Forget Me Not

Chương 13: Cô y tá gợi cảm



Kì nghỉ kết thúc. Lưu Ly sẽ cùng Hổ Phách lên thành phố bằng mô
tô của cậu. Hoa Thiên sẽ đi cùng Anh Thảo, gia đình Anh Thảo cũng có một nông
trại nhỏ trồng café khá giàu, mỗi lần lên trường cô bé đều có tài xế của nhà
đưa đón tận nơi. Hoa Thiên vì đang bị thương nên được đi nhờ xe với cô bé.

Dương Vỹ muốn tự mình đưa Lưu Ly lên trường, nhưng trong nông
trại có quá nhiều việc cần anh xử lí nên ông Hạ đành giao lại việc này cho Hổ
Phách. Ngay từ sáng sớm khi con gái chuẩn bị đồ, ông chú tóc thưa đã tỏ ra buồn
bã, lúc nào cũng càm ràm dặn cô bé đủ điều. Lưu Ly cũng không tỏ ra lạnh lùng
với ông, cô bé biết ba mình buồn nên chỉ cố gắng dỗ dành và hứa sẽ về nhà khi
rảnh rỗi, người làm trong nhà ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ Lưu Ly, cô bé rất được ba
thương yêu chiều chuộng.

– Lưu Ly, con nhớ lời ba dặn chưa? Phải chú ý chăm sóc sức khỏe,
ăn uống điều độ, tập thể thao thường xuyên. Tránh xa mấy thằng nhãi ranh có ý
định tán tỉnh con, đứa nào dám làm phiền con thì về nhà nói với ba một tiếng,
ba lập tức cho người đi xử đẹp nó.

Ông Hạ vừa đi bên cạnh con gái vừa huyên thuyên đủ điều, mà
những lời này Lưu Ly dường như đã thuộc lòng từ một tuần trước rồi.

Còn ở ngoài cổng.

– Lần này đi khỏi đây đừng có quay lại nữa.

– Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải nghe theo lời anh?

Dương Vỹ liếc Hổ Phách trừng trừng, cậu nhóc kia cũng không chịu
nhường, hai đôi mắt sắc lẻm đằng đằng sát khí chiếu vào nhau như muốn bắn ra
tia lửa. ông Hạ và Lưu Ly vừa mới ra đến nơi thấy cảnh tượng này cũng phải lắc
đầu ngán ngẩm.

– Con gái cưng à! Ba nghĩ con nên đi nhanh đi, để một chút nữa
thôi chắc hai thằng nhóc kia lao vào đánh nhau mất. Ông Hạ lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Ly cũng chỉ biết gật đầu. Rồi cô nhận ra là Hổ Phách và Dương
Vỹ lúc này thật giống nhau. Đẹp trai, đa tài, bá đạo, kiêu ngạo y chang nhau. Mà
Thiên Dã đã từng nói với cô những kẻ có tính cách giống nhau thì thường rất
ghét nhau, có lẽ anh ấy đã đúng.

Ngày đầu học kì mới.

– Lưu Ly, Hổ Phách! Lâu rồi không gặp.

Mới từ cổng trường đi vào đã nghe có người gọi mình. Lưu Ly mỉm
cười quay lại. Kiến Văn đi đến xoa đầu cô bé. Rồi cậu nhìn thấy chú rùa nhỏ
trên tay Lưu Ly, lập tức hai mắt sáng lên đưa tay vuốt ve chiếc mai trơn bóng
mát lạnh của nó. Con rùa này Lưu Ly bắt được trong cuộc đi săn gà rừng hôm nào,
vì nó rất dễ thương và cũng nhỏ nhắn nên cô nhóc lúc nào cùng mang theo bên
mình.

– Suốt kì nghỉ vừa rồi cậu và Hoa Thiên trốn đi đằng nào thế? Gia
Huy khoác vai Hổ Phách.

Hổ Phách quay sang chưa kịp nói gì thì có một cái bóng trắng ở
đâu lao tới ôm chầm lấy cậu.

– Hổ Phách! Cậu đây rồi.

Hổ Phách giật mình, cả đám cũng quay lại ngạc nhiên. Ôm chặt lấy
cậu nhóc lúc này là một cô gái cự kì gợi cảm với bộ váy vét trắng, áo khoác blouse
của bác sĩ, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng, mái tóc uốn sợi loăn
quăn xõa trên vai. Hổ Phách nhíu mày cố đẩy cô ta ra.

– Cẩm Vân. Sao cô ở đây?

– Vì cậu ở đây chứ sao? Tôi tới đây để nhắc cậu nhớ về hôn ước
giữa hai ta và cảnh cáo cậu đừng có ý định bỏ chạy. Cô gái kia cố tình ôm chặt
lấy tay cậu vào ngực mình. Đôi mắt đa tình lúng liếng.

Hổ Phách thì hết sức bực bội. Lưu Ly ở bên cạnh cũng cảm thấy
khó chịu. Học sinh trong trường thấy cảnh này cũng xúm vào xì xào bàn tán. Mấy
đứa bạn thân của Hổ Phách ở bên cạnh thở dài.

– Xem ra học kì mới sẽ có nhiều sóng gió đây. Hoa Thiên ở đâu đi
đến gần Lưu Ly mỉm cười. Lưu Ly lập tức quay sang.

– Cô ấy là ai vậy anh Thiên?

– Chị họ của Hổ Phách, có thể nói cô ta là sinh vật phiền phức
nhất thế giới.

Hoa Thiên xoa cằm nhìn Hổ Phách đang dở khóc dở cười đẩy cô ta ra,
còn cô gái kia cứ như đỉa, bám chặt lấy cậu.

– Hổ Phách, lần này thì cậu không trốn được tôi nữa đâu. Tôi sẽ
làm việc ở đây, chờ đến khi cậu tốt nghiệp, ba tôi sẽ tổ chức đám cưới cho hai
ta. Cẩm Vân khoanh tay trước ngực thông báo cho cậu một tin nóng hổi.

Hổ Phách nghe xong như bị một tảng đá ở đâu giáng xuống đầu, còn
mấy cậu nhóc kia thì xuýt xoa ra vẻ háo hức lắm. Cô gái này ở lại trường, vậy
là sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện thú vị. Đối với những kẻ mà suốt ngày chỉ sợ
thiên hạ quá thái bình như Gia Huy, Kiến Văn thì đây đúng là một tin tốt lành.

Đúng lúc này.

– Baby!

Lại một bóng trắng khác ào tới. Nhưng lần này nó ôm chầm lấy Lưu
Ly. Cô bé kia ngơ ngác nhìn lên.

– Đức Duy! Sao anh lại ở đây? Đây đâu phải trường của anh.

– Anh tới đây để tìm em. Đức Duy nắm tay cô bé mỉm cười khoe ra
hai cái lúm má đồng tiền cực kì đáng yêu. Con heo đen của cậu cũng ra sức dụi
dụi vào chân Lưu Ly.-Lưu Ly, kì nghỉ vừa rồi thú vị chứ, cái gì đây?

Đức Duy nhìn thấy chú rùa nhỏ trên tay Lưu Ly liền đỡ lấy nó có
vẻ thích thú. Cậu nhóc này là người yêu động vật, nhất là những động vật kì lạ
hiếm thấy ở thành phố.

– Em bắt được trong cuộc thi săn ở nhà. Vì sợ để một mình nó
thấy buồn nên em mang theo đến trường. Lưu Ly vuốt ve con rùa nhỏ.

Chú rùa dường như cũng hết nhút nhát hơn, nó thò cái đầu nhỏ xíu
ra, giương hai con mắt trong veo ngắm nghía xung quanh rồi ngước lên nhìn Đức
Duy. Cậu nhóc búng búng tay vào mai nó rồi khoác vai Lưu Ly.

– Hôm nay học xong chúng ta đi ăn kem nhé, anh biết có một tiệm
kem rất ngon.

Lưu Ly ngước lên, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Hổ Phách kéo lại.
Tiện tay cậu quẳng con heo đen vào lòng Đức Duy đang đứng ngơ ngác cảnh cáo.

– Muốn sống thì biến đi! Chậm vài phút nữa tao cho người xử đẹp
mày đó.

– Làm gì mà nóng thế, cậu đang ghen à? Đức Duy nhìn Hổ Phách
cười mỉa mai.

Hổ Phách lập tức tung một cú đá ngang mặt Đức Duy, cậu nhóc kia
cười nhạt nhanh nhẹn lùi ra sau né được rồi quay đi.

– Được rồi, tạm biệt Lưu Ly nhé. À…Cậu tung tung chú rùa nhỏ
trên tay mỉm cười.-Anh mượn nhóc này một chút nhé, tan học anh sẽ trả lại cho
em.

Lưu Ly ngơ ngẩn gật đầu. Hổ Phách liếc cô nhóc có vẻ giận dỗi.
Không nói không rằng cậu nắm tay lôi cô vào lớp, bỏ lại cái đuôi dài ngoằng fan
hâm mộ ở phía sau. Lưu Ly bị cậu nắm chặt tay đến sắp gãy thì nhăn nhó, hai
người vừa đi vừa cãi nhau, mọi người còn thấy cô nhóc không khách khí nhè ngực
cậu đấm túi bụi, hiển nhiên những cú đấm của cô nhóc chỉ đủ gãi ngứa cho Hổ
Phách.

Giờ học tiếp theo của Lưu Ly là vẽ theo mẫu. Cô bé đi đến lớp
học của Hổ Phách định nhờ cậu khiêng giúp bức tượng thạch cao lên lớp làm mẫu
vẽ. Bước đi của Lưu Ly đến đâu là thu
hút ánh mắt của mọi người đến đó. Mấy đứa con gái thì tỏ ra ghen tị, đám con
trai lại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô, vì Lưu Ly rất đáng yêu và thánh
thiện, cô bé còn là một trong ba thủ khoa xuất sắc nhất của trường.

– Lưu Ly!

Có tiếng ai gọi mình. Lưu Ly quay sang, cô ý tá mới vào trường Cẩm
Vân đang ngồi trên ghế đá, hai chân vắt chéo vào nhau. Lưu Ly nhìn cô ta mỉm
cười nhẹ.

– Có chuyện gì vậy cô?

– Nghe nói em đang là bạn gái Hổ Phách?

– Đúng vậy.

Cẩm Vân cười gằn đứng dậy đi lại gần cô bé. Đôi mắt sắc lẻm như
mắt diều hâu nhìn cô dò xét từ đầu đến chân ra vẻ coi thường. Lưu Ly thấy hơi
khó chịu, đang định bỏ đi thì Cẩm Vân kéo tay cô lại siết chặt, cô bé nhăn mặt
khẽ kêu lên.

– Cô làm em đau!

Cẩm Vân không buông, cố tình siết chặt bàn tay mình hơn. Nhìn
sâu vào đôi mắt trong veo hút hồn của Lưu Ly cười khẩy.

– Em thích Hổ Phách vì cậu ấy đẹp trai hay vì nhà cậu ấy giàu
có. Còn nhỏ mà cũng ghê gớm phết nhỉ?

Lưu Ly khẽ chớp mắt. Ba cô là ông chủ của một nông tại rộng hơn
1000ha đất, cộng thêm khu rừng già với giá trị khổng lồ hơn cả sự tưởng tượng
của người ta thì việc gì cô phải dụ dỗ ai để có tiền? Cẩm Vân không biết điều
này nên nói tiếp.

– Bé con, tôi cảnh cáo em! Hổ Phách là của tôi, nếu em còn muốn
sống yên ổn, lập tức chia tay với cậu ấy. Em không đấu lại tôi đâu. Nếu cứng
đầu. Tôi sẽ rất vui lòng chỉ cho em đâu là địa ngục.

– Cô mới ở dưới đó chui lên phải không?

Lưu Ly ngây ngốc hỏi lại, khóe miệng cười ra vẻ diễu cợt. Từ nhỏ
đến giờ không biết cô bị hù dọa bao nhiêu lần rồi. Mà mấy cái người từ trước
đến giờ hù dọa cô, nếu không kề một con dao sắc lẻm vào cổ cô thì cũng dí một
khẩu súng nạp đầy đạn vào đầu cô, cô còn không thấy sợ, trình độ của bà cô này
vẫn còn kém lắm.

– Mày nói gì? Cẩm Vân bị Lưu Ly chọc cho nổi điên định giơ tay
tát cô.

Đúng lúc này Hổ Phách đi tới. Cẩm Vân dừng lại, trề đôi môi đỏ
chót ra rồi đi lại ngồi phịch xuống ghế. Tiện tay ném hai đồng tiền xu xuống
đất ra lệnh.

– Lưu Ly! Tôi có chuyện cần nói với Hổ Phách, em đi mua cho tôi
hai lon côca.

Gì đây? Lưu Ly nhìn hai đồng tiền lẻ trước mặt bực bội. Bà chằn son
phấn lòe loẹt này nghĩ cô là đầy tớ của bà ta hay sao mà ra lệnh cho cô?

– Lưu Ly không phải người hầu của cô, đừng có sai bảo con bé. Hổ
Phách nhìn cô ta khó chịu.

– Hổ Phách! Về chuyện bức hình đó cậu tính sao? Có muốn tôi rửa
ra rồi phát cho mỗi người trong trường một tấm không? Cẩm Vân nhìn cậu cười
nhạt. Hổ Phách bất giác hơi rùng mình.

– Bức hình? Bức hình gì thế? Lưu Ly nhìn hai người tò mò.

– Lưu Ly! Em đi mua hai lon côca cho cô ấy đi. Hổ Phách cười khổ
đẩy Lưu Ly đi.

– Chính anh mới nói em không phải người hầu của cô ấy mà. Sao
giờ lại bắt em đi mua? Lưu Ly nhìn cậu bức xúc.

– Chỉ đi mua hai lon côca thôi mà. Mau đi đi! Hổ Phách vẫn nhìn
cô cười cười.

Lưu Ly nhìn cậu, rồi nhìn Cẩm Vân, cái bộ mặt chằn tinh đầy son
phần kia đang cười rất đắc chí. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại bực bội. Cô nhìn
hai đồng xu dưới đất, cúi xuống nhặt lên rồi phụng phịu quay đi.

Mua nước chứ gì? Cô đi là được chứ gì?

Thấy Lưu Ly đi rồi Hổ Phách mới lao đến chiếc ghế đá ngồi gần cô
ta nghiến răng.-Thực ra cô muốn gì Cẩm Vân? Đừng có bày trò trước mặt Lưu Ly
nữa, tôi không có kiên nhẫn với cô đâu.

Cẩm Vân cười nhạt. Cô lấy trong túi áo khoác ra một tấm ảnh phe
phẩy trước mặt Hổ Phách, cậu nhóc giật mình vội chụp lấy xé vụn. Đó là tấm hình
một cậu nhóc 8 tuổi trần trụi hoàn toàn đang ngủ gật trong bồn tắm. Mặc dù đứa
trẻ còn nhỏ nhưng ai cũng có thể nhận ra đó là Hổ Phách, chính Hổ Phách cũng
không biết mình bị mụ chằn tinh này chụp lén từ khi nào.

– Cẩm Vân! Mau trả toàn bộ ảnh và phim gốc cho tôi.

Hổ Phách nhìn cô ta khẩn khoản. Nếu để tấm ảnh này cho đám Gia
Huy biết được thì từ nay cậu khỏi dám vác mặt ra đường gặp ai. Cẩm Vân rất hài
lòng vì tấm hình, chỉ cần có nó Hổ Phách sẽ không dám làm trái ý cô ta nửa lời,
đến đây coi như bước đầu kế hoạch đã thành công.

– Hổ Phách, chúng ta hẹn hò nhé? Cẩm Vân ôm lấy tay cậu bắt đầu
dụ dỗ.- Chỉ cần cậu hẹn hò với tôi một tuần, tôi sẽ trả lại cậu bức ảnh.

– Tôi không thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình.

Hổ Phách bình thản ngồi dựa lưng ra sau ghế nhìn ra hàng cây
trước mặt với vẻ lơ đãng. Cẩm Vân nhìn cậu, hàng chân mày được tỉa vẽ cẩn thận
chau lại thành một hàng thẳng.

– Chúng ta chỉ chênh lệch có 5 tuổi thôi. Cẩm Vân bắt đầu tru
tréo lên.- Hổ Phách, ngay từ nhỏ tôi đã có tình cảm với cậu rồi, tôi đã cố gắng
lắm mới thuyết phục được ba mình và anh trai cậu đồng ý cho chúng ta kết hôn
với nhau, tại sao đến bây giờ cậu vẫn không chấp nhận tôi?

Hổ Phách nhìn cô ta thở dài. Vì có tình cảm với cậu từ nhỏ nên
lén chụp hình nóng của người ta, để dành đến tận bây giờ đem ra uy hiếp sao?
Cậu chẳng có hứng thú gì với bà chằn này, chỉ thấy bà ta giống mấy mụ biến thái
sồn sồn chuyên đi rình mò và tống tình người khác.

– Nếu cậu không thích tôi đến vậy thì hẹn hò với tôi một tuần
đi. Tôi hứa sau đó sẽ không bám theo cậu nữa. Cẩm Vân nhìn cậu tha thiết.

Hổ Phách cảm thấy không vui, nhưng cậu cũng không muốn chuyện
rắc rối kéo dài nên quyết định xuống nước với cô ta một lần. Dù gì cũng chỉ là
một buổi hẹn hò, đối với cậu mà nói cũng chẳng mất mát gì, tiện thể cắt được
con đỉa đói bám theo mình suốt 10 năm nay.

– Được! Chỉ một lần thôi đó, tôi sẽ hẹn hò với cô.

Câu nói vừa cất lên Hổ Phách đã thấy lạnh sống lưng. Dường như
có cái gì rất là đáng sợ đang ở phía sau cậu, cậu chầm chậm quay lại. Lưu Ly
đang nhìn cậu, đôi mắt lạnh lẽo đằng đằng sát khí, hai bàn tay nhỏ bé bóp chặt
hai lon nước khiến cậu có cảm giác như hai chiếc lon sắp bẹp dúm.

-Hổ Phách!!! Cô bé nhìn cậu nghiến răng.

Dường như cô bé đã nghe được câu cuối cùng. Hổ Phách đứng dậy
lúng túng. Lưu Ly đã ném hai lon nước vào mặt cậu rồi giận dỗi bỏ đi.

Cẩm Vân cầm lon nước Hổ Phách đưa vui vẻ khui nắp. Đến khi chiếc
nắp bật ra thì dòng nước ga cũng phun lên dữ dội ướt nhẹp khuôn mặt đầy son
phấn của cô, chiếc áo trắng blouse cũng ướt nhem nước. Hổ Phách mỉm cười hài
lòng.

– Biết ngay mà!

Lưu Ly là con nhóc phá phách nghịch ngợm, đời nào chịu để cho
người ta bắt nạt. Hổ Phách nhìn bộ dạng te tua của Cẩm Vân rồi vui vẻ đi vào
lớp.

– Đồ chết tiệt, Hổ Phách!!!

Lưu Ly vừa đi vừa đá văng hòn đá dưới chân. Hổ Phách hẹn hò với
bà chằn mặt đầy son phấn đó? Thế mà cô còn nghĩ là Hổ Phách yêu cô thật. Những
ngày ở nông trại còn tỏ ra quan tâm yêu quý cô, rút cục thì vẫn coi cô là một
đứa trẻ. Cái gì mà bảo là thích cái tên Lưu Ly? Cái gì mà bảo đừng quên anh? Giọng
điệu sở khanh. Hổ Phách đúng là kẻ háu sắc.

Lưu Ly phụng phịu, vừa đi vừa lầm bầm mắng. Ngày trước hôm nào
tan học cũng chờ cô cùng về, hôm nay lại tung tăng cùng bà chằn kia hẹn hò. Xem
ra cô đã nhìn nhầm con người của Hổ Phách rồi.

– Lưu Ly!

Có ai đó vỗ vai cô bé, Lưu Ly quay lại ngước khuôn mặt phụng
phịu muốn khóc lên. Một chú rùa nhỏ ở trước mặt cô đang đong đưa trên một sợi
dây chuyền đen nghệ thuật. Đây là tác phẩm sáng tạo tuyệt vời của Đức Duy. Cậu nhóc
đưa chú rùa cho cô rồi cúi xuống sát mặt Lưu Ly tò mò.

– Em khóc đó hả Lưu Ly, có chuyện gì sao ?

Lưu Ly nhìn cậu lắc đầu và rồi lại dán mắt vào chú rùa trên sợi
dây với vẻ thích thú. Sợi dây được đan tết hết sức khéo léo thành một tấm lưới
cột chặt lấy chiếc mai của chú rùa nhỏ, nhưng vẫn đảm bảo cho bốn chân của nó
có thể tự do hoạt động, làm thành mặt dây chuyền Lưu Ly có thể đeo nó trên cổ
đem đi khắp nơi dễ dàng hơn.

– Em thích không? Anh phải làm suốt buổi sáng mới được đó. Đức
Duy xoa xoa đầu cô bé rồi nhìn quanh.- Hổ Phách đâu rồi? Sao hôm nay nó không
đi cùng em?

Nghe đến nhắc Hổ Phách, Lưu Ly lại cảm thấy khó chịu. Cô bé đeo
sợi dây chuyền có chú rùa lên cổ nói bằng giọng bức xúc.

– Anh ta đi hẹn hò với cô y tá gợi cảm rồi.

– Cái bà chằn mặt đầy son phấn đó hả? Thì ra thằng này lại có sở
thích với những người phụ nữ hơn tuổi. Rồi cậu nhìn Lưu Ly mỉm cười thật tươi
khoe ra hai cái lúm má đồng tiền đáng yêu của mình. -Lưu Ly! Đi ăn kem với anh
nhé.

Lưu Ly suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu. Dù sao bây giờ cũng
còn sớm. Hơn nữa hôm nay bài tập không nhiều, chỉ đi ăn kem một chút cũng không
thành vấn đề.

Ngày hôm sau.

– Lưu Ly, cô Cẩm Vân gọi cậu lên phòng ý tế đó .

Vừa tan học đã nghe lớp trưởng thông báo. Cô bé ngước lên khó
hiểu, bà cô chằn tinh gọi cô lên gặp có chuyện gì? Lưu Ly xếp nhanh sách vở vào
ba lô và đi lên phòng y tế. Nhưng cô bé đâu biết được đã có người tới đó trước
cô.

– Hổ Phách! Sao hôm qua cậu dám cho tôi leo cây? Cậu khiến tôi
mất mặt với bạn bè lắm biết không? Cẩm Vân nhìn Hổ Phách oán trách.

Hổ Phách vẫn ngồi trên ghế, lơ đãng rót trà uống bỏ ngoài tai
những lời lải nhải của bà cô lắm chuyện. Cẩm Vân bị thái độ phớt lờ của cậu
chọc cho nổi điên, cô ta đi đến trước mặt cậu đập tay xuống bàn hét lớn.

– Hổ Phách, cậu có nghe tôi nói không đó?

– Ồn ào quá. Hổ Phách quay đi khi thấy bộ ngực gợi cảm của Cẩm
Vân cố tình đặt trước mặt mình.- Hôm qua tôi bận.

Thấy mĩ nhân kế dụ dỗ không được Hổ Phách, Cẩm Vân liền đi đến
bàn làm việc của mình lấy ra một chiếc túi có mấy tấm ảnh và phim phe phẩy.

– Cậu không muốn lấy lại hình của mình sao?

– Cô gọi tôi lên đây không phải để trả lại cho tôi sao? Hổ Phách
đứng dậy đi đến định giật lấy chiếc túi, nhưng Cẩm Vân đã giơ lên cao, nhìn cậu
bằng con mắt đa tình, mỉm cười.

– Hôn tôi rồi tôi sẽ trả lại cho cậu.

– Đưa đây!

Hổ Phách đi lại gần Cẩm Vân, quyết định dùng bạo lực cướp lại
mấy tấm ảnh nóng hồi nhỏ của mình.

Cẩm Vân cười gian xảo, cô ta lùi dần lại một chiếc giường gần đó
rồi giả vờ ngã xuống. Hổ Phách cũng không quan tâm lao đến giật lấy chiếc túi
có mấy tấm hình. Cẩm Vân nhân lúc Hổ Phách đang gỡ tay mình lấy chiếc túi liền
vòng tay kia qua ôm chặt lấy cậu, đôi chân dài gợi cảm cũng vòng qua quắp chặt
lấy cậu. Tư thế của hai người lúc này phải nói là cực kì mờ ám.

– Cô Cẩm Vân, em vào nhé.

Cánh cửa phòng y tế mở xạch ra, Lưu Ly bước vào và chết lặng.

– Lưu Ly?

Hổ Phách quay lại nhìn cô bé. Giờ thì cậu hiểu Cẩm Vân đã tính
toán chuyện gì khi gọi cậu và Lưu Ly lên đây rồi. Hổ Phách giật phăng lấy chiếc
túi nhỏ và đứng dậy. Nhưng Cẩm Vân vẫn ghì chặt lấy cậu, rồi quay sang Lưu Ly
nói bằng giọng khiêu khích.

– Ra ngoài chờ một chút,
cô và Hổ Phách đang bận.

– Im đi!!!

Hổ Phách xô Cẩm Vân ra và đứng dậy đi lại gần Lưu Ly. Cô bé kia
vẫn đứng im nhìn cậu. Thẫn thờ. Đôi mắt trong veo vô cảm và có gì đau xót không
thể diễn tả nổi.

Lần đầu tiên yêu thương một người. Lần đầu tiên bị phản bội. Hổ
Phách lại là một người tệ hại đến mức này sao? Không lẽ từ trước đến giờ anh
chỉ đùa giỡn với tình cảm của cô thôi sao?

– Lưu Ly, chuyện này không như em nghĩ đâu. Hổ Phách nhìn cô bé
bối rối.

– Là tại em không hấp dẫn bằng cô ấy sao? Lưu Ly nhìn cậu, ánh
mắt không giấu nỗi vẻ giận dữ.

Hổ Phách thấy Lưu Ly nghi ngờ mình thì tỏ ra thất vọng. Lưu Ly ở
bên cạnh cậu lâu như vậy, cô bé không lẽ không hiểu cậu là người như thế nào,
vậy mà bây giờ lại đi nghi ngờ cậu. Cậu nắm lấy hai vai cô bé hét lớn.

– Đồ ngốc!!! Đúng là em không hấp dẫn bằng…

Hổ Phách còn chưa kịp nói hết câu đã nhận một cú tát như trời
giáng vào giữa mặt. Lưu Ly nhìn cậu căm phẫn rồi quay lưng bỏ đi. Hổ Phách vẫn
đứng đó, đưa tay suýt xoa một bên mặt đã hằn đỏ năm ngón tay của cô bé. Cẩm Vân
thấy cảnh tượng này thì hết sức rất hài lòng vòng tay qua người cậu ôm chặt.

– Mặc kệ con bé đó đi. Chúng ta tiếp tục vui vẻ nhé, Hổ Phách!

Khóe môi Hổ Phách khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng, hai bàn tay
đưa xuống gỡ tay Cẩm Vân ra một cách dễ dàng. Rồi cậu móc trong túi áo ra một
chiếc hộp nhỏ đưa cho cô ta.

– Cái gì đây? Cẩm Vân nhìn chiếc hộp tò mò.

– Quà tặng cô đó.

Hổ Phách nói rồi lạnh lùng đi ra ngoài, tiện thể lấy ổ khóa,
khóa luôn cửa phòng lại. Ba giây sau thì cậu nghe thấy một tiếng gào thét thống
thiết vang lên trong phòng:

– Á!!! Gián!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.