Giã Biệt Tình Xa

Chương 10: Sóc được chứng minh là thuốc kích thích tình dục



Thay vì ngày mở màn của mùa săn bắn, lễ kỷ niệm mùng Bốn tháng Bảy là sự kiện đầu tiên trong Hạt Pearl. Ngày quốc khánh được bắt đầu với một cuộc diễu hành xuống phố Main, và tiếp tục quanh hồ rồi dẫn đến tòa thị chính. Cánh đồng quanh tòa thị chính đã bị san bằng và Corvase Amusements đã biến khu vực phía bắc của tòa nhà thành một dòng chuyển động và những dàn đèn biển hiệu. Tiếng rền rền của những bánh xe Scrambler và Ferris xung đột với những tiếng gào thét tăng âm từ vòng đu quay Zipper, nhưng không thể dìm những tiếng phỉnh phờ mời gọi, dụ dỗ mọi người thử may mắn của mình ở những trò chơi như Slam – Dunk, Flip – a – Frog, và Quarter Toss.

Những dãy quầy hàng thủ công chiếm cứ khu phía bắc của lễ hội, nơi Mountain Mama Crafters hãnh diện trưng bày những thành tựu lớn nhất của mình. Những sản phẩm nghệ thuật của họ có từ những cái chăn truyền thống, vòng hoa đến vỏ bọc giấy toilet và những con cú sặc sỡ, lông dài, mắt trông điên điên dính vào những khúc gỗ giạt từ biển vào. Không ai nỡ lòng nói với Melba rằng những con cú của bà ấy nhìn thực sự đáng sợ.

Mùi bắp rang bơ, hành rán, dầu mỡ và men rượu bia vảng vất như khói trong bầu không khí mùa hè nóng. Nhiệt độ đang là ba bảy độ trong bóng râm, và hơi nóng khô hút hết chất ẩm trên da thịt và nướng những vùng không được che phủ. Bên cạnh những quầy thức ăn là lều y tế, có hai y tá băng bó vết cắt, phát thuốc Pepto (1) , và sơ cứu những trường hợp kiệt sức vì nóng. Phó cảnh sát trưởng Plummer và Williams canh chừng đám đông và những tay có xu hướng say rượu. Sáu giờ chiều, Hayden Dean đi qua đằng sau quầy Xúc xích cho Jesus, và một trong những đứa trẻ nhà Hollier, khoảng năm hay sáu tuổi bị bắt quả tang vì cố ăn cắp ví của ông ta.

Trên cánh đồng đối diện lều y tế, Paul Aberdeen đứng sau một vạch phấn, vẻ quyết tâm hiện trên khuôn mặt đỏ gay, và một cái bồn toilet trên vai.

“Cố lên nào, anh yêu, anh có thể làm được mà,” Shelly hét toáng lên với chồng. “Anh là cỗ máy ném toilet gầy gò mà dữ dội!”.

Hope liếc qua vai nhìn người hàng xóm. Cỗ máy ném toilet? Shelly giữ bàn tay băng bó trên trán để che ánh mặt trời gay gắt. Những vết tàn nhang nổi bật trên làn da nhợt nhạt, và hai má cô ấy ửng đỏ. Nhưng chúng không thể so sánh được với má chồng cô. Mặt Paul trông như một quả cà chua.

Vì lý do Hope không bao giờ hiểu được, bất chấp sức nóng, cả Paul và Shelly đều mặc quần Wrangler cùng kiểu, bốt cao bồi, và áo sơ mi xếp nếp với khuy áo ngọc trai. Thực ra, hầu hết mọi người trong hội chợ đều ăn vận như những ca sĩ dự bị cho một ban nhạc đồng quê miền tây.

Ngược lại, Hope thoải mái trong chiếc váy ka ki ngắn, áo hai dây đen và dép da xỏ ngón. “Chị có nghĩ anh ấy sẽ ngất xỉu không?” cô hỏi.

Shelly lắc đầu. “Tốt hơn là anh ấy đừng có ngất. Anh ấy chỉ phải ném được hai phân nữa trong lần này để vượt lên dẫn đầu những người khác.”.

Một sự im lặng trùm lên đám đông khi Paul quay như một người ném bóng và nhấc cái bệ toilet lên. Nó bay đi khoảng ba mét, rơi xuống bằng đáy, rồi đổ chổng kềnh.

“Đúng rồi!” Shelly tung nắm đấm của cái tay lành trong không khí. “Cái tivi màn hình lớn là của tôi.”.

Không may, niềm phấn khích của Shelly chỉ tồn tại cho đến khi Burley Morton nhấc toilet lên vai, đi đến vạch và quăng nó bay xa hơn ba mét ba. Đám đông vỡ òa, Burley vượt lên dẫn đầu, và một kỷ lục ném toilet mới được thiết lập.

Paul ra về với chiếc nơ hạng hai, một con dao săn và một cái lưng đau.

“Bây giờ cuộc thi đã xong chưa?” Wally hỏi. “Con muốn đi vẽ mặt.”.

Shelly phớt lờ con trai mình trong khi xoa lưng cho Paul với bàn tay lành.

“Anh có muốn một ly bia không, anh yêu?”.

“Anh nghĩ là anh cần Ben – Gay (2) ,” Paul trả lời trong lúc ngắm nghía con dao mới của mình.

“Tôi sẽ đi cùng Wally,” Hope xung phong, thầm ghen tị với những đồ chơi lễ hội cậu bé cầm trong tay. Cô đã dành gần cả ngày chạy theo Wally từ quầy này sang quầy khác. Trong khi cậu bé đã có được một con rắn cao su, một cái rìu nhựa với mớ tóc giả lủng lẳng, và một cái bút chì vặn vẹo, Hope không có một thứ gì để khoe đổi lại số tiền lớn đáng kể cô đã trả cho nhũng người tổ chức. Không có gì ngay cả một cái gạt tàn rẻ tiền. Cô đã thất bại ở tất cả các trò chơi cô đã tham gia, và sau khi cô vô tình quăng một cục chì vào cạnh đầu của một cậu cao bồi trẻ tuổi, họ đã cấm cô lai vãng đến quầy Fly Casting suốt đời.

“Chúng tôi sẽ gặp hai người sau,” cô nói với Shelly và chạy đi với Wally.

Họ xếp hàng chờ vẽ một quả bóng trên má Wally, và sau vài lời tán tỉnh, Hope đồng ý vẽ một con dao trên vai. Cô chưa bao giờ dành cả ngày loanh quanh với một cậu bé bảy tuổi trước đây, và cô ngạc nhiên nhận ra mình không hề thấy mệt mỏi. Cô cho rằng việc này có liên quan gì đấy đến mong muốn bất chợt lại được gần gũi với con người của mình. Cô thấy rằng càng sống lâu ở Gospel, cô càng ít thích dành thời gian ở một mình hơn.

Cô đã nộp bài báo thứ hai về người ngoài hành tinh và đang làm việc với bài thứ ba. Bài báo đầu tiên đã phát hành sáng hôm nay, và cô đã chạy đến M&S để mua một tờ. Bài báo cô đã được in ở trang chính giữa, hất tung bài những con bò què quặt của Clive ra khỏi trang chính.

Gần đây, cô đã dành kha khá thời gian với Shelly ở bên kia đường. Cô giúp hàng xóm lau nhà, giặt đồ, và tỉa những bông dã yên thảo đã héo trong những chậu hoa ở cửa sổ. Họ nói rất nhiều, về rất nhiều thứ khác nhau, nhưng Hope vẫn chưa thể kể với người bạn mới của cô về thời gian thực sự tồi tệ trong cuộc đời mình. Cô muốn, nhưng chưa thể.

Họ nói về Hiram Donnelly và bản báo cáo của FBI đã đến vào ngày hôm trước. Vài đoạn đã bị bôi đen để xóa đi, và cô cũng không hiểu thêm được gì so trước đây. Tối nay sau khi trở về nhà, cô định sẽ xem qua những thông tin đấy một lần nữa.

Họ cũng nói về Dylan. Không ai nghe thấy từ anh kể từ khi anh đưa Adam đến sân bay. Đấy là bốn ngày trước đây, nhưng dường như không ai lo lắng.

Mặc dù Hope biết rõ hơn là đừng mong đợi anh, thỉnh thoảng cô nhận thấy mình bước đến cửa sổ mặt trước nhà, tìm kiếm chiếc Blazer trắng nâu của cảnh sát trưởng. Hoặc khi cô đi vào thị trấn, ánh mắt cô sẽ lang thang, tìm kiếm một cái mũ rơm cao bồi hoặc một chiếc quần jeans bạc màu. Tất nhiên cô không bao giờ nhìn thấy anh và ghét cảm giác thất vọng đè lên vai và kéo tâm trạng của cô xuống.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là cái ngày ở Cửa hàng Hansen khi ánh mắt anh thiêu cháy mọi nơi nó chạm vào cô. Cô đã không tưởng tượng rằng giọng anh trầm hơn một chút, và hơi khàn hơn một chút khi anh nói chuyện với cô. Cô đã không tưởng tượng tất cả ham muốn dục vọng nhằm thẳng vào cô.

Nhưng rồi thì, có lẽ cô đã tưởng tượng ra. Nếu anh thực sự muốn dành thời gian với cô, anh chắc chắn biết cô sống ở đâu. Nhưng anh không hề cố gắng liên lạc với cô, và bây giờ, khi cô và Wally bước đến quầy trò chơi, cô tự hỏi có phải những gì cô cảm thấy giữa cô và Dylan chỉ ở trong đầu mình.

Hoặc có lẽ anh là một trong những gã thích chơi đùa với cảm xúc của phụ nữ. Có lẽ anh thích trò đuổi bắt, và Chúa biết là cô đã không chạy nhanh lắm. Ừ thì, cô đã không chạy tí nào. Thực ra, cô đã đứng bất động hoàn toàn khi anh kéo áo cô lên. Cô thậm chí còn đưa tay anh lên ôm ngực cô.

Cô và Wally thử may mắn ở vài trò chơi, và cuối cùng Hope đã thắng một chiếc thước kẻ màu hồng ở trò ném vòng vào chai. Cô đặt phần thưởng vào trong túi đeo ở hông, và đến khi cô tìm thấy Paul và Shelly đang ăn xúc xích và uống bia, mặt trời đã xuống thấp trên bầu trời. Đèn lễ hội đã bật lên và những quầy bán thức ăn đã nổi lửa. Bụng Hope sôi lên, cô và Wally vớ lấy hai khúc xúc xích ngô thêm mù tạt trước khi tham gia với một nhóm nhỏ đã tụ tập quanh những bàn pinnic xếp sau những quầy bán thức ăn. Wally bỏ cô đi ăn với những đứa trẻ khác và Shelly giới thiệu Hope với bạn của mình. Tất cả bọn họ có vẻ tử tế, và trong khi cô ăn xúc xích ngô, ông chủ của Buckhorn nhồi nhét cho cô những bí mật để ném một cái toilet bay xa.

“Để ném một cái toilet xa như thế chỉ cần cơ bắp thôi,” Burley nói khi một tiếng cười ở khoảng cách ngắn kéo sự chú ý của cô qua vai trái của ông ta.

Giống như một thỏi nam châm, ánh mắt cô dừng lại ở một anh chàng cao bồi cao gầy với một chiếc mũ rơm tơi tả.

Dylan Taber dựa một vai vào toa moóc của Pound of Fries, tay anh khoanh trước ngực, mải mê trong cuộc hội thoại với nhiều phụ nữ đứng trước anh. Sự hiện diện đột ngột của anh ở lễ hội bất ngờ như luồng hơi ấm lan đến bụng và lên ngực Hope. Trái tim điên cuồng của cô đập rộn ràng trong tai, và cô giả vờ lắng nghe Burley, nhưng thực tế cô không nghe được một từ nào.

Dylan ngước mắt lên và mắt anh khóa lại với mắt Hope. Anh nhìn cô qua khoảng cách, đầu anh nghiêng sang một bên khi anh lắng nghe những người phụ nữ nói chuyện với anh. Trước hình ảnh của anh, dục vọng nóng bỏng lắng xuống sâu trong bụng Hope, và cô không thể ngăn được nụ cười nở trên môi.

Cô đợi, nhưng Dylan không đáp lại cô theo bất kỳ hình thức nào. Từ biểu hiện của anh, cô không thể biết anh có cảm thấy dục vọng hay luồng hơi ấm như cô hay không, hay anh không cảm thấy gì. Anh chỉ đơn giản nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai của anh không thể đọc được. Rồi anh nhìn đi chỗ khác.

“Stanley nói với tôi rằng cô đang viết một bài báo về Hiram Donnelly.”.

Cô chuyển sự chú ý về với người đàn ông đang đứng trước cô “Phải, đúng thế,” cô nói, suy nghĩ của cô tan tác, cảm xúc của cô náo động.

“Hiram và tôi là anh em họ xa,” Burley nói với cô. “Khi ông ấy còn nhỏ, ông ấy bị bố lái một chiếc xe tải chèn qua người. Vì thế chúng tôi đều đoán rằng ông ấy đã bị tổn thương từ khi còn nhỏ, chỉ là nó biểu hiện ra sau nhiều năm.”.

Ôi, bực thật, không phải lần nữa chứ. Vài ngày trước cô đã bị một nhóm bạn của Minnie dồn vào góc ở bưu điện. Họ muốn đảm bảo với cô rằng Minnie đã là một giáo dân Cơ đốc kính Chúa, không bao giờ làm điều gì bất hợp pháp. Khi Hope đã thông báo cho họ rằng tình dục lập dị không hẳn là bất hợp pháp, và ngay cả những giáo dân Cơ đốc cũng thích một chút lập dị vào một lúc nào đấy, họ nhìn cô như thể cô đang nói bằng lưỡi của Ác quỷ.

“Dù sao thì, gia đình ông ấy sẽ biết ơn nếu cô đề cập rằng những người còn lại là bình thường,” nhà vô địch ném toilet nói. Ông ta khịt mũi và khoanh cánh tay bự trên vầng ngực như một cái trống. “Và không ai trong chúng tôi thích bất kỳ kiểu tát nào.”.

“Tôi sẽ nhớ điều ấy,” Hope đảm bảo với ông ta và cô cáo lui. Cô đi đến một thùng rác để vứt chiếc xúc xích ngô. Xung quanh cô, mọi người nói chuyện và đùa cợt, lấp đầy cái lều với sự thoải mái và tiếng cười giữa những người đã biết nhau cả cuộc đời.

Có người ném một cái cốc không vào thùng rác, và cô bước qua đám đông về phía Shelly. Cô cảm thấy rất cô đơn nhưng chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy cô đơn trong lúc đứng giữa một đám đông người.

Một bàn tay to, ấm áp túm lấy cô từ phía sau, và cô nhìn vào những ngón tay mạnh mẽ ôm quanh cẳng tay của cô. Cô quay lại và nhìn vào khuôn mặt của Dylan. Anh vẫn không có vẻ hạnh phúc lắm khi gặp cô.

“Em không nghĩ sẽ gặp anh ở đây,” cô nói.

“Anh cũng không định đến.” Anh thả tay xuống và không khí lành lạnh thay thế hơi ấm lòng bàn tay anh. “Anh đã không ở trong thị trấn vào ngày này nhiều năm nay rồi,”.

“Anh bị gọi về làm việc à?” cô hỏi và quan sát môi anh hình thành từ ‘không’.

Giống như hầu hết mọi người trong lễ hội, anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh và trắng ở mặt trước và măng – sét theo đúng kiểu dân bản xứ. Thay vì chiếc quần Levis hàng ngày, anh mặc một chiếc Wrangler màu xanh lơ sẫm.

Chiếc thắt lưng của anh bằng da có họa tiết, chiếc khóa thắt lưng bạc có hai chữ T ở giữa và phải nặng đến năm pound. “Vậy điều gì đã mang anh đến thị trấn?

Anh ham muốn một khúc xúc xích ngô đến mức không thể kiểm soát được à?”.

“Anh có một ham muốn không thể kiểm soát được, nhưng không phải với một khúc xúc xích ngô,” anh nói, rồi nhìn khắp người cô một cách chăm chú.

Bắt đầu với bàn chân, từ từ ánh mắt anh di chuyển lên chân và đùi, rồi dừng lại ở phía trước áo hai dây của cô, nơi lô gô chữ bebe được in bằng màu trắng. Sau đấy mắt anh gặp mắt cô, và ngay lập tức hun nóng cô. Không hề có vẻ dửng dưng, anh trông như anh sẽ ngấu nghiến cô ngay tại nơi cô đang đứng.

Anh chỉ vào vai cô. “Hình xăm đẹp đấy.”.

“Cám ơn. Em nghĩ nó khiến em trông như một cô nàng đi mô – tô.”.

Một lông mày của anh nhướng lên và biến mất bên dưới bóng tối của chiếc mũ. “Em trông không giống tí nào với một cô nàng đi mô – tô. Trước tiên, em cần đồ da và một thái độ khó chịu.” Anh dừng lại một lúc trước khi nói thêm.

“Nhưng nghĩ đến điều ấy, có lẽ em đã có phần nào thái độ đấy rồi.”.

Hope không phải có thái độ khó chịu, cô chỉ không chịu đựng được nhiều chuyện tào lao.

“Nếu em là một cô nàng đi mô – tô, em phải lắng nghe ông già của mình và ngồi sau lưng hắn.” Anh nghiêng đầu về phía cô. “Và thành thật mà nói cưng à, em gây cho anh ấn tượng về một phụ nữ thích điều khiển.” Cách khoảng ba mét, ai đấy gọi tên anh và anh đặt tay lên lưng cô. “Đi nào,” giọng của anh nhỏ, khàn khàn gây ra những luồng run rẩy trên xương sống cô. “Bắn sóc nhé.”.

“Sóc?”.

Anh đưa cô ra khỏi quầy thức ăn, và vào giây phút ấy Hope sẽ theo anh đi bất cứ đâu. “Anh muốn bắn sóc.”.

“Ừ.”.

Cô sẽ đi theo anh đến tận mặt trăng, tận cùng của trái đất, hoặc bắn sóc, nhưng cô phải thừa nhận rằng chuyện này kỳ lạ, và không phải một cuộc hẹn thông thường. “Em cho rằng chúng có vị giống như gà,” cô suy luận.

“Anh không biết.”.

Họ đi đến lối đi ở giữa, đi qua những quầy bán đồ ăn đông đúc để đến những quầy giải trí tương đối vắng vẻ. Hầu hết mọi người đã nghỉ để đi ăn, và trò Bắn Sóc vắng tanh ngoại trừ một nhân viên lễ hội. Cô đã nhìn thấy quầy này trước đây nhưng đã quên mất về nó, không chỉ vì cô không có ham thích bắn súng BB, mà còn vì mỗi lượt chơi có cái giá hai đô cao cắt cổ.

Cô liếc nhìn năm mục tiêu hình chú sóc vui vẻ, sau đấy nhìn Dylan. Một nửa mặt anh được chiếu sáng bởi ánh sáng phát ra từ quầy, nửa còn lại chìm trong bóng tối. “Khi anh nói anh muốn bắn sóc, em nghĩ là …”.

“Anh biết em nghĩ gì.” Anh bỏ tay khỏi lưng cô và kéo ví từ túi quần ra. Anh đưa cho nhân viên lễ hội tên là Neville mười đô la và được đưa cho hai khẩu súng BB. “Chúng ta sẽ có một cuộc thi,” Dylan nói khi anh nhét ví vào lại túi sau. “Anh chơi hai lượt, em hai lượt. Em cũng có một lượt luyện tập miễn phí.”.

Cô lấy khẩu súng và giơ thẳng tay để giữ nó. “Điều gì khiến anh nghĩ rằng em cần luyện tập?”.

“Chỉ là đoán bừa.” Anh mỉm cười, miệng anh chuyển động chầm chậm và khiêu gợi. Chúng ta sẽ cá cược một chiều.”.

“Anh không nghĩ em có cơ hội thắng anh, đúng không?”.

“Không.”.

Anh có thể đúng. “Cá cược một chiều cái gì?”.

Dylan tựa súng vào quầy. Sau đấy, không nói một lời, anh bước ra sau lưng và đặt súng áp vào vai cô. Anh đặt một bàn tay ấm áp lên tay cô và đặt ngón tay anh lên cò súng. “Bây giờ siết cò,” anh nói gần tai phải của cô. Cô làm và viên đạn trúng vào tấm bảng phía sau con sóc thứ nhất. Anh bao phủ cô trong hơi ấm của vầng ngực rắn chắc, những sợi tóc sau cổ cô ngứa ngáy khi cô nổ súng lần nữa. Phát bắn trúng một mục tiêu có cái đuôi lông lá đang vui vẻ nhai tóp tép trên một quả đấu. “Bí mật để có một phát bắn ổn định là biết làm thế nào để điều khiển một vũ khí nặng,” anh nói chỉ to hơn một tiếng thì thầm khi anh lên cò súng cho cô. “Một chuyển động trơn tru của cổ tay … và một cái siết cò chắc chắn, từ từ.” Phát thứ ba trúng con sóc thứ ba với một tiếng binh to gây ra luồng phấn khích xuyên qua cơ thể Hope. “Em giống như một cô gái giỏi vuốt ve một cách nhịp nhàng và siết chặt.” Mục tiêu thứ tư đổ, và sau đấy là mục tiêu cuối cùng. “Đúng không, Hope?”.

Hope liếc nhìn người nhân viên đứng cách đó vài bước chân. Cậu ta đang quan sát bọn họ, nhưng không thể nghe thấy gì. Cô chọn việc phớt lờ câu hỏi của Dylan, nhưng việc đó không ngăn bên trong cô nóng lên và thần kinh cô trở nên bồn chồn. Cô nhìn vào mặt Dylan và hỏi, “Cá cược một chiều cái gì?”.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô trong một phút rồi hạ miệng xuống gần tai cô. “Nếu anh thắng,” anh nói, “Anh sẽ được liếm em như một cây kem.”.

Hơi thở của anh bên tai làm ấm cổ cô. “Nếu em thắng thì sao?”.

Anh không trả lời câu hỏi ngay lập tức, như thể anh đã không xem xét khả năng đấy. “Em sẽ không thắng đâu.”.

“Nếu em thắng thì sao?”.

“Bất cứ cái gì em muốn.”.

Cô cố gắng nghĩ đến thứ gì đấy để giảm nhẹ sự căng thẳng dục vọng, nhưng những lời nói thoát ra nghe khiêu gợi hơn là cô định. “Giống như em có thể ra lệnh cho anh đến và cắt cỏ ở sân nhà em?”.

“Đấy là việc hay nhất em có thể nghĩ ra à?”.

“Trần truồng,” cô nói thêm.

“Trần truồng thì tốt. Bỏ cái phần cắt cỏ và anh sẽ để em thắng.” Lòng bàn tay nóng bỏng của anh quệt vào cánh tay cô và anh nghĩ thêm một lúc. “Không, anh nghĩ ý tưởng của anh hay hơn. Có lẽ em nên chấp nhận thất bại ngay lúc này và cứu em khỏi bị bẽ mặt.”.

“Em có lựa chọn nào không?”.

Anh thả tay xuống và lùi lại. “Hope, em luôn luôn được lựa chọn. Anh không bao giờ bắt em làm điều gì em không muốn. Như thế thì có gì vui chứ?”.

Cô tin anh. “Em sẽ chơi trước.”.

Anh cầm khẩu súng BB của anh lên và đưa nó cho cô. Cô đợi cho đến khi Neville xếp lại những mục tiêu. Dưới con mắt giám sát của Dylan, cô bắn được hai trong số năm con sóc. “Thế là khá giỏi,” cô nói, tự hào về chính mình.

Dylan cười ba tiếng cười trầm trầm. Sau đấy anh đưa khẩu súng BB của anh lên, liếc xuống nòng súng và bắn hạ cả năm mục tiêu trong chưa đến năm giây.

Anh đã thực hiện động tác siết cò nhịp nhàng thực sự tốt, và rõ ràng là điều khiển thành thạo vũ khí nặng.

“Em nghĩ em đã bị gài bẫy,” cô nói.

“Em chưa bao giờ có cơ hội, cô nàng thành phố. Anh đã có khẩu súng BB đầu tiên khi anh khoảng bốn tuổi.” Anh hạ nòng súng xuống. “Nhưng anh sẽ nói với em anh sẽ làm gì. Tất cả hoặc không có gì, và trong lượt tới, em chỉ phải bắn trúng ba con, nhưng anh phải bắn trúng tất cả để thắng cuộc.”.

“Anh được nhận cược rồi đấy.” Ngay khi những con sóc được dựng lên lần nữa, cô nhắm bắn.

“Nhìn xuống những mục tiêu.” Neville bước lên trước để tư vấn cho cô.

Dylan cau mắt lại nhìn người nhân viên, và Neville quay lại với vị trí của mình ở bên cạnh quầy. Ở cuối mép quầy cô đã nghe thấy Neville nói gì. Cô hướng thẳng nòng súng vào một con sóc buộc nơ màu xanh lục. “Hiểu rồi,” cô nói khi mục tiêu đổ. Cô trượt hai lần bắn tiếp theo nhưng trúng ở lần thứ tư. Cô nhắm con sóc cuối cùng đi một đôi giày khiêu vũ màu hồng. “Em sẽ đóng đinh nó.”.

“Nào, một lựa chọn từ ngữ thú vị.”.

Cô liếc qua Dylan, sau đó quay lại với con sóc. “Đừng nghĩ anh có thể làm em xao nhãng.”.

“Anh không làm thế,” anh dừng lại để hạ giọng xuống một chút, “Nhưng nếu thử, anh có thể sẽ thẳng thắn và nói với em là anh đang thắc mắc về màu sắc quần lót của em lần nữa.”.

Cô lắc đầu “Thậm chí ngay cả cái nỗ lực trẻ con đấy nhằm phân tán em cũng không có hiệu quả đâu.” Cô bắn trúng mục tiêu, sau đó thổi phù vào đầu nòng súng như thể có khói bay ra. “Lo lắng không, cảnh sát trưởng?”.

“Cưng à,” anh ề à nói khi anh bắn và trúng con sóc đầu tiên, “Em đang làm anh run bần bật trong giày đấy.”.

Hope quyết định đến lúc làm xao nhãng anh một chút. Cô ngả lưng vào cạnh quầy và bắt chéo chân. Chiếc váy màu be của cô co lên trên đùi, và cô lướt ánh mắt từ chiếc khóa thắt lưng lớn đến ngực rồi mặt anh. “Tại sao anh không nói với em cách điều khiển một vũ khí hạng nặng lần nữa?” Cô liếm môi và hạ giọng xuống thành một tiếng thì thầm khêu gợi. “Nói với em về cái vuốt ve trơn tru và siết nhẹ nhàng đó.”.

Anh bắn và mục tiêu thứ hai đổ. “Là ‘siết chặt’.” Mục tiêu thứ ba ngã xuống và Hope đứng thẳng lên. Khác nhau đấy.”.

“Hồng,” cô nói to đủ để chỉ có anh nghe thấy.

Anh lên cò súng và ngoái lại nhìn cô. “Hồng gì?”.

“Quần lót của em màu hồng.” Cô nhướng một bên lông mày quyến rũ.

“Hồng bóng với những quả ớt đỏ và đằng trước in từ ‘Cảnh báo: Nóng’.”.

Ánh mắt anh rơi xuống phía trước khu vực giữa hai chân cô. “Thật ư?”.

Không, không phải. “Thật.”.

Binh. Binh. Binh. Những mục tiêu còn lại gục xuống và Dylan đặt súng tựa vào quầy. “À, nhìn xem. Anh đoán là anh thắng rồi.”.

Nevillie cho Dylan lựa chọn một con gà nhựa, một loạt những chất nôn nửa giả, một cái gương Corvette, hoặc một cái mũ nhựa cứng có hai lon bia ở hai bên. Dylan lấy chiếc mũ và đặt nó lên đầu cô. “Dành cho đêm mua một tặng một tới của em,” anh nói.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hope có một người đàn ông tặng cô một phần thưởng lễ hội rẻ tiền. Cử chỉ ấy làm cô cảm động nhiều hơn mức bình thường, cô cho rằng cảm xúc đấy chỉ là một trong những sự phản chiếu về cuộc đời cô. Một chiếc mũ có lon bia có thể khiến một phụ nữ cảm thấy ướt át là một lời tường thuật khá đáng buồn.

“Đến lúc để lựa chọn,” anh nói, đặt bàn tay lên lưng cô. Họ bước ra khỏi ánh sáng của quầy và được bao phủ trong bóng tối đã nhanh chóng buông xuống.

“Không có trò chơi nào nữa, Hope,” anh nói khi họ đi xa khỏi những quầy lễ hội. “Anh sẽ đưa em về nhà em hoặc đưa em đến nhà anh. Nếu anh đưa em về nhà với anh, anh sẽ đưa em lên giường của anh.” Họ di chuyển theo hướng ngược lại với những cặp đôi đang tiến đến bờ hồ, nơi thị trấn sẽ bắn pháo hoa.

Anh nghĩ rằng em sẽ chẳng ngủ nghê được nhiều đâu,” anh nói thêm.

“Em đến đây cùng Paul và Shelly.”.

“Anh biết.” Anh dừng lại ở lối vào bãi đỗ xe, cho cô thời gian để quyết định.

“Anh đã nói với họ là anh sẽ đưa em về nhà.”.

“Anh làm thế lúc nào?”.

“Khi anh vừa đến đây.”.

Cô nhìn vào khuôn mặt tôi tối của Dylan. Cô có thể trải qua chuyện này không? Cô có thể dành một đêm với anh và vẫn cảm thấy dễ chịu với mình vào buổi sáng không? “Anh rất chắc chắn về mình nhỉ?”.

Anh lắc đầu. “Không. Anh đang hy vọng em để anh nói những lời ngọt ngào nhằm cởi bỏ quần áo của em, nhưng anh không chắc chắn về cái gì. Bây giờ vẫn không.”.

Bàn tay anh di chuyển từ lưng lên bờ vai trần của cô. “Ngày hôm nay anh không định đến đây. Anh không định trở về thị trấn trong vài tuần tới.”.

Cô có thể không? Cô có thể vượt qua tất cả cảm xúc và đối mặt với cuộc tình này như những người đàn ông không? Cô có thể là một người đàn ông không?

“Nhớ lúc em hỏi anh có phải là anh có một ham muốn không thể kiểm soát được không?” anh hỏi, trượt tay anh xuống dọc cánh tay để nắm lấy bàn tay cô.

“Ừ, anh có đấy. Anh ham muốn em đến mức không thể kiểm soát được.”.

Phải, cô có thể, và sự kháng cự nho nhỏ cuối cùng của cô tan chảy ngay giữa vùng hoang dã của Idaho. Ngay ở đấy trong hình xăm giả và chiếc mũ có lon bia của cô. “Được rồi,” cô thì thầm. “Em muốn về nhà với anh.”.

“Cám ơn Chúa,” anh thì thầm trả lời.

Cô nghĩ có lẽ anh sẽ hôn cô. Một nụ hôn ngắn lãng mạn dưới trăng và sao, nhưng anh không làm thế. Đổi lại, anh gần như giật cô khỏi đôi xăng đan của mình. Họ bước qua những hàng ô tô, xe chở hàng và xe Jeep. Anh kéo cô sau anh cho đến khi họ đến bên phía ghế hành khách của một chiếc xe bán tải màu xanh sẫm. Mở cửa, anh gần như xô cô vào bên trong. Trong không đến một phút, anh đã khởi động động cơ, chiếc xe lao vào đường đi, và họ đang tiến ra khỏi tòa thị chính. Bóng tối trọn vẹn chiếm cứ cabin, và chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bảng đồng hồ xe hắt lên nửa mặt dưới của Dylan. Hope nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh ở đầu bên kia ghế. Anh nhìn thẳng phía trước với vẻ nghiêm trọng chết người.

Anh siết nắm tay chặt cứng trên tay lái, và cô tự hỏi có phải anh đã suy nghĩ lại.

“Dylan, có chuyện gì à?”.

“Không có gì.”.

“Vậy tại sao anh nhìn trừng trừng phía trước?”.

“Anh chỉ đang cố gắng ngồi đây giữ chiếc xe trên đường, nhưng nó khó như quỷ vì anh cứ nghĩ đến việc thò tay vào quần lót của em.” Anh liếc nhìn cô, sau đó quay sự chú ý của mình lại với con đường tối đen. “Anh không muốn chộp giật và nhảy vào em trước khi chúng ta về đến nhà.”.

Cô cười và anh lắc đầu. “Chuyện này không buồn cười đâu” anh nói.

“Có lẽ anh nên đọc thuộc lòng thứ gì đấy trong đầu.”.

“Anh đã cố gắng, nhưng cách ấy không bao giờ có tác dụng.”.

“Em sẽ giúp anh.” Hope vứt chiếc mũ trên sàn nhà và dịch lại gần trên ghế ngồi. “Hãy thử thứ gì đấy không gợi tình.” Cô quỳ trên đầu gối bên cạnh anh.

“Kiểu như, ‘Tám bảy năm trước, ông cha ta đã mang đến lục địa này một quốc gia mớí.” Cô vứt chiếc mũ cao bồi của anh cạnh mũ của cô, lôi kéo vạt áo trước của anh và giật từng cúc áo một cho đến khi chiếc áo sơ mi mở ra. Cô trượt tay vào bên trong, và anh hít một hơi. Những cơ bắp của anh co và cứng lại bên dưới cái đụng chạm của cô. ” ‘Thai nghén nền tự do. Khai sáng lời tuyên bố rằng tất cả con người đều được tạo ra một cách bình đẳng’.” Cô lướt ngón tay trên lớp lông ngắn ở ngực anh. Abraham Lincoln đã sai lầm. Không phải tất cả con người đều được tạo ra một cách bình đẳng. Vài người sở hữu nhiều hơn. Có vẻ ngoài đẹp và quyến rũ hơn, họ đã có thứ gì đấy khó nắm bắt. Cho dù nó là gì, Dylan đã có nhiều hơn phần của mình.

Anh với lấy tay cô, ép phẳng nó trên ngực anh để cô không thể cử động. Cô hôn lên cổ anh và trượt cái miệng hé mở của mình đến chỗ hõm ở cổ anh, nếm làn da ấm áp vừa cạo râu của anh.

“Hope, anh hầu như không nhìn được.”.

“Anh không cần phải nhìn.” Cô gở bàn tay đang ngăn bàn tay cô và đặt tay anh lên ngực cô. “Anh là một cậu bé lớn, hãy cảm nhận theo cách của anh,” cô thở ra ngay trước khi mút cổ anh.

“Chúa ơi.” Những ngón tay anh khép lại trên cô và luồng không khí anh đang nín lại tống ra khỏi phổi anh.

Ngực Hope căng lên, đầu ngực cô co lại, và cô kéo đuôi áo của anh ra khỏi chiếc quần jeans. Cô nhìn xuống lớp lông trên ngực anh, ánh sáng vàng từ chiếc đồng hồ xe hắt lên những sợi lông xoăn ngắn và tỏa sáng khắp làn da căng của anh. Khi chiếc xe rẽ khỏi đường cao tốc, cô lướt những ngón tay từ trên ngực chạy xuống vùng bụng phẳng của anh. Em có giúp được gì không?” Cô di chuyển tay đến khóa quần, và qua làn vải bò, cô áp lòng bàn tay vào phần phân thân cứng như đá của anh. “Anh không trả lời câu hỏi của em,” cô nói, bên trong cô tan thành chất lỏng, đáp lại anh.

“Khi em chạm vào anh như thế, anh không thể nhớ em đang hỏi gì.”.

Cô hôn dọc xương đòn anh. “Anh vẫn có vấn đề với việc giữ chiếc xe này trên đường à?”.

“Chết tiệt, ừ.”.

Cô có cảm giác mang máng là chiếc xe đang rẽ. Sau đó điều tiếp theo mà cô biết là họ dừng lại và cô đang nằm ngửa trên ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tối của Dylan. Và anh hôn cô. Thật lâu, thật sâu và mạnh bạo. Chiếc váy của cô bị xô lên cuốn quanh eo và anh đang quỳ giữa hai chân cô. Anh đẩy hông vào vùng tam giác của cô, và anh đã có thể làm cô đau nếu cô đã không muốn anh nhiều như thế này. Cô quấn hai chân quanh eo anh và đặt bàn tay hai bên đầu anh, hôn anh như anh hôn cô, như thể sẽ không bao giờ lấy đủ cho dù là miệng, lưỡi hay chất lỏng nóng bỏng đang chảy tràn qua cơ thể họ.

Chân Dylan va vào còi xe, và anh lùi lại, hớp lấy không khí. Áo sơ mi của anh đang mở, ánh mắt anh hoang dại trong chiếc cabin tối tăm. “Hãy ra khỏi đây,” anh nói và làm thế nào đấy đưa cả hai người họ ra khỏi xe. Anh túm lấy một hộp bao cao su từ ngăn để đồ trong xe trước khi lao ra lối đi dẫn đến cửa sau nhà.

Hope ngoái lại nhìn chiếc xe đang đỗ xiên xẹo, hình như nó đã bị trượt bánh khi dừng lại. Cô không thể nhớ họ có bị trượt bánh hay không. Cô không thể nhớ gì nhiều ngoài hương vị làn da của Dylan bên dưới lưỡi cô.

Khi họ bước vào bếp, Dylan bật công tắc điện gần cửa sau và chùm chìa khóa, hộp bao cao su trượt dọc mặt bếp. Hope liếc lên ánh sáng trên đầu, thoáng bắt được hình ảnh những bức tường màu xanh lơ, sàn nhà màu trắng và đồ dùng trong nhà. Mặt bếp bằng đá hoa và một chiếc bàn gỗ ở giữa phòng. Một chiếc bánh kem trắng với những lát lê ngâm đường trên mặt đang để trên bàn làm cô ngạc nhiên, nhưng sau đấy Dylan giật tung chiếc áo sơ mi của anh và cô quên hẳn chiếc bánh. Bàn tay cô đáp xuống vầng ngực phẳng của anh. Cô nhìn những sợi lông màu nâu vàng gần ngón tay cô đến chỗ lõm vào ở cổ anh. Cô đặt một nụ hôn lên dấu vết cô đã để lại lúc trước, và cô hạ tay xuống chiếc khóa thắt lưng to của anh.

“Anh có thể giết người bằng cái này,” cô nói khi mở khóa và kéo thắt lưng ra khỏi đỉa quần. Cô liếc lên nhìn anh và thêm vào, “Nó có thể bị coi là một vũ khí đáng sợ ở vài bang.”.

Đôi mắt xanh lục của anh nhìn cô từ những mí mắt nặng trĩu vì ham muốn.

Một nụ cười gợi tình lồ lộ đẩy góc miệng anh cong lên. “Em đã đúng,” anh rề rà nói, và cô có cảm giác rằng anh không nói về chiếc khóa thắt lưng. Chiếc thắt lưng trượt khỏi tay cô và đụng phải sàn nhà với một tiếng ầm.

Dylan với lấy eo cô và túm lấy mép áo hai dây của cô. “Giơ tay lên,” anh nói và chầm chậm kéo chiếc áo lên khỏi bụng cô. Lớp vải bông mềm mại vướng dưới ngực cô và anh túm lấy lớp vải và kéo nó qua đầu cô. Đuôi tóc lành lạnh của cô rơi xuống vai, và cô thả tay xuống hai bên. Dylan vứt chiếc áo sơ mi của cô cạnh áo anh, và Hope đứng trước anh trong chiếc áo lót căng màu đen và chiếc váy ka ki.

Đột nhiên cô không biết cô có thể trải qua việc này hay không. Không phải như thế này. Không phải trong ánh sáng rõ của nhà bếp nơi tất cả những khiếm khuyết của cô có thể lộ rõ. Khi cô cởi quần lót ra, anh sẽ nhìn thấy vết sẹo màu trắng mỏng ở bụng dưới của cô. Anh nhìn thấy vết sẹo của cô và anh sẽ hỏi về nó.

Cô nhìn anh, đi qua vùng bụng hoàn hảo nhiều múi và vầng ngực rộng với những xoáy lông mềm và cơ bắp rắn chắc. Qua cái cổ và chiếc cằm mạnh mẽ và những đường nét đẹp như khắc của đôi môi gợi cảm. Anh hoàn hảo, đứng đấy trong ánh sáng rực rỡ, không mặc gì ngoài chiếc quần jeans và đôi bốt. Cực kỳ hoàn hảo, trong khi cô có một vết sẹo cũ.

Anh đưa tay cởi khuy váy và cô túm lấy cổ tay anh. Có lẽ anh không chú ý đến những vết sẹo, nhưng anh sẽ để ý rằng cô không mặc chiếc quần lót lụa hồng. Trong vài giây cô không thể nhớ ra cô có đang mặc một chiếc quần lót đẹp hay là một chiếc gần đến ngày mang đi giặt. Sau đấy cô nhớ ra và thả lỏng một chút. Màu trắng. Một chiếc quần lót nhỏ màu trắng đơn giản. Chúng còn mới, nhưng chúng không hợp với áo lót của cô. Cô nên chuẩn bị kỹ hơn. Cô nên mặc cái nào đấy bằng lụa. Cô nên mặc thứ gì đấy làm anh ngã chổng chân lên trời, nhưng cô thậm chí còn không biết anh ở trong thị trấn “Có lẽ chúng ta nên tắt đèn,” cô gợi ý.

” Vì sao?”.

Anh sẽ sớm tìm ra thôi. “Quần lót của em không hợp.”.

Anh nhìn cô như thể cô đang nói một ngôn ngữ anh không hiểu. “Không hợp với cái gì?”.

“Áo lót của em.”.

Anh chớp mắt và lông mày anh thấp xuống nữa. “Em đang đùa anh à.”.

“Không, quần lót của em màu trắng và …”.

Dylan hạ miệng xuống với cô. “Anh chẳng quan tâm khỉ gì về đồ lót của em,” anh thì thầm trên môi cô. “Anh quan tâm đến thứ ở bên trong hơn.” Anh hôn một đường ấm áp từ má lên tai cô. “Bên trong nơi em mềm mại và ấm áp.”.

Đầu lưỡi của anh chạm vào cạnh cổ cô, và anh lướt những ngón tay đến bông hồng đen giữa hai quả áo lót ở giữa ngực cô. “Nhưng anh sẽ cho em biết anh sẽ làm gì.” Với một cái vặn của cổ tay, cái móc bật ra và anh đẩy dây áo ra khỏi vai cô. Chiếc áo lót rơi xuống sàn. “Vấn đề giải quyết.” Bàn tay nóng bỏng của anh ôm lấy bầu ngực trần của cô khi môi anh khép trên môi cô lần nữa. Và đột nhiên Hope quên tất cả mọi thứ ngoại trừ cái vuốt ve của lòng bàn tay thô ráp đang trượt lên trượt xuống đầu ngực nhạy cảm của cô. Cô đẩy lưỡi vào miệng anh khi anh lùi lại, đưa cô áp sát vào quầy bếp. Dục vọng cuộn sâu xuống bụng cô, tràn qua giữa hai đùi cô và siết chặt ngực cô. Cảm giác này gần như đau đớn, cũng quá sâu sắc. Tuyệt vời và lấn áp. Cô rên sâu, sâu trong cổ họng và lướt những bàn tay trên người anh. Tóc anh, má anh, xuống cổ rồi vai anh. Cô chạm đến mọi nơi cô có thể với đến, lưng, sườn và bụng anh.

Cái miệng đói khát của anh lướt mạnh trên môi cô, và anh trao cho cô những cái hôn nóng bỏng. Anh có vị như một người đàn ông bị kích động. Như tình dục. Cô cong người về phía anh, về bức tường ngực ấm áp của anh, về phía đôi tay của anh và vào phần bên dưới đang hưng phấn của anh. Anh đang hoàn toàn cứng như đá, áp sát vào cô, và cô muốn hơn nữa, khao khát sự tiếp xúc gần gũi hơn. Muốn một thứ mà anh có, một thứ mà chỉ có anh có thể trao cho cô, cô đưa tay đến trước quần anh. Cô mở khuy ở cạp quần, và khi cô kéo khóa xuống, cô thấy anh trần truồng bên dưới chiếc quần jeans. Da thịt anh bật ra vào lòng bàn tay cô, và cô khép nắm tay quanh nó.

Một tiếng rên khàn phát ra từ ngực Dylan, và Hope ngả ra sau để nhìn vào mặt anh. Mắt anh là những khe màu xanh lục và hơi thở anh đứt đoạn.

“Hope,” anh thì thầm, giọng anh khàn đi như thể cô đang hành hạ anh. Anh nhấc tay cô và đặt nó lên vai anh. Sau đó anh túm lấy phía sau đùi cô và nâng cô lên cho đến khi cô ngồi trên mặt quầy. Anh lùi lại một bước và không đến một phút sau anh đứng trần truồng hoàn toàn trước cô. Cô thích có một hai phút để ngắm toàn bộ cơ thể anh, để thưởng thức vẻ đẹp của cơ thể anh, những cơ bắp rắn rỏi và sự cân đối ấn tượng, nhưng anh không cho cô cơ hội. Anh bước vào giữa hai chân cô và đặt một nụ hôn dịu dàng lên cổ cô.

“Anh muốn em, Hope,” anh nói khi anh hôn dọc xương đòn của cô. “Em làm anh điên cuồng vì ham muốn em.” Anh hôn lên bầu ngực cô. Cô cong lưng lên và anh nói, “Điên cuồng khi nghĩ đến việc này.”.

Anh nhẹ nhàng hôn đầu ngực cô. Mắt Hope nhắm lại và một cơn rung động chạy dọc xương sống cô. Dylan liếm cô như một cây kem anh nói trước đây, sau đấy anh mút mát nó bằng cái miệng ẩm ướt và nóng rẫy của anh. Anh quyến rũ cô khi bàn tay anh di chuyển bên dưới váy cô. Anh ôm lấy cô ở đấy, đẩy lòng bàn tay anh vào và nhẹ nhàng siết lại. Anh chuyển sang bên bầu ngực kia và lặp lại hành động của mình.

“Em ướt,” anh thì thầm khi anh chạm vào giữa hai đùi cô, cảm nhận cô nơi cô muốn anh nhất, nơi cô trơn trượt và nơi cái vuốt ve của anh khiến cô thèm khát thêm nữa. “Anh muốn ở bên trong em.” Với mỗi cái vuốt ve, mỗi cái âu yếm của bàn tay anh, anh mang cô đến gần với cực khoái. Anh kéo quần lót của cô xuống và thì thầm. “Em đã sẵn sàng và anh nghĩ đã đến lúc rồi.”.

Khi Hope vặn vẹo ra khỏi chiếc váy, Dylan chộp lấy một cái bao cao su trên chiếc hộp để trên mặt quầy sau cô. Cô đá chiếc váy bay khỏi chân và quan sát anh lăn lớp nhựa mỏng lên nó.

“Đến đây,” anh nói và cô vòng tay quanh cổ và chân quanh eo anh. Anh kéo cô ra khỏi mặt quầy và kéo sát cô vào người anh, sau đó anh bắt đầu đi vào trong cô. Anh không đi được xa vì Hope hét lên vì đau đớn.

“Suỵt, được mà,” anh thì thầm, và giữ cô chặt vào anh khi anh di chuyển đến chiếc bàn bếp. “Anh sẽ làm nó ổn cả. Anh sẽ khiến nó thật tốt cho em.” Anh đặt cô lên mặt bàn gỗ lạnh và bàn tay cô rơi xuống chiếc bánh trắng. Chiếc bánh trượt đến đầu bên kia bàn nhưng không ai trong họ quan tâm. Anh nghiêng người trên cô và hôn lên cổ và ngực cô trong khi anh đặt chân cô lên bàn, đẩy đùi cô rộng ra. Anh lắc hông, chầm chậm đưa đẩy cho đến khi anh hoàn toàn ở trong cô. Tiếng rên rỉ của anh là tiếng trầm sâu phát ra từ đáy linh hồn anh.

“Khỉ thật,” anh chửi thề và lùa những ngón tay và tóc cô “Em ổn không?”.

Hope có thể thành thật nói rằng cô không biết. Cô chưa bao giờ nếm trải cái gì như Dylan Taber, và sau đấy anh chuyển động, giống như có tia sắt nóng trắng nhảy múa trên da cô. Tiếng thở hổn hển của cô biến thành một tiếng rên rỉ khi anh lùi lại và vào sâu. Hơi nóng tập trung giữa hai đùi cô và lan tỏa đến bụng, ngực cô như một ngọn lửa lóe lên. Anh lấp đầy cô hoàn toàn, chạm vào thật sâu trong cô khiến cô cảm thấy bị anh chiếm hữu hoàn toàn.

Cô đưa tay lên bên đầu anh, khiến kem bánh quệt vào cằm và tóc anh. Cô kéo mặt anh xuống với cô. “Em còn hơn cả ổn,” cô nói và hôn môi anh.

Anh hôn cô thật lâu và sâu khi anh tiếp tục chuyển động với một nhịp điệu đều đặn và chậm rãi, nhịp điệu đó tăng lên, tăng lên mãi cho đến khi không ai trong họ có thể thở. Anh lùi lại đủ để nhìn vào mắt cô, và hơi thở của anh trở nên rời rạc theo nhịp của những chuyển động. Mọi đầu dây thần kinh trong cơ thể cô sống dậy và râm ran với khoái cảm âm ỉ đẩy cô lên, lên mãi đến sự giải thoát. Nó tích tụ lại chặt hơn, nóng hơn, làm những ngón chân cô cong lại. Và rồi nó nhấn chìm cô hoàn toàn. Những làn sóng nối tiếp nhau đổ ập vào cô từ đầu đến chân và cô thét lên tên anh.

Cô túm lấy đôi vai trần của anh và bám chặt lấy anh khi những bức tường của cơ thể cô dồn dập ôm quanh anh. Nó tiếp tục và tiếp tục không giống với thứ gì cô đã trải nghiệm trong cuộc đời mình. Anh chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn, cho đến khi không khí tống ra khỏi buồng phổi anh như thể anh bị đấm vào ngực và những cơ bắp của anh dưới bàn tay cô trở nên cứng như đá.

Sau đó, âm thanh duy nhất là những tiếng thở nặng nề, kiệt sức. Da họ dính vào nhau và dường như không có ai có năng lượng để nhấc mình dậy khỏi bàn.

Trán Dylan tựa bên tai phải của Hope và ngón tay anh vẫn cuốn trong mái tóc của cô. Một làn hơi ấm áp tàn dư lay động đọng lại trên da thịt cô, cô quay đầu và hôn vào thái dương của anh.

“Lạy Chúa!” anh rên lên. “Điều đấy thật tuyệt diệu.”.

Hope mỉm cười. Cô cũng nghĩ thế. Anh vừa trao cho cô một cuộc làm tình tuyệt diệu nhất trong đời. Nó không phải là tình yêu. Hope biết sự khác biệt giữa tình dục và tình yêu. Điều anh trao cho cô là cơn cực khoái lạ thường nhất trong cuộc đời. Không, nó không phải là tình yêu, nhưng đã đã rất tuyệt vời.

Anh cũng rất tuyệt vời.

— —— —— —— —— —-

(1) Thuốc tiêu hóa, tiêu chảy.

(2) Kem xoa bóp giảm đau cơ và khớp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.