nghĩ nha”, Tô Việt cười chọc ghẹo.

Bị trêu chọc mặt Lỗ
Kính Chi đỏ lên, nhưng may mà da hắn ngăm đen nên nhìn không khác lắm,
có điều còn ngập ngừng, oán trách, “Đúng là cái miệng ngươi không bao
giờ chịu thiệt!”

Người gầy tong teo đứng bên cạnh hai mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm cười nói, “A Việt bây giờ bị ông già của hắn quản nghiêm lắm, vất vả lắm mới ra được một chuyến chúng ta đừng chế giễu
hắn nữa, không phải chỉ là muốn cưới vợ thôi sao, nhìn ngươi vui vẻ gì
mà tròng mắt muốn bắn ra ngoài kìa”, Hắn ta trước tiên là nói không
cười, nhưng mà thấy Tô Việt vui vẻ cười toe toét làm hai mắt thành đường thẳng, không nhịn được bỏ thêm một câu, sau đó khiêu khích nhìn thoáng
qua Tô Việt làm bộ như không có việc gì nói tiếp, “Chúng ta nhanh vào
nhà nói chuyện”.

Tô Việt đang muốn trêu chọc vài câu với hắn, A Phúc bên cạnh cười khuyên, “A Việt ca, đừng nghe Lưu Tứ nói, mấy ngày nay hắn thường xuyên nhắc tới ngươi, chúng ta nhanh vào nhà nói chuyện
thôi”.

Bốn người ồn ào vào trong nhà, Tô Việt không buồn bực
hỏi tên cao to, “Kính Chi, ngươi hôm nay sao có thời gian rảnh tới đây
đánh bài, huyện nha hôm nay là ngày hưu mộc*?”

*Theo lệ làm quan ngày xưa, cứ mười ngày thì được nghỉ một ngày để tắm gội, ngày đó được gọi là ngày hưu mộc.

Người to lớn gật gật đầu, kéo Tô Việt đến chơi bài, nói là không dễ dàng có
cơ hội, muốn đem tất cả bạc Tô Việt thắng hắn trước kia đều phải thắng
trở về.

Lưu Tứ bên cạnh cười nói, “Kính, ta thấy hay là
thôi đi, ngươi đánh bài với A Việt có khi nào thắng đâu? Chỉ thiếu nước
thua cởi quần thôi?”, nói xong ngoại trừ người cao to, ba người còn lại
đều cười ha hả.

“Tứ nhi à, miệng ngươi cũng độc thật. Mấy
ngày trước nhờ ngươi mà chuyện kia của ta thành công, ta hôm nay cố ý
đến đây để cảm ơn ngươi”, Tô Việt cười nói, đem một bọc giấy gói trong
tay đưa cho hắn.

“Ôi, ngươi nhìn xem, vẫn là A Việt nghĩ đến
ta, hai người các ngươi có lúc nào mang gì tới cho ta đâu, có chăng cũng chỉ là hai nắm tay không”, Lưu Tứ cười hì hì nhận lấy đồ trên tay Tô
Việt, không khách sáo mở ra rồi ăn luôn tại chỗ, đây chính là món bánh
bột ngô đậu xanh hắn thích ăn nhất, còn có bánh xốp hạnh đào, một người
đàn ông có sở thích này vốn là không phải là chuyện đẹp mặt gì, nhưng mà Lưu Tứ hắn có thể quang minh chính đại ăn trước mặt nhiều người.

Hắn vừa ăn vừa mời mấy người bên cạnh, thấy họ đều lắc đầu khinh thường thì hắn phản bác là không biết hưởng thụ.

“Mà này, ta phải nói thật, A Việt ngươi cũng thật là thiếu đạo đức, chuyện
bôi nhọ danh dự cô nương mà ngươi có thể làm được, ngươi cũng không sợ
thiên lôi đánh chết”, Lưu Tứ bên kia vừa ăn vừa liếc xéo Tô Việt, một bộ dạng không đồng ý.

Nụ cười miễn cưỡng trên môi, Tô Việt có
chút bất đắc dĩ nói, “Ta lúc đó nhất thời không nghĩ ra được biện pháp
hay, lần này ta đến đây lại nhờ ngươi vì chuyện kia, xem có thể bù đắp
gì trở lại, bằng không cho dù tương lai chuyện tốt của ta có thành đi
nữa, ngày qua ngày ta cũng không thể sống yên ổn”.

“Tô đại
thiếu gia có lúc nào không phong lưu phóng khoáng, từ ngày ta biết ngươi một năm nay cho tới bây giờ chưa từng thấy ngươi sống yên ổn, không
trộm cắp cũng là tụ tập cờ bạc dạo phố hoa”, Đứng bên cạnh người to con
Lỗ Kính Chi cười trêu nói.

“Đừng nói thơ từ với ta, ngươi
biết ta viết được vài chữ có vài chữ không, hơn nữa lúc làm mấy chuyện
kia Bộ Khoái ngươi không phải đã từng tham dự sao? Ngươi là một quan sai triều đình mà làm mấy chuyện kia cứ như đúng lý hợp tình, ta có cái gì
phải áy náy”, Tô Việt đối với lời nói của hắn lơ đễnh, trào phúng phản
bác.

“Kính, thôi đi, ngươi có bao giờ đấu võ mồm thắng được A Việt đâu, ở khía cạnh này ta có thể thắng hắn một bậc”, Lưu Tứ định
bụng chuẩn bị tiếp tục Lỗ Kính Chi lý luận khuyên nhủ Tô Việt.

Không nói gì nhìn trời, Lỗ Kính Chi thật sự hối hận, bản thân sao có thể kết
giao với mấy đứa bạn ăn hại thế này chứ, một đám phải chiếm được chút
tiện nghi mới chịu bỏ qua.

Giờ phút này, người đứng bên cạnh
nãy giờ không nói gì A Phúc mở miệng, “A Việt ca, vừa rồi ngươi nói có
việc muốn nhờ Tứ ca là việc gì?’

Tô Việt vừa nghe xong lời
này lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như người có vẻ mặt
cợt nhả vừa rồi không phải là hắn.

Mấy người ở đây đều có thể tin tưởng, hắn cũng không che giấu, lập tức đem suy nghĩ nói ra một lượt.

Ba vị đang ngồi nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười gian nói chuyện này khá thú vị, bọn họ sẽ nắm chắt thời gian mà làm.

“Không, chuyện này trước hết chỉ nói trong phạm vi nhỏ thôi, chờ bên ta thành
công rồi đến lúc đó đi tuyên dương cũng không muộn”, Tô Việt giơ tay
ngăn lại nói.

“Như thế nào, A Việt! Ngươi còn sợ cô dâu tới
tay chạy mất à, ngày ngươi thành thân ta nhất định phải đi, ta ngược lại muốn nhìn xem vị nữ tử như thế nào lại có thể cho ngươi hao phí tâm tư
lớn như vậy”, Lỗ Kính Chi cười khẩy nói.

Tô Việt pha trò, chỉ nói ít hôm nữa định xuống nhất định sẽ đưa thiệp mời đến, còn dặn bọn
họ đến lúc đó chuẩn bị tiền lễ nhiều một chút.

Bốn người lại ở một lúc nói chuyện đó đây, Tô Việt đứng lên nói muốn về nhà, trong nhà có nương già còn đang chờ.

Lưu Tứ đứng lên đưa hắn ra tới ngoài cửa, hai người đứng ở cửa miệng nói thầm một lúc mới tách ra.

~~

Tô Việt hớt ha hớt hải chạy về nhà, vừa kịp lúc Vương thị đang dọn cơm lên bàn.

Thấy con trai về nhà đúng hạn, vừa bưng chén lên Tô Căn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong Tô Việt đang chuẩn bị lấy cái bay làm hồ cùng cha hắn bắt tay
làm việc, bị gọi lại, “A Việt, để sau đi, ngươi không cần làm việc,
ngươi và nương cùng nhau ở nhà suy nghĩ xem nên chuẩn bị gì xuống Lô
gia, còn giúp nương ngươi nấu chút nước nóng, tắm rửa thay quần áo mới”.

Tô Căn nói xong lập tức đi thẳng không quay đầu, Tô Việt cũng nghe lời ở nhà cùng Vương thị thu xếp.

Vừa ăn cơm chiều xong, cả nhà ba người Tô gia thay quần áo mới, Tô Việt
tinh thần càng sảng khoái, ba người – một người mang theo điểm tâm mua
từ trấn trên – một người mang theo hai con gà Vương thị vừa giết buổi
chiều nay – một người ôm vò rượu được ủ lâu năm trong nhà, chậm rãi đi
về phía Lô gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.