Ân Tang đại lục cùng Trung Quốc cổ đại không có gì khác nhau, Lâm
Phong trước kia cũng không tin vào chuyện xuyên qua thời không, lúc này
tự mình thử nghiệm lại làm bản thân dở khóc dở cười, nói thực, nàng tới
Ân Tang mặc dù chưa đầy một tháng tuy nhiên thật giống như người dân Ân
Tang chân chính, đối với hoàn cảnh chung quanh cũng dần dần hình thành
thói quen.
“Lâm chủ tử, hôm nay Thiên điện hạ sẽ tham gia một buổi yến tiệc, hơn nữa cố ý phân phó muốn ngài cùng đi.” Buổi sáng hôm đó Lâm Phong vừa
đứng lên rửa mặt xong thì thị nữ liền thông báo.
Bắc Thần Thiên tặng nàng ba thị nữ, tính cách các nàng không giống
nhau, Cẩm Y là nữ nhân xinh đẹp, lương thiện hiền lành, trong lòng có
điều không thích thì nói thẳng ra, tương đối dễ dàng chung sống. Cẩm
Lan, tương đối hoạt bát, hơi đanh đá, tâm tưởng nhỏ bé đơn thuần, giỏi
dùng ám khí. Cẩm Tử thích thuyết giảng đạo lý, bất quá bản tính cũng
không hung dữ, vốn dĩ Lâm Phong không thích ba người này, nhưng mấy ngày chung sống cũng cảm thấy tốt lên rất nhiều, trong lúc nói chuyện thần
sắc cũng hòa hoãn không ít.
Ba thị nữ này cũng biết một chút công phu, ở trong phủ của Bắc Thần
Thiên người không biết võ công cũng rất ít, cho nên thời điểm vị mỹ nữ
“nhu nhược” Lâm Phong đi vào biệt viện của thái tử, mọi người đều dùng
ánh mắt không hài lòng mà nhìn nàng.
Ba thị nữ đó thật ra cũng có ý tứ với Bắc Thần Thiên, nhưng bởi vì sợ làm điện hạ không vui nên các nàng không dám mở miệng, khi thấy Lâm
Phong đối với Bắc Thần Thiên có vẻ không để ý, địch ý của các nàng đã
tiêu tan không còn một mống.
Dù sao, Lâm Phong muốn tài hoa có tài hoa, muốn võ học có võ học, bề
ngoài mỹ lệ vô song nhưng vẫn không tương xứng với đầu óc cực kỳ thông
minh của nàng, bộ dạng một vị đại tỷ, làm cho người ta không muốn bội
phục cũng không được.
Ba thị nữ cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng ác độc của Lâm Phong, lúc
này đều muốn nàng trở thành bạn tốt của họ, Cẩm Lan còn thường gọi to
“kẻ điên tỷ tỷ”, làm cho Hán Thanh cùng Trương Trác sợ đến mồ hôi lạnh
chảy ra nhiều như thác nước, chỉ sợ Lâm Phong trong cơn nóng giận là
không thể vãn hồi. Nhưng là Lâm Phong lại không có thái độ gì, người
hiện đại nha, tư tưởng cũng không thể giống như người cổ đại phong kiến
như vậy?
“Nga? Hôm nay tham gia buổi yến tiệc này có những ai?” Lâm Phong không để ý tới, thuận miệng hỏi.
Cẩm Y đáp: “Yến tiệc hôm nay là do hoàng thượng chúc mừng điện hạ
thắng lợi trở về, các vị quân cơ đại thần cũng có mặt, còn có cả Đại
điện hạ cùng Nhị điện hạ cũng sẽ tham gia.”
Lâm Phong cầm chén nước trên tay bỗng dừng lại: “Còn có Đại điện hạ
cùng Nhị điện hạ? Như thế Thần Thiên chẳng phải là lão Tam ư?”
“Vâng, Lâm chủ tử.”
“Không phải là trưởng giả vi tôn sao? (ở đây ý nói người nhiều tuổi nhất phải được suy tôn vị trí) Như vậy chức vị thái tử này về lý nên để Đại hoàng tử làm mới phải,
chẳng lẽ Thần Thiên đảm nhiệm chức vị thái tử không có ai phản đối sao?”
Cẩm Y còn chưa trả lời, thanh âm oang oang bên ngoài đã truyền đến:
“Không phải là không ai phản đối, mà là ngày đó Thiên đoạt được năm tỉnh sáu quận rồi thống trị hùng mạnh, Đại điện hạ tự biết bản thân năng lực tuyệt đối không kịp Thiên, cho nên đem thân phận thái tử cam tâm tình
nguyện nhượng lại, cả triều văn võ không một ai phản đối, đây cũng là mị lực của Thiên.”
Lâm Phong khẽ nhăn lông mày, nhìn về phía Cẩm Y, ý tứ hỏi thăm đã rất rõ ràng.
“Vị này là cũng như điện hạ Bắc Thần là một vị tướng quân trẻ tuổi,
cũng là người cầm quân tài ba, nghe nói đến nay chưa từng bị đánh bại,
chiến công lẫy lừng Âu Dương Hiểu tướng quân, Âu Dương tướng quân cùng
điện hạ là hảo bằng hữu, cũng là vị khách quen thuộc ở nơi đây.”
Thời điểm Cẩm Y giới thiệu, Lâm Phong đánh giá vị tướng lãnh trẻ tuổi này, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vóc người cũng không quá cao lớn, cả người bộc lộ anh khí tài hoa, mặc dù so ra kém Bắc Thần
Thiên anh tuấn ‘họa quốc ương dân’ (hại nước hại dân) nhưng
cũng là mỹ nam tử hiếm thấy. Lại nghĩ tới hình ảnh giống như là có thể
phác thảo qua một cái là có rất nhiều mỹ nữ mỹ nam! Lâm Phong đưa đến
một kết luận chính là ở chỗ này a~~.
“Ta tới tìm Thiên, nhưng mà không thấy, lại không nghĩ tới được gặp
một vị mỹ nhân, ngoài ý muốn cũng rất đáng a!” Cách Âu Dương Hiểu nói
chuyện cùng phong thái cử chỉ cũng lộ ra vẻ tùy tiện, bất quá Lâm Phong
không để tâm, có lẽ bởi vì như thế mà người này mới ở gần được với Bắc
Thần Thiên, bởi vì Bắc Thần Thiên cũng là người không bị trói buộc bởi
lễ giáo.
Cẩm Y ở phía sau nói: “Còn có, Lâm chủ tử, người này là sắc lang không hơn không kém!”
Lâm Phong bởi vì không muốn lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng,
theo lẽ thường quay đầu cùng Cẩm Y nói đùa: “Làm sao ngươi rõ ràng như
thế, chẳng lẽ ngươi đã bị vị tướng quân này tỏ tình qua?”
Cẩm Y đỏ mặt, cắn răng: “Ở quý phủ nữ nhân hơi xinh đẹp một chút cũng đều bị hắn đùa giỡn qua? Người này chính là một kẻ lãng tử!”
Âu Dương Hiểu lắc đầu liên tục trí nhớ vụt hiện lên: “Không phải vậy, Tiểu Y, làm sao ngươi có thể nói như vậy về ta, ta chỉ là rất bác ái.
Hơn nữa Thiên đối với nữ nhân không có hứng thú, bên cạnh hắn nhiều mỹ
nữ như vậy cũng lãng phí, rất đáng tiếc, nếu hắn không quý trọng, ta đây làm bằng hữu làm sao có thể không thay hắn quý trọng đây?”
Nói thật hay tựa như rất có đạo lý vậy, thực tế tất cả chỉ là ngụy biện, Cẩm Y giận đến đỏ mặt: “Ngươi…cái đồ…dâm tặc!”
Nhìn bộ dạng này, Âu Dương Hiểu thật đúng là rất bình dị gần gũi,
ngay cả nha đầu bình thường cũng dám nói chuyện như vậy với hắn, nghĩ
đến hắn bình thường chắc không tức giận. Âu Dương Hiểu nghe tiểu nha đầu Cẩm Y nói như thế, chỉ nhún bả vai một cái rồi cười cười, cũng không để ở trong lòng, dời sự chú ý lên Lâm Phong.
“Quả thật là vị mỹ nhân tuyệt sắc, nghĩ đến lời đồn đại người bị nữ nhân thiên hạ ghen ghét, chính là ngươi nga~~.”
Lâm Phong nhếch lông mày, bị người ghen ghét? Nàng không thể không
nghĩ tới, bất quá tin đồn truyền đi đã lợi hại như thế rồi? Thật là
tiếng người đáng sợ nha!
Âu Dương hiểu thấy nàng như thế, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi không giống như đang để ý, hoặc là. . . cũng không thấy kỳ quái?”
Lâm Phong nhàn nhạt đáp: “Có cái gì kỳ quái? Bắc Thần Thiên đích thật có thể khiến cho nữ nhân điên cuồng, tướng mạo của hắn hết mực xuất
chúng, ngươi nói có mấy công chúa quận chúa muốn tranh đoạt hắn ta cũng
sẽ không thấy kỳ quái. Hắn nếu công khai mang ta- một nữ nhân trở về, mà hắn trước kia vốn không gần nữ sắc, những nữ nhân kia biết tin, chắc
hẳn sẽ ghen tỵ với ta đến chết đi được.” Dừng một chút lại nói: “Ngươi
đã gọi Thần Thiên là Thiên, thiết nghĩ chuyện của ta hắn cũng sẽ nói cho ngươi nghe, ngươi cũng đừng có thử dò xét ta.”
Âu Dương Hiểu lúc này thật không dám khinh thường rồi, từ lúc vào
cửa hắn đã cảm thấy nữ nhân này cùng người khác có bất đồng, rất có khí
chất đối với lời đồn hình tượng nàng “nhu nhược” hoàn toàn không tương
hợp, tâm lý kỳ lạ muốn thử nữ nhân này một phen, không nghĩ tới ngay cả
mục đích cũng bị người ta khám phá, nữ tử này thật là khôn khéo hết mức
có thể!
“Khó trách Thiên coi trọng ngươi, ngươi thật khác người.”
“Sự bất đồng Bắc Thần Thiên cũng từng nói qua với ta, ta cũng không phải lấy địa vị ‘nữ nhân’ mà tồn tại.”
Âu Dương Hiểu nheo mắt lại, đột nhiên cười: “Có ý tứ, ngươi thật biết điều, nếu cũng là muốn giúp Thiên, không bằng chúng ta làm bằng hữu?”
“Ở thời điểm ngươi coi ta là bằng hữu thì chúng ta đã là bằng hữu
rồi.” Lâm Phong cười nói, mặc dù có chút “bôi nhọ” ý nghĩa hai chữ “bằng hữu”, nhưng là vậy thì sao chứ? Lâm Phong lúc này hành động không quen, lại không có trợ thủ đắc lợi nào, ở Bắc Thần trừ Bắc Thần thiên ra bao
nhiêu thế lực có được là từ trợ thủ của hắn, bất luận là lấy quan hệ gì
để liên hệ với hắn đối với nàng mà nói cũng không sao cả.
Thật ra thì đối với nàng mà nói, bằng hữu, tác dụng lớn nhất còn
không phải là lợi dụng lẫn nhau? Nói nghe hay là trợ giúp lẫn nhau,
nhưng là người, tâm tính đầu tiên là ích kỷ , Lâm Phong chưa bao giờ tin tưởng mới gặp mặt đã có cái gì mà dự cảm bằng hữu, tựa như nàng không
tin loại chuyện vừa thấy đã yêu.
Giữa người và người, phải chung đụng lâu dài mới có thể sinh ra sự lệ thuộc cùng tình cảm không thể thiếu, trong trí nhớ bị một người khác
chiếm cứ vị trí rất lớn, như này mới xem như có địa vị trong lòng.
Lâm Phong nghĩ đi nghĩ lại có chút thất thần, trong trí nhớ một đoạn
tình cảm mơ hồ bị khơi ra, đến khi Âu Dương Hiểu dùng cây quạt “Ba !”
một tiếng nàng mới phục hồi tinh thần, thầm nghĩ thực xấu hổ, mới vừa
rồi nếu là bị người ta đánh lén, nàng sợ rằng đã chết đến mười lần.
Âu Dương Hiểu tựa như tin lời Lâm Phong nói…, gật đầu cười nói:
“Ngươi đã là bằng hữu của ta, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi mới vừa rồi
có lẽ là đoán, nhưng đã đoán đúng.”
Lâm Phong cau mày, kỳ quái nói: “A?”
“Đoan Vương Phủ Trường Nhạc quận chúa cùng Bắc Thần liên minh di dời
đến đây, Phong Bình công chúa cũng có ý tứ đối với điện hạ, điện hạ chưa trở về, hai vị công chúa này tranh đấu tới ngươi chết ta sống, hoàng
thượng đối với sự tình giữa các nàng cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ sợ
ngươi lần này đã làm hai người họ chuyển hướng mâu thuẫn.” Âu Dương Hiểu phe phẩy cây quạt, vui cười nói: “Bất quá ta bây giờ rất mong đợi,
không biết ngươi sẽ xử lý như thế nào?”
Lâm Phong lúc này vừa cắn răng vừa nghiến răng, Bắc Thần Thiên ngươi
được lắm, không trách được khi vừa về tới Phàn thành thì biến mất không
thấy bóng dáng, nguyên lai là sợ hai thiên kim tiểu thư kia tới làm
phiền, ngươi sợ phiền toái thì thôi, lại đem phiền toái này đổ cho ta!
Nàng tuyệt đối không tin, loại đầu óc thông minh như Bắc Thần Thiên lại
không biết hậu quả mà hai nữ nhân được chiều chuộng quá mức kia mang
đến.
Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Phong nói: “Cẩm Y, trở về nói cho Bắc Thần
Thiên, ta muốn hắn cho ta thêm tiền lương! Đây quả thực là ngược đãi
công nhân hao tổn tâm sức, ta vốn là không có nhiều tế bào não!”
Hai người đồng thời bị ngôn từ mới mẻ của nàng làm cho kinh ngạc, chỉ ngây ngốc nhìn nàng.
Lâm Phong nhức đầu che đầu, đột nhiên đi ra ngoài: “Đúng đấy, ta
muốn hắn cho ta tiền! Kêu Cẩm Lan Cẩm Tử đi tới hiệu vải vóc lớn nhất
kinh thành, buổi tối yến hội hôm nay hai nữ nhân kia nhất định sẽ nhằm
vào ta, chẳng lẽ ta còn ngồi chờ chết sao?”
Cẩm Y hiểu được, vội vàng đáp: “Dạ!” Sau đó liền xoay người đi gọi hai nha đầu kia đi làm việc.
Lâm Phong thở ra một hơi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, Bắc Thần Thiên, ngươi cũng chớ có trách ta! Ngươi đã đem phiền toái này ném cho
ta, mà ngươi cũng biết bản tính của ta, nghĩ đến ngươi cũng là cam chịu
hành động của ta, chỉ cần những nữ nhân không biết trời cao đất rộng kia dám trêu vào ta, đừng trách ta thủ hạ vô tình!
Âu Dương Hiểu nhìn thấy thần sắc trong mắt nàng, trong lòng kinh ngạc càng tăng lên, nữ nhân này. . . Nữ nhân này ở mới vừa trong nháy mắt
đó, thế nhưng cho hắn một loại cảm giác giống như ở trước mặt Thiên, là
hắn bị ảo giác, hay là. . .