Giã Biệt Tình Xa

Chương 11: Sét bắn ra từ ngón tay đàn ông



Dylan dựa một bên vai trần vào khung cửa và nâng cốc cà phê lên. Anh uống một ngụm và nhét bàn tay rỗi vào túi quần Levis. Mặt trời buổi sáng tràn qua những tấm rèm, kẻ những sọc sáng trên giường anh và làm nổi bật màu vàng trên tóc Hope. Cô nằm dưới một đống chăn lộn xộn, một tay để trên đầu, mặt cô hơi quay về gối anh. Hơi thở cô chầm chậm và đều đều trong giấc ngủ.

Dylan cọ cốc cà phê vào ngực và quan sát cô. Cô đã muốn anh đưa cô về nhà từ sáng sớm. Đổi lại, anh đã xóa đi ý nghĩ muốn về của cô.

Đã khá lâu rồi anh mới quan hệ tình dục. Thậm chí còn lâu hơn kể từ khi anh ngủ với một người đàn bà mềm mại nằm trên người anh, và anh không biết anh nhớ cái gì nhất. Thức dậy với những đường cong ấm áp áp vào anh và mái tóc mượt mà trong miệng anh là thứ anh đã quên rằng anh nhớ. Thứ khác … anh đã không quên, anh chỉ không nhớ rằng cảm giác ấy tuyệt vời như thế.

Trong cuộc đời anh, Dylan đã quan hệ với phụ nữ nhiều hơn anh có thể nhớ.

Anh không tự hào về quá khứ của mình, nhưng anh không thể thay đổi nó. Khi là một thiếu niên, anh đã rất hoang tàng. Trong tuổi hai mươi của anh, anh đã kìm hãm lại một chút. Đến tuổi ba mươi, anh chắc chắn đã trở nên lựa chọn hơn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ những khía cạnh đầy đủ của hành động thân mật đấy. Chính là mối quan hệ của anh với Julie đã khiến anh nhận ra hoàn toàn. Chính là một cái bao cao su rách và sự ra đời của con trai anh khiến anh nhận thức đầy đủ hậu quả hữu hình của nó, nhưng hơn cả thế, anh còn khám phá ra rằng có những hậu quả nặng nề hơn liên quan đến cảm xúc.

Hope ngọ nguậy trong giường và anh nhìn bàn chân cô ló ra từ bên dưới tấm chăn.

Cho đến lúc này, anh đã không dám mạo hiểm, nhưng rõ ràng có điều gì đấy về Hope Spencer khiến anh quên mất những hậu quả của việc dính líu với cô.

Thứ gì đấy hơn cả mùi hương của làn da cô và mùi vị của miệng cô. Thứ gì đấy hơn cả cơ thể đẹp đẽ và những cảm xúc cô đã làm anh cảm thấy.

Dylan thích khiếu hài hước sắc bén, những lời châm biếm và tiếng cười của cô. Anh thích tính cô không màu mè kiểu cách. Anh thích cả màu sơn móng chân màu hồng của cô nữa.

Anh muốn biết hơn nữa.

Họ đã làm tình ba lần vào đêm qua. Lần thứ nhất nhanh và bùng nổ, lần thứ hai chậm rãi và … bùng nổ. Lần thứ hai anh đã kéo dài thời gian, liếm kem trên ngực Hope và cắn những lát lê anh đã đặt trên ngực nhưng rồi lại đẩy dọc cơ thể cô xuống đến đùi. Cô cũng đã ăn bánh trên người anh. Trên bụng và thấp hơn.

Lần thứ ba nó đã bắt đầu trong nhà tắm và kết thúc trên giường của anh.

Và anh lại làm điều ấy lần nữa. Anh dường như không thể không làm thế.

Anh không muốn làm tổn thương Hope. Anh cũng không muốn làm tổn thương anh hay Adam, nhưng anh biết anh sẽ ở bên Hope lần nữa. Anh nghĩ một đêm là sẽ đủ. Nhưng không hề đủ. Anh sẽ phải rất thận trọng.

Tay Hope động đậy và Dylan nhìn cô từ từ tỉnh giấc. Cô chớp mắt và lông mày cô hạ xuống.

“Buổi sáng tốt lành,” anh nói và đẩy mình ra khỏi khung cửa.

Cô ngồi thẳng dậy như thể cô đang bị dìm trong nước. Tóc cô đổ sang một bên mặt, và tấm chăn trượt xuống eo. “Em đang ở đâu?” cô hỏi, giọng cô khàn khàn sau một giấc ngủ và một đêm dùng miệng để làm chuyện khác chứ không phải nói chuyện.

“Nếu em không nhớ, thì anh đã không làm tốt phần việc của mình rồi,” anh trả lời khi anh di chuyển đến cạnh giường. Để một chân trên sàn nhà, anh ngồi xuống cạnh cô và gạt tóc cô ra khỏi mặt. “Bây giờ trí nhớ đã trở lại với em chưa?”.

Cô không trả lời, nhưng má cô chuyển thành màu hồng.

“Đây”, anh nói và đưa cốc cà phê lên môi cô. “Cái này có lẽ giúp được.”.

Hope uống vài ngụm lớn, sau đấy đẩy cốc ra. “Lẽ ra anh phải đưa em về nhà.”.

Dylan nhìn xuống bộ ngực đầy đặn của cô, những đầu ngực hồng đang bắt đầu co lại vì lạnh. “Anh đoán là anh đã quên mất.”.

Cô lùi ra xa anh và kéo tấm chăn lên đến nách. “Em không muốn thức dậy ở đây.”.

Anh ngước mắt lên mặt cô. “Tại sao?”.

“Vì em luôn có vẻ bú rù vào buổi sáng. Em không có quần áo sạch hay đồ lót, và mắt em sưng húp.”.

Anh lẽ ra đã cười, nhưng cô có vẻ rất nghiêm túc. Với anh, cô trông thật đáng yêu đến mức anh muốn vồ lấy cô và vùi mặt vào cổ cô. Anh muốn làm cô cười và thét lên tên anh. Thay vào đấy, anh đứng lên và bước đến tủ quần áo.

Anh lấy ra một chiếc áo choàng vải bông xù quá ngắn mà anh chưa bao giờ mặc. Ném nó vào chân giường, anh chuyển đến ngăn kéo. “Những thứ này anh chưa bao giờ mặc,” anh nói sau khi anh tìm thấy một chiếc quần đùi kiểu võ sĩ.

“Mẹ anh mua tặng anh vào dịp Giáng sinh, nhưng anh không mặc đồ lót:” Anh quăng nó cạnh chiếc áo choàng. “Bà ấy không từ bỏ nỗ lực cải tạo anh.” Anh ném cho cô một nụ cười, nhưng cô không nói một lời. Quá nhiều để làm cô thoải mái. “Anh sẽ nấu bữa sáng cho em,” anh nói khi rời khỏi phòng, cho cô cơ hội mặc quần áo một mình.

Bàn chân trần của anh không gây ra một tiếng động khi anh đi qua hành lang, qua phòng Adam và phòng tắm. Trong bếp, đống hổ đốn của chiếc bánh vẫn còn ở mọi nơi. Trước đấy, khi anh đợi cà phê pha xong, anh đã dọn dẹp những mẩu bánh to nhất, nhưng rất nhiều kem vẫn còn vương đầy trên bàn và sàn nhà.

Dylan mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong. Vì anh không định trở về nhà trong vài tuần, anh đã dọn sạch tủ lạnh và không còn gì nhiều ở bên trong. Một tuýp bơ thực vật, một lọ mù tạt, và vài lọ sốt cà chua. Trong tủ bếp, anh tìm thấy những hộp mỳ ống và bơ, khoai tây ăn liền, hoa quả đóng hộp và rau.

Ở phía hành lang, anh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra và đóng lại, rồi tiếng nước chảy. Trong nhà anh không có đồ ăn, và anh không thể đưa cô đi ăn sáng, khi cô vẫn còn mặc chiếc quần đùi võ sĩ của anh, và khi tin tức về việc họ ở bên nhau sẽ được phục vụ ở bữa trưa.

Dylan lấy chổi và xẻng từ trong tủ và quét sạch đống bánh hết sức có thể.

Nếu đây là một thị trấn nào khác, nếu anh là một người đàn ông nào khác chứ không phải gã cảnh sát trưởng đang cố gắng xóa đi quá khứ của mình và của Hiram Donnelly, thì anh sẽ không phải quan tâm đến ai quá nhiều, nhưng anh lại không phải một người khác và Hope không hợp cạ gì lắm với những người dân địa phương.

Anh vứt bánh vào thùng rác và tự mỉm cười với mình. Lần tới Paris hỏi anh có thích bánh của cô ấy không, cô ấy sẽ hỏi, cô ấy luôn hỏi, anh có thể nói với cô ấy một cách thành thật nhất rằng nó là chiếc bánh ngon như quỷ mà anh từng ăn.

Dylan cất chổi và xẻng đi, và khi anh quay lại, Hope đang đứng ở cửa bếp.

Mái tóc cô đã chải, mặt cô đã rửa. Mép quần đùi của anh chỉ ngay dưới mép chiếc áo choàng.

“Anh e rằng anh không có gì cho bữa sáng,” anh nói.

Ánh mắt cô lướt từ anh và đi một vòng quanh bếp.

“Không sao. Dù sao em cũng không bao giờ ăn trước buổi trưa. Anh có nhìn thấy quần áo của em ở đâu không?”.

Anh kéo một chiếc ghế ra và chỉ vào đống đồ anh đã gấp.

“Anh gấp quần áo của em à?”.

Anh nhún vai và nhìn cô đi đến bàn. Anh không biết chờ đợi điều gì vào sáng nay, anh đã không thực sự nghĩ về nó. Nhưng ngay cả nếu anh có nghĩ, anh sẽ không mong đợi cô tỏ ra lạnh nhạt. Cô nhắc anh nhớ đến cô nàng Hope lần đầu tiên lái chiếc Porsche vào thị trấn. Lúc nào đấy trong đêm, giữa lúc anh kéo cô lại gần anh và lúc cô mở mắt, chuyện gì đấy đã thay đổi, và anh thậm chí không buồn giả vờ là anh biết điều ấy có thể là gì.

Khi cô với lấy quần áo, anh cầm lấy tay cô. “Hôm nay kế hoạch của em là gì?”.

“Em phải làm việc. Em thực sự bị chậm rồi.”.

“Em đã nhận được báo cáo của cảnh sát chưa?”.

“Rồi.”.

“Anh sẽ giúp em xem qua chúng.”.

“Ồ, không, cám ơn.” Cô nhìn đâu đấy bên vai trái anh, và anh đặt đầu ngón tay lên cằm và đưa mắt cô đón nhận mắt anh. Mắt cô không bộc lộ điều gì, và bằng cách không bộc lộ gì, cô đã nói với anh điều anh cần biết. Cô đang trốn tránh anh, và anh sẽ không chấp nhận điều ấy. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn cô. Cô cố gắng lùi lại một bước, nhưng lòng bàn tay của anh đã ôm lấy cổ cô.

Miệng anh đặt ngay bên trên cô, anh lướt đầu lưỡi dọc đường nối hai môi cô và cảm nhận cô từ bỏ từng chút một. Vai cô thả lỏng, biểu hiện của cô mềm đi, sau đấy là một hơi thở nhẹ của một tiếng thở dài và một tiếng “A” im lặng. Anh hôn cô trọn vẹn hơn. Anh hôn cô cho đến khi bàn tay của cô tìm thấy sau đầu anh.

Cho đến khi cô nhón chân lên và áp ngực cô vào bộ ngực trần của anh. Anh lùi lại và nhìn vào mắt cô.

“Xin lỗi về bữa sáng nhé?”.

“Ừm … em vẫn còn no vì cái bánh kia.”.

Dylan mỉm cười. Khỉ thật, nhưng anh thích cô.

Hope chọn tấm ảnh một bà già có vẻ ngoài bình thường từ những tệp ảnh trong máy tính. Cô tạo cho bà ta một mái tóc và son môi màu tím. Khi cô tạo cho đôi mắt bên dưới màu mắt tím của người ngoài hành tinh to hơn một chút và ngón tay dài hơn một chút, cô tự hỏi Walter có nghĩ tất cả đều là màu tím là quá không tự nhiên và sẽ bảo cô sửa hay không. Trong trí tưởng tượng hoang đường nhất của mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tạo ra một nhân vật như Eden Hansen.

Không ngay cả khi cô giỏi như thế.

Cô đã gửi hai bài báo về người ngoài hành tinh cho tay biên tập. Anh ta thích cả hai và muốn thêm nữa. Cô kích vào biểu tượng gửi trên màn hình máy tính và gửi câu chuyện thứ ba của cô qua mạng.

Bài báo thứ nhất đã vừa mới đến được các cửa hàng, và theo Walter, phản ứng ban đầu của độc giả là tích cực. Tờ báo muốn chạy một loạt bài dài hết mức có thể. Điều này rất tốt đối với Hope. Cô đã có đủ chất liệu để duy trì một thời gian. Và khi cô hết ý tưởng, cô chỉ cần đi một chuyến vào thị trấn.

Cô đang viết những bài báo hay nhất trong sự nghiệp của mình, và cô không cần đến một bác sỹ tâm thần để nói với cô rằng đấy là do cô không còn cảm thấy trống rỗng, không còn cố gắng sáng tạo từ một cái giếng khô nữa.

Với việc chuyển đến Gospel, cô đã vô tình khởi động lại sự nghiệp và cuộc đời mình. Cô đang ngủ và cảm thấy tốt hơn nhiều sau một thời gian dài. Cô luôn biết rằng cuộc đời cô và óc sáng tạo đã quấn vào nhau đến mức khi một cái gặp khủng hoảng, cả hai đều khủng hoảng. Cô nghĩ rằng trong một thời gian cô đã cố gắng phớt lờ sự thật. Cô tập trung vào điều mà cô nghĩ cô có thể kiểm soát, sự nghiệp của cô, nhưng cô thấy mình đang treo lơ lửng trên móng tay của mình.

Bây giờ cô đã có một đời sống cộng đồng, và cô có việc để làm khác hẳn với những câu chuyện cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần. Khi những người hành tinh khiến cô đau đầu, cô sẽ chuyển sang bài báo về Hiram Donnelly. Cô không biết có bán nó hay không, nhưng viết bài báo đó mang đến cho cô một lối thoát.

Cô với lấy một chiếc phong bì lớn cô đã nhận được bằng thư vài ngày trước và lấy bản báo cáo của FBI ở bên trong ra. Từ những phần chưa bị bôi đen xóa đi, cô thấy rằng FBI đã được đánh tiếng và cung cấp bằng chứng về việc tham ô qua người ở trong văn phòng cảnh sát trưởng. Một người cung cấp thông tin đã tiếp cận với những số liệu sổ sách. Hope thắc mắc người đấy có phải là Hazel Avery. Hoặc thậm chí có lẽ là Dylan.

Cô ngả người trong ghế và ánh mắt cô hạ xuống chiếc điện thoại cạnh màn hình máy tính. Dylan nói anh sẽ gọi. Khi anh thả cô xuống vào buổi sáng, anh nói anh có vài việc phải làm ở Double T, nhưng tối nay anh sẽ gọi cho cô. Cô nhìn đồng hồ trên màn hình. Năm giờ mười lăm. Chính thức là buổi tối.

Hope đẩy ghế và đứng lên. Khi cô nghĩ về đêm hôm trước, cô cảm thấy vừa phấn khích vừa sợ hãi ngang nhau. Giống như cô muốn cười phá lên trong một giây và muốn trốn đi trong giây tiếp theo. Cô cảm thấy giống như một người bị tâm thần phân liệt. Bị xé ra thành hai. Đầy sức sống một cách tuyệt vời và sợ hãi đến chết. Tìm kiếm ý nghĩa cho một cuộc tình vô nghĩa. Cố gắng bảo vệ chính mình trong khi lại lao về một cuộc xung đột với thứ chắc chắn sẽ làm tổn thương cô. Hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Anh đã liếm kem trên người cô và họ đã thân mật hết mức mà hai người tình có thể, nhưng trước khi anh đưa cô về nhà sáng hôm đấy, anh đã đưa cho cô một chiếc mũ bóng chày và giúp cô nhét tóc vào trong mũ. Anh đưa cho cô mặc một trong những chiếc áo khoác Levis to đùng của mình để không ai trong thị trấn nhận ra cô và bắt đầu đồn đại. Dù sao, đấy là điều anh nói, và cô tự hỏi điều ấy có phải là thật không, hay là anh thầm xấu hổ vì bị nhìn thấy cùng cô.

Anh đã hỏi về vết sẹo của cô. Cuối cùng anh đã chú ý đến nó khi anh tắm cho cô dưới vòi hoa sen. Cô nói với anh rằng chồng cũ của cô đã mổ dạ dày cho cô, bởi vì khi ấy không phải là thời gian hay địa điểm để nói thật. Rồi anh đã hôn lên vết sẹo cắt bỏ tử cung cũ của cô và khiến cô cảm thấy tồi tệ vì nói dối.

Anh đã gấp quần áo cho cô. Anh đã làm một việc nhỏ đến vậy, nhưng nó có cảm giác thật vĩ đại. Khi cô ngủ, anh đã gấp đôi quần áo lót của cô và đặt chúng cùng chiếc váy và chiếc áo hai dây thành một chồng gọn gàng giống như chúng vừa mới ra khỏi máy sấy. Và khi cô cố gắng rứt lui khỏi anh, cố gắng đặt thêm một chút khoảng cách giữa họ, anh đã kéo cô lại gần và làm cô có cảm giác như chuyện tình dục đêm qua không hề vô nghĩa chút nào.

Phải lòng Dylan sẽ rất dễ. Thật dễ và thật ngu ngốc. Anh đã từng nói với cô rằng bạn gái là thứ cuối cùng anh cần. Cô tin là anh có ý như thế. Nếu anh muốn có một người phụ nữ trong cuộc đời mình, chắc chắn anh đã có một người trước khi cô xuất hiện trong thị trấn. Có rất nhiều người để chọn ở Gospel. Anh không muốn có một mối quan hệ. Anh đã làm rõ như thế. Anh muốn tình dục, và cô cũng muốn tình dục, cô biết sau cùng cô cũng sẽ muốn thêm nữa. Cô biết cô sẽ bắt đầu quan tâm đến anh nhiều hơn bây giờ, và cô sẽ bị tổn thương nếu anh không cảm thấy giống cô. Đấy không phải lỗi của anh. Đấy không phải là lỗi của bất kỳ ai. Nó chỉ là cách mọi chuyện diễn ra giữa họ.

Tốt nhất là bây giờ kết thúc nó, trước khi cô bị tổn thương.

Nếu và khi anh gọi, cô chỉ phải nói với anh rằng cô không thể gặp anh nữa.

Cô phải tìm được ý chí để nói không.

Cuối cùng, cô không hề nói chuyện với anh. Khi điện thoại kêu, cô không nhấc máy. Cô không tin vào mình. Kể từ giây phút Dylan hôn cô vào cái đêm xảy ra vụ đụng độ ở Buckhorn, ý chí của cô đã bỏ trốn. Cô không tin rằng bây giờ nó sẽ xuất hiện. Không sau khi ký ức về nụ hôn của anh, và không sau một đêm họ đã dành để quệt kem lên người nhau. Không khi tất cả những gì cô phải làm là nhắm mắt lại và cảm thấy miệng anh trên cơ thể cô. Không khi cô có thể nhớ lại giọng nói quyến rũ mượt mà của anh một cách rõ ràng hoàn hảo khi anh cúi mặt xuống giữa hai chân cô và nói, “Thả lỏng, cưng à, anh chỉ ăn miếng lê nhỏ này ngay ở đây thôi.”.

Không, ý chí của cô còn ít hơn con số không.

Cô sẽ phải tránh anh lâu hết sức có thể, nhưng trốn anh hoàn toàn sẽ là không thể trong một thị trấn nhỏ như thế này.

Lần tới gặp anh, cô chỉ cần cư xử tự nhiên. Lạnh nhạt, như thể cô đã có rất nhiều cuộc tình trong quá khứ.

Khoảng nửa đêm, cô lên giường và nhảy lên với mỗi tiếng động, tự hỏi anh có xuất hiện ở cửa nhà cô hay không, hay thậm chí có phải Dylan là người gọi sớm hơn,hay có thể là Shelly. Hay Walter. Hay một người bán hàng qua điện thoại Có thể không phải là anh. Đồ ngớ ngẩn!

Trước mười giờ sáng hôm sau một chút, Shelly gõ cửa trước nhà Hope.

Hope vừa mặc quần áo và tóc cô vẫn còn ướt do vòi hoa sen.

“Dylan vừa gọi cho chị,” Shelly nói khi cô theo Hope vào trong bếp. “Cậu ấy muốn chị qua đây và xem em có ổn không. Cậu ấy nói đã cố gọi cho em tối qua, nhưng em không ở nhà.”.

“Em không trả lời điện thoại,” Hope lấy bình cà phê và rót vào hai cốc. “Em đang bận làm việc.”.

“Cậu ấy nói sáng nay cậu ấy cũng gọi.”.

Hope nâng cốc lên và thổi để ngăn mình không mỉm cười. Cô đã không nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng có lẽ cô đã ở trong phòng tắm khi anh gọi.

“Có chuyện gì xảy ra giữa hai người thế?”.

“Không có gì. Chị có muốn thêm sữa và đường không?”.

“Không.” Shelly nâng cốc lên và thổi. Hai người nhìn nhau chăm chú qua làn hơi. “Chị có biết rằng một người đưa tin trong phòng cảnh sát trưởng đã đưa cho FBI những thông tin về Hiram Donnelly không?”.

“Chị đoán ra điều ấy.”.

“Nhưng chị có đoán ra ai không? Hazel à?”.

“Không.”.

“Dylan?”.

“Lại sai rồi.”.

“Chị biết không?”.

“Có,” Shelly trả lời qua một nụ cười. “Nhưng chị sẽ không nói với em. Và em biết vì sao không?” Cô ấy không đợi cho Hope trả lời. “Bởi vì chị có thể giữ bí mật. Không ai biết chuyện ấy ngoài chị và FBI. Nếu có người bảo chị giữ bí mật, chị có thể làm thế. Chị là một người bạn tốt.” Cô ấy nhìn Hope đầy vẻ châm chọc như thể để nói rằng Hope không phải.

“Được rồi.” Hope chịu thua và lời nói tuôn ra vội vàng. “Được rồi, em đã ở nhà Dylan vào ngày Bốn tháng Bảy.”.

“Chị biết mà! Khi Paul nói với chị rằng Dylan sẽ lái xe đưa em về nhà, chị biết cậu ấy sẽ cố gắng sử dụng mánh khóe rẻ tiền của mình với em.”.

Hope quá xấu hổ để thừa nhận rằng anh đã không phải cố nhiều. “Chị không thể kể chuyện này với bất kỳ ai. Em không biết em cảm thấy thế nào về chuyện đã xảy ra, và Dylan không muốn chuyện này trở thành tin đồn trong thị trấn.”.

“Ôi Dylan đấy,” Shelly cau có và vẫy bàn tay bị thương “Cậu ấy nghĩ công việc của mình là thiêng liêng hay gì đấy. Cấm kỵ hơn tất cả mọi người trong thị trấn theo cách nào đấy. Cậu ấy nghĩ mọi người muốn đến chết để biết chuyện gì xảy ra với mình.” Cô nhún vai. “Tất nhiên, chúng tôi muốn biết, nhưng dù thế chị sẽ không thốt ra một lời.”.

Hope thổi cốc cà phê của mình và uống một ngụm. Khi cô nhìn lên, Shelly đang nhìn chòng chọc vào cô. “Cái gì? Chị muốn biết chi tiết à?”.

“Không nếu em không muốn nói.”.

“Em sẽ chỉ nói rằng em đã ở lại với anh ấy suốt đêm, và em đã có một thời gian vui vẻ thực sự.” Cô muốn một ngụm khác và thêm vào, “Rất vui vẻ.”.

Qua những cốc cà phê, họ mỉm cười với nhau. Hai người phụ nữ hoàn toàn khác biệt nhận ra người bạn thực sự ở nhau.

“Tay chị như thế nào rồi?” Hope hỏi.

“Tốt.” Shelly nhìn nó và nhận xét, Paul rất thích màu sơn này, nhưng bây giờ nó đang bắt đầu tróc rồi.”.

“Đi thôi, hãy sơn móng tay nào.” Hope ra hiệu cho Shelly đi theo. Cô lấy đồ nghề và đặt chúng trên bàn cà phê trong phòng khách. Cô chọn màu Đỏ Nổi Loạn, trong khi Shelly chọn màu quả Việt Quất Núi.

“Em sẽ gặp lại cậu ấy không?”.

Hope lắc đầu. “Không. Em không nghĩ đấy là một ý nghĩ hay.”.

“Tại sao?”.

Hope với lấy một lọ tẩy và một túi bông tròn. À, chuyện này không thể đi đến đâu bởi vì em sẽ rời đi trong năm tháng nữa.” Ý nghĩ bỏ đi mang đến một cảm giác nôn nao đáng sợ không mong đợi trong cô. Cô đã cảm thấy đầy sức sống ở đây và đã tìm thấy quá nhiều. Nhưng đây không phải nhà của cô. Cô chỉ không thể nghĩ đến việc sống ở đây mãi mãi, nhưng rồi thì cô cũng chưa bao giờ mường tượng về chuyện ấy. Cô mở nắp lọ và thấm ướt một cục bông. “Dylan không muốn có bạn gái, và cuối cùng em sẽ bị tổn thương.”.

Shelly nghĩ một lúc, rồi nói. “Có thể. Thật tệ là em không thể chỉ vui đùa một chút. Em biết mà, sử dụng và tận dụng cậu ấy khi em ở đây.”.

Hope cũng nghĩ nó là quá tệ.

Sau khi Shelly về, Hope buộc tóc thành một túm đuôi ngựa ngược và thay sang một chiếc váy mùa hè màu xanh. Phần trên của chiếc váy trông như hai chiếc khăn rằn may vào nhau và buộc lại ở sau cổ và lưng, trong khi chân váy chạm đến bụng đùi cô. Khi lớp trang điểm của cô đã hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng, cô lái xe vào thị trấn. Trước tiên, cô ngừng lại ở M&S để mua vài đồ rau quả tươi và một thanh sô cô la Hershey lớn.

Cô nhìn qua một chồng đĩa CD nhỏ bà ở gần những tấm bưu thiếp và kẹo gôm. Cô chưa bao giờ hâm mộ nhạc đồng quê và miền tây, nhưng vì cô đang sống trong một thị trấn mà nếu không phải là dân dã, nó cũng chẳng thú vị gì, cô lấy một chiếc CD của Dwight Yoakam và đặt nó vào trong giỏ. Cô chưa bao giờ nghe nhạc của anh ta,nhưng cô đã xem anh ta diễn trong Sling Blade. Cô cho rằng người có thể đóng một vai xấu đạt như thế cũng phải có tài năng trong những lĩnh vực khác.

Stanley đứng sau quầy thu ngân như mọi khi, một tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần trải trước mặt ông ta.

“Ông lại đang đọc bài báo về người ngoài hành tinh à?” Cô hỏi khi cô đặt giỏ cạnh quầy tính tiền.

“Ừ, chỉ là lần này có một nhóm người sống ở Tây bắc. Bài báo nói họ đang cải trang như con người, chạy loanh quanh để chơi khăm người khác.”.

“Thật ư? Hừm.”.

“Bài báo nói họ chịu trách nhiệm cho những chiếc ba lô bị mất và một vài vụ bị thương.”.

Cô làm mắt mình mở to ra. “Oa.”.

“Bài báo nói họ cá cược.”.

“Điều ấy thật kinh khủng.”.

“Đánh cá về thương tật của những người khác là không đúng.” Stanley xoay tờ báo lại và chỉ vào trang giữa. “Bảo tôi điên đi, nhưng cái này giống hồ Gospel.”.

Hope nhìn kỹ hơn bức ảnh cô đã chụp vào ngày cô gặp Shelly và các cậu bé trên bãi biển. Cô đã không nghĩ sẽ có người nhận ra bức ảnh. “Tôi nghĩ nó giống với Eugene, Oregon,” cô nói để đánh lạc hướng ông ta.

“Có thể là thế. Một người ngoài hành tinh có thể trà trộn với những người leo cây ở Eugene.” Ông lắc đầu và kéo chiếc giỏ của cô. “Nhưng, chắc chắn có thể là Gospel.”.

Hope là một diễn viên khá tốt khi cô tập trung tư tưởng, và cô cố gắng ra vẻ như thể cô đang dành cho ý kiến của ông ta vài ý nghĩ nghiêm túc. “Ông có thực sự nghĩ thế không?”.

“Không, nhưng đoán xem người nào trong thị trấn này có thể là người ngoài hành tinh cũng thú vị.”.

Cô liếc nhìn tờ báo và mỉm cười. “Có lẽ người phụ nữ điều hành Sandman.”.

“Ada Dover à?” Ông ta cười và tính tiền những quả cam. “Cô có thể đúng.

Bà ấy là một người kỳ lạ.”.

“Phải, như ma ấy.”.

“Đừng lo lắng.” Ông ta vỗ tay cô, sau đó tiếp tục tính tiền. “Tôi sẽ bảo vệ cô khỏi những người ngoài hành tinh.”.

“Cám ơn, Stanley,” cô nói và vẫn còn mỉm cười khi cô rời M&S. Cô đi rửa cuộn phim cô đã chụp những quả núi từ sân sau nhà, và lái đến cây xăng tự phục vụ Chevron. Cây xăng này vẫn còn chưa bước vào thế kỷ mới, và sau khi đổ đầy xăng vào xe, cô phải đi vào trong và thanh toán bằng thẻ ghi nợ.

Khi cô bước trở ra bên ngoài, Dylan đang đứng phía bên kia của cây xăng, vừa dựa người vào chiếc xe bán tải màu xanh sẫm vừa bơm xăng. Chiếc áo phông đen sơvin trong chiếc quần jeans đen, và chiếc mũ Stetson đen kéo thấp xuống trán. Anh trông như vừa bước ra khỏi màn ảnh bạc – một nhân vật phản diện không thể cưỡng lại – đang làm nhiệm vụ gieo rắc sự tàn phá và làm tan vỡ trái tim của những phụ nữ tử tế.

Bước chân cô chậm đi và trái tim cô dừng khựng lại. Cô không thể nhìn thấy mắt anh vì bóng tối của chiếc mũ, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt anh trên người cô. Luôn luôn như thế, nó vươn qua khoảng cách và chạm vào khắp người cô. Khi cô đi đến chỗ để xe của mình, anh đứng thẳng lên và một nụ cười chậm rãi cong trên đôi môi anh.

“Giống như có gã nào gói em trong khăn tay ấy,” anh nói, giọng nói êm ả của anh kéo cô về phía anh như một sức hút của một chiếc máy kéo vô hình, quyến rũ cô với ký ức về bàn tay và miệng anh chạm vào cô.

Cô nhìn xuống chiếc váy và không thể nghĩ ra điều gì thông minh để nói.

“Ồ” là âm thanh duy nhất cô có khả năng thốt ra. Cô nhìn lên vào đôi mắt trong bóng tối và nụ cười quyến rũ của anh, và giống như một kẻ hèn nhát, cô cúi đầu và lao vào xe. Cô khởi động chiếc Porsche và phóng đi, để lại sự quyến rũ trong đám bụi.

Ồ. Thế là sao? Ồ? Khớp ngón tay của cô trắng bệch trên tay lái và má cô nóng rực trên suốt quãng đường về nhà. Ồ? Anh có thể nghĩ rằng cô là một con ngốc. Quá nhiều cho việc cư xử một cách lạnh nhạt và xã giao.

Cô mang túi vào trong nhà và cất đồ tạp hóa đi. Cô băn khoăn lúc này Dylan đang nghĩ gì về cô. Khi mà giờ cô đã cư xử như một kẻ đần.

Cô không phải đợi lâu. Cô chỉ nghe được vài bài hát trong đĩa nhạc của Dwight Yoakam thì có người đập cửa nhà cô. Cô bấm nút dừng rồi ra mở cửa, và đấy là Dylan, với chiều cao hơn một mét tám và đang cực kỳ cáu tiết. “Em đang cố gắng chứng tỏ điều quái quỷ gì thế?” Anh hỏi và hùng hổ lao vào hành lang, mang theo mùi hương vừa cạo râu với anh. Cô nhìn ra bên ngoài sau lưng anh nhưng không thấy chiếc xe tải của anh.

“Xe của anh để đâu thế?”.

“Em lao ra khỏi Chevron và gần như chạy vuông góc với chiếc xe hàng của Alice Guthrie. Cô ta buộc những đứa trẻ ở phía sau, và em có thể đã làm ai đấy bị thương nghiêm trọng.”.

“Chiếc xe ấy còn cách một khoảng xa so với điểm giao nhau.” Cô đóng cửa lại và khoanh tay dưới ngực.

Chùm đèn trần hắt xuống ánh sáng nhiều màu dọc hành lang và trên chiếc áo phông đen của Dylan. Trong một không gian nhỏ, anh trông như to lớn hơn bình thường. Một đấng mày râu cơ bắp, to lớn trong bộ trang phục màu đen. Anh đặt tay lên hông và nghiên cứu cô từ dưới vành mũ. “Tại sao em lại tránh anh?”.

“Em không làm thế.”.

“Tại sao em không trả lời điện thoại?”.

“Em đang làm việc.”.

“Ừ – hứ.”.

Anh sẽ không chấp nhận điều đấy, vì thế cô quyết định thành thật “Em chỉ nghĩ là chúng ta không nên gặp nhau nữa.”.

“Vì cái quỷ gì lại không?”.

Nhưng không hoàn toàn thành thật. “Vì em không thể cho phép anh đến đây bất cứ khi nào anh muốn tình dục.”.

Ánh mắt anh nheo lại. “Em nghĩ đấy là lý do anh ở đây?”.

Cô không biết, nhưng cô đang có cảm giác mất kiểm soát lần nữa. Cảm giác như cô đang lao vào một cuộc xung đột “Không phải thế à?”.

“Không.” Anh nghiêng về phía cô và nói, “Có lẽ anh chỉ muốn đích thân gặp em để xem em có ổn không. Có lẽ em là một người trò chuyện thú vị. Có lẽ anh chỉ thích nhìn em.” Anh nghiêng lại gần hơn một chút. “Và có lẽ anh chỉ muốn dành thời gian ở bên em.”.

Trái tim Hope đập dồn dập trong ngực.

“Có lẽ lý do anh đến đây không liên quan gì đến tình dục.”.

“Thật ư?”.

“Có lẽ.” Anh đặt ngón tay dưới cằm và nâng mặt cô lên nhìn anh. “Có lẽ anh chỉ muốn hôn em. Có lẽ đấy là tất cả những gì anh muốn.” Anh hơi quay đầu sang một bên và nói trên môi cô. “Có lẽ anh chỉ nhớ hương vị của em trong miệng anh.”.

Hơi thở của cô nghẹn lại trong ngực gần trái tim đập thình thịch của cô, và cô không thể nhớ chính xác tại sao cô nên bảo anh đi. À thực ra, cô có thể nhớ, nhưng vào lúc này, chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai không quan trọng quá nhiều. Cô đang đứng trong hiện tại, và nó đang được lấp đầy bởi một chàng cao bồi cao, quyến rũ, người có cái vuốt ve có thể đặt cô vào lửa và khiến cô muốn lướt bàn tay lên ngực và dựa vào anh. “Anh có muốn vào nhà không?” Cô hỏi, mặc dù thực tế, anh đã ở bên trong rồi.

“Có lẽ.” Anh mở miệng trên miệng cô và hôn cô say đắm, sâu bên trong cô, không có gì quan trọng nữa ngoài anh. Anh là phù thủy, truyền tia sét khắp cơ thể cô.

Anh ngả ra sau và nhìn vào mắt cô. “Em có muốn anh vào không?”.

Nếu cô nói có, cô sẽ nói có với nhiều hơn những cuộc hội thoại thú vị. Đấy có phải điều cô muốn không? Ở bên anh cho đến khi nào có thể, hay là cô đơn và nghĩ về anh? “Có,” cô nói, với anh cũng như với cô. Cô quay người trước khi cô có thể thay đổi ý định của mình, và tiếng gót giày của anh vọng lại trên sàn nhà gỗ cứng khi anh đi theo sau cô. “Anh có muốn uống gì không?” cô ngoái lại hỏi và liếc nhìn anh.

“Không,” anh nói và chầm chậm nhìn lên, thôi nhìn chằm chằm vào mông cô.

Cô có rất ít kiểm soát với anh, với chính mình và tình cảnh giữa họ, và cô đang mất thêm nữa với từng nhịp đập rộn rã của trái tim cô. Nhưng trước khi mất kiểm soát hoàn toàn, cô nói. “Chúng ta phải đặt ra vài luật lệ cơ bản.”.

“Được. Anh sẽ gọi trước khi đến.”Anh với lấy tay cô và dừng cô lại ở bàn uống nước. “Nhưng em phải trả lời điện thoại.”.

“Em sẽ trả lời, nhưng anh phải …” Cô dừng lại khi anh đưa lòng bàn tay cô lên miệng và hơi thở ấm áp của anh châm chích cổ tay cô.

“Anh phải làm gì, cưng?” anh hỏi, nhưng biểu hiện trong đôi mắt xanh lục đang nhìn xuống cô nói với cô rằng anh biết. Anh biết rằng anh sẽ có cô ngay ở nơi anh muốn cô và anh đang thích thú với điều ấy.

“Ừm … gọi trước.”.

“Anh vừa nói là anh sẽ gọi.” Anh hôn lên điểm làm cổ tay cô râm ran và chúng chạy lên cánh tay cô.

“Ồ.”.

“Em đang có những luật lệ gì khác trong đầu nữa?”.

Với anh nhìn chằm chằm vào cô như thể anh chuẩn bị ăn cô, cô không thể nghĩ ngợi. Cô rời mắt khỏi anh và nhìn vào bản báo cáo của FBI đang đặt trên bàn ở phòng khách. “Em sẽ không làm những việc tục tĩu,” cô nói, điều mà cô cho rằng là thật, theo như cô biết.

Lông mày anh cau lại, và anh thả tay cô xuống. “Được rồi.” Anh nhấc mũ ra và quăng nó lên đi- văng. “Trước khi chúng ta đi xa hơn, hãy định nghĩa tục tĩu.”.

“Lập dị.”.

“Em tốt hơn là định nghĩa lập dị đi.”.

Cô nghĩ một lúc. “Không roi.”.

“Em đang nói từ kinh nghiệm bản thân à?”.

“Không.”.

“Thế làm sao em biết rằng em sẽ không thích roi?”.

“Em không thích bị đau. Khi em bị giấy cắt, em sẽ muốn dùng moóc- phin.”.

“Em có thích bị trói lại không?”.

Hope chưa bao giờ bị trói lại trước đây, và ý nghĩ Dylan trói cô lại khiến da cô râm ran vì mong đợi. “Có.”.

“Còng tay vào cột giường?”.

Cô cũng chưa bao giờ bị còng tay vào cột giường. Cô gật đầu. Ừ, cô có thể làm thế. “Em có thể còng tay anh không?”.

“Bất cứ lúc nào,” anh nói qua một nụ cười nhe nhởn xấu xa, sau đó kéo cô vào ngực anh. “Hết chưa, hay em có thêm những luật lệ nữa?”.

“Em nghĩ là thế thôi.”.

Anh cúi mặt xuống tai cô và thì thầm, ” Vậy nếu anh trói em vào giường của anh và hôn chân em, có được không?”.

“Được.”.

Anh đưa một tay lên má cô và hôn vào cổ cô. “Và nếu anh trượt tay từ sau đùi lên mông em và nâng em lên miệng anh? Việc đấy có quá tục tĩu không?”.

“Không.” Mắt cô nhắm lại. “Việc đấy thì được.”.

“Nó còn tốt hơn cả được.” Anh trượt bàn tay lên cánh tay cô. “Và, Hope này?”.

“Ừm.” Cô mở mắt và nhìn vào anh.

“Anh sẽ không bao giờ làm điều gì mà em không muốn anh làm. Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương hay làm em đau.” Anh đưa tay lên nút thắt ở cổ cô. “Trừ phi em yêu cầu anh thật dễ thương.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.