Trong lúc Giang Hoài đang ăn, còn nhận được một bất ngờ do Lục Vô Túy chuẩn bị cho mình.
Đó là một bó hoa hồng màu hồng phấn.
Giang Hoài thích rất nhiều động vật và thực vật, nếu có một thứ đặc biệt thích thì chính là nguyệt quý và hoa hồng, chúng còn đang trong nụ, màu sắc không quá sặc sỡ.
Sau khi nhận được, cậu vẫn có chút bối rối: “Hôm nay… không phải thật sự là ngày lễ gì sao?”
Nói thật, Lục Vô Túy như vậy khiến cậu có chút sợ hãi.
Bởi vì trước đó đã từng xảy ra chuyện như vậy, hai năm đầu kết hôn bọn họ đều không làm kỷ niệm ngày cưới, nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì, Lục Vô Túy đột nhiên để ý chuyện này.
Đến ngày đó, Giang Hoài lại hoàn toàn không nhớ gì hết, Lục Vô Túy trong tối ngài sáng có gắng để cậu hiểu nhưng không có kết quả, cuối cùng dứt khoát tận dụng mọi cơ hội.
Nội dung được sử dụng để tận dụng cơ hội thường là câu hỏi.
“Em không còn yêu anh nữa sao?”
Sau đó, nhận được ánh mắt nghi hoặc của Giang Hoài, Lục Vô Túy tiếp tục tấn công lần thứ hai: “Sao em có thể quên kỷ niệm ngày cưới của chúng ta?”
Giang Hoài: “…” Có trời mới biết! Họ chưa bao giờ trải qua chuyện này cả, được chứ!
Đêm hôm đó, Giang Hoài bị “dạy dỗ” thảm cực kỳ.
Cũng chính chuyện đó khiến cậu phát hiện ra rằng khi Lục Vô Túy muốn dính người, đặc biệt là lúc cực kỳ dính người hắn sẽ lợi dụng chuyện này để lấy lợi cho mình.
Vì lý do này, Giang Hoài không dám quên bất kỳ ngày kỷ niệm nào nữa.
Cho dù là ngày trồng cây hay ngày thế giới không thuốc lá, những ngày lễ không liên quan gì đến gia đình họ, Giang Hoài cũng sẽ kiểm tra lịch trên điện thoại di động và nhớ kỹ, sau đó nói trước với Lục Vô Túy: “Oa! Cái này là Ngày thế giới không thuốc lá lần thứ xx trong năm. Chúc mừng thế giới không thuốc lá!”
Lần này nhìn thấy Lục Vô Túy ân cần như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Giang Hoài là lấy điện thoại ra và xem lịch.
Sau khi phát hiện quả thực không phải ngày lễ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
– –Hai người này hình như đã lấy nhầm kịch bản.
Từ góc nhìn của người ngoài, Giang Hoài nhỏ nhắn dễ thương nên thuộc phe yếu đuối, trong khi Lục Vô Túy lại điềm tĩnh, xa cách nên thuộc phe mạnh mẽ.
Bình thường dưới tình huống như vậy, Giang Hoài hẳn nên là bên dính người hơn.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Trên thực tế, Lục Vô Túy thường là người cần được trấn an nhiều hơn, nhưng khi cần trấn an thì hắn lại thường hay yêu cầu.
Cách hỏi như trên – cách hỏi lòng vòng và trêu chọc.
Hôm nay là một ngoại lệ.
Lục Vô Túy nghe được Giang Hoài hỏi như vậy, liền chủ động nói: “Anh nhớ em, không được sao?”
Giang Hoài suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể nói được gì, thở dài: “Chồnggg…”
“Được rồi.” Lục Vô Túy đi tới bên cạnh cậu, cẩn thận nói: “Tôi biết em không thích người khác xen vào công việc của mình, nhưng em cũng nên mỗi ngày về nhà ăn cơm đúng không? Rõ ràng hôm nay tan làm rất sớm. Tử Mậu rất nhớ em…”
Đặc biệt là hắn, hắn nhớ còn nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn là người trưởng thành, khó có thể không chút tiền đồ nào nói ra những lời như nhớ vợ.
Sẽ hợp lý hơn nếu sử dụng danh nghĩa con cái.
Giang Hoài nghe xong lời này, cau mày, trầm tư, lẩm bẩm nói: “Em không về nhà ăn cơm, bởi vì không muốn hai người vì em mà trễ giờ cơm.”
Lục Vô Túy hôm nay tới đón cậu, cậu còn cảm thấy quá sớm.
Nhưng khi cậu về đến nhà sau khi kẹt xe thì đã quá giờ ăn thường lệ của họ.
Lục Vô Túy cũng không vội, chờ Giang Hoài suy nghĩ xong.
Muốn Giang Hoài từ bỏ công việc là không thực tế, hắn sẽ không làm vậy, nhưng cũng không phải là không thể cho con trai một chút thời gian.
Đúng như dự đoán, Giang Hoài đành lòng gật đầu.
Lục Vô Túy nhếch mép cười, hôn thật mạnh vào mặt Giang Hoài, khiến Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bên cạnh còn có người khác mà!
Để có được bầu không khí thoải mái, Lục Vô Túy không đặt phòng riêng vì bên ngoài sảnh có một đài phun nước âm nhạc.
Giờ thì hay rồi, có không ít người đang lén nhìn bọn họ!
Giang Hoài che mặt, đẩy Lục Vô Túy ra, nhỏ giọng nói: “Mau về chỗ của anh đi, nhìn xem có ai giống anh không?”
Lục Vô Túy không quan tâm tới cái nhìn của người khác.
Nhưng vợ nói gì thì chính là cái đó, tóm lại buổi tối có thể ở cùng Giang Hoài là được.
Hắn quay lại với một nụ cười.
Hai người bây giờ ngọt ngào mà không biết khi trở về nhà sẽ phải đối mặt với điều gì.
Tám giờ tối là thời gian trẻ nhỏ đi ngủ.
Bình thường lúc này Lục Tử Mậu hẳn là đã ngủ say, cho nên bây giờ đầu óc bé mơ màng, đầu óc không còn thanh tỉnh.
Bảo mẫu bị bé đuổi đi, nhưng dì không dám đi quá xa, luôn để mắt tới bé cách đó không xa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dì đã dỗ dành bé rất lâu, nhưng Lục Tử Mậu vẫn không muốn về ngủ, nói rằng bé muốn đợi cha.
Khi bảo mẫu gọi cho hai người GiăngHoài, nhận được câu trả lời khoảng tám giờ sẽ về, cho nên dì cũng không ép Lục Tử Mậu đi ngủ.
Đầu của Lục Tử Mậu từng chút một chuyển động.
Bé vẫn cầm cây kim trong tay, thực ra cây kim đã được dì lặng lẽ cất đi, bé cũng không để ý tới vì quá buồn ngủ.
Đã hơn tám giờ, đối với bé mà nói thì coi như đã khuya.
Không biết đã qua bao lâu, khi Lục Tử Mậu sắp hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, bé mơ hồ cảm giác được cửa phòng khách mở ra, sau đó, bé cảm giác được nhẹ nhàng chạm vào, bị người bế lên.
Hình như là bố của bé.
Sau khi bé nặng hơn 20 cân, việc bế bé trở nên khó khăn hơn với ba, nhưng đối với bố lại là chuyện nhỏ.
Với đôi mắt ngái ngủ, bé nghe thấy giọng nói của ba mình: “Tử Mậu của chúng ta đang đợi ba và cha sao? Sao lại ngoan như vậy chứ?”
Lục Tử Mậu rũ bỏ vẻ nghiêm túc thường ngày, lộ ra vẻ ngây thơ hiếm có của trẻ con: “Ưm ừm, con đang đợi ba.”
Lòng Giang Hoài mềm nhũn ra.
Bình thường Lục Tử Mậu trông giống Lục Vô Túy hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách, nhưng khi nhắm mắt lại, bộ phận giống Giang Hoài của bé lại trở nên nổi bật.
Ngay cả Lục Vô Túy đối mặt với Lục Tử Mậu như vậy cũng ôn nhu hơn bình thường một chút.
Lục Vô Thường ôm bé ngồi xuống trên sô pha, Giang Hoài cũng ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Tử Mậu đang chơi cái gì vậy? Tại sao nơi này lại bừa bộn như vậy?”
Cậu ngẫu nhiên kéo ra và thấy rằng nó có rất nhiều vải.
“Cái này là cái gì?”
Lục Tử Mậu vốn đang buồn ngủ đột nhiên trở nên hưng phấn khi nhìn thấy Giang Hoài kéo “tấm vải” phía sau mình.
Bé hét lên: “Ba! Đừng-”
Đã quá muộn rồi.
Giang Hoài càng nhìn tấm vải voan mỏng lộn xộn trên ghế sofa, càng thấy quen thuộc, cho đến khi cậu rút nó ra và nhìn thấy hình thêu hoa hồng trên đó.
Giang Hoài: “….”
Ừm, quả thực là quen thuộc.
Không quen thì có quỷ mới tin!
Cậu mặc chính bộ này lăn lộn một tuần với Lục Vô Túy trong khách sạn…Đợi đã, đôi tai thỏ còn lại đâu rồi? Còn những món đồ chơi nhỏ đâu? Chắc không phải nhìn thấy tất cả đâu?
Mấy phút sau, Lục Tử Mậu dựa vào ghế sofa, cúi đầu.
Lục Vô Túy ở bên cạnh ho khan, nhịn cười đến rung người, Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận, tay cầm váy cưới run lên.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nếu mặt cậu mà đỏ hơn một chút thì sẽ bắt đầu bốc khói.
Giang Hoài lắp bắp răn dạy, nhưng thực tế lại ngoài cứng trong mềm: “Con… sao con lại động vào đồ của ba?”
Lục Tử Mậu không hé răng.
Tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng bé cũng muốn giữ thể diện, nhất định không thể nói những chuyện như tranh sủng.
“Ba, ba cũng không phải một hai muốn phân rõ với con” Giang Hoài chưa từng dạy dỗ ai, nghiệp vụ không thành thục, “Nhưng ba cũng muốn có quyền riêng tư, con không được động vào quyền riêng tư của người khác.”
Lục Vô Túy nhịn không được, cứu vớt cậu.
Lục Vô Túy nắm lấy cánh tay của cậu, trong lòng bàn tay ấm áp lại có một loại sức mạnh khác: “Ba cảm thấy cha con nói đúng, cha và ba là người thân của con, nếu muốn cái gì cũng có thể nói ra, thay vì lẻn vào phòng cha để trộm đồ của cha, hành vi này là không đúng, con biết không?”
Lục Tử Mậu cố gắng mở to mắt, hốc mắt có chút đỏ lên.
Giang Hoài thấy thế, lập tức nhịn không được, vừa định bước tới dỗ dành bé, lại bị Lục Vô Túy kéo lại.
Lục Vô Túy nói: “Đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhất là khi làm sai điều gì đó.”
Mỗi lần đến giảng dạy cho Lục Tử Mậu, giọng điệu của hắn đều thành thục và có lý hơn.
Thay vì dùng những lời lẽ gay gắt để xúc phạm.
Hắn sẽ không bao giờ nói những lời như “Sao con lại thế này?” hay “Con làm bố thất vọng rồi.”
Phụ huynh ổn định về mặt cảm xúc có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ổn định về mặt cảm xúc.
Vì vậy Lục Tử Mậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ba.”
Giang Hoài không nhịn được nữa vội vàng cúi người ôm lấy bé.
Lục Tử Mậu vội vàng ôm lại, bất bình trong lòng trong nháy mắt dâng lên, ôm chặt lấy Giang Hoài, giọng đầy nước mắt nói: “Nhưng mà dạo này ba không về nhà thường xuyên, về nhà cũng là ở cạnh bố. Con muốn làm cho ba một món quà mà ba thích. Con không cố ý…”
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự bối rối trong mắt Lục Vô Túy.
Giang Hoài vội vàng sờ sờ đầu Lục Tử Mậu, trong lúc nhất thời cảm thấy áy náy, nhẹ giọng nói: “Được, được, ba biết rồi, ngày mai ba sẽ về nhà ăn cơm.”
Lục Tử Mậu ngơ ngác nói: “Thật sao?”
Giang Hoài nói: “Là thật.”
“Nhưng mà, chỉ có thời gian ăn cơm thôi sao?” Lục Tử Mậu khịt mũi, “Trước kia ba sẽ thường kể chuyện cho con nghe, đã lâu rồi con không ở bên ba.”
Bị con trai dùng giọng tủi thân để xin như vậy, làm sao Giang Hoài có thể cự tuyệt được?
Cậu nhanh chóng nói: “Được hôm nay ba sẽ kể cho con nghe, được không?”
Lục Tử Mậu lúc này mới ngừng rơi nước mắt, cười nói: “Được.”
Lục Vô Túy: “…”
Hắn có nên khóc vào ngày mai hay không?
Nửa giờ sau, Giang Hoài đưa con trai đi ngủ, sắc mặt nghiêm túc đi ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, Lục Vô Túy đã đợi ở cửa không biết bao lâu.
Sở dĩ hắn không đi vào là vì con trai hắn nói: “Có ba là đủ rồi. Bố đi làm đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Một sự đảo ngược hoàn toàn giữa đen và trắng, mở to mắt nói dối.
Sau khi Giang Hoài đi ra, Lục Vô Túy mở miệng muốn cáo trạng.
Kết quả, hắn còn chưa kịp nói gì, Giang Hoài đã nói: “Anh ghen với một đứa trẻ, đúng thật là lợi hại.”
Lục Vô Túy:???