Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 24: Giao dịch



Ra khỏi Bắc Thần phủ, Lâm Phong mang theo khăn che mặt, dẫn Tiểu Thúy thản nhiên đi vào bên trong khách điếm của Tần Mộ Quân, sau khi thông
báo một tiếng, tiểu nha đầu tiếp đón rất nhanh đưa hai người vào trong
một gian phòng Tần Mộ Quân đã ở đó chờ sẵn.

“Tần lão bản, mấy ngày không gặp, cô nương trông đẹp hơn nhiều.”

Tần Mộ Quân đang xem sổ sách, lúc này nhìn thấy cách ăn mặc của nàng
hai mắt tỏa sáng, cũng cười nói: “Lâm cô nương cũng không phải thế sao?
Không biết thái tử điện hạ có đúng như lời đồn anh tuấn tiêu sái đệ nhất thiên hạ, ngay cả Lâm cô nương cũng vì hắn mê muội?”

Nhún bả vai một cái, Lâm Phong không giải thích rõ ràng, nói vòng vo: “Thật ra thì khuôn mặt của hắn quả thật không tệ, ta cảm thấy thiên hạ ít có nữ nhân nào có thể chống cự lại mị lực đó.”

“Cô nương nói như thế, đích thị là vẫn chưa tấn công ra mặt rồi, ta
nghĩ, cô nương không giống như các nữ nhân bình thường khác có thể dễ
dàng giao cho người khác tình cảm của mình.”

Tần Mộ Quân thâm ý cười cười, đột nhiên lại nghiêm sắc mặt: “Ngươi
muốn người, ta đã tìm tới cho ngươi rồi, bất quá kế hoạch của ngươi có
thể thành công hay không ta còn rất hoài nghi, nếu ngươi muốn chân chính thực hiện mưu đồ ở sản nghiệp Tần thị, vậy thì hãy làm cho ta xem.”

“Ngươi muốn ta làm gì?” Nữ nhân này quả nhiên không muốn hao vốn làm
ăn, bất quá nếu đã là người làm ăn, Lâm Phong dĩ nhiên phải có thành ý,
nàng khẽ mỉm cười hỏi.

Thấy Tần Mộ Quân lấy ra một tờ bản đồ, Lâm Phong trong lòng mừng rỡ nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.

Đây nghiễm nhiên là bản đồ Ân Tang, bất quá bức họa cũng không rõ
rệt, hơn nữa chung quanh Bắc Thần chỉ vẽ qua loa một mảnh đất rộng lớn
giáp ranh với quốc gia khác, ghi tên phương hướng, khoảng cách giữa hai
nước cũng không gần.

Tần Mộ Quân chỉ một chấm ở phía thượng bản đồ, giới thiệu: ” Đây là
phương bắc của Bắc Thần, ngươi không phải là người Bắc Thần nên chung
quanh đây có nước nhỏ có lẽ ngươi cũng chưa nghe nói qua, ta cùng nói
một chút.” Nàng hướng phía bên phải chỉ: ” Phần lớn Bắc Thần đều có các
con sông trải qua, phương nam là đại lục, đi sâu về phía nam là Tập Lan, phía đông còn lại hai nước nhỏ là Phong Vũ cùng Xa Trì.”

Lâm Phong nhìn bản đồ kia, phương bắc có một hồ lớn, xa hơn là vùng
Tuyết Sơn, mà phía tây cũng có quốc gia khác, bất quá những quốc gia
trong vùng lại phân chia ra thành mấy nước nhỏ hơn nữa.

Thật là loạn a, thiên hạ này có nhiều quốc gia như vậy! Quả thực là
Xuân Thu Chiến quốc mà, khắp nơi đều là các nước chư hầu! Nhất thống
thiên hạ dễ dàng sao? Khó khăn nhất là việc xử lý quan hệ lợi ích giữa
các quốc gia, nàng không khỏi có chút bận tâm, Bắc Thần Thiên về sau mà
xử lý vấn đề này hẳn là rất nhức đầu, nói không chừng rất nhanh sẽ đến
phiên nàng cùng đau đầu a~~…

Tần Mộ Quân nói được một nửa, Lâm Phong cười nói: ” Hai nước này tiếp giáp Bắc Thần, những năm gần đây Bắc Thần phát triển cực kỳ nhanh
chóng, sợ rằng cực kỳ hao tổn nguyên vật liệu, những nước nhỏ này không
đối phó được nước lớn nhưng thế lực cũng lại ngang nhau, đại khái ngươi
muốn hai quốc gia này có chiến tranh??”

“Không tệ, ta muốn làm thương nhân đệ nhất, trước đó vài ngày ta đã
sai người bắt đầu dự trữ lương thực, nếu như đem tới đó bán với giá cao
tin tưởng rằng tất có lời lớn.”

“Ngươi muốn ta đi?” Thần sắc chợt lóe, trong mắt Lâm Phong đôi con ngươi như đang đung đưa, tựa hồ tính toán cái gì.

“Dĩ nhiên không phải là hiện tại, hiện tại chiến loạn mới vừa xuất
hiện, lúc này hai nước đó cũng cảnh giác mười phần, đừng nói lương thực
không đi vào được, chính là có vận chuyển vào, tăng giá tiền cũng không
hoàn toàn yên tâm. Nhưng khoảng ba tháng, hai nước sẽ gặp sự cố do chưa
thể tự cung tự cấp lương thực, khi đó, đội nhân mã của ngươi có thể an
bài việc này…”

Trầm tư một hồi, Lâm Phong cười, lần này hành động của Tần Mộ Quân đã cho nàng một thời hạn, như vậy cũng tốt, không có thời hạn sẽ cho người ta có cảm giác bị lừa gạt.

“Được, ba tháng, vậy là đủ rồi!”

“Còn có, những người ngươi muốn không ở chỗ ta, ta cho người dẫn ngươi tới đó.”

Lâm Phong khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không nhìn lầm
người, Tần Mộ Quân đích xác là nữ nhân vừa thông minh vừa tỉ mỉ, đã chọn lựa kĩ càng được một đám người, nàng ta không muốn bại lộ thân phận
mình, quả nhiên là muốn Lâm Phong bí mật hành động.

“Tần Tranh, kể từ hôm nay, ngươi hãy đi theo Lâm cô nương.” Tần Mộ
Quân nói với một nam tử. Vóc người hắn thon dài, một thân dạ phục, người gầy xương, mạnh mẽ, tràn đầy cương khí nam tử, bề ngoài tương đối anh
tuấn, so ra kém Bắc Thần Thiên một chút nhưng vẫn có thể mê hoặc người.

Lâm Phong thất kinh, không trách được Tần Mộ Quân chẳng thèm ngó tới
những nam tử khác, thì ra là bên cạnh còn có một đại soái ca a~~!

“Lâm cô nương, ngươi và ta đều là nữ nhân ngoại đạo, trong mắt các nữ nhân khác, chúng ta là ngoại tộc, điều này làm cho ta có cảm giác đồng
bệnh tương liên đối với ngươi. Tần Tranh là một trong mấy người ta từng
cứu, trước kia hắn lưu lạc nhờ làm xiếc mà sinh sống, có biết chút công
phu quyền cước, lưu ở chỗ này của ta cũng không có đất dụng võ, để hắn
làm thị vệ của ngươi, giúp ngươi huấn luyện đám người đó, ngươi thấy thế nào?”

Nhìn nam tử kia, Lâm Phong trong lòng âm thầm tính toán, bên người
nàng đang thiếu người, trợ thủ thông minh thật sự quá ít, giống như Hán
Thanh, Trương Trác hai người họ chính là gỗ mục không thể điêu khắc dạy
dỗ, nàng chẳng muốn đi để ý đến, đưa tới tận cửa cứ thu nhận đã.

“Lâm chủ tử.” Tần Tranh chắp tay hướng nàng, nhận nàng là chủ nhân.

Nam nhân này cũng dứt khoát, làm việc tất sẽ không dây dưa lôi thôi,
hơn nữa Tần Tranh làm người ta có cảm giác trầm ổn, không bằng sự tiêu
dao của Bắc Thần Thiên, nhưng vẫn hấp dẫn tầm mắt người khác.

Sảng khoái đáp ứng, Lâm Phong ly khai khỏi gian phòng Tần Mộ Quân,
gọi Tiểu Thúy phía ngoài cầm y phục nam nhân màu dạ đổi lại, sau đó đi
theo Tần Tranh tới địa phương chứa chấp những thiếu niên kia.

Đi qua mấy con phố, cảnh tượng chung quanh từ từ trở nên hoang vu, đi qua không ít nhà ngói cũ nát, Tiểu Thúy ở phía sau vừa nhìn vừa kinh
ngạc nói: “Lâm chủ tử, nơi này là khu nghèo duy nhất ở Phàn thành đây!
Bất quá mỗi ngày gia đình nào có thiện tâm, sẽ tới đây quyên chút ít
cháo loãng, bánh bao, nhưng cũng rất ít, cho nên căn bản không ai lui
lại nơi này.”

Làm việc nơi không người nào ra vào, chọn địa phương thế cũng không phải sai, Lâm Phong âm thầm suy tư.

Theo Tần Tranh rẽ qua bảy tám khúc rẽ uốn lượn, đi tới bên trong một
tiểu viện, sân rất lớn, trăm người cùng đứng cũng không chật chội, bốn
phía mặc dù cũ kĩ nhưng được sửa sang sạch sẽ.

“Người đâu?” Liếc mắt chung quanh một cái, không nhìn thấy nửa người nào cả.

“Chủ tử, bọn họ đều ở thảo đường bên trong.”

Lâm Phong đến gần, lại nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh
âm: “Đánh! Đánh!” Nàng không khỏi nhướng mày. Tiểu Thúy nhìn thấy thần
sắc nàng tâm bỗng nhảy lên, nàng hiểu rất rõ, chủ tử chỉ cần lộ ra loại
thần sắc này, tựa hồ mọi chuyện sẽ phát triển theo phương hướng đáng sợ.

Đẩy cửa vào, bên trong quả nhiên là một gian thảo đường, một đám
thiếu niên y trang rách nát chia làm mấy nhóm tụ tập ở cùng một chỗ, có
mấy tên đang vây đánh hăng say một người gục trên mặt đất.

Cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn chúng chằm chằm, Lâm
Phong u ám trầm mặt nói: “Các ngươi dư thừa khí lực sao, còn có thể tụ
tập ẩu đả~!”

Vừa nghe thấy thanh âm đáng sợ, các thiếu niên nhất thời luống cuống.

Bọn họ từng gặp qua Tần Tranh vài lần, trên thực tế Tần Tranh đích
thân đi lựa chọn những thiếu niên bụi đời đã đi vào bước đường cùng, hơn nữa Tần Tranh chỉ cần nhìn thấy ai phiền phức sẽ phái người trực tiếp
mang người đó đi. Mang đi chỗ nào mặc dù không ai biết, nhưng có thể
khẳng định không phải là địa phương tốt đẹp gì.

Những thiếu niên này cũng không phải ngu ngốc, không thể không biết
vị nam nhân che mặt ở phía trước nhất định là chủ nhân của Tần Tranh,
nói cách khác cũng chính là cha mẹ áo cơm của bọn họ, hơn nữa có thể
quyết định sự sinh tử mỗi người!

Lúc này không ai dám nói câu nào, tất cả đều im lặng gục mặt xuống mặt đất, không dám thở mạnh.

Lâm Phong nhếch miệng, có cảm giác khó tả!

Nàng phảng phất nhớ tới mấy năm trước kia, những ngày mới bước chân
vào giới hắc đạo giang hồ, những tên này nếu ở hiện đại thì chính là bọn thiếu niên đầu đường xó chợ đi?

“Chủ nhân, để cho ngài kinh sợ, thuộc hạ xin đi trước xử lý.” Tần Tranh cúi đầu nói.

“Không cần.” Lâm Phong lắc đầu ngăn cản hắn muốn tiến lên, đương
nhiên bốn phía là người của Tần Mộ Quân, muốn lúc nào là cũng có thể gọi tới được, bất quá nàng rất có hứng thú, những tiểu tử này tại sao lại
nhàm chán đến nỗi đi đánh người? Trên mặt đất là ai?

Mới vừa bước lên trước, trong lòng nàng đột nhiên ngẩn ra, tiểu tử
trên mặt đất có ánh mắt bén nhọn như dao! Ánh mắt lóe lửa giận cùng sự
bất khuất, thoáng cái đã để cho Lâm Phong chú ý tập trung.

Tiểu tử này là một nhân tài! Hắn hẳn là thiên tài phương diện chiến
đấu, hơn nữa nhìn lại một cái nàng có thể khẳng định, tiểu tử này tâm
chí bền bỉ đến đáng sợ, đầu óc cũng tuyệt đối không ngu dốt, nếu được
dạy dỗ tốt, ngày sau nhất định sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của
nàng!

Thật ra số tuổi những người này hơn kém Lam Phượng không nhiều, Lâm
Phong lại dùng thái độ của thế hệ trước, không khỏi có chút tức cười.

Nhìn bốn phía, khóe miệng không khỏi khẽ giơ lên, mặc dù là rồng rắn lẫn lộn, nhưng có mấy người có chút ấn tượng đập vào mắt.

Một tiểu tử có ánh mắt sắc sảo đang đứng lặng yên, một thiếu niên bên trong nội đường tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình nhưng lại chú ý
tới thần thái Lâm Phong, còn có một tiểu tử khác phía trước gục người
trên mặt đất không dám động đậy, nhưng cũng dùng mắt đánh giá chung
quanh mang theo nụ cười nhạt.

Tên đứng đầu xem ra là đã được tuyển lựa kĩ càng, Lâm Phong âm thầm gật đầu.

“Tất cả các ngươi đứng lên, nói ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?” Mang theo ngạo khí lãnh lệ nhìn quanh những người này, nàng nhàn
nhạt phất tay áo, uy nghiêm ngồi vào ghế mộc bên trong phòng khách, Lâm
Phong dùng lạnh lùng giọng hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.