Gameshow Vô Hạn

Chương 43: 43: Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao - 4



Bỗng nhiên số 5 chợt nhớ ra: “Không phải hai người đã tìm được thẻ manh mối sao? Lấy ra xem đi”.

Số 9 mím môi.

Cô nàng cảm thấy nếu mình lấy thẻ manh mối ra, có lẽ sẽ bị người khác nghi ngờ là mình làm giả.

“Đưa anh ta xem đi”.

Hứa Giai đề nghị, “Nói không chừng có người hiểu được”.

Thực tế thì cô lại đang nghĩ, một hình thù kì dị như bùa trừ tà, có ai nhận ra được thì quá không khoa học rồi.

Số 9 nghiêm mặt mang thẻ nhắc nhở ra, thoải mái đưa lên trước mặt số 7 và số 5.

Số 7 hừ lạnh: “Cái quái gì vậy?”

Số 5 ngẩn ngơ, lại hô lên: “Đây là số 1 trong bảng chữ số của Thái Lan”.

Số 1? Số 9 sửng sốt.

Ánh mắt Hứa Giai hơi động, nhưng cô không mở miệng, mà vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên cô phải nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Con ngươi số 7 co lại, tự lẩm bẩm: “Số 1? Nghĩa là chỉ có một người sao Thủy?”

Không đợi người khác đáp lời, Hứa Giai đã vội vàng mở miệng cướp thời cơ: “Người sao Thủy chỉ có một người, tôi và số 9 đã tránh được nghi ngờ.

Thẻ manh mối không ai nhận ra được, số 5 chủ động nói ra ý nghĩa, khả năng anh ta là gián điệp không cao.”

Nói xong, cô nhìn nhìn chằm chằm số 7, chỉ còn chưa chỉ thẳng anh ta chính là mục tiêu nữa thôi.

“Không phải tôi!” Số 7 gắt lên.

Hệ thống rõ ràng nói rằng, anh ta là người sao Hỏa.

Vậy thì chắc chắn có người âm thầm giở trò, cố ý đẩy anh ta ra làm bia ngắm.

Nhưng mà…

Số 7 không nhịn được, hỏi ngược lại: “Ai dám cam đoan thẻ manh mối này có phải do mấy người tạo ra không?”

Hứa Giai hỏi lại: “Giả tạo một tấm thẻ mà chính mình cũng không hiểu?”

Số 9 còn dứt khoát hơn, thẳng tay tiêu hủy tấm thẻ manh mối.

Tấm thẻ vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, chứng tỏ nó đúng là vật phẩm xuất thân từ hệ thống.

Số 9 bình tĩnh nói, “Lúc đầu tôi không nhận ra ký hiệu trên đó, sợ mình hủy mất đồ vật quan trọng cho nên không dám hủy thử.

Tất cả chúng ta đều là người chơi lv2, chắc chắn đều biết rằng chỉ có vật phẩm của hệ thống mới có thể tiêu hủy, còn của người chơi tự tay làm ra thì không thể nào tiêu hủy được”.

Hứa Giai không biết, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng được đến chuyện cô chững chạc đàng hoàng đứng ra thêm mắm dặm muối: “Đúng thế, tôi biết, đây là chuyện bình thường mà”.

Tình huống hiện tại đã rất sáng tỏ.

Số 5 yên lặng đứng cùng chiến tuyến với hai cô gái, ba người nhất trí đứng ra đối đầu với kẻ mà họ cho là người ngoài.

“Không phải tôi!”.

Số 7 điên mất rồi.

Nhưng trừ “Không phải tôi” thì anh ta cũng không biết nên nói gì nữa, đúng là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.

Số 9 không hề tin.

Cô nàng tỏ vẻ hờ hững: “Xé bảng tên số 7 đi, trò chơi kết thúc rồi”.

Số 5 gật đầu, “Cùng lên nào”.

Hứa Giai bình tĩnh nói: “Không còn gì để nói thêm, chuyện đã rõ rành rành”.

Số 7, “…”

Dứt khoát xử lý cả ba người này đi, một mình anh ta thắng cũng tốt.

Thế là trong mắt số 7 lóe lên tia sáng lạnh, dẫn đầu nhào về phía số 9.

Số 9 giật mình, quay người, hất anh ta ra.

Hứa Giai nửa ôm số 9, vừa giúp cô nàng bảo vệ bảng tên, vừa đối phó với số 7.

Số 5 tiến lên phía trước, giữ cánh tay số 7, hô to: “Tôi tóm được anh ta rồi! Mau xé bảng tên anh ta!”.

So với số tiền thưởng loại người chơi thì số tiền thưởng sống đến cuối cùng, giành thắng lợi tuyệt đối còn phong phú hơn nhiều.

Thế nên số 5 rất cẩn thận, kiềm chế số 7 lại để hai cô gái lên động thủ.

Hứa Giai không kìm được nở một nụ cười, sau đó chạy đến sau lưng số 7, vui sướng xé bảng tên anh ta xuống.

Số 7 dùng hết sức lực mới thoát được số 5, chỉ nghe xoẹt một tiếng, trong lòng đã tự hiểu mình bị loại rồi.

“Thắng rồi!” Số 9 bắt đầu vỗ tay, hớn hở ra mặt.

Số 7 dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu đần nhìn ba người còn lại, lạnh lùng nói, “Các người sẽ hối hận.”

Số 9 căn bản không thèm để ý.

Nhưng loa phát thanh lại đúng lúc thông báo: “Người chơi số 7 đội sao Hỏa, OUT!”.

Số 7, sao, Hỏa!

Động tác của số 9 cứng đờ, giống như bị người khác đập vào đầu một cái, hồ đồ cả đi.

Số 5 trợn mắt há mồm, ngốc nghếch nhìn hai cô gái còn lại, không rõ chỗ nào đã sai.

Hứa Giai gọn gàng xé bảng tên của số 9 xuống, sau đó đạp thẳng vào bắp chân số 5 – số người còn lại càng ít, thân phận càng khó giấu.

Cho nên cô không nói nhảm nữa, tấn công thẳng luôn.

Số 5 ăn phải một đạp, cảm giác cảm nhận được là: chân gãy mất thôi, cả người nhự bị sét đánh ngã quỳ xuống.

Hứa Giai thoải mái xé bảng tên anh ta đi.

Một loạt hành động nhanh gọn.

Không đến mười giây đồng hồ, người sao Hỏa đã bị diệt toàn bộ.

“Là cô?!” Số 9 vừa sợ vừa giận, trong lúc nhất thời vẫn không thể chấp nhận được sự thật.

Số 7 hừ lạnh một tiếng, biến mất không còn bóng dáng.

“Đúng, là tôi.

Tôi là người đại diện duy nhất của Sao Thủy đến tham gia chiến tranh giữa các vì sao”.

Nhớ lại toàn bộ những gì đã trải qua trong trò chơi lần này, Hứa Giai thở ra một hơi dài: “Thắng không dễ chút nào”.

Số 5 ngớ mặt ra nghĩ, người chơi sao Hỏa tích cực tự giết nhau như thế, cô thắng không dễ ở chỗ nào?

Hứa Giai nghiêm mặt nói: “Tôi cũng nhặt được thẻ manh mối, sau khi phân tích mới biết mình là người sao Thủy duy nhất.

Lại nói, 1 đấu 11 quá khó.

Nếu như các người là gián điệp, hệ thống nêu nhiệm vụ ngay từ đầu, các người có nghĩ mình sẽ thành công không?”

“Đương nhiên là có!” Số 9 không cam lòng, đầy tự tin nói: “Tôi chỉ thua cô ở cái thân phận thôi!”

Hứa Giai, “…”

Cô nàng này lấy đâu ra cái tự tin mù quáng đó vậy? Trên đường đi cô nàng đã tự hại bao nhiêu đồng đội của mình, hay là, tùy tiện nói khoác một câu, không cần trách nhiệm nên tự tin thế nào cũng được?

Mặc kệ là nhờ cô giấu thân phận quá tốt, hay thế nào, cuối cùng cô vẫn xé được bảng tên ba người cuối cùng, Hứa Giai không tin người nào cũng có thể làm được chuyện này.

Nhưng đối phương đã nói như vậy…!Hứa Giai nhún vai, lười tranh cãi: “Được thôi, vậy coi như chiến thắng này là do tôi tiện tay nhặt được”.

Vẻ mặt chẳng sao cả lại khiến người khác còn buồn bực hơn.

Số 9 nghĩ thầm, mình nhìn lầm người rồi.

Còn tưởng số 2 là một cô gái tốt, không ngờ lại là một kẻ lừa người không chút đắn đo.

Loa phát thanh lạnh lùng thông báo: “Người chơi số 5 đội sao Hỏa OUT! Người chơi số 9 đội sao Hỏa OUT!”

Đồng thời bên tay Hứa Giai vang lên một thông báo: “”Triple kill! Chúc mừng người chơi số 2 đã hoàn thành thành tựu Triple Kill.”

Hứa Giai nhướng mày.

Nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô có thành tựu Triple Kill.

Sau đó ánh mắt cô chuyển xuống đồng hồ màu đen trên tay.

[Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng giành cho người thắng cuộc]

[Cấp bậc hiện tại của bạn là lv2.

Nếu tiếp tục thắng thêm một trò chơi khác, đồng thời có tỷ lệ thắng là 30% trở lên, bạn sẽ trở thành người chơi lv3.

(Tỷ lệ thắng hiện tại của bạn là 100%.

Bạn đã tham gia tám trò chơi, chiến thắng tám lần)]

[Đồng hồ có thể hiển thị thông tin của những người chơi có cấp độ thấp hơn, hiện giờ bạn có thể xem thông tin của người chơi lv.0 và lv.1]

[Chúc mừng bạn đã giành được MVP của trò chơi lần này]

[Ba mươi giây sau bạn sẽ được đưa ra khỏi trò chơi]

[Chú ý: Sau khi rời khỏi trò chơi, bạn không được phép đề cập đến Gameshow vô hạn với bất cứ người nào không phải người chơi]

Số 9, số 5 lần lượt biến mất.

Thêm vài giây sau, Hứa Giai cũng được đưa đi.

**

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Hứa Giai không kịp chờ đợi, vội lên xem xét số dư tài khoản của mình.

Tin nhắn lần này nhiều hơn lần trước rất nhiều.

Tin nhắn thứ nhất:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 500.000,00 tệ tiền thưởng (dành cho người chiến thắng).

Số dư còn lại: 500.000,00 tệ]

Tin nhắn thứ hai:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 100.000,00 tệ tiền thưởng (MVP).

Số dư còn lại: 600.000,00 tệ]

Tin nhắn thứ ba:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 100.000,00 tệ tiền thưởng (Thành tựu Triple Kill).

Số dư còn lại: 700.000,00 tệ]

Tin nhắn thứ tư:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 60.000,00 tệ tiền thưởng (Thưởng loại bỏ người chơi, loại một người được thưởng 20.000 tệ).

Số dư còn lại: 760.000,00 tệ]

Tin nhắn thứ năm:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 76.000,00 tệ tiền thưởng (Người chơi lv1, tiền thưởng tăng 10%).

Số dư còn lại: 836.000,00 tệ]

Nhìn thấy những số tiền liên tiếp được chuyển đến này, tâm trạng vui vẻ lâu không thấy của Hứa Giai đã quay lại.

Nhưng khi cô nhìn lướt qua lịch bàn, phát hiện hôm nay đã là thứ năm, chỉ còn hai ngày nữa là đến cuối tuần, không hiểu sao tâm trạng của Hứa Giai lại buồn bực.

“Được rồi, dù sao cuối tuần cũng phải về, cứ dứt khoát về sớm một chút vậy”.

Hứa Giai bật máy tính lên, bắt đầu chọn mua vé tàu.

**

Buổi chiều thứ sáu, Tề Viễn nhận điện thoại của người nhà.

Nghe nói bố mẹ muốn mình đi xem mắt, anh không hề nghĩ nhiều đã từ chối ngay, “Con không đi đâu, mẹ hủy hộ con đi”.

“Thế sao mà được? Mẹ hẹn mãi mới được mối này”.

Mẹ Tề nhất định không chịu.

“Đi cũng có thành được đâu, thế thì đi làm gì cho mất công ạ”.

Tề Viễn vuốt mi tâm của mình.

Trong lòng anh có một người, người khác không thể lọt nổi vào mắt.

Mẹ Tề không phục: “Còn chưa gặp được người ta, sao con đã biết không hợp?”

Dừng một chút, bà nghi ngờ hỏi, “Nhiều năm như vậy mà con vẫn không có bạn gái, hay là đã có người trong lòng rồi?”

Tề Viễn, “…”

Im lặng chính là ngầm thừa nhận.

Mẹ Tề lập tức vui vẻ hẳn: “Con gái nhà nào? Mẹ có biết không? Ôi, con thích người ta từ khi nào?”

Tề Viễn không để ý đến bà, chỉ nhanh chóng sửa lời bà: “Tóm lại, mẹ đừng sắp xếp cho con xem mắt, con không đi đâu”.

Mẹ Tề rất không vui: “Giai Giai cũng không thích xem mắt, nhưng vì để bố mẹ nó vui, nó đã đồng ý đi một lần rồi đó”.

Tề Viễn bất ngờ, vô thức hỏi lại: “Cô ấy đi xem mắt? Khi nào ạ?”

“Thì cuối tuần này đó”.

Mẹ Tề cảm thấy lòng dạ bức bối, con cái nhà mình đúng là đứa bất hiếu, không ngoan ngoãn nghe lời như con gái nhà người ta.

“Chuyện xem mắt để con nghĩ đã, con sẽ nói lại với mẹ sau”.

Sau đó, Tề Viễn cúp máy, chạy sang gõ cửa nhà hàng xóm.

Nhưng gõ một hồi, bên trong vẫn không có ai trả lời.

Tề Viễn không nhịn được gọi điện thoại.

“Tớ á? Đang ở trên tàu cao tốc, sắp xuất phát rồi”.

Hứa Giai cả người ỉu xìu, cảm xúc sa sút: “Mẹ tớ cứ ép tớ phải về, tớ không có cách nào khác, mà cũng đang rảnh nên về một chuyến xem sao”.

Tề Viễn không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.

Anh còn không biết cô sẽ về nhà xem mắt đấy!

Cô gái này có bị ngốc không vậy.

Cao phú soái ngay bên cạnh mình mà không chịu nhìn thấy, lại còn muốn đi xem mắt người ngoài.

Tề Viễn khó thở.

“Khụ, nghe nói cuối tuần này cậu cũng đi xem mắt hả?” Hứa Giai lén lút tìm hiểu thêm.

“Cuối tuần này đúng là định về nhà”.

Giọng nói Tề Viễn lạnh lùng.

Lúc đầu không muốn đi, nhưng bây giờ…!anh nhất định phải về ngăn cản Giai Giai!

“Vì sao thế?” Hứa Giai rất tò mò: “Cậu có tiền, dáng dấp không có chỗ chê, điều kiện cũng tốt, sao phải đi xem mắt?”

“Vậy còn cậu? Sao lại chạy đi xem mắt rồi?” Tề Viễn hỏi lại.

Hứa Giai sững sờ.

Cô chỉ lo mẹ mình tự làm theo ý bà nên mới về, chủ yếu cũng muốn thăm bố mẹ ra sao, thuận tiện nhắc lại lập trường của mình, căn bản không quan tâm đến xem mắt gì đó.

Đột nhiên Tề Tiểu Viễn nhắc đến chuyện này, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Được rồi.” Tề Viễn chuyển chủ đề, trong giọng nói bình tĩnh mang theo một chút tức giận: “Cuối tuần gặp”.

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Hứa Giai không hiểu sao mình không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cãi lại chứng tỏ đúng là có dự định đi nha”.

Tề Viễn thì báo cho mẹ Tề: “Cuối tuần con sẽ về”.

Đúng lúc này, đồng hồ trên cổ tay phải của hai người đồng thời phát ra âm thanh “tít tít tít”, như đang thể hiện sự tồn tại của mình.

[Thông báo: Trò chơi tiếp theo sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều mai (thứ 7), mong người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.