Thời gian trôi qua thật
nhanh, mới đó đã hết một học kì, sau buổi tổng kết sân trường vắng hoe, Lưu Ly
ngồi trên ghế đá đợi Hổ Phách lấy xe đưa về, ánh mắt trong veo khẽ lướt qua
hàng hoa trắng bên góc sân trường, rồi cô vòng hai tay ra sau gáy khẽ tựa đầu
vào mơ hồ.
Cô bỏ đi cũng được hai
năm rồi, có lẽ ba cô vẫn cho người đi tìm cô khắp nơi. Có đôi lúc cô thấy nhớ
ông kinh khủng. Cô muốn trở về gặp ông, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, những
gì xảy ra vào cái đêm định mệnh đó vẫn còn ám ảnh cô đến bây giờ. Lưu Ly cười
buồn. Ước mơ? Lí tưởng? Viện ra bao nhiêu lí do để bỏ nhà đi nhưng sự thật cũng
chỉ vì cô sợ hãi. Người mà cô yêu thương nhất cũng là người mà cô sợ nhất, hiện
thực thật tàn nhẫn.
– Lưu Ly!
Một giọng nói ngọt ngào
vang lên, rồi một cô gái chạy đến ôm chầm lấy cô.
– Anh Thảo! Cậu chưa về
nhà sao?
Lưu Ly mỉm cười. Anh Thảo
là bạn thân của cô từ khi hai người còn bé xíu, cô nhóc đó cũng là người duy nhất
hiểu lí do mà Lưu Ly trốn nhà, nhưng vì đạo nghĩa bạn bè nên suốt hai năm qua vẫn
giúp cô che giấu.
– Lát nữa ba tớ sẽ đem xe
lên đón, cậu về cùng tớ luôn nhé! Anh Thảo nhìn Lưu Ly thuyết phục.
Nhưng lời thuyết phục này
không có giá trị suốt hai năm rồi. Lưu Ly thở dài ngồi dựa lưng vào ghế đá ngửa
mặt nhìn bầu trời xanh ngắt.
– Tớ không về.
Anh Thảo cũng không ngạc
nhiên lắm, cô bé nhìn bạn thân một chút rồi thông báo.
– Dương Vỹ đi du học ở
Anh mới về.
– Anh ấy về rồi sao? Lưu
Ly giật mình ngồi phắt dậy.
Anh Thảo mỉm cười gật đầu,
khuôn mặt trẻ con của Lưu Ly khẽ đanh lại, sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
Hai năm nay cô được tự do chạy nhảy khắp nơi chỉ vì Dương Vỹ bận học bên Anh,
bây giờ anh ấy về rồi thì cô sẽ khó thoát. Lưu Ly nhíu mày, ba mươi sáu chước
chuồn là thượng sách. Anh Thảo dường như biết bạn thân mình đang nghĩ gì nên chỉ
mỉm cười đứng dậy.
– Có lẽ từ giờ tớ không
giúp gì được cho cậu nữa, chúc may mắn nhé, Lưu Ly!
Anh Thảo khẽ vỗ vai bạn
mình rồi bình thản bỏ đi mất, Lưu Ly luống cuống đứng dậy mếu máo.
– Anh Thảo, cậu nỡ bỏ rơi
tớ trong lúc hoạn nạn thế này sao?
– Ừ! Anh Thảo đáp lại tỉnh
bơ rồi mất hút khỏi tầm mắt cô.
Cảm thấy không thể trông
cậy vào đứa bạn thân nối khố, Lưu Ly nhíu mày, chỉ còn cách dựa vào bản thân
mình thôi, chỉ mong con nhóc dại trai đó không phun ra điều gì về cô khi Dương
Vỹ hỏi đến là mừng rồi.
Hổ Phách và Hoa Thiên vừa
đi ra cổng vừa tranh luận về vấn đề gì có vẻ căng thẳng lắm. Lưu Ly định đi lại
gần Hổ Phách thì ở đâu có một chiếc xe hơi màu đen mới cóng đi tới thắng gấp lại
trước mặt cô. Lưu Ly giật mình. Cô nhớ là thầy hiệu trưởng mới nhắc nhở dạo gần
đây có rất nhiều kẻ bắt cóc nữ sinh, không lẽ lời thấy ấy linh nghiệm đến thế này
sao? Cô bé lùi ra sau cảnh giác.
Cánh cửa xe mở ra, một
người thanh niên trẻ bước ra nhìn Lưu Ly mỉm cười. Người con trai này rất đẹp, vóc
dáng cao ráo cân đối, khuôn mặt thanh tú, mũi cao, đôi mắt đen thẳm như mặt nước
hồ đông. Đám con gái trong trường nhìn thấy lập tức lên tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ.
Nhìn thấy người này, Lưu
Ly tá hỏa, kẻ này còn nguy hiểm gấp vạn lần mấy tên bắt cóc kia. Người con trai
này bước tới. Không nhanh, không chậm, nhưng chỉ vài giây là đã đứng trước mặt
cô bé cười nhạt. Không nói không rằng, Lưu Ly quay đầu chạy vụt đi như một con
sóc, nhưng chưa được ba bước cô bé đã thấy cả người mình bị nhấc bổng lên, người
thanh niên kia đã túm lấy cô ném vào xe.
– Không muốn bị đau thì đừng
có phản kháng.
Mấy người đàn ông trong
xe lập tức nhét cô vào băng ghế giữa. Lưu Ly vung tay đấm loạn xạ vào đám người
đang bắt mình, miệng không ngừng la hét.
– Cứu tôi với, có kẻ bắt
cóc, cứu tôi với!
Đám học sinh gần đó lập tức
xúm lại tò mò. Thấy mấy người kia hành động đáng ngờ nên có vài người định gọi
bảo vệ trong trường ra can thiệp. Anh chàng đẹp trai kia nhìn cô bé đang giẫy
loạn lên vài giây nhíu mày rồi đi lại gần.
– Con nhóc cứng đầu!
Lưu Ly chưa kịp có phản ứng
gì thì đã thấy sau gáy mình hơi nhói lên, rồi cô bé từ từ ngã xuống, ngất lịm.
Ở phía xa, Hổ Phách đang và
Hoa Thiên đã chứng kiến cảnh này, hai người vội chạy ra. Nhưng người thanh niên
kia đã nhanh hơn cậu, trước khi Hổ Phách đến nơi, chiếc xe đã phóng đi mất. Hổ
Phách nhìn theo nghiến răng tức tối. Ngay lập tức cậu cùng Hoa Thiên leo lên xe
mô tô đuổi theo.
– Đám người kia là ai?
Sao lại bắt Lưu Ly? Hoa Thiên ở đằng sau không ngừng thắc mắc.
– Có lẽ là bọn bắt cóc.
Hổ Phách nghiến răng nghiến
lợi rồ ga đuổi theo chiếc xe hơi đang lao đi vùn vụt phía trước. Trong lòng vừa
tức giận vừa lo lắng. Không ngờ bọn bắt cóc bây giờ liều lĩnh như vậy, ngay trước
cổng trường cũng dám ra tay.
Ở trong xe, người thanh
niên kia cúi xuống nhìn cô bé đang nằm gối đầu lên đùi anh say sưa ngủ với vẻ
hài lòng. Cánh tay đưa lên dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mượt như tơ của cô bé, ánh
mắt đen thẳm phức tạp.
– Anh Vỹ! Có kẻ đang bám
theo chúng ta.
Đột nhiên gã tài xế quay
xuống thông báo. Người thanh niên đang ôm Lưu Ly ngồi ở ghế sau ngước lên, ánh
mắt bình thản nhìn qua chiếc gương chiếu hậu. Nhìn trang phục trên người Hổ
Phách và Hoa Thiên anh ta cũng đoán được hai người có lẽ là bạn cùng trường với
Lưu Ly, anh ta nhếch môi cười nhạt rồi bình thản dựa hẳn lưng vào ghế.
– Tăng tốc cắt đuôi đi.
Tên tài xế gật đầu lập tức
tăng tốc lao vụt đi. Hổ Phách có hơi bất ngờ. Nhưng rồi cậu cũng tăng tốc bám
theo. Hoa Thiên đang gọi điện thoại cho Kiến Văn và Gia Huy nhờ trợ giúp bị một
phen hết hồn khi suýt nữa Hổ Phách hất cậu xuống đất, chiếc điện thoại trên tay
cậu văng xuống đường vỡ nát.
– Hổ Phách, tăng tốc đột
ngột phải báo cho tớ một tiếng chứ? Suýt nữa là cậu cho tớ vào thăm bệnh viện rồi.
– Im đi!!! Bọn kia đang cố
cắt đuôi chúng ta, tụi nó cũng đâu có báo trước cho tớ.
Hổ phách nghiến răng, đôi mắt đen thẳm như tóe
ra tia lửa, chiếc xe lao đi vùn vụt bám theo chiếc xe hơi phía trước. Hoa Thiên
định lên tiếng nhắc nhở Hổ Phách, nhưng rồi lại thôi, Hổ Phách bây giờ đang lo
lắng cho Lưu Ly, có nói gì có lẽ cậu ta cũng không nghe đâu, láo nháo chọc Hổ
Phách nổi giận còn bị hất xuống đường. Trong hoàn cảnh này thì cậu chỉ biết
nhìn theo đám bắt cóc trước mặt ra sức nguyền rủa.
Hai xe rượt đuổi nhau hơn
một tiếng đồng hồ mà chưa ngã ngũ, Hổ Phách và Hoa Thiên lúc này mới nhận ra
mình đã đi rất xa thành phố rồi. Sau một lúc đã quen dần với tốc độ ngang ngửa
ánh sáng của Hổ Phách. Hoa Thiên bắt đầu kế hoạch giải cứu cô bé kia.
Chiếc mô tô bất ngờ tăng
hết tốc độ phóng vút lên đi song song với chiếc xe hơi. Hoa Thiên cười nhạt cởi
chiếc nón bảo hiểm trên đầu ra làm vũ khí và bất ngờ giáng vào kính xe ngang mặt
gã tài xế khiến gã giật mình.
– Anh Vỹ…bọn này…
Người con trai trong xe
quay sang nhìn hai tên nhóc bên ngoài có vẻ thích thú. Một giây nào đó, ánh mắt
anh ta bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Hổ Phách. Kính xe đã vỡ nát sau
hai cú đập từ chiếc nón bảo hiểm hàng hiệu của Hoa Thiên. Anh chàng giơ chiếc nón
lên định làm một cú quyết định vào mặt tên tài xế thì chiếc môtô đột nhiên chạy
chậm dần.
Gã tài xế lái chiếc xe
hơi ngạc nhiên, Hổ Phách và Hoa Thiên cũng ngạc nhiên. Cho đến lúc chiếc xe dừng
hẳn lại Hổ Phách mới nhận ra nó đã hết xăng.
– Mẹ kiếp!!!
Hoa Thiên lao xuống ném
chiếc nón theo chiếc xe kia, nhưng vô ích, nó đã phóng thẳng bỏ lại hai người ở
xa phía sau. Người thanh niên ngồi trong xe đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt búp bê
đang say ngủ của Lưu Ly, nhếch môi cười nhạt.
– Lũ trẻ trâu!
Sau mười phút dắt bộ thì
hai cậu nhóc cũng may mắn tìm được trạm xăng. Chiếc môtô sau khi nạp nhiên liệu
lại rồ ga lao về phía trước. Vấn đề là họ đã mất dấu chiếc xe bắt cóc Lưu Ly, cả
hai chỉ biết theo quán tính lao đi theo trên con đường duy nhất về phía trước
và đoán rằng đó cũng là lộ trình của chiếc xe hơi kia. Con đường cứ chạy thẳng
không hề có ngã rẽ, cũng không có bất kì ngôi nhà nào dọc đường đi khiến hai
người yên tâm. Theo con đường đó, Hổ Phách và Hoa Thiên đi đến một rừng cà phê
bạt ngàn, thấp thoáng có vài bóng người đang chăm sóc, có lẽ là những người sống
ở đây. Chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ lao về phía trước.
Đi qua nông trại cà phê,
hai người lại bắt gặp một khu trồng toàn bắp, những cây bắp mang trên mình những
trái to đã đến kì thu hoạch trải dài xa tít tắp. Chạy ngang qua vườn bắp có một
đường ray tàu bên cạnh một hồ nước rộng trong vắt. Nông trại này thật đẹp và có
vẻ yên bình. Nhưng đến đây thì con đường lại chia thành ba hướng. Hổ Phách dừng
xe lại đăm chiêu.
Đang không biết đi theo
ngã nào thì hai người nhìn thấy bóng một cô gái. Một cô gái có lẽ còn khá trẻ,
trạc tuổi hai người, mặc sơ mi trắng, quần jin bó sát đóng thùng rất cá tính, cô
gái đi đôi giày đen cao cổ, trên đầu còn đội một chiếc mũ cao bồi, mắt kiếng
đen che gần nửa khuôn mặt trên, mái tóc dài đen nhánh được cột túm gọn bằng một
sợi dây bạc sau gáy. Cô gái đang đứng dựa vào một chiếc Lamborghini
màu đỏ rực ngước lên nhìn trời. Dáng vẻ nhàn nhã thanh tao. Mặc dù trang phục
có phần cá tính nhưng cũng không thể giấu được vẻ đẹp rạng rỡ của cô. Hoa Thiên
đi đến gần định hỏi thăm thì chợt ngây người.
Cô gái cũng nhanh chóng nhận ra có người đang đứng nhìn mình
chằm chằm. Cô quay lại tò mò.
Hoa Thiên đưa tay lên gãi đầu ấp úng.-Tôi…tôi muốn…hỏi thăm…
– Chuyện gì? Cô gái đưa
tay tháo cặp kính râm trên mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra rõ hơn càng
khiến Hoa Thiên mê mẩn ngây người nhìn.
– Xin hỏi cô có thấy một chiếc xe hơi đen chạy qua đây không? Hổ
Phách đi đến trước mặt cô gái lịch sự hỏi thăm. Thái độ bình thản không tỏ vẻ
gì lúng túng như tên bạn của mình.
Cô gái kia nhìn Hổ Phách có vẻ hiếu kì rồi nở một nụ cười khó
hiểu. – Các người có việc gì với đám người đó à?
– Cô biết họ? Hổ Phách vui mừng hỏi lại.-Cô có thể chỉ cho tôi
biết chủ nhân chiếc xe đó bây giờ đang ở đâu không?
– Đó là xe của nhà họ Lưu. Có lẽ bây giờ đang ở trong thị trấn.
– Đi đường nào để tới đó. Hổ Phách nóng vội hỏi.
– Rẽ phải rồi đi thẳng. Cô gái kia chầm chậm đeo kính râm lên
rồi đưa tay chỉ con đường bên phải cho Hổ Phách.
– Cám ơn cô!
Đã xác định được phương hướng. Hổ Phách không chậm trễ lôi theo
Hoa Thiên đang đứng ngây ngốc như người mất hồn lên xe phóng đi. Tên bạn phía
sau cậu vẫn còn chưa tỉnh táo.
– Hổ Phách, có lẽ tớ bị mũi tên cupido bắn chết rồi.
Cuối cùng cũng thấy thị trấn mà cô gái kia nói. Nơi này có vẻ
khá sầm uất và sạch sẽ. Hai bên đường dày đặc các cửa hàng bán các mặt hàng thủ
công mĩ nghệ, khắp nơi tấp nập người mua bán, cảnh tượng sôi động không khác gì
một điểm du lịch.
Sự xuất hiện của Hổ Phách và Hoa Thiên cũng nhanh chóng lọt vào
mắt những người dân ở đây, lập tức họ quay lại nhìn hai người khách lạ với vẻ
kì quái. Ánh mắt phức tạp khó hiểu. Hổ Phách và Hoa Thiên ban đầu có hơi ngạc
nhiên vì thái độ của những người ở đây, nhưng sau đó thì nhanh chóng dẹp hết
thắc mắc của mình sang một bên khi nhìn thấy ở phía trước, chiếc xe đã bắt cóc
Lưu Ly đang đi với tốc độ rất chậm. Họ cũng nhận ra ngồi ở băng ghế sau là
người thanh niên lạ đã bắt cô bé ở cổng trường.
Hổ Phách nở một nụ cười nửa miệng rồi rồ ga lao vụt lên. Chiếc
xe mô tô tiếp cận chiếc xe hơi bất ngờ nhảy chồm lên, bánh trước của nó giáng
mạnh vào đầu kính xe hơi khiến nó vỡ nát. Tên tài xế giật mình vội thắng gấp
lại. Hoa Thiên ngồi phía sau cũng bị hất xuống đường, nhưng cậu nhóc đã nhanh
nhẹn lộn người ra sau đáp xuống đất an toàn, sau đó ngước lên mắng té tát tên
bạn thân trước mặt.
– Thằng ngu kia! Sao mày dám hất tao xuống đường? Có biết nguy
hiểm lắm không? Đầu mày chứa toàn bã đậu hay sao mà không biết suy nghĩ gì thế
hả? Mẹ kiếp! Ai đã nuôi thằng ngu này lớn đến chừng này chứ?
Không để ý đến thằng bạn thân đang ngồi mắng mình dưới đất. Hổ
Phách dựa xe xuống chắn trước chiếc xe hơi rồi hùng hổ bước lại.
– Bọn kia, muốn sống thì trả con bé lại cho tao.
Cánh cửa xe mở ra cho cậu thấy người thanh niên kia đang ôm Lưu
Ly. Trong lòng Hổ Phách dâng lên cảm giác khó chịu. Người thanh niên ngồi trong
xe nhìn Hổ Phách cười nhàn nhạt.
– Dám đuổi theo tới tận đây vì con bé này à?
Không đợi người thanh niên này ra lệnh, ba tên trên xe nhảy
xuống lao vào tấn công Hổ Phách. Hổ Phách cười nhạt đạp văng tất cả qua một bên
rồi tiến lên. Người thanh niên kia thấy vậy thở dài bước ra, bế theo Lưu Ly đặt
nằm xuống chiếc ghế đá đặt trên hè phố gần đó, rồi cũng săn tay áo lên, nhìn Hổ
Phách cười với vẻ thích thú.
– Thằng nhóc! Nếu còn gì trăn trối thì nói đi.
Chẳng mấy chốc khu phố yên bình trở nên náo loạn.
Ở trên chiếc ghế đá gần đó, Lưu Ly đang say ngủ. Vài tia nắng
chiều xuyên qua tàn lá rơi nhẹ lên khuôn mặt búp bê trắng nõn khiến cô bé càng
trở nên xinh đẹp.